Trang chủ Thể loại Ngôn tình Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 166

Đỉnh Cao Phú Quý Khuyết Danh 8927 chữ 2024-09-02 18:35

  Bạch Long nhấc hắn ta lên, người kia lập tức sợ hãi,

  quýnh quáng kêu lên: “Đừng đánh tôi đừng đánh tôi, đại

  ca, tôi thật sự không biết các anh đang nói cái gì, tôi

  không phải người của ai cải”

  Bạch Long nhíu mày, nhìn bộ dạng hắn ta không giống

  như đang giả ngu, không kiềm được ngoái cổ nhìn Trình

  Uyên.

  Trình Ujên lại thản nhiên nói Đánh!

  Bạch Long cũng sảng khoái, nghe thấy Trình Uyên bảo.

  đánh thì thẳng thừng thụi một nắm đấm vào bụng người

  kia.

  “Ưm… Oal”

  Có thể tưởng tượng được Bạch Long khỏe đến mức nào,

  một nắm đấm của anh ta giáng xuống, người bình

  thường làm sao đỡ được, bánh quẩy và sữa đậu nành

  mới ăn sáng, tất cả đều phun hết ra.

  “A… Đau đau..” Người kia bị đánh đến mức lăn lộn trên

  mặt đất, hét lên thê thảm!

  Sau khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Vương Tử Yên sợ.

  hãi đến mức mặt mũi tráng bệch.

  “Bây giờ đã nói được chưa?” Trình Uyên hỏi.

  Người kia kêu khóc ầm ï: “Đại ca tha cho tôi đi, tôi thật

  sự không biết anh đang hỏi cái gì”

  “Vẫn không chịu nói sao…” Trình Uyên thở dài nói với

  Bạch Long: “Giết đi!”

  “.” Nghe câu này, Vương Tử Yên đột nhiên mở to mắt.

  Vừa nãy Trình Uyên bảo Bạch Long đánh, Bạch Long

  bước lên cho một đấm, bây giờ lại bảo anh ta giết, theo

  nhịp trước đó, vậy chắc chắn cũng giết thẳng tay luôn.

  Giết người…

  Vương Tử Yên chưa từng nghĩ đến, nháy mắt đã sợ mất

  hồn.

  Quả nhiên, không biết Bạch Long rút một con dao từ đâu

  ra.

  thấy thế vội vàng dập dầu: “Đại ca đại ca đừng

  tôi thật sự không biết cái gì hết!”

  Người

  giết t

  Bạch Long không nói nhảm với hắn ta nữa, giơ dao lên

  ra thế định chém.

  “Đại ca tha mạng!” Người kia thật sự đã cuống lắm rồi,

  bèn lớn tiếng gào thét: “Tha mạng, tôi thật sự không biết

  các anh đang hỏi cái gì, tôi xin thề, tôi xin thề!”

  “Dừng tay!” Trình Uyên thấy thế nói.

  Bạch Long cũng nghe lời rút dao lại.

  Vương Tử Yên cũng không kiềm được thở phào nhẹ

  nhõm.

  Giết người không phải chuyện đùa đâu.

  Người kia sợ hãi đến mức xụi lơ trên mặt đất, nơi đũng

  quần ẩm ướt, mùi khai của nước tiểu trong nháy mắt lan

  ra.

  Cho dù sợ tè ra quần cũng không nói, Trình Uyên không

  kiềm được bắt đầu nghi ngờ phán đoán của mình, thật

  sự là do mình đa nghi sao?

  Nhưng rõ ràng Thời Sách đã từng nói có kẻ theo đuôi

  đằng sau mình mà.

  “Ha ha… Chủ tịch, anh không thấy khi Bạch Vĩnh Minh

  lăn ra khỏi Tuấn Phong chúng ta có bộ dạng như thế nào

  đâu, tên kia giống như ăn phải một tấn phân vậy… Á..”

  Đúng lúc này, Kim Kiệt đột nhiên cười ha ha đẩy cửa

  bước vào, hơn nữa cực kỳ vui sướng nói về tình trạng thê

  thảm của Bạch Vĩnh Minh.

  Nhưng nói được một nửa lại lập tức phát hiện tình hình

  kỳ lạ trong phòng họp.

  Vương Tử Yên lạnh lùng liếc mắt nhìn Kim Kiệt, khiến

  Kim Kiệt không kiềm được rùng mình.

  Không biết trước đó là ai chủ động nịnh nọt Bạch Vĩnh

  Minh người ta.

  Kim Kiệt dường như cũng nghĩ đến điều này, trong nháy.

  mắt sắc mặt cũng trở nên khó coi cực kỳ, bầu không khí

  cũng trở nên cực kỳ sượng sùng.

  Nhìn người bị trói gô cổ kia rõ ràng là bị đánh đến mức.

  †è ra quần rồi, Kim Kiệt âm thầm nuốt nước bọt.

  Cảnh tượng này giống như cố tình làm cho ông ta xem

  vậy, Kim Kiệt sợ hãi, ông ta cho rằng người kia cũng

  giống như ông ta, là “kẻ phản bội”.

  “Chủ tịch tôi… Tôi kiểm điểm, vừa nấy tôi bị ma quỷ xui

  khiến cho nên mới…” Ông ta vội vàng tự giải thích cho.

  mình.

  Ai ngờ Trình Uyên lại vẫy tay với ông ta: “Kim Kiệt, ông

  đến đúng lúc lắm, mau đến đây”

  “Hở..” Hai chân Kim Kiệt bát đầu run rẩy: “Chủ tịch tôi…

  “Đứng đấy làm gì?” Giống như trước đó chưa từng xảy ra

  chuyện gì, Trình Uyên hơi nhíu mày trách mắng Kim Kiệt:

  “Không nghe tôi nói gì sao?”

  Kim Kiệt run rẩy đi đến trước mặt Trình Uyên, cố gắng

  cúi đầu thật thấp.

  Trình Uyên võ vỗ bả vai ông ta, nói: “Vừa nãy hiểu lầm

  anh bạn này, khiến hắn ta chịu chút thiệt thòi, gì nhỉ, ông

  xin lỗi người anh em kia giúp tôi, thuận tiện mời người

  anh em này ăn một bữa cơm thịnh soạn, còn nữa, nếu

  hắn ta có nhu cầu gì hoặc là có yêu cầu bồi thường gì,

  ông cứ xem đó mà làm”

  Kim Kiệt nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía

  Trình Uyên.

  Vương Tử Yên cũng mở to hai mắt.

  Vậy nghĩa là sao?

  Cứ như vậy bỏ qua cho Kim Kiệt sao?

  Kim Kiệt bừng tỉnh, lập tức vui mừng như điên n Dạ

  dạ dạ, Chủ tịch yên tâm, tôi chắc chắn sẽ xử lý chuyện

  này êm xuôi.”

  Bạch Long thấy thế vội vàng cởi trói cho người kia, Kim

  Kiệt vội đỡ hắn ta dậy: “Anh bạn trẻ này, thật ngại quá, có

  chuyện gì cứ nói với tôi, đi, chúng ta đi ăn bữa cơm an ủi

  trước đã”

  Người kia chỉ mong được đi khỏi đây lẹ lẹ, được Kim

  Kiệt khuyên bảo như vậy, lập tức gật đầu đi theo ông ta

  ra ngoài.

  Vương Tử Yên thật sự không hiểu được, bèn hỏi Trình

  Uyên: “Tại sao anh lại dễ dàng tha cho Kim Kiệt như

  vậy?”

  Trình Uyên cười, anh hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ Kim Kiệt

  phạm phải lỗi lầm gì?”

  Vương Tử Yên bị hỏi mà nghẹn lời.

  “Loại người như vậy” Trình Uyên cười nói: “Là cỏ đầu

  tường điển hình, không đáng tin cậy”

  Vương Tử Yên nghe vậy lại càng không hiểu hơn nữa:

  “Anh đã biết, tại sao còn muốn…?”

  Trình Uyên giải thích: “Nhưng mà năng lực làm việc của

  ông ta không tệ.”

  “Chỉ vì vậy thôi sao?”

  “Thật ra, người như thế này có thể nhìn thấy ở khắp mọi

  nơi, cô có tin nếu Bạch Vĩnh Minh trở thành Chủ tịch,

  những người khác cũng sẽ giống như Kim Kiệt, tìm đủ

  mọi cách lấy lòng Bạch Vĩnh Minh, có khi còn mạnh tay.

  hơn nữa?”

  “Con người bình đẳng với nhau, tôi không hứa hẹn cho.

  những người này cái gì, cũng không yêu cầu xa vời bọn

  họ luôn trung thành với tôi. Cho nên tôi dựa vào đâu mà

  đi xử lý những người này?”

  “Có điều miễn là tôi còn ở Tuấn Phong một ngày, vẫn là

  Chủ tịch của Tuấn Phong, bọn họ sẽ không gây ra được

  sóng gió gì hết”

  “Về phần Kim Kiệt… Ông ta rất thích biểu hiện, có điều

  nếu suy nghĩ từ góc độ khác, loại người như vậy thật ra

  hiệu suất công việc sẽ cao hơn một chút”

  Vương Tử Yên vẫn có chút không hiểu.

  Cô ta không hiểu những lý lẽ méo mó mà Trình Uyên nói,

  đương nhiên cũng không hiểu con người Trình Uyên, cô

  ta không hiểu anh đang nghĩ gì.

  Cuối cùng, Trình Uyên mỉm cười nói: “Đừng suy nghĩ

  nhiều nữa, cô không thể bát tất cả mọi người đều ngay

  thẳng đàng hoàng như cô được, nếu quả thật như vậy,

  tôi thật sự không biết nên tin tưởng ai nữa rồi”

  “Đây cũng là lý do mà tôi tin tưởng cô, chứ không tin

  những người khác”

  Nghe thấy Trình Uyên nói như vậy, cho dù cô ta có hiểu

  hay không, tâm trạng cũng thông suốt thoải mái hơn rất

  nhiều.

  Cô ta ngầm hiểu cười cười, sau đó gật đầu thật mạnh.

  Bạch Long bên cạnh nói: “Người kia giả vờ”

  Trình Uyên gật đầu: “Tôi

  “..” Bạch Long.

  Một người bị oan, khi không còn bị đánh một trận, còn

  sợ hãi đến mức tiểu ra quần, nào có dễ nói chuyện như

  vậy được?

  Hơn nữa, Trình Uyên không hề cảm thấy mình nhìn

  nhầm.

  Sau đó anh gọi điện thoại cho Kim Kiệt.

  “Trước tiên cố gắng giữ hán ta lại” Trình Uyên nói với

  Kim “Khi nào thả hắn ta đi, tôi sẽ thông báo cho.

  ông”

  Kim Kiệt đương nhiên đồng ý luôn mồm, ông ta vỗ ngực

  cam đoan với Trình Uyên: “Yên tâm đi Chủ tịch, lão Kim

  chắc chắn sẽ lo liệu ổn thỏa cho anh”

  “Khốn kiếp! Phế vật! Ngu xuẩn như anh còn không tìm

  miếng đậu mà tự đập đầu chết đi hả?”

  Trong căn phòng của Thẩm Trác, Thẩm Trác tức giận

  đập vỡ chiếc ly đế cao, lớn tiếng gào thét với điện thoại.

  Không biết bên kia nói gì.

  Thẩm Trác nổi giận đùng đùng quát to: “Đừng đến tìm

  tôi, tôi không muốn gặp anh!”

  Nói xong, lập tức cúp điện thoại.

  “Xem ra, cô đánh giá thấp Trình Uyên rồi” Lúc này, một

  giọng nói đột nhiên vang lên.

  Thẩm Trác đột nhiên quay đầu, sau đó cực kỳ sợ hãi:

  “Anh… Làm thế nào vào đây được?”

Danh sách chương
Cài đặt
QR
Lưu tủ
Quay lại
Bình luận