Trang chủ Thể loại Ngôn tình Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 150

Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn Ngọc Hoan 9318 chữ 2024-09-02 18:36

   Chương 150: Mọi điều tốt đẹp

  Tiếp nhận đồ sứ, đây là món quý giá mà Cố

   Vân Dương đã muốn có rất lâu nhưng vẫn không

   có được. Lúc này đây, trên khuôn mặt ông ấy

   mang theo nụ cười, khách sáo nói: “Hai đứa nhỏ

   này thật có tâm mà!”

   “Đứa trẻ Thắng Nam này vẫn luôn quan tâm

   mọi người như thế” Phó Bảo Hân nói, khóe mắt

   ẩn chứa ý cười nồng đậm: “Bây giờ sắp làm cha,

   càng nhìn càng ra hình ra dáng rồi đấy:

   Phó Thắng Nam cười nhẹ: “Lúc đó thiếu chút

   nữa cháu đã quên, cũng may có Thẩm Xuân Hinh

   vẫn nhớ”

   Nhất thời tôi vô cùng ngạc nhiên, rõ ràng lúc

   đó tôi còn không biết anh sắp tặng quà nên đã

   ngẩn người một lúc lâu.

   Cố Vân Dương nhẹ tay đưa đồ sứ cho Phó

   Bảo Hân nói: ‘Cất cẩn thận đi!”

   Sau đó ông ấy nhìn về phía tôi: “Cháu nên cẩn

   thận một chút, đứa trẻ sắp đến ngày sinh rồi đúng

   không? Cháu đã liên lạc trước với bệnh viện

   chưa? Phụ nữ khi sinh em bé thì cần phải để ý

   nhiều thứ hơn”

   Tôi gật đầu: “Vâng ạ, mọi chuyện đã chuẩn bị

   xong, Thắng Nam đã chuẩn bị từ lâu rồi ạ!”

   Phó Bảo Hân cười nói: ‘Ông không cần lo lắng

   quá về chuyện này đâu, tâm tư hai đứa trẻ này rất

   tinh tế, sẽ không có vấn đề gì cả”

   Trong khi nói chuyện, bữa tối đã được chuẩn

   bị sẵn sàng. Mọi người cùng nhau ngồi vào bàn,

   Phó Bảo Hân nhìn về Cố Diệc Hàn rồi nói: “Diệc

   Hàn tuổi cũng đã lớn rồi, tóm lại là cũng nên

   chuẩn bị kết hôn thôi. Cậu đã gặp được cô gái

   nào thích hợp chưa?”

   Đề tài dẫn đến Cố Diệc Hàn, bầu không khí

   không khỏi có chút lạnh lẽo. Cố Diệc Hàn thờ ơ,

   chỉ lạnh lùng đáp lại: “Không cói”

   Sau đó anh ta cũng không nói thêm gì nữa.

   Dường như Phó Bảo Hân đã quen với cách cử

   xử của anh ta, bà ấy chỉ cười cười chứ không

   nhiều lời, thế nhưng lúc này Cố Vân Dương lại khit

   mũi lạnh lùng: “Nó như vậy thì cô gái nhà ai thèm

   coi trọng chứ, suốt ngày lêu lổng chơi bời thì làm

   sao có thể đảm đương chức trách của một người

   cha được.”

   Cố Diệc Hàn giễu cợt, hỏi lại: “Ông thì có sao?”

   Trong lúc nhất thời Cố Vân Dương bị chọc cho

   tức giận, ông ấy không khống chế được, lớn tiếng

   nói: “Mày là đứa bất hiếu!”

   “Được rồi, thằng bé còn trẻ nên có lúc nông

   nổi, ông so đo với nó làm cái gì!” Phó Bảo Hân

   nói: “Ăn cơm đi, đừng chỉ vì mấy chuyện không vui

   mà ăn không ngon. Lại đây, chúng ta nếm thử một

   chút rượu hoa mai này.”

   Nói xong, bà ấy cầm ly rượu lên.

   Không thể không nói, Phó Bảo Hân thực sự là

   một bậc thầy của lĩnh vực giảng hòa, bà ấy có thể

   làm dịu cơn tức giận đúng lúc và cũng có thể dễ

   dàng giảm nhẹ đi mọi rắc rối.

   Tôi không thể uống được rượu, vì vậy tôi chỉ

   cầm trà lên rồi nói với Cố Vân Dương: “Chú

   Dương, cháu lấy trà thay rượu kính chú một ly.

   Chúc chú sinh nhật vui vẻ và có được mọi điều tốt

   đẹp nhất!”

   Cố Vân Dương cười thoải mái: “Được rồi. Mọi

   điều tốt đẹp, cám ơn cháu!”

   Sau bữa ăn, có người vui, cũng có người buồn.

   Cố Vân Dương uống quá nhiều nên Phó Bảo

   Hân đi cùng ông ấy lên lầu nghỉ ngơi một lát, vì

   sau đó ông ấy còn phải cắt bánh sinh nhất nên

   Phó Thắng Nam đã chơi cờ với Cố Diệc Hàn để

   câu giờ.

   Tôi không có nhiều việc để làm với lại lúc nãy

   đã ăn quá nhiều, vì vậy tôi dứt khoát đi dạo trong sân.

   Lo lắng cho tôi chỉ có một mình, Phó Thắng

   Nam đã nhờ người giúp việc đi cùng tôi.

   Nhà họ Cố rất hoành tráng và sang trọng, sân

   tương đối rộng, trồng nhiều cây cỏ hoa lá lạ mắt,

   đi được một đoạn thì tôi đã thấy hơi mệt mỏi.

   Đang tìm một cái đình để nghỉ ngơi thì người

   giúp việc nói: “Cô Xuân Hinh, ở đây đá lạnh lắm,

   cô ra sân đằng kia nằm nghỉ đi, đằng kia có chiếu

   nên cô nằm thoải mái hơn!”

   Tôi gật đầu rồi đi theo đến đình nghỉ mát

   khác. Đúng như người giúp việc nói, tôi dựa vào

   chiếc chiếu mùa hè cảm thấy rất thoải mái.

   Nhưng tôi ngủ không sâu, thấy vậy, người giúp

   việc không khỏi nói: “Cô cứ yên tâm ngủ đi, cậu

   Thắng Nam đã ra lệnh cho tôi canh giữ cho cô,

   ngoài sân được phun thuốc diệt côn trùng nên cô

   đừng lo”

   Tôi sững sờ, gật đầu: “Cảm ơn!”

   Bởi vì trước đây ở trong sân sau tôi đã bị một

   con rắn làm cho sợ hãi, vốn dĩ chuyện này chỉ giấu

   ở trong lòng nhưng không ngờ Phó Thắng Nam lại

   phát hiện được.

   Đã có thể an tâm, vả lại thời tiết chập tối thật

   sự vô cùng thoải mái vì vậy tôi ngủ rất ngon.

   Khi tỉnh dậy thì trời đã tối hẳn, đèn trong đình

   mờ mịt, tôi mơ màng mở mắt ra bèn thấy một

   bóng người cao lớn đang đứng trước mặt.

   Nghĩ là Phó Thắng Nam, tôi vùi đầu vào gối

   có chút mệt mỏi, lên tiếng tức giận than thở: “Phó

   Thắng Nam, thắt lưng của em lại bắt đầu đau rồi.

   Thằng nhóc này rõ ràng đến đây là để trả thù mà,

   em cảm thấy nó chắc chắn là con trai, giống như

   anh vậy chẳng có dịu dàng tý nào cải”

   Nói xong tôi từ từ nhắm mắt nghỉ ngơi, bụng

   có chút khó chịu, tay chân đặc biệt đau nhức.

   Thấy anh không trả lời, tôi lại nói tiếp: “Anh

   giúp em xoa chân đi, đau quát”

   “Được!” Anh nói, những ngón tay mạnh mẽ

   của anh bao lấy chân tôi.

   Tôi chợt nhận ra giọng nói này không phải là

   giọng của Phó Thắng Nam, choàng tỉnh mở mắt ra.

   Lọt vào tâm mắt là gương mặt điển trai và

   lạnh lùng của Cố Diệc Hàn, tôi sửng sốt một lát rồi

   sau đó lại nhanh chóng rút chân tránh thoát bàn

   †ay của anh ta.

   Tôi vừa mở miệng, có chút hoảng hồn: “Anh

   Hàn, sao anh lại… ở đây?” Nói xong tôi mới hối

   hận, đây là nhà họ Cố, anh ta ở chỗ này thì có gì

   không bình thường chứ?

   Thấy tôi rút chân lại, anh ta nhàn nhạt thu hồi

   ánh mắt từ trên chân tôi, giọng nhàn nhạt nói: “Ăn

   cơm xong nên anh ra đây tiêu hóa thức ăn

   Tôi gật đầu, không có chuyện gì có thể nói với

   anh ta nói nên định đứng dậy chuẩn bị rời đi.

   Anh ta tìm một chỗ ngồi xuống, nhàn nhạt nói:

   “Em cố tình tránh mặt anh sao? Anh đáng sợ như

   vậy à?”

   Tôi sững sờ, lắc đầu: “Không có!”

   Anh ta gật đầu, nhướng mày: “Bạch Tuyết đã

   đuổi đi rồi, nó không cố ý làm em sợ đâu.”

   Một lát sau tôi mới nhận ra anh ta nói Bạch

   Tuyết là đang ám chỉ đến con chó Ngao Tây Tạng

   kia, khóe miệng không khỏi nảy lên. Rõ ràng là

   lông màu xám lại còn gọi Bạch Tuyết, rõ là một

   cái tên không liên quan mà.

   Mạch não thực sự đặc biệt.

   “Ừm, tôi không sao” Ngừng một chút, tôi nhìn

   thấy vẻ mặt có phần cô đơn của anh ta thì bèn

   nói: “Không cần đuổi đi” Chỉ cần quản tốt, không

   làm người khác bị đau thì cũng không cần đuổi đi.

   Anh ta nhếch mép, nhướng mày nhìn tôi: “Anh

   không có quyền quyết định!”

   Trong những lời này, tôi luôn cảm thấy anh ta

   đang oán giận, vì thế tôi hơi dừng một chút rồi nói:

   “Xin lỗi, tôi…”

   “Xin lỗi cái gì?” Anh ta cau mày: “Em và Phó

   Bảo Hân rất giống nhau ở một khía cạnh nào đó.

   Đều biết cách thể hiện điểm yếu một cách hợp lý

   và cũng biết cách nắm bắt điểm yếu của đàn ông:

   Những lời này… thật sự nghe không lọt tai.

   Tôi đã đứng một lúc lâu nên cảm thấy hơi mệt

   mỏi, vì thế đành tìm một cái cột để dựa vào rồi

   cau mày nhìn anh ta nói: “Anh không cần phải

   giận tôi như vậy, chuyện của Bạch Tuyết tôi không

   hề nghĩ tới sẽ thành ra như thế. Hơn nữa, tôi cũng

   thật sự sợ chó, dù vô tình hay cố ý thì cuối cùng

   nó cũng làm tôi sợ. Mọi người cũng đã giải thích

   nên tôi cũng không yêu cầu gì thêm. Chuyện mọi

   người xử lý nó như nào, dù tốt hay xấu đều không

   liên quan đến tôi.”

   Tôi không tức giận nhưng đồng thời cũng

   cảm thấy anh ta không cần phải tức giận với tôi

   như thế, tạm ngừng một lúc tôi nói tiếp: “Về

   chuyện gia đình của anh, việc cô tôi kết hôn với

   chú Dương là chính đáng và không can dự vào

   cuộc hôn nhân của bất kỳ ai. Cuộc hôn nhân của

   bố mẹ anh, chính xác là như thế nào trong lòng

   anh nên rõ ràng hơn tôi.”

   Khi Phó Bảo Hân kết hôn với Cố Vân Dương,

   Cố Vân Dương đã ly hôn với Trương Huệ Mẫn rồi.

   Vốn là hai người tình nguyện, cuối cùng vì Trương

   Huệ Mẫn lại không cam lòng, ồn ào khiến cho

   thanh danh của Phó Bảo Hân vô cùng xấu hổ.

   Điều đáng sợ nhất trong bản chất con người

   có lẽ là không muốn nhìn thấy người trước kia của

   mình có cuộc sống tốt hơn mình.

   “Ha ha!” Anh ta chế nhạo, điều chỉnh lại tư thế

   ngồi rồi nheo mắt nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên:

   “Nghe vậy, em biết rõ về chuyện của gia đình họ

   Cố lắm à?”

Danh sách chương
Cài đặt
QR
Lưu tủ
Quay lại
Bình luận