Trang chủ Thể loại Ngôn tình Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 387

Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn Ngọc Hoan 9452 chữ 2024-09-02 18:36

  

  Chương 388: Người biết đau không chỉ là em (1)

    

   “Sao anh đã về rồi?” Đúng ra thì lúc

   này Phó Thắng Nam còn đang bận việc ở

   công ty. Cũng sắp đến kỳ nghỉ Tết rồi,

   những chuyện tai tiếng vẫn đang ồn ào

   vẫn chưa giải quyết xong, cổ phiếu của

   công ty đang bị khống chế nên còn rất

   nhiều chuyện cần giải quyết.

   Anh bước tới, ánh mắt anh đảo nhìn

   tôi từ trên xuống dưới, đôi môi mỏng hơi

   nhếch lên rồi cười nói: “Rất đẹp!”

   Câu trả lời này không hề khớp với

   những gì tôi hỏi. Tôi mím môi, bước đến

   gần chỗ anh, theo thói quen đưa tay ra kéo

   anh: “Một lát nữa Mạc Thanh Mây và Hàn

   Chí Trung sẽ tổ chức đám cưới trong

   khách sạn, cô ấy muốn em làm phù dâu

   cho cô ấy.”

   Đây có thể coi là lời giải thích tại sao

   tôi lại mặc như vậy.

   Phó Thắng Nam nhẹ nhàng gật đầu

   nói: “Vậy thì cùng nhau đi đi!” Ánh mắt của

   ba người còn lại có chút kinh ngạc, anh nói

   tiếp: “Làm phiền mọi người quá, vợ chồng

   tôi sẽ cùng nhau qua đó nên mọi người cứ

   lái xe đi trước đi, tôi cũng xin phép không

   tiễn nữa.”

   Ba người gật đầu, cô gái tóc ngắn nhìn

   Phó Thắng Nam có phần hơi kinh ngạc.

   Sau đó đi theo hai người đàn ông lên xe rồi

   trầm giọng nói: “Tôi còn tường chỉ là chém

   gió thôi chứ, không ngờ cô gái này lại là vợ

   của tổng giám đốc Phó thật.”

   Nhìn theo bóng lưng của ba người vừa

   rời đi, tôi lại nhìn về phía Phó Thắng Nam

   nói: “Anh không cần đến công ty sao?”

   Hôm nay cũng không phải cuối tuần, còn

   đang là buổi trưa mà, sao anh lại…

   “Anh cũng đâu có bận như vậy, đến cả

   thời gian cùng vợ mình đi dự tiệc cưới cũng

   không có hay sao.” Anh cười sau đó kéo

   chiếc khăn choàng mềm mại trên vai tôi

   ngay ngắn lại để che bớt đi cái lạnh.

   Phó Thắng Nam kéo tôi vào xe, khoác

   áo khoác cho tôi rồi khẽ nói: “Trời lạnh,

   đừng đề bị cảm lạnh đấy.”

   Tôi gật đầu cười với anh, sau đó cũng

   thốt lên cảm thán: “Hôm nay đúng là một

   ngày tốt lành.”

   Anh mỉm cười rồi khởi động xe.

   Mạc Thanh Mây là một người phụ nữ

   yêu tự do và tính tình bạo dạn nên đã chọn

   khách sạn tổ chức tiệc cưới là một khách

   sạn năm sao ngoài trời.

   Vào tháng mười hai, tất cả những gì có

   thê tìm thấy ở Hà Nội đó là hoa mai và một

   vài bông hoa cúc.

   Nhưng đề đám cưới diễn ra theo ý cô

   ta, cả nhà họ Mạc đã mang tất cả những

   loại hoa có thể nờ được vào mùa này từ

   khắp nơi về khách sạn.

   Sau khi gom được tất cả các loài hoa

   của bốn mùa và đặt ở cồng khách sạn.

   Nhìn tổng thề một lượt xung quanh, khung

   cảnh tiệc cưới ngoài trời giống như một

   thành phố được bao quanh bời hoa vậy.

   Trước khi bước xuống xe, tôi đã bị thu

   hút bởi cảnh đẹp này, không thể không

   dựa sát vào cửa kính xe để ngắm nhìn

   cảnh đẹp bên ngoài.

   Có lẽ là bởi vì tâm trạng tốt nên tôi kéo

   tay áo của Phó Thắng Nam rồi nói: “Đây là

   lần đầu tiên mà em được nhìn thấy nhiều

   loại hoa như vậy. Trước đây chưa nhìn thấy

   bao giờ!”

   Thời tiết ở Hoàng An là nơi có thể

   trồng được nhiều hoa nhất và là nơi có

   nhiều chủng loại hoa nhất.

   Nhưng dù vậy thì những bông hoa

   tuyệt sắc của cả nước và thế giới đều quy

   tụ về đây thực sự khiến cho người khác

   được mỡ rộng tầm mắt.

   Một luồng hơi ấm từ trán truyền đến,

   đó là lòng bàn tay của Phó Thắng Nam. Tôi

   ngây người ra một lúc, sau đó quay lại nhìn

   anh và mỉm cười.

   Dựa vào kính xe nhìn cảnh vật bên

   ngoài, bên ngoài lạnh lẽo nên cũng không

   mờ cửa ra cho nên khi nhìn không thề

   tránh khỏi được chuyện chạm trán vào

   kính cửa xe.

   Hành động của anh nhất định là đang

   lo cho tôi sẽ bị đập đầu vào kính xe.

   Anh mỉm cười, kéo tôi vào lòng và nói:

   “Em cứ ngồi yên trên xe là có thề nhìn thấy

   Xe đậu ở bãi đậu xe đã được bố trí sẵn

   trong khách sạn, Phó Thắng Nam kéo tôi

   xuống xe.

   Bước xuống đất là thảm đỏ, lo lắng tôi

   bị lạnh nên Phó Thắng Nam không cho tôi

   cời áo khoác ra.

   Đi dọc thảm đỏ suốt con đường, trước

   mặt có một nhân viên khách sạn dẫn

   đường trong bộ vest cùng với cà vạt

   nghiêm trang.

   Buổi trưa chúng tôi sẽ dùng bữa trong

   khách sạn, hôn lễ chắc là đến buổi chiều

   mới bắt đầu.

   “Em cũng hơi mong chờ có một cuộc

   hôn lễ như vậy” Đi dạo với Phó Thắng

   Nam, tôi nhỏ giọng thì thầm.

   Trong lúc nói, ánh mắt của tôi vẫn rơi

   vào hoa hồng vàng ở hai bên thảm đỏ. Hai

   bên của con đường trải thảm đỏ dài toàn

   bộ đều là hoa hồng màu vàng, màu sắc

   diễm lệ, lại còn tạo cho người ta một bầu

   không khí vừa ấm áp vừa vui tươi.

   Đây là con đường để vào khách sạn.

   Nghĩ đến đây, tôi không thề không nói tiếp:

   “Lát nữa khi hôn lễ bắt đầu rồi bước lên

   thảm đỏ thì nhất định sẽ rất đẹp.”

   Nghĩ rằng mình chính là phù dâu, tôi

   bất giác ngầng đầu nhìn lên, đối diện với

   đôi mắt đen của Phó Thắng Nam và mỉm

   cười cời mở hơn: “Em sẽ đứng ở phía sau

   cô dâu, những gì mà em nhìn thấy chắc

   chắn khác với anh.”

   Khóe miệng anh nhếch lên ý cười,

   trong veo đẹp như một ngày tháng tư:

   “Phía sau khách sạn có một rừng cây ăn

   quả, ăn tối xong rồi chúng ta đi dạo đi.”

   Tôi ngạc nhiên hỏi: “Sao anh biết?”

   Lúc này có lẽ không có nhiều hoa quả

   đê ăn.

   Dường như anh cũng đoán được tôi

   đang nghĩ gì, bèn nói: “Rừng trái cây đó

   vừa được chuyển từ Thụy Sĩ về nên trên

   cây vẫn còn những trái treo lơ lửng có thể

   ăn được.”

   Tôi lại kinh ngạc trợn to mắt: “Làm sao

   mà anh biết?”

   Anh mỉm cười và kéo tôi vào trong

   khách sạn.

   Trước cửa khách sạn có những chùm

   hoa to cực kỳ chói mắt, tôi không kìm lòng

   được muốn thốt lên cảm thán nhưng lại

   nghĩ đến cảnh người ra người vào ð đây thì

   tôi đành phải ngậm miệng lại.

   Phó Thắng Nam nhìn thấu được suy

   nghĩ trong lòng tôi, mỉm cười nói: “Đây là

   một loại hoa quý tộc của Anh, loại hoa này

   thật ra cũng không quý giá lắm nhưng

   những chiếc lông công chói lọi dùng đề

   trang trí trên hoa lại mang ý nghĩa của sự

   hạnh phúc và hòa thuận.”

   Tôi khó hiểu thốt lên: “Mấy chùm hoa

   này chắc chắn không phải do Mạc Thanh

   Mây làm.”

   Anh cưỡi nói: “Là do nhà họ Mạc làm.”

   Tôi cùng Phó Thắng Nam bước vào

   khách sạn nhìn thấy Mạc Thanh Mây ra

   chào, cô ta mặc một chiếc váy cưới màu

   trắng bồng bềnh gợi cảm với phần vai hơi

   buông xuống. Khi cô ta đi vòng quanh với

   chiếc váy lớn thì phần đuôi váy phía sau cô

   ta bị kéo dài ra trông vô cùng đẹp mắt.

   Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyen one

   “Wow, cưng à, hôm nay cô đẹp thật

   đấy! Chọn cô làm phù dâu cho tôi đúng là

   sự lựa chọn đúng đắn” Tôi bị Mạc Thanh

   Mây giữ chặt và kéo thẳng ra khỏi người

   Phó Thắng Nam.

   Tôi mỉm cười, nhìn váy cưới của cô ta

   thì có chút khó hiểu: “Lúc nãy chúng tôi ở

   trong xe để xem bố trí cảnh cưới thì thấy

   hơi giống kiều truyền thống, tôi còn tường

   cô sẽ đội khăn đóng nữa đấy.”

   Mạc Thanh Mây nhún vai và nhìn tôi

   rồi nói: “Cha mẹ của Hàn Trí Trung nói rằng

   chúng tôi nên tuân theo phong tục đám

   cưới truyền thống. Nhìn xem, váy cưới của

   tôi sao nào?”

   “Rất đẹp!” Thực sự rất đẹp.

   Cô ta mỉm cười rồi nói với với giọng hơi

   tiếc nuối: “Tôi nói cô nghe nè, ban đầu tôi

   muốn trang trí đám cưới theo phong cách

   phương tây cơ, nhưng mà cha mẹ của Hàn

   Trí Trung cảm thấy kế thừa văn hóa và nghỉ

   thức của dân tộc cũng rất tốt nên họ đã

   đặt đám cưới thiết kế theo phong cách

   truyền thống. Bộ váy cưới mà tôi đang mặc

   lát nữa sẽ phải thay thành áo dài và khăn

   đóng.”

   Ngập ngừng một chút rồi cô ta nói

   tiêp: “Lát nữa cô cũng phải đi thay đồ đấy”

   Cô ta thờ dài rồi nhìn chiếc váy cưới của

   mình: “Chiếc váy cưới tôi thích mà chỉ có

   thể mặc trong một buổi chiều thôi.”

   Hàn Trí Trung cười cười đi đến, anh ta

   mặc một bộ vest màu trắng, dáng người

   mảnh mai, khuôn mặt thư sinh trông ấm áp

   ôn nhu và dịu dàng như một cậu thiếu niên

   vậy.

   “Đói rồi chứ hả, đi ăn chút gì trước đi,

   lát nữa khách khứa đến thì không còn thời

   gian để ăn nữa đâu.”

   “À đúng rồi, lát nữa còn phải đón

   khách!” Mạc Thanh Mây kéo tôi rồi nói: “Đi,

   chúng ta đi ăn đồ ăn ngon thôi.”

   Phó Thắng Nam vẫn ở bên cạnh tôi,

   sau khi bước được vài bước, Mạc Thanh

   Mây quay đầu lại nhìn Phó Thắng Nam nói:

   “Tổng giám đốc Phó, cho tôi mượn vợ của

   anh một ngày đi, tổng giám đốc Kiều và

   tông giám đốc Trịnh đều đang ở trong

   phòng khách, bên đó có phòng chơi cờ,

   đánh bài, uống trà đầy đủ cả, anh tự qua

   đó một mình nha!”

Danh sách chương
Cài đặt
QR
Lưu tủ
Quay lại
Bình luận