Trang chủ Thể loại Ngôn tình Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 92

Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn Ngọc Hoan 9483 chữ 2024-09-02 18:36

   Chương 92: Hãy là chính cô

  Cơ thể bị anh ôm có chút hơi

   chặt, tôi tựa vào lồng ngực của

   anh, tôi không khỏi muốn cười, vốn

   dĩ đàn ông thật sự thích những

   người phụ nữ yếu đuối.

   Nhận thấy anh dùng lực có

   chút mạnh, tôi hơi sửng sốt một

   chút, hai má bị tay anh nâng lên,

   đối diện với con ngươi tối đen của anh.

   Anh lạnh lùng mờ miệng:

   Xuân Hinh, đây không phải

   là cô, hãy là chính cô!”

   Tôi…

   Tôi không khỏi bu môi, trợn

   mắt nhìn anh nói: “Lâm Hạnh

   Nguyên có thể nói nói như vậy thì

   tại sao tôi không thể chứ?”

   Thật là kỳ lạ, cùng là ra vẻ

   đáng thương, sao tôi lại không thể?

   Anh bật cười:

   “Cô có tôi rồi, không cần tỏ ra

   đáng thương nữa, mặt khác cô

   cũng không đáng thương.”

   Tôi đột nhiên cảm thấy, tôi căn

   bản là không nên diễn trò với Phó

   Thắng Nam. Tôi trực tiếp từ lồng

   ngực của anh ngồi dậy, đi thằng

   vào phòng tắm.

   Quả nhiên, có một vài kịch

   bản, chỉ thích hợp với một số người

   mà thôi.

   Từ phòng tắm đi ra, Phó

   Thắng Nam đã nằm ở trên giường,

   tôi lau tóc, ngồi trước bàn trang

   điểm, chuẩn bị sấy tóc.

   Anh đứng dậy, mở miệng nói:

   “Lại đây.”

   Tôi nghĩ chắc anh muốn tôi đi

   ngủ nên nhíu mày nói: “Tóc vẫn

   chưa khô đâu.”

   Anh ừ một tiếng, vẫn mờ

   miệng nói: “Lại đây.”

   Tôi đi qua, nhìn anh nói: “Có

   chuyện gì vậy?”

   Anh đặt tôi ngồi lên trên

   giường, lấy khăn mặt lau tóc cho

   tôi, thanh âm lạnh nhạt nói: “Dùng

   máy sấy sẽ làm tồn thương tóc.”

   Tôi mím môi: “Nhưng dùng

   khăn mặt thì sẽ rất lâu.”

   Tôi cảm thấy có chút chóng

   mặt, hơi khó chịu: “Phó Thắng

   Nam, tôi buồn ngủ rồi, dùng máy

   sấy đi.”

   Anh không nói gì, đặt tôi trong

   lòng ngực nói: “Ừ, ngủ di.”

   Tôi không còn nhiều sức lực

   nữa, chưa đợi anh lau khô tóc thì

   đã ngủ rồi.

   Ngày trôi qua đều mơ mơ hồ

   hồ, có thề là do mang thai nên tôi

   thường xuyên có chút không ồn

   định. Từ bệnh viện phụ sản đi ra,

   đứa nhỏ đã có hình dáng rồi.

   Tâm trạng của Phó Thắng

   Nam không tồi, lên xe nhìn tôi nói:

   “Lát nữa, cô muốn ăn cái gì?”

   Tôi lắc đầu, không có một

   chút sức lực, tựa lưng vào ghế ngồi

   nói: “Ăn gì cũng được.”

   Rõ ràng cái gì cũng chưa làm,

   nhưng lại cảm giác mệt.

   Thấy tôi như thế, anh giúp tôi

   cài dây an toàn, mỡ miệng nói:

   “Chúng ta về nhà ăn, ăn xong nghỉ

   ngơi cho thật tốt.”

   Tôi gật đầu, hơi nhắm mắt lại,

   chuẩn bị tiếp tục dựa vào nghỉ một lát.

   Mấy ngày kế tiếp tôi như

   không có tỉnh thần gì, mang thai

   bốn tháng, không tính là chuyện gì

   to tát, tôi còn có thề đi tới công ty.

   Tập đoàn Phó Thiên kiểm

   toán đã kết thúc, cho nên tôi cũng

   thoải mái một ít.

   Hoàng Nhược Vi bởi vì chuyện

   của Công ty An Cường, chủ động

   tìm tôi xin từ chức, tôi không phê

   duyệt, chỉ có thể để cô ấy về quê

   nghỉ ngơi một thời gian.

   Cuối tuần, tôi hẹn gặp Kiều

   Cảnh Thần, muốn cùng anh ta tìm

   hiểu chuyện công xưởng bên kia.

   Nề mặt anh ta là anh em của Phó

   Thắng Nam, nếu như tôi trực tiếp

   báo cho công ty về chuyện này, đối

   với đạo lý đối nhân xử thế thì

   không được thích hợp cho lắm. Vậy

   nên mới chuẩn bị lén tìm anh ta để

   nói chuyện.

   Tại quán cà phê.

   Âm nhạc nhẹ nhàng du

   dương, gọi một ly nước trái cây,

   Kiều Cảnh Thần nhìn tôi, có chút

   không kiên nhẫn nói: “Tìm tôi có

   chuyện gì hả?”

   “Anh chán ghét tôi là bởi vì

   Lâm Hạnh Nguyên, hay còn có

   chuyện khác nữa?” Tôi mỡ miệng

   nói, có chút ý muốn nói chuyện phiếm.

   Anh ta sửng sốt, dừng một

   chút liền nở nụ cười: “Cô tìm tôi

   chính là vì tán gẫu chuyện này đó

   Tôi lắc đầu, “Không phải!”

   “Chỉ là tùy tiện hỏi một chút

   thôi.” Tinh thần của tôi không tốt,

   mờ miệng nói: “Mọi người luôn

   phải nhìn về phía trước, tôi cùng

   Phó Thắng Nam đã kết hôn , kết

   cục đã định rồi, anh thích Lâm

   Hạnh Nguyên, đã như vậy, vì cái gì

   không bày tỏ rõ lòng mình, đến với

   cô ta?”

   “Cô nói đủ chưa?” Anh ta nhíu

   mày, tỏ ra rất không vui vẻ: “Thẩm

   Xuân Hinh, cô đặt chính mình ở vị

   trí nào? Cô nghĩ rằng chính mình

   làm nữ chính? Người khác có thể

   bởi vì cô nói mấy câu, là có thề một

   đường về phía trước hướng về kết

   cục tốt đẹp sao?”

   Tôi cúi mặt xuống, không mở miệng .

   Tôi không phải người giỏi nói

   chuyện, trực tiếp dừng chủ đề này,

   nhìn về phía anh ta nói: “Cũng tốt,

   chúng ta về nói chuyện anh dừng

   lại nhà máy phía Nam đi!”

   Anh ta sửng sốt, ánh mắt

   dừng lại trên người tôi, thật lâu sau

   mới nói: “Không thể nghĩ được, cô

   có thề điều tra ra được.”

   “Tôi muốn biết lý do.”

   Này vốn là chuyện công việc,

   cho nên, tôi sẽ không có chút

   khách sáo và giả dối.

   “Tại sao không trực tiếp hỏi

   Thắng Nam, lại tới hỏi tôi?”

   Tôi hạ tầm mắt nói: “Hạ Vỹ là

   do anh quản lý, công xưởng phía

   nam đã đình chỉ nửa năm, nửa năm

   qua tuy rằng tôi không biết anh

   làm cách nào dùng tiền để bù vào

   phần còn thiếu, nhưng anh hẳn

   cũng không phải có ý xấu. Chính

   bởi vì anh không có biện pháp đề

   xử lý. Mặt khác, anh là anh em với

   Phó Thắng Nam, tôi không hy vọng

   các anh phát sinh tranh chấp theo

   bất kỳ thủ đoạn nào.”

   “Ha.” Anh cười lạnh một tiếng:

   “Thẩm Xuân Hinh, cô cũng quá

   đơn thuần rồi.”

   Một mũi tên bắn trúng 2 con

   nhạn, anh ta nhíu mày, có chút bất

   cần đời nói: “Chuyện của Hạ Vỹ, cô

   có thể trực tiếp cùng Thắng Nam

   nói, việc này trong lòng anh ấy ắt

   có dự tính.”

   “Chẳng qua.” Dừng một chút,

   anh ta nð nụ cười: “Tuy rằng tôi

   thực sự chán ghét cô ð một vài

   điểm, nhưng ở công việc, tôi đánh

   giá rất cao cô là một đối tác không

   tồi. Nhưng lại là một cái kẻ khác

   người đáng ghét.”

   Từ trước đến nay tôi biết về

   anh ta không nhiều, tôi không tính

   toán. Sự tình đã muốn nói đến

   nước này, kế tiếp cũng không có gì

   có thể nói nữa, tôi trực tiếp nói lời

   tạm biệt.

   Ra khỏi quán cà phê thì Vũ

   Linh gọi điện thoại tới, cảm xúc của

   cô ấy có chút không đúng.

   Cô ấy muốn tôi đi đến bệnh viện.

   Xe chạy đến bệnh viện, tôi

   đứng ở bãi đỗ xe, thấy cô ấy đang

   ngồi thất thần một mình dưới sảnh

   lớn, thần sắc có chút xa xăm.

   Trong tay cô ấy còn cầm bệnh

   án, thấy tình hình này, tôi có chút

   căng thẳng, đi đến gần cô ấy trực

   tiếp cầm lấy tờ bệnh lý.

   Giấy xét nghiệm máu dương

   tính với viêm gan B. Tôi xem tới

   xem lui thời gian, tôi có chút ngơ

   ngác: “Tám tuần? Của ai?”

   Tuy rằng biết bình thường cô

   ấy cũng sẽ hay…….

   Nhưng cô ấy luôn giữ thân

   mình rất tốt, như thế nào có chuyện đó?

   Cô ấy cúi đầu xuống, hai tay

   ôm đầu, day day tóc: “Lần trước,

   thời điểm cậu đi thành phố Tân

   Châu công tác.”

   Tôi cẩn thận suy nghĩ một

   chút, nhìn về phía cô ấy nói, “Buổi

   tối mà cậu uống say sao?” Buổi tối

   đó tôi vừa lúc không có thời gian đi

   đón cô ấy, cho nên nhờ Trịnh Tuấn

   Anh đi đón cô ấy.

   Nhưng Trịnh Tuấn Anh luôn

   luôn giữ mình trong sạch, sẽ không

   dễ dàng dính líu tới phụ nữ chứ.

   “Là Trịnh Tuấn Anh sao?”

   Cô ấy không nói, không nói sẽ

   tính như thế nào.

   Hồi lâu sau, cô ấy mới ngẩng

   đầu nhìn tôi nói: “Tớ tính toán bán

   căn nhà ở chung cư Hương Uyển,

   tố dự tính sẽ đi tìm cuộc sống

   thanh tĩnh.”

   Tôi gật đầu: “Được nơi này tớ

   còn có tài khoản ngân hàng, cậu

   quyết định như thế nào, tớ đều tôn

   trọng cậu.”

   Xem ra là cô ấy muốn giữ lại

   đứa nhỏ, tôi quá hiểu cô ấy, chúng

   tôi đều là những người có tâm hồn

   cô độc, bởi vậy đối với thiên sứ ông

   trời ban tặng đều rất trân trọng.

   Thấy tôi nói như vậy, sắc mặt

   cô ấy tốt lên vài phần, lôi kéo tôi

   ngồi sát bên người cô ấy, vai tựa

   vào người tôi, mỡ miệng nói: “Xuân

   Hinh, về sau chúng ta cũng không

   còn cô đơn nữa.”

   Ừ, về sau mỗi người có thiên

   sứ của mình thì không còn cô đơn

   nữa.

   Cùng cô ấy ngồi một hồi, tôi

   lái xe chờ cô ấy về, sau đó trực tiếp

   đi tới công ty.

   Tôi cũng không có việc gì,

   nhưng vào cuối tuần, Trịnh Tuấn

   Anh sẽ dành phần lớn thời gian ở

   văn phòng. Tôi đứng bên ngoài gõ

   cửa rất lâu, anh ta có chút mệt mỏi

   ra mỡ cửa.

   Nhìn thấy tôi thì hơi ngần

   người nói: “Làm sao vậy?”

   “Tới đây thăm anh.” Tôi mang

   đến thức ăn mua trên đường đặt

   trên bàn, mỡ miệng nói: “Biết anh

   không có ăn cơm, cho nên tiện trên

   đường mua mang tới cho anh đấy.”

Danh sách chương
Cài đặt
QR
Lưu tủ
Quay lại
Bình luận