Vạn Diệt Chi Thương | Đam mỹ | Hoàn thành
Giống như một căn bệnh, lại như một kẻ thích chơi trò chà đạp người khác. Chơi cho lắm vào, đau khổ hắn cũng sẽ phải nếm trải mà thôi, bởi vì sao? Nhân quả trên thế gian này đáng sợ lắm. Không chừa một ai, huống hồ chi kẻ thích trêu đùa cảm giác thật tâm của những người khác đối với hắn. Đây không phải là xem thường, mà là cực kỳ xem thường người khác. Chỉ để mang đến sự thỏa mãn cho bản thân mình mà thôi. Truyện Chỉ Túy Kim Mê - Xa Hoa Trụy Lạc của tác giả Vạn Diệt Chi Thương là câu chuyện nói về tình yêu giữa những người nam nhân với nhau diễn ra nơi hiện đại, một người nam nhân không phải là người tốt ghét người đồng tính, nhưng hắn lại qua đêm cùng một lúc với ba người nam nhân. Vẻ bề ngoài anh tuấn nho nhã, nhưng tâm can hắn thì nào ai thấu suốt được. Hắn nói: “Ta không phải người tốt.” Thế nên, hắn làm cho người ta yêu hắn yêu thấu vào tận xương tận tủy, mà lại, cũng khổ đau đến muốn tận tay giết chết hắn…
16.40 Vạn chữ | 2024-09-02 18:20
A Từ Cô Nương | Đam mỹ | Hoàn thành
"Gần đây còn mất ngủ không?" "Ừm, thỉnh thoảng. Không phải rất thường xuyên." "Có uống thuốc đúng giờ không?" "Có." "Gần đây còn sản sinh ảo giác không?" Có không nhỉ? Bạch Nhất Trần nhắm mắt ngồi trên ghế sofa bằng vải bố vô cùng mềm mại, hai tay đặt hờ trên đầu gối. Anh có thể cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ chưa kéo kín rèm đang chiếu rọi trên tay mình, cũng có thể nghe được tiếng sột soạt từ chiếc bút đang cọ quẹt trên giấy trong tay bác sĩ tâm lý.Thanh âm kia chẳng hề ồn ào, lại làm anh bình tĩnh và thả lỏng. Anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Không có." ao sẽ là ảo giác chứ? Đó nhất định do Thượng Đế nghe anh cầu xin thần phật phù hộ nên dành cho tín đồ thành kính món quà tặng đẹp đẽ nhất. "Không có là tốt rồi, thứ sáu tuần sau lại tới khám lần nữa đi." Giọng bác sĩ đang viết bệnh án dừng lại. "Bác sĩ Hạ, câu hỏi của ngày hôm nay đều đã hỏi xong hết rồi à?" Bạch Nhất Trần nhẹ giọng mở miệng hỏi. Giọng nói của anh hết sức dễ nghe, tựa giọt sương ngưng đọng buổi sớm mai, trong suốt sáng ngời.
13.80 Vạn chữ | 2024-09-02 18:21
Retrospect | Đam mỹ | Hoàn thành
"Tớ... Hay là không đi thì hơn." Hạ Tuyển cực kỳ chậm rãi thu thập cặp sách, nỗ lực trốn tránh lời mời của Thích Nhiên. Thời gian sau khi tan học, đến trần phòng học đều bị tiếng ồn ào của học sinh dội đến sắp lật lên, âm thanh yếu ớt từ chối của y không có đến nửa điểm hiệu quả. Thích Nhiên bướng bỉnh mà đưa tay giúp y nhét sách giáo khoa đang bày trên bàn vào cặp, không được nhân nhượng nói: "Không được, cậu đến giờ vẫn chưa từng cùng tớ đi chơi lần nào."Hạ Tuyển còn muốn từ chối, tay cầm quai đeo cặp không chịu buông tay. Thích Nhiên liếc y một cái, mở miệng trầm giọng hỏi: "Hạ Tuyển, cậu đến cùng có coi tớ là bạn hay không?" Lời này là một đòn chí mạng, chỉ cần nói một câu này, Hạ Tuyển đều đáp ứng tất cả yêu cầu của cậu. Lần này cũng không ngoại lệ, Hạ Tuyển nhìn cậu một phút, sau khi thu thập xong sách vở thì đi cùng Thích Nhiên. Ngược lại với đường về nhà y.Thích Nhiên là người bạn chân chính đầu tiên của Hạ Tuyển. Trước kia, tình bạn đối với y mà nói giống như là mây ngoài chân trời vậy, chỉ cần ngước đầu lên, bất kể là nhìn ở bất kì góc độ nào đều có thể nhìn thấy được, ở đâu cũng có, nhưng đều không thuộc về y. Mà hiện tại y mới chuyển đến, nơm nớp lo sợ thậm chí cảm thấy mình như đi đang đi trên băng mỏng, một chút cũng không biết phải ở chung với bạn mình như thế nào.
12.80 Vạn chữ | 2024-09-02 18:21
Phong Hoa Tuyết Duyệt | Đam mỹ | Hoàn thành
Ngày ngả về chiều, những dãy đèn nê-ông đỏ vàng rực rỡ chập chờn sáng lên như hàng mốc biểu trưng cho thành phố. Hoa gạo đỏ thắm rụng dày trên mặt đất, bánh xe kéo nghiến qua thảm hoa đỏ để lại một khoảng sặc sỡ nhàu nhĩ khó coi. Đường Thập Nhất liếc nhìn dưới chân, vừa vặn lọt vào mắt là mớ hoa rụng bị dày xéo đến không còn nhìn ra màu sắc vốn có nữa, hắn nhíu mày, không muốn bước xuống xe.“Tiến lên chút nữa đi, nhanh nhanh lên!” một người đàn ông trung niên đậm người chạy vượt lên xe kéo, ông ta móc khăn tay ra lau mồ hôi trên trán rồi bảo phu xe kéo lên chỗ sạch sẽ hơn đằng trước, đoạn quay lại nói với Đường Thập Nhất, “Thiếu gia, qua bên đó sạch hơn cậu hẵng xuống.”“Khách sạn Ái Quần lớn thế này mà trước cửa cũng không biết quét dọn cho sạch, chẳng bằng đến rạp Bình An xem hát cho xong.” Đường Thập Nhất phủi phủi bộ đồ Tây ca-rô thời thượng trên người. Ngũ quan hắn thâm thúy, vốn nên là một chàng thanh niên sáng sủa tinh anh vậy mà lại tự biến mình thành bộ dạng ăn chơi đàng điếm, đuôi mắt trời sinh hằn một nếp mảnh dài chỉ càng khắc sâu thêm tướng mạo đa tình phong lưu của một cậu ấm nhà giàu.
7.00 Vạn chữ | 2024-09-02 18:21
Sơ Hòa 初禾 | Đam mỹ | Hoàn thành
Viễn Thành là một thị trấn du lịch nho nhỏ trên Tây Bắc, thật giống như tên, xa tít mù tắp, mùa ế thì quạnh quẽ chẳng được mấy mống trên đường, đến khi vào mùa thì xó nào cũng chật ních. Bốn năm trước, một nhà trọ cho giới trẻ du lịch khai trương trong con hẻm nhỏ nhất của trấn, chỉ đủ rộng cho xích lô và mô tô chen vào, thoạt nhìn cứ nghĩ là ngõ cụt, nhưng khu nhà đằng sau cánh cổng sắt lại là cả một chân trời mới.Nhà trọ tên Có Biển, tuy vậy đừng nói là cái Viễn Thành bé bằng lòng bàn tay này, mà tính cả các tỉnh trấn xung quanh Viễn Thành cũng chẳng đào đâu ra biển hết. Ý chủ nhà trọ là, không có biển vẫn có thể tưởng tượng là có biển, giống như người có thể nghèo nhưng không thể không có ước mơ. Nghe thì hơi ngáo, nhưng đám thanh niên vác balo trên vai lại rất thích lời giải thích này, cho nên mặc dù ở tận trong hang cùng ngõ hẻm của Viễn Thành, Có Biển vẫn là nhà nghỉ khó đặt được nhất trong mùa du lịch.Tuy rằng rất có thể mọi người thích chỗ này, chỉ vì anh chủ không những đẹp trai, mà lại còn hào phóng. Tiền thân của Có Biển là một hộ nhà chăn nuôi, sau kết cấu lại thành một toà hai tầng, chứa được gần năm mươi người. Sân vườn rất rộng, dùng để trồng rau củ hoa tươi, cạnh vườn rau là một giàn nho, trên treo dải đèn màu xinh xinh, tối đến bật lên sáng rực rỡ. Hiện tại đang là mùa du lịch, Có Biển đã nhận hơn bốn mươi khách, lầu hai vẫn còn hai phòng trống.
7.00 Vạn chữ | 2024-09-02 18:21
Điềm Tức Chính Nghĩa | Đam mỹ | Hoàn thành
Bác sĩ, Nhiên Nhiên nhà tôi sao rồi, không việc gì chứ? Ôn Nhiên đang đi ghi hình thì đột nhiệt ngất xỉu, mọi người sợ hãi, staff của chương trình mau chóng đưa cậu đến bệnh viện, bà Thẩm nghe thấy tin ấy thì liền chạy tới ——– cũng chính là mẹ chồng của Ôn Nhiên đang vô cùng lo lắng, bác sĩ vừa đi ra liền nhanh chóng tiến lên hỏi thăm. Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, trấn an: Bà Thẩm không cần lo lắng, thân thể của Ôn tiên sinh cũng không có vấn đề gì, sở dĩ bị ngất xỉu là do triệu chứng nôn nghén cho nên sức khỏe mới không chịu đựng nổi."
14.20 Vạn chữ | 2024-09-02 18:21
Lưu Thủy Thủy | Đam mỹ | Hoàn thành
Đại học C là trường âm nhạc số một số hai toàn quốc, không biết bao nhiêu người cố gắng cũng không thể có được một suất. Thi đại học chỉ chênh lệch một điểm thôi là bạn đã lỡ cơ hội học tập tại đại học C rồi. Chu Chu đứng trước cánh cửa trang nghiêm tráng lệ của đại học C, nhịn không được nhỏ giọng nói thầm một câu, “Thật tốt”. Bên cạnh không ít đàn anh, đàn chị đón tiếp sinh viên mới, giơ cao tấm biển Hội học sinh, lớn tiếng gọi Chu Chu, “Em trai, có cần giúp đỡ gì không? Biết khoa em đi hướng nào chưa? Bọn anh có thể đưa em tới ký túc xá, có cơ hội nhớ đến thăm Hội học sinh của bọn anh nhé.” Đàn anh đại học C nhiệt tình khó từ chối, nhanh chóng đến trước mặt Chu Chu, sau đó giành lấy hành lý từ tay Chu Chu, mạnh mẽ đưa cậu vào trong.Bị kéo cho lảo đảo, Chu Chu ôm lấy cái túi lắc đầu, “Em không phải là học sinh của trường các anh.” Âm thanh phát ra to lạ thường, dường như không thể nghe được âm lượng của chính mình. Vị đàn anh ban nãy giành túi hành lý bị dọa lùi về sau một bước, ngại ngùng gãi gãi đầu, “Hả? Không phải…không phải là học sinh trường anh sao.” Mang theo hành lý, rõ ràng là tới báo danh, nhưng không phải là trường C. Đàn anh nhìn về phía đối diện, là Học viện dành cho người câm điếc. Là trường học duy nhất bên cạnh trường C. Quả nhiên, đàn em đó cầm theo hành lý, đi về phía cổng đối diện.
3.00 Vạn chữ | 2024-09-02 18:21
Xuân Nhật Phụ Huyên | Đam mỹ | Hoàn thành
Nhạc Minh Tâm bắt đầu đi làm ba năm, luôn làm ở ban sơ trung, mấy tháng trước, trường học để cậu nhận dạy lớp một. Tiết thể dục của lớp một, thật giống như một đám gà con được thả ra, Nhạc Minh Tâm sứt đầu mẻ trán hơn một tháng, mới miễn cưỡng rèn được chút nề nếp. Chờ đến khi thật sự đàn áp được đàn tiểu ác ma này, mới phát hiện là trong số các bạn nhỏ này cũng có bạn nhỏ rất đáng yêu.Ngày đó cậu tan làm, phát hiện có một cô bé ngồi lẻ loi trên bậc thang ở cổng trường, cô bé để mái bằng, tóc tết hai bên, ôm đầu gối nhìn ra ngoài cổng trường, chẳng ai đến đón cả. Nhạc Minh Tâm nhận ra cô bé chính là học sinh ở một trong các lớp cậu dạy, tên là Khang Tiểu Cần, cậu đi tới rồi ngồi xuống hỏi: “Sao con còn chưa về?”Khang Tiểu Cần nhìn thấy Nhạc Minh Tâm thì như thấy cứu tinh, môi liền mím lại, hai mắt ngập nước lại rưng rưng không rơi nước mắt, thật sự rất đáng thương. “Thầy Nhạc, không ai đón con cả ….” Khang Tiểu Cần nức nở nói. Nhạc Minh Tâm bị cô bé dọa sợ, vội vàng an ủi: “Ba mẹ con đâu, số điện thoại bao nhiêu, để thầy gọi thử xem.” Nhân viên bảo vệ nhô đầu ra từ trong phòng trực nói: “Thầy Nhạc, tôi đã gọi qua rồi nhưng điện thoại của ba cô bé vẫn tắt máy.” “Vậy còn mẹ con đâu?” Nhạc Minh Tâm hỏi. Khang Tiểu Cần cúi đầu không nói lời nào, Nhạc Minh Tâm cũng không biết phải làm sao bây giờ, ngồi xổm vậy rất mỏi nên cậu đứng dậy, ai ngờ Khang Tiểu Cần nghĩ là cậu phải đi, sợ tới mức ôm lấy chân cậu: “Thầy Nhạc, thầy dẫn con về nhà đi ạ.”
6.60 Vạn chữ | 2024-09-02 18:21
Cao Đài Thụ Sắc | Đam mỹ | Hoàn thành
Quán trà Ngụy Khải Minh mới mở có chút thú vị. Mạnh Tân Đường cầm một điếu thuốc, đưa tay vờ chỉ vào bảng hiệu treo trên đỉnh đầu. “Cái tên này là cái gì vậy?” Trên bảng hiệu viết hai chữ: Liễu Đường. Kiểu chữ rất cứng, nhìn kĩ có thể tìm thấy chút dấu vết của Mễ Phất trong đấy, có lẽ là moi từ đại gia đương đại nào đó.“Này là cậu không có kiến thức rồi đấy.” Ngụy Khải Minh cười rất đắc ý, mắt cũng híp cả lại, “Người hiện đại đều thích học đòi văn vẻ, thứ mà quán trà tôi bán chính là cảm giác, đặt cái tên càng quái, càng khiến người xem không hiểu, người ta càng cảm thấy chỗ của cậu có văn hóa, có chiều sâu.” Mạnh Tân Đường lắc đầu cười khẽ, làn khói ở đầu ngón tay vẽ ra một vòng cung nhỏ: “Ra là vậy, cậu đặt bừa một cái tên, lừa người.”Hai người lại trêu đùa mấy câu, bước vào quán trà. Mới bước vào cửa liền nghe thấy từng tiếng “ông chủ Ngụy” lanh lảnh.
6.80 Vạn chữ | 2024-09-02 18:21
Bạch Giới Tử | Đam mỹ | Hoàn thành
‘Tù điểu’ là câu chuyện cuối cùng trong hệ liệt của Bạch Giới Tử, nếu ‘Scandal hàng đầu’ và ‘Sơ Hạ trong tôi’ viết về giới giải trí thì ‘Kiêu ngạo với định kiến’ và ‘Tù điểu’ thiên về kinh doanh, hào môn thế gia. Nhưng khác cái là ‘Tù điểu’ lấy bối cảnh bao dưỡng. Truyện bao dưỡng không hàng ngàn cũng đã có hàng trăm, chẳng lạ lùng gì nữa. Nếu xét kỹ cũng không hẳn là theo motif đã xưa. Công có tra không? Có nhưng hắn được quyền tra. Thụ có cứng rắn không? Có, rất kiên cường. Tôi biết nhiều chuyện bao dưỡng xảy ra, công thụ thường tình nùng ý mật, sau đấy thuận lý thành chương mà bên cạnh nhau. Thế nhưng ‘Tù điểu’ có hơi khác một tẹo, và như thế này đây.Câu chuyện bắt đầu từ việc Hoắc Long Đình giúp đỡ cho Sầm Tư Kỳ và đổi lại cậu làm tình nhân cho hắn trong ba năm. Sầm Tư Kỳ là một chàng trai thông minh, tỏa sáng và rất chân thành. Vốn chuyện sẽ chẳng có gì nếu trong lúc bên nhau con chim nhỏ không đem lòng yêu luôn cái lồng. Hắn có yêu chiều cậu, nhưng không đặt để tình cảm chân thành. Cậu yêu hắn nhưng cứ mãi cho mình hèn mọn đòi tình cảm từ một người cho cậu tiền. Người thì lặng im, kẻ thì tin mình nắm chắc tất cả. Mà yêu vốn là chuyện đâu nói được đúng hay sai. Cũng không xét được người nào yêu nhiều người nào yêu ít. Yêu chính là yêu vậy thôi. Trong từng ấy năm, Hoắc Long Đình cảm nhận được hết những chuyển biến tình cảm ngây ngô của Sầm Tư Kỳ, nhưng hắn không nói cũng không đả động. Bởi hắn là kẻ tự phụ tới ngu ngốc, hắn tin hắn điều khiển được hết thảy mọi thứ trên đời. Hắn không tin vào tình yêu, cũng chỉ xem hôn nhân là lẽ thường tình. Và rồi, khi Sầm Tư Kỳ cố gắng để gần hắn thêm chút nữa, hắn lại vô tình đẩy cậu đi xa.
12.20 Vạn chữ | 2024-09-02 18:21
Nguyệt Bán Đinh | Đam mỹ | Hoàn thành
Bạn đang đọc truyện Tiểu Mẹ Kế của tác giả Nguyệt Bán Đinh. Lão gia Tần gia tuổi đã cao mà còn cưới một tiểu mỹ nhân nhỏ hơn cả con mình. Lão gia bệnh nặng nằm liệt giường, không biết nghe lời kẻ lừa đảo giang hồ nào mà lại muốn cưới nam nhân về xung hỉ. Khó khăn lắm mới sai người tìm được một gia đình, con trưởng nhà kia cũng bệnh nặng, vì muốn có tiền chữa bệnh nên buộc lòng phải bán đứa con út đi. Quản gia Tần phủ vội vàng xử lý hôn sự, không ngờ đại hôn vừa xong thì lão gia quẫy một cái rồi trực tiếp về chầu trời. Nếu yêu thích Nguyệt Bán Đinh, bạn đừng bỏ lỡ Chè Xanh Rượu Ngọt hay Con Của Anh Nằm Trong Tay Tôi
5.20 Vạn chữ | 2024-09-02 18:22
domoto1987 | Đam mỹ | Hoàn thành
Có một con lang mắc mưu lão nông dân thông minh, rồi bị trói tứ chi, tống vào bao tải. Khi đã chui đầu vào bao, nó mới kinh hoàng phát hiện mình bị lừa! Kì thật nó vốn là hạng khôn ngoan cỡ nào ha! Chỉ vì bị lão Triệu Giản Tử kia một tiễn bắn thủng đùi, mất máu làm đầu hoa óc váng, ngất ngất ngây ngây, cứ thế mà sập bẫy.Triệu Ưởng, tức Triệu Giản Tử là vị tông chủ thứ 8 của họ Triệu, một trong Lục khanh của nước Tấn (sáu gia tộc quyền thần giữ chức “khanh” của nước Tấn thời Đông Chu, Trung Quốc) và là tổ tiên của quân chủ nước Triệu thời Chiến Quốc sau đó. Sinh thời, Triệu Ưởng đã ban hành nhiều chính sách cải cách để làm cho họ Triệu hưng thịnh. Những cải cách của ông được đánh giá là sánh ngang với những biến pháp vĩ đại thời Chiến Quốc sau này, như biến pháp của Ngụy Văn hầu, Thương Ưởng hay Triệu Vũ Linh vương.
6.60 Vạn chữ | 2024-09-02 18:22
Tử Vũ Nguyệt Diên | Đam mỹ | Hoàn thành
Đây là lần đầu tiên Tần Diệc ngủ lại dinh thự nhà họ Bùi. Hắn xoay mấy vòng quanh phòng ngủ của Bùi Hàm Duệ, giống như phát hiện vùng đất mới, hận không thể moi móc tìm tòi từng tấc đất, mưu đồ phát hiện những dấu vết mà Bùi Hàm Duệ để lại. “Này, em định cả đêm cứ như vậy à?” Bùi Hàm Duệ mặc áo ngủ tơ tằm ngồi tựa đầu giường, bất đắc dĩ nhìn Tần Diệc lết mông đi lục tung mọi nơi. “Đến cùng thì em đang tìm cái gì?” “Đương nhiên là kiếm tra xem anh có giấu cái gì không thể cho ai biết hay không…..” Tần Diệc lục ngăn kéo một lúc, đột nhiên tìm thấy một túi giấy trong một ngăn kéo nhỏ. “Ha, em tìm được rồi, trong này là cái gì?”
18.60 Vạn chữ | 2024-09-02 18:22
Minh Khởi Minh Diệt | Đam mỹ | Hoàn thành
Tôi tên Hạ Cảnh, năm nay mười chín tuổi, là một thằng sinh viên vô ưu vô lo. Trước ngày hôm nay, cuộc sống mỗi ngày của tôi chỉ xoay quanh trường đại học, căn tin và ký túc xá, lúc nghỉ ngơi sẽ chơi bóng hoặc chơi game với bạn cùng phòng. Dĩ nhiên thỉnh thoảng cũng cúp học hoặc ngủ gật trong lớp học tự chọn. Đến tận bây giờ, chuyện khó lựa chọn nhất tôi từng gặp phải chính là bữa trưa nên ăn cơm cà ri gà hay mì gà hầm.Mà hôm nay, tôi không thể không đưa ra quyết định khó khăn nhất trong cuộc đời. Đây phải kể từ buổi trưa lúc tôi mua đồ uống trước cửa trường học. Khi đó tôi vừa mới cầm lấy ly trà em gái tiệm trà sữa đưa, bỗng cánh cửa chiếc xe Benz màu đen đang đỗ ven đường mở ra, ba người đàn ông mặc âu phục đen bước xuống. Tôi chọc ly trà chanh đá của mình, ngậm ống hút hút một hơi.Ba người kia ăn mặc không khác mấy với những tên xã hội đen trong phim. Bái phục, bây giờ cũng sắp tới kỳ nghỉ hè rồi, mặt đường nóng tới mức chiên được cả trứng. Hôm nay tôi mặc áo phông, quần short rộng và đi dép lê cũng sắp nóng thành chó rồi, chẳng lẽ những người này không có tuyến mồ hôi sao, đúng là đầu óc có vấn đề.
1.80 Vạn chữ | 2024-09-02 18:23
Phi Thiên Dạ Tường | Đam mỹ | Hoàn thành
Bạn đang đọc truyện Sơn Hữu Mộc Hề của tác giả Phi Thiên Dạ Tường. Những ngày gần đây tiết trời không tốt lắm, ba ngày trước đông chí, mây đen một tầng một tầng mà che kín trên đầu vương đô An Dương. Lương Vương trẻ tuổi không thể nào ngờ đến đặc sứ ba nước thế nhưng sẽ đến trong cùng một ngày, giống như ở trên đường hẹn trước, trong chốc lát liền có chút trở tay không kịp.Đây là đại sự kiện đầu tiên hắn làm sau khi kế vị, bởi vì trong mấy ngày nữa sẽ diễn ra hội minh bốn nước, liên quan đến thịnh suy thiên hạ, vận mệnh ngàn năm của Trung Nguyên mênh mông rộng lớn.Nghĩ đến hội nghị này, Lương Vương Tất Hiệt liền khẩn trương đến hai tay không ngừng phát run, lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi.Bên cạnh đó, bạn đừng bỏ lỡ những truyện khác của cùng tác giả như: Đoạt Mộng hay Bắc Thành Thiên Nhai.
39.80 Vạn chữ | 2024-09-02 18:23
Sâu Hổ Phách | Đam mỹ | Hoàn thành
Bạn đang đọc truyện Mười Bốn Thiên Đích Ác Mộng của tác giả Sâu Hổ Phách. Thấy trời bắt đầu sẩm tối, tôi bật toàn bộ đèn trong phòng lên, ở trong phòng dưới ánh sáng của bóng đèn, tôi không có việc gì làm thì mới ngỡ ngàng biết một ngày nữa lại trôi qua. Từ ngày mùng một tháng mười đến ngày mùng bảy tháng mười, hôm nay là ngày mười bốn tháng mười, là ngày thứ bảy sau ngày lễ theo luật định, tổng cộng đã qua mười bốn ngày rồi mà hắn vẫn chưa về.Tôi ngơ ngác ngồi trên ghế sofa màu nâu đậm, nghe tiếng đồng hồ tí tách từng giây từng phút trôi qua, nghĩ thầm phải cảm thấy đói bụng, khát hoặc là uể oải hay bất cứ cái gì, nhưng kì lạ là cái gì tôi cũng không cảm thấy.Nếu yêu thích truyện đam mỹ, bạn có thể đọc thêm Xuyên Về 1983 hay Đột Nhiên Được Lên Hashtag.
1.60 Vạn chữ | 2024-09-02 18:24
Nhất Cái Ban Bố | Đam mỹ | Hoàn thành
Bạn đang đọc truyện Nhật Ký Làm Màu Của Công của tác giả Nhất Cái Ban Bố. Mẹ Thụ: Cầm lấy một triệu này, hai đứa…Công dõng dạc hùng hồn nói: Không, tình yêu của tụi con sẽ không bị mua chuộc bởi tiền bạc! Con sẽ không tách khỏi em ấy! Cô à, tình yêu của bọn con quý hơn cả vàng, cô có đưa hơn gấp trăm gấp nghìn lần con cũng sẽ không rời khỏi em ấy đâu! Tình yêu của chúng con là vô giá!Mẹ Thụ: Nói cái gì thế, ý cô là hai đứa cầm chỗ này đi thanh toán tiền cọc trước, cái thằng này suốt ngày nghĩ gì không à, cô đi trước đã, mẹ con còn đang chờ cô đến xoa mạt chược kia kìa.Nếu yêu thích truyện đam mỹ, bạn có thể đọc thêm Trúc Mã Khó Đoán hay Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi.
3.40 Vạn chữ | 2024-09-02 18:24
Bạn đang đọc truyện Nếu Như Biết Nhau Sớm Hơn của tác giả Yết. "Phù!" Cậu đang đứng trước cổng một trường đại học, nơi mà cậu sẽ học trong bốn năm nữa. Và cũng là nơi mở đầu cho sự mù đường của cậu. Một đứa chuyên Địa, biết xem Google Map mà mù đường. Là mù đường đó. Cậu cũng không biết tại sao lại thế nữa.Cậu đã mất một hành trình ba mươi sáu tiếng để đến thành phố này. Ngồi trên tàu cậu cũng xem hiểu bản đồ và biết mình đang ở nơi nào. Nhưng đặt chân đến thành phố này rồi cậu mới biết, sự thông minh của mình không áp dụng ở đây. Đường gì đâu mà như mê cung, các trạm xe có tên kiểu này, người ta nói kiểu kia. Chỗ nào cậu cũng thấy nó như nhau.Nếu yêu thích truyện đam mỹ, bạn có thể đọc thêm Vân Thâm Ba Tháng hay Yêu Đương Không, Để Em Giấu Đồ Ăn Nuôi Anh.
5.40 Vạn chữ | 2024-09-02 18:24
Sở Hàn Y Thanh | Đam mỹ | Hoàn thành
Tại một nhà hàng lợp mái vòm thủy tinh trên đỉnh cao ốc, các nhạc công piano đang chơi bản “Tòa lâu đài trên không”. Đầu bếp bận rộn tới lui, chuẩn bị đồ ăn trong nhà bếp trong suốt, các thực khách thì ngồi bên vách kính, hưởng thụ mỹ thực, ngắm nhìn đô thị phồn hoa. Ở đây có một vị khách thế này, vị khách ấy tuổi còn khá trẻ, da dẻ trắng trẻo, mặc suit 3 mảnh (1), quy cách dùng cơm vô cùng tao nhã, sử dụng dao nĩa mà gần như không phát ra bất cứ tiếng động nào.Tiết trời hôm nay mờ mịt, cái vẻ ảm đạm ấy lại càng tôn lên bóng dáng người đàn ông bên cửa sổ. Đôi mắt anh khẽ nheo, thần sắc lạnh nhạt, quanh người tỏa ra không khí nghiêm túc, ai tình cờ đi ngang qua bàn anh đều vô thức nín thở. Những chuyện đang xảy ra xung quanh chẳng liên quan gì đến anh cả, toàn bộ sự tập trung đều dồn vào bữa ăn trước mắt.Súp cà rốt kiểu Pháp có hương vị rất đặc biệt, thịt bò bít tết dai mềm vừa phải, món sò St. Jacques cũng thật đẳng cấp. Mỗi đĩa thức ăn bưng lên đều được người nọ tỉ mỉ thưởng thức, đến khi trên bàn không còn lại gì, anh mới thả dao nĩa xuống, dùng một ly vang đỏ kết thúc bữa cơm bình yên không bị quấy rầy, sau đó lấy điện thoại di động đang đặt chế độ im lặng ra.
10.80 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Diệp Tiểu Tịch | Đam mỹ | Hoàn thành
"A Hạo, em xin lỗi, anh đừng giận nhé. Chuyện này sau này tuyệt đối em sẽ không nói ra nữa, anh và Thiên Thiên ở đâu thì em theo đấy, chỗ nào anh ở là nhà của em." Long Ký Hạo quay đầu lại nhìn Lăng Vân Phi một chút. Từ khi hai người lần nữa ở cùng nhau, người này liền bắt đầu cẩn thận dè dặt từng li từng tí, tìm mọi cách làm anh vui lòng, nói liên tục cũng sợ anh sẽ tức giận, tiếp đó liền lập tức xin lỗi giải thích một phen. Hôm nay cũng thế, vốn là một việc nhỏ không quá quan trọng, cuối cùng kết cục lại bắt đầu biến thành Lăng Vân Phi rối rít nói xin lỗi. Tuy rằng hắn căn bản không biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì, nhưng vẫn cứ muốn xin lỗi.
13.00 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26