A Từ Cô Nương | Đam mỹ | Hoàn thành
"Gần đây còn mất ngủ không?" "Ừm, thỉnh thoảng. Không phải rất thường xuyên." "Có uống thuốc đúng giờ không?" "Có." "Gần đây còn sản sinh ảo giác không?" Có không nhỉ? Bạch Nhất Trần nhắm mắt ngồi trên ghế sofa bằng vải bố vô cùng mềm mại, hai tay đặt hờ trên đầu gối. Anh có thể cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ chưa kéo kín rèm đang chiếu rọi trên tay mình, cũng có thể nghe được tiếng sột soạt từ chiếc bút đang cọ quẹt trên giấy trong tay bác sĩ tâm lý.Thanh âm kia chẳng hề ồn ào, lại làm anh bình tĩnh và thả lỏng. Anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Không có." ao sẽ là ảo giác chứ? Đó nhất định do Thượng Đế nghe anh cầu xin thần phật phù hộ nên dành cho tín đồ thành kính món quà tặng đẹp đẽ nhất. "Không có là tốt rồi, thứ sáu tuần sau lại tới khám lần nữa đi." Giọng bác sĩ đang viết bệnh án dừng lại. "Bác sĩ Hạ, câu hỏi của ngày hôm nay đều đã hỏi xong hết rồi à?" Bạch Nhất Trần nhẹ giọng mở miệng hỏi. Giọng nói của anh hết sức dễ nghe, tựa giọt sương ngưng đọng buổi sớm mai, trong suốt sáng ngời.
13.80 Vạn chữ | 2024-09-02 18:21
Hồng Đường | Đam mỹ | Hoàn thành
Tiêu Linh và Chu Hoàn, nên gọi là oan gia ngõ hẹp hay là nhân duyên trời định? Hai con người này thật sự là khiến cho người ta phải đau đầu mà! Nói đi cũng phải nói lại, Tiêu Linh và Chu Hoàn kỳ thực rất xứng đôi! Người ta bảo yêu nhau lắm, cắn nhau đau, như vậy đâu có gì là sai?
9.60 Vạn chữ | 2024-09-02 18:28
Tiết Tứ cuối cùng cũng tìm được chìa khóa. Gã chậm rãi bước lên thềm nhà mở khóa đồng, ai ngờ lúc gã vừa nhấc tay, trong viện cách vách bỗng vọng tới một tiếng gào khóc thảm thiết, đau đớn tột độ. Trần Yên kinh hãi. Nhưng không ngờ Tiết Tứ chỉ khẽ cau mày rồi ngó lơ, tiếp tục loay hoay chiếc khóa đồng của gã. Người qua lại trong ngõ cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên, cũng lắm có vài người liếc mắt qua, còn lại thì đến cái mí mắt cũng không hề nhúc nhích khiến Trần Yên càng kinh hãi hơn. Thường nghe Nam châu lừa gạt, Bắc địa cướp giết.
3.40 Vạn chữ | 2024-09-02 18:30