Nguyễn Nhật Ánh | Khác | Hoàn thành
Dường như khi trở thành một chàng trai mười tám tuổi, không chú bé nào là không phấn khởi. Đối với tôi cũng vậy, đó là một ngày kỳ diệu vô cùng. Tôi còn nhớ trước đó hai năm, khi một đứa bạn cùng lớp hí hửng khoe : Thế là năm nay tao mười tám tuổi... tôi đã ghen tị một cách khổ sở với hạnh phúc của nó. Mặc dù lớn xác như nó, đi học trễ hơn bạn bè hai, ba năm, chẳng được cái vinh dự gì ngoài mỗi "ưu điểm" to con nên được cô chủ nhiệm phân làm lớp trưởng. Tuy nhiên mười tám tuổi vẫn cứ là mười tám tuổi, vẫn cứ là cái tuổi oai vệ, đáng ao ước và đầy bí mật đối với bọn nhóc tì như tôi. Lúc đó, tôi đã cay đắng vô cùng khi nhận ra rằng mình phải phấn đấu đến hai năm đằng đẵng nữa mới được như nó.Thế rồi mải học hành, mải vui chơi, tôi quên béng mất sự mong ngóng nôn nao của mình. Đùng một cái, nó tới lúc nào chẳng hay, cái tuổi mười tám ấy. Nó tới và nhe răng cười với tôi, vào một buổi sáng rực rỡ đầy ắp nắng hồng và hương thơm. Mười tám tuổi, tôi có hai niềm vui rộng lớn, hai bước đi quan trọng trong cuộc đời : một chân bước vào ngưỡng cửa người lớn, và một chân chuẩn bị bước vào ngưỡng cửa đại học.Cửa người lớn thì rộng, trẻ em tới tuổi cứ xộc vào tự do, chẳng ai cấm cản hay soát vé. Nhưng cửa vào đại học thì không phải dành cho tất cả mọi người. Muốn vào phải thi mà phải thi đậu kia! Quê tôi không có trường đại học. Hồi nhỏ tôi học cấp một ở trường xã, những ngày lười đi học bị mẹ vác roi rượt chạy tới tận cổng trường. Lên cấp hai, phải ra trường huyện. Lên cấp ba, lại ra tỉnh lỵ. Trường tỉnh chỉ mới mở lớp mười. Tôi tính học xong lớp mười sẽ xin ra thành phố học tiếp. Nhưng tôi vừa học xong lớp mười, trường mở thêm lớp mười một.
0.40 Vạn chữ | 2024-09-02 00:18
| Khác | Hoàn thành
Ngày xưa có một đôi vợ chồng nghèo sống ở một ngôi nhà nhỏ nhắn ven rừng. Một hôm người vợ thấy cạnh nhà có một giống hoa màu tím lạ, nên nài nỉ bắt ông chồng hái cho được bông hoa đấy. Thương vợ người chồng leo qua tường hái bông hoa ấy. Nhưng người chồng không ngờ rằng đây là khu vườn của mụ phù thủy. Bà ta bắt gặp người chồng hái trộm nên ra điều kiện: Nếu ngươi chịu giao đứa con đầu lòng của ngươi cho ta, ta sẽ tha cho ngươi.Quá sợ lời nguyền của mụ phù thủy nên người vợ đành chấp nhận lời đề nghị của mụ. Năm ấy người vợ hạ sinh một đứa con gái và vợ chồng họ đành giao đứa con gái đầu lòng của mình cho mụ ta. Thời gian trôi qua cô bé càng lớn càng xinh đẹp nhất là bộ tóc dài vàng óng mượt. Sợ nàng trốn thoát mụ phù thủy đã đem nàng nhốt trên một ngọn tháp cổ rất cao. Mỗi khi về tới nhà mụ phù thủy lại gọi: Tóc dài! Tóc dài! Thế là cô gái thả mái tóc xuống để mụ phù thủy leo lên. Ở trên tháp cổ một mình ngày nào cô gái tóc dài cũng cất cao tiếng hát để xua đi nỗi cô quạnh.Một hôm có vị hoàng tử cưỡi ngựa đi ngang qua chợt nghe thấy tiếng hát của nàng. Chàng tò mò đến gần và thấy sự kiện lạ lùng khi thấy mụ phù thủy leo lên và leo xuống cái tháp bằng mái tóc dài của nàng. Chờ mụ ta đi khuất chàng đến bên tháp bắt chước làm theo mụ phù thủy. Khi gặp được cô gái tóc dài, Hoàng tử cùng cô gái đàn ca vui vẻ họ trở nên thân thiết nhau hơn. Và chàng hẹn với cô gái hôm sau sẽ quay trở lại nữa.
0.20 Vạn chữ | 2024-09-02 00:11
Cô là Trần An Nhiễm, một cô gái sinh ra trong gia đình nghèo khó, hoàn cảnh đã khốn đốn, hơn nữa, cô còn là con hoang của mẹ. Từ bé đến lớn đều bị người đời khinh miệt, kể cả mẹ của cô cũng luôn mắng chửi cô, kêu cô là đồ con ám quẻ. Đến khi lớn, khi đã ra trường, cô phải làm tất cả mọi việc từ lớn đến nhỏ để kiếm sống. Cuộc sống khó khăn là vậy, nhưng cô vẫn không ngừng cố gắng xin vào làm việc ở một công ty.
0.20 Vạn chữ | 2024-09-02 00:11
Nguyễn Nhật Ánh | Khác | Hoàn thành
Tháng tư bao giờ cũng bắt đầu bằng những ngày oi bức khó chịu. Hằng năm, vào mùa này mọi cư dân trong thành phố thường trằn trọc khó ngủ. Dù nhà mở toang cửa sổ, suốt đêm cũng chỉ đón được dăm ba làn gió nhẹ thoảng qua và cứ đến gần sáng là mọi người thiếp đi trong giấc ngủ mê mệt. Quý ròm dĩ nhiên không thể là một ngoại lệ, nhất là tối hôm qua nó thức khuya lơ khuya lắc ráng đọc cho xong cuốn "Toán học ứng dụng trong đời sống" mà nó vừa mua được chiều hôm trước.
0.20 Vạn chữ | 2024-09-02 00:18
Thời gian chậm lại, năm tháng tươi vui chỉ là củ hành tây thực dụng, chỉ trong nháy mắt, mới ngày hôm trước còn trông ngây dại cũng bị thời gian bào mòn mài đi góc cạnh, biến ta trở thành một con người hoàn toàn khác, ta là ta nhưng ta không phải ta của trước kia nữa, nhiều người nghĩ Cấp 3 là Thiên Đường tràn đầy mơ mộng, nó cũng ngôi mộ chôn vùi mơ ước. Có lẽ, cuộc sống của con người đều nằm trong một quỹ tích riêng biệt và nó không đi ra khỏi quy luật của vận mệnh. Thành công hay thất bại, cũng đều thu thập hành lý, cũng gom góp lại tâm tình, mang đi mộng tưởng, lấy đi trẻ trung, lâu sạch hồi ức, để ngày mai, tiếp tục soạn thảo kịch bản của chính mình.Tại thời gian quá vộ vã, ta vội vàng đi qua năm tháng thanh xuân mà không hề hay biết, đi qua những thứ mà ta đã từng gửi vào trí nhớ của cơn triều tịch lan tràn vào tuổi thiếu niên cái tuổi xuân xinh đẹp nhất. Có lẽ, khi chúng ta một lần nữa bước vào cánh cửa trường học, chúng ta còn có thể cuồng vọng như yêu ma? Khi chúng ta bước đi nặng nề, ngay từ đầu đi vào, liền muốn lần nữa đi ra cửa lớn, ta có hay không từng hoài niệm những việc ta đã trải qua ở nơi này? Có lẽ, với tư cách của tôi mà nói, có một số việc, dù ta có dốc sức liều mạng để quên, đầu óc ta cũng không có khả vứt đi điều đó. Mặc dù, hồi ức này có bi thương, có thống khổ, còn chua xót cùng vui sướng.Đây là một truyện tản văn nhẹ nhàng của tác giả về hồi ức thanh xuân mời các bạn cùng đón đọc!
0.20 Vạn chữ | 2024-09-02 00:44
Nguyễn Nhật Ánh | Khác | Hoàn thành
Không biết các bạn thế nào, chứ tôi thì tôi chưa từng lo cho ai bao giờ. Tôi lo cho chính tôi còn chưa xong nữa là. Thật đúng hệt như má tôi nhận xét: Thân mày, mày còn không biết lo, chẳng hiểu khi lớn lên mày làm được việc gì !
0.20 Vạn chữ | 2024-09-02 00:46
Nguyễn Nhật Ánh | Khác | Hoàn thành
Suku là một thằng cún nói chung ai nhìn cũng thích. Đôi mắt tròn, đen lay láy, ngây thơ ngơ ngác, mỗi khi nhin ai là khiến người ta phải động lòng. Cún là theo thói quen hồi bé, chứ thật ra chúng tôi đã sống bên nhau nhiều năm rồi, tóm lại đã qua tuổi vị thành niên từ lâu. Dù vậy, so với thời niên thiếu bộ dạng của thằng suku không thay đổi là mấy. Nó chỉ có béo lên vì ăn nhiều quá.
0.20 Vạn chữ | 2024-09-02 00:46