Nhất Điểu Anh Minh | Ngôn tình | Hoàn thành
A Vi kiễng chân, với tay lấy khăn lau trên sào phơi giặt ướt, nhanh chóng chà lau thật kĩ đôi quang gánh cùng thùng dụng cụ một lượt, chuẩn bị cùng ông nội ra ngoài. Kiều gia cũng không có ruộng đất gì, Kiều lão đầu là một người thợ trám sứ, cả đời chỉ dựa vào chuyện đi hết đường ngang ngõ dọc trám chén đĩa mà làm kế sinh nhai. A Vi ngày ngày đi theo ông nội, động tác nhanh nhẹn ở một bên giúp đỡ lão nhân làm việc. Mấy năm nay các nông hộ cùng mấy nhà bần dân đều sống nghèo túng, chén đĩa bình thường có rơi vỡ cũng cẩn thận giữ lại mà nhờ người thợ sứ sửa chữa. Tuy không được như lúc còn nguyên nhưng dù sao tiền sửa một cái chén so ra cũng tiện nghi hơn rất nhiều so với tiền mua chén mới.Nắng sớm dìu dịu vờn qua gò má ửng hồng của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn ẩn ẩn một tầng mồ hôi mỏng, khoé miệng tươi cười vui vẻ, chọc người nhìn tới không thể không nghĩ đến quả mật đào mọng đỏ thơm ngọt. A Vi năm nay đã 18 thế mà nhìn qua cũng chỉ như tiểu cô nương 16, mềm mại xinh xắn, cho dù trên người chỉ là y phục vải bố đơn giản nhưng cũng không thể giấu đi tướng mạo dễ nhìn.
10.60 Vạn chữ | 2024-09-02 17:54
Tiểu Thanh Điềm | Ngôn tình | Hoàn thành
Lão Tôn cầm tẩu hút thuốc, âm u nói. Thiếu niên trước mặt đã mười lăm tuổi, thân cao chân dài, gương mặt tuấn tú, tóc húi cua cắt ngắn sạch sẽ, làn da ngăm đen do phơi nắng trong núi cũng không che được sự xuất chúng cùng ưu tú của hắn. Hắn không giống như một người có thể bị chôn vùi ở cái thôn nhỏ này, rõ ràng sớm muộn gì cũng có ngày bay lên bầu trời. Nhưng lúc trước lão Tôn mua hắn về chính là vì muốn có đứa con trai dưỡng già, để Tôn gia có Căn Nhi, đặt tên cho hắn là Diệu Tổ. Lúc này nhìn lại đứa con trai nuôi này, càng nhìn càng thấy có tiền đồ, trong lòng lão Tôn càng hụt hẫng, sợ nuôi dưỡng hắn một thời gian dài vô ích, trong lòng liền không yên ổn.Căn Nhi ở đây ý chỉ có người con trai để duy trì hương hỏa, theo tư tưởng trọng nam khinh nữ. Từ khi còn nhỏ hắn đã rất thông minh, học tập tốt, trước nay đều xếp thứ nhất. Nhưng trong núi không có ai học cao trung, hắn muốn học tập liền phải đến trấn trên. Diệu Tổ kiên trì muốn đi học để kiếm được nhiều tiền, giáo viên cùng hiệu trưởng cũng đều đến nhà khuyên nhủ, lão Tôn thầm nghĩ, chỉ sợ là ông ta không giữ được Diệu Tổ. Ông ta gảy gảy tẩu thuốc trên mặt đất, phun ra một ngụm đờm, dùng đế giày dẫm lên, nói ra lời nói đã suy nghĩ vài ngày để dụ dỗ.
11.40 Vạn chữ | 2024-09-02 17:54
Bát Thị Phong Động | Ngôn tình | Hoàn thành
Kỷ Khê chỉ từng gặp qua Nguyễn Hiếu Phong một lần, chính là lần cùng anh đi đăng ký kết hôn. Phóng viên đứng đầy ngoài cửa, ánh đèn flash liên tục nhấp nháy xuyên qua lớp màn cửa dày, tiếng ồn ào văng vẳng. Anh ngồi trên chiếc ghế sô pha bé nhỏ cũ nát trong nhà cô, biểu cảm lãnh đạm biếng nhác. Lúc nghiêng đầu nhìn cô, tiện tay dụi tắt luôn điếu thuốc. Nguyễn Hiếu Phong đã từng gặp Kỷ Khê hai lần.Lần đầu tiên là năm năm trước, khi ấy anh ngồi bên dưới sân khấu, còn cô đứng bên trên. Người trên sân khấu mặc một bộ váy đỏ, thắt lưng đung đưa, điệu nhảy mang theo vẻ ngây ngô. Lần thứ hai, đoàn phim của anh đụng mặt đoàn của cô, cô khoác chiếc áo phục trang màu xanh ngọc, lén rời đi theo anh, đôi mắt lấp lánh tựa vì sao. Kỷ Khê bị tung tin đã cùng ảnh đế trẻ tuổi nhất đăng kí kết hôn. Dân mạng đua nhau chia sẻ: “Kỷ Khê dựa hơi đàn ông đổi đời”, “sính lễ trị giá 2 tỷ”.Khi bị chất vấn, Nguyễn Hiếu Phong mặt mày lãnh đạm: “Là tôi ở rể.” Mẩu chuyện: Mọi người đồn rằng: Con người của Nguyễn Hiếu Phong bề ngoài ôn nhu bên trong lạnh lùng, lãnh đạm khó hiểu. Ở cùng vợ mới cưới mà cả tay cũng không nắm. Chỉ có Nguyễn Hiếu Phong hiểu rõ nếu chạm vào ngón tay mềm mại ấy thêm lần nữa, anh sẽ liền nhớ lại cái đêm ngọt ngào trầm luân kia. Anh khẽ cất tiếng a, nghe cô nhẹ nhàng gọi anh bằng “anh”. Lạnh lùng đến mấy cũng trở thành ngọn lửa nóng bừng bừng.
8.20 Vạn chữ | 2024-09-02 17:54
Tuyết Mặc | Ngôn tình | Hoàn thành
Nhiễm Việt vừa mới kết thúc một cuộc họp kéo dài, đầu có hơi đau, vì vậy ngồi lại tại chỗ nhắm mắt dưỡng thần, cũng không vội vã rời đi. Những người khác đã thu dọn xong tài liệu, từ từ rời khỏi phòng họp. Một lúc sau, có một dì công nhân vệ sinh vào quét dọn, thấy trên ghế chủ vị còn người ngồi, cũng sợ hết hồn, không biết có nên tiếp tục quét dọn không. Nhiễm Việt mở hai mắt ra, có chút thất thần yên lặng mấy giây, mới cầm lấy văn kiện trên bàn, đứng dậy đi ra phòng họp.Giày da đế thấp đạp lên gạch men bóng loáng, tạo nên tiết tấu cộc cộc vang vọng trong hành lang yên tĩnh. Lúc đi qua phòng làm việc của tổng giám đốc, phát hiện Tần Trí Dật không ở bên trong, chắc là lại đi đâu phóng túng đến quên mất chuyện đi làm rồi. Khóe miệng Nhiễm Việt gợi lên một tia cười lạnh, nghĩ thầm Tần Trí Dật không tới làm việc cô càng bớt phiền. Mới vừa nghĩ tới đây, Tần Trí Dật lại gọi điện thoại đến. Anh ta ở bên kia cà lơ phất phơ nói: “Trợ lý Nhiễm, hiện tôi có chút việc, sẽ không đến công ty, cuộc họp vẫn thuận lợi chứ?”Giọng Nhiễm Việt bình thản trả lời: “Mọi việc thuận lợi.” “Nếu mẹ tôi gọi điện thoại đến tra hỏi công việc, cô biết phải làm sao chứ.” Tần Trí Dật không yên tâm dặn dò cô. Nhiễm Việt tập mãi thành thói quen trả lời: “Tôi biết rõ.” Vì vậy Tần Trí Dật hài lòng thỏa mãn cúp điện thoại, để bận rộn cái mà anh ta gọi là “chuyện nghiêm túc” đấy.
8.60 Vạn chữ | 2024-09-02 17:54
Vưu Tứ Tỷ | Ngôn tình | Hoàn thành
Con đường phía trước đã bị chặn, chỉ có giết ra trùng vây mới có thể bảo toàn được tính mạng. Đêm buông hoang vắng, sóc phong như đao, mỗi một mảnh gió lướt qua mặt đều để lại vết rạch, như xuyên vào tận trong xương tủy. Thành đã gần trong gang tấc, vậy mà lại không thể trở về được, ánh đèn trên tường thành quá xa, không cách nào chiếu sáng con đường dưới chân. Giáng Niên nhìn phía trước còn đang vui mừng:Sắp tới rồi, chúng ta được cứu rồi. Nhưng càng bình tĩnh, gió bão tích tụ sẽ càng mãnh liệt. Mây tụ dầy đặc phiêu tán, trên bầu trời lộ ra vầng trăng cong cong, có ánh sáng nhẹ trong vắt hắt xuống, trong hoang dã mơ hồ nổi lên mù mịt giăng khắp nơi, đó là ánh sáng lạnh lẽo trên đầu mũi đao. Nhận Dư chợt siết dây cương, quay đầu ngựa, chạy như điên về hướng duy nhất, cơ hồ một thoáng, sau lưng vang lên tiếng gào thét: Mẹ nó mau đuổi theo, đừng để họ chạy.
22.20 Vạn chữ | 2024-09-02 17:55
Mai Thảo Cát Tiên | Ngôn tình | Hoàn thành
Trên thảo nguyên xanh bao la, xung quanh khói lửa ngun ngút, tiếng trống và tiếng quân lính rào thét vang trời... Trên đỉnh cao nhất có một thân ảnh mảnh mai, tóc đen xõa dài che đi hai bên gương mặt, có hơi rối ren nhưng không thể nào che đi được độ diễm lệ của con người kia. Cô ấy có đôi mắt trong sáng tựa lưu ly, đôi môi đỏ mọng chúm chím.. Nhưng sâu thẳm trong đôi mắt ấy là sự ngoan cường mạnh mẽ thông minh sâu sắc.Nhưng giờ chỉ tràn đầy mờ mịt, tràn đầy sự suy tư khó hiểu.. Nàng vốn đang suy nghĩ, đang muốn tìm ra lý do gì đó.. Nàng mặc kệ xung quanh, mặc kệ sống chết, giống như nơi này có ra sao cũng không còn liên quan đến nàng nữa vậy.. Nàng đang đợi một người, phải hỏi cho rõ một vấn đề. Cuối cùng binh lực phía đối diện cũng đã kéo đến trên tường thành cao ngút. Một vị quân vương đẹp say đắm lòng người đang đứng đó, ánh mắt sâu thẳm khó lường và nhiều tướng sĩ kề cận.Vị quân vương kia đôi mắt hướng thẳng nữ nhân đang bị trói trên cao đôi chân mày hắn nhíu chặt. Nữ nhân đang cúi đầu bỗng ngẩng lên đáp lại ánh mắt đó, đôi mắt không mang theo vẻ sợ hãi gì chỉ lộ ra một ý cười, ý cười lạnh nhạt.
15.40 Vạn chữ | 2024-09-02 17:55
Hồi Sênh | Ngôn tình | Hoàn thành
Chín năm trước, ở ngoài sân vận động, Giản Duy gặp Giang Ngật. Sau lần “gặp” đó, cô đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên. “Em thích nghe anh hát bài ‘Đầy sao’.” “Được, có cơ hội giáp mặt sẽ hát cho em nghe.” Giang Ngật là thần tượng Giản Duy hâm mộ nhiều năm, cũng là người đàn ông khiến cuộc đời cô biết được cái gọi là “động lòng”. Chín năm sau, tại chốn cũ, cô tham dự concert của anh. Dưới bầu trời đầy sao, dưới ánh nhìn chăm chú của hàng vạn người, Giang Ngật thổ lộ với cô.“Anh yêu em, em chính là của anh.” “Em đã từng thấy qua ngân hà, nhưng chỉ yêu một vì sao là anh.” Giản Duy nghĩ tất cả đã quá viên mãn, anh lại làm cho cô tin rằng, mọi thứ còn có thể viên mãn hơn. Chuyện thầm mến thời thanh xuân của cô, cuối cùng cũng có kết cục hoàn mỹ.
18.80 Vạn chữ | 2024-09-02 17:55
Đông Bôn Tây Cố | Ngôn tình | Hoàn thành
Vẻ mặt Trần Mộ Bạch đầy thản nhiên, nhớ lại, “Nghe Trần Tĩnh Khang kể, có người từng khen tôi, thất đức, bỉ ổi, lưu manh, là “tuyệt phẩm” truyền thế, đối với lời bình luận rất đúng trọng tâm như vậy, tôi quyết định sẽ đem những lời này trở thành kim chỉ nam mà nỗ lực thực hiện đến cùng, cả đời không dừng, không ngừng phấn đấu. Cố Cửu Tư trong nháy mắt không còn tức giận nữa, im lặng, im lặng, tiếp tục im lặng. Những lời này… là cô nói, một từ cũng không sai, từ việc này không có thể nhìn ra được Trần Mộ Bạch không chỉ có bộ não siêu khủng mà còn là người thù dai nhớ lâu.Chỉ là cô không nghĩ đến Trần Tĩnh Khang có thể đem y nguyên lời cô, nói lại cho Trần Mộ Bạch. Mặc dù mỗi lần cô khen anh, Trần Tĩnh Khang đều dè dặt túm lấy ống tay áo cô bảo cô nhẹ giọng một chút, thế nhưng dù cho cô chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu, tuy hiểu được thế nào là nhẫn nhịn, phải luôn biểu hiện dáng vẻ thành thục chín chắn, thế nhưng suy cho cùng cô vẫn còn ít tuổi, tất nhiên cũng có những lúc không kìm nén được. Mỗi lần không khống chế được như vậy, cô đều nắm chặt tay áo, âm điệu gào lên còn lớn hơn, “Tôi sợ cái gì, cậu đi nói với anh ta, tôi đang muốn nói cho anh ta nghe đấy!”
16.80 Vạn chữ | 2024-09-02 17:55
Bồng Lai Khách | Ngôn tình | Hoàn thành
Từ Quảng Châu phủ ra khỏi Thanh Viễn, đi hướng tây bắc men theo quan đạo cổ, đến biên giới Lưỡng Quảng, có một tòa cổ thành có tên là Phù Huyền. Không ai biết tòa cổ thành nay đã bao nhiêu tuổi, đá xanh được khai thác từ trong ngọn núi già, xếp chồng lên thành từng đoạn tường thành cũ, sau bao lần tu tu sửa sửa mà thành. Dưới chân tường thành, từng kẽ đá âm u mặt trời không chiếu tới được cũng bám đầy rêu xanh ẩm ướt và cây bệ lệ, khắp nơi lộ ra dấu vết năm tháng.Sau giờ ngọ của ngày hôm nay, ngay cần cửa đông bởi vì một đoàn xe gần đến dần mà sự yên bình vốn có của tòa cổ thành này đã bị đánh vỡ. Thiếu phu nhân Bạch gia Trương Uyển Diễm và người làm từ Quảng Châu phủ đã trở lại. Cổ thành và Quảng Châu phủ cách nhau chừng bốn năm trăm dặm đường, không tính là quá xa, nhưng cũng không gần, mấy ngày trước đi đường thủy, sau khi lên bờ thì đi quan đạo, ngồi xe ngựa cả ngày đường mới đến nơi được.Đoạn quan đạo này vốn nhiều năm không tu sửa, xe ngựa rất khó khăn để đi qua, thương lữ Lưỡng Quảng qua lại rất bất tiện. Những năm này do Bạch gia ra mặt tu sửa đường xá, con đường cũng bằng phẳng lên rất nhiều, khoang trong xe ngựa rộng rãi rất thoải mái, nhưng hành trình mấy ngày liên tiếp, Thiếu phu nhân Bạch gia quen sống trong nhung lụa cũng cảm thấy rất mệt nhọc.
17.80 Vạn chữ | 2024-09-02 17:55
Cầm Gian Đích Luật Động | Ngôn tình | Hoàn thành
Nửa giờ sau, rốt cục nhìn thấy hành khách chuyến bay lần lượt đi ra, tim tôi bắt đầu đập thình thịch, cảm giác trái tim sắp nảy ra ngoài rồi. Nàng còn chưa đi ra, chắc là còn phải đợi hành lý, gương mặt tôi khó nén vui sướng cùng hồi hộp, trong lòng nghĩ về bộ dáng của nàng, sẽ có biến hóa quá lớn hay không… Qua mười mấy phút (cảm giác thời gian thật là dài dằng dặc!), ở trước mặt tôi mười mấy mét, trông thấy một cô gái ăn mặc nhàn nhã thời thượng, vóc người cao gầy, đầu để kiểu tóc nâu dài đi về phía tôi. Đúng! Là nàng! Người phụ nữ khiến tôi ngày nhớ đêm mong, vô cùng đắm say. Chúng tôi đồng thời nhìn thấy đối phương, tôi vẫy tay với nàng, nàng lộ ra nụ cười mê người, còn có hai lúm đồng tiền nhỏ thật sâu, đôi mắt lấp la lấp lánh, rất là xinh xắn. Nàng bước nhanh đến chỗ tôi, nhưng dừng lại ngay ở cự ly cách tôi hơn một mét, chúng tôi cứ lẳng lặng nhìn nhau như vậy. Nàng thay đổi, trở nên thành thục mỹ lệ hơn, toàn thân tỏa ra một loại khí chất tao nhã, không còn là cô bé ngày trước vô cùng thẹn thùng, gặp phải chuyện thì có hơi sợ hãi. Đôi mắt của tôi bắt đầu nhòe đi, rơm rớm nước mắt. Tôi nhìn thấy khóe miệng nàng đang run run, đôi mắt vẫn bình tĩnh nhìn tôi, giống như nhìn thấu lòng tôi, tôi đoán chắc hẳn bây giờ trong lòng chúng tôi đều nghĩ giống nhau! Yêu nhau mười năm, nhưng sáu năm xa cách, thời gian sáu năm chúng tôi chỉ có thể gặp mặt nhau vài lần, những lúc khác cả hai đều đau khổ chờ đợi, thật khó tin tưởng chúng tôi lại có thể chịu đựng được.
46.60 Vạn chữ | 2024-09-02 17:55
Hạ Lâu Thê | Ngôn tình | Hoàn thành
Ở trên thiên đường. Tiểu thiên sứ Mini nhìn đại thiên sứ Hạ Tư, biểu tình ‘khó mà tin nổi’ hỏi:“Ngài chắc chắn?” Hạ Tư thành thực gật đầu:“Phải, là cấp trên giao nhiệm vụ xuống!” Tay Mini vuốt cánh, ai oán than thở :“Vì cái gì lại là tôi chứ?” “Đừng oán, đây chính là cơ hội tốt để cô có thể thăng chức lên làm thiên sứ cấp cao nha!” “Ai, lần trước thì muốn tôi đi kết hôn, lần này lại muốn tôi đi đàm phán với một tên ác ma!” Mini vô lực vẩy vẩy cánh,“Được rồi, tôi đi đây, mong là có thể bình an trở về đây gặp ngài!”“Yên tâm đi, mặc dù tính cách chẳng khác gì ác ma, nhưng mà hắn vẫn chỉ là nhân loại bình thường thôi a!” Hạ Tư sờ đầu Mini trấn an,“Được rồi, đi đi!” Mini vỗ cánh bay xuống trần gian. Hạ Tư quay đầu lại chuẩn bị trở về “Trung tâm xử lí công việc khẩn cấp của thiên đường”, ai ngờ phía sau đám mây lại xuất hiện một lão nhân râu bạc mặc áo choàng đỏ, vẻ mặt áy náy nhìn mình.“Là ông sao, nguyệt lão!” Hạ Tư nhìn Nguyệt lão bằng ánh mắt xem thường “Lại có chuyện gì nữa đây, ông đừng nói là mình già rồi nên mắt mờ đấy nhé?!” Nguyệt lão bất đắc dĩ gật gật đầu:“Tôi quả thật là mắt mờ a! Tôi ở hồ Thải Hồng nhìn xuống trần gian tìm mỹ nhân, còn tưởng đó là một cô gái, liền đem dây tơ hồng gắn kết một mối nhân duyên tốt đẹp cho y, nhưng tôi thật không ngờ mỹ nhân đó lại là nam a, tôi đến bây giờ cũng chỉ mới phát hiện ra thôi!
7.20 Vạn chữ | 2024-09-02 17:55
Chấp Thông Nhất Căn | Ngôn tình | Hoàn thành
Mùa thu dần trôi qua, thành phố Ngân nghênh đón đợt khí lạnh đầu tiên của mùa đông. Những chiếc lá khô rơi đầy trên đất, bị gió cuốn đi, mang theo một làn gió lạnh. Tiếng chuông kết thúc tiết học cuối vang lên, cửa kính trong suốt nơi phòng học, xuất hiện những thân ảnh mờ ảo. Trên hành lang phòng học, từng âm thanh không ngừng vang lên, nào là tiếng thu dọn sách vở, tiếng cười nói, quang cảnh xung quanh trở nên náo nhiệt.Tiết học cuối kết thúc đã là xế chiều, cũng đã đến giờ ăn tối của mọi người, hiện giờ thời tiết bắt đầu chuyển mùa, trời dần chuyển tối, trường học được xây dựng rất lâu đời, không có điều hoà, ngay cả máy sưởi càng không cần nghĩ đến. Bạn cùng phòng Bùi Anh không ngừng lên tiếng oán giận, sắp cuối khoá mới bắt đầu lo lắng. “Chi Chi, chút nữa chúng ta cùng nhau đi ăn cơm nhé? Không biết hôm nay nhà ăn có món gì nhỉ?”“Có lẽ hôm nay không được, ngày mai là cuối tuần, tớ phải quay về nhà.” Giọng nói Thiên Chi rất êm tai, còn mang theo chút ngọt ngào. Bùi Anh nghe đến đây, đột nhiên dùng mu bàn tay đặt vào trán mình, chợt nhớ ra điều gì đó, nhìn Thiên Chi nói, “Ôi tớ quên mất, tớ quên hôm nay cậu phải về nhà, nhớ không lầm thì cậu từng nói, một tuần phải về nhà một lần đúng không?”
21.40 Vạn chữ | 2024-09-02 17:55
| Ngôn tình | Hoàn thành
Ninh Tiểu Tinh bắt đầu hối hận vì tham gia buổi họp lớp lần này. Kỳ nghỉ tết thanh minh, Ninh Tiểu Tinh trở về viếng mộ bố mẹ, vừa hay gặp lại người bạn cùng lớp cấp Ba tên Lý Thanh Vũ. Nhất thời “rơi não”, bị đối phương thuyết phục, Ninh Tiểu Tinh liền đồng ý tham gia buổi họp lớp. Buổi họp lớp chính thức là vào ngày mai, tối nay chỉ có mấy người hẹn nhau đi uống rượu, hát karaoke.Sau khi đến, Ninh Tiểu Tinh mới phát hiện ra, những người tham gia buổi tụ tập này, không cùng một thế giới với cô. Hồi còn đi học, Ninh Tiểu Tinh là kiểu học sinh cá biệt dễ thấy trong nhiều trường học: Không học hành nghiêm chỉnh, nhà có tiền, thành tích lẹt đẹt. Cũng may cô chỉ ham chơi chứ chưa bao giờ bắt nạt người khác, thế nên mới không bị nhiều người ghét.Ngoại trừ Thẩm Trầm. Suốt thời gian học cấp Ba của Ninh Tiểu Tinh, cô vẫn luôn theo đuổi Thẩm Trầm, kết quả cuối cùng, chỉ là vẻ mặt lạnh tanh của cậu. Sau này bố Ninh phá sản, từ một cô công chúa nổi bật, trong nháy mắt cô biến thành một đứa nghèo túng không có nổi tấm bằng tốt nghiệp Trung học, nhìn thấu thói đời nóng lạnh, nếm hết mọi sự buồn đau.
11.00 Vạn chữ | 2024-09-02 17:55
Bất năng phát nha đích chủng tử | Ngôn tình | Hoàn thành
Hắn là một con quỷ sống ngàn năm ẩn cư trong một ngôi làng nhỏ bé. Cũng chính là một con quỷ mà nhiều người muốn giết chết nhất. Hắn cười nhạt, cứ hễ là quỷ đều phải chết ư, trong khi hắn còn chưa động chạm hay là hại đến nhân dân bách tính trong làng. Nói hắn là quỷ, người ta cứ nghĩ dung mạo của hắn trông rất ghê tởm, nhưng không phải như vậy. Dung mạo hắn không khác gì con người, thậm chí còn đẹp hơn cả con người. Từng đường nét góc cạnh đều rất rõ nét, càng làm nổi bật lên vẻ đẹp tà mị của hắn.
3.60 Vạn chữ | 2024-09-02 17:55
Tây Tử Tự | Ngôn tình | Hoàn thành
Lục Nghiên Kiều nuôi một con vẹt tên là Rùa Đen, một người một chim tương thân tương ái, tình cảm sắt son hơn cả vàng ròng. Một hôm nọ, lầu dưới nhà Lục Nghiên Kiều bỗng có hàng xóm mới chuyển tới. Chẳng mấy ngày sau, Lục Nghiên Kiều ngạc nhiên phát hiện bé cưng nhà mình làm phản rồi. Vì thế hằng ngày cô đều phải gân cổ gào xuống lầu dưới: “Hạ Trúc Lịch, anh có nhìn thấy chim của em không?” Dần dà, khu nhà này bắt đầu tung tin vịt —— có một cô gái trường kì giở trò lưu manh với hàng xóm. Lục Nghiên Kiều: “…… Hạ Trúc Lịch anh chờ đấy cho em!!” Đây là một câu chuyện về hai kẻ đánh nhau bốp bốp một thời gian rồi không tách nhau ra được nữa. Couple: Nữ chính lảm nhảm tào lao x Nam chính nam thần lạnh lùng cao ngạo. Nam chính là game thủ chuyên nghiệp của game PUBG. Bác nào không chơi game này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến quá trình đọc cả.
12.60 Vạn chữ | 2024-09-02 17:55
Vĩ Ngư | Ngôn tình | Hoàn thành
Tính ra thì, Mao Ca mở khách sạn ở thành cổ cũng đã được năm, sáu năm rồi. Trước đó, y mở thanh lữ ở Cam Nam, sau lại ngại ở đó mùa đông khắc nghiệt, mùa khách cũng không dài, tích góp dè sẻn cả năm cũng chẳng dôi ra được mấy đồng, trong cơn nóng máu bèn cuốn gói nhổ trại đến thành cổ. Cũng may là cái đất thành cổ này hợp mệnh y, mở khách sạn xong lập tức khách khứa nườm nượp, chỉ mất ba năm đã hòa được vốn, sau đó thì tằng tằng một đường đồ thị đỏ rực phi thẳng tắp lên trên…Đỏ đến tận giờ vẫn náo nhiệt vô cùng, xu thế càng lúc càng buôn may bán đắt. Khách sạn chia làm hai phần trước sau, phía sau là chỗ trọ, phía trước sửa thành quán bar. Quán bar nếu chỉ cung cấp dịch vụ uống rượu thì cũng chẳng khác gì mọi người khác, à nhầm, mọi quán bar khác, bởi vậy, Mao Ca vắt muốn kiệt cả óc, nghĩ cách tạo cho quán bar một dấu ấn đặc sắc – y thường tung ra một chủ đề, ví dụ như kể chuyện ma, chơi trò chơi sát nhân gì đó, mời tất cả khách khứa trong nhà tham gia, cười đùa một trận, chủ khách đều vui.Chủ đề đêm nay là, người bạn thần kỳ của tôi. Tất cả mọi người đều rất sôi nổi, người trước vừa dứt lời người sau đã cất tiếng, nhưng đến giữa chừng thì có người trộm đánh tráo khái niệm, từ “thần kỳ” thành “cực phẩm”, sau đó thì chuyển thành đại hội nôn mửa. Có người kể rằng bạn mình thích bóc da chân, nhưng không được bóc đứt hẳn, mà cũng chỉ bóc mỗi da chân ở cạnh bàn chân, bóc rất nhiều, nhìn lướt qua trông như chân đạp cánh sen vậy.
33.00 Vạn chữ | 2024-09-02 17:55
Lee Na | Ngôn tình | Hoàn thành
Sau 1h đồng hồ đi máy bay đến Hàn, bọn nó lại phải đón tàu ra đảo Jeju. Suốt chặng đường đi nó và hắn chẳng nói với nhau lời nào, đơn giản vì GIẬN. Nó tách khỏi mọi người rồi đi đến cuối đuôi tàu ngắm biển. Nơi đây rất ít người nên nó có thể ở một mình. Nó ngước lên nhìn trời. Sao trời lại âm u giống tâm hồn nó lúc này thế? Trời sắp mưa rồi. Mây đen dày đặc thế kia mà. Nó cũng chẳng có ý định đi vào trong, nó không muốn gặp cái bản mặt khó ưa của hắn. Trong khi đó tại phòng ắn
8.60 Vạn chữ | 2024-09-02 17:55
Bùi Trà My | Ngôn tình | Hoàn thành
Điệp thơ thẩn đi lại trong sân trường. Có thể là do hôm nay gió mùa đông bắc về nên trời hơi rét, chứ giờ xuân cũng sắp qua rồi. Kéo cổ áo lên cao, nó bước vào trong sân trường. Mấy cây hoa lũ bạn lớp cô mới trồng cách đây một năm giờ đã lớn lên rồi. Hoa nào cũng rất đẹp, lũ bạn này cũng biết trồng đấy chứ.Điệp nhìn lên cây hoa mang tên mình - hoa điệp. Cây hoa điệp lúc nào cũng dịu dàng đứng ở một góc sân trường, đến hè nó lại nở ra những bông hoa vàng ấm áp màu nắng hạ. Đã có mấy bông bắt đầu nở rồi đấy, Điệp nhủ thầm. Giá như rằng Điệp là nữ thần hoa, nó sẽ úm ba la biến cho cây hoa luôn ra bông suốt bốn mùa.Cuối cùng thì cái Thanh cũng về. Đúng là, lúc nào cũng chỉ thích ăn quà vặt là giỏi! Bắt người ta chờ mãi từ bấy đến giờ. Kìa coi đi! Trên tay cầm hết ô mai rồi lại đến sấu dầm, miệng lại rau ráu bim bim, sao mà ăn lắm thế không biết? Vậy mà vẫn có được dáng đẹp, cái Thanh này sao mà tài hơn cả tài! Điệp mặt buồn xo, nó định cãi gì đó nhưng nhìn cả lớp ai cũng làm được bài đành im lặng. Ai bảo nó kém môn này chứ? Bài kiểm tra vừa rồi chắc hẳn Điệp chỉ được 6, 7 điểm là hết cỡ.
12.40 Vạn chữ | 2024-09-02 17:55
HienPhan2805 | Ngôn tình | Hoàn thành
Cô nói giọng rất lạnh làm Huy hoảng hồn. Anh cứ tưởng cô nghịch ngợm, trẻ con lắm hóa ra cũng có lạnh à. Anh thấy hơi có lỗi nên lúc nói chuyện mặt hơi hơi cúi.Mãi đến lúc sau bố Linh mới nói: "Huy à, con lên nói chuyện với Linh đi."Huy mở cửa bước vào. Căn phòng toàn màu trắng. Trên chiếc giường trắng, Linh đang nằm ngủ yên. Anh ngồi bên cô. Anh thấy cô cũng rất xinh, rất cute, cũng ngố lắm, muốn cắn cho một phát. Nghĩ vậy, Huy đặt môi mình lên môi cô và hơi liếm láp, tham lam cắn nhẹ bờ môi mềm mại ấy.Linh hơi hé mắt rồi cũng tỉnh hẳn. Trước mặt cô là gương mặt khá quen. Cô mở to mắt. Huy bịt chặt tai lại. Anh cứ tưởng cô sẽ hét toáng lên. Nào ngờ, Linh búng nhẹ mũi Huy và cười tươi: "Anh đừng lo! Em không hét đâu. Bỏ tay ra đi. Dù sao sáng nay em va phải anh, giờ coi như hòa nhé" - Linh giơ bàn tay nhỏ xinh ra trước mặt Huy. Huy nhìn Linh mà ngây cả người. Anh thích cái biểu hiện đáng yêu này của cô nhóc. Linh rất khác những đứa con gái anh từng gặp. Không hề la mắng, chửi bới anh là đồ yêu râu xanh, mà lại nói rất nhẹ nhàng. Thấy Huy không trả lời, cô lo lắng hỏi: "Anh ổn không?" "A...anh ổn". Bỗng Huy ôm Linh vào lòng, nói nhỏ: "Anh.Xin.Lỗi.Nhóc.Nhé!"
18.20 Vạn chữ | 2024-09-02 17:55
Lý Thảo Nhã | Ngôn tình | Hoàn thành
Tôi vẫn cảm thấy vô cùng hoảng loạn, nhưng để chứng tỏ cho Tú Nhi thấy mình không sao, tôi đứng dậy ngay! Trời đất quay cuồng, còn Tú Nhi càng lợi hại hơn. Nó biết thuật phân thân ư, có đến ba Tú Nhi?! Hừ, có lẽ tôi nên lượng sức mình mà uống, sao lại uống nhiều như vậy chứ, xui thật! Nhưng các bạn có biết người hôm nay cùng uống rượu với tôi là ai không? Là mấy bạn nam học học cấp 3 rất nổi tiếng, vì tôi rất vui, hơn nữa sức khoẻ đang rất tốt, nên cứ uống liên tục, say đến bộ dạng như thế này! Nhưng, tôi không bị xui xẻo vô ích.“Này, đi đâu? Tớ gọi taxi giúp cậu!” Chỉ nói là gọi giúp xe thôi? Chắc chắn là tôi tự trả tiền xe, rồi ngày mai, lại còn phải trả thù lao phục vụ cho nó nữa?! Đây là sự thật không thể thay đổi … Không để ý đến tiếng gọi của Tú Nhi, tôi đi về hướng nhà mình. Không bao lâu, tôi dã cách Tú Nhi một đoạn xa, đã hơn 12 giờ đêm rồi. Ôi, nếu không tỉnh rượu ngay, tôi có thể mất mạng. Ông bố tôi chắc là còn ngồi trên ghế nệm đợi, hơn nữa, còn liên tục nhìn đồng hồ treo tường. Quỳ xuống xin tha thứ? Hay là giả vờ xỉu? Uống rượu quá nhiều làm tim ngừng đập? Bố nhìn xác tôi, buồn một chút,sau đó, đem đi chôn. Trời ạ… nghĩ đến những chuyện thê thảm này, tôi rùng mình, nổi da gà.
16.40 Vạn chữ | 2024-09-02 17:55