Tuyết Tiểu Đóa | Ngôn tình | Hoàn thành
Núi Côn Luân, trấn Hoang Hà, trà lâu Linh Lang là nơi giao thoa của lục giới. Lui tới chỗ này là đủ mọi dạng, có yêu ma khoác da người, có nhân loại thân tản ra lệ khí, thỉnh thoảng có vài vị tiên quân xen vào chuyện chúng sinh cũng không phải là lạ. Gần đây lại có một yêu thành tồn tại đã gần trăm năm, đây lại là trà lâu nghỉ chân duy nhất ở trấn cho nên lại càng hỗn tạp đủ mọi loại người, phi thường náo nhiệt.Hiện tại có mấy vị tiên hữu hẹn với nhau tới yêu thành tìm kiếm bảo vật, thuận đường nhân dịp ghé chỗ này uống trà, nói chút chuyện bát quái. Bọn họ đang vui vẻ hàn huyên thì bỗng nhiên bị một tiếng hắt xì cắt ngang. Tất cả đồng loạt nhìn sang bên cạnh, thấy hàng xóm là một thiếu niên áo trắng đang cầm chén trà lên uống một ngụm cho thông cổ.Đám tiên quân thu hồi ánh mắt, tiếp tục chủ đề chuyện phiếm: “Sau kỷ nguyên hồng hoang, kế thừa huyết thống của thần thượng cổ chỉ có Long tộc và Phượng Hoàng, ngay cả Giao tộc ở Bắc Hải cùng Hồ tộc ở Thanh Khâu của lục giới cũng chỉ xuất hiện sau kỷ nguyên thượng cổ. Hiện tại cho dù Thiên tộc có rêu rao huyết mạch của mình là truyền thừa của cửu thiên Phượng tộc bao nhiêu thì Thiên quân đầu tiên cũng chẳng qua là hỗn huyết của Phượng tộc và Giao tộc. Người các giới đều biết rõ nhưng chỉ không dám nói trắng ra thôi.”
34.40 Vạn chữ | 2024-09-02 18:25
Hạnh Dao Vị Vãn | Tiên hiệp | Hoàn thành
Trên núi tuyết gió lạnh thổi rít qua như dao cắt, một bóng người để lại bước chân nông sâu giữa nền tuyết trắng, chẳng biết qua bao lâu mới ngẩng đầu lên trong vùng hoang dã, nhìn sơn môn cao ngất ngưỡng ở cách đó không xa. Không Thiền phái. Vào mười năm trước, đây chính là đầu não của tông môn chính đạo, là danh môn đại phái nhất hô bá ứng, nhưng hôm nay, nó chỉ còn là một vùng ven nằm giữa núi tuyết bị người đời quên lãng.Thình lình một cơn gió thổi thốc tới, màn tuyết lại vùi lấp tầm mắt một lần nữa, gió tuyết thổi quét qua khiến người nọ phải siết chặt mũ trùm đầu, cắn răng sải bước nhanh hơn, nhắm về hướng đại môn của Không Thiền phái cách đó không xa. Người đang vượt qua cơn gió tuyết này là một thiếu nữ choàng chiếc áo khoác bằng da cừu trắng muốt, tuổi tầm mười lăm mười sáu, vì gấp gáp mà dáng vẻ vô cùng chật vật, môi tái nhợt và khô nẻ, đôi mắt vô thần nhìn thẳng tới trước, gương mặt vốn đẹp đẽ lộ ra chút tiều tụy, chỉ thả từng bước vô hồn.Chẳng biết phải mất bao lâu, cái sơn môn dường như mãi mãi cũng không tới được ấy cuối cùng cũng xuất hiện ngay trước mắt. Nhìn xuyên qua cánh cửa nọ là một bậc đá dài tít tắp, trên đó trải tuyết mỏng, bốn bề vắng lặng như tờ, chẳng có gì khác với con đường vừa mới đi qua. Không Thiền phái tọa lạc trước mắt chỉ có vài tòa đại điện gác cao trống rỗng đứng sừng sững trên đỉnh núi, khó phát hiện ra chút hơi thở sự sống nào.
20.40 Vạn chữ | 2024-09-02 18:25
LanHoDiep134 | Ngôn tình | Hoàn thành
Tại một góc tối trước cửa quán bar Night Angel, quán Bar lớn nhất tại thành phố S không khí lại đối nghịch với bên ngoài. Trước cửa đứng bốn tên bảo vệ với thân hình cao lớn cường tráng nét mặt hình sự. Họ đứng canh cửa để giữ gìn an ninh trật tự cho quán bar. Những chiếc xe sang trọng lần lượt tiếng vào bãi đậu xe VIP của quán Bar.Một hàng người đang đứng chờ sẵn ngoài cửa, đợi đến 12 giờ khuya quán bar mới mở cửa. Cho dù là những công tử, tiểu thư nhà giàu hay những người nổi tiếng điều không ngoại lệ. Người nào cũng phải sắp hàng chờ để vào trong. Những người tới đây điều biết đến quy luật của quán bar. Dù họ có thân phận gì đi chăng nữa, một khi bước vào cửa quán bar điều như nhau. Bởi vì những người được phép vào trong, đều là những kẻ có thân phận và địa vị trong xã hội.Mã Lung Linh là con gái út của Mã Cảnh Chung, thủ lĩnh của bang Tam Hổ. Bang Tam Hổ nằm trong tứ đại bang phái tại thành phố S. Đứng nhất là bang Phi Long của Nam Liệt, đứng nhì là Bang Bạch Hổ của Mạnh Hùng, đứng thứ ba là bang Tam Hổ của Mã Cảnh Chung, cuối cùng là bang Ngũ Xà của Trịnh Ngũ Dương. Bang Tam Hổ đang ở trong bóng tối, ngấm ngầm mở rộng địa bàn của mình tại thành phố S. Tuy bang Tam Hổ không lớn mạnh bằng bang Phi Long của Nam Liệt. Nhưng Mã Cảnh Chung là một tiểu nhân bỉ ổi, nên Nam Liệt luôn cho người theo sát hành động của bọn họ. Mã Lung Linh cùng một nhóm bạn lần đầu tiên đến bar Night Angel chơi.
21.00 Vạn chữ | 2024-09-02 18:25
Hắc Nhan | Ngôn tình | Hoàn thành
Bảy tám con bạch mã lông dài kéo một cỗ xe hoa lệ màu đỏ như lửa, dưới sự bảo vệ của hàng ngàn kỵ sĩ áo giáp trắng, lấy một loại tốc độ chậm rãi mà đi trên vùng tuyết trắng mênh mông.Bên trong xe trải một lớp da tuyết hồ, bố trí vài cái bàn nhỏ, trên bàn có giấy và bút mực cùng với một vài bộ sách, giống như bày trí của một thư phòng. Bốn góc của xe có các lò sưởi, nhiệt độ ấm áp như mùa xuân, cánh đồng tuyết rét lạnh bên ngoài phảng phất như thuộc về một thế giới khác.Tiểu Băng Quân quỳ trên đệm mềm bằng nhuỵ hoa lê, đang vẽ tranh trên bàn. Tà váy đỏ tươi tản mạn ở xung quanh người, tóc dài dày đen nhánh xoã trên vai, khiến nàng trở nên nổi bật như một đoá phù dung kiều diễm mới nở. Vừa tròn mười sáu, so với tỷ tỷ sinh đôi Luyến Nhi nàng dường như lúc nào cũng vui vẻ. Cho dù biết lập tức phải gả cho một người nam nhân mà ngay cả dung mạo tính tình cũng không biết, nàng cũng hoàn toàn không cảm thấy đó là chuyện nghiêm trọng cỡ nào.Từ hai năm trước, sau khi Luyến Nhi gả cho quốc vương của nước Ma Lan, mỗi đêm khi nàng tỉnh lại đều thấy rất tịch mịch. Nhưng mà trước kia Luyến Nhi từng nói qua, không nên để cho người khác biết buổi tối nàng hay tỉnh dậy, nàng không thể làm gì khác hơn là mỗi lần tỉnh dậy đều đi đến vườn lê của Luyến Nhi, nói chuyện phiếm với cây lê mà Luyến Nhi thích nhất.
6.80 Vạn chữ | 2024-09-02 18:25
Thành Nam Hoa Khai | Ngôn tình | Hoàn thành
Một bệnh nhân mới sắp đến. Diêu Linh biết tin này khi viện trưởng đang xem xét tình trạng khôi phục của cô. Viện trưởng là người phụ trách trung tâm chăm sóc bệnh nhân tâm thần thay gia đình họ, chuyên nhận những ca bệnh đã trải qua rất nhiều trị liệu nhưng vẫn không thể khỏi hẳn. Vậy nên, đúng ra đây cũng không phải là bệnh viện tâm thần, mà là một trung tâm quản lý bệnh nhân tâm thần, nhưng để tiện xưng hô nên vẫn gọi người phụ trách là viện trưởng.Lúc đó, trên hành lang có một anh trai cường tráng vốn đang nhảy nhót, hình như cùng với một cô bé, chạy tới: “Lại có một người tới! Lại có một người tới!” Mỗi lần anh ta làm thế có nghĩa là lại có thêm một bệnh nhân tới. Thấy Diêu Linh đã hồi thần, viện trưởng ôn tồn hỏi han: “Đừng căng thẳng, hôm nay có thấy dễ chịu hơn không?” Diêu Linh hấp háy mắt, ra vẻ ngoan ngoãn, “Không hề, hôm nay mấy người quên tưới nước cho tôi…”Viện trưởng vừa ghi chép lại vừa nói tiếp: “Sao đêm qua lại muốn đánh người?” Diêu Linh nghệt mặt ra, như thể chẳng hiểu gì nhìn ông ta. Viện trưởng lại hỏi thêm vài chuyện nữa rồi để y tá đưa Diêu Linh ra ngoài. Sau khi Diêu Linh ra ngoài liền nhanh nhẹn thoát khỏi y tá, ngồi xổm cạnh bồn hoa, phơi nắng. Phơi nắng chỉ là phụ, cái chính là, bên kia có một bệnh nhân nữ không muốn về phòng bệnh, bị hai bảo vệ áp giải quay về, động tác vô cùng thô lỗ.
18.60 Vạn chữ | 2024-09-02 18:25
Toan Giác Cao | Ngôn tình | Hoàn thành
Dương Mai chống má ngồi trên xe Lý Diễm. Trời vừa tảng sáng, hai bên đường vẫn còn ánh đèn. Thời gian còn sớm, trên đường gần như không có người qua lại, cũng không có xe, rất an tĩnh. Lý Diễm lái xe, nhìn thoáng qua bên cạnh thấy sắc mặt Dương Mai lạnh lùng, mí mắt còn chưa mở ra hoàn toàn, trông như còn buồn ngủ. Cô ta tự nhiên cảm thấy vui vẻ, nói: “Không tình nguyện học xe vậy à?” Dương Mai liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Tớ đã thi ba lần.”“Ồ, thi bao nhiêu lần hỏng bấy nhiêu lần, hỏng bao nhiêu lần thi bấy nhiêu lần. Tinh thần này rất đáng cổ vũ.” Dương Mai trừng mắt, Lý Diễm cười vài tiếng thật khoa trương, chờ cười đủ rồi, nghiêm túc lại nói: “Tớ nghe người ta nói, khóa thứ ba sẽ thi thực hành điện tử, nhân lúc còn chưa cải cách, cậu sớm lấy được bằng lái đi. Bằng không về sau thi sẽ càng không có nhân tính.”Dương Mai nghe xong thần sắc không thay đổi, mắt cũng không thèm nháy, chỉ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.Như vậy thoạt nhìn, Dương Mai mặt không biểu tình, giống như đối với chuyện “Nhân lúc còn sớm lấy được bằng lái” này không để bụng chút nào. Nhưng Lý Diễm biết, Dương Mai có chút khẩn trương. Bởi vì tay trái cô đang nắm chặt dây an toàn đến nhăn nhúm. Dương Mai khẩn trương sẽ không biểu hiện ở trên mặt, mà là thông qua phương thức khác thể hiện ra. Tựa như có những người thời điểm khẩn trương sẽ không tự giác mà đổ mồ hôi lạnh còn Dương Mai là không tự giác mà nắm chặt đồ vật, mặc kệ là cái gì, chỉ cần ở trong tay cô đều sẽ bị siết chặt.
17.60 Vạn chữ | 2024-09-02 18:25
Sơn Sơn Bắc (Vân Thượng) | Ngôn tình | Hoàn thành
Hướng Quỳ cảm thấy chính mình thích thượng hắn, ở nàng lần thứ hai nhìn thấy hắn, hắn từ nàng bạn trai xa hoa xe thể thao phía dưới chui ra tới, nàng tưởng, thợ mộc cư nhiên cũng sẽ tu siêu xe. Kia trương ngạnh lãng trên mặt có phần minh ngũ quan, hữu cơ du vết bẩn, có năm tháng dấu vết, cặp mắt kia hơi hơi buông xuống, bên trong phảng phất có một tòa lệnh người vô pháp với tới cô đảo.Hắn là một cái 30 tuổi còn không có tiền nam nhân, là nàng đã từng ghét nhất loại hình. Nàng cùng hắn lần đầu tiên gặp được là ở mấy ngày trước ban đêm.Bất quá bảy tám điểm bộ dáng, nhiều nhất vừa mới mới vừa vào đêm, nhưng An Thành khu lều trại đã an tĩnh đến liền ngẫu nhiên đi qua người qua đường đều theo bản năng phóng nhẹ tiếng bước chân.Hướng Quỳ nằm ở trên giường, vành tai tắc tai nghe, chói tai phóng đãng ồn ào âm nhạc không ngừng kích thích nàng màng tai, nàng trừng mắt nhìn trần nhà một góc, tường sơn đã nổi lên màu vàng, còn có tinh tinh điểm điểm mốc đốm, không biết nơi nào tới con nhện cư nhiên dệt liền một trương hoàn chỉnh võng, mặt trên có không nhỏ tâm đụng phải đi côn trùng, con nhện lại không biết đi nơi nào.Một tầng, hai tầng, ba tầng, bốn tầng……Nàng rốt cuộc nhịn không được ngồi dậy, tả nhĩ tai nghe từ vành tai rơi xuống, so tai nghe càng thêm chói tai ân a rên rỉ cùng với giường ván gỗ bất kham gánh nặng kẽo kẹt thanh liền nháy mắt tràn ngập nàng lỗ tai.
10.00 Vạn chữ | 2024-09-02 18:25
Lâm Địch Nhi | Ngôn tình | Hoàn thành
Chung Tẫn là người phụ nữ duy nhất trong xe, ngồi ở ghế phụ. Lái xe là một viên cảnh sát của thành phố Hàng Châu, Mục Đào và Cảnh Thiên Nhất ngồi ở ghế sau. Bốn người ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào cửa chính của hội trường Đại học Z, bên trong thỉnh thoảng còn truyền đến từng trận vỗ tay. Buổi giao lưu cả nước về khoa học kỹ thuật cao cấp năm 2011 được tổ chức ở đây. Mục Đào và Cảnh Thiên Nhất trao đổi ánh mắt, chắc bây giờ ông ta đang phát biểu. Trong tay bọn họ đang nắm lệnh bắt giữ, hoàn toàn có thể trực tiếp đi vào bắt người.Cả hai nhìn nhau cười, chỉ sợ nhiễu loạn buổi hội đàm cao cấp như vậy, hậu quả bọn họ gánh không nổi. Lúc xuất phát, sếp đã dặn dò, vụ án này chưa chính thức khởi tố, nhất định phải kín tiếng và kín tiếng. Sếp lớn đứng trước cửa sổ, thở dài một tiếng: ông ta là Thích Bác Viễn đó!Thích Bác Viễn là kỹ sư thiết kế đường ray đương nhiệm của công ty đường sắt Viễn Phương, có một số sáng chế trong kỹ thuật động lực học phân tán, đóng góp xuất sắc trong sự nghiệp xây dựng đường sắt cao tốc của quốc gia. Khi EMU [1] được đưa vào hoạt động trên mọi tuyến đường cũng là lúc cái tên này có thể hình dung bằng câu “nghe nhiều nên thuộc”.
16.40 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Tử Thiếu Ngôn | Ngôn tình | Hoàn thành
La Xán Xán vội vàng nắm đồ vật trong tay, vẫn không chịu quay đầu lại, cười chế nhạo: ”Cậu gặp được tình yêu? Là thật hay là giả vậy?” Vưu Châu Châu rất xinh đẹp, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể làm tất cả đám đàn ông say mê. Người thích cô nhiều vô số. Chính bản thân Vưu Châu Châu cũng đã nói chuyện yêu đương hai lần, nhưng La Xán Xán biết trong lòng cô vẫn luôn nhớ mãi về mối tình đầu, không phải là qua hai lần yêu đương sẽ vô tật mà chấm dứt được. Bây giờ, nghe khi nói cô đã gặp được tình yêu mới, La Xán Xán tự nhiên không được tin cho lắm.“Đương nhiên là thật rồi.” Vưu Châu Châu vẫn miễn cưỡng nhắm mắt lại, nhớ tới tình cảnh gặp người đàn ông kia ở Rome. Nửa đêm hôm đó, cô đói bụng, khách sạn cung cấp một ngày ba bữa cũng đã sớm kết thúc, nên đành phải đi ra ngoài để tìm gì đó ăn. Bên ngoài vẫn đổ mưa liên tục, nước đọng vẫn còn rải rác khắp nơi, vì băng nhanh qua đường nên cô đã ngã một phát. Bỗng nhiên lúc đó có chiếc xe từ đâu lái tới, thấy có người ngã liền nhấn kèn thúc giục, nhưng chân cô lại đang đau, vì thế nên không đứng dậy được. Cửa xe mở ra, một người đàn ông từ trong bước xuống, mặt lạnh cau mày, dùng tiếng anh hỏi cô có xảy ra chuyện gì không.
20.80 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Nguyễn Dương | Khoa huyễn | Hoàn thành
Đôi nam nữ đi dọc bờ biển bên cạnh nhau trong một buổi chiều tà. Ánh mặt trời đỏ ửng ở phía cuối chân trời, tiếng sóng vỗ rì rầm vào bờ cát mịn, cảnh vật vẫn thanh bình dù thế giới đã có bao biến động. Cô bé gái chừng bốn năm tuổi chạy tung tăng gần mép nước chơi đùa, chốc chốc lại cúi xuống nhặt nhạnh thứ gì đó như là những chiếc vỏ ốc lẫn trong cát bị sóng đánh bật lên. Được một lúc thì họ dừng lại, đứng nhìn cảnh hoàng hôn trước mặt, tư lự chẳng nói gì nhiều."Dạo gần đây ta suy nghĩ rất nhiều về những chuyện đã qua, những điều kỳ lạ mà chưa ai hiểu hết được. Chúng ta đứng giữa thế gian này thật bé nhỏ. Trong khi chúng ta đang mải miết tranh đấu thì Tạo Hóa vẫn đang làm việc của riêng mình, định đoạt mọi thứ tồn tại xung quanh. Rồi một lúc nào đó, Tạo Hóa lại đưa tay chạm vào thế giới này lần nữa, lúc đấy mọi thứ sẽ ra sao? Những tòa thành này có tan thành cát bụi? Chúng ta có biến mất như thể chưa từng tồn tại? Thế giới này rồi sẽ trở thành như thế nào? Những chuyện như thế rõ là chúng ta không thể nào điều khiển được…"Chàng trai nhìn sang cô gái, nàng đang mỉm cười nhìn đứa trẻ đang chơi đùa gần đó. Cô gái thở dài, mắt không rời cô bé gái, nhẹ cười rồi nói: "Chuyện của Tạo Hóa hãy cứ để yên cho Tạo Hóa. Chúng ta hãy sống cuộc sống của chúng ta tại thời đại của chúng ta cho thật tốt, dù mãi về sao thế gian có biến đổi thế nào thì khi ấy chúng ta không cần phải hối tiếc điều gì cả."
21.00 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Người ta vẫn thường nói rằng nghèo là khổ, nghèo khổ, chứ ít ai nói giàu khổ cả. Thật ra, người nghèo có nỗi khổ của người nghèo mà người giàu cũng có nỗi khổ của người giàu. Người nghèo vì không chấp nhận cái nghèo, oán ghét cái nghèo, muốn được giàu nên mới khổ. Còn người giàu lại sợ bấy nhiêu tài sản chưa đủ làm người khác nể phục, sợ bị phá sản, sợ bị kẻ xấu lợi dụng hay hãm hại nên mới khổ.So ra cái khổ của người giàu còn phức tạp và nan giải hơn người nghèo. Phải chi trong xã hội ai cũng như ai, ai cũng sở hữu tài sản như nhau thì chắc chắn ý niệm giàu nghèo sẽ không có. Nhưng điều ấy không bao giờ là thực tế khi con người ngày càng ưa chuộng vật chất và xem đó là điều kiện căn bản của hạnh phúc. Cho nên, nếu ta may mắn không bị cuốn theo quan niệm của xã hội mà thoát ra khỏi ý niệm giàu nghèo, ta thấy sự hưởng thụ vật chất không phải là lý do lớn nhất để ta có mặt ở trên cõi đời này, thì chắc chắn ta sẽ không còn than nghèo khổ nữa.Người ta cũng thường gộp chung cực với khổ, cực khổ. Nhưng bản thân của sự cực nhọc chưa chắc đã là khổ. Chỉ vì ta kháng cự lại nó, ta muốn mình không phải vất vả mà vẫn có đầy đủ mọi thứ tiện nghi như bao người khác nên ta mới khổ. Ta chỉ biết so sánh, đòi hỏi, chứ không chịu tìm hiểu căn nguyên sâu xa tại sao mình lại cơ cực.
10.40 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Thi Nại Am | Lịch sử | Hoàn thành
Về đời nhà Tống, Triết Tôn Hoàng Đế làm vua, cách với đời của vua Nhân Tôn Hoàng Đế đã xa; Giữa phủ Khai Phong, ở ngay Đông Kinh, thuộc khu của thành Tuyên Vũ Quân nảy nồi một tên con nhà lông bông mất dạy, là dòng họ Cao, bày hàng đứng vào thứ hai. Anh ta thuở nhỏ không chịu làm ăn, chỉ thích múa thương đánh gậy, và đá cầu rất giỏi, bởi thế trong Kinh Sư gọi anh ta là Cao Cầu, đổi gọi Cao Nhị. Đoạn chữ cầu có chữ Mao là lông ở bên cạnh, sau phát tích khá lên, mới đổi chữ Cầu có chữ Nhân là người đứng cạnh.Anh chàng này lại giỏi thổi sáo múa bộ, chơi bời nghịch ngợm đủ lối, mà còn học đòi thơ phú, võ vẽ sách vở, nhưng nói đến Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín, hạnh trung lương, thì tuyệt nhiên không hiểu chút gì. Suốt ngày anh ta chỉ ở trong thành ngoài thành Đông Kinh, bám vào những tay du thủ du thực, đánh đu với một anh con trai Sinh Thiết Vương Viên Ngoại, để kiếm tiền tiêu xài, đĩ bợm với nhau. Bất đồ không bao lâu bị Viên Ngoại có đơn thưa kiện Cao Cầu trong phủ Khai Phong, quan Phủ cho bắt Cao Cầu kết án phạt đánh 20 trượng, trục xuất ra khỏi Đông Kinh, cấm nhân dân ở trong thành không ai được dung túng ở trong nhà.Cao Cầu vô kế khả thi, đành phải đi sang miền Hoài Tây, chạy vào bám ở một nơi sòng bạc của Liễu Đại Lang gần đó. Anh này nguyên tên là Liễu Thế Quyền, bình sinh chỉ quen kết nạp những hạng bơ biếng phỉnh phờ, bao nhiêu hạng dông dài bợm bãi đâu đâu, cũng đều chứa chấp hết thẩy. Cao Cầu tới đó được tới ba năm, nhân gặp khi Triết Tôn Thiên Tử đi lễ Nam Giao, cảm thấy mưa hòa gió thuận, gia ơn đại xá cho các tội tù, Cao Cầu cũng dự vào hạng ấy.
14.00 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Nhất Độ Quân Hoa | Kiếm hiệp | Hoàn thành
Kẻ bị xiềng xích gắn chặt hừ lạnh một tiếng, Giang Thanh Lưu khẽ ra hiệu, tên thủ vệ đứng cạnh hiểu ý lùi ra. Hắn nhìn chằm chằm vào kẻ tóc tai rối tung, cuối cùng móc một chiếc bình ngọc, dốc ra hai viên thuốc tròn đỏ như máu. Xiềng xích lại vang lên một tràng tiếng động, hắn bóp lấy cằm kẻ bị trói, nhét hai viên thuốc vào miệng, sau đó ép hắn phải nuốt xuống.Cổ họng Bạc Dã Cảnh Hành khẽ chuyển động, hắn có thể giãy dụa nhưng không được. Ba mươi năm nay, mỗi ngày hắn đều sống dựa vào hai viên thuốc này. Sau khi thuốc trôi xuống bụng, cả người hắn đều thả lỏng, đôi mắt vốn dĩ trầm tĩnh cũng dần dần mất đi thần thái, tầm nhìn bắt đầu trở nên mê man. Giang Thanh Lưu chậm rãi tới gần hắn: “Ngũ Diệu Tâm Kinh ở đâu?”.Cánh môi hắn run rẩy, không tài nào tập trung chú ý được, cả người rơi vào trạng thái mơ màng. Giang Thanh Lưu lại dứt khoát lấy ra thêm một viên nữa, cạy miệng hắn ra nhét vào. Lần này hắn thậm chí còn không thể cắn chặt răng. Viên thuốc này được gọi là Trường sinh hoàn, cái tên nghe vô cùng mĩ miều, sau khi ăn vào sẽ khiến người ta lâng lâng như lạc vào cõi tiên. Nhưng tác dụng phụ cũng rất rõ ràng, mấy năm nay thần trí hắn trở nên mơ hồ. Tộc trưởng, và các vị trưởng lão từng trải của Giang gia sau khi thương nghị xong, đều cho rằng Trầm Bích sơn trang cũng không nhất thiết phải giữ lại một kẻ điên nguy hiểm như vậy.
11.80 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Ai Lam | Ngôn tình | Hoàn thành
Tiết Tiểu Tần đào hôn. Như vậy, khả năng chính xác không lớn lắm. Dùng giọng điệu tương đối khách quan kể lại, phải nói là sau khi cô cùng một người đàn ông nhận giấy chứng nhận xong, biết được ngọn nguồn mọi chuyện liền chuồn mất.Bây giờ, cô đã tìm được một công việc văn phòng, nói khoa trương một chút chỉ kém cuộc sống mai danh ẩn tích. Mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, cô rất sợ Hoắc Lương thình lình xuất hiện trước mặt cô. Sau đó, dùng gương mặt than vạn năm không đổi của anh nói: Đi, trở về kết hôn!Mỗi ngày, Tiết Tiểu Tần đều giật mình từ trong ác mộng tỉnh giấc. Thật ra, cô không phải là người kiểu cách. Hoắc Lương hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ, dáng người cao 1m87, đẹp trai lạnh lùng, tiền đồ sáng lạn. Anh là bàn tay vàng khoa ngoại nổi tiếng trên quốc tế. Cũng có thể nói rằng, anh là người gia tài bạc triệu.Nhưng chính vì quá hoàn mỹ, trái lại khiến Tiết Tiểu Tần thiếu cảm giác chân thực. Nhiều lần cô ngắm nhìn Hoắc Lương, lần nào cũng cảm thấy nửa đời sau của mình phải ôm cục băng lạnh lẽo. Hoắc Lương luôn cài khuy áo đầu tiên thật ngay ngắn, cà vạt thay đổi mỗi ngày, tay áo cũng kiên trì cài cúc kín bưng, kính gọng vàng cũng không tháo xuống. Gương mặt anh đẹp trai bao nhiêu thì con người anh khó tiếp cận bấy nhiêu. Trên thực tế, Tiết Tiểu Tần vẫn không hiểu Hoắc Lương nhìn trúng cô điểm nào. Không lẽ là vì cô đẹp?
17.80 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Cống Trà | Ngôn tình | Hoàn thành
"Sư huynh, Niêm Hoa Tăng vốn là cô nhi, được một vị chủ trì trong miếu nuôi lớn, sau này gặp kỳ ngộ nên học được bách biến dị dung thuật, đã từng giả làm nữ nhân lẻn đến nhà giàu người ta quyến rũ tiểu thư, sau này bị phát hiện liền bỏ trốn. Năm nay hắn đổi thân phận vào kinh thành, được người khác giới thiệu, hiện đang ngụ tại Bạch Mã tự."
6.20 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
JennyD | Ngôn tình | Hoàn thành
Vào giờ ra chơi, Lâm Thiên Tuyết nhìn cô bạn thân đang đeo tai nghe, miệng đang ngân nga theo một ca khúc nào đó mà cô cũng biết đó là của Vũ Thiếu Kiệt – một ca sĩ nổi tiếng. Đúng vậy, bạn thân của cô – Đỗ Nhược Lam là một người hâm mộ trung thành của anh. Đôi lúc Tiểu Tuyết cũng bó tay với cô bạn thân của mình, là một người hâm mộ nhưng cô ấy không như những người khác, cô ấy chỉ âm thầm theo dõi Vũ Thiếu Kiệt chứ không kích động hò hét hay bám đuôi thần tượng. Là bạn thân với nhau đã lâu, nên khi Đỗ Nhược Lam bắt đầu yêu mến chàng ca sĩ đó, Lâm Thiên Tuyết cũng đã chứng kiến hết những hành động tuy âm thầm nhưng lại rất điên cuồng của bạn mình.
6.20 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Lão thảo ăn nộn ngưu | Ngôn tình | Hoàn thành
Máy bay chậm rãi trượt trên đường băng, Tần Tri chạm tay vào bức thư vài lần. Chờ máy bay ổn định, anh vội vã mở phong bì. Thư này một tháng trước Quan Thục Di đã đưa Ngô Gia Dương. Quan Thục Di nói, trước khi Tần Tri về nhà hãy đưa anh. Ngô Gia Dương rất nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ này. Tần Tri: Khi anh mở lá thư này, em biết, anh đang trên đường về nhà. Em muốn chính thức báo cho anh một tin: Em sắp làm mẹ. Với em, đây là một chuyện vui làm em vừa ngạc nhiên, vừa mừng và lo sợ. Trong đời, ngoài chuyện được gả cho anh, em tin, đây là chuyện vui nhất em từng có.
14.20 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Điền Phản | Ngôn tình | Hoàn thành
Ngày mới ở trường đại học S luôn bắt đầu từ canteen. Trong phòng rửa bát phát ra những tiếng leng keng do bát va vào bồn, thảo nào trường lại sắp phải thay bồn mới, những bác gái rửa bát này đều quá mạnh tay, như kiểu hận không thể cầm bát đĩa đập hết ra.
12.80 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Đỗ Bì Tam Tằng Nhục | Đam mỹ | Hoàn thành
Lâu rồi Ninh Phi không nằm mộng giữa đêm. Giấc ngủ của hắn bị cắt rời thành vô số mảnh vụn. Lưỡi dao, súng lửa, khói thuốc, máu ấm bắn tung tóe. Hắn là lính gác đào ngũ, điều này có nghĩa là lẩn trốn và truy bắt không ngừng, như con chuột trốn chạy nơi cống ngầm ngõ hẹp, cầu tránh khỏi nanh vuốt của công đoàn. Khẽ khép mắt, pheromone dẫn đường bùng lên tứ phía. Bản năng kêu gào trong huyết mạch, thúc giục hắn tiến về phía trước. Hắn mở mắt ra, lùi vào sâu trong bóng tối.
12.20 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Sunness | Ngôn tình | Hoàn thành
Mọi gia đình hạnh phúc đều có chung niềm hạnh phúc, nhưng mỗi gia đình bất hạnh lại mang một nỗi bất hạnh riêng” – “Mắt bão” chính là câu chuyện cảm động về cặp vợ chồng trẻ mang nỗi bất hạnh đặc biệt như thế. Mắt bão có cốt truyện khá ổn: nam nữ chính đều không bình thường. Nam thì tâm thần phân liệt di truyền, vợ con bị kẻ xấu bắt, hàng ngày xem đi xem lại clip vợ bị tra khảo đánh đập để tìm ra manh mối mà bất lực. Nữ thì trầm cảm nặng, sau đó bị bắt cóc, tra tấn dã man nên chấn thương nặng về tâm lý.Trải qua bao khổ đau mất mát và ám ảnh tâm lý, họ vẫn bên nhau bền chặt, quyết không buông rời. Không chỉ là khúc ca cảm động về tình cảm gia đình, Mắt bão còn khiến người đọc trăn trở về ranh giới giữa Thiện và Ác, giữa Trắng và Đen, đồng thời đề cao chính nghĩa, sự khoan hồng thứ tha đối với những con người biết ăn năn hối cải, và lòng cảm thông nhân ái với những số phận khốn khổ bị đẩy vào bước đường cùng. Dù có những khoảnh khắc day dứt xót xa đến ám ảnh, nhưng câu chuyện vẫn đẹp nao lòng, bởi bao phủ lên tất thảy những đau thương kia chính là tình cảm con người thiêng liêng nhất.
12.40 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26