Bất Hạp Thuỵ | Ngôn tình | Hoàn thành
Bạn đang đọc truyện Hệ Thống Dịch Thể Nước Hoa (Cao H) full (đã hoàn thành) của tác giả Bất Hạp Thuỵ. Liên Hân cả người nóng cháy, cơ thể giang thành hình chữ đại, bị treo cao trên không trung, điểm mẫn cảm trên dưới toàn thân ngứa ngáy vô cùng. Dâm dịch mang hương khí mê người rào rào từ trên rơi xuống, bên dưới một mảnh ngổn ngang, có vô số người đang đứng chỉ trỏ, vừa xì xầm to nhỏ vừa há mồm hứng lấy dâm dịch của cô.Cảnh tượng kích tình lại kỳ quái. Chỉ là, nam nhân mà cô khao khát trong ảo tưởng lại không bao giờ xuất hiện. Liên Hân nhịn không được, cố gắng vùng vẫy tứ chi, cặp ngực no đủ lắc lư giữa không khí như muốn có người đến đây an ủi. Ai...ai làm ơn tới cứu cô...tiểu huyệt quá ngứa. Giống như có sợi lông chim, đang ở trong chỗ sâu nhất mà phe phẩy.Liên Hân tỉnh dậy từ trong dâm mộng tra tấn chết người, cặp đùi dạng rộng, hai cánh hoa nhấp nháy đóng mở, giống như cái miệng nhỏ đang khóc lóc đòi sữa. Cô thống khổ mà rên rỉ, duỗi tay xoa xoa cửa mình, một tay còn lại đặt ở trên mồm hung hăng cắn chặt, hữu khí vô lực nhỏ giọng cầu xin. "Cầu ngươi, buông tha ta đi..."
22.60 Vạn chữ | 2024-09-02 18:21
Hứa Bán Tiên | Đam mỹ | Hoàn thành
Thuở xưa có một ngọn núi, trên núi có một tà giáo, đặt tên là Chênh Vênh giáo. Nghe đồn giáo chủ giáo này giết người không chớp mắt, để luyện thành tà công mà lột da, rút xương, uống máu người sống, không chuyện ác nào không làm. Phàm là người đi qua con đường trên ngọn núi ấy, đều sẽ bị bắt về biến thành chuột bạch cho giáo chủ tà giáo làm thí nghiệm, không một ai may mắn thoát khỏi.Có người hỏi: “Trong giang hồ nhiều hiệp sĩ chính nghĩa như thế, cớ sao không lên núi đánh dẹp?” Người kể chuyện “chậc chậc” hai tiếng: “Ai bảo là không có chứ, chẳng qua tất cả đều có đi mà không có về…” Khách nghe xôn xao: “Giáo chủ này lợi hại như vậy sao!” Bấy giờ, dưới đài có một thư sinh áo trắng trẻ tuổi gấp quạt lại cái “phạch”, nhấc tay hỏi: “Nếu như đều có đi mà không có về, thì sao ngươi biết giáo chủ đó lột da uống máu?”“Chuyện này…” Người kể chuyện vuốt vuốt chòm râu dê, con ngươi đảo một vòng đổi chủ đề, “Vị công tử này rất lạ mặt, tin chắc đây là lần đầu đến Sở Dương nhỉ?” Thư sinh chắp tay cười: “Lần này tiểu sinh vào kinh thi cử, vừa khéo đi ngang nơi này.” “Ai ôi, công tử phải nhớ kỹ, rời xa ngọn núi có đi mà không có về nha.”
7.60 Vạn chữ | 2024-09-02 18:21
Đông Phương Vân Sơ | Đam mỹ | Hoàn thành
Lục Phong Hành ngồi ở trong thư phòng, cúi người cặm cụi viết một bức thư. Là một bức di chúc. Ông đã sống trên đời này được sáu mươi lăm năm rồi. Năm mười tuổi đi theo người cầm đầu đời trước lăn lộn khắp các con phố, mười hai tuổi thì gặp được người vợ yêu quý của mình, ba mươi tuổi thì trở thành một lão đại tiếng tăm lừng lẫy lúc bấy giờ, ba mươi sáu tuổi vui mừng chào đón đứa con trai yêu quý Lục Ninh Chu chào đời, bốn mươi tuổi mất vợ, hơn sáu mươi tuổi thì...Hơn sáu mươi tuổi thì phát hiện bản thân mắc ung thư phổi giai đoạn cuối, cũng là thời kỳ mấu chốt nhất trong quá trình tẩy trắng sự nghiệp. Tâm trạng của ông vô cùng bình tĩnh, cảm thấy ông trời vẫn rất thiên vị cho ông ta. Muốn ông ta mang theo gậy gộc cướp địa bàn, làm một vài công việc vì người ta mà bán mạng để kiếm sống nhân lúc bản thân còn trẻ.Khi gặp được mẹ của Lục Ninh Chu, bản thân ông ta lúc đó vẫn còn là một kẻ thô lỗ, thấy con gái nhà người ta có tri thức lại hiểu lễ nghĩa thì lập tức nhìn chằm chằm không rời, ngay cả rắm cũng không dám thả ra, ngược lại chỉ bày ra một bộ dạng ngơ ngẩn như kẻ ngốc khiến cho người ta phải bật cười. Nhưng mà không biết tại sao người đó lại bỏ qua một đám thanh niên tri thức du học nước ngoài về, những công tử giàu có đã làm tất cả mọi thứ nhằm bắt được trái tim mỹ nhân kia, thậm chí không tiếc cả việc chống lại gia tộc cũng muốn được đi theo ông.
10.00 Vạn chữ | 2024-09-02 18:21
Tĩnh Thủy Biên | Đam mỹ | Hoàn thành
Giang Thâm húp một thìa cháo, hàm hồ nói câu “Không đâu”, Đàm Linh Linh quay đầu cầm hộp Bách Tước Linh mình thường dùng, mở nắp quẹt một ít bóp mặt cho con trai. Hai người chỉnh đốn xong thì chuẩn bị ra ngoài, Đàm Linh Linh mang rất nhiều đồ ăn, Giang Thâm đi theo xách giúp một nửa, trong trấn có tuyến xe vào trong thành, ba khối tiền một người, tính toán tiền vốn, bớt đi đồ cần tặng thì vẫn có lời. Đàm Linh Linh dặn dò con trai đừng ngủ gà ngủ gật trên xe nếu không sẽ đè nát măng, xuống xe thì mua một bao kẹo sữa Thỏ Trắng nhét vào túi áo bông của Giang Thâm.“Lát nữa mà chán quá thì cứ ngậm ăn.” Đàm Linh Linh đi tới con phố trước mặt, phía Bắc xa xa chính là cung văn hóa lớn nhất thành phố, “Đi vào chớ có chạy lung tung, hiểu chưa?” Đầu lưỡi Giang Thâm cuốn lấy viên kẹo, nở nụ cười tươi, “Hiểu rồi ạ.”Cung văn hóa thành phố thật sự rất náo nhiệt, đối với một Giang Thâm từ nhỏ đến lớn chỉ có thể chạy trong bùn lầy lần đầu tiên vào xem thì cảm thấy rất mới lạ, Đàm Linh Linh không biết có bản lĩnh gì mà có thể đưa đồ ăn cho những giáo viên cố định trong đây, chạy một vòng từ trên xuống dưới, mắt Giang Thâm cũng choáng luôn rồi.
12.60 Vạn chữ | 2024-09-02 18:21
Đó là một thiếu niên với mái tóc đen và làn da trắng, cậu xinh trai tới nỗi trong ấn tượng của người khác cậu hệt như một nàng công chúa của các câu chuyện cổ tích. Đáng tiếc, cậu lại chẳng thể nói được, cậu hệt như chàng tiên cá bé nhỏ bị mụ phù thủy tước đi giọng nói đẹp đẽ nhất, khiến cậu lúc nào cũng tĩnh lặng, lúc nào cũng lẻ loi cô độc một mình. "Một thiếu niên xinh trai như thế, ấy vậy mà lại bị câm.Thì ra cậu ấy không phải công chúa, mà chỉ một chàng tiên cá bé nhỏ đáng thương. Chỉ có bề ngoài xinh đẹp lộng lẫy, nhưng mãi mãi không thể biểu đạt nội tâm của mình." Hai thiếu niên ngập ngừng bước đến bên nhau, cùng nhau trải qua những mất mát đau thương, những hỉ nộ ái ố trong đời rồi lại cùng nhau vun vén cho cuộc sống tương lai, cùng nhau dâng lên thứ tình cảm non nớt, ngây ngô nhưng đáng trân trọng nhất.... "Chúng tôi có thể bước đi chậm rãi vậy. Yêu đương một cách chậm rãi, lại sống hết cuộc đời này một cách chậm rãi.Ban đầu tôi coi cậu ấy là hoa, xinh đẹp mà lại yếu ớt, không thể trải qua mưa gió, cần che chở cẩn thận. Sau này tôi phát hiện đây là một nhận xét sai lầm. Cậu ấy rõ ràng là cây, cành mềm mại nhưng cứng cỏi, có lẽ chật vật, có lẽ đau khổ, nhưng nhất định sẽ cố gắng sống sót, sau đó tận lực vươn cành lá để che chở cho người bên cạnh. Bây giờ tôi nghĩ rằng, cho dù là cây lớn không sợ mưa gió thì cũng có quyền được quý trọng.
2.00 Vạn chữ | 2024-09-02 18:21
Nhất Bả Sát Trư Đao | Đô thị | Hoàn thành
Cơ thể không ngừng rơi xuống dưới, sợ hãi và bất lực khi không thể túm được vật gì, cùng với đó là cảm giác khó thở mãnh liệt, khiến Mẫn Đăng đang nằm trên sofa bỗng mở mắt ra. Ánh đèn chiếu thẳng vào mắt, toàn thân Mẫn Đăng run lên một cái, sau đó cứng đờ trên sofa, hô hấp gần như dừng lại mấy giây. Nhưng chẳng mấy chốc, ánh đèn màu ấm trong căn phòng, khăn trải bàn trà ấm áp đều làm cho Mẫn Đăng nhanh chóng lấy lại tinh thần. Ở đây an toàn. Mẫn Đăng thở hổn hển đứng lên, duỗi tay với lấy tách trà uống vài ngụm lớn. Cậu không biết mình ngủ trong bao lâu, trà đã nguội rồi. Cậu nhìn chằm chằm đáy chén trà đơ ra mấy giây, vươn cánh tay đang run ra, cầm lấy mấy lọ thuốc đặt dưới bàn trà.Nhìn viên thuốc trong tay, trên mặt Mẫn Đăng xuất hiện vẻ kháng cự và chán ghét rất rõ ràng. Nhưng chỉ là chuyện trong nháy mắt, cậu lập tức nhíu mày lại, ngửa đầu uống thuốc. Một tách trà lớn nhanh chóng thấy đáy, Mẫn Đăng lại rót đầy một tách, ủ trong lòng bàn tay.
18.00 Vạn chữ | 2024-09-02 18:21
Diệp Thượng Xu | Sủng | Hoàn thành
Đã hơn tám giờ tối tại thành phố hoa lệ của nước Mỹ - Los Angeles. Hà Hoa Tử vừa trở về nhà sau buổi ăn tối. Không như mọi hôm, tối nay cô bị người ta cho leo cây nên phải đi ăn một mình. Người có hẹn đi ăn cùng cô đêm nay lại bận việc, vậy nên bỏ rơi cô ở quán ăn quen thuộc của hai người.Cô vừa cất giày vào tủ thì nghe tiếng gõ cửa dồn dập không ngớt. Trong lòng Hà Hoa Tử lúc này chợt nổi lên sự lo lắng, giờ này ai lại đến tìm mình chứ? Hoa Tử đi đến, nhìn qua camera an ninh thì thấy người gõ cửa là Dương Việt Bân. Lòng cô trở nên an tâm, thở phào nhẹ nhõm rồi đi đến mở cửa.Nhìn thấy dáng vẻ Dương Việt Bân vô cùng sốt sắng. Dường như có chuyện gì đó rất quan trọng nên mới chạy đến tận đây. Hoa Tử chưa kịp hỏi chuyện gì thì Việt Bân đã đi thẳng vào nhà và rót nước uống. Cô cũng đã quen với sự tự nhiên của anh mất rồi, chẳng buồn la mắng. Hoa Tử lúc này dùng giọng điệu hờn dỗi.
20.20 Vạn chữ | 2024-09-02 18:21
Liễu Mãn Pha | Đam mỹ | Hoàn thành
Diện tích gần trăm nghìn mét vuông, trăm năm lịch sử, cất giữ hàng ngàn cuốn sách, là thư viện đại học trâu bò nhất ở thành phố A. Nhân khí ngày thường của thư viện đại học A có thể tưởng tượng được, cho dù có hệ thống hẹn trước tương đối hoàn thiện, chỗ ngồi tốt của phòng học và phòng tự học vẫn cung không đủ cầu. Nhất là sảnh chính yên tĩnh cạnh cửa sổ, có ổ cắm, ánh nắng mặt trời không chiếu thẳng xuống, sinh viên giành nhau cũng có thể đuổi kịp với việc lấy số chuyên gia hàng đầu ở bệnh viện lớn.Lại thêm nhà ăn cách khá xa, thức ăn ngoài không vào được, siêu thị lưu trữ ít thực phẩm tiện lợi, thư viện quy định thời gian sinh viên rời ghế không được nhiều hơn ba mươi phút, đủ loại khó khăn chồng chất, thời gian ăn cơm trưa của đại học A nói là Tu La tràng cũng không quá đáng. Chẳng qua! Có khó khăn, sẽ có cơ hội buôn bán!Hôm nay, khi trong tay Lật Đình xách theo hộp giữ nhiệt khổng lồ khoảng ba tầng đi vào khoảng đất trống nhỏ sau khu C tòa nhà phía Tây của thư viện đại học A, những người tị nạn nhận được tin nhắn thông báo đã đứng đầy dưới cây từ lâu… không, các sinh viên, vừa thấy người tới mỗi người như sói ngửi thấy thịt mắt tỏa ra ánh sáng xanh.
15.40 Vạn chữ | 2024-09-02 18:21
| Đam mỹ | Hoàn thành
Thân là một Alpha cường tráng, hắn nghiễm nhiên thành một vị côn đồ ở cao trung*. Vì là Alpha, cho nên nhân nhượng một Omega là chuyện quá bình thường, quá quá bình thường...Mọi phương diện đều ưu tú như hắn, tuyệt đối không thể bị một Omega nhu nhược, mềm mại, chỉ biết khóc chít chít thu phục được... Đúng vậy!!! Tuyệt đối không!!!! Nhưng mà, Omega thật là đáng yêu quá điiii (Cao trung: trung học phổ thông) Mãi đến tận cuối cùng hiện thực sẽ dạy dỗ hắn làm người như thế nào!Đứng trang X, quỳ truy thê! Tin tức tố của thụ là mùi vị mật đào, tin tức tố của công là mùi vị trà hoa lài, hợp lại chính là trà hoa lài vị mật đào. Song khiết, song phương thầm mến. Cp chính: Không tìm đường chết sẽ chết côn đồ công VS thân mềm da trắng mỹ nhân thụ. Cp phụ: Lãnh đạm vô tình muộn tao S công VS tự ti tin tức tố mùi vị sầu riêng thụ.
9.00 Vạn chữ | 2024-09-02 18:21
Sơn U Đại Khả Ái | Đam mỹ | Hoàn thành
Lâm Gia và Khương Xá cùng nhau lớn lên ở cô nhi viện. Có lẽ vì một người giường trên một người giường dưới, nên quan hệ cả hai khá hoà hợp. Cô nhi viện tuy đông, nhưng không khỏi cảm giác cô đơn của những đứa trẻ thiếu đi hơi ấm gia đình. Khi mà nhà nhà sum vầy, vui vẻ nói cười, cô nhi viện lại tối đen. Ngoại trừ Khương Xá và hai cô bé ra ngoài chưa quay lại thì bọn trẻ trong phòng đều đã đi ngủ.Lâm Gia người lạnh như băng trốn ở trong chăn không dám ngủ, tim đập bình bịch. Hôm nay viện trưởng dẫn theo mấy người mặc âu phục mang giày da đến, dì quản lý bảo bọn họ đều là những người có tiếng tăm, căn dặn lũ trẻ phải nghe lời, nếu không sẽ bị trách phạt.
9.80 Vạn chữ | 2024-09-02 18:21
Hoa Ngộ Nha | Sủng | Hoàn thành
Có một thiếu gia thụ ngoan ngoãn dịu dàng dễ thương, chính xác là một bé ngoan phẩm học kiêm ưu (phẩm chất và học tập đều rất ưu tú), thông thạo đủ thứ cầm kỳ thi họa, bẽn lẽn hiền lành giống như quả bóng nhỏ màu trắng. Nhưng cậu có một bí mật động trời. Cậu thích một tên Ngưu Lang (1). Mà lại còn là chiêu bài của night club.Chiêu bài thường rất đắt giá, nhưng mà tiểu thiếu gia lại không có gì ngoại trừ nhiều tiền. Sau đó liền nhờ bạn gay hỏi thăm xem chiêu bài công thích kiểu người gì, kim chủ phải như thế nào thì mới có thể bao nuôi được hắn. Kết quả công không phải là chiêu bài Ngưu Lang, mà hắn lại là ông chủ của club Ngưu Lang, cho nên thông tin hỏi thăm bị sai lệch…Bạn gay bi thương nói cho cậu biết, chiêu bài công ưa thích mẫu người cuồng dã (điên cuồng hoang dại), càng cuồng dã càng tốt.
6.60 Vạn chữ | 2024-09-02 18:21
Chí Vô Ý | Đam mỹ | Hoàn thành
Thật ra, hắn không để lại ấn tượng tốt với tôi lắm, tôi còn nhớ lần đầu tiên gặp hắn, hắn ngồi trong phòng họp, vừa hút thuốc vừa loay hoay với bài interview test. Tôi phải đón xem đoạn phim quãng cáo của công ty sẽ được chiếu trên TV 3h chiều nay. Cái phòng họp rộng thênh thang mà chỉ có 2 người, tôi đứng ngồi không yên, chẳng biết phải làm gì. Tôi cũng là con nghiện thuốc, hắn đang hút là loại thuốc tôi đã từng hút trong suốt 4 năm đại học, mùi vị quen thuộc ấy đang thoang thoảng, khiến tôi không sao ngồi yên. Nhưng quy định của công ty cấm hút thuốc trong giờ làm việc. Và tôi cũng đã từng hứa với các nữ đồng nghiệp không bao giờ để lại mùi vị của thuốc lá, nên tôi phải kiềm chế lại kiềm chế. Hắn đúng là ngốc thật, bài test đơn giản vậy mà ngồi cặm cụi hết 40 phút, hắn đang định đốt điếu thuốc thứ 4, tôi thật sự không thể nào chịu đựng được nữa, tôi chỉ lên cái bảng trên tường: "đây là môi trường văn phòng, vui lòng không hút thuốc.""vậy... vậy... cuối cùng anh cũng nói chuyện với tôi rồi." cái nụ cười đắc chí của hắn, tôi ghét cay ghét đắng hạng người tự tin quá mức như hắn. Từ khi hắn bắt đầu bước vào công ty, tôi đã ghét dáng vẻ tự tin ngạo mạng của hắn. Thậm chí tôi nghe chị Trương bên phòng nhân sự bảo rằng thời gian phỏng vấn cũng do chính hắn yêu cầu, trong lúc phỏng vấn thì huyên thuyên lý luận hết nửa ngày. Theo tôi nghĩ, những tên mới tốt nghiệp đại học như hắn, càng cố thể hiện sự tự tin quá mức càng thể hiện sự thiếu chính chắn.
26.80 Vạn chữ | 2024-09-02 18:21
Wang Yiren | Đô thị | Hoàn thành
Diệp Thiên sinh ra ở vạch đích, phụ mẫu là thái thượng trưởng lão, địa vị tối cao tại Thái Hư Thần Cung, Thần Giới Đệ Nhất Tông Môn. Nhân sinh tưởng chừng là một con đường bằng phẳng, nào ngờ vào năm sinh nhật mười sáu tuổi, hắn bị kẻ thù của phụ mẫu ám sát. Vô tình kích hoạt thể chất thần bí nhất thiên địa, Vô Cấu Bảo Thể, Diệp Thiên may mắn giữ được một mạng, dù vậy thân mang trọng thương, một mực rơi vào trạng thái ngủ say.Hai phu thê Diệp Chấn và Tần Khuynh Mộng dùng mười vạn năm truyền thụ sức mạnh, duy trì sinh mạng cho Diệp Thiên, sau cùng hao tận mà chết. Mười vạn năm sau hắn thức tỉnh, trở thành thái thượng trưởng lão trẻ tuổi nhất Thái Hư Thần Cung. Vị thái thượng trưởng lão này không có hứng thú đứng trên vạn người, chỉ thích dạo chơi nhân giới, tiêu dao khoái hoạt. Hắn vượt qua chư thiên vạn giới, đến một thế giới hoàn toàn mới.
12.00 Vạn chữ | 2024-09-02 18:22
Đam Nhĩ Man Hoa | Ngôn tình | Hoàn thành
Tuỳ Diên ở trong phòng ngủ hoàn thành xong ảnh chụp nội y, tin nhắn của Bàng Sơ Sơ vừa lúc tới. "Tớ đến dưới lầu rồi, bà chủ." "Xuống ngay đây, cho tớ một phút." Cô trả lời xong, in ảnh ra, nhét vào phong bì rồi bỏ vào trong túi xách, sau đó đi ra ngoài. Vào tháng ba, gió ở phía trong khuôn viên trường của thành phố S thổi qua đầy ẩm ướt đầy hơi thở mùa xuân, ánh mặt trời sáng sớm, tầng mây nhẹ bay lượn trên bầu trời, tràn đầy sự ôn nhu của mùa xuân.Chiếc xe Maserati màu xanh ngọc của Tuỳ Diên đậu ở trong gara trường học, sau khi thắt dây an toàn, Bàng Sơ Sơ click mở phần mềm điện thoại, đưa tới trước mặt cô, "Chính là bệnh viện này, tớ để ý lâu rồi, gần đây bọn họ vừa lúc có hoạt động, rẻ hơn được nửa giá lận." Tuỳ Diên nhìn thoáng qua, mở bản đồ trên điện thoại ra, tiếng nói trầm thấp của người đàn ông từ trong xe vang lên."Phòng khám nha khoa Ngạo Lư?.....Tớ cũng có nghe nói qua, có phải là của người Anh mở không?" Nói xong lại theo bản năng xoa quay hàm, lúc nuốt nước miếng càng cảm thấy khó chịu. "Giá ở bệnh viện này một giây cũng lấy được cái mạng già của tớ mà, dù sao tớ cũng chỉ đi tham khảo thôi, xem phương án trị liệu của bọn họ là gì, không được thì lại tìm phòng khám nha khoa rẻ khác làm.....Cậu sao vậy, bị sâu răng sao?""Không biết có phải ăn nhiều đồ nóng không, hôm đó cùng các cậu ăn lẩu Trùng Khánh xong thì luôn ẩn ẩn đau."
12.40 Vạn chữ | 2024-09-02 18:22
Trường Câu Lạc Nguyệt | Ngôn tình | Hoàn thành
Lâm Uyển lại nằm mơ. Trong giấc mơ chính là kết cuộc của nữ phụ Lý Lệnh Uyển trong quyển truyện " Em gái của gian thần" do nàng sáng tác gần đây. Vào ngày hai mươi ba- đông chí. Tuyết rơi đầy trời, ở vùng ngoại ô trong một ngôi miếu hoang, Lý Lệnh Uyển bị cắt đầu lưỡi, bị ép uống đọan trường thảo, nàng vô cùng đau đớn nằm dưới nền đất lạnh lẽo. Trước mặt nàng là một người nam nhân, một thân đen huyền, áo choàng tơ lụa không vướng bụi trần, diện mạo xuất chúng, khí chất nho nhã, thanh tao xuất thần.Nhưng ánh mắt khi hắn nhìn đến nàng chỉ toàn là sự lạnh lẽo và cay độc, nếu để người khác nhìn thấy cũng đã đủ kinh sợ. Lâm Uyển giật mình tỉnh giấc hét lớn, trên trán mịn của nàng toàn là mồ hôi. Chu thị trang ở ngoài đại sảnh dặn dò bọn nha hoàn lau dọn cẩn thận đồ vật, bỗng nghe thấy tiếng thét chói tai, nàng ta vội vàng đi vòng qua tấm bình phong thêu ngọc lan cẩm tước, bước nhanh đến trước giường, cúi người đưa tay sờ trán Lâm Uyển, một mặt hỏi: " Uyển Uyển, con làm sao vậy?"Lâm Uyển ngẩng đầu, ngây người nhìn đến Chu Thị. Nàng xuyên vào truyện đã được hai ngày, nàng biết rõ vị phu nhân xinh đẹp trước mắt này chính là mẫu thân của Lý Lệnh Uyển.
26.60 Vạn chữ | 2024-09-02 18:22
Ngưu Bì | Ngôn tình | Hoàn thành
Tuyết vừa rơi, trên con đường nhỏ rợp bóng cây, tuyết đã đọng một tầng thật dày, người người đạp lên phát ra tiếng sột soạt, nghe rất vui tai. Lúc này, Linh Vận đang đi con đường bên trong sân trường. Hôm nay cô mặc một chiếc áo phao bánh mì lông vũ màu trắng, xung quanh cổ là một chiếc khăn quàng màu đỏ thẫm, mái tóc dài hơi xoăn nhẹ phía sau được vén lên. Cô gái một mét năm mươi tám đi trên nền tuyết trắng, tất cả đều tràn đầy tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ, không hoạt bát thì cũng hồn nhiên.Anh trai nhờ cô đi mua dầu gội đầu giúp mình, lúc đầu cô không đồng ý. Thế nhưng bỗng nhiên nhớ ra mình có chuyện cần nhờ anh trai giúp đỡ, cô mới thể hiện ra bộ dạng hăng hái đi đến siêu thị trong khuôn viên trường. Thứ sáu tuần trước, vào tiết tự học buổi tối, bạn học cùng lớp Đoạn Tinh Vũ tỏ tình với cô. Cậu nói diện mạo của cô xinh đẹp và đáng yêu, tính cách cũng tốt, hi vọng cô có thể làm bạn gái của cậu.Trước giờ Linh Vận chưa có bạn trai, đây cũng là lần đầu tiên có người theo đuổi, lại nghe người ta nói cô đáng yêu xinh đẹp. Trong lúc nhất thời, đầu óc đã bị những lời đường mật làm mê muội, không cẩn thận suy nghĩ mà đã đồng ý người ta. Chủ nhật, người nhà Đoạn Tinh Vũ đến. Cô là bạn gái cậu nên Đoạn Tinh Vũ dẫn về nhà cùng nhau ăn bữa cơm.
9.60 Vạn chữ | 2024-09-02 18:22
Vụ Thỉ Dực | Ngôn tình | Hoàn thành
Trấn quốc công phu nhân tiếp tục nói: "Hơn nữa năm nay Lương nhi đã 24 tuổi, bình thường nam tử như hắn đến tuổi này đã sớm làm cha và có mấy hài tử rồi, hắn thật vất vả mới quyết định lập gia đình cưới thê tử đi về lo việc nối dõi tông đường, lão gia à, ông nên cao hứng vì nó mới đúng chứ. Huống hồ hôn sự này, lại là hoàng thượng tự mình chỉ hôn, thánh ý thâm sâu, có ai dám nói một câu không được?"Trấn quốc công nghe xong lại cả giận nói: "Nếu không phải nó tiến cung hướng Hoàng thượng cầu ban hôn, hôm nay tân nương tử này sẽ là con gái của danh môn thế gia! Bà xem nó đã cưới loại nữ nhân gì? Cái loại thân phận nữ nhân này, không phải bôi đen Ôn gia ta sao? Ôn gia ta nhiều thế hệ làm quan, há có thể cưới nữ nhân thân phận thấp kém này vào cửa?"Trấn quốc công phu nhân khuyên nhủ: "Lão gia, ông cũng biết tính tình của tam nhi, lời này đừng có nói ở trước mặt nó, tránh nó lại cùng ông cãi nhau, những năm gần đây, nhìn hai phụ tử các người bởi vì hiểu lầm mà càng ngày càng xa cách, thiếp nhìn hai người như thế cảm thấy thật đau lòng. Lương nhi không bao lâu nữa sẽ rời nhà, và chúng ta sống chung với nhau mới phải, lại bởi vì chuyện của Viễn nhi, trong lòng nó có vướng mắc, mà vướng mắc này chưa trừ diệt, nó vẫn sẽ đem chúng ta trở thành địch nhân mà đối đãi. Lão gia, nhiều năm qua chuyện đó là Lương nhi chấp nhất duy nhất, ông nên nhường nhịn nó một lần đi. Hơn nữa cô nương kia bây giờ là nghĩa muội của Túc vương, chỉ cần Túc vương không lên tiếng, ai dám nói nàng một câu không phải?"
35.00 Vạn chữ | 2024-09-02 18:22
Tiểu Điệp | Ngôn tình | Hoàn thành
Cho người chuẩn bị đầy đủ quà cáp cùng hành lý, một nhà bốn người liền ăn vận đơn giản cùng cưỡi ngựa tới Chi Phấn Lâu. Trên đường đi tràn ngập tiếng cười, hai đứa con cũng rất ngoan và biết nghe lời, không hề chạy lung tung vì thấy những thứ mới lạ mà triệt để nắm chặt hai tay Thiên Điệp. Phong Thừa Vũ tuy tức tối vì bị ra rìa nhưng vẫn ngậm bồ hòn làm ngọt. Hắn âm thầm chờ đợi đến ngày lũ ôn con này lớn, hắn sẽ tống bọn chúng đi xa xa một tí học tập này nọ, tuyệt không cho trở về phá hư tình cảm của hắn cùng nương tử.
5.20 Vạn chữ | 2024-09-02 18:22
Xuân Phong Lựu Hỏa | Ngôn tình | Hoàn thành
Mùa hè nắng nóng chói chang, giữa trưa là lúc ánh nắng mặt trời ác nghiệt nhất, làn da mà phơi ngoài trời sẽ bị bỏng rát đau nhức. Kim Tịch khẽ ngẩng đầu, nheo nheo đôi mắt đen nhánh như mắt nai, nhìn về phía nhà ký túc xá nam ở trước mặt. Gió nhẹ từ từ thổi đến, những chiếc quần lót trên ban công không ngừng lắc lư theo gió. Cô cúi đầu, lau sạch mấy giọt mồ hôi hột trên chóp mũi, lấy một mảnh giấy nhỏ từ trong balo ra, trên tờ giấy viếtKý túc xá nam số 8, phòng 510. Hôm nay là ngày cô đến trường báo danh nhập học, tác chiến cho tới tận trưa, cầm thư thông báo trúng tuyển, tự mình tìm được vị trí của học viện, chật vật chen vào đám người điền thông tin, lấy được chìa khóa của khu ký túc xá. Thế nhưng lúc cô đi ra, lại không thấy chiếc vali đỏ của mình đâu nữa. Bây giờ ở chỗ cô để va li, chỉ lưu lại một tờ giấy có chữ viết ngoáy qua quýt: Ký túc xá nam số 8, phòng 510.Phản ứng đầu tiên của Kim Tịch là chạy tới phòng bảo vệ xin giúp đỡ, nhưng khi cô tới phòng bảo vệ, thì phát hiện hành lang chật ních sinh viên và phụ huynh, hầu như họ đều đến đây nhờ tìm đồ bị mất lạc. Đại học B thực sự rất rộng, diện tích hơn một nghìn mẫu, vả lại địa hình còn phức tạp. Sinh viên mới đến nhập học nhiều như nước thủy triều dâng, trong trường học khắp nơi đều là người ngoài và người nhà của sinh viên, tốt xấu lẫn lộn, khó tránh khỏi có điều sơ xuất.
16.80 Vạn chữ | 2024-09-02 18:22
Miên Miên Nguyệt | Ngôn tình | Hoàn thành
Hành lang bệnh viện vô cùng hỗn loạn, đặc biệt là y tá tầng 7, ngay cả quyển sách rớt trên mặt đất cũng không có ai để ý, vài người dẫm qua trang giấy chạy xuống dưới tầng, vẻ mặt mỗi người đều khẩn trương. Tiểu Lâm, bệnh nhân phòng 710 đâu? Hàng lang khu nội trú tần 7, một bác sĩ trẻ tuổi mặc áo blouse trắng từ trong phòng bệnh 710 đi ra, duỗi tay ngăn lại y tá đi qua hỏi. Ở đằng kia a! Bác sĩ Phó anh mau xem, người nằm bò treo trên đèn chùm chính là bệnh nhân phòng 710!
13.00 Vạn chữ | 2024-09-02 18:22