Thập Bát Phản | Đam mỹ | Hoàn thành
Thư Quân nở nụ cười với cậu cảnh sát kia: “Không sao đâu, chuyện nên làm mà.” Lúc cười lên trên khóe miệng của cậu có một lúm đồng tiền nho nhỏ, nói chuyện cũng từ tốn, nom dáng vẻ vô cùng ôn hòa. Đáng tiếng là một vết bầm tím trên má lại phá hủy nét đẹp tổng thể, khiến chàng thanh niên này có chút đáng thương. “Nếu đội trưởng Tưởng mà nhìn thấy thì làm thế nào bây giờ…” Mặt cậu cảnh sát trẻ kia nhăn nhúm lại: “Anh cũng thật là, rõ ràng cảnh sát ở gần đó đã chạy đến cả rồi, mà bên kia là ba người, sao anh còn xông về phía trước chứ.”Thư Quân cười khổ: “Khi đó là đàn ông đều sẽ xông lên trước, huống hồ tôi cũng cân nhắc thấy cảnh sát đã gần đến mới xông lên mà, dù sao cũng phải bảo đảm an toàn cho mình chứ. Ba kẻ buôn người giả vờ làm người thân của trẻ nhỏ cản người bên đường, định cướp đứa nhỏ từ trong ngực người mẹ trẻ tuổi. Thư Quân đầu tiên là báo cảnh sát, sau đó thấy ba kẻ đó hình như muốn cá chết lưới rách cướp người bèn lập tức không hề nghĩ ngợi gì mà xông lên. May mà sau khi cậu bị trúng mấy đấm thì cảnh sát đến kịp, tốt xấu gì cũng không để cho đứa bé có chuyện. Đến khi Thư Quân ra khỏi cục cảnh sát thì đã hơn mười giờ. Giờ đang giữa thu, cậu quấn khăn quàng cổ che hơn nửa khuôn mặt, định đi siêu thị mua mì về ăn. Chịu dày vò lâu như vậy khiến cậu sắp chết đói rồi.
7.20 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Diệp Lạc Vô Tâm | Ngôn tình | Hoàn thành
Làm bác sĩ đã lâu, chứng kiến nhiều bệnh nhân đến rồi đi nên tôi dần học được cách lãng quên, mà cho dù có nhớ người đó sâu sắc thế nào thì cũng học được cách không nhớ nữa. Tuy nhiên, cách đây ba tháng, khi lại đi ngang qua phòng bệnh VIP 3305 của khoa Xương khớp, tôi vẫn không kìm chế được mà nhớ đến Lâm Vũ Dương, nhớ đến lần đầu tiên gặp cậu ta, lúc cậu ta đang cắm cúi tập trung tinh thần làm bài ôn thi đại học.
7.80 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Hoa Hoa Hồ Điệp | Ngôn tình | Hoàn thành
Bạn đang đọc truyện Hoa Và Bướm của tác giả Hoa Hoa Hồ Điệp. Chiều hoàng hôn ngày hè, trên sân trường rộng lớn nhìn đâu cũng thấy nữ sinh như ong bướm lượn giữa rừng hoa, từng tốp năm tốp ba kéo nhau diễu qua diễu lại.Mộc Cận ngồi một mình trên bậc thang cao gần đó, nhíu mày thở dài.Vừa rồi hết giờ học phụ đạo, giáo sư Chu đặc biệt hỏi riêng cô có định tiếp tục theo lớp bồi dưỡng Mô hình hay không.Nếu đi thì không thể học để chuẩn bị thi nghiên cứu sinh được; nếu không đi, thật sự cô không nỡ bỏ phí bao nhiêu thời gian và tâm huyết đã theo từ đầu.Nếu yêu thích những truyện cùng thể loại, bạn có thể đọc thêm Mang Thai Con Của Chồng Cũ hay Thanh Xuân Nở Hoa.
12.20 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Trần Thị Thanh Du | Ngôn tình | Hoàn thành
Từ xưa đến giờ, Hỷ Trân không bao giờ chịu thua lý một ai, và cả người nhà của cô cũng vậy. Mãi hăng say cãi, khi thắng được bà chị Hữu Trân, cũng là lúc đến giờ đi học. Hỷ Trân rất ngại đi trễ, cho dù cô có ngang bướng đến đâu. Cuống quít lên, Hỷ Trân lái xe như không nhìn đường. Đến khi vào cổng trung tâm, cô lại quên lấy thẻ xe. Báo hại người giữ xe phải hét lên. Cầm được thẻ xe trong tay, Hỷ Trân lại cấm đầu chạy. Hành lang các lớp học lại vắng lặng. Hỷ Trân cảm nhận được, hình như chỉ còn một mình cô ở ngoài.Gấp rút, Hỷ Trân va vào một người đang đi cùng chiều với mình, làm mọi thứ trên tay anh ta văng cả xuống nền gạch. Hỷ Trân càng lúng túng hơn, khi trước mặt cô là một người thanh niên cao lớn và đẹp trai. Một lời chào và cách giới thiệu nhẹ nhàng của anh, Hỷ Trân còn nhớ rất rõ. Anh tên là Từ Nam, hai chín tuổi, gia đình sống ở Sài Gòn... Thêm một kỷ niệm làm cô không quên, là anh còn tìm chỗ ngồi cho cô. Trong giờ học, anh thường nhìn về phía cô với cặp mắt dịu dàng. Lần đầu tiên trong đời, trái tim bướng bỉnh của Hỷ Trân cảm nhận được sự dịu dàng của người khác phái. Anh Từ Nam, giản dị và hoà đồng. Hỷ Trân không còn sự ngăn cách của thầy trò. Cô mạnh dạn hỏi bài hay trò chuyện với anh ngoài giờ học.
10.40 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Nhất Cá Tiểu Bình Cái | Ngôn tình | Hoàn thành
Lâm Ngữ Yên có thể rõ ràng cảm giác được sức lực toàn thân đang nhanh chóng biến mất, ý thức ngày càng mông lung, nàng mơ hồ nghĩ có lẽ mình sắp chết, bên tai có tiếng nức nở truyền đến, nàng có thể nghe được đó là của trượng phu kết tóc hai mươi mấy năm. Tại sao lại khóc thương tâm như vậy? Lâm Ngữ Yên chua xót nghĩ, chàng rõ ràng căn bản không yêu ta mà. “Ngữ Yên, Ngữ Yên, đời này là ta có lỗi với nàng, nhưng không còn cách nào, thật sự không còn cách nào, ta không quên được nàng ấy… Nếu như chúng ta còn có kiếp sau, ta nhất định sẽ bù đắp lại cho nàng…” Cầm thật chặt bàn tay nhỏ bé đang lạnh dần của thê tử, Đàm Duy khóc đến tê tái cõi lòng, hắn cũng không biết mình tại sao mình lại đau long đến vậy, mấy chục năm nay, những tưởng trái tim đã sớm chết lặng, giờ phút này cớ sao lại đau triệt nội tâm như thế.Kiếp sau ư? Bịch một tiếng chấn động, Lâm Ngữ Yên choàng mở hai mắt ra, ý thức vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại, trước mắt đã xuất hiện gương mặt lòe loẹt của một bà mụ. Lâm Ngữ Yên hoàn toàn không biết hiện tại là tình huống gì, mình rõ ràng đã chết mà, đây rốt cuộc là —— trong đầu nàng một mớ bòng bong, bà mụ kia đã với hai tay qua, Lâm Ngữ Yên cảm thấy hai cánh tay đau xót, cả người liền bị lôi ra ngoài...
28.40 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Tô Cảnh Nhàn | Đô thị | Hoàn thành
Cúp điện thoại, Từ Lạc Dương bị Trịnh Đông nói đến mức trong lòng hơi lung lay, cậu cố ý chạy tới phòng vệ sinh soi gương, cảm thấy yên tâm rồi mới trở về xịt nước hoa tiếp. Cậu đoán chắc muỗi trong phòng này lâu rồi chưa được hút máu, tự dưng không thù không oán, hôm qua nguyên một buổi tối liền để lại một chuỗi nốt muỗi cắn trên bắp chân mình, ngứa đến mức cậu muốn cắn lại luôn. Vì mất tập trung, nên nước hoa xịt hơi nhiều, rơi hết trên sàn nhà. Sáng mai Thích Trường An đến rồi. Từ Lạc Dương tự dưng hơi hồi hộp.Vừa hồi hộp một cái là hồi hộp đến tận nửa đêm luôn. Từ Lạc Dương nằm trên giường đơn lăn qua lộn lại không ngủ được, đếm cừu cũng đếm đến một ngàn ba, còn kéo chân thêm hai mươi lần, hít đất tám mươi cái, đổ một thân mồ hôi, không ngờ càng ngày càng tỉnh táo. Mệt tâm quá! Tới phòng tắm tắm rửa, Từ Lạc Dương thay một cái T-shirt màu trắng và quần đùi màu đen đi ra, cậu ngồi trên sô pha chậm rì rì lau tóc, rồi mở thêm một bộ phim nữa. Haiz, đêm rất dài, dù sao cũng phải tìm chút chuyện để làm chứ! Chờ nhạc dạo vang lên, cậu mới phát hiện hóa ra mình lại mở 《Bão tuyết》—— bộ phim đầu tiên của Thích Trường An. Mặc dù đã xem rất nhiều lần rồi, nhưng mà đã mở trúng thì chính là duyên phận, Từ Lạc Dương quyết định xem luôn.
19.20 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Văn Khởi Nam Sơn | Sủng | Hoàn thành
Bệnh viện sản khoa Đại Chính, xếp hạng nhất trong nghề, trình độ dẫn đầu quốc tế, muốn tới đây sinh con, hoặc là bạn có tiền, hoặc là bạn có bệnh. 7h sáng sớm, Hà Quyền cơ hồ một đêm không ngủ lại lần nữa bị triệu hồi, cậu vọt vào phòng chờ sinh, hỏi: "Tình huống gì?" "Sớm, chủ nhiệm Hà." Hộ sĩ nói, "Tăng giảm đau nửa tiếng, tim thai giảm mạnh tới 110."
19.80 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Hải Nham | Ngôn tình | Hoàn thành
Vào đêm trước ngày cưới, chồng chưa cưới của nữ cảnh sát Âu Khánh Xuân đột ngột hi sinh trong lúc vây bắt tội phạm ma túy. Cô nén đau thương, lao vào công việc và thực hiện di nguyện của người đã khuất là tặng lại đôi mắt cho Tiêu Đồng - một chàng sinh viên khoa Luật. Tiêu Đồng lập tức yêu say đắm vẻ đẹp và sự từng trải của Khánh Xuân, còn cô cũng rung động trước sự bồng bột, trong sáng của Tiêu Đồng.
9.40 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
"Nếu như chúng ta cứ sống trên núi vậy thì tốt rồi. Trên núi có nhà của chúng ta, trong nhà có một vườn hoa anh trồng vì em. Trong vườn hoa ấy có tất cả các loại hoa mà em thích. Thật tốt. Em muốn được an táng ở ngọn núi cao kia, nếu như cách xa quá, em sẽ không thể thấy anh được. Thế nên anh có thể đợi đến mùa xuân rồi rải hạt giống hoa khắp nơi, như vậy thì em có thể nhìn thấy hoa nở đầy núi rồi. Em biết anh vẫn luôn bên em. Anh, anh chờ một chút, đợt em một chút. Đợi đến khi hoa nở khắp núi, em sẽ quay về."
11.80 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Cao Hành Kiện | Đô thị | Hoàn thành
Nhà anh ở Bắc Kinh bị cảnh sát lục soát niêm phong, nơi ấy đã lưu giữ một tấm ảnh chụp chung cả gia đình mà người cha quá cố còn để lại, đó là tấm hình đầy đủ nhất các thành viên trong đại tộc. Lúc ấy ông nội anh còn sống, đầu bạc phơ, vì bị trúng gió không thể nói năng gì nữa, nằm trên một chiếc ghế xoay. Anh là con cả, cháu đích tôn, là đứa trẻ duy nhất trong tấm ảnh, đứng chen giữa ông bà nội, mặc quần hở đáy, bày cả chim ra ngoài, nhưng trên đầu lại đội mũ calô kiểu Mỹ.Đó là cái thời kháng chiến tám năm vừa chấm dứt và một cuộc nội chiến khác sắp bắt đầu, tấm ảnh được chụp trước cổng tròn trong hoa viên, nở rộ cúc vàng hoàng kim và mào gà đỏ tím, ánh nắng một ngày cuối hạ còn vô cùng rực rỡ chiếu rọi khắp thế gian. Những gì gọi là kí ức của anh về hoa viên là như vậy, tấm ảnh bị dính nước đã ngả sang màu vàng xám. Cảnh phông của tấm ảnh là tòa lầu hai tầng kiểu Anh quốc nằm phía sau cổng tròn, dưới có hành lang vòng, trên có lan can và cả đại gia đình anh đã sống ở nơi ấy. Anh nhớ số người trong tấm ảnh là mười ba, một con số không lấy gì làm may mắn cho lắm, có cha mẹ anh, đầy đủ các cô, chú và một người thím. Ngoại trừ cô cả đang ở Mỹ và anh ra, toàn bộ những người trong ảnh, cùng tòa lầu phía sau cổng tròn ấy đều đã bị xóa hết dấu vết trên thế gian này.
9.00 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Giả Bình Ao | Ngôn tình | Hoàn thành
Năm một ngàn chín trăm tám mươi, ở thành Tây kinh xảy ra một chuyện lạ. Có hai anh bạn chí thân, một hôm buồn quá mới đi tưởng niệm Đường Quý Phi Dương Ngọc Hoàn. Thấy nhiều khách du lịch ai cũng bốc theo một nắm đất mộ xách theo người, thắc mắc lắm, hỏi ra mới biết, Quý Phi là người đẹp tuyệt thế, lấy đất này rắc vào chậu hoa, hoa cũng sẽ tươi đẹp vô cùng. Hai anh bạn cũng bới rất nhiều, gói vào áo mang về, đựng vào một cái chậu sành đen cất giữ đã lâu năm, chờ có giống hoa tốt sẽ gieo hạt. Nào ngờ mấy ngày sau tự nhiên trong chậu hoa mọc lên một cái chồi xanh, chỉ trong một tháng đã biến thành một khóm cây tươi tốt. Nhưng cây này đặc biệt lắm, không ai biết là loài gì. Bê đến chùa Dựng Hoàng trong thành hỏi người thợ già trồng hoa, người thợ già cũng không biết. Vừa may có đại sư Trí Tường đi qua, liền xin ý kiến đại sư. Đại sư cũng lắc đầu. Một trong hai anh bạn lại hỏi: "Thường nghe Đại sư biết xem bói đoán số. Xin đại sư bói xem cây hoa này về sau nở mấy nhánh?". Đại sư bảo một anh khác nói ra một chữ, anh ấy đang cầm cái kéo của người trồng hoa trong tay, buột mồm nói ra chữ "Nhĩ". Đại sư bảo: "Hoa sẽ là hoa lạ, nở ra bốn nhánh, nhưng chẳng được bao lâu sẽ bị các anh làm hại".
18.80 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Nghê Đa Hỉ | Ngôn tình | Hoàn thành
Từ nhỏ thân thể Khương Linh Lung đã không tốt, thời điểm phụ mẫu còn sống còn quản nàng, không cho ra cửa chơi, đặc biệt là mùa đông, cửa phòng cũng không cho ra, bởi vì mỗi lần trúng gió, nàng sẽ bị bệnh nặng. Khi còn nhỏ bị quản vô cùng chặt, mỗi ngày mở mắt ra nhìn đâu cũng chỉ thấy bốn bức tường, vậy nên nàng luôn khao khát có được tự do. Sau này, phụ thân mẫu thân lần lượt tạ thế, Tôn ma ma thay thế họ chiếu cố nàng. Vốn tưởng nếu Tôn ma ma quản thì sẽ dễ thở hơn chút, nào biết Tôn ma ma còn lợi hại hơn cả mẫu thân, không chỉ ngày mưa gió không cho ra cửa, ngay cả trời nắng cũng không cho ra. Tôn ma ma sẽ nói: "Tiểu thư trời sinh băng cơ ngọc cốt [1], đừng ra nắng, sẽ khiến làn da đen đi." Hôm qua Tôn ma ma có chút việc, bên ngoài tuyết rơi lớn, không lâu sau, tuyết đã kết một tầng dày trên mặt đất. Khương Linh Lung đứng xem bên cạnh cửa sổ. Trên mặt đất, trên nóc nhà, trên nhánh cây, tất cả đều là tuyết trắng, trong mắt chỉ toàn màu trắng, đẹp tới mức lòng chỉ muốn hướng ra ngoài. Khương Linh Lung thừa dịp Tôn ma ma không có ở đây, chạy ra khỏi viện nghịch tuyết. Mai Hương cũng khuyên nàng, nhưng không lay chuyển được, sau đó còn cùng nàng chơi ném tuyết. Khương Linh Lung vốn định chơi một lát liền vào nhà, nhưng nàng rất vui, còn ở trên nền tuyết lăn lộn. Kết quả vui quá hóa buồn, buổi tối liền phát sốt.
9.60 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Mộc Điềm | Ngôn tình | Hoàn thành
Trì Diệp lại gặp ác mộng. Đã nhiều năm rồi chưa ngủ mơ, thế nhưng cơn ác mộng này bắt đầu giày vò cô, kể cả sau khi tỉnh dậy vẫn không quên được, làm tâm trạng cô tồi tệ suốt cả ngày. Trong giấc mơ, mẹ đau lòng la hét muốn ly dị, vẻ mặt đắc ý vặn vẹo của Vệ Chân Chân, chỉ có giọng nói dịu dàng của anh Tiểu Quang, chồng chất lên nhau. Có lẽ là do chuyển tới nơi ở mới nên gặp ác mộng. Trì Diệp rời giường rót một cốc nước, nhét sách vở lung tung vào cặp rồi kéo khóa, đeo cặp đi học. Vào giữa tháng chín, tuy lịch âm đã là mùa thu, nhiệt độ cao ở Hải Thành vẫn không giảm sút, đi trên đường còn nghe thấy tiếng ve gọi hè. Lớp 10 trường Thập Tứ đã khai giảng được hơn nửa tháng, các bạn học đã trải qua hết cảm giác mới mẻ, dần quen nhau hơn. Lúc tan học, các học sinh lười biếng, ngồi túm năm tụm ba trong lớp tán gẫu. Trì Diệp rất sợ trời nóng, phòng lớp 1 lại không có điều hòa, thời tiết này rất mệt mỏi, cô bèn lấy chai coca cola đá mua buổi sáng đắp lên má để hạ nhiệt.
15.60 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Tô Oản | Ngôn tình | Hoàn thành
Mục Nhạc một mình đứng ở phòng khách, nhìn căn nhà an tĩnh không một bóng người, hơi hơi nhíu mày -- đều đi ra ngoài? Từ khi cha mẹ chuyển đến nơi này, ngày đêm quả thật là trôi qua ngày càng nhàn nhã, ra ngoài cũng là chuyện thường có. Mục Nhạc chỉ đứng tại chỗ một lát, rất nhanh liền không hề nghĩ nhiều, nhấc chân lên lầu đi về phía phòng mình. Nhưng mà Mục Nhạc vừa mới bước lên lầu hai, bên dưới chân, bước chân có chút bị hỗn độn.Anh thấy một con mèo. Một con mèo đen. Đầu con mèo không lớn lắm, chiều cao thoạt nhìn còn không bằng cánh tay anh, cả người đều là màu đen lúng liếng, chỉ có từ cổ đến bụng kia cùng bốn bàn móng vuốt là màu tuyết trắng. Bình tĩnh xem xét, tuy rằng không phải giống mèo gì quý hiếm, nhưng đây thật sự là một con mèo xinh đẹp -- đặc biệt là hiện tại nó đang ngồi xổm trên mặt đất, lộ ra vùng ngực cùng bụng tuyết trắng, hơi hơi ngửa đầu, một đôi mắt sáng dường như có chút khiếp người. Nhưng tại sao trong nhà lại có mèo?
13.40 Vạn chữ | 2024-09-02 18:27
Liệp Nhân Đồng | Đam mỹ | Hoàn thành
Triều Sinh ở nhà trọ công chức của đại học A, cách thư viện mười phút đi bộ, coi như mỗi ngày đi sớm về trễ cũng không sao. Nửa năm trước cậu mới vừa thi đại học xong, thành tích nát bét, với cả bản thân cũng không thích đi học nên thẳng thắn bỏ luôn ý nghĩ thi lại, dựa vào quan hệ của ông chú trong nhà tới thư viện đại học A làm nhân viên. Tiêu chí ở đây thấp hơn nhiều so với các thư viện học thuật, nên không cần bằng cấp hay kỹ năng gì phức tạp, trước mắt lương cũng không cao, nhưng hoàn toàn có thể thỏa mãn nhu cầu sinh hoạt của cậu. Nhưng khuyết điểm cũng có, đó chính là “quá tẻ nhạt”.Cái ngày vừa có kết quả thi đại học, cả nhà Triều Sinh đều phiền muộn, đến cả cậu cũng cảm thấy tiền đồ xa vời. Cho nên khi chú cho cậu đường lui, Triều Sinh có một loại vui sướng và cảm kích giống như vừa sống sót sau tai nạn. Nhưng cậu hoàn toàn quên rằng, hoàn cảnh tạo thành ảnh hưởng. Theo thời gian, cái cảm giác an nhàn trong lòng khi tìm được công việc từ từ bị tinh thần phấn chấn của những người cùng lứa xung quanh bao phủ. Đặc biệt là khi so với Lâm Yêu người bạn nối khố với mình còn đang theo chuyên ngành đạo diễn tại đại học A, hai người mỗi lần ở trong trường học gặp mặt, Triều Sinh liền không tự chủ được sinh ra tâm lý chênh lệch khó nói.
7.60 Vạn chữ | 2024-09-02 18:27
| Đam mỹ | Hoàn thành
Lúc đó Tiểu Mạc, một mực không biết ý nghĩa lời nói này của Lạc Huỳnh Tâm là gì, hắn chỉ biết, trong mắt Lạc Huỳnh Tâm. Một vẻ kiên định như vậy! Xe ngựa lộc cộc đi ở trên đường, mặc dù trên mặt đường coi là bằng phẳng, đối với người bình thường mà nói, gần nửa tháng ngày đêm đi đường, cũng sẽ cho người mỏi eo đau lưng, thống khổ không chịu nổi, huống chi người ở trên xe ngựa kia. Tiểu Mạc ngồi dựa vào đệm mềm ở sau lưng, để cho người kia nằm nghiêng ở trên bắp đùi của mình, đưa lưng về mình, ôm y vào ngực mình. Tay nhỏ bé một chút một chút chậm rãi vuốt ve bụng tròn nhô lên của y. Cho dù đang ngủ mê man, tựa như người trong ngực cũng có thể cảm nhận được khó chịu trong bụng, ngủ cũng không yên ổn, nhíu chặc mày, luôn luôn vô ý thức năm chặt tay. Cho dù bào thai trong bụng không tính là làm ầm ĩ, nhưng dưới tay tiểu Mạc cũng có thể cảm nhận được rõ ràng thai nhi đá đánh lên bụng.Mỗi lần cảm nhận được nơi nào đó dưới tay tùy mềm mại từ từ trở nên cứng rắn, tiểu Mạc cũng có thể cảm thấy người trong ngực dần dần kéo căng thân thể. Hắn chỉ có vội vàng dùng tay xoa nhẹ vuốt ve, mong đợi thai nhi trong bụng ngừng nhúc nhích, chỉ mong người trong ngực mình có thể thoải mái một ít. Ban đầu, khi nhìn đến bụng một ngày một ngày chậm chạp trở nên lớn của Huỳnh Tâm, tiểu Mạc cuối cùng cũng biết ý nghĩa câu nói ban đầu y nói kia.Lúc hắn vừa cửa nát nhà tan, toàn bộ trước mắt cũng tàn khốc như vậy, nếu không phải được Huỳnh Tâm cứu, hắn sợ rằng phải bị người lừa gạt bán được nơi nào đều không Biết. Hắn đối với hoàn cảnh vị trí xa lạ cùng sợ hãi. Không biết gì cả, Huỳnh Tâm chưa bao giờ chê bai hắn. Một năm sống chung với Huỳnh Tâm, hắn dần dần cảm nhận được Huỳnh Tâm là một người tốt như vậy.
7.80 Vạn chữ | 2024-09-02 18:27
Dạ Mạn | Ngôn tình | Hoàn thành
Mẹ Nguyễn hơi lo lắng, bạn cùng lớp của con gái hồi sơ trung không có ai đậu vào cao trung cùng với cô. Hoàn cảnh mới, gánh nặng học tập lại nặng, không biết Nguyễn Chanh có thể thích ứng được hay không. Kỳ thi Đại học cạnh tranh quá lớn, vốn nhà họ Nguyễn định cho cô học ở trường ngoại ngữ, kết quả là thành tích thi cao trung của Nguyễn Chanh lại đủ điểm đậu vào trường cao trung tốt nhất khu, mặc dù chỉ là điểm gần với điểm sàn lọc.Nếu không phải là vào ngày diễn ra cuộc thi, Nguyễn Chanh đã ăn hết món bánh ngọt nhân kem của ba Nguyễn, thì có khi điểm thi sẽ rất cao. Cô có thể dựa vào thực lực của mình để thi đậu vào trường trung học thuộc đại học D, trong lòng ba Nguyễn cảm thấy vô cùng kiêu ngạo. Ngày hôm sau, khi điểm thi cao trung được công bố, tiệm bánh Chanh Tâm giảm giá 15% toàn bộ số bánh ngày hôm đó. Chưa kể ba Nguyễn còn muốn dán băng rôn cực lớn để nhiệt liệt chúc mừng Nguyễn Chanh trúng tuyển trường cao trung trực thuộc đại học D.
10.00 Vạn chữ | 2024-09-02 18:27
Từ khi cánh của đột ngột bị mở, Asisu cảm thấy một luồng gió lạnh tạt xuyên qua người, những câu nói của hắn càng làm cho nàng đau lòng: anh của ta, chứ không phải của chúng ta. Nhưng thôi câu nói ấy còn chưa là gì so với những lời nói dao găm và hành động tổn thương nàng trước đây, nàng bèn đứng lên hô một tiếng: "Ari vào trang điểm cho ta". Một cô nô tỳ nhang chóng đi vào, nhìn Asisu mà trong ánh mắt vừa toát lên vẻ đau lòng, vừa toát lên vẻ kính sùng. Rất nhanh, Ari bắt tay trang điểm cho Asisu. Asisu biết, nàng vốn dĩ còn giữ được mạng sống và còn ngồi ngay trong căn phòng đế vương (nơi vốn dĩ nàng ở trước đây) thế này, đều là nhờ vào thân thế của nàng. Nàng biết rõ, Menfuisư rất muốn tống nàng đi để tránh làm hại Carol của hắn, tránh làm phiền hắn, tránh khỏi hắn bị thần dân ghét vạ lây, và vì nàng từng phản bội Ai Cập, theo phe Babylon. Nhưng vì nàng là nữ hoàng, không thể như dân thường muốn xử là xử. Bây giờ, Babylon tuy gởi nàng về một thời gian vì lí do đưa ra: giúp hoàng đế Ai cập nhận mặt Nebanon - người con thất lạc của tiên đế, nhưng trên danh nghĩa Ragashu chưa tuyến bố bỏ nàng, tức nàng vẫn là hoàng phi Babylon, nếu đụng đến nàng, Babylon sẽ có lí do khởi binh tấn công Ai Cập, dù Ragashu không phải vì nàng mà tấn công, nhưng cơ hội có lí do thuyết phục dân như vậy, lại thêm thù tháp Babel, thì chắc chắn là chiến tranh sẽ xảy ra.Lúc này, Asisu lại trở về quê Cha đất tổ với cương vị khách quý đến từ Babylon, nực cười và trớ trêu thật. Nhà mình, mình trở về nhưng lại làm khách, lại còn bị chủ nhà xua đuổi ngầm. Nàng chỉ nhếch miệng, cười cho số phận của mình. Ari chẳng lấy làm lạ, chủ nhân của cô vốn dĩ suy tư nhiều, lại chẳng còn cười, dù có cũng chỉ nhếch mép như bây giờ. Asisu dặn Ari chỉ trang điểm nhẹ nhàng, không cần lộng lẫy như trước kia, Ari lấy làm lạ, nhưng chỉ âm thầm nghe theo. Asisu nghĩ, nàng còn quyến rũ ai mà trang điểm lộng với chả lẫy.
9.40 Vạn chữ | 2024-09-02 18:27
Ôn Dĩ | Ngôn tình | Hoàn thành
Vân Yên bị đau mà tỉnh. Cô mở mắt ra, trước mắt là một khuôn mặt người phóng đại, sau lưng thì dán chặt vào đệm giường, hai cổ tay bị dùng sức siết ấn ở trên đầu. “Chị dâu nhỏ, chị đang quyến rũ tôi sao?” Tên đàn ông khom lưng, hơi thở phà lên trên tai cô, âm ấm, nhột nhạt. Mới vừa tỉnh ngủ, toàn thân cô vẫn còn mơ màng, nhất thời cũng không thể phân biệt rõ mình có đangnằm mơ hay không.
11.80 Vạn chữ | 2024-09-02 18:27
Tô Tiểu Lương | Ngôn tình | Hoàn thành
Ai lại không muốn được sống, được một đời bình an, nhưng hà cớ gì cuộc sống này luôn có những loại người dồn người khác đến đường cùng? Chó bị dồn vào đường cùng còn quay đầu cắn chủ, người có nhân tính đến mấy cũng sẽ đạt đến đỉnh điểm giới hạn, vì sinh tồn có thể bất chấp làm mọi thứ. Do dù phải hại cả những người thân thuộc nhất. Một giọt máu đào hơn ao nước lã, chỉ cần ở một ngôi nhà khác, những người thân đó có thể là máu ruột với trượng phu, nhưng tuyệt nhiên không cùng huyết thống với nàng. Sẽ chẳng yêu thương như cách một gia đình đối xử với nhau.Câu chuyện xoay quanh nhân vật chính Thẩm Oánh Tú, năm năm bước chân vào hầu môn, chịu đựng đủ hết tất cả tấn bi kịch, và nàng không biết kẻ đứng đằng sau mọi chuyện là ai khiến cho nàng chết không nhắm mắt. May thay ông trời thương xót cho phận nàng, giúp nàng sống lại một lần nữa. Thế nhưng không thể tránh khỏi việc vẫn bị gả và hầu môn. Nhưng lần này nàng sẽ không ngu ngốc như trước nữa, mọi bước đi đều phải thật trọng, khắp nơi nguy hiểm vây quanh thế nên nàng phải hết sức đề phòng, dè chừng với mọi thứ. Chẳng qua là đệ phu kiếp trước của nàng nay biến thành trượng phu, nàng phải làm gì để có thể ứng phó trận chiến hầu môn đây?
26.80 Vạn chữ | 2024-09-02 18:27