Công Tử Như Lan | Sủng | Hoàn thành
Mộc Nam tỉnh lại trong tiếng reo inh ỏi của chuông báo thức. Anh vươn tay tắt đi, mở mắt ra thất thần nhìn trần nhà màu trắng, ước chừng hai phút sau mới chậm rãi từ trong giấc ngủ hoàn toàn tỉnh táo lại. Tối hôm qua khi đi ngủ bức rèm trong phòng không được kéo kín, cửa sổ sát đất lộ ra một khe hở bằng bàn tay, ánh sáng buổi sớm len qua khe hở chiếu vào khiến cho toàn bộ căn phòng có vẻ sáng ngời ấm áp. Mộc Nam ngáp một cái, quay đầu nhìn vị trí bên cạnh nhưng không thấy Mộc Tiểu Quy vốn phải ngủ ở bên cạnh, đồng thời cảm nhận được trên đùi của mình đang bị quấn lấy.Anh chống tay ngồi dậy liền nhìn thấy Mộc Tiểu Quy đáng lẽ nằm bên cạnh anh lúc này lại đang nằm giữa giường, thân hình nho nhỏ cuộn thành một cục tròn vo, một tay đang ôm đùi anh ngủ say sưa. Mộc Tiểu Quy ngủ không ngoan một chút nào. Trừ khi thời tiết như mùa đông anh ôm nó vào trong ngực, nếu không thì ngày hôm sau tỉnh dậy khẳng định không biết nó đã lăn tới tận góc nào. Có điều từ sau ba tuổi nó đã dưỡng thành một thói quen, đó là phải ôm đùi Mộc Nam ngủ. Cho dù trước khi ngủ nó nằm bên cạnh Mộc Nam thì nửa đêm cũng sẽ vô ý thức mà lăn đến bên chân anh. Mộc Nam nhìn cái đầu nho nhỏ với một nhúm tóc đang dựa vào đùi anh mà không khỏi có chút cảm khái, bất tri bất giác tên nhóc này đã hơn bốn tuổi rồi.Anh không tiếng động mỉm cười, ngồi dậy, nhẹ nhàng rút chân ra khỏi ngực Mộc Tiểu Quy. Khi rút chân lại thấy Mộc Tiểu Quy không thoải mái giật giật thân thể, anh liền theo thói quen dùng tay vỗ nhẹ lưng nó giống như khi còn bé dỗ nó đi ngủ. Quả nhiên, dưới động tác của anh, nhóc con xoay xoay thân mình lại tiếp tục ngủ, không có đùi ôm tự động ôm lấy gối ôm cá nóc ở bên cạnh.
13.80 Vạn chữ | 2024-09-02 17:58
Yuyuyu1023 | Sắc | Hoàn thành
Tổng giám đốc nhìn bề ngoài có vẻ cực kì tài giỏi, cực kì lạnh nhạt lại có một sở thích không muốn cho ai biết. Anh thích đi xem biểu diễn trực tiếp của ban nhạc Death Metal. Chủ yếu là do bị stress nặng. Lúc đó tổng giám đốc còn chưa chính thức trở thành tổng giám đốc, một người chuẩn mực trong nhóm doanh nhân thành công, một phiên bản súp gà cho tâm hồn sống. (*)Chú thích: Súp gà cho tâm hồn hay Chicken soup for the soul là một tựa sách nổi tiếng của tác giả Jack Canfield, Mark Victor Hansen, đây là tựa sách số một trong việc truyền cảm hứng. Ý chỉ tổng giám đốc là tấm gương truyền cảm hứng cho mọi người.
1.00 Vạn chữ | 2024-09-02 17:58
Littlebunny | Đam mỹ | Hoàn thành
Thẩm Di Hòa choàng tỉnh giấc, cậu cảm thấy không khỏe chút nào. Đã lâu lắm rồi cậu không nhớ đến Trạch Dương. Trong mơ hắn thấy Trạch Dương nói với hắn: - Em muốn phụ tôi? Em nghĩ em được cái quyền đó? Tôi.... Đáng tiếc cậu không thể nghe hết câu bởi vì ngay khi đó bản thân đã bỏ chạy. Thẩm Di Hòa sợ khi mình ở lại thì sẽ bị Trạch Dương đánh. Y vốn dĩ là một kẻ thích sử dụng nắm đấm hơn nói chuyện bằng lời. Sau đó thì trái với những gì cậu nghĩ, Trạch Dương không tìm cậu gây phiền toái. Mỗi ngày lên trường hắn đều lo lắng. Rồi dần dần cậu nhận ra Trạch Dương không còn đến trường, cũng như không đến nhà trọ tìm cậu. Đến khi Thẩm Di Hòa ra trường cũng không còn gặp lại Trạch Dương. Y hoàn toàn biến mất khỏi quỹ đạo sống của Thẩm Di Hòa.Đã năm năm trôi qua kể từ lần chia tay. Thẩm Di Hòa một hai năm đầu còn nhớ Trạch Dương, nhưng sau đó thì cuộc sống xô đẩy làm mờ đi hình ảnh của anh. Mấy ngày gần đây rõ ràng không có bất cứ điều gì gợi nhớ đến Trạch Dương. Có lẽ một điều không tốt sắp xảy ra? Thẩm Di Hòa chợt rùng mình. Mọi ngày đều có thể tồi tệ chứ hôm nay thì không thể. Công ty này cậu làm chính thức mới có hai tháng mà đã thay chủ. Hôm nay chủ mới sẽ đưa ra quyết định những nhân viên nào được giữ lại. Thẩm Di Hòa chỉ là một người thích sống nhàn hạ, công ty đang rất tốt và cậu không muốn ra đường chút nào.
8.60 Vạn chữ | 2024-09-02 17:58
Thánh Đản Âu Ni | Ngôn tình | Hoàn thành
Bạn đang đọc truyện Giới Fan Có Độc của tác giả Thánh Đản Âu Ni. Cô vừa có kiên trì vô hạn chờ thần tượng ở sân bay, kĩ năng biên tập, chỉnh sửa hình ảnh, video cũng ngày càng chuyên nghiệp....Tô Điềm là một người hiền hòa, vui vẻ, dễ thương, lại còn trấn tĩnh, bình thường gặp chuyện cũng không mấy bối rối, tự tin giải quyết, hết thảy fans dều kính nể và ngợi khen cô, chỉ cần không ai động chạm vào giới hạn của cô, cô đều rất hòa ái, thân thiện.Nhưng ai ngờ idol lại cặn bã nên đành nản lòng thoát fan để chữa lành tổn thương. Nào biết sau khi lọt hố, lại làm fan những 5 năm.Ninh Trạch Ngôn: Tô Điềm, lại đây.Nói ngắn gọn, đây là một câu chuyện ngọt ngào về vị tổng tài bắt cóc "Chị đại fangirl" của nghệ sĩ nhà mình.Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Bỏ Trốn hay Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc.
10.00 Vạn chữ | 2024-09-02 17:58
Diệp Lạc Giang Hồ | Linh dị | Hoàn thành
Bạn đang đọc truyện Quỷ Phu Trời Cho của tác giả Diệp Lạc Giang Hồ. Mười tám năm sau, Lâm Trường Tư một vị sinh viên bình thường, được Lâm Trang đến cửa cầu hôn, không thể không thực hiện lời hứa năm xưa, ký kết minh hôn với cái xác khô trăm năm……Nếu yêu thích truyện đam mỹ, bạn có thể đọc thêm Ta Ở Lãnh Cung Trồng Trọt hay Kiều Thê Trên Trời Rơi Xuống.
19.20 Vạn chữ | 2024-09-02 17:58
Lani An Diệp | Ngôn tình | Hoàn thành
Bạn đang đọc truyện Duyên Nợ 2 - Chờ Em Biết Yêu của tác giả Lani An Diệp. Anh cũng chính là giảng viên của trường cô, anh đang chờ cô, đợi cô trưởng thành.Nhưng giữa họ chính là nợ duyên, nghiệt duyên khi bao nỗi bất hạnh của Thanh Du đều là do Thế Quý gây ra.Nợ em một mái ấm một gia đình.Nợ em một mảnh tình vấn vương.Ngoài ra, bạn có thể đọc thêm truyện Người Cũ, Ta Còn Yêu của cùng tác giả.
23.80 Vạn chữ | 2024-09-02 17:58
Zhou’er Yi | Ngôn tình | Hoàn thành
Bạn đang đọc truyện Cưa Nhầm Tổng Tài, Được Chồng Như Ý của tác giả Zhou’er Yi. Nghĩ lại cái tên đàn ông cặn bã mà mình vừa chia tay, thêm cả cái ả trà xanh đeo dính lấy tên kia, cô cảm thấy khó chịu vô cùng, tâm trạng không tốt mới chiếc nào.Hừ, hắn ta nghĩ leo lên nhà quyền quý để ăn sung mặc sướng à?Thế thì tôi phải để cho hai kẻ vô sỉ kia nếm mùi đau khổ mới đượcTôi đây sẽ làm mợ của mấy người, để đến khi cần nịnh nọt thì mấy người cũng phải cung kính với tôi.Không biết lúc ấy Trịnh Thư Ý lấy tự tin ở đâu ra, cô nở nụ cười nhẹ nhàng gõ cửa sổ ghế sau Roll-Royce Phantom.Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Đào Hoa Chước Chước, Phồn Tinh Điểm hay Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời.
14.80 Vạn chữ | 2024-09-02 17:58
Công A, một mét tám, chân thon dài, có cơ ngực, có tuyến nhân ngư cùng tiêu chuẩn cơ bụng rõ ràng, có thể nói là hormone mạnh mẽ, thế nhưng, buộc phải làm 0 vì tình yêu. Bạn lữ của công A tên gọi tắt là công B. AB là thanh mai đã ở bên nhau từ hồi học sinh, từ khi còn đọc sách đến khi công tác, đã gần mười năm tình cảm, có thể nói là trung trinh không thay đổi. Trong giới cơ lão hỗn loạn này, là sự tình thập phần hiếm thấy. Cơ lão là giới đồng tính á mấy bạn!!Hơn là hai người bọn họ nguyên bản đều là 1, lại còn có thể cùng nhau qua nhiều năm như vậy. ngẫm lại liền cảm thấy khó thể tin nổi. Cho nên, các ngày hội tụ trong tuần, các bằng hữu là tiểu thụ luôn lấy bọn họ ra đùa giỡn, nói: "Hai người các ngươi có hơi quá đáng, vốn là trong giới đang tăng nhiều thịt, các ngươi còn muốn tuốt cho lẫn nhau, làm cho tỷ muội chúng ta không có một chút tin cậy." Nói những điều như vậy, cơ hồ mỗi lần có tiệc đều sẽ có người nhắc tới.Công A mỗi lần nghe đều là thờ ơ cười cười. Thế nhưng công B nghe nhiều hơn, tâm lý khó tránh khỏi cũng có chút dao động. Dù sao hắn và A cùng nhau đều sắp mười năm, lúc trước tình cảm nồng nàn, cũng đã bị sinh hoạt vụn vặt làm cho hao mòn đến bình thường như nước. Nói nữa, mười năm cùng giường cùng gối, đối với thân thể lẫn nhau đã quen biết không thể quen thuộc hơn nữa, nơi nào có nốt ruồi, nơi nào có vết sẹo, đều rõ rõ ràng ràng.
3.60 Vạn chữ | 2024-09-02 17:58
Tịch Liêu Nhị Tam | Sủng | Hoàn thành
"Em...em muốn về nhà, em muốn gặp mẹ." "Biết rồi, phiền chết đi được!" "Ô ô ~ ~" "Không cho khóc!" Hạ Kiêu vò vò mái tóc ngắn ngủn, có chút tức giận nhăn mày quát nhỏ. Tiểu thiếu niên ngồi xổm bên cạnh hắn ôm lấy đầu gối, lập tức nghẹn đỏ mặt không dám lên tiếng nữa, chỉ là mở to đôi mắt ngập nước nhìn hắn. Mặt trời buổi chiều đang ngã về phía Tây, bọn họ trốn ở sau cái giá thiết bị trong sân thể dục của trường học, ánh nắng vàng nhạt bao phủ toàn thân. Thật mẹ nó nóng chết rồi!Hạ Kiêu lau lau cái cằm chảy mồ hôi, cúi người quan sát tình huống bên ngoài, chắc là đợi một lát nữa thì có thể đi. "Mẹ em sẽ lo lắng..." Một bàn tay trắng nõn bắt lấy cánh tay mướt mồ hôi của hắn, Hạ Kiêu quay đầu nhìn bộ dáng tội nghiệp của cậu, cái áo đồng phục màu trắng bị dính lên mấy dấu chân, nhìn qua có chút ác độc, chỉ thấy nước mũi trong suốt chảy ra liền bị hít trở về, Hạ Kiêu lập tức ghét bỏ mà gạt cánh tay cậu ra.Nói thầm một câu: "Đáng đời." Diệp Chân bẹp bẹp miệng vừa muốn khóc, lần này thật sự là không ngừng lại được, chưa được một phút đã khóc lên, càng khóc càng lớn tiếng, nghe thấy thê thảm vô cùng. Toàn bộ sân thể dục trống trải đều bị bao phủ bởi tiếng khóc của cậu, nhiệt độ càng ngày càng cao làm cho Hạ Kiêu sợ tới mức tay chân luống cuống, cũng không dám hung dữ với cậu nữa, vội vàng kéo cậu đứng dậy, thỏa hiệp: "Được, về nhà về nhà, bây giờ liền lập tức trở về."
15.60 Vạn chữ | 2024-09-02 17:58
Thẩm Thẩm Thẩm | Sủng | Hoàn thành
Tháng chín A thị vẫn oi bức. Ngày hôm qua mới có một trận mưa to trút xuống, hôm nay trên đất không có dấu vết. Những đám mây to đang bầu bạn với hoàng hôn đặt ở đường chân trời, cùng với nhiệt độ không khí khô nóng làm cho người ta khó thở tạo thành một đường phong tỏa. "Ngày mai bắt đầu chính thức đi học. Các em lên lớp 9, không còn là những đứa trẻ, cái gì nên làm cái gì không nên làm thầy không muốn nói nhiều nữa." Trên bục giảng là một người đàn ông trẻ tuổi đang cầm một xấp giấy báo danh dày ở trên bàn sửa sang lại: "Tôi cũng xin các em một năm cuối cùng để cho tôi an an ổn ổn, muốn ồn ào thì chờ đi Nhất Trung rồi hãy nói!" Bên dưới nhất thời vang lên một trận cười. Góc lớp có tiếng cười hì hì nói: "Thầy, thầy cũng đừng quá để mắt đến em. Nhất Trung, em thi không nổi đâu!" "Quý Phỉ, hôm nay còn chưa có khai giảng, tôi tha cho em một mạng." Thẩm Tri cầm một viên phấn bị gãy chỉ chỉ hắn: "Ngày mai tan học đến văn phòng tìm tôi, bàn luận về chuyện tại sao em không thi nổi Nhất Trung." Trong lớp lại là một trận cười, Thẩm Tri xong xuôi mà ôm giấy báo danh đi. Quý Phỉ nâng má nhìn chủ nhiệm lớp lại một lần nữa bị hắn làm cho nổi cáu chạy đi, cặp mắt đào hoa cong cong, bên miệng còn tóm một tia ý cười. Bạn nữ ngồi kế bên hắn đem mái tóc dài mềm mại vén ra sau tai, cúi đầu, cười dịu dàng, giọng nói cũng mềm mại: "Này, cậu gấp làm gì, nói ba cậu quyên cho Nhất Trung một tòa dạy học không phải là được rồi sao."
3.60 Vạn chữ | 2024-09-02 17:58
Kỳ Thập Nhị | Đam mỹ | Hoàn thành
Em quay cuồng – trong mơ hồ, mới vừa đứng dậy thì thiếu chút nữa lại cắm đầu trở lại. Đây hình như là lần đầu tiên tôi say đến lê tê phê như vậy đấy. Moẹ nó cái thứ rượu này đúng là vừa hại thân lại còn hại hồn nữa, tôi cảm thấy giờ hồn tôi vẫn đang phương trời nao chưa lao trở về đây này, người cũng vẫn đang lơ lửng như trên mây. Giường là giường của tôi, trần nhà cũng là trần nhà của tôi, and sặp pờ rai, quần áo cũng vẫn là quần áo tôi mặc hôm qua luôn.Chả có nhẽ có tồn tại câu chuyện sau khi say khướt lại xảy ra một cuộc gặp gỡ tươi đẹp với một anh đẹp zai rồi được ảnh bếch về nhà để làm cái lọ cái chai với nhau? Không tồn tại! Nhưng mà cái đậu má nó nếu hôm nay tỉnh dậy mà không phải đang dính người trên giường của tôi, thì tôi thể nào cũng bị dọa chết khiếp mà lao đầu xuống sông tự tử đấy. Quý dzị muốn hỏi tại sao ư? Thế thì lại phải hỏi một chút chuyện ngày hôm qua của tôi.Tất cả đều là do cái cha khách hàng mập *** chết tiệt kia cố sống cố chết mà chuốc rượu tôi, chưa kể ổng còn thật sự chuốc tôi say mèm luôn. Ủa vậy tại sao tôi lại về nhà được nhỉ? Trên tủ đầu giường có một cốc nước, để tôi nghiên cứu coi, chắc không bị ai hạ độc đâu nhỉ? Không phải, ai mắc cái giống gì mà đi hạ độc tôi, có ý đồ gì? Vị thặc nà ngọt. Này hẳn không phải là chuyện tôi có thể làm ra đâu, vì dù sao thì tôi cũng chỉ nhớ đến cái cảnh tượng mình say khướt rồi ôm bạn ‘biu ti phun’ đến đất trời rung chuyển thôi, chứ đừng nói đến chuyện kế tiếp, bởi vì tôi đây một xíu xìu xiu cũng không có nhớ.
2.40 Vạn chữ | 2024-09-02 17:58
Hàng Bát Kiều | Đam mỹ | Hoàn thành
Nghiêm Khánh Sinh cố không lau mồ hôi, không lên tiếng, gật gật đầu. Ông chủ biết anh nghe thấy được, liền khoan thai trở về tiền thính, người què này không nói phương diện khác, làm việc thành thật ra sức, yên tâm cực kì. Nghiêm Khánh Sinh khi còn bé từng gặp tại nạn, trong nhà nghèo, không có tiền cho anh đi chữa trị, thành ra chân để lại tật, đi thì vẫn đi được, chạy thì chạy không được. Dần lâu hàng xóm láng giềng trẻ con quê nhà cũng bắt đầu gọi anh là người què, danh hiệu đó kết bạn với anh được ba mươi hai năm, tính cả năm nay, so với mẹ của anh sống chung với anh thời gian còn dài hơn.Mười một giờ ba phút, mấy trăm vỏ bánh sủi cảo chỉnh tề xếp ở một bên, Nghiêm Khánh Sinh đứng lên, đỡ bàn duỗi cánh tay dài lấy bao lô cũ của mình, quay người lại, bà chủ đang đứng ở cửa, bưng đĩa sủi cảo có tư có vị mà ăn. Anh buổi tối cũng ăn, trong nồi có vỏ bánh, có sủi cảo phá, nhân bánh còn sót trong nồi, anh uống năm chén lớn, nếm thử nhân bánh thịt bò ở ngoài. Sủi cảo phá: bánh bị vỡTổ chức sinh nhật có thức ăn mặn, còn là "Thịt cao cấp", anh đã thỏa mãn. Nghiêm Khánh Sinh chậm rãi hướng phía cửa quẹo qua đi. "Ai, ngươi đợi đã, tháng này tiền công cho ngươi." Bà chủ đặt cái đĩa, móc trong túi tiền ra. Sáu trăm đồng.
9.20 Vạn chữ | 2024-09-02 17:58
Hoahongnohoa | Sủng | Hoàn thành
Sau đó không ngừng phun châu nhả ngọc, đem hết vốn liếng văn chương ca ngợi vị bác sĩ ấy, hận không thể đóng gói cháu mình dâng lên tận miệng cho bác sĩ yêu dấu. Dụ Trừng bị tụng đến nhũn não suốt mấy ngày trời, rốt cuộc cũng không chịu nổi ánh mắt thiết tha của ông nội, đành dứt khoát ném vấn đề cho người trong cuộc còn lại. "Nếu bác sĩ Dương đồng ý, cháu cũng không ý kiến gì nữa!"Suốt thời gian ông nội nằm viện, Dụ Trừng mỗi ngày đều đến bệnh viện chăm chút cho ông. Dù mỗi ngày có thể gặp Dương Tấn Hoài đến hai, ba lần, nhưng trong suốt nửa năm, nội dung trao đổi giữa hai bên cũng chỉ nằm gói gọn trong bệnh tình của ông. Có lẽ không phải chỉ là do tác phong chuyên nghiệp, Dụ Trừng cảm thấy nguyên nhân còn là do tính cách y thật sự lạnh nhạt. Vì vậy khi biết Dương Tấn Hoài vậy mà lại đồng ý hôn sự này, Dụ Trừng khờ khạo từ trạng thái "chờ gả" một phát biến thành "hàng đã gả đi miễn trả lại".Rửa bát xong cậu bắt tay vào nấu cơm. Lúc vừa tan học, Dụ Trừng nhắn tin cho Dương Tấn Hoài, biết được hôm nay y không phải trực, cũng không có ca giải phẫu nào. Vì thế, cậu liền mua thức ăn nhiều hơn một chút dẫu sau trước giờ cậu cũng đã quen việc lo cơm nước cho cả hai người rồi. Thức ăn đã sơ chế sẵn, canh cũng đang nấu trong nồi. Chỉ còn đợi Dương Tấn Hoài về đến, cậu liền bắt chảo làm một món xào, mấy phút sau là có thể ăn cơm.
10.60 Vạn chữ | 2024-09-02 17:59
Ngân hà rực rỡ chào đón về nhà | Đam mỹ | Hoàn thành
Bạn đang đọc truyện Giá Trị Khác Loại của tác giả Ngân hà rực rỡ chào đón về nhà. Hắn dẫn cậu tới trước bàn ăn, kéo ghế cho cậu ngồi xuống rồi gọi người máy quản gia dọn bữa sáng. Đường Gian nhẹ nhàng thở ra, cậu tuân theo lời hắn ngồi ăn bữa sáng. Đồ ăn sáng khá đơn giản, bánh mì nướng kết hợp với cháo trắng do người máy chế biến, không ngon lắm. Cậu càng ăn càng thấy vô vị. Lê Sầm chậm rãi dùng bữa, sau khi ăn xong bèn dẫn cậu tham quan nhà. Phòng khách, nhà bếp và phòng ăn ở tầng một, lên tầng hai là phòng ngủ chính và thư phòng, ngoài ra còn có… phòng điều giáo.Lê Sầm đẩy của phòng điều giáo, chậm rãi bước vào, đến giữa phòng thì dừng lại, quay đầu cười, nói: “Thất thần cái gì?” Thất thần làm gì? Còn không theo vào? Ngoài cửa, Đường Gian tự cho là hiểu ý hắn, vội vàng nhấc chân bước vào. “Dừng!” Ý cười trên mặt hắn thu lại, “Cậu không thể bước vào. Riêng căn phòng này, cậu không thể đứng thẳng.” “Xin lỗi Lê tiên sinh, em đã nhớ.” Đường Gian ngoan ngoãn quỳ xuống, cúi người, bò vào phòng, bò đến dưới chân hắn. Cửa cảm biến phía sau tự động đóng lại.Lê Sầm sờ đầu cậu, nói: “Ngẩng đầu, nhìn bốn phía.” Cậu nghe lời ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn đạo cụ khắp phòng. Các loại roi, dây thừng, xích, khung tra tấn, giường mổ, thậm chí là lồng sắt với các kích cỡ khác nhau đều có đủ. Cái tủ trong góc phòng còn có một số đạo cụ nhỏ khác nhưng hiện tại cậu không thể nhìn thấy. Ngoài ra, còn những bộ truyện khác rất hay mà bạn đừng nên bỏ lỡ như Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế hay Mỗi Ngày Ảnh Đế Đều Livestream Nấu Cơm.
7.40 Vạn chữ | 2024-09-02 17:59
Đại Phong Quát Quá | Đam mỹ | Hoàn thành
Bạn đang đọc truyện Như Ý Đản của tác giả Đại Phong Quát Quá. Bích Hoa Linh Quân là một thần tiên rất thích dưỡng linh thú. Nhất là linh thú lông xù. Bích Hoa Linh Quân nghĩ mình cũng không phải một thần tiên ẻo lả gì, thế nhưng mỗi khi nhìn thấy linh thú, hắn đều nhịn không được vươn tay sờ mó, khi ngón tay lướt qua đám lông mềm mượt, trong lòng hắn sẽ cực kỳ vui vẻ. Trong phủ của Bích Hoa Linh Quân có vô số trân thú, lông trắng lông đen lông vàng lông đỏ lông xám tam thể, màu lông nào cũng có. Bích Hoa Linh Quân mỗi ngày ngồi trong phủ, nhìn cả viện đầy lông xù, thập phần thỏa mãn. Bạch Hổ canh gác Nam Thiên Môn, Kỳ Lân của Bắc Nhạc Đế Quân, Ngọc Nghê vật cưỡi của Ngọc Đế, sư tử chín đầu của Thái Thượng Lão Quân, còn có vô số sủng thú vật cưỡi của các tiên quân khác, đều từng là trân thú trong phủ của Bích Hoa Linh Quân. Một hôm, Đông Hoa Đế Quân đến quý phủ của Bích Hoa Linh Quân uống trà, thưởng ngoạn trân thú. Bích Hoa Linh Quân gần đây mới có thêm hai chú hổ con, hai con hổ quần nhau dưới bàn đá, lăn qua lăn lại, vô cùng đáng yêu. Đông Hoa Đế Quân nhịn không được tán thán: “Quý phủ của Bích Hoa huynh có nhiều trân thú như vậy, kể ra ngươi là thần tiên không tịch mịch nhất trên thiên đình rồi.”Hổ con chạy đến bên chân Bích Hoa Linh Quân, bắt lấy vạt áo hắn chơi đùa, hắn giơ chén rượu, thở dài một tiếng, nghe có chút tịch liêu.Ngoài ra, còn những bộ truyện khác rất hay mà bạn đừng nên bỏ lỡ như Tôi Xuyên Thư Thành Thị Vệ Thân Cận Của Nhân Vật Phản Diện hay Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích.
11.20 Vạn chữ | 2024-09-02 17:59
Mỵ Nhi (Diệp Bối Bối) | Ngôn tình | Hoàn thành
Tiểu huyệt của cô do đạt cao trào nên co bóp dữ dội khiến hắn không thể kiên trì thêm nữa. Hắn liền đâm thêm lúc nữa rồi bắn thẳng tinh dịch ấm nóng vào cơ thể của cô. Trận kích tình qua đi, phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy róc rách. Bên trong là 2 thân ảnh đang kì cọ cho nhau thật tình tứ lãng mạng biết bao. Sau đó họ cùng nhau ăn sáng, trước khi đi cô còn hôn tạm biệt hắn nữa. Cứ như vợ chồng mới cưới vậy, nồng ấm và ngọt ngào." Bảo bối ngoan, tối nay tôi bận. Ngủ sớm"Sau khi hắn rời đi, cô chợt thất thần đôi lúc. Từ khi nào cô trở nên như vậy, không biết xấu hổ. Nhưng cuộc đời này chằng khi nào đãi ngộ cô cả, cô biết phải làm sao đây. Những gì cô đã trải qua có ai hiểu, có ai biết không. Những thứ đó đều do mẹ con kia ban tặng cho cô. Cô lại không phải nữ 9 ngôn tình nhu nhược ngu ngốc. Có thù ắc báo, có nợ phải trả. Cô hiểu rằng trên đời này không có gì là công bằng hết. Chỉ cần có tiền thì mới không bị người ta chà đạp, có địa vị mới không bị người ta nhục nhã. Đó là bài học mà xã hội này dạy cho cô. Những thứ ấy tất nhiên đều nằm trên người hắn, người đàn ông hoàng kim - Khương Duệ.
12.80 Vạn chữ | 2024-09-02 17:59
Sĩ Đồ Chi Yêu | Ngôn tình | Hoàn thành
Cô gái tên là Mạc Ngôn cười nhạt. Nụ cười này còn hơn cả hoa hồng khiến Kỳ Hiên say đắm. Tiếng nói thanh thoát vang lên: “Kỳ Hiên, anh biết rằng với ai tôi cũng như vậy. Hợp thì đến với nhau, không hợp thì chia tay. Không có bất kỳ lý do gì cả. Lúc ban đầu khi anh và tôi ở chung, tôi đã nói với anh sẽ không yêu anh. Hôm nay anh lại chất vấn tôi, không cảm thấy nực cười sao?” Đôi lông mày cô nhíu lại lại càng thêm quyến rũ, mê người. “Không phải.Không phải như thế đâu Mạc Ngôn.Em yêu anh. Nếu không sao em có thể lên giường với anh?”
11.80 Vạn chữ | 2024-09-02 17:59
Ba ngày sau, Hạng Tri Lam nhận được một phong thư do công ty chuyển phát nhanh gửi đến. Hắn tiện tay mở ra, một tấm bưu thiếp đến từ Hàng Châu cùng một chiếc chìa khóa rơi ra. Hắn dừng một chút, mở một mặt bưu thiếp kia ra, trên đó viết ba chữ: “Chúc hạnh phúc”. Giữa chữ “Chúc” và chữ “hạnh phúc” là một khoảng cách, có một vết mực vô cùng nhỏ, như là chủ nhân của bưu thiếp kia cuối cùng không biết là chúc ai hạnh phúc, nên bỏ trống. Hạng Tri Lam gọi Trình Tiểu Chanh vào, đưa chìa khóa cho cô: “Căn hộ Nhạn Cư kia, đem bán đi.”
7.80 Vạn chữ | 2024-09-02 17:59
Nguyệt Hạ Tang | Đô thị | Hoàn thành
Thế giới này so với thế giới trong nhận thức của chúng ta tựa hồ không quá giống nhau. Bởi vì bối cảnh sinh hoạt khác nhau, mỗi ngày tiếp xúc thông tin khác nhau, nên nhận thức của mỗi người về thế giới này cũng khác nhau. Vì thế, người người đều cho rằng " Thế giới " trong nhận thức của mình là "Thật " nhất. Sau đó thì sao ? Mọi người có thể thông qua các phương thức môi giới khác để biết về "Thế giới của người khác".Như báo chí, tạp chí, TV... Vậy có thể có một thế giới hoàn toàn khác với thế giới của mình. Khác ở chỗ... nó giống như một cái thế giới hoàn toàn khác biệt! Nhưng là vì mỗi ngày, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy, nên mọi người đều đã xem là chuyện đương nhiên mà tiếp nhận sự tồn tại của " Thế giới khác". Mặt khác cũng có một số nhóm người không tự mình thể nghiệm qua sinh hoạt thực tế, cũng không có nhìn qua thế giới trên ti vi hay tạp chí, nên đối với tuyệt đại đa số người như thế mà nói, nó chính là một "Thế giới không tồn tại".
59.80 Vạn chữ | 2024-09-02 17:59
Mạch Bách Tang | Khoa huyễn | Hoàn thành
Cứ nghĩ sư phụ của mình là một lão gàn, điên điên khùng khùng, thế mà thật sự lại có bản lĩnh bắt quỷ về nhà ở rể. Có ai lại hãm hại đồ đệ như vậy không, lại còn gả cậu cho vị Đại thiếu vừa đột tử của Trần gia!Khúc Tiểu Duẫn: Đại ca, em bán nghệ chứ không bán thân, hay là để em rót nước bưng trà, làm trâu làm ngựa cho anh, anh xem có được không? Trần đại thiếu: Tôi chỉ thiếu có mỗi một người vợ thôi.
10.20 Vạn chữ | 2024-09-02 17:59