Hai Năm Sau Mang Con Đi Nhận Thân

Tuân Hòa | Sủng | Hoàn thành

Rốt cuộc Mẫn Tuế cũng trả lời lại một tin nhắn chốt hạ, đang muốn duỗi người một cái, tay mới vươn lên eo còn chưa giãn đã nghe thấy một tiếng bi bô “Bá ba”. Cu nhóc dậy rồi. Mẫn Tuế đứng dậy duỗi cái eo lười biếng chưa được kéo căng, đi đến bên giường đối mắt với một cu nhóc tầm khoảng hai tuổi. Gương mặt cu nhóc rất giống Mẫn Tuế, một đôi mắt xinh đẹp mở to tròn, vì mới vừa ngủ dậy nên vẫn có chút mơ màng. Nhìn thấy Mẫn Tuế bé con chủ động vươn đôi tay nho nhỏ muốn ôm ôm.Mẫn Tuế dứt khoát đá dép ra leo lên giường, ôm lấy cu nhóc, “Con trai dậy rồi à?” Mặc dù cu nhóc nghe không hiểu Mẫn Tuế đang nói gì nhưng reo lên một tiếng “A” như đáp lại lời. “Nhóc có đói không? Nhưng con có đói thì cũng hết cách, nhà mình hết sữa bột rồi, phải ra ngoài mua thôi.” Mẫn Tuế nói xong thì hơi ngừng lại, rồi thương lượng với cu nhóc, “Hay chúng ta không uống sữa bột nhé? Ăn chút cháo có được không? Dạo này vật giá lên cao, người ba nhỏ bé của con đây sắp không có tiền mua nổi sữa bột rồi.”Mẫn Tuế không có việc làm. Nói thế nào bây giờ nhỉ, nguồn thu nhập chính của cậu đều dựa vào nhận vẽ tranh, cậu đều nhận những loại rất đơn giản, loại đắt nhất cũng chỉ hơn tám trăm chưa đến chín trăm tệ. Hơn nữa không phải lúc nào cũng có đơn vẽ, một tháng nhận nhiều lắm được hai ba đơn, tổng lại chỉ có hơn hai nghìn tệ. Nếu may mắn cũng có nhận được năm sáu đơn, vậy tháng đó cũng kiếm được hơn bốn nghìn tệ, nhưng nếu không may mắn có khi còn chẳng nhận được đơn nào. Không phải cậu chưa từng nghĩ đến đi tìm một công việc ổn định, nhưng mà trong nhà còn có một cu nhóc phải chăm bẵm nữa.

2.60 Vạn chữ | 2024-09-02 17:58

Về Việc Tôi Cưỡng Hôn Một Anh Zai Trong Thang Máy

Kỳ Thập Nhị | Đam mỹ | Hoàn thành

Em quay cuồng – trong mơ hồ, mới vừa đứng dậy thì thiếu chút nữa lại cắm đầu trở lại. Đây hình như là lần đầu tiên tôi say đến lê tê phê như vậy đấy. Moẹ nó cái thứ rượu này đúng là vừa hại thân lại còn hại hồn nữa, tôi cảm thấy giờ hồn tôi vẫn đang phương trời nao chưa lao trở về đây này, người cũng vẫn đang lơ lửng như trên mây. Giường là giường của tôi, trần nhà cũng là trần nhà của tôi, and sặp pờ rai, quần áo cũng vẫn là quần áo tôi mặc hôm qua luôn.Chả có nhẽ có tồn tại câu chuyện sau khi say khướt lại xảy ra một cuộc gặp gỡ tươi đẹp với một anh đẹp zai rồi được ảnh bếch về nhà để làm cái lọ cái chai với nhau? Không tồn tại! Nhưng mà cái đậu má nó nếu hôm nay tỉnh dậy mà không phải đang dính người trên giường của tôi, thì tôi thể nào cũng bị dọa chết khiếp mà lao đầu xuống sông tự tử đấy. Quý dzị muốn hỏi tại sao ư? Thế thì lại phải hỏi một chút chuyện ngày hôm qua của tôi.Tất cả đều là do cái cha khách hàng mập *** chết tiệt kia cố sống cố chết mà chuốc rượu tôi, chưa kể ổng còn thật sự chuốc tôi say mèm luôn. Ủa vậy tại sao tôi lại về nhà được nhỉ? Trên tủ đầu giường có một cốc nước, để tôi nghiên cứu coi, chắc không bị ai hạ độc đâu nhỉ? Không phải, ai mắc cái giống gì mà đi hạ độc tôi, có ý đồ gì? Vị thặc nà ngọt. Này hẳn không phải là chuyện tôi có thể làm ra đâu, vì dù sao thì tôi cũng chỉ nhớ đến cái cảnh tượng mình say khướt rồi ôm bạn ‘biu ti phun’ đến đất trời rung chuyển thôi, chứ đừng nói đến chuyện kế tiếp, bởi vì tôi đây một xíu xìu xiu cũng không có nhớ.

2.40 Vạn chữ | 2024-09-02 17:58

Nam Nhân Chân Thọt Tiệm Sủi Cảo

Hàng Bát Kiều | Đam mỹ | Hoàn thành

Nghiêm Khánh Sinh cố không lau mồ hôi, không lên tiếng, gật gật đầu. Ông chủ biết anh nghe thấy được, liền khoan thai trở về tiền thính, người què này không nói phương diện khác, làm việc thành thật ra sức, yên tâm cực kì. Nghiêm Khánh Sinh khi còn bé từng gặp tại nạn, trong nhà nghèo, không có tiền cho anh đi chữa trị, thành ra chân để lại tật, đi thì vẫn đi được, chạy thì chạy không được. Dần lâu hàng xóm láng giềng trẻ con quê nhà cũng bắt đầu gọi anh là người què, danh hiệu đó kết bạn với anh được ba mươi hai năm, tính cả năm nay, so với mẹ của anh sống chung với anh thời gian còn dài hơn.Mười một giờ ba phút, mấy trăm vỏ bánh sủi cảo chỉnh tề xếp ở một bên, Nghiêm Khánh Sinh đứng lên, đỡ bàn duỗi cánh tay dài lấy bao lô cũ của mình, quay người lại, bà chủ đang đứng ở cửa, bưng đĩa sủi cảo có tư có vị mà ăn. Anh buổi tối cũng ăn, trong nồi có vỏ bánh, có sủi cảo phá, nhân bánh còn sót trong nồi, anh uống năm chén lớn, nếm thử nhân bánh thịt bò ở ngoài. Sủi cảo phá: bánh bị vỡTổ chức sinh nhật có thức ăn mặn, còn là "Thịt cao cấp", anh đã thỏa mãn. Nghiêm Khánh Sinh chậm rãi hướng phía cửa quẹo qua đi. "Ai, ngươi đợi đã, tháng này tiền công cho ngươi." Bà chủ đặt cái đĩa, móc trong túi tiền ra. Sáu trăm đồng.

9.20 Vạn chữ | 2024-09-02 17:58

Giá Trị Khác Loại

Ngân hà rực rỡ chào đón về nhà | Đam mỹ | Hoàn thành

Bạn đang đọc truyện Giá Trị Khác Loại của tác giả Ngân hà rực rỡ chào đón về nhà.  Hắn dẫn cậu tới trước bàn ăn, kéo ghế cho cậu ngồi xuống rồi gọi người máy quản gia dọn bữa sáng. Đường Gian nhẹ nhàng thở ra, cậu tuân theo lời hắn ngồi ăn bữa sáng. Đồ ăn sáng khá đơn giản, bánh mì nướng kết hợp với cháo trắng do người máy chế biến, không ngon lắm. Cậu càng ăn càng thấy vô vị. Lê Sầm chậm rãi dùng bữa, sau khi ăn xong bèn dẫn cậu tham quan nhà. Phòng khách, nhà bếp và phòng ăn ở tầng một, lên tầng hai là phòng ngủ chính và thư phòng, ngoài ra còn có… phòng điều giáo.Lê Sầm đẩy của phòng điều giáo, chậm rãi bước vào, đến giữa phòng thì dừng lại, quay đầu cười, nói: “Thất thần cái gì?” Thất thần làm gì? Còn không theo vào? Ngoài cửa, Đường Gian tự cho là hiểu ý hắn, vội vàng nhấc chân bước vào. “Dừng!” Ý cười trên mặt hắn thu lại, “Cậu không thể bước vào. Riêng căn phòng này, cậu không thể đứng thẳng.” “Xin lỗi Lê tiên sinh, em đã nhớ.” Đường Gian ngoan ngoãn quỳ xuống, cúi người, bò vào phòng, bò đến dưới chân hắn. Cửa cảm biến phía sau tự động đóng lại.Lê Sầm sờ đầu cậu, nói: “Ngẩng đầu, nhìn bốn phía.” Cậu nghe lời ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn đạo cụ khắp phòng. Các loại roi, dây thừng, xích, khung tra tấn, giường mổ, thậm chí là lồng sắt với các kích cỡ khác nhau đều có đủ. Cái tủ trong góc phòng còn có một số đạo cụ nhỏ khác nhưng hiện tại cậu không thể nhìn thấy. Ngoài ra, còn những bộ truyện khác rất hay mà bạn đừng nên bỏ lỡ như Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế hay Mỗi Ngày Ảnh Đế Đều Livestream Nấu Cơm.

7.40 Vạn chữ | 2024-09-02 17:59

Tình Yêu Cấm Loạn

Sĩ Đồ Chi Yêu | Ngôn tình | Hoàn thành

Cô gái tên là Mạc Ngôn cười nhạt. Nụ cười này còn hơn cả hoa hồng khiến Kỳ Hiên say đắm. Tiếng nói thanh thoát vang lên: “Kỳ Hiên, anh biết rằng với ai tôi cũng như vậy. Hợp thì đến với nhau, không hợp thì chia tay. Không có bất kỳ lý do gì cả. Lúc ban đầu khi anh và tôi ở chung, tôi đã nói với anh sẽ không yêu anh. Hôm nay anh lại chất vấn tôi, không cảm thấy nực cười sao?” Đôi lông mày cô nhíu lại lại càng thêm quyến rũ, mê người. “Không phải.Không phải như thế đâu Mạc Ngôn.Em yêu anh. Nếu không sao em có thể lên giường với anh?”

11.80 Vạn chữ | 2024-09-02 17:59

Chỉ Có Hoa Hồng Mới Nở Rộ Như Một Đóa Hồng

Trừ Linh | Sắc | Hoàn thành

Ba ngày sau, Hạng Tri Lam nhận được một phong thư do công ty chuyển phát nhanh gửi đến. Hắn tiện tay mở ra, một tấm bưu thiếp đến từ Hàng Châu cùng một chiếc chìa khóa rơi ra. Hắn dừng một chút, mở một mặt bưu thiếp kia ra, trên đó viết ba chữ: “Chúc hạnh phúc”. Giữa chữ “Chúc” và chữ “hạnh phúc” là một khoảng cách, có một vết mực vô cùng nhỏ, như là chủ nhân của bưu thiếp kia cuối cùng không biết là chúc ai hạnh phúc, nên bỏ trống. Hạng Tri Lam gọi Trình Tiểu Chanh vào, đưa chìa khóa cho cô: “Căn hộ Nhạn Cư kia, đem bán đi.”

7.80 Vạn chữ | 2024-09-02 17:59

Lam Sắc Vi

Thất Thải Ngư | Ngôn tình | Hoàn thành

Ngoài cửa Yamaguchi Rya vui mừng nghe thấy thế liền hài lòng rời đi, gần hoàng hôn mới mở cửa tù ra, thấy Shizuka Hiou mặc đồng phục học sinh màu trắng đưa lưng về phía hắn, ngồi đối mặt với bức tường, mà trên mặt đất bên cạnh cô có một đống cát nhỏ. Yamaguchi Rya đẩy mạnh một thiếu nữ khác vào trong, nhếch khóe miệng đắc ý nói: “Đây mới là bản tính của vampire, không thích liền biến con mồi thành bụi đất.

10.00 Vạn chữ | 2024-09-02 17:59

Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi

Thanh Thang Ô Đông Diện (Mì Udon) | Xuyên không | Hoàn thành

Mưa đêm dai dẳng. "Như mọi mở đầu của các tựa game kinh dị, không thể không lấy cảnh vật chung quanh làm yếu tố gây nhấn, từ đó xây dựng nên một bầu không khí khủng bố." Ở nơi chính giữa con đường, một chàng trai mặc độc chiếc sơ mi phong phanh đứng dưới trời lúc ngả chiều, tạo nên một cảm giác đối lập với cảnh vật xung quanh. Giang Dĩ Lâm chậm rãi nhếch môi, chợt đưa tay, bắt được tờ giấy bị gió thổi bay trong không trung.Hắn tùy tiện xem lướt qua, thì biết được một chút thông tin. Tuyển nhân viên bảo an trực đêm. Tại số 754 phố Kent, tiệm ăn Freddy. "Tiệm ăn Freddy à..." Hắn cất tờ giấy này vào trong người, rồi híp mắt lại. Giang Dĩ Lâm đưa mắt nhìn toàn cảnh xung quanh. Không thể không nói, đây thật sự là một chuyện vô cùng kỳ diệu. Mới giây trước thôi, hắn còn đang bị nhốt trong một căn phòng kín bưng, rồi một giọng nói quỷ quái chui vào trong đầu hắn, tự xưng là hệ thống, nó có thể khôi phục trí nhớ của hắn, nhưng, cái giá chính là hắn phải chơi một vài trò chơi nho nhỏ.

20.80 Vạn chữ | 2024-09-02 17:59

Âm Dương Phu Phu

Mạch Bách Tang | Khoa huyễn | Hoàn thành

Cứ nghĩ sư phụ của mình là một lão gàn, điên điên khùng khùng, thế mà thật sự lại có bản lĩnh bắt quỷ về nhà ở rể. Có ai lại hãm hại đồ đệ như vậy không, lại còn gả cậu cho vị Đại thiếu vừa đột tử của Trần gia!Khúc Tiểu Duẫn: Đại ca, em bán nghệ chứ không bán thân, hay là để em rót nước bưng trà, làm trâu làm ngựa cho anh, anh xem có được không? Trần đại thiếu: Tôi chỉ thiếu có mỗi một người vợ thôi.

10.20 Vạn chữ | 2024-09-02 17:59

Kiều Phu Lang Nhà Thợ Săn

Tả Mộc Trà Trà Quân | Đam mỹ | Hoàn thành

Lãnh thổ Hướng Thiên quốc bao la, con dân đông đảo, người nắm quyền trị quốc có cách, bách tính không gặp phải nỗi khổ chiến loạn, sinh hoạt cũng an cư lạc nghiệp, dân phong thuần phác. Ở phía nam Hướng Thiên quốc, có một huyện nằm trong mạng lưới sông ngòi, đường phố xây bên sông, phòng ốc dựa theo hướng nước mà chế ra, tạo thành diện mạo đặc biệt phía trước là ngõ hẻm, mặt sau là đường sông, mà bên trong huyện rất nhiều cầu, có thể nói là thuỷ bộ song song, huyện này chính là huyện Hợp Thuận.“Ta nói chứ Đặng gia, bà vội vội vàng vàng đi nơi nào thế?” Một người phụ nhân trung niên mặc quần áo màu lam nhạt gọi phụ nhân ục ịch đang vội vội vàng vàng lướt qua trước mặt nàng. Phụ nhân ục ịch đang gấp rút lên đường, đột nhiên bị gọi lại, cũng có chút tức giận, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn lên, lại là người nhà chồng tương lai của chất ca nhi nhà mình, trên gương mặt béo vội vã chất đầy nụ cười. “Ôi, trách ta sốt ruột gấp rút lên đường, nên không nhìn thấy đại thẩm, còn không phải là vì sắp đầu xuân sao, tính đi tiệm vải Triệu ký mua chút vật liệu, làm vài bộ đồ mới cho trẻ con trong nhà!”Chất ca nhi kia của mình thật vất vả mới tìm được nơi dừng chân, nàng cũng không thể làm hỏng chuyện. Nói tới Hướng Thiên quốc, ngoại trừ hán tử cùng nữ nhân ra, còn có sự tồn tại của “Ca nhi”, bề ngoài của bọn họ tương tự như hán tử, nhưng khác nhau cũng rõ ràng, phàm là ca nhi, ở mi tâm đều sẽ mọc ra một nốt ruồi son, cũng chính là nốt ruồi mang thai, vóc người của bọn họ cũng gầy, nhỏ hơn so với hán tử một chút, tướng mạo thượng phần lớn là loại tuấn tú.

11.60 Vạn chữ | 2024-09-02 17:59

Nhĩ Tổng Thuyết Ngã Bất Cú Ái Nhĩ

Công Tử Hằng | Đam mỹ | Hoàn thành

Tình yêu vốn dĩ rất khó hiểu, khiến người ta càng muốn tìm hiểu lại bất giác lún vào thật sâu. Cậu không hiểu, ở anh có điểm đặc biệt gì hấp dẫn ánh mắt của cậu, lại càng không biết, từ khi nào, cậu đã luôn nghĩ về anh. Cậu chỉ là một người bình thường, có trái tim, có yêu thương. Nào ai nghĩ tới, nhân duyên của cậu lại trắc trở như vậy. Có yêu, nhưng lại không thể tiến bước. Nỗi đau đớn như xé da cắt thịt đó, có mấy ai thấu hiểu?

0.80 Vạn chữ | 2024-09-02 17:59

Tống Nghệ Tiểu Bạch Hòa Tam Tê Cự Oản

Tô Du Bính | Đam mỹ | Hoàn thành

Tằng Bạch vốn là một chàng trai nhỏ bán thịt heo ở chợ, ấn tượng đầu tiên lừa người ở hắn chính là vầng trán cao, biểu tượng của trí tuệ. Vì muốn đổi đời mà quyết tâm dấn thân vào làng giải trí phức tạp. Ngay ngày đầu tiên đi phỏng vấn, trong lúc tìm đường lại bị bọn người lôi đến phim trường tham gia gameshow. Cậu ta đành trời quăng miếng nào ăn miếng nấy, thay thế người dẫn chương trình chính mà diễn hết mình.Cũng vì thế mà tiểu bạch thỏ kia lọt vào mắt của sắc lang Nhan Túc Ngang, giám đốc của một công ty giải trí lớn, hay được mọi người gọi là đại thành. Đối với người mưu cao trí lớn như tiểu bạch thỏ thì đại thành chỉ cần liếc mắt là nhìn ra ngay cái âm mưu đáng yêu kia. Nhưng không sao, đây là người khiến hắn yêu thích và thoải mái, cho hắn cảm giác muốn bảo vệ, nên tiểu bạch của hắn có muốn càng quấy thêm một chút cũng không sao. Việc của hắn bây giờ là sớm lừa được tiểu bạch của hắn về nhà và ăn một cách không thương tiếc.Đây là một câu chuyện ngôn tình đam mỹ rất đáng yêu, mời các bạn độ giả cùng đón đọc !

16.20 Vạn chữ | 2024-09-02 17:59

Như Quả Tái Hồi Đáo Tòng Tiền

Mãn Tọa Y Quan Thắng Tuyết | Đô thị | Hoàn thành

Sau khi Dung Tịch chết không lâu, y được trọng sinh lại trong thân xác của đệ đệ Trần Tam, những nuối tiếc trong quá khứ lần nữa tìm đến y mà giày vò, lần này được sống lại, y thực sự cầu rằng óc thể một lần nữa truy đuổi theo người đó, khiến cho người đó mãi mãi không bao giờ biết đến hai chữ khổ đau. Kiếp trước là mối nợ của kiếp trước, kiếp này là kiếp này, nhưng duyên tình thì lại nối liền giữa hai kiếp, vậy nên dù cho họ có cố gắng trốn tránh thế nào đi chăng nữa thì đều vẫn phải đối mặt với nhau. Tương lai không biết ra sao, cũng chỉ mong nuôi hi vọng vào kiếp này có thể ở bên nhau, nắm tay nhau và gìn giữ cho nhau một từ hạnh phúc thật trọn vẹn.Nếu như có thể hối hận, hẳn là y sẽ đồng ý đánh đổi hết mọi thứ, chỉ cần hắn không cần phải đau khổ như thế, chỉ cần hắn có thể bình thản mà sống, vậy thì công danh sự nghiệp mà y tốn bao nhiêu công sức mới có thể dành được tuột đi mất cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi. Còn hắn, nếu có thể, hắn thực mong mình sẽ yêu hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên, giúp cho hắn khỏa lấp nỗi ưu tư trong lòng, không cần cứ phải mãi mãi sống trong sầu thương, phiền muộn và nhung nhớ.

9.80 Vạn chữ | 2024-09-02 17:59

Vật Vong Ngã

Thủ Trưởng Tỉnh Tứ Xuyên | Xuyên không | Hoàn thành

Kim Thái Hanh muốn làm cái gì, tôi đều không muốn phản kháng. Nợ cậu nhiều lắm, nên tôi nhất định sẽ trả, cho dù là… Dùng thân thể… Tay cậu bỗng nhiên dừng ở bên hông của tôi, sau đó càng nắm càng chặt, tựa hồ tại phát tiết. “Phác Trí Mân cậu làm sao lại đê tiện như vậy!” Kim Thái Hanh đột nhiên quát, sau đó buông lỏng tôi ra. Đúng, tôi chính là đê tiện, tôi hiện tại đã đê tiện đến có thể mặc cậu đùa bỡn … Kim Thái Hanh chán ghét liếc tôi một cái, sau đó ngồi ở trên ghế sa lon bên cạnh. Tôi tự giễu cười, không nhúc nhích. “Quỳ xuống.” Kim Thái Hanh dùng khẩu khí lạnh như băng ra lệnh cho tôi.Tôi sững sờ, cố nén nước mắt, quỳ xuống. Ở trong mắt cậu ấy, tôi chẳng là cái thá gì. Nếu như lúc trước tôi không có làm chuyện như vậy, cậu ấy cũng sẽ không như thế hận tôi… Tôi vẫn nhớ rõ ràng bộ dáng cậu xông vào lúc đó. Đối mặt tôi, cậu hai mắt phức tạp có chút không biết làm sao, cuối cùng, cậu rống lên một tiếng, hướng tôi la lên: “Phác Trí Mân cậu tại sao lại làm như vậy! Cậu nói đi! Cậu nói cho tôi nghe!” Hai mắt của cậu bên trong tất cả đều là nước mắt, tôi cũng muốn khóc, nhưng là lại không thể khóc.“Như những gì cậu nhìn thấy.” Tôi chỉ có thể lạnh lùng đáp lại. Cậu như là thú hoang mất khống chế, đem tôi gắt gao ôm lấy, kêu khóc tôi đang gạt cậu. Tôi cũng rất muốn nói cho cậu a… Thái Hanh… Toàn bộ chuyện này không phải là thật…

7.20 Vạn chữ | 2024-09-02 17:59

Những Ngày Lão Công Minh Hôn Bắt Tôi Đào Mộ

Kim Phỉ | Đô thị | Hoàn thành

Trên không trung bỗng nhiên lất phất mấy bông tuyết rơi xuống, đây là trận tuyết đầu mùa năm 2017. Lục Du vươn tay hứng lấy bông tuyết kia, bỗng nhiên thấy trên trời xuất hiện một tia chớp, tiếp theo là nghe cửa nhà ầm một tiếng. Lục Du sửng sốt, sau đó lập tức chạy ra mở cửa. Toàn bộ ngã tư đều mất điện, bốn phía vang lên âm thanh chửi mắng. Thế nhưng Lục Du bây giờ hoàn toàn không để ý đến mấy thứ đó.

10.00 Vạn chữ | 2024-09-02 17:59

Nhất Thưởng Tham Hoan

Nhất Thưởng Tham Hoan | Xuyên không | Hoàn thành

Cả người như tan rã, Lâm Hoài ngơ ngác nhìn trần nhà Kiền Minh Điện….. hình như….. lúc làm…. hắn có nói cái gì đó? Đau quá...... Không chỉ có thân thể...... đầu cũng đau, vừa suy nghĩ đầu liền đau như búa bổ. “Khá hơn chút nào chưa? Ta không chú ý tiết chế… còn đau lắm sao?” Lâm Lam Đế bộ dáng ăn no đến thỏa mãn. Nhìn chỉ muốn đánh cho. “Còn…..” Vừa mới nói một chữ, Lâm Hoài không nhịn được ho khan. Cổ họng rất đau.“Hoài nhi….!” Lâm Lam Đế nét mặt ảo não, hắn không nên xúc động muốn Lâm Hoài ở đây, thân thể Lâm Hoài quá yếu, làm bên ngoài đã là gánh nặng, mà chính mình kích động lại không thể tiết chế, khiến Lâm Hoài bất tỉnh suốt một ngày mới tỉnh lại. Cọ cọ ở hõm vai Lâm Hoài, Lâm Lam Đế vẻ mặt vui sướng. Vật nhỏ nhà hắn không bỏ đi nữa, còn nhớ rõ lúc vật nhỏ rên rỉ nói sẽ không rời bỏ hắn nữa. ….Hắn ta cao hứng như vậy… không phải lại đang suy nghĩ biến thái gì chứ?? Lâm Hoài giật mình. “Hoài nhi…… Đừng đi.”

10.80 Vạn chữ | 2024-09-02 17:59

Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ

Uyển Nhược Du Long | Khoa huyễn | Hoàn thành

Sau khi quả trứng xui xẻo số 1 – Quý Thung tỉnh lại, Trì Hử liền dẫn theo mèo Dao Quang và quả trứng xui xẻo số 2 – Úc Hạo, tới nhà họ Úc ở thủ đô. Có mèo ngoài hành tinh sở hữu năng lực phục hồi ở đây, bệnh của bác cả Úc Tái Chu và đôi chân què của Úc nhị thiếu đều khôi phục một cách nhanh chóng. Theo lời thỉnh cầu của Úc Hạo, Trì Hử lại ôm mèo Dao Quang đến nhà họ Thích một chuyến, ghé thăm quả trứng xui xẻo số 3 mới được Dao Quang bệ hạ khâm điểm – Thích Cẩm Ninh, Thích nhị thiếu – đang nằm bẹp trên giường và rất có khả năng cứ nằm như thế mãi.

20.80 Vạn chữ | 2024-09-02 17:59

Về Triều Đường Hành Nghề Y

Hồ Yêu Linh | Đam mỹ | Hoàn thành

Thời tiết tháng bảy tính khí điêu ngoa, nói trở mặt liền trở mặt, mặt trời vừa mới lộ ra đã nhanh rúc vào mây đen, thế rồi lại ở đó toả nhiệt, trêu ghẹo người ta đến nóng nảy khó chịu. Ở biệt viện Ngô gia chẳng có mấy người, chỉ có bọn ve thích náo nhiệt, còn ngại không khí oi bức chưa đủ phiền, bám dính vào cây biểu diễn, ngày một tăng tần suất. Nhẹ nhàng gõ cửa hai lần, Ngô Cửu khom người đặt mâm cơm trên tay xuống, chỉ keo kiệt mà có một đĩa điểm tâm và một bát cháo hoa. Đây là do Ngô phu nhân cố ý dặn dò xuống dưới, người bệnh bên trong không chịu nổi thức ăn mặn, cơm nước cho thiếu gia không được phép dính dầu mỡ.Cửa phòng cọt kẹt một tiếng mà mở ra, lộ ra một luồng sáng lạnh lẽo u ám, trên đất hiện ra bóng của một người cao gầy, giơ xương. "Tiểu thiếu gia, cơm của ngày hôm nay."Lời còn chưa dứt, người bên trong đã run rẩy ho khan, người nọ ho đến kinh thiên động địa, lại chẳng còn chút sức lực nào, tựa như chỉ cúi xuống sẽ chết. Ngô Cửu biết, giờ thế nào cũng không ngăn thiếu gia ngừng ho được, vậy nên hắn chỉ đứng đó nheo mắt cười mỉm tiêu chuẩn nhìn tiểu thiếu gia bụm mặt ho khan, kiên trì chờ y bình phục lại.

24.20 Vạn chữ | 2024-09-02 17:59

Không Ngọt Bằng Em

Hoang Xuyên Đại | Sủng | Hoàn thành

Cứ ngỡ chỉ là yêu thầm, không biết nên mở lời thế nào, chỉ có thể thầm lặng chôn giấu tâm tình này, cẩn thận dõi theo đối phương. Mười năm yêu thầm, Lạc Hành muốn tiến gần hơn, được gần gũi hơn với Hoắc Hành Chu, vì vậy tìm mọi cách để trở thành bạn học. Thế nhưng mỗi lần gặp mặt, cậu lại không thể bình tĩnh nói chuyện với người ấy, chỉ có thể dùng kiêu ngạo giấu đi suy nghĩ thật của mình.Một ngày nọ, Hoắc Hành Chu chặn cậu ở cửa thang gác, không nói lời nào mà hôn lên, kìm nén bực tức hỏi cậu: “Cố ý hả! Có phải muốn tớ cho cậu cái mạng mới có thể khiến cái miệng này của cậu thành thật không?” Lạc Hành sững sờ nhìn hắn. Hoắc Hành Chu thở phào, khẽ liếm lên khóe miệng cậu: “Hay là… Hôn một cái cậu sẽ ngoan?”Lạc Hành bởi vì thời thiếu niên ngọt ngào đấy mà 10 năm sau đó vẫn nhớ tới Hoắc Hành Chu, sau này vì có chương trình trao đổi học sinh giữa hai trường mà được chuyển sang Nhị Trung học, trở thành bạn học của cậu. Bởi vì gần như mất liên lạc, mà Hoắc Hành Chu tưởng nhầm cậu không còn chú ý đến mình nữa. 

16.00 Vạn chữ | 2024-09-02 17:59

[Tử Bất Ngữ] Ban Biên Tập Đêm Khuya

Thảo Đăng Đại Nhân | Khoa huyễn | Hoàn thành

[Tử bất ngữ] là một tạp chí chuyên về đề tài kinh dị, những câu chuyện hư hư thật thật, tuy mơ hồ nhưng lại khiến người đọc lạnh gáy. Từ khi hợp tác với [Tử bất ngữ], An Dạ lúc nào cũng đau đầu về chuyện tìm đề tài cho tác phẩm. Biên tập mới đến, Bạch Hành, lại là người cứng mềm đều không ăn, khiến cho mấy chiêu bài trốn deadline của cô đều không có đất dụng võ. Quá đáng hơn cả, cô muốn đi thực tế lấy tư liệu cho truyện, anh ta cũng một mực đi theo giám sát. An Dạ ôm tâm trạng hậm hực xách ba lô lên và đi, chỉ không biết rằng, chuyến đi này sẽ kéo cả cô và anh chàng tổng biên đẹp trai vào những vòng lặp kì bí không có điểm dừng. Nơi An Dạ đặt chân đến đầu tiên là một căn hộ chung cư cũ kĩ, người từng sống ở đây đều chết trong những vụ thảm án kì lạ. Đây cũng là nơi cô lấy cảm hứng để đặt bút viết những chương đầu tiên trong "Khe hở"."Cho dù tôi không mở mắt ra nhìn, cũng biết cô ta có mặt khắp nơi. Có lẽ cô ta đang vươn hai ngón tay trắng xanh, đốt tay nhỏ dài, giống như hai chiếc đũa trúc bám vào khoảng giữa vách tường và mặt bên ngăn tủ. Trong khe hở kia, một đôi tay đang từ từ vươn ra, toàn bộ thân mình đều chậm rãi chui ra từ cái khe chật hẹp đó, từng chút một.

22.60 Vạn chữ | 2024-09-02 17:59