Lan Rùa | Tiểu thuyết | Hoàn thành
Bạn đang đọc truyện Sa Ngã Dại Khờ của tác giả Lan Rùa. Ái Trân bị mẹ ruột bỏ rơi năm lên bảy tuổi. Vào ngày sinh nhật của Trân, mẹ dắt Trân lên thành phố chơi, đưa Trân tới một quán ăn sang trọng rồi gọi ra những món ngon nhất. Trong lúc dùng bữa, mẹ xoa đầu Trân, ngọt nhạt bảo:- Mẹ phải ra ngoài nghe điện thoại một chút.Trân ngoan ngoãn gật đầu. Như sợ bị vuột mất thời cơ vàng, mẹ Trân nhanh chóng chuồn vội. Mẹ vừa bước chân ra tới cửa, Trân liền rớt nước mắt. Bé gọi:- Mẹ ơi!Người mẹ giật nảy mình, nhưng bà không quay đầu lại. Chỉ có đứa trẻ bên trong nghẹn ngào nói lớn:- Mẹ à! Sinh nhật những năm sau Trân sẽ đợi mẹ ở đây, mẹ nhé! Nếu khi đó quán không còn mở cửa, Trân sẽ đợi mẹ ở gốc sấu ven đường. Giả bộ như cây sấu không còn nữa, Trân sẽ ngồi đợi mẹ ở hồ sen phía đối diện...Ngoài ra, bạn có thể đọc thêm Anh Bán Cám Lợn hay Cây Kim Sợi Chỉ của cùng tác giả.
2.40 Vạn chữ | 2024-09-02 18:21
Sầm Khương | Ngôn tình | Hoàn thành
Bạn đang đọc truyện Mười Năm Sau Khi Tôi Chết của tác giả Sầm Khương. Tôi từng tưởng tượng, khi mạng sống tôi tới tuổi chiều tà thì nên khắc mộ chí thế nào, tro cốt nên rải ra biển lớn hay nên chôn ở vùng núi có hoa hướng dương.Nhưng mà cái chết đến một cách đột ngột không kịp chuẩn bị, thậm chí tôi còn không nhận biết được nguy hiểm đang đến, tiếng va chạm dữ dội của kim loại bỗng vang lên, trời đất quay cuồng.Rất nhanh sau đó, tôi ngã vào vũng máu, đầu vỡ toang, máu me dính đầy mặt.Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Kiếm Ủng Minh Nguyệt hay Người Là Sao Sáng Giữa Nhân Gian.
2.40 Vạn chữ | 2024-09-02 18:21
Nặc Danh Thanh Hoa Ngư | Đam mỹ | Hoàn thành
Ngày xửa ngày xưa, tại vùng biển nọ, có một Hải yêu thích ca hát. Nhưng vì hắn ca hát quá nhiều, thôn dân không thể chịu được, vì vậy quyết định dùng độc để hắn không phát ra tiếng được nữa. Đây là một chuyện xưa bi thương. Ca hát muốn mệnh/ tự luyến/ Hải yêu công x nói lời hung ác/ bắt cá không nhiều lắm/ phóng khoáng/ Người thụ. Niên thượng, tuổi chênh lệch lớn, mấy trăm tuổi.
1.00 Vạn chữ | 2024-09-02 18:21
Dạ Thị Thiên Minh | Đô thị | Hoàn thành
Nam nhân kéo kéo cà vạt, giọng nói trầm thấp từ tính vang lên: - Nghe nói em ở trên. An Ca cuống quýt: - Không, không phải anh yêu anh nghe em giải thích... Thật ra nếu em muốn ở trên cũng không phải là không được. Cố Thanh Viễn từ từ nói. Lời giải thích kẹt lại, - Hể? Mắt An Ca lập tức lóe lên, chà xát hai tay mong đợi hỏi. - Thật vậy à? Anh chịu ở dưới à? Cố Thanh Viễn nhìn khuôn mặt ngây thơ của người nào đó rất có thâm ý nở nụ cười,Em muốn ở trên tự nhiên là được, anh là một người bạn đời rất săn sóc. Về phần câu hỏi phía sau coi như không nghe thấy. Trưa ngày thứ hai, An Ca xoa cái eo sắp gãy của mình, giận dỗi mắng người nào đó khốn kiếp.
1.80 Vạn chữ | 2024-09-02 18:21
Tĩnh Thủy Biên | Sủng | Hoàn thành
Lâm Mộ chàng hảng hai chân ngồi trước kính hóa trang, trên người cậu chỉ mặc mỗi cái váy yếm của Lâm Triều, chị cậu đứng sau lưng vén túi lưới tóc giả, khom lưng cẩn thận đội lên đầu cậu. Lâm Mộ hướng về phía kính ra dấu thủ ngữ:【Nóng quá.】Lâm Triều bĩu môi, đưa tay ra dấu cực nhanh: 【Nóng cũng phải đội, tóc giả không dính chặt vô dễ bị nhìn ra lắm.】Lâm Mộ trợn trắng mắt, nhỏ giọng than thở một câu con gái đúng là phiền toái, bị Lâm Triều cốc đầu một cái.Lâm Triều nheo nheo mắt, mấy ngón tay trắng nõn tựa như lưỡi đao bén ngót chầm chậm ra dấu thủ ngữ 【Chị nhìn thấy em đang nói gì đó, nhóc lừa đảo.】 Mấy khu dân cư lớn bên Quận Đông mỗi tháng đều sẽ tổ chức một lần đại hội giao lưu dành cho các nhóm người đặc biệt. Lâm Triều tham gia được vài lần liền không chịu đi nữa, mới đầu Lâm Mộ cứ tưởng là có người ăn hiếp chị mình, sau mới biết là do cô nàng này mấy tuần trước tự một mình lén nhận công việc hướng dẫn chơi cờ, đúng lúc trùng với giờ đại hội giao lưu bên đây.
16.20 Vạn chữ | 2024-09-02 18:21
Tĩnh Thủy Biên | Đam mỹ | Hoàn thành
Giang Thâm húp một thìa cháo, hàm hồ nói câu “Không đâu”, Đàm Linh Linh quay đầu cầm hộp Bách Tước Linh mình thường dùng, mở nắp quẹt một ít bóp mặt cho con trai. Hai người chỉnh đốn xong thì chuẩn bị ra ngoài, Đàm Linh Linh mang rất nhiều đồ ăn, Giang Thâm đi theo xách giúp một nửa, trong trấn có tuyến xe vào trong thành, ba khối tiền một người, tính toán tiền vốn, bớt đi đồ cần tặng thì vẫn có lời. Đàm Linh Linh dặn dò con trai đừng ngủ gà ngủ gật trên xe nếu không sẽ đè nát măng, xuống xe thì mua một bao kẹo sữa Thỏ Trắng nhét vào túi áo bông của Giang Thâm.“Lát nữa mà chán quá thì cứ ngậm ăn.” Đàm Linh Linh đi tới con phố trước mặt, phía Bắc xa xa chính là cung văn hóa lớn nhất thành phố, “Đi vào chớ có chạy lung tung, hiểu chưa?” Đầu lưỡi Giang Thâm cuốn lấy viên kẹo, nở nụ cười tươi, “Hiểu rồi ạ.”Cung văn hóa thành phố thật sự rất náo nhiệt, đối với một Giang Thâm từ nhỏ đến lớn chỉ có thể chạy trong bùn lầy lần đầu tiên vào xem thì cảm thấy rất mới lạ, Đàm Linh Linh không biết có bản lĩnh gì mà có thể đưa đồ ăn cho những giáo viên cố định trong đây, chạy một vòng từ trên xuống dưới, mắt Giang Thâm cũng choáng luôn rồi.
12.60 Vạn chữ | 2024-09-02 18:21
Nhất Bả Sát Trư Đao | Đô thị | Hoàn thành
Cơ thể không ngừng rơi xuống dưới, sợ hãi và bất lực khi không thể túm được vật gì, cùng với đó là cảm giác khó thở mãnh liệt, khiến Mẫn Đăng đang nằm trên sofa bỗng mở mắt ra. Ánh đèn chiếu thẳng vào mắt, toàn thân Mẫn Đăng run lên một cái, sau đó cứng đờ trên sofa, hô hấp gần như dừng lại mấy giây. Nhưng chẳng mấy chốc, ánh đèn màu ấm trong căn phòng, khăn trải bàn trà ấm áp đều làm cho Mẫn Đăng nhanh chóng lấy lại tinh thần. Ở đây an toàn. Mẫn Đăng thở hổn hển đứng lên, duỗi tay với lấy tách trà uống vài ngụm lớn. Cậu không biết mình ngủ trong bao lâu, trà đã nguội rồi. Cậu nhìn chằm chằm đáy chén trà đơ ra mấy giây, vươn cánh tay đang run ra, cầm lấy mấy lọ thuốc đặt dưới bàn trà.Nhìn viên thuốc trong tay, trên mặt Mẫn Đăng xuất hiện vẻ kháng cự và chán ghét rất rõ ràng. Nhưng chỉ là chuyện trong nháy mắt, cậu lập tức nhíu mày lại, ngửa đầu uống thuốc. Một tách trà lớn nhanh chóng thấy đáy, Mẫn Đăng lại rót đầy một tách, ủ trong lòng bàn tay.
18.00 Vạn chữ | 2024-09-02 18:21
Chung Dục | Lịch sử | Hoàn thành
Trên con phố sau Khai Phong Phủ có một tiểu viện bỏ hoang, gần đây có người dọn đến, hàng xóm láng giềng tò mò không thôi. Tiểu viện này trước đây không ai ở, vì nó so với những nhà xung quanh nhỉnh hơn đôi chút. Tiểu viện tinh xảo, dù là mua hay thuê thì giá cả cũng không rẻ. Chỉ là người có năng lực mua sẽ không nhìn trúng tiểu viện có hai căn nhà này, ở không đủ, mà người không có năng lực, muốn thuê cũng cảm thấy quá nhỏ, không lời.Vậy nên, tiểu viện này luôn bỏ hoang. Chỉ là, gần đây hàng xóm phát hiện viện nhỏ này có dấu vết người ra vào. Có kẻ tò mò còn cố ý đi tìm người môi giới hỏi người quen, quả nhiên, có người đã thuê tiểu viện này rồi. Tuy người môi giới không nói cụ thể về việc cho thuê, chẳng qua như thế cũng đủ rồi. Chỉ là, bọn họ biết thì biết, lại chưa từng nhìn thấy người bên trong ra ngoài, càng đừng nói đến việc người kia cùng mọi người hàn huyên. Cho nên, người trong tiểu viện có thể là một người thích yên tĩnh, hoặc vốn dĩ là một quái nhân?Tô Ngọc Tuyết ngồi trong tiểu viện lại thoải mái nằm trên chiếc giường thấp dưới gốc cây hoa quế, đang nhắm mắt tận hưởng sự tự tại, yên tĩnh lúc bấy giờ. Cô còn thi thoảng mò mứt ngọt trong khay hoa quả trên bàn nhỏ bên cạnh, bỏ vào trong miệng, vô cùng thỏa mãn.[Túc chủ, cô phải làm nhiệm vụ rồi! Đừng lãng phí thời gian nha!] Giọng hận rèn thép không thành vang bên tai cô, nhưng trừ cô ra, ai cũng không nghe thấy. Tô Ngọc Tuyết hệt như không nghe thấy, vẫn đang tận hưởng thời gian tươi đẹp của mình.
15.40 Vạn chữ | 2024-09-02 18:22
Lê Tuyết | Ngôn tình | Hoàn thành
Nhật Linh, nhanh lên nào, mọi người đều tụ tập đông đủ dưới cổng trường rồi đấy, chậm trễ tí là không được đâu. Nghe Hà giục như vậy, tôi vẫn từ tốn thu dọn dồ dùng trên bàn bỏ vào trong ba lô, xong xuôi mới ngẩng lên nhìn nó, đứa bạn duy nhất thân với tôi từ khi vào lớp 10 đến bây giờ là thi tốt nghiệp, lắc đầu từ chối, nhẹ giọng. Cậu đi đi, mình không đi đâu, mình phải về quê rồi.Nói xong tôi chẳng đợi Hà nói thêm câu gì nữa khoác cặp lên balo chạy ù đi ra bên ngoài, đôi mắt không ngừng lo lắng nhìn vào chiếc đồng hồ cũ kĩ đeo trên tay mà gần như muốn ứa lệ. Bây giờ đã 11 giờ kém 5 phút rồi, nếu tôi không nhanh thêm tí nữa có lẽ sẽ không bắt kịp chuyến xe để về quê trong ngày hôm nay, lúc ấy tôi lại phải đợi thêm mất mấy ngày nữa mới có chuyến khác, khi ấy tôi lại phải mất thêm một khoản phí sinh hoạt hế mấy trăm nghìn nữa, thật sự rất lãng phí.Thật ra không phải chỉ có mỗi chuyến xe buýt này đi về tỉnh của tôi, nhưng lại là phương tiện phù hợp với tôi nhất vì tôi chỉ có đủ tiền để đi nó, chứ máy bay với taxi thì có lẽ tôi chẳng bao giờ dám mơ ước tới. Tôi vốn dĩ sinh ra và lớn lên ở huyện miền núi nghèo Tương Tây, một thôn bản cô lập trong miền núi sâu tách biệt với đô thị nhộn nhịp xa hoa lộng lẫy, quanh năm suốt tháng chỉ bán mặt cho những ruộng bậc thang, cho những vùng đất đồi trơ tróc chẳng thể canh tác trồng cây ăn quả, chẳng thể trồng được cái gì ngoài mấy củ sắn, bắp ngô.
7.40 Vạn chữ | 2024-09-02 18:22
Trang Sơ | Đam mỹ | Hoàn thành
Ui, mẹ mày chứ mày ở bẩn như chó. Tí mà không dọn xong cái phòng này thì tao đuổi!""Vâng vâng thưa chị." Mụ chủ nhà gắt gỏng quát Ngọc Hưng chán chê một hồi khiến cậu nhức hết cả tai. Thật chứ con mụ này như kiểu ghi thù với cậu từ kiếp trước rồi. Chỉ là cậu hơi nhây cái khoản trả tiền thuê nhà cho mụ ý thôi mà... Đủng đỉnh đủng đỉnh dọn cái bãi rác trước cửa nhà cho xong, Ngọc Hưng lại lăng xăng chạy ra quán tạp hóa mua mấy gói mì Hảo Hảo. "Còn 3 gói thôi mua luôn đi, chị bán mày 10 nghìn."Ngọc Hưng nhét tay vào túi quần mò mẫm một hồi thì lòi ra ba tờ tiền nan nát. "Ẹc, em đem có 9 nghìn thôi. Khất 1 nghìn nhá?" Bà chị ngán ngẩm nhìn cậu, cuối cùng tặc lưỡi cho qua bán luôn. Cái thằng Hưng này hôm nào lĩnh lương thì tiêu pha như đại gia mới nổi mà ngày thường thì y hệt bang chủ cái bang. Mà nó có thằng bạn giàu ra phết, mà lúc thiếu thốn chả bao giờ thấy nó vay thằng đó đồng nào mới lạ. Haizzz đời sinh viên.
6.20 Vạn chữ | 2024-09-02 18:22
Tử Nguyệt Sa Y | Trọng sinh | Hoàn thành
Vốn Hoàng hậu có Hoàng tử, có người thừa tự, là một chuyện rất tốt. Chỉ tiếc, Tiêu Lĩnh thân thể thật sự là quá kém, uống thuốc còn nhiều hơn ăn cơm. Các Thái y ngoài miệng không dám nói, nhưng trong lòng đều rất rõ ràng, vị Hoàng tử này yếu đuối mong manh khó mà nuôi lớn. Tiêu Lĩnh khó có thể vào vị trí Thái tử. Cố Du lại không thể sinh, các phi tần thị quân cũng không có tin tức tốt truyền ra, làm triều thần cùng hoàng tộc lo lắng không thôi. Ngược lại bản thân Tiêu Minh Xuyên đối với việc này cũng không để ý.
28.20 Vạn chữ | 2024-09-02 18:23
Martin_J | Ngôn tình | Hoàn thành
Uchiha Sasuke là giám đốc của công ty thời trang nổi tiếng Fashion Konoha. Anh là người nổi tiếng lạnh lùng, ít nói, thông minh hơn người. Là người nổi tiếng về mặt thời trang, đồng thời là tác giả của những bộ áo quần đẹp mắt, có cặp mắt thẩm mĩ, luôn là người chọn người mẫu cho công ty.
6.00 Vạn chữ | 2024-09-02 18:23
FanficCouple | Ngôn tình | Hoàn thành
Bạn đang đọc truyện Cưng Chiều Vợ Cũ full (đã hoàn thành) của tác giả FanficCouple. "Quần áo của tôi đâu? PARK CHAEYOUNG !!!"Mới sáng trên người Lisa đã không có một mảnh vải, cả phòng chẳng có một bộ quần áo. Chaeyoung nhào đến ôm cổ Lisa, hôn lên má "cục cưng" của cô hai cái, xoa đầu bảo: "Cục cưng, hôm nay không đi làm, ở trong nhà phục vụ chị." "Chaeyoung, cô làm gì vậy hả? Mau buông tôi ra". "Chị không buông". "Buông ra". "Không buông"
6.60 Vạn chữ | 2024-09-02 18:23
Thượng Quan Miễu Miễu | Ngôn tình | Hoàn thành
Nàng –Uất Noãn Tâm- ngọc nữ vừa bước sang sinh nhật lần thứ 19, với nhan sắc và đức hạnh vẹn toàn, người con gái từng muốn sống hết mình cho tuổi trẻ và sẽ tìm một người cô yêu và yêu cô để gắn bó một đời. Hắn- Nam Cung Nghiêu- người đàn ông đứng đầu giới tài chính Đài Loan, điển trai, cao quý và cũng đầy kiêu ngạo.Vốn dĩ cả hai sẽ như đường thẳng song song chẳng bao giờ cắt nhau. Thế mà duyên số lại trêu đùa họ. Lần đầu gặp gỡ của hai người trong tình cảnh nghiệt ngã của số phận. Vì để hoàn thành di nguyện của mẫu thân mang bệnh tim đầy quái ác, mà nàng đã phải lấy hắn- một cuộc hôn nhân đầy hào quang, trong sự ghen tị của vạn người, nhưng ẩn sâu trong đó là những cay đắng tủi nhục của một tấm thân trong trắng bị chà đạp và khinh nhờn.Cuộc hôn nhân đầy oan trái này sẽ diễn tiến như thế nào? Khi hắn luôn mang trong mình sự thù hận- khi chính hắn chẳng thể có được người con gái hắn yêu quí- nhưng lại độc chiếm được một trong những mỹ nhân của thiên hạ. Khi nhiều mâu thuẫn lên đến đỉnh điểm, là lúc nàng mang nhiều tủi nhục bỏ đi cùng với cốt nhục của hắn… Liệu có thể có một kết thúc đẹp cho cả hai?Các bạn hãy cùng tôi phiêu lưu qua “Hợp đồng hôn nhân 100 ngày”, thuộc thể loại Ngôn tình - Đô thị của tác giả nổi tiếng Thượng Quan Miễu Miễu. Bằng giọng văn chân thực, lối miêu tả sinh động cùng nhiều tình tiết hấp dẫn, tôi chắc rằng bạn sẽ không thể ngừng lại hơn 1 giây khi đã đắm chìm vào câu chuyện tưởng chừng oan trái mà lại hạnh phúc đến không tưởng này!
81.00 Vạn chữ | 2024-09-02 18:23
Trường Sinh Thiên Diệp | Xuyên không | Hoàn thành
"Ngô Củ, Ngô tiên sinh tới gặp cậu." Vách tường màu trắng, giường bệnh màu trắng. Dưới cái chăn màu trắng là một người còn trẻ, khoảng hai mươi mấy tuổi. Người trẻ tuổi thần sắc tái nhợt, mặt gầy, hai má hõm sâu, đeo máy hỗ trợ hô hấp, mu bàn tay là kim truyền dịch. Trên người bệnh nhân có đủ các loại dụng cụ kiểm tra đo lường nối với máy móc. Người nằm đó vẫn không nhúc nhích, lộ ra trầm trầm đầy chết chóc.Nhưng mà khi nghe hộ lý nói chuyện, người nằm ở trên giường có chút phản ứng, hàng lông mi run run vài cái, chậm rãi mở mắt. Ánh mắt có chút vô thần, thế nhưng lộ ra một chút kinh hỉ. Người bệnh cố hết sức nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên đi vào. Hộ lý nói xong liền đi ra ngoài, để không gian lại cho hai người họ. Tiến vào chính là một người đàn ông trung niên mặc tây trang phẳng phiu, tóc nhuộm màu đen chải vuốt cẩn thận không chút cẩu thả. Trong tay ông ta cầm một túi giấy chuyên để công văn. Ông ta chậm rãi đi đến, đứng ở trước giường bệnh, giữ một khoảng cách nhất định. Ngô Củ nằm ở trên giường, cố sức nghiêng đầu, kinh hỉ nhìn người tới. Trên mặt tươi cười, nhưng giọng nói của người tới khô khốc. "Con trai của ba, vừa rồi nghe bác sĩ chủ trị nói về bệnh tình của con."
61.60 Vạn chữ | 2024-09-02 18:24
Lục Mai Tỳ Ba | Ngôn tình | Hoàn thành
Bạn đang đọc truyện Tây Giang Nguyệt của tác giả Lục Mai Tỳ Ba. "Tiểu vương gia nhà nào khiến sư huynh coi trọng như vậy?" Tân Di không để ý, nói đến đây, bỗng trợn tròn hai mắt, lắp bắp hỏi: "Đại sư huynh nói là.. Hãn Úc gửi thư đến?"Tô Hòa nặng nề gật đầu một cái, mấy lần mở miệng nhưng không cách nào nói ra được.Tân Di càng cảm thấy kỳ lạ, tiến lên mấy bước xem phong thư, Tô Hòa vô thức giấu đi, nhưng vẫn không kịp. Tân Di quét mắt qua một cái đã thấy bảy tám phần, thì ra là thiệp mời của Hãn Úc, hỏi các vị sư huynh sư tỷ trong rừng hạnh có thể đến chúc mừng được không, còn nói tân nương thân thể suy nhược, hy vọng có thể mời được Tân Di lên phía bắc giúp nàng ấy xem mạch.Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Chị Dâu Tôi Từng Là Bạn Gái Cũ hay Kill Your Husband.
1.20 Vạn chữ | 2024-09-02 18:24
Triều Lộ Hà Khô | Ngôn tình | Hoàn thành
Bạn đang đọc truyện Kiếp Này Cho Chàng của tác giả Triều Lộ Hà Khô. Sau đó, hắn thành một người trên vạn người, trong tay hắn là quyền lực khuynh đảo thiên hạ.Nhưng hắn lấy thứ muội của ta, để nàng ta thành bình thê, còn ta, chờ ta là cái chết, mà gia đình ta lại bị hắn tịch thu hết thảy...Sống lại một lần nữa, ta nhìn bóng lưng suy sụp của hắn, hối hận đến mức run rẩy, liền đốt cháy hôn thư của mình với hắn.Ta chúc hắn lên như diều gặp gió, tiền đồ vạn dặm.Tiền đồ vạn dặm, không có ta.Ngoài ra, bạn có thể đọc thêm truyện Minh Nguyệt Dĩ Nan Viên của cùng tác giả.
1.80 Vạn chữ | 2024-09-02 18:24
Thượng Thương | Đô thị | Hoàn thành
Bạn đang đọc truyện Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết của tác giả Thượng Thương. Cho tới khi thiếu gia thật sự được tìm về, Nghiêm Hãn Hải, người sẽ nhận được vô số ưu ái, nuông chiều.Thiếu gia thật sự mới có thể khiến ai gặp cũng thích, ai cũng thiên vị hắn, chiều theo hắn.Mà thiếu gia mạo danh Nghiêm Thanh Viên thành người bị chán ghét, ai ai cũng tẩy chay.Nghiêm Thanh Viên hãm hại Nghiêm Hãn Hải, tranh sủng thất bại, lại bị cha mẹ ruột ghét bỏ, cuối cùng lựa chọn chết đi.Nghiêm Thanh Viên mới phát hiện ra rằng thực ra tất cả mọi người đều không thích cậu?!Đại ca, mang bánh kem về cho Nghiêm Thanh Viên, Nghiêm Thanh Viên: bánh kem ngọt ngào cuối cùng, ăn trong nước mắt.Nếu yêu thích truyện đam mỹ, bạn có thể đọc thêm Cặn Bã Hoàn Lương hay Nam Gia Hữu Ngọc.
28.20 Vạn chữ | 2024-09-02 18:24
Tần Tam Kiến | Đam mỹ | Hoàn thành
Bạn đang đọc truyện Người Yêu Giả Tưởng của tác giả Tần Tam Kiến. Chương trình hẹn hò giả tưởng của người nổi tiếng đồng tính nhắc nhở quan trọng:1. Trong lúc quay, dù muốn một quyền đấm chết đối phương cũng phải kiềm chế bản thân.2. Trong lúc quay, dù muốn lột luôn quần đối phương cũng phải kiềm chế bản thân.3. Các loại tiếp xúc thân thể bao gồm: nắm tay, hôn, không thể miêu tả, chương trình không có dàn dựng đặc biệt, hoàn toàn do khách mời tự do phát huy.4. Nếu một bên khách mời trong lúc quay có đối tượng bên ngoài thì tổ khách mời trước tiên nên dừng tham gia chương trình.5. Nếu khách mời trong lúc quay có nảy sinh tình cảm thì tuỳ duyên… Nhưng trước khi chương trình kết thúc, cấm chia tay.Nếu là fan của Tần Tam Kiến, bạn có thể đọc thêm Hạ Của Anh hay Khi Quả Táo Chín.
19.20 Vạn chữ | 2024-09-02 18:24
TyPro | Ngôn tình | Hoàn thành
Bạn đang đọc truyện Chuyện Đời Của Gia Gia của tác giả TyPro. Cuộc đời con người, không ai đoán trước số phận. Đời dài, tương lai ở phía trước, có người đến một ngày tiến lên đỉnh vinh quang, nhưng cũng có người chìm xuống tận đáy xã hội. Ai cũng khoác lên mình một lớp mặt nạ dày để sống, cứ thế mà sống, cứ thế mà đi. Liệu có mấy ai nhớ về những chuyện đã đi qua? Có mấy ai một lần nhìn nhận cuộc đời và ngồi chấm bút viết lại? Thật ra, cho đến giờ, ta cũng không hiểu, vì sao con người phải cố gắng sống và chiến đấu với cái xã hội đầy thử thách này? Cho dù vậy, không có câu trả lời cho bản thân, ta vẫn cứ phải tiếp tục bước đi về phía trước, cho đến khi mỏi gối chùn chân, rồi có một lần, nhớ về chuyện mình, viết lên câu chuyện đời.Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Anh Không Biết hay Ở Rể Bằng Thực Lực.
6.80 Vạn chữ | 2024-09-02 18:25