Tuyết Tiểu Đóa | Ngôn tình | Hoàn thành
Núi Côn Luân, trấn Hoang Hà, trà lâu Linh Lang là nơi giao thoa của lục giới. Lui tới chỗ này là đủ mọi dạng, có yêu ma khoác da người, có nhân loại thân tản ra lệ khí, thỉnh thoảng có vài vị tiên quân xen vào chuyện chúng sinh cũng không phải là lạ. Gần đây lại có một yêu thành tồn tại đã gần trăm năm, đây lại là trà lâu nghỉ chân duy nhất ở trấn cho nên lại càng hỗn tạp đủ mọi loại người, phi thường náo nhiệt.Hiện tại có mấy vị tiên hữu hẹn với nhau tới yêu thành tìm kiếm bảo vật, thuận đường nhân dịp ghé chỗ này uống trà, nói chút chuyện bát quái. Bọn họ đang vui vẻ hàn huyên thì bỗng nhiên bị một tiếng hắt xì cắt ngang. Tất cả đồng loạt nhìn sang bên cạnh, thấy hàng xóm là một thiếu niên áo trắng đang cầm chén trà lên uống một ngụm cho thông cổ.Đám tiên quân thu hồi ánh mắt, tiếp tục chủ đề chuyện phiếm: “Sau kỷ nguyên hồng hoang, kế thừa huyết thống của thần thượng cổ chỉ có Long tộc và Phượng Hoàng, ngay cả Giao tộc ở Bắc Hải cùng Hồ tộc ở Thanh Khâu của lục giới cũng chỉ xuất hiện sau kỷ nguyên thượng cổ. Hiện tại cho dù Thiên tộc có rêu rao huyết mạch của mình là truyền thừa của cửu thiên Phượng tộc bao nhiêu thì Thiên quân đầu tiên cũng chẳng qua là hỗn huyết của Phượng tộc và Giao tộc. Người các giới đều biết rõ nhưng chỉ không dám nói trắng ra thôi.”
34.40 Vạn chữ | 2024-09-02 18:25
Cindy Cynthia | Ngôn tình | Hoàn thành
Ta hướng mắt về phía cánh đồng hoa ánh đỏ trong buổihoàng hôn rồi kiễng chân, hôn nhẹ lên má chàng. “Phu quân, thiếp muốn cả cuộc đời này sẽ mãi mãi được bên chàng. Được nhìn ngắm con chúng ta khôn lớn”. Chàng mỉm cười ôm ta vào lòng. Ta nhìn ra phía xa, nơi cánh chim đại bàng đang sải đôi cánh dài trong buổi chạng vạng. Ta tự hỏi vì cảnh vật đẹp như thế mới khiến bản thân cảm thấy hoan hỉ, hay do có chàng bên cạnh nên mỗi phút giây trôi qua đều là niềm hạnh phúc tưởng như kéo dài vô tận?”. Ta bừng tỉnh sau một giấc mộng đẹp. Trong mơ, ta đứng cạnh một người đàn ông không rõ mặt, cả hai đang nhìn về phía vùng thung lũng trải đầy hoa vàng trong buổi chiều tà. Ta biết rằng đó chỉ là giấc mơ, nhưng sao lại thấy hạnh phúc đến vô ngần. Có lẽ những giấc mơ tốt thì sẽ ảnh hưởng tích cực lên kẻ mộng mị như ta đây. Vấn đề là thần thánh ít khi nằm mơ. Nếu chúng ta có mơ thì chắc chắn đó là một lời tiên tri, một điềm báo. Ta sắp lấy chồng rồi, người đàn ông trong mơ có lẽ là “người đó”. “Adena, ta có việc cần nhờ con. Con hãy đi đến phương Bắc và kết hôn với một hoàng tử tiên tộc được không?”. Nửa năm trước, bà tổ của ta – nữ thần Gaia đã đến Olympus và đề nghị với ta như thế. Khi đó, mẫu hậu ta đã thẳng thừng bác bỏ ý kiến của bà với lí do phương Bắc quá nguy hiểm với một tiểu thần như con gái mình. Ta tuyệt đối không được đến nơi đấy nếu không có người đi cùng, huống hồ là việc kết hôn với một gã tiên xa lạ.
13.40 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Twentine | Ngôn tình | Hoàn thành
Sau 12 giờ khuya, Kiều Dĩ Sa chiếu theo địa chỉ A Cát cung cấp, tìm đến một quán thịt nướng rất bình thường ven đường. Cô đứng bên này đường nhìn qua, địa điểm rất tầm thường, quy mô trông xoàng, lượng khách cũng rất xoàng. Đêm khuya quản lý thưa thớt, lò nướng được đặt ngay giữa ngã tư, khói mù mịt. Trước cửa quán có vài tên ranh con tay xăm hoa hoè, vừa hút thuốc vừa tán gẫu. Cây cao đổ bóng âm u. Đèn đỏ bắt đầu đếm ngược.Chính lúc này, có một bóng người đi ngang qua cô, đứng sánh vai với cô trên lối băng qua đường. Kiều Dĩ Sa liếc bằng đuôi mắt. Rất trẻ, mặc đồng phục học sinh, tay đút túi, một bên vai đeo cặp. Tư thế đứng rất giống với đa số nam sinh dáng cao: hơi khòm, trên người toát ra một vẻ bình tĩnh trầm lặng. Ánh đèn đường mờ tối kéo dài cái bóng của cậu. Đèn xanh bật lên, cậu rảo bước trước.Kiều Dĩ Sa nhìn theo bóng lưng của cậu. Nếu so với độ tuổi, thì tướng tá của cậu không tệ, chân dài vai rộng, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, cẳng tay săn chắc và rắn rỏi. Hình như điểm đích của hai người đều giống nhau.
10.60 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Nguyễn Dương | Khoa huyễn | Hoàn thành
Đôi nam nữ đi dọc bờ biển bên cạnh nhau trong một buổi chiều tà. Ánh mặt trời đỏ ửng ở phía cuối chân trời, tiếng sóng vỗ rì rầm vào bờ cát mịn, cảnh vật vẫn thanh bình dù thế giới đã có bao biến động. Cô bé gái chừng bốn năm tuổi chạy tung tăng gần mép nước chơi đùa, chốc chốc lại cúi xuống nhặt nhạnh thứ gì đó như là những chiếc vỏ ốc lẫn trong cát bị sóng đánh bật lên. Được một lúc thì họ dừng lại, đứng nhìn cảnh hoàng hôn trước mặt, tư lự chẳng nói gì nhiều."Dạo gần đây ta suy nghĩ rất nhiều về những chuyện đã qua, những điều kỳ lạ mà chưa ai hiểu hết được. Chúng ta đứng giữa thế gian này thật bé nhỏ. Trong khi chúng ta đang mải miết tranh đấu thì Tạo Hóa vẫn đang làm việc của riêng mình, định đoạt mọi thứ tồn tại xung quanh. Rồi một lúc nào đó, Tạo Hóa lại đưa tay chạm vào thế giới này lần nữa, lúc đấy mọi thứ sẽ ra sao? Những tòa thành này có tan thành cát bụi? Chúng ta có biến mất như thể chưa từng tồn tại? Thế giới này rồi sẽ trở thành như thế nào? Những chuyện như thế rõ là chúng ta không thể nào điều khiển được…"Chàng trai nhìn sang cô gái, nàng đang mỉm cười nhìn đứa trẻ đang chơi đùa gần đó. Cô gái thở dài, mắt không rời cô bé gái, nhẹ cười rồi nói: "Chuyện của Tạo Hóa hãy cứ để yên cho Tạo Hóa. Chúng ta hãy sống cuộc sống của chúng ta tại thời đại của chúng ta cho thật tốt, dù mãi về sao thế gian có biến đổi thế nào thì khi ấy chúng ta không cần phải hối tiếc điều gì cả."
21.00 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Người ta vẫn thường nói rằng nghèo là khổ, nghèo khổ, chứ ít ai nói giàu khổ cả. Thật ra, người nghèo có nỗi khổ của người nghèo mà người giàu cũng có nỗi khổ của người giàu. Người nghèo vì không chấp nhận cái nghèo, oán ghét cái nghèo, muốn được giàu nên mới khổ. Còn người giàu lại sợ bấy nhiêu tài sản chưa đủ làm người khác nể phục, sợ bị phá sản, sợ bị kẻ xấu lợi dụng hay hãm hại nên mới khổ.So ra cái khổ của người giàu còn phức tạp và nan giải hơn người nghèo. Phải chi trong xã hội ai cũng như ai, ai cũng sở hữu tài sản như nhau thì chắc chắn ý niệm giàu nghèo sẽ không có. Nhưng điều ấy không bao giờ là thực tế khi con người ngày càng ưa chuộng vật chất và xem đó là điều kiện căn bản của hạnh phúc. Cho nên, nếu ta may mắn không bị cuốn theo quan niệm của xã hội mà thoát ra khỏi ý niệm giàu nghèo, ta thấy sự hưởng thụ vật chất không phải là lý do lớn nhất để ta có mặt ở trên cõi đời này, thì chắc chắn ta sẽ không còn than nghèo khổ nữa.Người ta cũng thường gộp chung cực với khổ, cực khổ. Nhưng bản thân của sự cực nhọc chưa chắc đã là khổ. Chỉ vì ta kháng cự lại nó, ta muốn mình không phải vất vả mà vẫn có đầy đủ mọi thứ tiện nghi như bao người khác nên ta mới khổ. Ta chỉ biết so sánh, đòi hỏi, chứ không chịu tìm hiểu căn nguyên sâu xa tại sao mình lại cơ cực.
10.40 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Vân Giáo Chủ | Ngôn tình | Hoàn thành
Hai người vừa đi xuống cầu thang đến lớp học ở tầng dưới, lập tức có một nam sinh đeo kính ở trong đám người chạy đến trước mặt Tô An Ninh. Nam sinh này trong tay nắm chặt một bức thư, có lẽ là vì rất căng thẳng nên tay hơi run run. Cậu ta ngăn lại trước mặt Tô An Ninh, mặt đỏ như quả táo, mãi mà không nói nên lời. Tô An Ninh nhìn cậu ta, vẻ mặt rất bình tĩnh, “Bạn học, bạn có chuyện gì à?”Nam sinh lắc lắc đầu, sau đó mới kịp phản ứng ra mà lại gật gật đầu, giơ hai tay ra đưa thư tình đến trước mặt Tô An Ninh, lắp ba lắp bắp nói, “Có, tớ có.”. “Bạn học… Tô… An Ninh… tớ, tớ thích…cậu, cậu có thể… hẹn hò… với tớ được không?” Cuối cùng cũng cà lăm xong, trong giọng nói còn mang theo giọng điệu khác, khi nghe có cảm giác rất kỳ cục. Tưởng Hủ Hủ đứng một bên cười một tiếng.Mặt nam sinh càng đỏ hơn, càng bứt rứt lo lắng hơn nữa. Tô An Ninh liếc Tưởng Hủ Hủ một cái, cô ấy lập tức che miệng đứng sang một bên, nhìn bả vai vẫn còn đang run lên của cô ấy, hẳn là vẫn đang còn cười đây. Tô An Ninh không quan tâm đến cô ấy nữa, nhìn bức thư trong tay nam sinh trước mặt, không đưa tay nhận, “Vị bạn học này, luyện tiếng phổ thông cho tốt rồi hẵng đến trước mặt người ta thổ lộ nhé.” Rồi cô kéo Tưởng Hủ Hủ đi.
8.00 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Nhất Độ Quân Hoa | Kiếm hiệp | Hoàn thành
Kẻ bị xiềng xích gắn chặt hừ lạnh một tiếng, Giang Thanh Lưu khẽ ra hiệu, tên thủ vệ đứng cạnh hiểu ý lùi ra. Hắn nhìn chằm chằm vào kẻ tóc tai rối tung, cuối cùng móc một chiếc bình ngọc, dốc ra hai viên thuốc tròn đỏ như máu. Xiềng xích lại vang lên một tràng tiếng động, hắn bóp lấy cằm kẻ bị trói, nhét hai viên thuốc vào miệng, sau đó ép hắn phải nuốt xuống.Cổ họng Bạc Dã Cảnh Hành khẽ chuyển động, hắn có thể giãy dụa nhưng không được. Ba mươi năm nay, mỗi ngày hắn đều sống dựa vào hai viên thuốc này. Sau khi thuốc trôi xuống bụng, cả người hắn đều thả lỏng, đôi mắt vốn dĩ trầm tĩnh cũng dần dần mất đi thần thái, tầm nhìn bắt đầu trở nên mê man. Giang Thanh Lưu chậm rãi tới gần hắn: “Ngũ Diệu Tâm Kinh ở đâu?”.Cánh môi hắn run rẩy, không tài nào tập trung chú ý được, cả người rơi vào trạng thái mơ màng. Giang Thanh Lưu lại dứt khoát lấy ra thêm một viên nữa, cạy miệng hắn ra nhét vào. Lần này hắn thậm chí còn không thể cắn chặt răng. Viên thuốc này được gọi là Trường sinh hoàn, cái tên nghe vô cùng mĩ miều, sau khi ăn vào sẽ khiến người ta lâng lâng như lạc vào cõi tiên. Nhưng tác dụng phụ cũng rất rõ ràng, mấy năm nay thần trí hắn trở nên mơ hồ. Tộc trưởng, và các vị trưởng lão từng trải của Giang gia sau khi thương nghị xong, đều cho rằng Trầm Bích sơn trang cũng không nhất thiết phải giữ lại một kẻ điên nguy hiểm như vậy.
11.80 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Hương Tiểu Mạch | Đam mỹ | Hoàn thành
Mạnh Tiểu Bắc sinh tại thung lũng phía Tây núi Kỳ Sơn, tỉnh Thiểm Tây. Lúc cậu sinh, trời đã nhá nhem tối, ráng chiều nhuốm đỏ cả sườn núi phủ dày những lớp đất sét vàng được bồi đắp nên từ vạn năm qua, những em bé vội vàng lùa dê trở về, tiếng dân ca thê lương văng vẳng vang vọng khắp triền núi hòa cùng tiếng động cơ ầm ầm rền rĩ không dứt, phía xa chân trời lóe lên từng dải lụa ánh sáng chói đỏ rực rỡ. Chiều tối ấy, mẹ cậu vẫn đang trực ca, ở trong phòng trực máy ngay tại cửa nhà xưởng nghe nốt cuộc điện thoại cuối cùng, bàn tay cầm máy nặng nề, bụng đau nhói, thì thào nói: “Chết mất thôi, chẳng lẽ sắp sinh rồi sao.”Người đang điện phía đầu kia là người thị trấn, cao giọng quát: “Hả, cô bảo gì cơ? Cô có phải người phụ trách không?… Đây là chỉ thị của cấp trên, ngay lập tức sẽ có người được cử đến xưởng kiểm tra tình hình công việc, liên quan tới chỉ tiêu sinh viên của bên trên. Tìm người phụ trách lại đây ngay cho tôi!…” “Vâng, ông chờ cho một chút ạ.” Mã Bảo Thuần chuyển cuộc gọi sang máy nội bộ rồi buông điện thoại xuống, gắng gượng đứng dậy, tự đỡ lấy người, cố nhích vài bước đến sân, vịn vào cây đại thụ, cố sức kêu lên: “Trưởng ban, cấp trên vừa điện đến, bảo tìm phó ban, e rằng có việc gấp, ông xem xem giùm tôi với.”
18.80 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Nhất Chích Nịnh Mông Hà | Ngôn tình | Hoàn thành
Sáng sớm, vài tia nắng tinh nghịch leo lên bệ cửa sổ, hắt lên mặt của Điềm Mật, không khỏi khiến cô cảm thấy khó chịu, liền mở mắt. Không ngờ lại nhìn thấy Cửu gia đang nằm ở bên cạnh, còn đang chăm chú nhìn mình thì giật phắc một cái! " Dậy rồi à? " - Tạ Cửu kéo kéo má đỏ của cô đầy cưng chiều. Điềm Mật khẽ ừ một tiếng." Cửu gia, quà của anh còn chưa mở? " " Quên mất, phải làm sao đây nhỉ? " - Vừa nói vừa ôm cô vào lòng, còn khẽ kề vào bên tai cô mà cười khẽ. Điềm Mật di chuyển ngón tay: " Vậy bây giờ mở nhé. "
7.80 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Hải Ma Phấn | Ngôn tình | Hoàn thành
Trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt của BV Nhân Khang, thời điểm Cố Noãn Phong nghe thấy bác sĩ tuyên bố não bộ Diệp Thanh Thành tử vong, nàng lần đầu tiên không kiêng dè khóc thành tiếng. "Bác sĩ, tôi không tin, không phải ông nói còn có trường hợp hôn mê một tháng sao? Anh ấy mới hôn mê hơn 20 ngày, Tần Thương, Tử Khanh, các anh nói một câu, các anh đều là bác sĩ, các anh sẽ giúp anh ấy điều trị thêm, anh ấy chỉ là ngủ thiếp đi thôi mà..." "Noãn Phong, Thanh Thành nếu như nhìn thấy em như vậy cậu ấy sẽ khổ sở, cậu ấy ra đi rất vinh quang, cậu ấy là anh hùng, cậu ấy cứu người khác..." "Em không cần sinh ấy làm cái gì anh hùng, em chỉ muốn anh ấy sống thật khỏe mạnh."
10.00 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Trương Tiểu Nhàn | Ngôn tình | Hoàn thành
Mùa đông ở Luân Đôn lạnh thấu xương và u ám. Hình Lộ nhớ lần đầu tiên cô đến đây vào năm chín tuổi, bố cô đã nói cho cô biết: “Con sẽ yêu Luân Đôn, nhưng con sẽ hận thời tiết ở đó.” Lúc đó, tại sao cô lại không tin cơ chứ? Cô đã từng cho rằng, khi cô có thật nhiều thật nhiều tiền, cô sẽ trở nên rất vui vẻ, tất cả những gì cô đã từng khát vọng, bây giờ cô đều có thể có được.
4.00 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Khuyết Danh | Ngôn tình | Hoàn thành
Tập Vị Nam luôn luôn bình tĩnh, ngày cả khi bị dí súng vào đầu, mặt vẫn luôn không biến sắc. Lời của Diệp Bạc Hâm mặc dù làm tâm anh hỗn loạn, nhưng anh hiểu rõ, cô đã được hứa hôn cùng người khác. Lời nói của anh như đâm vào nỗi đau của cô, nụ cười trên mặt cô dần dần mất hẳn: "Vị hôn phu chết tiệt, anh ta mỗi ngày đều ôm phụ nữ khác trên báo, còn nói cái gì mà gặp dịp thì chơi, góp vui lấy lệ, xem em dễ lừa sao? Còn người đàn bà kia cố làm ra vẻ, anh ta còn ngu ngốc chu cấp cho cô ta, bị cô ta xoay vòng vòng. Diệp Bạc Hâm em vì sao phải chịu đựng anh ta, chịu sự uất ức chứ?" "Anh ta có thể cùng người phụ nữ khác làm loạn, vì sao em không thể tìm người đàn ông khác cơ chứ."Tập Vị Nam nhìn vào quảng cáo trên màn hình LCD của tòa nhà đối diện, ánh sáng rực rỡ trên đường nét của anh. Giọng của anh rất nhẹ: "vì thế, em muốn lấy hạnh phúc nửa đời sau của mình báo thù anh ta? Diệp Bạc Hâm lùi lại hai bước, vuốt vuốt tóc bên tai, "Bỏ đi, anh xem em là lời của người say." cô uất ức như muốn khóc, tâm trạng rối bời. Kéo mở cửa kính ra, cô quay đầu nhìn hình dáng đứng bên lan can, cái mũi hít rồi hít. "Không sao, Diệp Bạc Hâm em cũng không phải không có anh không được. Vốn dĩ em cho rằng, anh có chút thích em, xem ra là tự em đa tình rồi" Vì sao mắt lại rất cay? Nhất định là ánh sáng quá chói mắt rồi... đúng... nhất định là vậy...
65.20 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Hi Hòa Thanh Linh | Đô thị | Hoàn thành
Sau nửa năm quay cuồng vì công chuyện, Nguỵ Vũ Hoàn cuối cùng cũng có thời gian rảnh để bay từ New York về thành phố S. Thư ký Lý Tu Nhã sau khi nhận hành lý, liền hỏi hắn có tính toán gì không, về công ty hay đi đâu đó nghỉ ngơi. Hắn nhớ nửa năm nay không được gặp tình nhân, cười bảo: “Gọi điện cho tôi, lâu rồi không gặp Tiểu Trạch, tôi muốn đi thăm em ấy.” Sắc mặt Lý Tu Nhã khẽ biến nhưng không nói gì, dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của hắn.Nguỵ Vũ Hoàn, ba mươi tuổi, CEO tập đoàn Hoàn Vũ, là nhân vật uy phong một cõi trong giới thương nghiệp thành phố S. Tuổi trẻ mà sự nghiệp thành công, cái chính còn là vẻ ngoài phong thần tuấn lãng, khiến không ít các cô gái, tiểu thư danh gia vọng tộc phải tơ tưởng. Nhưng vị này nhìn như Kim Vương lão ngũ toàn diện mọi mặt này lại có một đặc điểm không để ai biết được… Hắn là gay!Nguỵ Vũ Hoàn không phải thuộc dạng ai đến cũng mời chào, mà là hắn có ấn tượng không tồi với Lý Tu Nhã, còn rất thưởng thức tính cách cùng năng lực làm việc của anh. Huống chi tính chất công việc phải bôn ba khắp nơi, tình nhân có nhiều đến mấy mà lúc cấp bách thì nước xa không cứu được lửa gần, đưa Lý Tu Nhã theo tiện hơn nhiều. Lý Tu Nhã ở cạnh hắn, tuy không có bất kỳ danh nghĩa tình nhân chính thống gì nhưng Nguỵ Vũ Hoàn không hề bạc đãi anh. Trong khoảng thời gian này, tiền lương hay tiền thưởng, lời biểu dương, giày túi, đồ hàng hiệu, hắn đều lén mua cho anh không ít.
7.80 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Thị Kim | Ngôn tình | Hoàn thành
Sáu giờ rưỡi sáng sớm, Mạc Phỉ bị đánh thức bởi tiếng điện thoại. Anh mê mang nhìn tên người hiện trên màn hình, nheo mắt lại, hơi ngẩn ra. Người này đã ở nước ngoài hai năm, bận tới mức như biến thành người ẩn hình luôn rồi, tết âm lịch gọi điện mười lần thì có tám lần không thèm nghe máy, thế mà hôm nay mới sáng tinh mơ đã chủ động gọi điện tới, nhất định là có chuyện gấp hoặc xảy ra chuyện gì đó rồi. Vội nhận điện thoại, nghe thấy giọng nói thanh lãnh quen thuộc: "Tôi nhớ là lần trước cậu bảo rằng, sau khi chia tay bạn gái rồi lại quay lại với nhau?" Giọng nói tuy hơi khàn, nhưng ngữ khí vẫn bình tĩnh trấn định như trước kia, không giống như đã xảy ra chuyện gì. Mạc Phỉ thở phào một hơi, nói: "Đúng vậy, sao thế?"
9.80 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Túy Hậu Ngư Ca | Ngôn tình | Hoàn thành
Ôn Đinh trầm thấp cười cười, buồn bực ngán ngẩm nhìn thoáng qua bốn phía, vừa hay nhìn thấy một người đàn ông trang phục màu đen đứng lại gọi điện thoại, trời rất nóng, anh ta mặc vào người một màu đen, cũng không thấy nóng sao. Áo đen, quần tây đen, một tay đút vào túi quần, một tay cầm điện thoại, ngược lại có chút đẹp mắt. Ôn Đinh cầm bút lên vẽ.Nửa giờ sau, người lúc nãy dương dương tự đắc cầm bức vẽ đi tới, vốn định mở miệng, sau khi nhìn thấy bức vẽ của Ôn Đinh, lời nói vừa đến miệng liền nuốt ngược vào, gục mặt rời đi.Ôn Đinh đối diện bóng lưng của ông ta: “Đại thúc, vẽ tranh cũng phải nhìn chất lượng, tục ngữ nói, hàng rẻ thường không tốt, hàng tốt thường không rẻ nha!. Dường như dưới chân người kia lảo đảo một chút.Ôn Đinh nhìn vào bức tranh đang vẽ một nữa, nhún nhún vai, nhìn thoáng qua đầu cầu trống không, người ngắm phong cảnh đã sớm rời đi, tranh này vẽ cũng không được. Nhìn đồng hồ một cái, Ôn Đinh dọn dẹp bản vẽ, ngồi xe buýt đi đón em trai Ôn Dĩ Nam tan học. Lúc Ôn Dĩ Nam nhìn thấy Ôn Đinh đang đeo bản vẽ to đùng trên lưng đứng trước cửa trường học, chạy ra, giọng mang chút trách móc: “Chị, không phải đã nói rất nhiều lần rồi sao, xa như vậy, chị đừng có tới đón em hoài.” Nói xong, nhận lấy bản vẽ Ôn Đinh đang đeo trên lưng.
13.60 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Uyển Nhược Kinh Niên | Ngôn tình | Hoàn thành
Rất nhiều rất nhiều năm về sau. Tiểu quái thú nằm ở sô pha trong phòng khách, liên tục ăn bỏng ngô, xung quanh bày đầy trà sữa nóng hổi, ngáp một cái thật to, nhìn phu trong phòng bếp đang đeo tạp dề màu hồng. Cái mũi khịt một cái, có thể ngửi được mùi đồ ăn ưa thích. Trong TV, phóng viên xinh đẹp đang đọc bản tin. “Chiều tối ngày hôm qua, một hiện tượng kỳ dị xảy ra phía trên thần xã Higurashi, một vầng sáng xuất hiện khoảng ba phút, rồi biến mất không còn… Phóng viên lập tức đến thần xã, đúng lúc phỏng vấn được một người của thần xã trong bộ trang phục pháp sư…” Màn ảnh cuối cùng là một gương mặt quen thuộc mà khó quên.Bỏng lập tức rơi hết xuống đất.
9.00 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Lục Xu | Ngôn tình | Hoàn thành
Trái tim Dương Tử Hân bỗng yên tĩnh trở lại, đôi mắt cô hơi rủ xuống, rơi trên bàn tay anh đang kéo người mình, động tác đơn giản nhưng có ma lực thần kỳ, xoa dịu tâm trạng nóng nảy của cô. Một chút tức giận, một chút không cam lòng. Còn nhớ, anh và cô từng nắm tay nhau, bọn họ cùng nhau đi siêu thị, cùng nhau đi dạo trong hoa viên của tiểu khu, cùng nhau ngồi một chỗ để ngắm trăng.
9.00 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Nguyễn Ngọc Tiến | Đô thị | Hoàn thành
Thời bao cấp, nhà nước chia ra 11 mức được hưởng chế độ cung cấp thực phẩm và nhu yếu phẩm. Cán bộ cao cấp hưởng tiêu chuẩn ĐB (đặc biệt), cấp bộ trưởng và tương đương hưởng tiêu chuẩn A, cấp thứ trưởng tiêu chuẩn B; cấp trưởng của các “cục, vụ, viện”, các chuyên viên cấp cao, giám đốc... được tiêu chuẩn C. Còn cán bộ, công nhân viên chức hưởng tem phiếu E nhưng tùy theo mức lương sẽ được tiêu chuẩn tem phiếu E1 hay E2.
7.20 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Huỳnh Thắng | Ngôn tình | Hoàn thành
"Con gái, dù mạnh mẽ đến nhường nào cũng chẳng thể dửng dưng trước nỗi đau mất mát, chia làm. Bỏ ra bao nhiêu thời gian để chờ đợi một người, thà họ đừng hứa, để nó cứ mãi dở dang như vậy có phải đẹp đẽ hơn không?" Khi yêu một người không yêu mình, Tại sao vẫn cứ ngu ngốc lao đầu vào? Chẳng phải cứ lặng lẽ rời xa người sẽ tốt hơn sao? Nói thì ai không nói được, bởi đó là việc chẳng bao giờ dễ dàng.
8.60 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Quách Kính Minh | Ngôn tình | Hoàn thành
Mỗi ngày, vô số con người tràn về cái thành phố đang xoay chuyển chóng mặt này - mang theo những kế hoạch vĩ đại hoặc những giấc mơ bong bóng giữa ban ngày; mỗi ngày, lại có vô số con người rời bỏ rừng nhà chọc trời lạnh lùng và xa lạ - để lại nước mắt sau lưng. Cô nhân viên văn phòng trẻ đeo túi xách Marc Jacobs, gắng len lỏi chui khỏi đám đông ồn ã ở ga tàu điện ngầm, chân giày cao gót mười phân lướt như bay lên bậc cấp, bịt mũi ngoảnh mặt bước nhanh qua người ăn mày áo quần rách rưới. Nơi hành lang công sở, đám người chờ phỏng vấn xin việc ngồi cả dãy dài, mươi phút lại có một người trẻ tuổi bước khỏi phòng, ném tập hồ sơ cá nhân trên tay vào thùng rác.Trong quán Starbucks, vô số khuôn mặt phương Đông vội vã xách túi giấy đựng cà phê đẩy cửa kính bước ra ngoài. Vài người vừa điện thoại, vừa lấy cốc cà phê ra uống vội uống vàng; có người cẩn thận cầm túi giấy, chui vào chiếc xe đen đỗ đợi bên đường, đến thẳng văn phòng của ông chủ. Đối lập với hình ảnh đó, là những khuôn mặt phương Tây đang nhàn nhã ngồi bên trong, mắt nheo nheo đọc Shanghai Daily, hay cầm điện thoại di động cười lớn: “What about your holiday?”Trong các tiệm hàng hiệu dàn ngang từ số 1 đến số 18 trên phố Bund, nhân viên phục vụ mặt lạnh như băng, thỉnh thoảng có một, hai nữ khách hàng đeo kính râm to đại thận trọng dùng hai ngón tay kẹp món đồ, ẻo lả kéo khỏi giá treo, liếc nhìn như thể quần áo ấy bị phun thuốc độc, rồi vừa khi đám nhân viên trong tiệm nét mặt bỗng rạng ngời như hồn nhập lại xác chực lao tới chào mời giới thiệu, đột ngột buông nhẹ tay, món đồ soạt một tiếng rơi trở về trong dãy giá áo dày đặc. Trong các cửa tiệm bán đồ xa xỉ trên phố Bund, nhân viên bao giờ cũng đông hơn khách hàng. Tôn chỉ ở đây là: nhất định phải có năm người cùng lúc phục vụ một khách.
7.40 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26