Minh Mị Yêu Nhiêu | Ngôn tình | Hoàn thành
Đọc truyện Biến Số Bắt Buộc của tác giả Minh Mị Yêu Nhiêu. Một hôm trời âm u không mấy đẹp đẽ, vẫn như bao ngày khác, tôi tại phòng giám đốc báo cáo công việc. Giọng nói lưu loát rõ ràng rành mạch, nội dung chi tiết tỉ mỉ chính xác. Gương mặt tập trung không chút sao nhãng, chuyên nghiệp bình tĩnh như nước chảy chiều thu, trái ngược với bầu trời gió giật sóng gầm như thể sắp mưa hai ngày hai đêm ngoài kia.Minh Thần dáng vẻ điềm nhiên, nét mặt ung dung ngồi nghe tôi trình bày. Đến khi tôi báo cáo xong, anh ta mới từ từ hạ bút xuống bàn, rời mắt khỏi người tôi, đưa ra đánh giá tổng thể một vòng."Rất tốt."Ngoài ra, bạn có thể đọc thêm truyện Bất Minh của cùng tác giả.
4.80 Vạn chữ | 2024-09-02 18:25
An Đại Nhân | Ngôn tình | Hoàn thành
Bạn đang đọc truyện Yên của tác giả An Đại Nhân. Ngày thứ nhất.6 giờ sáng.Cơn ác mộng làm tôi tỉnh giấc.Tôi xuống giường, dựa vào chút ánh sáng le lói xuyên qua tấm màn cửa đi đến cửa sổ. Tôi kéo mạnh tấm màn sang một bên, ánh nắng chói lóa tràn vào phòng, đi kèm với đó là cả tấn bụi đập vào mặt. Tôi ho đến gập cả người lại. Ngay lúc tôi định vào phòng tắm thì chuông cửa vang lên. Ai đến vào giờ này nhỉ? Tôi đưa tay cào lại mái tóc cho thẳng rồi ra phòng khách mở cửa.Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Trưởng Lão Ép Tôi Làm Thiên Sư hay Em Tới Là Để Ôm Anh.
3.20 Vạn chữ | 2024-09-02 18:25
Hoa Nở Thành Nam/Thành Nam Hoa Khai | Ngôn tình | Hoàn thành
Bên cạnh con đường là sân chơi, mấy bạn nhỏ trượt phần phật từ trên trượt thang trượt xuống. Một đứa bé trong đó nghe được tiếng cạc cạc nên nhìn theo, sau đó lôi kéo người mẹ đứng bên cạnh, chỉ chỉ cô bé rồi nói với mẹ mình: “Mẹ ơi, con muốn con vịt nhỏ em gái kia đang ôm, nó sẽ kêu cạc cạc cạc, mẹ mua cho con một con được không?” Người mẹ trẻ nhìn sang, bên kia chỉ có một cái chai nhựa bị gió thổi vang lên soàn soạt, liền cảm thấy lạnh sống lưng. Cô ta bế con gái lên rồi nói: “Cục cưng, bé gái kia trông thế nào?”“Em gái ấy đang ôm con vịt nhỏ trong tay, mặc váy màu đỏ, buộc tóc. Em ấy đang nói chuyện với vịt nhỏ ạ…” Người mẹ trẻ càng nghe càng cảm thấy sau lưng tê dại. Cô ta nhìn sang bên kia, lại kéo một bạn nhỏ đứng bên cạnh rồi nói: “bạn nhỏ này, bên kia có một bé gái mặc váy đỏ đúng không?” Bạn nhỏ đang bận chơi thang trượt, vội vàng nhìn thoáng qua rồi nói: “Có ạ, em gái còn ôm một con vịt nhỏ trong tay.” Người bố trẻ tuổi khác thấy người phụ nữ xa lạ tiếp cận con mình, vội vàng đi đến liền nghe được câu này. Anh ta đưa mắt nhìn sang chỗ con mình chỉ, ở đó không có gì hết. Hai phụ huynh liếc mắt nhìn nhau, vội vàng ngăn một bạn nhỏ khác: “Bạn nhỏ này, cháu nhìn bên kia xem có bé gái nào không?”
19.00 Vạn chữ | 2024-09-02 18:25
Đông Cảm Siêu Nhân | Đô thị | Hoàn thành
Bạn đang đọc truyện Trúc Mã Khó Đoán của tác giả Đống Cảm Siêu Nhân. Người khác thì mắt thấu thị, thiên nhãn, còn cậu thì cũng có thể nhìn thấy điều khác lạ đó, nhưng mà lại là thấy tên người. Chính xác hơn là thấy được tên của đối tượng mà người khác mơ ước cùng nhau làm chuyện thân mật.Nhục nhã quá, nhưng vẫn chưa nhục nhã đến độ toi đời.Trong cơn suy sụp, cậu muốn tìm đến thằng bạn thân nhất của mình kể hết câu chuyện kỳ lạ kia, nào ngờ cậu phát hiện ra, đối tượng ảo tưởng của thằng bạn thân lại có tên là... Thẩm Ngôn?Ha ha, lần này thì nhục nhã tới chết thật rồi.Ngoài ra, bạn có thể đọc thêm Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi của cùng tác giả.
19.00 Vạn chữ | 2024-09-02 18:25
Lý Tưởng Hoa | Ngôn tình | Hoàn thành
Bạn đang đọc truyện Sau Khi Gả Cho Hoàng Tử Tàn Tật của tác giả Lý Tưởng Hoa. Phủ của Tứ Hoàng tử nằm ở vùng hoang vu hẻo lánh nơi ngoại ô, bị bao trùm bởi mạng nhện trắng xóa, quanh năm không người ghé thăm. Bùi Nguyên bị phế một chân nằm liệt trên giường, người đầy vết bẩn, đến gương mặt lâu ngày chưa rửa cũng không thể nhìn ra dáng vẻ. Hắn nằm đấy thờ ơ nhìn nàng, trong mắt tràn đầy thù địch cùng chán ghét.Ngược lại, Bảo Ninh rất vui vẻ. Nơi này lục đục giữa tỉ muội, không có cay nghiệt của chủ mẫu, nàng muốn làm gì cũng được, nuôi gà trồng rau, hai người có thể sinh hoạt rất khá.Nhưng vị phu quân bị tàn tật này tính tình không tốt lắm.Bảo Ninh bưng một bát cơm ngồi xổm bên người Bùi Nguyên, trông mong nói: "Ta đem hết thịt cho ngươi, sau này ngươi phải đối tốt với ta đấy."Nếu yêu thích thể loại cổ đại, bạn có thể đọc thêm Đích Phi Sách hay Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra
32.80 Vạn chữ | 2024-09-02 18:25
Bạch Tiên | Ngôn tình | Hoàn thành
Bạn đang đọc truyện Nguyệt Nguyệt & Thiên Thiên của tác giả Bạch Tiên. Cô là con lai, một nửa nhân loại, không thích hợp làm công việc này, cho nên Thủy Nguyệt chỉ còn cách: một khóc, hai nháo còn việc thứ ba… cái này liên quan đến mạng người…cho nên… nàng bỏ cuộc. Vậy mà cha mẹ làm như không thấy, ông nội thì mặt mày hớn hở nhường ngôi rồi bỏ đi du ngoạn với bà nội. Đây là ý gì? Ý gì?Hắn chỉ là lười biếng một chút nên thuộc hạ mới dám lén lút sau lưng làm chút việc mờ ám thôi mà? Sao lại trêu chọc đến cô nàng “Thủy Thần” này rồi, haiz, thật phiền phức. Nhìn nàng tức giận mà mặt đỏ hết lên thật thú vị, không biết khi khóc sẽ thế nào nhỉ? Hắn thật muốn nhìn một chút.Ngoài ra, bạn có thể đọc thêm Bạch Quỷ Nương Tử hay Trùng Sinh Trở Về: Thiên Đế Ma Phi của cùng tác giả.
2.00 Vạn chữ | 2024-09-02 18:25
Tuyết Lạc Thính Phong | Ngôn tình | Hoàn thành
Ngày Cảnh Dật từ Tô Châu trở về, Kiều Sơ Huân đến chỗ Minh đại phu chẩn bệnh, được chứng thực đã có thai ba tháng. Thật ra thì với tính tình tỉ mỉ cẩn thận của Kiều Sơ Huân đáng lẽ đã nên phát hiện ra chuyện này từ sớm. Chuyện là cái thai này rất yên ổn, không hề có triệu chứng gì, mãi tới lúc được năm tháng mà bụng cũng chỉ hơi lớn hơn một chút, cho nên lúc được chẩn đoán là mang thai, không chỉ Kiều Sơ Huân giật mình mà ngay cả Cảnh Dật cũng mặt trắng bệch ra.
11.80 Vạn chữ | 2024-09-02 18:25
Tuyết Linh Tử | Ngôn tình | Hoàn thành
Hai năm sau. "Điềm Điềm, chậm thôi con" Sở Tâm Nhi đi theo con gái dịu dàng nhắc nhở, cô nhìn thấy con gái hoạt bát chạy nhảy liền cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Điềm Điềm chạy theo chú mèo con thích chí cười tít mắt, trên người mặc chiếc váy công chúa màu hồng mái tóc được kẹp một cái nơ màu đỏ vô cùng xinh đẹp. Cô bé chu môi làm trò khiến Sở Tâm Nhi bật cười. "Mẹ...mẹ ôm ôm..." Điềm Điềm dang hai tay trắng nõn mũm mĩm về phía Sở Tâm Nhi ngọt ngào nói. Sở Tâm Nhi đi tới bế con gái lên đi vào bếp "Điềm Điềm, rửa tay đi con". Ngay lập tức hai cánh tay xinh xắn của Điềm Điềm đưa ra trước vòi nước rất thuần thục rửa tay sạch sẽ. Sở Tâm Nhi thấy con gái làm tốt liền hôn lên má Điềm Điềm khen ngợi."Điềm Điềm nhà ta giỏi quá". Bà Hạ và Nhược Lan từ trên gác đi xuống thấy Điềm Điềm ngồi ngay ngắn trên bàn ăn liền cười nói "Hôm nay Điềm Điềm lại chờ bà nội với bà ngoại rồi, thật xin lỗi con nha". "Không sao đâu...bà...nội...bà ngoại"Giọng nói ngọng nghịu pha lẫn sự non nớt của Điềm Điềm vang lên khiến hai người bật cười thành tiếng. Mọi người chuẩn bị ăn cơm thì cũng là lúc Hạ Minh từ công ty trở về, anh thay dép đi vào trong chào mẹ rồi nhìn sang con gái yêu tươi cười "Điềm Điềm, xem bố mua gì cho con này". Điềm Điềm tụt xuống khỏi ghế chạy tới chỗ anh liền thích thú vỗ tay "A...bố mua búp bê công chúa...yêu bố..."
20.80 Vạn chữ | 2024-09-02 18:25
Hạnh Dao Vị Vãn | Tiên hiệp | Hoàn thành
Trên núi tuyết gió lạnh thổi rít qua như dao cắt, một bóng người để lại bước chân nông sâu giữa nền tuyết trắng, chẳng biết qua bao lâu mới ngẩng đầu lên trong vùng hoang dã, nhìn sơn môn cao ngất ngưỡng ở cách đó không xa. Không Thiền phái. Vào mười năm trước, đây chính là đầu não của tông môn chính đạo, là danh môn đại phái nhất hô bá ứng, nhưng hôm nay, nó chỉ còn là một vùng ven nằm giữa núi tuyết bị người đời quên lãng.Thình lình một cơn gió thổi thốc tới, màn tuyết lại vùi lấp tầm mắt một lần nữa, gió tuyết thổi quét qua khiến người nọ phải siết chặt mũ trùm đầu, cắn răng sải bước nhanh hơn, nhắm về hướng đại môn của Không Thiền phái cách đó không xa. Người đang vượt qua cơn gió tuyết này là một thiếu nữ choàng chiếc áo khoác bằng da cừu trắng muốt, tuổi tầm mười lăm mười sáu, vì gấp gáp mà dáng vẻ vô cùng chật vật, môi tái nhợt và khô nẻ, đôi mắt vô thần nhìn thẳng tới trước, gương mặt vốn đẹp đẽ lộ ra chút tiều tụy, chỉ thả từng bước vô hồn.Chẳng biết phải mất bao lâu, cái sơn môn dường như mãi mãi cũng không tới được ấy cuối cùng cũng xuất hiện ngay trước mắt. Nhìn xuyên qua cánh cửa nọ là một bậc đá dài tít tắp, trên đó trải tuyết mỏng, bốn bề vắng lặng như tờ, chẳng có gì khác với con đường vừa mới đi qua. Không Thiền phái tọa lạc trước mắt chỉ có vài tòa đại điện gác cao trống rỗng đứng sừng sững trên đỉnh núi, khó phát hiện ra chút hơi thở sự sống nào.
20.40 Vạn chữ | 2024-09-02 18:25
Toan Giác Cao | Ngôn tình | Hoàn thành
Dương Mai chống má ngồi trên xe Lý Diễm. Trời vừa tảng sáng, hai bên đường vẫn còn ánh đèn. Thời gian còn sớm, trên đường gần như không có người qua lại, cũng không có xe, rất an tĩnh. Lý Diễm lái xe, nhìn thoáng qua bên cạnh thấy sắc mặt Dương Mai lạnh lùng, mí mắt còn chưa mở ra hoàn toàn, trông như còn buồn ngủ. Cô ta tự nhiên cảm thấy vui vẻ, nói: “Không tình nguyện học xe vậy à?” Dương Mai liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Tớ đã thi ba lần.”“Ồ, thi bao nhiêu lần hỏng bấy nhiêu lần, hỏng bao nhiêu lần thi bấy nhiêu lần. Tinh thần này rất đáng cổ vũ.” Dương Mai trừng mắt, Lý Diễm cười vài tiếng thật khoa trương, chờ cười đủ rồi, nghiêm túc lại nói: “Tớ nghe người ta nói, khóa thứ ba sẽ thi thực hành điện tử, nhân lúc còn chưa cải cách, cậu sớm lấy được bằng lái đi. Bằng không về sau thi sẽ càng không có nhân tính.”Dương Mai nghe xong thần sắc không thay đổi, mắt cũng không thèm nháy, chỉ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.Như vậy thoạt nhìn, Dương Mai mặt không biểu tình, giống như đối với chuyện “Nhân lúc còn sớm lấy được bằng lái” này không để bụng chút nào. Nhưng Lý Diễm biết, Dương Mai có chút khẩn trương. Bởi vì tay trái cô đang nắm chặt dây an toàn đến nhăn nhúm. Dương Mai khẩn trương sẽ không biểu hiện ở trên mặt, mà là thông qua phương thức khác thể hiện ra. Tựa như có những người thời điểm khẩn trương sẽ không tự giác mà đổ mồ hôi lạnh còn Dương Mai là không tự giác mà nắm chặt đồ vật, mặc kệ là cái gì, chỉ cần ở trong tay cô đều sẽ bị siết chặt.
17.60 Vạn chữ | 2024-09-02 18:25
Nhất Chi Tiểu Hoa | Ngôn tình | Hoàn thành
Ký túc xá nữ là toà nhà ngói đỏ tường trắng kiểu châu Âu, Ôn Tây đứng trước cổng, đã lập tức ngửi thấy mùi hương dễ chịu. Đúng là chỗ ở của con gái. Cách đó không xa, có một cánh cổng lớn màu bạc, phía sau là ký túc xá nam Khoa Múa. Tổng thể cũng giống như bên nữ, chỉ khác mái nhà màu xanh lam. Muốn qua cổng chính phải quẹt thẻ, bước vào bên trong, đá cẩm thạch trắng phản chiếu bóng Ôn Tây, một người phụ nữ gọi cô: "Bạn học, sinh viên mới lại đây ghi danh."Bên cạnh cổng là văn phòng, làm việc 24/24, Ôn Tây đi đến, cắm thẻ vào máy quẹt, sau đó nhập thông tin nhận dạng của bản thân. Phòng Ôn Tây nằm trên tầng năm, vào thang máy cũng phải quẹt thẻ, bảng số tự động hiển thị "5". Màn hình trong thang máy đang chiếu "Vì sao đưa anh tới", đoạn giáo sư Do quăng kẻ xấu lên sân thượng...... Ra khỏi thang máy, mỗi bên một phòng, phòng Ôn Tây ở bên trái.Quẹt thẻ vào cửa, bên trong không một bóng người, là cô đến sớm nhất hay muộn nhất? Phòng rất lớn, bày biện ngăn nắp sạch sẽ, đồ điện hoàn toàn tự động. Một phòng khách, một phòng bếp, một phòng tắm, Ôn Tây đi vào phòng ngủ, có ba chiếc giường, trong đó hai chiếc đã để đầy đồ đạc. Xem ra là cô đã tới chậm......
10.00 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Dye1002 | Ngôn tình | Hoàn thành
Bên sườn núi Lô Soây Tông, một cuộc chiến khốc liệt đang diễn ra. Trên nền đất lạnh lẽo, thiếu nữ kiều diễm với bộ tứ thân lộng lẫy đang ôm lấy ngực, thở gấp từng hồi. Những dải lụa hồng quấn quanh đôi tay nuột nà rũ rượi trên đất, vướng mắc trên những cành cây xơ xác. Khóe môi đỏ hồng rỉ máu."Ban cơ, nàng là vợ ta, nàng phải cùng ta nhìn về một hướng". Giọng của gã đàn ông ấy cất lên, thật lạnh lùng, thật nghiêm nghị. Trong giọng nói của hắn không hề vương chút xót thương nào. Dù rằng nàng vừa mới hạ sinh cho hắn hai đứa trẻ, vẫn chưa được nghỉ ngơi, dù rằng chính hắn đã đánh nàng trọng thương như thế này." Phong quân, ta là vợ chàng, nhưng ta cũng là thuộc hạ của Hùng Vương."" Đừng ngu muội nữa, nếu nàng không cùng ta trung thành với An Dương Vương, ta sẽ bắt đi hai con." Ban Cơ lau máu trên môi, đôi mắt tuyệt đẹp cong cong, tựa như vầng trăng khuyết. Nụ cười của nàng vẫn mê người như vậy, dù phu quân của nàng đã nhẫn tâm ra tay với nàng, nhưng ánh mắt nàng không hề chất chứa thù hận. "Phong quân, Ban Cơ sống là thuộc hạ của Hùng Vương, chết vẫn sẽ tôn thờ Hùng Vương". "Khốn khiếp! Phong Thần rít giọng. Bộ trang phục Tày đơn sắc của ngài dường như trở nên tối tăm hơn. Mái tóc đen dài vờn bay trong gió, gió, phải rồi, gió đang mạnh dần lên."
63.80 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Ngưng Lũng | Ngôn tình | Hoàn thành
Khi điện thoại reo, Lục Yên đang ngâm mình trong phòng tắm. Ngày hôm nay tan ca trễ, về đến nhà đã gần mười giờ, vừa mệt vừa buồn ngủ, trong đầu chỉ lăm lăm một thứ: chính là chiếc giường. Về nhà, cô đi thẳng vào phòng tắm, nhanh nhanh chóng chóng tắm cho xong rồi leo lên giường ngủ.Điện thoại di động đặt ở trên giường chỉ cách cửa phòng tắm một khoảng ngắn, nhưng vì cách lớp cửa dày nên nhất thời cản trở mọi âm thanh. Tiếng chuông liên tiếp reo lên nhiều lần mới có thể xuyên qua vật cản truyền đến tai Lục Yên.Một cuộc gọi sau mười giờ cảm giác thế nào nhỉ... Không có ai rõ hơn Lục Yên, cô hoảng hốt, không màng đến đầu đầy bọt xà phòng vơ vội chiếc khăn tắm quấn vào người, lao ra ngoài nhận điện. Chưa kịp chạy đến giường, tiếng chuông liền tắt mất. Cô lấy khăn dụi mắt, cầm điện thoại, mở khóa màn hình.Trên màn hình là một dãy số xa lạ, không phải số máy bàn của Khoa, cũng không phải là số điện thoại của đồng nghiệp đang trong ca trực, lại ngắt đúng lúc đã chỉ rõ chắc chắn là một tên lừa đảo. Đùa gì chứ... Lục Yên tiện tay cho số này vào blacklist, rồi vứt điện thoại trên giường. Tối hôm qua cũng vậy, gần mười một giờ, khi cô đang chuẩn bị ngủ đột nhiên có điện thoại gọi đến. Cô còn tưởng rằng bên khoa có việc gấp tìm, vội vàng nhận điện, vậy mà chưa chờ cô lên tiếng đã ngắt máy. Đêm nay cũng như vậy. Cô thầm rủa tên lừa đảo, sau đó quay trở lại nhà tắm.
12.40 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Vân Giáo Chủ | Ngôn tình | Hoàn thành
Hai người vừa đi xuống cầu thang đến lớp học ở tầng dưới, lập tức có một nam sinh đeo kính ở trong đám người chạy đến trước mặt Tô An Ninh. Nam sinh này trong tay nắm chặt một bức thư, có lẽ là vì rất căng thẳng nên tay hơi run run. Cậu ta ngăn lại trước mặt Tô An Ninh, mặt đỏ như quả táo, mãi mà không nói nên lời. Tô An Ninh nhìn cậu ta, vẻ mặt rất bình tĩnh, “Bạn học, bạn có chuyện gì à?”Nam sinh lắc lắc đầu, sau đó mới kịp phản ứng ra mà lại gật gật đầu, giơ hai tay ra đưa thư tình đến trước mặt Tô An Ninh, lắp ba lắp bắp nói, “Có, tớ có.”. “Bạn học… Tô… An Ninh… tớ, tớ thích…cậu, cậu có thể… hẹn hò… với tớ được không?” Cuối cùng cũng cà lăm xong, trong giọng nói còn mang theo giọng điệu khác, khi nghe có cảm giác rất kỳ cục. Tưởng Hủ Hủ đứng một bên cười một tiếng.Mặt nam sinh càng đỏ hơn, càng bứt rứt lo lắng hơn nữa. Tô An Ninh liếc Tưởng Hủ Hủ một cái, cô ấy lập tức che miệng đứng sang một bên, nhìn bả vai vẫn còn đang run lên của cô ấy, hẳn là vẫn đang còn cười đây. Tô An Ninh không quan tâm đến cô ấy nữa, nhìn bức thư trong tay nam sinh trước mặt, không đưa tay nhận, “Vị bạn học này, luyện tiếng phổ thông cho tốt rồi hẵng đến trước mặt người ta thổ lộ nhé.” Rồi cô kéo Tưởng Hủ Hủ đi.
8.00 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Nhất Độ Quân Hoa | Kiếm hiệp | Hoàn thành
Kẻ bị xiềng xích gắn chặt hừ lạnh một tiếng, Giang Thanh Lưu khẽ ra hiệu, tên thủ vệ đứng cạnh hiểu ý lùi ra. Hắn nhìn chằm chằm vào kẻ tóc tai rối tung, cuối cùng móc một chiếc bình ngọc, dốc ra hai viên thuốc tròn đỏ như máu. Xiềng xích lại vang lên một tràng tiếng động, hắn bóp lấy cằm kẻ bị trói, nhét hai viên thuốc vào miệng, sau đó ép hắn phải nuốt xuống.Cổ họng Bạc Dã Cảnh Hành khẽ chuyển động, hắn có thể giãy dụa nhưng không được. Ba mươi năm nay, mỗi ngày hắn đều sống dựa vào hai viên thuốc này. Sau khi thuốc trôi xuống bụng, cả người hắn đều thả lỏng, đôi mắt vốn dĩ trầm tĩnh cũng dần dần mất đi thần thái, tầm nhìn bắt đầu trở nên mê man. Giang Thanh Lưu chậm rãi tới gần hắn: “Ngũ Diệu Tâm Kinh ở đâu?”.Cánh môi hắn run rẩy, không tài nào tập trung chú ý được, cả người rơi vào trạng thái mơ màng. Giang Thanh Lưu lại dứt khoát lấy ra thêm một viên nữa, cạy miệng hắn ra nhét vào. Lần này hắn thậm chí còn không thể cắn chặt răng. Viên thuốc này được gọi là Trường sinh hoàn, cái tên nghe vô cùng mĩ miều, sau khi ăn vào sẽ khiến người ta lâng lâng như lạc vào cõi tiên. Nhưng tác dụng phụ cũng rất rõ ràng, mấy năm nay thần trí hắn trở nên mơ hồ. Tộc trưởng, và các vị trưởng lão từng trải của Giang gia sau khi thương nghị xong, đều cho rằng Trầm Bích sơn trang cũng không nhất thiết phải giữ lại một kẻ điên nguy hiểm như vậy.
11.80 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Hải Ma Phấn | Ngôn tình | Hoàn thành
Trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt của BV Nhân Khang, thời điểm Cố Noãn Phong nghe thấy bác sĩ tuyên bố não bộ Diệp Thanh Thành tử vong, nàng lần đầu tiên không kiêng dè khóc thành tiếng. "Bác sĩ, tôi không tin, không phải ông nói còn có trường hợp hôn mê một tháng sao? Anh ấy mới hôn mê hơn 20 ngày, Tần Thương, Tử Khanh, các anh nói một câu, các anh đều là bác sĩ, các anh sẽ giúp anh ấy điều trị thêm, anh ấy chỉ là ngủ thiếp đi thôi mà..." "Noãn Phong, Thanh Thành nếu như nhìn thấy em như vậy cậu ấy sẽ khổ sở, cậu ấy ra đi rất vinh quang, cậu ấy là anh hùng, cậu ấy cứu người khác..." "Em không cần sinh ấy làm cái gì anh hùng, em chỉ muốn anh ấy sống thật khỏe mạnh."
10.00 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Đại Ôn | Ngôn tình | Hoàn thành
“Tay hắn từ từ lướt qua trước ngực nàng, khiến thân thể nàng bắt đầu run rẩy, gò má trắng nõn thoáng nổi lên màu đỏ ửng, hắn cười nhẹ, hướng đến bên tai nàng thở nhẹ một hơi. Cơ thể nàng chấn động, ngập ngừng nhìn hắn, hé mở đôi môi hồng, nói: “Anh yêu, hôm nay có chuẩn bị cái này cho anh.” Nói đoạn, lấy ra roi gai từ dưới giường, lập tức vùng dậy, áp đảo!” Hoa Nguyệt Nguyệt đọc một hơi xong cả đoạn, không thèm để ý ánh mắt kinh ngạc của đám người xung quanh, quay sang phía Hoan Tử ngồi đối diện, nhướng nhướng mày.“Thế nào Hoan Tử, chị gái của em viết tiểu thuyết thế nào? Có phải rất kích thích rất khiêu khích không hả? Nhanh đi báo cáo chị em đi nào.” Hoa Nguyệt Nguyệt nheo mắt lại, cái mặt vốn có thể coi là thanh tú tức khắc trở nên hết sức bỉ ổi. Hoan Tử đang uống trà sữa, vừa nghe, trong nháy mắt, phun hết trà sữa trong miệng thẳng về phía trước.Hoa Nguyệt Nguyệt nhảy dựng lên, vừa cầm vội giấy chùi chùi bộ váy ngắn mới mua vừa oán trách: “Hoan Tử, trước mặt bao nhiêu người mà em dám phun sữa hả! Dù gì cái loại chuyện không tiết tháo như thế là chị không có làm được đâu nhé.” “Phụt –“ Khách ở mấy bàn gần đó, không hẹn mà cùng cười. Hoa Nguyệt Nguyệt xoa xoa lông mày, liếc Hoan Tử một cái, nói: “Hoan Tử, em xem, chị gái em đi đến đâu cũng thành nhân vật tiêu điểm mà.”
9.60 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
ZuMin | Ngôn tình | Hoàn thành
Người ba đã nuôi nó 16 năm nay, khi đứng trước ông, nói chuyện với ông nó không nhận được sự ấm áp, chẳng có tí gì là tình máu mủ. Với nó, ông luôn giữ một thái độ kính cẩn, giữ kẻ, một sự tách biệt nào đó mà nó không tài nào lý giải được, giữa ông và nó luôn là những cuộc nói chuyện nghiêm túc chứ không phải là những cuộc trò chuyện không đầu không cuối với nhiều tràng cười rôm rả như bao gia đình khác. Thật sự với nó những điều đó cũng chẳng sao cả (ặc ặc, tình cảm gia đình thế mà bảo không sao!!?), nó vẫn rất kính trọng và yêu quí ông.Trở lại với chiếc giường êm ái, nơi một thiên thần xinh xắn đang ngủ, dù vẻ mặt lộ rõ sự mệt mỏi nhưng trông nó vẫn rạng ngời, nó đẹp, phải, nó rất đẹp, nó đẹp một cách rất dễ thương. Khuôn mặt của nó là một bức tranh tuyệt mĩ, kết hợp cả tinh hoa đất trời và tình yêu thiên nhiên của tạo hoá. Đôi chân mày rậm, đường nét rõ ràng, hàng mi thẳng, dày và đen nhánh, cánh mũi cao, thanh tao với đôi môi hồng nhẹ, một nét đẹp thánh thiện và quá đỗi tự nhiên (ui ui, ước gì mình được như chị ý). Nắng tinh nghịch cứ đeo đuổi mãi nét đẹp ấy mà làm nó thức giấc.Nó vươn vai, mắt lờ mờ đi làm vscn, bây giờ thì hoàn toàn tỉnh táo, bước đến ban công, nó đưa ánh mắt nhìn xa xăm, tự mình gặm nhắm nỗi buồn.
11.40 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
| Sủng | Hoàn thành
Mùa hạ ban ngày dài hơn ban đêm, bảy giờ tối, trời vẫn chưa đen hẳn. Chương Tước ngày hôm nay sau khi đi tụ tập với bạn bè mới không nhanh không chậm trở về nhà, nhấc khay cơm thừa canh cặn người giúp việc chuẩn bị sẵn lên, bước chân đi về phía nhà cũ. Nhà cũ ở nông thôn, đường không phẳng, phần đường đủ để lái xe qua trồng đủ loại cây cối hai bên, lái xe qua lập tức tối om, lúc xuống xe gã không thấy rõ mặt đất, giẫm một cước vào đống bùn, mặt giày ngay lập tức dính bẩn.Chương Tước chửi thề một câu, chỉ muốn ném luôn chỗ cơm trong tay. Gã không hiểu nổi, tại sao cô lại chỉ đích danh gã đến đưa cơm cho thằng ngốc này, nhà họ Thẩm từ trên xuống dưới có tận, hai, ba mươi miệng ăn, cũng không phải ăn cơm trắng, vậy mà lại để gã đi đưa tận bốn năm. Tuy nói năm ấy là do mẹ không cẩn thận đẩy nó xuống cầu thang ngã thành ngu ngốc, nhưng tên kia vốn cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, cả ngày cúi gằm mặt đọc sách, rắm cũng không thèm thả một cái, quần áo giặt bạc cả màu cũng dám mặc, dáng đi cũng còng lưng rúm ró, chỗ nào có nửa điểm dáng dấp của trưởng nam nhà họ Thẩm? Người này có bị ngu hay không cũng vậy, đều là tên phế vật ngu ngốc, nhìn chỉ thấy xúi quẩy.
8.80 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
T. Harv Eker | Khác | Hoàn thành
Nếu muốn tạo ra thịnh vượng, điều quan trọng là bạn phải tin rằng bạn là người cầm lái của cuộc đời mình, đặc biệt là cuộc sống tài chính của bạn. Nếu bạn không tin điều đó, nghĩa là bạn vốn dĩ tin rằng bạn không thể kiểm soát được hoặc kiểm soát rất ít cuộc sống của mình, và do vậy bạn không thể kiểm soát được hoặc kiểm soát rất ít khả năng thành công tài chính của bạn. Đó không phải là một thái độ để giàu có.Bạn có bao giờ để ý rằng thông thường chỉ những người nghèo mới làm tiêu tan cả gia tài vào trò chơi xổ số không? Họ thành tâm tin rằng sự giàu có sẽ đến với họ nhờ ai đó sẽ đọc tên họ lên sau một cuộc rút thăm. Họ bỏ cả buổi tối thứ bảy để dán mắt vào ti-vi, hồi hộp theo dõi buổi xổ số để xem tuần này vận may có “rơi” trúng mình hay không.Chắc chắn ai cũng muốn trúng số, và những người giàu thỉnh thoảng cũng vẫn chơi cho vui. Nhưng thứ nhất, họ không bao giờ chấp nhận bỏ ra một nửa thu nhập củamình để mua vé số, và thứ hai, việc trúng số không phải là chiến lược làm giàu chủ yếu của họ.Bạn phải tin rằng bạn là người tạo ra thành công của mình, rằng bạn là người tạo ra sự khốn quẫn của bạn, và rằng bạn là người tạo nên những khó khăn xung quanh tiền bạc và thành công của bạn. Dù bạn có ý thức hay không thì vẫn chỉ là bạn đã làm nên tất cả những điều đó.
4.40 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26