Ba Lợi | Ngôn tình | Hoàn thành
Lòng buồn bực. Thở không ra hơi. Ta chợt hít một hơi, lại bị sặc một hớp nước khiến đầu váng mắt hoa, nước lạnh như băng khiến ta từ từ tỉnh táo mấy phần. Hình ảnh trước mắt từ từ rõ ràng, lại chỉ có thể nhìn thấy mờ tối đen như mực, từ từ mới nhìn rõ vách đá màu đen trên đỉnh đầu, ta giật giật thân thể, phát hiện mình không thể động đậy... Đây là đâu? Bên tai mơ hồ truyền đến tiếng vang nhỏ bé, dường như có gì đó đang tới."Không biết tự lượng sức đi tìm Cỏ Hóa Hình gì chứ, giờ thì hay rồi, nửa chết nửa sống, ta thấy đạo hạnh ngàn năm cũng không đủ cứu mạng ngươi! Nhanh dẫn tỷ tỷ ngươi về, đừng chết trong động phủ của ta, nếu truyền đi, đến lúc đó Lam nương tử ta sao có thể đặt chân ở Yêu Giới!" Trong giọng nữ nhân bén nhọn cay nghiệt ồn ào kia, hình ảnh trước mắt ta từ từ khôi phục rõ ràng.Giường đá lạnh như băng phía dưới truyền đến cảm giác lạnh lẽo, bốn phía còn có vài mạng nhện xám trắng, còn có một cái kén lớn được bọc bởi một đống tơ nhện, xương cốt trắng xóa trên đất hết đống này đến đống khác, ta không khỏi lạnh cả người. Đầu còn choáng, ta cố gắng nhớ lại những ký ức hỗn loạn kia.
12.40 Vạn chữ | 2024-09-02 17:15
Thất Sắc Cẩm | Ngôn tình | Hoàn thành
Bệnh viện. "Mộ tiểu thư, đã chẩn đoán chính xác, ung thư não. Nhưng cô đừng lo, nếu bây giờ tiếp nhận trị liệu, có hai thành cơ hội chữa khỏi." Bác sĩ đưa giấy báo cáo cho Mộ Thiên Tinh, không đành lòng nói. Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trông tiều tụy của Mộ Thiên Tinh càng tái nhợt, tay vươn ra cầm giấy báo cáo không ngừng run rẩy: "Nếu như không trị liệu, còn có thể sống được bao lâu?"Mặc dù đã tính toán kết quả xấu nhất, nhưng lúc nghe thấy hai chữ "Ung thư", trái tim căng như cây cung của cô vẫn "Thình thịch" một tiếng, gãy. "Khoảng hai năm." Bác sĩ cho biết chi tiết. Nghe vậy, chợt Mộ Thiên Tinh cười: "Vậy là đủ rồi! Vậy là đủ rồi...cám ơn bác sĩ!" Đi ra bệnh viện, Mộ Thiên Tinh hít sâu, lấy điện thoại ra gọi số đã lâu không gặp. Không ngờ, bên kia rất nhanh đã thông.Giọng đàn ông trầm thấp mà không kiên nhẫn truyền đến: "Chuyện gì?" Mộ Thiên Tinh thở ra một hơi: "Tưởng Quý Thần, không phải là anh muốn ly hôn sao? Tôi đồng ý, tối nay anh về ký tên đi! À đúng rồi, tôi sợ qua tối nay tôi sẽ đổi ý, cho nên anh muốn ly hôn, tối nay nhất định phải trở về!"
10.00 Vạn chữ | 2024-09-02 17:15
Trong căn phòng tối, tràn ngập mùi ân ái. Gã đàn ông đang áp sát trên người phụ nữ. Anh ta chuyển động một cách máy móc và đôi mắt trống rỗng. Dường như, người đàn ông này đang cố hoàn thành một nhiệm vụ. Ngoài cảm giác sinh lý ra, anh không hề còn bất kỳ một cảm xúc nào khác nữa. Hổ Tình đang nắm chặt lấy ga giường, cô cố gắng cắn chặt răng ngăn cho tiếng rên không trào ra khỏi miệng.Chuyển động của người đàn ông nhanh dần, cuối cùng, Hổ Tình không thể nhẫn nhịn hơn nữa. Dù đã cố ép bản thân nhưng không thể làm chủ được hơi thở gấp gáp…Kỳ Thiệu Xuyên nhăn mày, động tác của anh đã tăng tiến mạnh hơn, hai tay anh bám vào eo của Hồ Tình để có đà tiến sâu hơn. Kỳ Thiệu Xuyên chỉ mong có thể sớm kết thúc chuyện hoang đường này.Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu thẳng vào mặt Kỳ Thiệu Xuyên làm lộ rõ vẻ mặt thiếu kiên nhẫn và lạnh lùng của anh. Hổ Tình đột nhiên run rẩy. Tiếng chuông này không chỉ Kỳ Thiệu Xuyên mà cả Hồ Tình cũng rất quen thuộc. Có một chút mong đợi, Hổ Tình trèo lên người Kỳ Thiệu Xuyên, dịu dàng ôm cổ, nhè nhàng thì thầm: “ Anh… anh có thể… không nghe máy được không?” Kỳ Thiệu Xuyên do dự vài giây, đứng lên tự tách mình khỏi người của Hổ Tình. Một cảm giác trống rỗng đến bất ngờ ùa tới khiến cho cô cảm giác như đang chìm trong cái lạnh buốt của mùa đông.
10.00 Vạn chữ | 2024-09-02 17:15
Tử Tiêu | Ngôn tình | Hoàn thành
Mùa hè năm ấy, Mạch Manh Manh hoàn thành kỳ thi tốt nghiệp trung học, vừa vặn biết mình trúng tuyển vào đại học J tốt nhất ở thành phố J. Sau khi biết mình đã trúng tuyển, liền đi xem thử nơi mình sẽ sống trong bốn năm tiếp theo. Gần nhà cô không có xe buýt đi thẳng đến thành phố J, phải chuyển xe. Ở trạm xe có rất nhiều người đứng chờ, nhiều đến mức khiến Mạch Manh Manh gần như cảm thấy mình sẽ bị ép chết, bỏ mạng lại nơi này.Khi xe buýt chở đầy người chậm rãi chạy tới thì Manh Manh vô cùng khiếp sợ. Quá nhiều người rồi, hoàn toàn không có chỗ để chen lên, muốn cũng không có. Bên cạnh có người kêu la "Chuyến tiếp theo cũng nhiều người như vậy" "Chen chết rồi." "Nhường một chút". Nóng. Người ở phía sau không ngừng chen lên trước, Mạch Manh Manh rơi vào cảnh tiến lùi đều khó. Thật vất vả mượn sức của những người xung quanh chen lên xe buýt, chen lấn đi về phía cuối xe, liền nghe thấy tài xế nói "Không thể lên tiếp nữa.". Còn chưa kịp đứng vững, xe buýt liền khởi động. Dưới ảnh hưởng của quán tính, Mạch Manh Manh ngã về phía trước, vươn tay nắm lấy vạt áo người khác theo bản năng, cánh tay được người khác đỡ một chút sau đó liền buông ra.
4.60 Vạn chữ | 2024-09-02 17:15
Shihouin Shirahime | Ngược | Hoàn thành
Vì bức thiết muốn giúp người yêu chữa bệnh, Giang Nam Tình mạo hiểm đi trộm đồ. Nửa đêm, Giang Nam Tình đột nhập vào biệt thự của Lăng Kiệt, mục đích chính là lấy đi một viên ngọc quý.Thật không may, Lăng Kiệt không phải là một kẻ dễ xơi. Hắn ta lnh lùng, tàn nhẫn. Và thứ mà cậu muốn trộm càng trùng hợp hơn lại là di vật của người mẹ quá cố của hắn. Chính vì vậy, bi kịch của cậu bắt đầu từ đây. "Tình, em đã thành công trong việc mở khóa trái tim anh rồi!"
8.40 Vạn chữ | 2024-09-02 17:15
Nhan Song Tư | Ngược | Hoàn thành
Kể từ khi Trương Phong Hòa vừa ý Phùng Dã, đã lâu cậu không đi quán bar chơi. Chị em tốt Triệu Lệ nhìn cái người đã lôi kéo chính mình ra đây mua say, không nhịn được nhổ nước bọt nói: "Anh nói này Trương Phong Hòa, nhìn cậu bây giờ như vậy, thật nên gọi Phùng Dã đến nhìn cho rõ ràng bộ mặt thật của cậu." "Lệ Lệ, đừng chọc em, tâm trạng em thật sự không tốt." Trương Phong Hòa vừa nói vừa mạnh mẽ uống một hớp."Sao vậy? Phùng Dã lại chọc cậu tức giận?" Triệu Lệ thấy cậu tinh thần sa sút, cũng có chút không đành lòng. "Đã sớm nói với cậu, đừng quá mức chấp nhất với Phùng Dã. Người ta là ai? Đẹp trai gia thế tốt, loại đàn ông nào chưa gặp qua, hắn có thể để ý cậu sao? Chỉ có cậu liều lĩnh u mê, ngu ngốc mà đuổi theo hắn bảy năm..." "Bảy năm..." Trương Phong Hòa cay đắng cười, "Bảy năm, em cho rằng người có lạnh nhạt đến đâu, thời gian bảy năm cũng đủ rồi.""Vì vậy, trước đây anh khuyên cậu buông tay cũng không phải là hại cậu." Triệu Lệ thở dài.
9.40 Vạn chữ | 2024-09-02 17:15
Bồng Lai Khách | Ngôn tình | Hoàn thành
Nôn hết tất cả mọi thứ ra, cuối cùng còn chỉ còn chiếc dạ dày trống rỗng, khoang miệng Chân Chu đắng ngắt, ghé vào chiếc giường sắt chật hẹp, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt. Cô xin thề, sau khi về nhà, cả đời này cô cũng không lên tàu thuyền hay ca nô nữa. Thân chiến hạm bị sóng lớn đập lắc lư, một trận đau đầu hoa mắt lại kéo tới, sắc mặt Chân Chú trắng bệch, năm ngón tay nắm chặt tay vịn nơi đầu giường sắt, trợn to mắt, nghiêng ra ngoài nôn ọe mấy lần nữa, cuối cùng cũng chẳng còn vật gì trong bụng."Em gái, em cứ thế mãi không được đâu, để chị đi tìm lão Lý." Người nói chuyện là chị Chương ngồi cùng chuyến tàu tiếp tế với Chân Chu tới đảo đá san hô ở Đại Hải để thăm chồng. Chị Chương 40 tuổi, sau khi lên tàu được sắp xếp ngồi cùng Chân Chu, tính cách chị cởi mở, nhiệt tình lại hay nói chuyện, lúc đầu mới gặp Chân Chu trẻ tuổi xinh đẹp, thoạt nhìn giống như cô gái mới tốt nghiệp đại học, bước chân vào xã hội không lâu, cứ nghĩ cô đi thăm chồng mới cưới đã phải xa nhau.Sau khi biết cô kết hôn đã được 10 năm, hết kinh ngạc rồi, chị Chương liên tục nói chuyện cùng Chân Chu, một câu em gái, hai câu em gái, có lẽ cùng hoàn cảnh với nhau, khi thấy cơ thể Chân Chu không khỏe, chị Chương chăm sóc cô rất nhiều. Chân Chu biết mình bị say tàu, trước khi lên tàu đã võ trang đầy đủ, chuẩn bị hết các loại thuốc chống say tàu nhưng không có tác dụng.
18.80 Vạn chữ | 2024-09-02 17:15
AnyRead | Ngôn tình | Hoàn thành
Người ta nói, thật ra điều đau lòng nhất không hẳn là việc tôi yêu người đó nhưng người đó không yêu tôi. Mà là tôi và người đó yêu nhau, nhưng mà không thể bên nhau, không có được nhau... Với em, anh không thích em chính là nỗi đau lớn nhất, và khoảng cách xa nhất không phải là anh cách em cả ngàn dặm, mà vì dù ở gần nhau, anh vẫn không thể hiểu được trái tim em yêu anh đến nhường nào!
7.40 Vạn chữ | 2024-09-02 17:15
Phương Nấm | Xuyên không | Hoàn thành
Mở mắt ra, Bạch Nhược phát hiện mình đang nằm trên giường. Y nhớ lại, vừa rồi mình bị một người đàn ông đâm dao vào bụng. Nhưng hiện tại lại không thấy đau. Người phụ nữ trung niên bên cạnh nhìn thấy y tỉnh liền kinh hỉ gọi "Thanh nhi, con tỉnh rồi, Lữ đại phu, Thanh nhi tỉnh rồi ". Thầy lang y từ bên ngoài tiến vào, ông ngồi xuống bắt mạch cho Bạch Nhược."Phu nhân an tâm, tiểu công tử đã qua cơn nguy kịch, lão phu đi kê và thang thuốc để y bồi bổ" "Đa tạ đại phu " bà quay sang nói với Bạch Nhược. "Thanh nhi con nghỉ ngơi đi, nương đi làm chút gì đó để con lót dạ. Con đã hôn mê ba ngày, hẳn là rất đói đi". Bà vuốt tóc y, cười hiền hậu, thấy y định mở miệng liền ngăn cản:" Được rồi, đừng nói chuyện, hiện tại nghỉ ngơi đi, ngoan"
8.80 Vạn chữ | 2024-09-02 17:15
Hách Hách Nhất Tiếu | Tiên hiệp | Hoàn thành
Tây Cảnh Tiên Môn luôn là thánh địa Nhân tộc tu tiên hướng tới, từ lúc tổ tiên Khương thị dựng nên đến nay đã trải qua ngàn năm, bây giờ lại biến mất ở trong biển lửa đầy trời này, sao có thể không khiến người ta nghẹn ngào thổn thức. "Tại sao?" Một nữ tử áo đỏ cầm kiếm đứng thẳng ở trước sơn môn, nhìn sư môn bị ngọn lửa cắn nuốt, cũng không nhịn được nữa quỳ rạp xuống, trên mặt trắng nõn lẫn vết máu, mồ hôi và bụi đất, sợi tóc xốc xếch, nhưng vẫn không che giấu được dung mạo khuynh thành của nàng."Ngũ sư thúc, chúng ta nhanh đi thôi, nếu không chờ ma đầu kia đến sẽ không kịp nữa." Một đệ tử áo trắng vừa dứt lời, trước ngực đã xuất hiện một lỗ thủng máu đỏ chót, thậm chí hắn còn chưa kịp kêu cứu đã ngã xuống đất, ngay sau đó vô số tên lông trắng bay vụt qua bầu trời tràn ngập khói dày đặc, đệ tử tiên môn không kịp né tránh người này tiếp ngươi kia ngã xuống vũng máu.
3.60 Vạn chữ | 2024-09-02 17:15
Thanh Xuân | Xuyên không | Hoàn thành
Nhâm Thạch kể từ giây phút ly khai thế giới này, đau đớn suy nghĩ, cậu rốt cuộc đã tạo nên nghiệt ngã gì mà mọi thứ xui xẻo luôn quấn thân cậu, đến lúc chết cũng chết theo cách thê thảm nhất. Thân thể bị ngã từ chung cư lầu mười sáu, đến khi hồn lìa khỏi xác mới biết mình đã chết tươi, hồn bay lơ lửng bất giác nhìn xuống, khiến cậu kinh hồn thác đãng, cái thứ nhầy nhụa, huyết nhục mơ hồ đó chính là mình sao?Quá kinh hoàng rồi! Nhâm Thạch bay lơ lửng nhìn trên lan can tầng mười sáu, cô gái có mái tóc dài hiện lên vẻ mặt hoảng hốt nhìn chầm chầm đôi tay mình, một lúc sau thì chạy như biến... Má nó! Đến làm ma rồi mà cậu vẫn muốn chửi thề. Tất cả tại thằng nhãi ranh đó. Khâu Duẫn!? Người giết cậu không ai khác chính là con bồ lẳng lơ của thằng nhãi kia. Nhâm Thạch cố nói với hắn bao nhiêu lần là con ả đó chẳng có tốt đẹp gì đâu, vậy mà không thèm tin ông, còn nói ông đây vô sỉ dòm ngó bồ hắn.Được lắm! Có cho ông đây cũng không thèm nhìn nhé! Đúng là cái đồ bị cái đẹp che mờ mắt. Người yêu của thằng nhãi đó biết mình nhìn thấu ả, nên có ý đồ với Nhâm Thạch từ lâu rồi, kết quả không ngờ cô ta lại dứt khoát đẩy cậu xuống tầng mười sáu như vậy. Xem đi, ẻm đã tạo nghiệt gì rồi, một mạng người đó biết không? Một người thì bị đồng tiền làm mờ lý trí, còn một thằng thì bị sắc đẹp làm mù mắt.
23.80 Vạn chữ | 2024-09-02 17:15
Bát Thiên Quế Tửu | Khoa huyễn | Hoàn thành
Lại là một ngày mưa. Thiên Trọng Xuyên dậy rất sớm, hắn muốn đem con chim chẳng biết tại sao lại chết ở trong miếu ngày hôm qua đến Mộ Lý sơn an táng. Ngày mưa đường rất trơn, Thiên Trọng Xuyên đi chân trần, cầm một cọng dây thừng trói chặt quần áo rộng thùng thình, tư thái của hắn rất đoan chính, giống như cầm vật quý. Tay trái của hắn cầm con chim chết kia, tay phải che ở trên người chim, chặn cho nó một ít nước mưa lạnh lẽo.Mộ Lý sơn cách nơi này không gần, Thiên Trọng Xuyên đi thật lâu, thẳng đến khi mưa ngừng, chỉ còn lại một tầng mưa bụi đánh vào bờ vai cùng tóc ngắn của hắn, hắn bước lên con đường nhỏ vào núi. Đối với nơi này, Thiên Trọng Xuyên rõ như lòng bàn tay, hắn không sợ chân trần của mình sẽ bị cái gì đâm thủng, gần như đầu cũng không cần cúi, hắn đã tới nơi mình muốn đến, nơi đó có một cây bách nhỏ còn chưa trưởng thành, hắn cảm thấy nơi này đối với con chim chết yểu mà nói, là một nơi rất tốt để an giấc ngàn thu.
6.20 Vạn chữ | 2024-09-02 17:15
Chung Phục đứng trước cửa sổ, thân thể ép sát vách tường sượt qua thân bụi bặm. Y nhìn khoảng không trước mắt, ngón tay nhiều lần xoa động. Ba phút sau, cửa phòng thay quần áo bị người bên ngoài đẩy ra. Bụi trần trong không gian nhỏ hẹp rơi xuống, trắng xoá một lớp dày. Người đến cau mày thật chặt, vươn tay ra trước huơ huơ, bước nhanh tới chỗ cách Chung Phục một thước, móc chìa khoá mở tủ chính mình."Làm sao vậy? Đứng ngốc ở đây?" Dừng một chút, thấy đối phương chẳng phản ứng thì nói tiếp, "Đang lo lắng cho tiểu đồ đệ mới tốt nghiệp của cậu? Không sao, đội trưởng Đàm nói hắn đã nhờ những cảnh sát khác tới hỗ trợ, chí ít cũng mười bốn người, đám tội phạm ma tuý kia đêm nay không trốn thoát." Nói rồi hắn cởi cảnh phục trên người ra, thay thường phục. "Anh thì hiểu cái gì" Chung Phục xoay người."Tôi làm sao không?" Thích Văn Xuyên thả xuống vũ khí bên eo, lẫm lẫm liệt liệt đứng lên tiến lại huých bả vai cộng sự, "Yên tâm, đêm nay có tôi, đội trưởng Đàm cùng cậu. Nhiều trưởng bối như vậy quan sát, tiểu tử Trình Dật sẽ không có việc gì. Bất quá..." Hắn chuyển đề tài "Cẩn thận chút vẫn hơn. Lần này Lưu Dĩ Nam cũng tham gia, gã ước gì kéo chúng ta xuống nước chết đuối."
17.00 Vạn chữ | 2024-09-02 17:15
A_KHUYET | Ngôn tình | Hoàn thành
Từng âm thanh từng tiếng chúc tụng vang lên sau khi Đức cha dứt tiếng, Lâm Mặc cùng Thanh Vi chính thức thành vợ chồng. Tuy có thể xem đây là ngày vui của cả một đời nhưng Thanh Vi vô cùng ảo não. Cô yêu anh, yêu người tên Lâm Mặc rất nhiều nhưng cô biết rất rõ rằng trong lòng anh đã có một bóng hình, và đó... không phải cô. Trong mắt anh cô chỉ là một con tiểu tam không hơn không kém, ép gia đình gả mình cho anh. Nhưng vì yêu mà làm thế có gì sai?
1.60 Vạn chữ | 2024-09-02 17:15
Nguyệt Kỳ Nhi | Ngôn tình | Hoàn thành
Mơ màng mở đôi mắt to ra đập vào đôi mắt là căn phòng cổ trang giống mấy bộ phim hongkong, đầu liền xẹt qua một câu: Mô-típ cũ rích ta xuyên không rồi. Ý thức vừa mới gom về thì liền tan nát ra với tiếng thét chói tai sau lưng: “Áaa…Thánh Cô tỉnh rồi mau…mau báo cho giáo chủ, phu nhân và thiếu chủ mau.” Sau khi tiếng nói lanh lảnh đó thì chừng mười lăm phút sau một đoàn người tung tăng à không gấp gáp chạy vào.
11.00 Vạn chữ | 2024-09-02 17:15
Vi Dịch Kiệt theo những người khác lên thành thị làm công nhân, còn được gọi là nông dân công. Quê của cậu bần cùng, nghèo khổ, thanh niên trai tráng đều phải tha phương mưu sinh khắp nơi kiếm sống, ở lại đều là những người già yếu. Cậu cũng không ngoại lệ. Năm năm trước, khi vừa mới tốt nghiệp trung học, Vi Dịch Kiệt được tỷ tỷ giới thiệu, vào làm công nhân ở một công trường. Thường ngày ở công trường, Vi Dịch Kiệt chủ yếu là phụ trách cắt thép cùng đổ bê-tông cement, ngẫu nhiên cũng sẽ phụ trách khuân vác vật liệu xây dựng. Năm năm qua, Vi Dịch Kiệt đối với cuộc sống này đã thành thói quen, bình thường làm chung cùng nhân viên tạp vụ.Mà chuyện duy nhất làm cho cậu phiền não không thôi chính là công trường không có nữ nhân. Tuy rằng bên cạnh công trường có một “nhà nghỉ” dành cho dân công đến khi cần. Nhưng Vi Dịch Kiệt là người có học, thành thật phúc hậu, chưa từng qua đó tìm nữ nhân. Còn hơn tiết dục, Vi Dịch Kiệt hy vọng có thể sớm tìm được một cô gái thật tâm yêu cậu, có lẽ là cậu so với những người khác ở công trường có học qua vài năm sách vở. Vi Dịch Kiệt còn nhớ rõ hắn từng đọc một quyển sách bìa đã rách nát không sao đọc nổi tên trang bìa, cậu đọc được một câu chuyện tình yêu thực cảm động, từ đó cậu luôn mong mình có thể tìm được một tình yêu như vậy.
4.20 Vạn chữ | 2024-09-02 17:15
Tiểu thiếu gia của gia tộc quyền thần đệ nhất thiên hạ ra cửa chơi, tùy tay cứu một tiểu khất cái trọng thương xém chết. Tiểu khất cái nhìn tiểu thiếu gia cao quý kiều nộn xinh đẹp, nói: “Nếu có một ngày ta công thành danh toại quyền khuynh thiên hạ, có thể cưới ngươi làm vợ hay không?” Tiểu thiếu gia nhỏ giọng nói: “Thật ngại quá a, không được.” Mối tình sâu nặng đầu tiên của tiểu khất cái bị tiểu thiếu gia dùng thái độ khó xử lại không mất lễ phép mỉm cười cự tuyệt, nhưng mà vẫn như cũ không buông tay. Hắn rất yêu tiểu thiếu gia, đặc biệt là mông của tiểu thiếu gia.
2.20 Vạn chữ | 2024-09-02 17:15
A Hắc Tang A | Ngược | Hoàn thành
Một con đại bàng tuyết đậu trên tảng đá cạnh hồ, con mắt màu hổ phách cảnh giác quan sát động tĩnh xung quanh. Nước chảy “Ào” một tiếng, có người từ trong mặt hồ tràn đầy vụn băng mãnh liệt nhô đầu lên, giống như thình lình xuất hiện, đập tan sự yên lặng trong thung lũng này, con đại bàng tuyết kia dồn sức vỗ cánh bay lên. Đôi mắt xanh lam nhìn chăm chú con ác điểu bay về phía không trung, nó vọt thẳng lên bầu trời, từ một dải xanh thẳm kẹp giữa thung lũng dần dần biến thành một chấm nhỏ màu xám, chậm rãi biến mất.Thanh niên nhìn theo bóng con đại bàng tuyết kia cho tới khi nó hoàn toàn biến mất, dường như lúc này mới chợt nhớ tới tình cảnh của mình. Hắn bắt đầu vỗ nước, hai tay sải ra, bơi về phía bờ hồ. Thời tiết rất lạnh, gần như ngay cả hơi thở cũng ngưng tụ thành băng. Thanh niên lõa thể, da của hắn trong nước hồ lạnh như băng lộ ra màu sắc tái nhợt, môi thâm tím bất thường, song động tác lại cực kỳ tiêu chuẩn, hắn bơi như một con cá đối trong nước, di chuyển rất nhanh về phía bờ hồ, phía sau thậm chí không có bọt nước. Tất nhiên bản thân hắn cũng là một con “cá đối” đủ mạnh mẽ và cường hãn, ít nhất sẽ không bởi vì nhiệt độ này mà bị đông cứng trong băng, không thể động đậy giống như tiêu bản thí nghiệm.
14.60 Vạn chữ | 2024-09-02 17:15
Dr. Mèo Hoang | Ngôn tình | Hoàn thành
Mỗi người đều có ước mơ cho riêng mình, có người ước mơ có thể trở thành một người thật vĩ đại, có người muốn thành bác sĩ, kĩ sư hay thành diễn viên, ca sĩ nổi tiếng và Ôn Hiểu Bạch cũng vậy cô cũng có một ước mơ của riêng mình đó chính là trở thành một người vợ truyền thống, một người vợ đảm đang, lo toang mọi việc trong nhà cho chồng mình. Với cái thời đại phụ nữ bình đẳng với nam giới thì suy nghĩ như vậy quả thật rất khác biệt. Có lẽ do sinh ra và lớn lên trong một gia đình có truyền thống lâu đời, được nuôi dạy theo phong cách cũ nên tư tưởng của Hiểu Bạch không giống những cô gái trẻ ngày nay. Hiểu Bạch vẫn đi học mỗi ngày vẫn sinh hoạt và tiếp thu những kiến thức tiến bộ, cô đặc biệt học rất giỏi nổi bật trong những người cùng trang lứa có thể do Hiểu Bạch mang vẻ khó gần cũng như có phần nhút nhát lạ thường hơn các bạn nữ khác khi đối diện với bạn khác giới. Hiểu bạch khi kết thúc cao trung thì không như các bạn đồng trang lứa khác vào đại học mà cô chọn cho mình một con đường đi riêng, cô chọn cách học nghề, học nấu ăn. Trong khoảng thời gian cao trung (cấp ba), Hiểu Bạch có nhận lời yêu Mạnh Hải Lý, sau đó anh ta vào đại học K, một đại học có tiếng nhất nhì của thủ đô nhưng mối quan hệ của hai người vẫn diễn ra êm đềm, không có nhiều thay đổi sóng gió như chính cái tính cách của cô. Rồi chuyện gì đến cũng đến, kết thúc cho một chuyện tình đẹp đó chính là một đám cưới trong sự hạnh phúc của hai họ nhà trai và nhà gái. Nhiều người cảm thấy ganh tị với Hiểu Bạch khi cô có thể yêu và kết hôn với mối tình đầu của mình, một người vừa đẹp trai, có học thức, điều kiện công việc ổn định như thế và lại hết mực yêu thương cô nhiều như vậy.Nhanh chóng sau đó đứa con trai đầu lòng của họ ra đời, nhóc con cực kì kháu khỉnh và trộm vía điển trai như ba của nó. Và đương nhiên Hiểu bạch có thể thực hiện được ước mơ của mình đó chính là trở thành một người vợ đảm đang lo toang công việc nhà cho chồng an tâm đi làm bên ngoài.
4.00 Vạn chữ | 2024-09-02 17:15
Cật Phạn Phạn Phạn | Ngược | Hoàn thành
Trên bờ cát, một đám nhóc con quay chung quanh một pháo đài xây bằng cát... Ánh mắt sùng bái của bọn nhóc đều lạc trên một người. Đó là một thiếu niên nhỏ tuổi, mặc áo ngắn tay, một cái quần đùi ngắn, tóc quăn xù ngăn ngắn che trên đầu, mắt to màu xanh lam lóe lên ánh sáng linh động, khuôn mặt trắng nõn còn mang theo chút trẻ con. Đây chính là Ai Nhĩ Duy Tư chín tuổi. Năm năm trôi qua, Ai Nhĩ Duy Tư từ một nhóc con béo phì trở thành một vương tử xinh đẹp. Nhóc có rất nhiều tài lẻ, hết thảy hài tử ở đây đều sùng bái nhóc. Ai Nhĩ Duy Tư rất thích nơi này, thích cảm giác được người khác sùng bái, ngoại trừ thỉnh thoảng nhớ tới ông bà, bá bá, Mập Mạp, còn có Lộ Đức. "Đây là pháo đài do anh làm, tòa pháo này được gọi là "Pháo đài Duy Tư", anh chính là chủ nhân của pháo đài này." Tiểu thiếu niên tự hào nói. "Em muốn làm thủ vệ!" Một tiểu tử gầy yếu giơ tay nói, trên gương mặt hồng hồng xuất hiện biểu tình thẹn thùng. "Em làm đầu bếp!" Một đứa bé khác nói. Ai Nhĩ Duy Tư lấy giấy bút, nghiêm túc ghi chép. "Chủ nhân nhỏ, cậu có cần một người quản gia không?"
14.80 Vạn chữ | 2024-09-02 17:15