Thập Cửu Dao | Sắc | Hoàn thành
Tụng Nhiên là một cậu họa sĩ minh họa truyện thiếu nhi. Vừa mới đi làm, cậu đã đến thành phố S dốc sức làm việc, lăn lê bò toài ngã vấp rất nhiều năm, cuối cùng cũng ký được hợp đồng dài hạn với mấy nhà xuất bản. Bởi vì chăm chỉ, lễ phép, giao bản thảo đúng deadline mà các cô các dì trong ban biên tập rất thích cậu, coi cậu như con trai, thường xuyên nói muốn giới thiệu bạn gái cho bạn thanh niên ngoan tích cực có chí tiến thủ Nhiên Nhiên. Có điều cậu luôn cười cười đáp không cần, cứ để tùy duyên đi. Đùa à, cậu là gay đấy, không thể làm hại cô nương vô tội nhà người ta được. Xu hướng tính dục của Tụng Nhiên là trời sinh, không cách nào đảo ngược lại được. Hơn hai mươi năm qua dù cậu không có thời gian yêu đương, cũng chưa từng thật sự thích ai. Nhưng trong những giấc mộng xuân, bóng dáng mờ ảo vùi mình cày cấy lau mồ hôi trên người cậu không ngực không mông, tuyệt đối không phải là con gái, điểm ấy cậu vẫn vững tin không hề nghi ngờ.Tụng Nhiên độc thân, vẫn chưa có bạn đời. Lúc vừa đến thành phố S, cậu nhìn thấy một đôi tình nhân đồng giới đang nắm tay sóng vai trong tàu điện ngầm. Điều này đã mang đến một tín hiệu sai lầm cho cậu, khiến Tụng Nhiên nghĩ rằng giới gay nơi này cũng bình thường công khai như đôi tình nhân kia. Thế là cậu lấy dũng khí đến gay bar trà trộn một đêm, nhưng lại chạy trối chết vì những bộ trang phục diêm dúa đầy ắp dục tình và không khí động dục trụy lạc nơi đây. Từ đó cậu cắt đứt suy nghĩ tìm kiếm bạn đời thông qua cách này.
8.80 Vạn chữ | 2024-09-02 17:58
Lạc Lạc | Ngôn tình | Hoàn thành
Sau khi người phụ nữ ấy đi cô khẽ thở phù, làm sao bây giờ cô lỡ nhận lời rồi có lẽ đã bị số tiền lớn ấy làm mờ mắt mình rồi quả thật nó hơn rất nhiều số tiền hàng tháng cô kiếm được, cô phải làm sao đây..... Cao Mộc Nhi một vị bác sĩ tâm lý trẻ tuổi gần đây cô khá nổi tiếng trên truyền hình và đó là lý do người phụ nữ giàu có quyền lực ấy tìm đến cô, bà ta để lại một tấm thẻ. "Tập Đoàn Dương Thị có tiếng nhất nước""Tiêu rồi, lỡ mà không làm được chắc sẽ chết trong tay họ mất, Mộc Nhi khóc trong bụng mở điện thoại lên gọi cho người bạn của mình. "Sao? Dương Thị? Bà điên à sao để dính tới họ, nghe nói họ có người con trai nhưng bị gay đấy..... mà gia đình họ nói chung là đừng nên dính tới sẽ có án mạng xảy ra nếu bà không làm được đó!!!" "Chết tôi rồi phải làm sao đây?" "Trời ơi bà đúng là bị tiền làm mờ mắt mà" "Không ít đâu một tháng 500 triệu, số tiền mà mơ tớ cũng không thể mơ được nay lại có cơ hội như thế sao không thử"
9.20 Vạn chữ | 2024-09-02 17:58
Nhân Hải Trung | Khoa huyễn | Hoàn thành
Bởi yêu khắc cốt ghi tâm mà cảm thấy cuộc đời như một giấc mộng, kiếp trước ngoái đầu nhìn năm trăm bận mới đổi được một lần gặp mặt ở kiếp này. Trong cái sát na nhỏ bé của thời gian quy định cả đời người, nàng đã gặp sư phụ. Chàng là người thầy người cha nuôi nàng khôn lớn, dạy nàng biết đọc biết viết, biết yêu thương lương thiện hiền lành. Chàng cho nàng hết thảy ấm áp, bảo bọc bao dung. Nàng là mảnh ngọc khiết, mảnh ngọc thần sáng hơn cả ánh trăng, Nguyệt Nguyệt, ngọc truyền quốc, mất ngọc là mất quốc, mất nàng sinh mệnh cũng chẳng còn.Nàng, là chàng nhặt về nuôi từ nhỏ, lấy danh phận sư đồ ! Tuổi thơ của nàng, rất đẹp! Nàng sống trong sự yêu thương, bảo bọc và đầy bao dung của chàng! Một đứa trẻ phải chăm sóc cho một đứa trẻ, là chuyện cỡ nào khó khăn, vất vả, nhưng chàng làm được, mà còn làm rất tốt! Chàng không những nuôi nàng lớn khôn, mà còn dạy dỗ nàng thành một cô gái tuyệt vời, biết yêu thương, trân trọng người khác! Năm nàng 8 tuổi, chàng rời núi tòng quân theo ý nguyện của cha mình! Chàng hứa chàng sẽ về thăm nàng, nhưng lời hứa ấy kéo dài những 8 năm!
18.60 Vạn chữ | 2024-09-02 17:58
Thị Tửu Cật Trà – 嗜酒吃茶 | Sắc | Hoàn thành
Còn chưa đến bốn giờ sáng, Cố Văn Sanh đã âm thầm lặng lẽ lén vào phòng Lưu Triêu. Trời còn chưa sáng hẳn, bầu trời xanh thăm thẩm vẫn còn đang treo vầng trăng nhỏ bé như một nét chấm. Cố Văn Sanh dè dặt xoay nắm tay cửa phòng của Lưu Triêu, thầm muốn đánh úp bất ngờ mà phóng lên giường Lưu Triêu. “Dậy nào...!” Lời còn chưa nói hết, Cố Văn Sanh lập tức phát hiện ra chỗ không đúng, cậu từ trên giường Lưu Triêu bò dậy, biểu cảm ngỡ ngàng.Lưu Triêu bước ra từ phòng rửa mặt, bật công tắc mở đèn lên, gương mặt tê liệt, gọi Cố Văn Sanh một tiếng: “Thiếu gia.” Cố Văn Sanh cảm thấy vô cùng khó xử, giả bộ như mắt bị ánh đèn chói phải, dùng mu bàn tay che mặt mình lại. Lưu Triêu cũng coi như không biết, đi đến mép giường bắt đầu cài nút áo ngủ cho Cố Văn Sanh —— đó là do Cố Văn Sanh cố tình tháo ra, mục đích không rõ lắm —— được rồi, thật ra là để quyến rũ cái tên đầu gỗ này.??? Cố Văn Sanh thích Lưu Triêu rất nhiều năm rồi, từ năm mười sáu mười bảy tuổi lần đầu tiên gặp nhau cho tới tận ngày hôm nay. Lắm khi Cố Văn Sanh cũng cảm thấy rất chán rất nản, cho dù cậu có cố gắng ám chỉ bóng gió như thế nào đi nữa, Lưu Triêu cũng chỉ như khúc gỗ. Không phải là chưa từng muốn từ bỏ, mà nghĩ thì nghĩ như thế, tiếc là chỉ cần nhìn thấy Lưu Triêu, Cố Văn Sanh chẳng khác nào quả bóng da xì hơi, gì mà từ bỏ rồi tìm người khác tốt hơn các thứ đều bay mất tiêu, chỉ còn lại niềm vui hân hoan không thể thốt thành lời.
4.60 Vạn chữ | 2024-09-02 17:58
Tạp Liệt Phu Tư Cơ | Sắc | Hoàn thành
Kha Ngôn còn nhớ, lần trước cùng Lam Đình tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy là vào bảy năm trước. Khi đó hắn vẫn là sinh viên, ba năm qua là lần đầu tham dự liên hoan của lớp, vừa lúc nhận được thông báo đến phòng thực nghiệm của tiền bối, được biết về tin tức thí nghiệm đánh thức tiềm thức đã thành công. Đến ngày đó, hắn tham gia dự án “Kế hoạch đánh thức tiềm thức chìm sâu” đã được khoảng sáu năm. Sáu năm qua, hắn mơ hồ ngăn cách cùng thế giới hiện thực, vô số lần thử nghiệm thâm nhập vào thế giới ý thức tình nguyện viên, khám phá trong dòng dữ liệu hỗn loạn, hy vọng hoàn thiện ý thức của con người, kết nối với máy tính.Xong rồi! Bên trong tin tức của tiền bối chỉ có hai chữ, cộng thêm một dấu chấm than mà ngưng tụ niềm niềm vui dâng trào vô tận. Trong phòng náo nhiệt trong nháy mắt đối với Kha Ngôn đã không còn hứng thú, hắn cầm điện thoại di động đem hai chữ này đọc đi đọc lại nhiều lần, túm lấy áo khoác đi ra ngoài. Ngay lúc đó, một nam sinh khi chất lạnh lùng đẩy cửa tiến vào, hắn không kịp tránh, cùng nam sinh đụng vào nhau. “Wow, … Cư nhiên cũng tới!” Nghe người phía sau nói ra một câu, Kha Ngôn chưa từng nghe thấy âm thanh cùng tên của người này.Lớp trưởng nói: “Kha Ngôn, thật hiếm khi tụ tập nhiều người như vậy, cùng mọi người uống chén rượu lại đi.” Kha Ngôn lòng như lửa đốt, lúc này lộ ra một nụ cười nhã nhặn, nói: “Không được, tôi có việc gấp.”
4.20 Vạn chữ | 2024-09-02 17:58
JFang | Ngôn tình | Hoàn thành
Trầm Thư Kính gặp Tịnh vương gia Trác Thiếu Kình vào ngày đầu năm mới năm nàng mười lăm tuổi. Khi nàng theo mẫu thân vào cung vấn an Thái Hậu, vừa bước chân vào Ngự Hoa Viên, ngẩng đầu liền nhìn thấy Trác Thiếu Kình. Y đứng dưới tàn cây hồng mai trong Ngự Hoa Viên, thân cao một trượng khoát lên chiến bào bạch kim, sắc mặt hơi mỏi mệt nhưng nụ cười y dành cho nàng chính là dịu dàng đến khiến nàng không màng tất cả mà trầm luân vào bên trong. Câu đầu tiên Trác Thiếu Kình nói với Trầm Thư Kính, nàng nhớ như in, vẫn chưa hề quên."Thư Kính, nàng thật đẹp, sẽ thật tốt nếu vương phi của ta là nàng".Vì câu nói này, Trầm Thư Kính không ngừng khiến mình đẹp hơn, khiến mình càng tự tin hơn để sánh đôi cùng Trác Thiếu Kình. Nàng từng bước khiến mình mạnh mẽ hơn, từng bước đến gần Trác Thiếu Kình, trở thành trợ thủ đắc lực bên người y. Vì y mà vào sinh ra tử, vì y mà không màng danh lợi, không màng danh phận, không màng sống chết. Trầm Thư Kính sẵn sàng vì y mà uống vào độc dược huỷ dung của Giả gia, chỉ để đổi lấy một viên huyết đan ngàn vàng khó cầu cho y cứu mỹ nhân. Dẫu rằng mỹ nhân đó lại là người nàng vô cùng căm ghét, song vì y muốn, nàng đều cố gắng hoàn thành. Đổi lại là phải huỷ đi dung mạo mỹ lệ của chính mình.
14.20 Vạn chữ | 2024-09-02 17:58
Thất Giao Bạch (七茭白) | Sủng | Hoàn thành
Nhưng năm tháng đã tàn phá tuổi tác và chí khí của hắn mất rồi, tan biến gần như không còn có thể nhìn thấy được nữa. Lục Đức Hải nhìn về hoàng cung ở phía đằng xa, trong lồng ngực bỗng dưng thấy nóng lên, thầm than thở một tiếng thật dài. Hắn nhớ lại năm ấy lúc hắn cứu giúp nạn thiên tai ở Ly Giang. Khi đó hắn vẫn còn trẻ trung khỏe mạnh, trong tay nắm quyền lớn, đó chính là quãng thời gian rạng rỡ nhất trong suốt cả cuộc đời hắn.
6.00 Vạn chữ | 2024-09-02 17:58
Yuyuyu1023 | Sắc | Hoàn thành
Tổng giám đốc nhìn bề ngoài có vẻ cực kì tài giỏi, cực kì lạnh nhạt lại có một sở thích không muốn cho ai biết. Anh thích đi xem biểu diễn trực tiếp của ban nhạc Death Metal. Chủ yếu là do bị stress nặng. Lúc đó tổng giám đốc còn chưa chính thức trở thành tổng giám đốc, một người chuẩn mực trong nhóm doanh nhân thành công, một phiên bản súp gà cho tâm hồn sống. (*)Chú thích: Súp gà cho tâm hồn hay Chicken soup for the soul là một tựa sách nổi tiếng của tác giả Jack Canfield, Mark Victor Hansen, đây là tựa sách số một trong việc truyền cảm hứng. Ý chỉ tổng giám đốc là tấm gương truyền cảm hứng cho mọi người.
1.00 Vạn chữ | 2024-09-02 17:58
Đại Thanh Q3 | Sủng | Hoàn thành
Lâm tổng sáng sớm lại xách hai quầng mắt thâm đi làm, ngồi trong văn phòng thở dài. An An đi vào đưa tài liệu, tri kỷ đưa cái đệm trên ghế sô pha cho cậu: “Lâm tổng à, cơ thể không thoải mái thì nên lót thêm cái đệm.” Lâm Mộc Nam nhìn cái đệm, lại nhìn An An: “… An An này… Con gái mới bây lớn không nên đầu óc đen tối như thế…” An An lườm một cái: “Lâm tổng, em hai mươi lăm rồi…” Lâm Mộc Nam gật đầu: “Nhỏ hơn anh.” An An từ trên xuống dưới đánh giá hai mắt của cậu: “Không, Lâm tổng, anh mới chỉ có năm tuổi.” An An nói xong liền chống nạnh, cực kỳ ngông cuồng nói một câu: “Nào nào nào, kêu chị một tiếng đi.” Lâm Mộc Nam chậm rãi động ngón tay, kéo tài liệu đến trước mặt: “Dì ơi.”
3.60 Vạn chữ | 2024-09-02 17:58
Littlebunny | Đam mỹ | Hoàn thành
Thẩm Di Hòa choàng tỉnh giấc, cậu cảm thấy không khỏe chút nào. Đã lâu lắm rồi cậu không nhớ đến Trạch Dương. Trong mơ hắn thấy Trạch Dương nói với hắn: - Em muốn phụ tôi? Em nghĩ em được cái quyền đó? Tôi.... Đáng tiếc cậu không thể nghe hết câu bởi vì ngay khi đó bản thân đã bỏ chạy. Thẩm Di Hòa sợ khi mình ở lại thì sẽ bị Trạch Dương đánh. Y vốn dĩ là một kẻ thích sử dụng nắm đấm hơn nói chuyện bằng lời. Sau đó thì trái với những gì cậu nghĩ, Trạch Dương không tìm cậu gây phiền toái. Mỗi ngày lên trường hắn đều lo lắng. Rồi dần dần cậu nhận ra Trạch Dương không còn đến trường, cũng như không đến nhà trọ tìm cậu. Đến khi Thẩm Di Hòa ra trường cũng không còn gặp lại Trạch Dương. Y hoàn toàn biến mất khỏi quỹ đạo sống của Thẩm Di Hòa.Đã năm năm trôi qua kể từ lần chia tay. Thẩm Di Hòa một hai năm đầu còn nhớ Trạch Dương, nhưng sau đó thì cuộc sống xô đẩy làm mờ đi hình ảnh của anh. Mấy ngày gần đây rõ ràng không có bất cứ điều gì gợi nhớ đến Trạch Dương. Có lẽ một điều không tốt sắp xảy ra? Thẩm Di Hòa chợt rùng mình. Mọi ngày đều có thể tồi tệ chứ hôm nay thì không thể. Công ty này cậu làm chính thức mới có hai tháng mà đã thay chủ. Hôm nay chủ mới sẽ đưa ra quyết định những nhân viên nào được giữ lại. Thẩm Di Hòa chỉ là một người thích sống nhàn hạ, công ty đang rất tốt và cậu không muốn ra đường chút nào.
8.60 Vạn chữ | 2024-09-02 17:58
Thánh Đản Âu Ni | Ngôn tình | Hoàn thành
Bạn đang đọc truyện Giới Fan Có Độc của tác giả Thánh Đản Âu Ni. Cô vừa có kiên trì vô hạn chờ thần tượng ở sân bay, kĩ năng biên tập, chỉnh sửa hình ảnh, video cũng ngày càng chuyên nghiệp....Tô Điềm là một người hiền hòa, vui vẻ, dễ thương, lại còn trấn tĩnh, bình thường gặp chuyện cũng không mấy bối rối, tự tin giải quyết, hết thảy fans dều kính nể và ngợi khen cô, chỉ cần không ai động chạm vào giới hạn của cô, cô đều rất hòa ái, thân thiện.Nhưng ai ngờ idol lại cặn bã nên đành nản lòng thoát fan để chữa lành tổn thương. Nào biết sau khi lọt hố, lại làm fan những 5 năm.Ninh Trạch Ngôn: Tô Điềm, lại đây.Nói ngắn gọn, đây là một câu chuyện ngọt ngào về vị tổng tài bắt cóc "Chị đại fangirl" của nghệ sĩ nhà mình.Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Bỏ Trốn hay Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc.
10.00 Vạn chữ | 2024-09-02 17:58
Diệp Lạc Giang Hồ | Linh dị | Hoàn thành
Bạn đang đọc truyện Quỷ Phu Trời Cho của tác giả Diệp Lạc Giang Hồ. Mười tám năm sau, Lâm Trường Tư một vị sinh viên bình thường, được Lâm Trang đến cửa cầu hôn, không thể không thực hiện lời hứa năm xưa, ký kết minh hôn với cái xác khô trăm năm……Nếu yêu thích truyện đam mỹ, bạn có thể đọc thêm Ta Ở Lãnh Cung Trồng Trọt hay Kiều Thê Trên Trời Rơi Xuống.
19.20 Vạn chữ | 2024-09-02 17:58
Lani An Diệp | Ngôn tình | Hoàn thành
Bạn đang đọc truyện Duyên Nợ 2 - Chờ Em Biết Yêu của tác giả Lani An Diệp. Anh cũng chính là giảng viên của trường cô, anh đang chờ cô, đợi cô trưởng thành.Nhưng giữa họ chính là nợ duyên, nghiệt duyên khi bao nỗi bất hạnh của Thanh Du đều là do Thế Quý gây ra.Nợ em một mái ấm một gia đình.Nợ em một mảnh tình vấn vương.Ngoài ra, bạn có thể đọc thêm truyện Người Cũ, Ta Còn Yêu của cùng tác giả.
23.80 Vạn chữ | 2024-09-02 17:58
Công A, một mét tám, chân thon dài, có cơ ngực, có tuyến nhân ngư cùng tiêu chuẩn cơ bụng rõ ràng, có thể nói là hormone mạnh mẽ, thế nhưng, buộc phải làm 0 vì tình yêu. Bạn lữ của công A tên gọi tắt là công B. AB là thanh mai đã ở bên nhau từ hồi học sinh, từ khi còn đọc sách đến khi công tác, đã gần mười năm tình cảm, có thể nói là trung trinh không thay đổi. Trong giới cơ lão hỗn loạn này, là sự tình thập phần hiếm thấy. Cơ lão là giới đồng tính á mấy bạn!!Hơn là hai người bọn họ nguyên bản đều là 1, lại còn có thể cùng nhau qua nhiều năm như vậy. ngẫm lại liền cảm thấy khó thể tin nổi. Cho nên, các ngày hội tụ trong tuần, các bằng hữu là tiểu thụ luôn lấy bọn họ ra đùa giỡn, nói: "Hai người các ngươi có hơi quá đáng, vốn là trong giới đang tăng nhiều thịt, các ngươi còn muốn tuốt cho lẫn nhau, làm cho tỷ muội chúng ta không có một chút tin cậy." Nói những điều như vậy, cơ hồ mỗi lần có tiệc đều sẽ có người nhắc tới.Công A mỗi lần nghe đều là thờ ơ cười cười. Thế nhưng công B nghe nhiều hơn, tâm lý khó tránh khỏi cũng có chút dao động. Dù sao hắn và A cùng nhau đều sắp mười năm, lúc trước tình cảm nồng nàn, cũng đã bị sinh hoạt vụn vặt làm cho hao mòn đến bình thường như nước. Nói nữa, mười năm cùng giường cùng gối, đối với thân thể lẫn nhau đã quen biết không thể quen thuộc hơn nữa, nơi nào có nốt ruồi, nơi nào có vết sẹo, đều rõ rõ ràng ràng.
3.60 Vạn chữ | 2024-09-02 17:58
Tịch Liêu Nhị Tam | Sủng | Hoàn thành
"Em...em muốn về nhà, em muốn gặp mẹ." "Biết rồi, phiền chết đi được!" "Ô ô ~ ~" "Không cho khóc!" Hạ Kiêu vò vò mái tóc ngắn ngủn, có chút tức giận nhăn mày quát nhỏ. Tiểu thiếu niên ngồi xổm bên cạnh hắn ôm lấy đầu gối, lập tức nghẹn đỏ mặt không dám lên tiếng nữa, chỉ là mở to đôi mắt ngập nước nhìn hắn. Mặt trời buổi chiều đang ngã về phía Tây, bọn họ trốn ở sau cái giá thiết bị trong sân thể dục của trường học, ánh nắng vàng nhạt bao phủ toàn thân. Thật mẹ nó nóng chết rồi!Hạ Kiêu lau lau cái cằm chảy mồ hôi, cúi người quan sát tình huống bên ngoài, chắc là đợi một lát nữa thì có thể đi. "Mẹ em sẽ lo lắng..." Một bàn tay trắng nõn bắt lấy cánh tay mướt mồ hôi của hắn, Hạ Kiêu quay đầu nhìn bộ dáng tội nghiệp của cậu, cái áo đồng phục màu trắng bị dính lên mấy dấu chân, nhìn qua có chút ác độc, chỉ thấy nước mũi trong suốt chảy ra liền bị hít trở về, Hạ Kiêu lập tức ghét bỏ mà gạt cánh tay cậu ra.Nói thầm một câu: "Đáng đời." Diệp Chân bẹp bẹp miệng vừa muốn khóc, lần này thật sự là không ngừng lại được, chưa được một phút đã khóc lên, càng khóc càng lớn tiếng, nghe thấy thê thảm vô cùng. Toàn bộ sân thể dục trống trải đều bị bao phủ bởi tiếng khóc của cậu, nhiệt độ càng ngày càng cao làm cho Hạ Kiêu sợ tới mức tay chân luống cuống, cũng không dám hung dữ với cậu nữa, vội vàng kéo cậu đứng dậy, thỏa hiệp: "Được, về nhà về nhà, bây giờ liền lập tức trở về."
15.60 Vạn chữ | 2024-09-02 17:58
Thẩm Thẩm Thẩm | Sủng | Hoàn thành
Tháng chín A thị vẫn oi bức. Ngày hôm qua mới có một trận mưa to trút xuống, hôm nay trên đất không có dấu vết. Những đám mây to đang bầu bạn với hoàng hôn đặt ở đường chân trời, cùng với nhiệt độ không khí khô nóng làm cho người ta khó thở tạo thành một đường phong tỏa. "Ngày mai bắt đầu chính thức đi học. Các em lên lớp 9, không còn là những đứa trẻ, cái gì nên làm cái gì không nên làm thầy không muốn nói nhiều nữa." Trên bục giảng là một người đàn ông trẻ tuổi đang cầm một xấp giấy báo danh dày ở trên bàn sửa sang lại: "Tôi cũng xin các em một năm cuối cùng để cho tôi an an ổn ổn, muốn ồn ào thì chờ đi Nhất Trung rồi hãy nói!" Bên dưới nhất thời vang lên một trận cười. Góc lớp có tiếng cười hì hì nói: "Thầy, thầy cũng đừng quá để mắt đến em. Nhất Trung, em thi không nổi đâu!" "Quý Phỉ, hôm nay còn chưa có khai giảng, tôi tha cho em một mạng." Thẩm Tri cầm một viên phấn bị gãy chỉ chỉ hắn: "Ngày mai tan học đến văn phòng tìm tôi, bàn luận về chuyện tại sao em không thi nổi Nhất Trung." Trong lớp lại là một trận cười, Thẩm Tri xong xuôi mà ôm giấy báo danh đi. Quý Phỉ nâng má nhìn chủ nhiệm lớp lại một lần nữa bị hắn làm cho nổi cáu chạy đi, cặp mắt đào hoa cong cong, bên miệng còn tóm một tia ý cười. Bạn nữ ngồi kế bên hắn đem mái tóc dài mềm mại vén ra sau tai, cúi đầu, cười dịu dàng, giọng nói cũng mềm mại: "Này, cậu gấp làm gì, nói ba cậu quyên cho Nhất Trung một tòa dạy học không phải là được rồi sao."
3.60 Vạn chữ | 2024-09-02 17:58
Lâu Bất Nguy | Khoa huyễn | Hoàn thành
Con hẻm trước mắt, một nửa được ánh trăng chiếu rọi, một nửa bị màn đêm ôm ấp, gió đêm lả lướt, trong không khí có mùi tanh hơi đất, một đám mây đen lững lờ trôi qua, chặn trăng sáng sau lưng, ngõ hẻm hoàn toàn chìm trong bóng tối. Gió ngày càng bạo nộ, mây đen giăng kín bầu trời, báo hiệu một hồi mưa như thác đổ. Trang Yến biết nếu mình bị dẫn đến nơi này, thì sẽ hoàn toàn không còn đường chạy trốn, nhưng cậu vẫn muốn hỏi Triệu Vĩ một câu tại vì sao.Nhiều năm như vậy, cậu đối với Triệu Vĩ cũng tính là moi tim moi phổi, năm xưa cậu ta thua bạc nợ hơn ba trăm nghìn, cậu là người đã đưa tiền thưởng của mình cho cậu ta trả nợ, bây giờ cậu ta báo đáp mình như thế. Triệu Vĩ thấy Trang Yến bước đến, loáng thoáng bất an lùi về sau hai bước, cậu ta nhấp môi, nói một lời: "Xin lỗi nhé anh Trang, em giai này cũng không còn cách nào.", tuy nói vậy, nhưng Trang Yến không hề tìm thấy bất kỳ lòng áy náy nào trong ánh mắt đối phương.Cậu ta bắt đầu thay đổi từ bao giờ? Hay mình mới là kẻ từ đầu đến cuối chưa từng nhìn thấu được cậu ta? Hạt mưa lành lạnh rơi xuống, rơi lên mặt Trang Yến, không đợi cậu mở miệng, sau lưng đã truyền đến một giọng đàn ông khàn khàn: "Chạy cũng nhanh đấy, sao không chạy nữa? Tiếp tục chạy đi chứ?" Trang Yến quay đầu, nương theo ánh đèn vàng ảm đạm trên giao lộ, nơi này đã bị hơn chục người chặn cứng, đường lui của cậu đã bị người bít lại.
17.60 Vạn chữ | 2024-09-02 17:58
Kỳ Thập Nhị | Đam mỹ | Hoàn thành
Em quay cuồng – trong mơ hồ, mới vừa đứng dậy thì thiếu chút nữa lại cắm đầu trở lại. Đây hình như là lần đầu tiên tôi say đến lê tê phê như vậy đấy. Moẹ nó cái thứ rượu này đúng là vừa hại thân lại còn hại hồn nữa, tôi cảm thấy giờ hồn tôi vẫn đang phương trời nao chưa lao trở về đây này, người cũng vẫn đang lơ lửng như trên mây. Giường là giường của tôi, trần nhà cũng là trần nhà của tôi, and sặp pờ rai, quần áo cũng vẫn là quần áo tôi mặc hôm qua luôn.Chả có nhẽ có tồn tại câu chuyện sau khi say khướt lại xảy ra một cuộc gặp gỡ tươi đẹp với một anh đẹp zai rồi được ảnh bếch về nhà để làm cái lọ cái chai với nhau? Không tồn tại! Nhưng mà cái đậu má nó nếu hôm nay tỉnh dậy mà không phải đang dính người trên giường của tôi, thì tôi thể nào cũng bị dọa chết khiếp mà lao đầu xuống sông tự tử đấy. Quý dzị muốn hỏi tại sao ư? Thế thì lại phải hỏi một chút chuyện ngày hôm qua của tôi.Tất cả đều là do cái cha khách hàng mập *** chết tiệt kia cố sống cố chết mà chuốc rượu tôi, chưa kể ổng còn thật sự chuốc tôi say mèm luôn. Ủa vậy tại sao tôi lại về nhà được nhỉ? Trên tủ đầu giường có một cốc nước, để tôi nghiên cứu coi, chắc không bị ai hạ độc đâu nhỉ? Không phải, ai mắc cái giống gì mà đi hạ độc tôi, có ý đồ gì? Vị thặc nà ngọt. Này hẳn không phải là chuyện tôi có thể làm ra đâu, vì dù sao thì tôi cũng chỉ nhớ đến cái cảnh tượng mình say khướt rồi ôm bạn ‘biu ti phun’ đến đất trời rung chuyển thôi, chứ đừng nói đến chuyện kế tiếp, bởi vì tôi đây một xíu xìu xiu cũng không có nhớ.
2.40 Vạn chữ | 2024-09-02 17:58
Cái đêm mà Cảnh Doãn quyết định theo đuổi Khang Sùng ấy, y xuống tay ngoan độc, thắng thừng cắt luôn mái tóc dài vắt vẻo trên cổ thành cái đầu lủn củn mười phân. Y không ra chỗ thợ cắt tóc mà dùng luôn cây kéo thợ may ở hộc ngăn kéo, soi gương trong buồng tắm, phải một nhát, trái một nhát, cắt đến là sung sướng. Mẹ y Nguyễn Nghiên sáng sớm hôm sau mới phát hiện, sữa đậu nành mới mua bụp cái lênh láng trên thềm, mấy giọt còn bắn xa đến tận dép lê trong nhà. Tay bà xách bánh quẩy với túi ni lông lủng liểng, rít chói tai: “Chuyện giời gì thế này?!”“Đừng hét, đừng hét, mới sáng sớm mà.” Cảnh Doãn cầm cây lau nhà ra lau, hương sữa đậu nành thơm ngọt bồng bềnh trong hành lang. Lúc cây lau nhà hút no nước, y xách đi nhà vệ sinh, Nguyễn Nghiên lại rầy: “Đang yên đang lành cắt gì mà cắt hả!” Vặn nhỏ âm lượng hơn chút, bởi vì bà nghe thấy tiếng nhà họ Trần cách vách mở cửa, nên cố ép giọng xuống thấp, đầy mùi xem chuyện vui. “Lãnh đạo phê bình con.” “Định lừa mẹ anh đấy à?”“Không muốn nuôi nữa thì cắt phắt đi thôi.” Cảnh Doãn ra khỏi nhà vệ sinh, tay áo ngủ xắn cao để lộ cánh tay thon dài, đón bữa sáng từ tay Nguyễn Nghiên mang đến phòng bếp, làm bộ không muốn đả động gì đến chủ đề này nữa. Nguyễn Nghiên đành đi trũng nước rửa sạch dép lê, kiên quyết không tha y: “Tôi không tin. Thằng nhóc nhà anh chắc chắn là thất tình. Thất tình mới khác thường như vậy.”
7.00 Vạn chữ | 2024-09-02 17:58
Hàng Bát Kiều | Đam mỹ | Hoàn thành
Nghiêm Khánh Sinh cố không lau mồ hôi, không lên tiếng, gật gật đầu. Ông chủ biết anh nghe thấy được, liền khoan thai trở về tiền thính, người què này không nói phương diện khác, làm việc thành thật ra sức, yên tâm cực kì. Nghiêm Khánh Sinh khi còn bé từng gặp tại nạn, trong nhà nghèo, không có tiền cho anh đi chữa trị, thành ra chân để lại tật, đi thì vẫn đi được, chạy thì chạy không được. Dần lâu hàng xóm láng giềng trẻ con quê nhà cũng bắt đầu gọi anh là người què, danh hiệu đó kết bạn với anh được ba mươi hai năm, tính cả năm nay, so với mẹ của anh sống chung với anh thời gian còn dài hơn.Mười một giờ ba phút, mấy trăm vỏ bánh sủi cảo chỉnh tề xếp ở một bên, Nghiêm Khánh Sinh đứng lên, đỡ bàn duỗi cánh tay dài lấy bao lô cũ của mình, quay người lại, bà chủ đang đứng ở cửa, bưng đĩa sủi cảo có tư có vị mà ăn. Anh buổi tối cũng ăn, trong nồi có vỏ bánh, có sủi cảo phá, nhân bánh còn sót trong nồi, anh uống năm chén lớn, nếm thử nhân bánh thịt bò ở ngoài. Sủi cảo phá: bánh bị vỡTổ chức sinh nhật có thức ăn mặn, còn là "Thịt cao cấp", anh đã thỏa mãn. Nghiêm Khánh Sinh chậm rãi hướng phía cửa quẹo qua đi. "Ai, ngươi đợi đã, tháng này tiền công cho ngươi." Bà chủ đặt cái đĩa, móc trong túi tiền ra. Sáu trăm đồng.
9.20 Vạn chữ | 2024-09-02 17:58