Người ta vẫn thường nói rằng nghèo là khổ, nghèo khổ, chứ ít ai nói giàu khổ cả. Thật ra, người nghèo có nỗi khổ của người nghèo mà người giàu cũng có nỗi khổ của người giàu. Người nghèo vì không chấp nhận cái nghèo, oán ghét cái nghèo, muốn được giàu nên mới khổ. Còn người giàu lại sợ bấy nhiêu tài sản chưa đủ làm người khác nể phục, sợ bị phá sản, sợ bị kẻ xấu lợi dụng hay hãm hại nên mới khổ.So ra cái khổ của người giàu còn phức tạp và nan giải hơn người nghèo. Phải chi trong xã hội ai cũng như ai, ai cũng sở hữu tài sản như nhau thì chắc chắn ý niệm giàu nghèo sẽ không có. Nhưng điều ấy không bao giờ là thực tế khi con người ngày càng ưa chuộng vật chất và xem đó là điều kiện căn bản của hạnh phúc. Cho nên, nếu ta may mắn không bị cuốn theo quan niệm của xã hội mà thoát ra khỏi ý niệm giàu nghèo, ta thấy sự hưởng thụ vật chất không phải là lý do lớn nhất để ta có mặt ở trên cõi đời này, thì chắc chắn ta sẽ không còn than nghèo khổ nữa.Người ta cũng thường gộp chung cực với khổ, cực khổ. Nhưng bản thân của sự cực nhọc chưa chắc đã là khổ. Chỉ vì ta kháng cự lại nó, ta muốn mình không phải vất vả mà vẫn có đầy đủ mọi thứ tiện nghi như bao người khác nên ta mới khổ. Ta chỉ biết so sánh, đòi hỏi, chứ không chịu tìm hiểu căn nguyên sâu xa tại sao mình lại cơ cực.
10.40 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Vân Giáo Chủ | Ngôn tình | Hoàn thành
Hai người vừa đi xuống cầu thang đến lớp học ở tầng dưới, lập tức có một nam sinh đeo kính ở trong đám người chạy đến trước mặt Tô An Ninh. Nam sinh này trong tay nắm chặt một bức thư, có lẽ là vì rất căng thẳng nên tay hơi run run. Cậu ta ngăn lại trước mặt Tô An Ninh, mặt đỏ như quả táo, mãi mà không nói nên lời. Tô An Ninh nhìn cậu ta, vẻ mặt rất bình tĩnh, “Bạn học, bạn có chuyện gì à?”Nam sinh lắc lắc đầu, sau đó mới kịp phản ứng ra mà lại gật gật đầu, giơ hai tay ra đưa thư tình đến trước mặt Tô An Ninh, lắp ba lắp bắp nói, “Có, tớ có.”. “Bạn học… Tô… An Ninh… tớ, tớ thích…cậu, cậu có thể… hẹn hò… với tớ được không?” Cuối cùng cũng cà lăm xong, trong giọng nói còn mang theo giọng điệu khác, khi nghe có cảm giác rất kỳ cục. Tưởng Hủ Hủ đứng một bên cười một tiếng.Mặt nam sinh càng đỏ hơn, càng bứt rứt lo lắng hơn nữa. Tô An Ninh liếc Tưởng Hủ Hủ một cái, cô ấy lập tức che miệng đứng sang một bên, nhìn bả vai vẫn còn đang run lên của cô ấy, hẳn là vẫn đang còn cười đây. Tô An Ninh không quan tâm đến cô ấy nữa, nhìn bức thư trong tay nam sinh trước mặt, không đưa tay nhận, “Vị bạn học này, luyện tiếng phổ thông cho tốt rồi hẵng đến trước mặt người ta thổ lộ nhé.” Rồi cô kéo Tưởng Hủ Hủ đi.
8.00 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Nhất Độ Quân Hoa | Kiếm hiệp | Hoàn thành
Kẻ bị xiềng xích gắn chặt hừ lạnh một tiếng, Giang Thanh Lưu khẽ ra hiệu, tên thủ vệ đứng cạnh hiểu ý lùi ra. Hắn nhìn chằm chằm vào kẻ tóc tai rối tung, cuối cùng móc một chiếc bình ngọc, dốc ra hai viên thuốc tròn đỏ như máu. Xiềng xích lại vang lên một tràng tiếng động, hắn bóp lấy cằm kẻ bị trói, nhét hai viên thuốc vào miệng, sau đó ép hắn phải nuốt xuống.Cổ họng Bạc Dã Cảnh Hành khẽ chuyển động, hắn có thể giãy dụa nhưng không được. Ba mươi năm nay, mỗi ngày hắn đều sống dựa vào hai viên thuốc này. Sau khi thuốc trôi xuống bụng, cả người hắn đều thả lỏng, đôi mắt vốn dĩ trầm tĩnh cũng dần dần mất đi thần thái, tầm nhìn bắt đầu trở nên mê man. Giang Thanh Lưu chậm rãi tới gần hắn: “Ngũ Diệu Tâm Kinh ở đâu?”.Cánh môi hắn run rẩy, không tài nào tập trung chú ý được, cả người rơi vào trạng thái mơ màng. Giang Thanh Lưu lại dứt khoát lấy ra thêm một viên nữa, cạy miệng hắn ra nhét vào. Lần này hắn thậm chí còn không thể cắn chặt răng. Viên thuốc này được gọi là Trường sinh hoàn, cái tên nghe vô cùng mĩ miều, sau khi ăn vào sẽ khiến người ta lâng lâng như lạc vào cõi tiên. Nhưng tác dụng phụ cũng rất rõ ràng, mấy năm nay thần trí hắn trở nên mơ hồ. Tộc trưởng, và các vị trưởng lão từng trải của Giang gia sau khi thương nghị xong, đều cho rằng Trầm Bích sơn trang cũng không nhất thiết phải giữ lại một kẻ điên nguy hiểm như vậy.
11.80 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Phù Hoa | Ngôn tình | Hoàn thành
Trâu Nhạn giật mình, chần chừ ngồi dậy, hít thở sâu ba lần xốc lại tinh thần rồi mới ra mở cửa. Ngoài cửa là một đại ca tầm ba mươi mặc đạo bào màu xanh tro, tuấn tú xuất trần, hắn mỉm cười nói với nàng: "Liêu sư muội, sư phụ gọi muội đến Trúc Khúc U phố." Trân Nhạn: Liêu sư muội? Sư phụ? Trúc Khúc U phố? Cái gì thế này, nếu nàng xuyên không thật, vì sao không có trí nhớ đính kèm, vì sao không có hướng dẫn tân thủ hả hả? Ặc! Muốn chết! "Ừm... Sư huynh ạ?" Trâu Nhạn hỏi dò.Đại huynh vô cùng hiền hòa nói: "Sư muội khẩn trương hả? Đừng sợ, sư phụ chỉ muốn dặn dò muội một vài lời thôi, đến nhanh nhé." hắn nói xong rồi chuẩn bị cáo từ, Trâu Nhạn vội vàng gọi với lại. Đại huynh thắc mắc quay đầu lại, Trâu Nhạn kiên trì hỏi: "Sư huynh có thể dẫn muội qua đó được không?" Ngay cả bản đồ cũng không có, không có người dẫn đường thì nàng đến đó kiểu gì?! Đại huynh cũng không lấy làm lạ, tốt bụng dẫn đường cho nàng. "Liêu sư muội, muội đừng lo lắng quá, Thanh Cốc Thiên chúng ta cũng không như mấy nơi khác, không cần để tâm mấy cái này." Trâu Nhạn ra vẻ lắng nghe đi đằng sau, thỉnh thoảng gật đầu hưởng ứng, thật ra trong lòng đầy nghi vấn. Đờ mờ cái gì đây, chẳng hiểu gì cả!
17.00 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Ai Lam | Ngôn tình | Hoàn thành
Tiết Tiểu Tần đào hôn. Như vậy, khả năng chính xác không lớn lắm. Dùng giọng điệu tương đối khách quan kể lại, phải nói là sau khi cô cùng một người đàn ông nhận giấy chứng nhận xong, biết được ngọn nguồn mọi chuyện liền chuồn mất.Bây giờ, cô đã tìm được một công việc văn phòng, nói khoa trương một chút chỉ kém cuộc sống mai danh ẩn tích. Mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, cô rất sợ Hoắc Lương thình lình xuất hiện trước mặt cô. Sau đó, dùng gương mặt than vạn năm không đổi của anh nói: Đi, trở về kết hôn!Mỗi ngày, Tiết Tiểu Tần đều giật mình từ trong ác mộng tỉnh giấc. Thật ra, cô không phải là người kiểu cách. Hoắc Lương hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ, dáng người cao 1m87, đẹp trai lạnh lùng, tiền đồ sáng lạn. Anh là bàn tay vàng khoa ngoại nổi tiếng trên quốc tế. Cũng có thể nói rằng, anh là người gia tài bạc triệu.Nhưng chính vì quá hoàn mỹ, trái lại khiến Tiết Tiểu Tần thiếu cảm giác chân thực. Nhiều lần cô ngắm nhìn Hoắc Lương, lần nào cũng cảm thấy nửa đời sau của mình phải ôm cục băng lạnh lẽo. Hoắc Lương luôn cài khuy áo đầu tiên thật ngay ngắn, cà vạt thay đổi mỗi ngày, tay áo cũng kiên trì cài cúc kín bưng, kính gọng vàng cũng không tháo xuống. Gương mặt anh đẹp trai bao nhiêu thì con người anh khó tiếp cận bấy nhiêu. Trên thực tế, Tiết Tiểu Tần vẫn không hiểu Hoắc Lương nhìn trúng cô điểm nào. Không lẽ là vì cô đẹp?
17.80 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Hương Tiểu Mạch | Đam mỹ | Hoàn thành
Mạnh Tiểu Bắc sinh tại thung lũng phía Tây núi Kỳ Sơn, tỉnh Thiểm Tây. Lúc cậu sinh, trời đã nhá nhem tối, ráng chiều nhuốm đỏ cả sườn núi phủ dày những lớp đất sét vàng được bồi đắp nên từ vạn năm qua, những em bé vội vàng lùa dê trở về, tiếng dân ca thê lương văng vẳng vang vọng khắp triền núi hòa cùng tiếng động cơ ầm ầm rền rĩ không dứt, phía xa chân trời lóe lên từng dải lụa ánh sáng chói đỏ rực rỡ. Chiều tối ấy, mẹ cậu vẫn đang trực ca, ở trong phòng trực máy ngay tại cửa nhà xưởng nghe nốt cuộc điện thoại cuối cùng, bàn tay cầm máy nặng nề, bụng đau nhói, thì thào nói: “Chết mất thôi, chẳng lẽ sắp sinh rồi sao.”Người đang điện phía đầu kia là người thị trấn, cao giọng quát: “Hả, cô bảo gì cơ? Cô có phải người phụ trách không?… Đây là chỉ thị của cấp trên, ngay lập tức sẽ có người được cử đến xưởng kiểm tra tình hình công việc, liên quan tới chỉ tiêu sinh viên của bên trên. Tìm người phụ trách lại đây ngay cho tôi!…” “Vâng, ông chờ cho một chút ạ.” Mã Bảo Thuần chuyển cuộc gọi sang máy nội bộ rồi buông điện thoại xuống, gắng gượng đứng dậy, tự đỡ lấy người, cố nhích vài bước đến sân, vịn vào cây đại thụ, cố sức kêu lên: “Trưởng ban, cấp trên vừa điện đến, bảo tìm phó ban, e rằng có việc gấp, ông xem xem giùm tôi với.”
18.80 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Cống Trà | Ngôn tình | Hoàn thành
"Sư huynh, Niêm Hoa Tăng vốn là cô nhi, được một vị chủ trì trong miếu nuôi lớn, sau này gặp kỳ ngộ nên học được bách biến dị dung thuật, đã từng giả làm nữ nhân lẻn đến nhà giàu người ta quyến rũ tiểu thư, sau này bị phát hiện liền bỏ trốn. Năm nay hắn đổi thân phận vào kinh thành, được người khác giới thiệu, hiện đang ngụ tại Bạch Mã tự."
6.20 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Tiểu Trân Bảo | Ngôn tình | Hoàn thành
Cha đi Canada một tuần lễ để tham dự cuộc họp lớn. Một mình cậu ở nhà thật buồn, hiếm khi cô Shella đến chơi, Phi Vũ vô cùng vui mừng nhào vào lòng Shella. Có điều hình như mẹ cậu không thích dì nuôi hay sao ý, cứ hậm hực ngồi một bên. "Nhóc con, lại đi sai rồi."- Shella nhìn bàn cơ vua rồi gõ nhẹ đầu cậu. Phi Vũ cẩn trọng nhìn Gia Nghi đang ngồi một bên rồi lấy hết can đảm hỏi: "Mẹ, sao mẹ không vui vậy?" Gia Nghi liếc Shella một cái, không nói gì, có điều con trai cô cũng rất tinh mắt, hiểu được ý cô, liền nói: "Dì Shella rất tốt mà, dì thương Phi Vũ, lại còn tốt với Phi Vũ nữa, sao mẹ lại không thích dì vậy?""Con trai, con phải biết trên đời có những người chỉ cần họ nói chuyện thôi cũng làm mình lên tăng xông muốn đứng xa ba ngàn mét."- Gia Nghi nhìn Phi Vũ nhưng lời nói đậm mùi thuốc súng chĩa về phía người ngồi bên kia. Shella kéo Phi Vũ về lại bên chỗ mình, lườm cô một cái: "Phi Vũ, khi con không thích một người thì chỉ cần người đó thở thôi con cũng thấy tốn không khí." "Nè cô..."- Gia Nghi tức giận định mắng nhưng có con trai ở đây nên phải giữ hình tượng của một người mẹ mà anh hay nói, kìm xuống cơn giận.
7.80 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Mặc Bảo Phi Bảo | Ngôn tình | Hoàn thành
Khi taxi dừng lại phía trước resort, Ngải Tình nhìn thấy một biểu ngữ lớn ghi WCG Asian Championship (1). Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, tiện tay vén tóc lên, xuống xe lấy hành lý tài xế đưa tới, đi vào trong resort, cũng là khu dành cho những tuyển thủ tham gia WCG. Hai bên đường có rất nhiều cửa hàng ăn uống. Đáng tiếc bây giờ đã là hơn 12 giờ đêm rồi, ngoại trừ cửa hàng tiện lợi mở cửa 24h sáng đèn cùng với 1 cửa hàng McDonals thì đều không còn mở cửa. Đội Trung Quốc lần này có tất cả 11 người, tất cả đều đã đến, chỉ có cô đến muộn. Bước vào sảnh tiếp tân của khu nghỉ mát thì chỉ có 2 người nhân viên đang nói chuyện phiếm.Nhưng là đang nói về WCG Asian Championship, trong lời nói đều là giọng cảm thán, cơ bản đều không hiểu tại sao mấy trò chơi như thế này cũng mang ra để thi đấu chuyên nghiệp, còn là giải vô địch Châu Á rồi vô địch thể giới World Series. Ngải Tình đưa hộ chiếu, dùng tiếng Anh ngắn gọn nói rõ mục đích đến: “Tôi muốn tìm đội tuyển Trung Quốc và thẻ phòng của tôi.” Nữ nhân viên nhìn thông tin trên hộ chiếu, nhanh chóng gọi điện thoại hỏi thăm rồi chuyển điện thoại cho Ngải Tình. Ngải Tình nhận điện thoái nghe máy, liền nghe thấy giọng của một thiếu niên dùng tiếng Anh không được tự nhiên lắm hỏi cô là ai, cô nghe được liền cười châm biếm: “Hoạt Thê, anh không cần phải nói tiếng Anh đâu, là em này.”
11.60 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
JennyD | Ngôn tình | Hoàn thành
Vào giờ ra chơi, Lâm Thiên Tuyết nhìn cô bạn thân đang đeo tai nghe, miệng đang ngân nga theo một ca khúc nào đó mà cô cũng biết đó là của Vũ Thiếu Kiệt – một ca sĩ nổi tiếng. Đúng vậy, bạn thân của cô – Đỗ Nhược Lam là một người hâm mộ trung thành của anh. Đôi lúc Tiểu Tuyết cũng bó tay với cô bạn thân của mình, là một người hâm mộ nhưng cô ấy không như những người khác, cô ấy chỉ âm thầm theo dõi Vũ Thiếu Kiệt chứ không kích động hò hét hay bám đuôi thần tượng. Là bạn thân với nhau đã lâu, nên khi Đỗ Nhược Lam bắt đầu yêu mến chàng ca sĩ đó, Lâm Thiên Tuyết cũng đã chứng kiến hết những hành động tuy âm thầm nhưng lại rất điên cuồng của bạn mình.
6.20 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Hải Ma Phấn | Ngôn tình | Hoàn thành
Trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt của BV Nhân Khang, thời điểm Cố Noãn Phong nghe thấy bác sĩ tuyên bố não bộ Diệp Thanh Thành tử vong, nàng lần đầu tiên không kiêng dè khóc thành tiếng. "Bác sĩ, tôi không tin, không phải ông nói còn có trường hợp hôn mê một tháng sao? Anh ấy mới hôn mê hơn 20 ngày, Tần Thương, Tử Khanh, các anh nói một câu, các anh đều là bác sĩ, các anh sẽ giúp anh ấy điều trị thêm, anh ấy chỉ là ngủ thiếp đi thôi mà..." "Noãn Phong, Thanh Thành nếu như nhìn thấy em như vậy cậu ấy sẽ khổ sở, cậu ấy ra đi rất vinh quang, cậu ấy là anh hùng, cậu ấy cứu người khác..." "Em không cần sinh ấy làm cái gì anh hùng, em chỉ muốn anh ấy sống thật khỏe mạnh."
10.00 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Trương Tiểu Nhàn | Ngôn tình | Hoàn thành
Mùa đông ở Luân Đôn lạnh thấu xương và u ám. Hình Lộ nhớ lần đầu tiên cô đến đây vào năm chín tuổi, bố cô đã nói cho cô biết: “Con sẽ yêu Luân Đôn, nhưng con sẽ hận thời tiết ở đó.” Lúc đó, tại sao cô lại không tin cơ chứ? Cô đã từng cho rằng, khi cô có thật nhiều thật nhiều tiền, cô sẽ trở nên rất vui vẻ, tất cả những gì cô đã từng khát vọng, bây giờ cô đều có thể có được.
4.00 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Nhiếp Tịch | Ngôn tình | Hoàn thành
Bà Đình không còn nữa, khoảnh khắc bàn tay bà không còn nắm lấy tay cô, Tô Tịnh An giống như đứa trẻ mười bảy năm về trước khóc nấc lên, Tô Tịnh An khó thở gọi tên bà, lần đầu tiên cô nói nhiều như thế, nhưng là không có ai đáp lại lời cô nói hết. Thím Âu kìm nước mắt kéo cô sang một bên, đau lòng lau nước mắt. Thím nhớ đến Tiểu Tô Tô, sáng sớm nay đột nhiên gọi tên bà Đình, thím còn vui vẻ dẫn cô đến bệnh viện thăm bà, lại không ngờ bệnh tình bà lại chuyển hướng xấu, bà chỉ kịp nói vài lời căn dặn, cũng may trước khi nhắm mắt bà có thể nghe thấy Tiểu Tô Tô nói chuyện lần cuối.
11.60 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Điền Phản | Ngôn tình | Hoàn thành
Ngày mới ở trường đại học S luôn bắt đầu từ canteen. Trong phòng rửa bát phát ra những tiếng leng keng do bát va vào bồn, thảo nào trường lại sắp phải thay bồn mới, những bác gái rửa bát này đều quá mạnh tay, như kiểu hận không thể cầm bát đĩa đập hết ra.
12.80 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Hi Hòa Thanh Linh | Đô thị | Hoàn thành
Sau nửa năm quay cuồng vì công chuyện, Nguỵ Vũ Hoàn cuối cùng cũng có thời gian rảnh để bay từ New York về thành phố S. Thư ký Lý Tu Nhã sau khi nhận hành lý, liền hỏi hắn có tính toán gì không, về công ty hay đi đâu đó nghỉ ngơi. Hắn nhớ nửa năm nay không được gặp tình nhân, cười bảo: “Gọi điện cho tôi, lâu rồi không gặp Tiểu Trạch, tôi muốn đi thăm em ấy.” Sắc mặt Lý Tu Nhã khẽ biến nhưng không nói gì, dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của hắn.Nguỵ Vũ Hoàn, ba mươi tuổi, CEO tập đoàn Hoàn Vũ, là nhân vật uy phong một cõi trong giới thương nghiệp thành phố S. Tuổi trẻ mà sự nghiệp thành công, cái chính còn là vẻ ngoài phong thần tuấn lãng, khiến không ít các cô gái, tiểu thư danh gia vọng tộc phải tơ tưởng. Nhưng vị này nhìn như Kim Vương lão ngũ toàn diện mọi mặt này lại có một đặc điểm không để ai biết được… Hắn là gay!Nguỵ Vũ Hoàn không phải thuộc dạng ai đến cũng mời chào, mà là hắn có ấn tượng không tồi với Lý Tu Nhã, còn rất thưởng thức tính cách cùng năng lực làm việc của anh. Huống chi tính chất công việc phải bôn ba khắp nơi, tình nhân có nhiều đến mấy mà lúc cấp bách thì nước xa không cứu được lửa gần, đưa Lý Tu Nhã theo tiện hơn nhiều. Lý Tu Nhã ở cạnh hắn, tuy không có bất kỳ danh nghĩa tình nhân chính thống gì nhưng Nguỵ Vũ Hoàn không hề bạc đãi anh. Trong khoảng thời gian này, tiền lương hay tiền thưởng, lời biểu dương, giày túi, đồ hàng hiệu, hắn đều lén mua cho anh không ít.
7.80 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Đỗ Bì Tam Tằng Nhục | Đam mỹ | Hoàn thành
Lâu rồi Ninh Phi không nằm mộng giữa đêm. Giấc ngủ của hắn bị cắt rời thành vô số mảnh vụn. Lưỡi dao, súng lửa, khói thuốc, máu ấm bắn tung tóe. Hắn là lính gác đào ngũ, điều này có nghĩa là lẩn trốn và truy bắt không ngừng, như con chuột trốn chạy nơi cống ngầm ngõ hẹp, cầu tránh khỏi nanh vuốt của công đoàn. Khẽ khép mắt, pheromone dẫn đường bùng lên tứ phía. Bản năng kêu gào trong huyết mạch, thúc giục hắn tiến về phía trước. Hắn mở mắt ra, lùi vào sâu trong bóng tối.
12.20 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Sunness | Ngôn tình | Hoàn thành
Mọi gia đình hạnh phúc đều có chung niềm hạnh phúc, nhưng mỗi gia đình bất hạnh lại mang một nỗi bất hạnh riêng” – “Mắt bão” chính là câu chuyện cảm động về cặp vợ chồng trẻ mang nỗi bất hạnh đặc biệt như thế. Mắt bão có cốt truyện khá ổn: nam nữ chính đều không bình thường. Nam thì tâm thần phân liệt di truyền, vợ con bị kẻ xấu bắt, hàng ngày xem đi xem lại clip vợ bị tra khảo đánh đập để tìm ra manh mối mà bất lực. Nữ thì trầm cảm nặng, sau đó bị bắt cóc, tra tấn dã man nên chấn thương nặng về tâm lý.Trải qua bao khổ đau mất mát và ám ảnh tâm lý, họ vẫn bên nhau bền chặt, quyết không buông rời. Không chỉ là khúc ca cảm động về tình cảm gia đình, Mắt bão còn khiến người đọc trăn trở về ranh giới giữa Thiện và Ác, giữa Trắng và Đen, đồng thời đề cao chính nghĩa, sự khoan hồng thứ tha đối với những con người biết ăn năn hối cải, và lòng cảm thông nhân ái với những số phận khốn khổ bị đẩy vào bước đường cùng. Dù có những khoảnh khắc day dứt xót xa đến ám ảnh, nhưng câu chuyện vẫn đẹp nao lòng, bởi bao phủ lên tất thảy những đau thương kia chính là tình cảm con người thiêng liêng nhất.
12.40 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
Đại Ôn | Ngôn tình | Hoàn thành
“Tay hắn từ từ lướt qua trước ngực nàng, khiến thân thể nàng bắt đầu run rẩy, gò má trắng nõn thoáng nổi lên màu đỏ ửng, hắn cười nhẹ, hướng đến bên tai nàng thở nhẹ một hơi. Cơ thể nàng chấn động, ngập ngừng nhìn hắn, hé mở đôi môi hồng, nói: “Anh yêu, hôm nay có chuẩn bị cái này cho anh.” Nói đoạn, lấy ra roi gai từ dưới giường, lập tức vùng dậy, áp đảo!” Hoa Nguyệt Nguyệt đọc một hơi xong cả đoạn, không thèm để ý ánh mắt kinh ngạc của đám người xung quanh, quay sang phía Hoan Tử ngồi đối diện, nhướng nhướng mày.“Thế nào Hoan Tử, chị gái của em viết tiểu thuyết thế nào? Có phải rất kích thích rất khiêu khích không hả? Nhanh đi báo cáo chị em đi nào.” Hoa Nguyệt Nguyệt nheo mắt lại, cái mặt vốn có thể coi là thanh tú tức khắc trở nên hết sức bỉ ổi. Hoan Tử đang uống trà sữa, vừa nghe, trong nháy mắt, phun hết trà sữa trong miệng thẳng về phía trước.Hoa Nguyệt Nguyệt nhảy dựng lên, vừa cầm vội giấy chùi chùi bộ váy ngắn mới mua vừa oán trách: “Hoan Tử, trước mặt bao nhiêu người mà em dám phun sữa hả! Dù gì cái loại chuyện không tiết tháo như thế là chị không có làm được đâu nhé.” “Phụt –“ Khách ở mấy bàn gần đó, không hẹn mà cùng cười. Hoa Nguyệt Nguyệt xoa xoa lông mày, liếc Hoan Tử một cái, nói: “Hoan Tử, em xem, chị gái em đi đến đâu cũng thành nhân vật tiêu điểm mà.”
9.60 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
ZuMin | Ngôn tình | Hoàn thành
Người ba đã nuôi nó 16 năm nay, khi đứng trước ông, nói chuyện với ông nó không nhận được sự ấm áp, chẳng có tí gì là tình máu mủ. Với nó, ông luôn giữ một thái độ kính cẩn, giữ kẻ, một sự tách biệt nào đó mà nó không tài nào lý giải được, giữa ông và nó luôn là những cuộc nói chuyện nghiêm túc chứ không phải là những cuộc trò chuyện không đầu không cuối với nhiều tràng cười rôm rả như bao gia đình khác. Thật sự với nó những điều đó cũng chẳng sao cả (ặc ặc, tình cảm gia đình thế mà bảo không sao!!?), nó vẫn rất kính trọng và yêu quí ông.Trở lại với chiếc giường êm ái, nơi một thiên thần xinh xắn đang ngủ, dù vẻ mặt lộ rõ sự mệt mỏi nhưng trông nó vẫn rạng ngời, nó đẹp, phải, nó rất đẹp, nó đẹp một cách rất dễ thương. Khuôn mặt của nó là một bức tranh tuyệt mĩ, kết hợp cả tinh hoa đất trời và tình yêu thiên nhiên của tạo hoá. Đôi chân mày rậm, đường nét rõ ràng, hàng mi thẳng, dày và đen nhánh, cánh mũi cao, thanh tao với đôi môi hồng nhẹ, một nét đẹp thánh thiện và quá đỗi tự nhiên (ui ui, ước gì mình được như chị ý). Nắng tinh nghịch cứ đeo đuổi mãi nét đẹp ấy mà làm nó thức giấc.Nó vươn vai, mắt lờ mờ đi làm vscn, bây giờ thì hoàn toàn tỉnh táo, bước đến ban công, nó đưa ánh mắt nhìn xa xăm, tự mình gặm nhắm nỗi buồn.
11.40 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26
| Sủng | Hoàn thành
Mùa hạ ban ngày dài hơn ban đêm, bảy giờ tối, trời vẫn chưa đen hẳn. Chương Tước ngày hôm nay sau khi đi tụ tập với bạn bè mới không nhanh không chậm trở về nhà, nhấc khay cơm thừa canh cặn người giúp việc chuẩn bị sẵn lên, bước chân đi về phía nhà cũ. Nhà cũ ở nông thôn, đường không phẳng, phần đường đủ để lái xe qua trồng đủ loại cây cối hai bên, lái xe qua lập tức tối om, lúc xuống xe gã không thấy rõ mặt đất, giẫm một cước vào đống bùn, mặt giày ngay lập tức dính bẩn.Chương Tước chửi thề một câu, chỉ muốn ném luôn chỗ cơm trong tay. Gã không hiểu nổi, tại sao cô lại chỉ đích danh gã đến đưa cơm cho thằng ngốc này, nhà họ Thẩm từ trên xuống dưới có tận, hai, ba mươi miệng ăn, cũng không phải ăn cơm trắng, vậy mà lại để gã đi đưa tận bốn năm. Tuy nói năm ấy là do mẹ không cẩn thận đẩy nó xuống cầu thang ngã thành ngu ngốc, nhưng tên kia vốn cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, cả ngày cúi gằm mặt đọc sách, rắm cũng không thèm thả một cái, quần áo giặt bạc cả màu cũng dám mặc, dáng đi cũng còng lưng rúm ró, chỗ nào có nửa điểm dáng dấp của trưởng nam nhà họ Thẩm? Người này có bị ngu hay không cũng vậy, đều là tên phế vật ngu ngốc, nhìn chỉ thấy xúi quẩy.
8.80 Vạn chữ | 2024-09-02 18:26