Lâm Tuyết Nhi | Ngôn tình | Hoàn thành
Cửa thư phòng khép, anh đẩy cửa ra đi thẳng vào, tròng mắt ngăm đen nhanh chóng tìm kiếm, dễ dàng tìm thấy bóng dáng của cô dưới cửa sổ lớn đón ánh mặt trời. Cô dựa nghiêng trên ghế quý phi, giống như ngủ thiếp đi, dưới mí mắt có bóng mờ của hàng mi cong dày, tóc dài mềm mại như mây làm nổi bật lên khuôn mặt trái xoan lớn bằng bàn tay, chân mày tinh tế lại ôn hòa thuần hậu như thế, cô thở nhẹ nhàng chậm chạp, hai má mềm mại, đôi môi đỏ mọng giống hệt đóa hồng hé mở, giống như chờ ai đó tới hôn tỉnh. Ánh mắt người đàn ông chăm chú nhìn cô bất chợt sâu lắng, anh đi từng bước lại gần, từ trên cao nhìn xuống thân thể nằm ngang của cô gái xinh đẹp trước mặt anh.Phương Tịnh Vân đang ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác có đồ gì đó gãi ngứa cô, chạy trên da thịt cô, khiến cho cô run rẩy từng cơn. Mắt như sương mù hé mở, chớp chớp, phát hiện bên cạnh thêm một người. Ngực cô run rẩy một trận, không khỏi khẽ gọi, “Quân...” Môi mỏng của Lôi Quân khẽ động như có như không, đáy mắt hiện đầy dục vọng rõ ràng, một tay anh nâng cằm xin đẹp của cô, đầu cúi xuống, hôn chặt cô. Đôi môi vô cùng mềm mại kia giống như sinh ra vì anh, khi anh mút hôn mang chút bá đạo thì hoàn toàn khuất phục. Không chỉ đôi môi mềm mại kia, cả người cô cũng sinh ra vì anh Anh là người phụ trách tập đoàn Kim Khống quốc tế, quan hệ chính trị kinh doanh tốt, bản đồ sự nghiệp kéo dài qua Âu, Mỹ, Á ba châu lục lớn, mà cô là bạn gái kim ốc tàng kiều ròng rã ba năm của anh.Là bạn gái. Không phải bạn gái. Điểm này, trong lòng Phương Tịch Vân rất rõ ràng, cũng không dám mơ tưởng hão huyền gì. Bạn gái có ý nghĩa khi anh nhàm chán, muốn cho hết thời gian thì cô có thể ở bên cạnh làm bạn anh, chơi cùng anh, ăn ăn uống uống cùng anh, cũng bao gồm cả lên giường với anh, nói một cách thẳng thắn giống như vật cưng anh nuôi, anh hứng thú thì xách cô tới trước mặt trêu chọc một trận, hết sức thương yêu, sau khi thỏa chí rồi lại tự nhiên rời đi.Anh luôn cực kỳ tỉnh táo mà đối xử với quan hệ của hai người. Anh là Lôi Quân, trên thương trường thì vô tình, trên tình cảm nam nữ lại giống như lạnh lùng. Anh chỉ đòi lấy cái anh muốn. Cô cam tâm tình nguyện không đòi hỏi, nhưng là thực sự cô chưa từng một chút mong mỏi tình yêu từ anh sao?
3.20 Vạn chữ | 2024-09-02 01:07
Trong khi tòa án đã và đang tuyên án tội nhân đang đứng dưới kia đều mang không khí trang nghiêm, im ắng đến đáng sợ thì trong lúc đó, cậu con trai - người được cho là bị cáo lại có tâm trạng ngược lại. Họ đối lập hoàn toàn với bị cáo có tâm tư đầy u ám kia. Trong vô vọng, bị cáo liên tục hét : "Không phải! không phải! ta không có giết người"
6.40 Vạn chữ | 2024-09-02 17:13
Sa Đề | Xuyên không | Hoàn thành
Tình yêu chính là không dễ gì mà tìm thấy, lại càng không dễ để có thể ở bên nhau. Ít ra cũng phải đi qua một chút sóng gió, đến cuối cùng lòng ai vững tâm ai còn thì mới ở bên nhau, hạnh phúc đến cuối đời. Mấu chốt nhất của con người chính là, trải qua gian nan có ai còn đủ kiên nhẫn mà ở bên nhau không. Hoắc An Lăng vốn là một người giữ trật tự đô thị, không biết bằng cách nào đó đã xuyên không về cổ đại làm một dân chúng rất bình thường, sống ở một vùng nông thôn ven rừng. Cuộc sống của hắn giản đơn cho đến khi hắn gặp Thẩm vương gia. Thẩm vương gia trên đường đi bị thích khách truy sát, y biết rõ thích khách không muốn giết mình, chỉ muốn dùng mình để uy hiếp hoàng huynh của y, nhưng y không muốn nên đã liều mạng chống trả, cuối cùng đã bị rơi xuống cạnh một vách núi. Chính Hoắc An Lăng lúc lên rừng hái nấm đã thấy y và cứu sống y. Nhưng lúc này Thẩm vương gia đã bị mất trí nhớ, không nhớ được bản thân là ai, chỉ có thể làm một A Thập bên cạnh Hoắc An Lăng. Hai người cứ vậy mà ở bên nhau, nhưng rồi A Thập biến mất, chỉ để lại Hoắc An Lăng nỗ lực tìm kiếm. Cho đến khi hắn tìm được người xưa, đưa người về bên mình. A Thập biến mất vì điều gì, cho đến khi A Thập nhớ ra thân phận của mình thì có phải mọi thứ đã thay đổi? Mời các bạn theo dõi.
16.80 Vạn chữ | 2024-09-02 17:13
Thanh Đình | Ngôn tình | Hoàn thành
Tô Nhiên yêu Tô Y. Anh thầm yêu đứa em gái không chung một dòng máu này đã từ rất lâu rồi. Mỗi ngày đều nhìn thấy cô vô tình để lộ ra sự quyến rũ, anh liền muốn hung hăng trừng phạt cô một phen. Anh thèm khát cơ thể nhỏ nhắn của Tô Y, khát khao một ngày có thể ăn cô sạch sẽ nuốt vào trong bụng.
15.00 Vạn chữ | 2024-09-02 17:13
Đúng thế, người ta luôn nói đúng, chỉ cần một lần gặp gỡ thôi, đã khiến hai người thương nhau, uống trọn một ánh nhìn có thể lạc sâu vào trầm tư không dứt. Một lần sai lầm, hắn càng thương cô nhiều hơn nữa, thương đến mức muốn chết đi sống lại vẫn còn thương, nhưng hắn càng thương cô thì cô lại càng sợ hãi hắn. Mỗi lần ép buộc cùng hắn yêu thương hoan ái, hắn vẫn thương cô hết lòng nhưng cô lại một lòng ghét cay ghét đắng hắn. Một kiếp làm vợ làm chồng, cuối cùng thì cô cũng vì hắn mà rung động, cũng biết cảm giác yêu thương là như thế nào. Cô cũng sẽ chấp nhận tình cảm của hắn, nhưng lại không thể quên được lỗi lầm ngày xưa, bóng ma ám ảnh cô gần nửa đời người, sao có thể muốn nói dứt là dứt. Nhưng cô sẽ vì hắn, yêu hắn, vì gia đình nhỏ của mình mà thử vứt bỏ đi hận thù một lần, chỉ mong rằng có thể vì hắn mà quên, vì tình yêu của hắn, say đắm trong mật ngọt, gột rửa hết thù hận năm xưa.
4.20 Vạn chữ | 2024-09-02 17:13
Tử Dục | Ngôn tình | Hoàn thành
Chúc Phùng Phùng là một cô nhi lại còn bị câm; hai năm trước được Lục phu nhận đem về nuôi, làm nô gia cho Lục tiểu thư. Nhưng sau khi được Nạp bảo chủ để ý và được gả vào Nạp gia. Cuộc sống hầu hạ chủ nhân mới thực sự đáng sợ. Vị bảo chủ này lại luôn tìm cách khó dễ cô, thật quái đản mà. Đối với Nạp Dương mà nói, Phùng Phùng cô cũng không khác mấy nữ nhân kia là bao nhiêu. Hắn tùy tiện muốn trêu đùa, ăn đậu hũ của cô. Hắn lợi dụng cô ngây thơ không biết gì, dùng thủ đoạn để ăn cô một cách điên cuồng.
8.60 Vạn chữ | 2024-09-02 17:13
Lý Mộ Tịch | Ngôn tình | Hoàn thành
A? Tại sao lại là chị gái của anh? Anh không cần! Anh cần cô làm người yêu của anh, là người chờ anh mỗi tối, là người để anh ôm mỗi khi đêm về. Cô ngọt ngào giống như dòng sữa, dịu dàng như người mẹ ngây thơ. Cô khiến trái tim anh rung động sâu sắc, khiến trong mắt anh không thể kiếm tìm hình bóng ai khác ngoài cô. Nếu có ai hỏi tại sao anh lại yêu cô? Ừ, vì chỉ đơn giản một điều, cô là cô. Là cô nuôi anh khôn lớn từng ngày, là cô bảo vệ anh dù cho mọi hoàn cảnh.
13.40 Vạn chữ | 2024-09-02 17:13
Có người từng nói, đôi khi đau đớn tột độ đổi lấy hạnh phúc vô tận. Nhiều lúc cố gắng chịu đựng đau đớn nhưng đổi lại lại được hạnh phúc bất tận, đây cũng là một thứ rất đáng đánh đổi. Dẫu biết một khi lao đầu vào tình yêu thì sẽ không có lối thoát, nhưng vì quá yêu mà lại không tiếc thống khổ mà bước vào.
3.60 Vạn chữ | 2024-09-02 17:13
Lưỡng Chích Lưu Lãng Miêu | Xuyên không | Hoàn thành
Công là minh tinh hạng B, đi thử vai Đông Phương Bất Bại thì bị ngã cầu thang, xuyên thẳng cả thân xác tới thế giới Tiếu Ngạo luôn. Chờ tới lúc Tề Bạch tỉnh lại, hắn thấy một căn phòng cổ kính.Thân là diễn viên, hắn tự nhiên biết căn phòng như vậy không phải là do dựng cảnh. Rõ ràng hắn đã xuyên không.
12.00 Vạn chữ | 2024-09-02 17:13
Mai Tử Hoàng Thời Vũ | Ngược | Hoàn thành
Một buổi chiều tối mùa hè oi bức, không khí như một cái lồng hấp. Tiểu khu Hoa Quế thuộc khu phố cũ của Thất Đảo, tựa như những khu phố cũ khác, phòng ốc cũ kỹ phủ đầy rêu mốc, tiếng người huyên náo cả ngày. Căn nhà số 203 tổ 3 tiểu khu Hoa Quế là một hộ gia đình bình thường. Thời điểm này, trong không gian nhỏ hẹp buồn chán, nóng bức tràn ngập hương bị cơm nước ngọt ngào mê người. Ninh Hạ đầu đầy mồ hôi nhanh nhẹn đem đĩa rau xào từ phòng bếp nhỏ hẹp đến phòng khách: “Bà ngoại, ăn cơm thôi.” Bà ngoại ngồi trên sô pha, ôm một cái gối nhỏ, liên tục kéo kéo đường viền hoa, tựa như không có nghe thấy lời cô. Thẩm Ninh Hạ đến gần bà, khẽ gọi: “Bà ngoại ăn cơm thôi, cháu làm món sườn xào chua ngọt mà bà thích nhất đó.”
6.60 Vạn chữ | 2024-09-02 17:14
Tiểu thiếu gia của gia tộc quyền thần đệ nhất thiên hạ ra cửa chơi, tùy tay cứu một tiểu khất cái trọng thương xém chết. Tiểu khất cái nhìn tiểu thiếu gia cao quý kiều nộn xinh đẹp, nói: “Nếu có một ngày ta công thành danh toại quyền khuynh thiên hạ, có thể cưới ngươi làm vợ hay không?” Tiểu thiếu gia nhỏ giọng nói: “Thật ngại quá a, không được.” Mối tình sâu nặng đầu tiên của tiểu khất cái bị tiểu thiếu gia dùng thái độ khó xử lại không mất lễ phép mỉm cười cự tuyệt, nhưng mà vẫn như cũ không buông tay. Hắn rất yêu tiểu thiếu gia, đặc biệt là mông của tiểu thiếu gia.
2.20 Vạn chữ | 2024-09-02 17:15
Cật Phạn Phạn Phạn | Ngược | Hoàn thành
Trên bờ cát, một đám nhóc con quay chung quanh một pháo đài xây bằng cát... Ánh mắt sùng bái của bọn nhóc đều lạc trên một người. Đó là một thiếu niên nhỏ tuổi, mặc áo ngắn tay, một cái quần đùi ngắn, tóc quăn xù ngăn ngắn che trên đầu, mắt to màu xanh lam lóe lên ánh sáng linh động, khuôn mặt trắng nõn còn mang theo chút trẻ con. Đây chính là Ai Nhĩ Duy Tư chín tuổi. Năm năm trôi qua, Ai Nhĩ Duy Tư từ một nhóc con béo phì trở thành một vương tử xinh đẹp. Nhóc có rất nhiều tài lẻ, hết thảy hài tử ở đây đều sùng bái nhóc. Ai Nhĩ Duy Tư rất thích nơi này, thích cảm giác được người khác sùng bái, ngoại trừ thỉnh thoảng nhớ tới ông bà, bá bá, Mập Mạp, còn có Lộ Đức. "Đây là pháo đài do anh làm, tòa pháo này được gọi là "Pháo đài Duy Tư", anh chính là chủ nhân của pháo đài này." Tiểu thiếu niên tự hào nói. "Em muốn làm thủ vệ!" Một tiểu tử gầy yếu giơ tay nói, trên gương mặt hồng hồng xuất hiện biểu tình thẹn thùng. "Em làm đầu bếp!" Một đứa bé khác nói. Ai Nhĩ Duy Tư lấy giấy bút, nghiêm túc ghi chép. "Chủ nhân nhỏ, cậu có cần một người quản gia không?"
14.80 Vạn chữ | 2024-09-02 17:15
Vũ Lạc Khinh Trần | Ngược | Hoàn thành
Thụ là quân nhị đại, nhưng không muốn theo sắp đặt của cha vào quân giới nên bỏ nhà ra đi vào giới giải trí làm người đại diện nhưng bị người đời hãm hại nên chết. Đến khi thụ chết mới biết được cuộc đời của mình đúng là số chó nhọ. Sau khi biết sự thật, thụ được trao hai cơ hội, một là sống lại trả thù, hai là đầu thai kiếp khác, thụ chọn sống lại.
20.00 Vạn chữ | 2024-09-02 17:15
Nhi Ngã Tri Đạo | Sủng | Hoàn thành
Thượng Vũ năm thứ bảy, trên triều đình. Hôm qua bị lăn qua lăn lại có chút quá mức nhưng tinh thần của thượng Vũ Đế vẫn giữ vững, bễ nghễ liếc nhìn đám đại thần phía dưới, đợi bọn họ nói xong, trên mặt mỉm cười ôn hòa, không ảnh hưởng đến tôn nghiêm hoàng uy chút nào, khiến cho đám đại thần không dám tùy ý nói bừa. Cho dù như vậy, sẽ luôn có một vài hạ thần không nhìn sắc mặt Hoàng thượng mà phá hỏng buổi tảo triều hài hòa, không đặt thánh thượng vào mắt.
12.00 Vạn chữ | 2024-09-02 17:16
Tiểu Kết Ngủ Ngày | Ngôn tình | Hoàn thành
Ai cũng nói khi yêu chúng ta sẽ thấy tình yêu chỉ toàn là màu hồng. Nhưng nếu chỉ toàn là màu hồng như người ta nói thì chắc chắn tình yêu ấy sẽ rất tẻ nhạt, không mặn nồng, không nhiều cảm xúc và kỉ niệm. Tình yêu cũng giống như đóa hoa hồng, rất đẹp, rất quyến rũ nhưng nó cũng phải vượt lên trên những chiếc gai để khoe sắc thắm của chính mình. Truyện xoay quanh nhân vật chính Bạch Phí Ưu và Hàn Ân. Đứng giữa phố xá đông đúc người, nữ chính chưa bao giờ sợ hãi khi bố cô bỏ cô một mình. Cô chỉ cần biết được anh và cô cùng sống chung một thành phố, chung một bầu không khí thở, cô chắc chắn không cô đơn vì vẫn có anh.
10.80 Vạn chữ | 2024-09-02 17:16
Nữ Vương Không Ở Nhà | Ngôn tình | Hoàn thành
Diệp Ninh chưa lập gia đình đã mang thai, cô một mình sinh con ở hải ngoại, sau đó về nước tìm một công việc, sống cùng con trai mình. Cha của con cô là người cô chưa bao giờ nghĩ tới, chưa một lần nhớ rõ dáng dấp hay gương mặt của anh trông như thế nào. Từ khi sinh đứa bé ra, cô đã hoàn hảo dựng lên trong tâm trí con một người cha vô cùng bận rộn đang cật lực làm việc ở nước ngoài để lo cho hai người mà không hề hay biết, anh đã lặng lẽ gặp mặt con trai rất nhiều lần trước đó.
14.20 Vạn chữ | 2024-09-02 17:16
Mạt Trà Khởi Ti | Ngôn tình | Hoàn thành
Nàng là một đóa sen xanh mọc ở Dao Trì nhưng lại có tên gọi là Phượng Dẫn.
12.40 Vạn chữ | 2024-09-02 17:16
Lãnh Phát Công Tử | Tiên hiệp | Hoàn thành
Đại đạo vĩnh hằng, trường sinh bất lão là những cảnh giới luôn hướng tới của tu luyện giả.
26.40 Vạn chữ | 2024-09-02 17:16
Duyên Hà Cố | Đô thị | Hoàn thành
Bóng cây lắc lư, ráng chiều lúc chạng vạng chiếu rọi vào rừng cây, nhuộm đỏ một con suối. Ánh mắt xuyên qua khe lá có thể nhìn thấy ánh ráng chiều dần dần biến mất trong biển mây vô tận. Vễnh tai lắng nghe cũng chỉ nghe thấy tiếng côn trùng rỉ rả cùng vài tiếng gào thét của dã thú từ sâu trong rừng rậm vọng ra. Nơi này là một mỏm núi không có dấu chân người. Quỷ dị chính là trong vị trí âm u này lại có một tòa nhà.Gọi là nhà thật sự là rất nể mặt, tòa kiến trúc này chỉ có thể xem là một túp lều cỏ tranh, bởi vì không được chủ nhân chú trọng nên trông vô cùng thảm thương, mấy khúc gỗ chống đỡ cùng một đống rơm rạ xốc xếch, dáng vẻ xiêu xiêu vẹo vẹo hệt như ngay giây tiếp theo sẽ đổ ụp xuống, hàng rào tre vừa thấp vừa lùn lưa thưa trống hoác, gà rừng không cần đập cánh bay cũng có thể từ khe hở chui vào, giữa sân là một bộ bàn gỗ xấu xí, trên bàn ngổn ngang thớt, dao linh tinh, bên cạnh là bếp lò cháy đen xì xì, xem ra là vừa làm nhà bếp vừa làm nhà ăn. Mà lúc này cánh cửa trúc của lều cỏ tranh đang mở rộng, nương theo ánh sáng lờ mờ có thể nhìn thấy chiếc giường bên trong, đầu giường là một con hươu, một con chuột lông vàng cùng một con chó hoang. Tổ hợp không bình thường này tụ lại nhưng không hề cắn xé nhau, ngoài sân thỉnh thoảng cũng có mấy loại động vật khác qua lại, chăm chú lắng nghe âm thanh như có như không từ trong lều truyền ra.Giây tiếp theo, lá cây vang lên xào xạc.
25.60 Vạn chữ | 2024-09-02 17:16
Nhất Lịch Sa | Ngôn tình | Hoàn thành
Giữa lúc hoàng hôn, bầu trời giống như bị nhuộm lên màu mực, một nửa lại được rắc lên một ít bột vàng, trong màu xám nhạt ẩn hiện lộ ra màu vàng còn sót lại. Sân trường của Đại học T lúc này vừa lúc qua giờ cơm, hương vị ẩm ướt dầm dề ở khắp mọi nơi, mấy nhóm nữ sinh tốp năm tốp ba cầm theo bình nước nghỉ chân ở bên ngoài sân bóng, hò hét cổ vũ vì nam sinh mình quen biết. Trên sân bóng, một bóng hình chuyển động tràn đầy hormone, một nam sinh mặc một chiếc áo thun màu lam thoáng nhìn qua ánh mắt của các nữ sinh, cực kỳ đẹp trai mà ngẩng đầu vuốt tóc, làm cho những giọt mồ hôi trên cổ chảy xuống tạo ra một đường cong tuyệt đẹp.“Đệch!” Cậu ta nghe thấy đối diện có người lớn tiếng mắng một câu, “Lại đá ra ngoài nữa!”. Nam sinh mặc áo thun màu lam nhìn đến chỗ ánh sáng còn sót lại phía chân trời chiếu qua thì phát hiện bóng đã bị đá vào bụi cỏ ở bên ngoài cánh đồng rồi, nơi đó gần phía sau núi, ngày thường ít người đi qua nên màu sắc của cỏ đã sớm bị khô vàng, còn có rất nhiều rác rưởi không biết ai tuỳ tiện vứt ở đó. “Hách Thành, cậu đi nhặt về đi.” Trong sân có người lớn tiếng nói, nam sinh kia nghiêng đầu, lại phát hiện bản thân xác thật đứng gần chỗ đường biên thẳng tắp kia nhất, chỉ đành miễn cưỡng mà chạy qua.Giờ phút này sắc trời đã cực kỳ tối tăm, cậu ta không đeo kính sát tròng, cứ nheo mắt lục lọi trong rễ xanh nhọn vàng ở bụi cỏ, cuối cùng cũng tìm được quả bóng tròn đen tuyền, vì thế cậu ta quay đầu lại hô lên một tiếng, “Tiếp lấy bóng này!” Sau đó giơ chân đá quả bóng về lại trong sân.
16.80 Vạn chữ | 2024-09-02 17:16