Yến Hạo đường đường là trang chủ của một sơn trang nổi danh trên giang hồ, hắn có vợ, có con, có công danh, có sự nghiệp. Hầu hết mọi trang anh hùng hảo hán đều biết đến danh tiếng của Yến Hạo, số người muốn đến bái phỏng cũng rất nhiều, tất nhiên kèm theo đó là hậu họa khôn lường từ kẻ địch. Càng mạnh, càng đứng ở trên cao, Yến Hạo càng có nhiều kẻ thù hơn, hắn thật ra cũng không muốn giết người, nhưng là nếu như không động đao, vậy thì người chết có thể là gia đình hắn, và hắn thì chỉ muốn bảo vệ họ mà thôi. Con người giỏi giang ấy, không ngờ rằng cuối cùng vẫn phạm phải một cái tội chẳng thể nào tha thứ được, đó là yêu chính con trai ruột của mình. Con trai hắn Yến Đằng, là một chàng thiếu niên hiền lành, hơi thở của cậu không bạo ngược như cha mà tràn đầy cảm giác thư văn nho nhã. Yến Đằng không thích giết người, không thích máu tay, không thích làm tổn thương đến kẻ vô tội, cũng bởi vì cậu được cha của mình bảo bọc kỹ quá thành ra một người ngây thơ, không nhìn rõ được sự hiểm ác của thế gian. Việc Yến Hạo yêu Yến Đằng sớm đã bị phu nhân của mình phát hiện ra, bà ta lại có thể làm tổn thương đến chính con trai mình, khiến cho Yến Đằng cả đời này cũng chẳng thể tập võ. Những ngày tháng còn bé thơ, Yến Đằng hoàn toàn không hiểu những gì mà cha cậu làm, thế nên bị cha mình ăn sạch cũng chẳng biết, sau này khi đã lớn, nhận thực được mọi việc, cậu lại xa lánh Yến Hạo, khiến cho hắn đau khổ không thôi.
0.80 Vạn chữ | 2024-09-02 00:37
Sasura Điệp | Ngược | Hoàn thành
Nếu tôi hỏi bạn, yêu là như thế nào. Bạn biết gì về tình yêu? Nếu tôi hỏi bạn, tình yêu có đẹp hay không? Đẹp chỉ là một phần, thê lương chính là một phần còn lại, thê lương đến đau lòng. Nước chảy vô tình, hoa rơi hữu ý. Trên thế gian này, người vô tình nhất chính là người làm tổn thương người khác nhiều nhất. Nếu như bị chính sự vô tình này hấp dẫn, chẳng khác nào là tự mình đi tìm ngược. Nhưng giống như là một loại cố chấp, cả đời này đều không thể nào buông bỏ được.
1.60 Vạn chữ | 2024-09-02 00:39
Thiên Lại Chỉ Diên | Ngược | Hoàn thành
"Không gian đầy hương phấn hoa hòa quyện cùng mùi nước tắm của các cô nương. Người người tấp nập chen chúc, khách hàng đủ mọi thể loại từ nhà văn, nhà thơ đến những người vũ phu. Tiếng ve vãn đưa tình, âm điệu chìm đắm du dương của khúc nhạc. Phận hồng nhan gò má ửng hồng, máu đầu hãy còn xanh bán đi tuổi xuân phơi phới mà gửi gắm cuộc đời vào những bữa tiệc thiêu thân.
1.80 Vạn chữ | 2024-09-02 00:40
Thế giới xung quanh dù có tươi đẹp thế nào trong mắt cậu cũng trở nên xấu xí, còn tình yêu trong lòng cậu dù ngọt ngào bao nhiêu cũng trở nên đau khổ, còn cậu ở trong hắn khi đó, cuối cùng tình yêu cũng chỉ là những lời nói dối để trả thù thôi sao.Vì một gia tộc đã lụi tàn mà chôn theo biết bao nhiêu sinh mệnh, nhưng người mà cậu gọi là ông vẫn chưa từng dừng lại, Cơ gia, chẳng biết từ bao giờ cái tên ấy chỉ còn nhuốm màu đau thương và chết chóc, người đã đi rồi coi như thanh thản, vậy còn người ở lại, làm sao dứt khỏi nỗi bi ai. Cậu từ hình ảnh của những giấc mộng phiêu lãng mà luôn luôn kiếm tìm hình bóng hắn, cái dáng người cao ngạo, thuần khiết, cậu chẳng biết người nọ là ai, chỉ nhớ rằng mỗi khi thấy cái bóng của hắn là lại thấy tình yêu đến say đắm trỗi dậy, mà sâu kín bên trong lại là bi thương cùng áy náy không rõ nguyên do.Rồi khi tìm được thì sao? Hắn vẫn luôn luôn muốn trở về, vẫn luôn luôn nhớ quê nhà da diết, nhưng mà rốt cuộc vẫn là trở về không được. “Của ngươi? Ta không phải đồ vật. Chính ngươi áp đặt ta, trói buộc ta, bức ta đến không thể thở nổi. Cho nên, kiếp này hay kiếp sau, dù có biến thành ma quỷ, ta cũng không bao giờ buông tha ngươi! Bởi vì, tòng thúy chí chung, ta cũng không phải là tất cả của ngươi.”
3.40 Vạn chữ | 2024-09-02 00:41
10 năm trước, chỉ vì một lời nói dối mà tình cảm sư đồ của bọn bắn tan thành mây khói. Chuyện tình cảm của hắn đối với Bách Lý Hàn Băng bị vạch trần, bị thiên hạ người người dị nghị, thì thầm to nhỏ, vô phương khống chế. Sau 10 năm , bàn tán đã giảm bớt , tình cảm của họ biến đổi lại trùng phùng. Vốn hắn tưởng rằng đã mơ hồ quên được chuyện cũ, đột nhiên trong một ngày đêm lại bị hồi ức quấn lấy, trở lại như một đoạn phim ngắn rõ nét, đau thương in sâu trong lòng.
2.20 Vạn chữ | 2024-09-02 00:42
Sa Nguyên | Ngược | Hoàn thành
Khi còn là những đứa trẻ, chúng ta hay tin và hi vọng về một câu chuyện cổ tích nào đó sẽ có thể đến với hiện thực, và bản thân chúng ta sẽ là nhân vật chính của những câu chuyện chỉ có trong tưởng tượng đó. Nhưng khi đã lớn lên rồi, bản thân chúng ta mới phát hiện ra, cổ tích vẫn mãi chỉ là cổ tích, cổ tích làm sao có thể có thực? Nhưng ước mơ của chúng ta, chúng ta có thể tưởng tượng, không phải sao? Bạn ước cuộc đời bạn sẽ giống như thế nào? Giống Bạch Tuyết? Lọ Lem? Hay là Nàng tiên cá? Bạn ước bạn là bà tiên tốt bụng hay phù thủy ác độc?
1.40 Vạn chữ | 2024-09-02 00:42
Hắn rời đi để mong muốn thoát khỏi đau thương .Vốn tưởng rằng lòng đã chết, lại bị đốt thành tro, nghiền thành bụi,một thân tàn tạ, vẫn không thể dời ánh mắt ra khỏi người ấy. Tâm trí , trái tim , tất cả đều đã khắc sâu hình bóng của người ấy. Đáng tiếc thay, thâm tình lại không thể kéo dài mãi mãi.
2.40 Vạn chữ | 2024-09-02 00:43
Như Tuyên dù cố gắng buông tay, cũng không khỏi đau xót cho bão táp thương tâm mà mình gây nên. Cầu cho mọi chuyện lại khởi điểm từ đầu, tựa như mùa xuân , điêu tàn rồi lại tái sinh. Hắn sẽ không nói đến nửa câu không phải, bất luận người mình mà sâu đậm đã làm chuyện gì , dù cho là khuynh tẫn thiên hạ , lừa dối trốn tránh lẫn nhau, dù là cho bọn họ nực cười hơn cả nực cười như thế, hắn vẫn buông bỏ .
2.00 Vạn chữ | 2024-09-02 00:43
Kim Tại Dạ | Ngược | Hoàn thành
Lăng Nguyên Vân là một thiếu niên thiên tài sinh ra trong một đơn thân gia đình với người mẹ rất có thế lực. Từ nhỏ đã là một đứa trẻ cô độc, không bạn bè, không bằng hữu, lớn lên dung nhan xinh đẹp, thu hút được rất nhiều nữ sinh. Nhưng cuộc sống của cậu vẫn cô độc như thế, luôn tự tách mình ra khỏi đám đông, không có tình cảm. Là một thiếu niên đem bản thân nhốt chặt trong nội tâm của mình.Còn Lãnh Tử Mộc, chính là hoa hoa công tử, khuôn mặt hoàn mỹ, góc cạnh nam tính, đặc biệt là đôi mắt anh đào màu nâu nhạt sâu thẳm, có một loại sức mạnh làm người khác phải rung động. Ngay từ lần đầu gặp đã mang đến cho Nguyên Vân một cảm giác bị lấn áp, anh ta, chính là người duy nhất trong truyền thuyết có thể cạnh tranh với cậu.Định mệnh chính là trêu đùa khi để hai người gặp nhau vào những ngày Nguyên Vân đang phải chống chọi với giai đoạn cuối của bệnh máu trắng. Cũng chính vì sợ người mình yêu đau khổ, nên cậu đành phải chôn kín tình cảm của mình, biến nó trở thành một bí mật không thể nói. Mùa xuân dịu dàng, mang đến cho người ta sự ấm áp, cũng mang đến cho người ta sự tuyệt vọng … Mời các bạn cùng đón được truyện đam mỹ ngược tâm đầy nước mắt này !
1.80 Vạn chữ | 2024-09-02 00:45
Sự mâu thuẫn trong tình bạn làm cho mối quan hệ của chúng ta trở nên phức tạp, càng rõ hơn nó bộc lộ lại những gì ẩn sâu mà ta muốn giấu kín... Đó là câu chuyện buồn mà đời học sinh ít nhiều ta gặp phải... Một cô gái mang trong mình sự mặc cảm đối với bản thân, tự ti, càng sợ dèm pha của miệng lưỡi xã hội. Những lời nói vô tình càng làm cho người con gái ấy khốn khổ. Còn có một cô gái mang sự tự cao, kiêu kì , và một cô gái mang tính cách cá tính đầy tự tin.Chúng ta sinh ra, đều mang trong mình những mặt nạ khác nhau che giấu đi xúc cảm thật của chính mình. Chính thiên thần là như vậy, luôn đem cái mặt nạ tươi cười, hạnh phúc, mang đến cho người khác niềm vui chan hòa hay những điều tốt đẹp nhất, nhưng thực sự, thiên thần cũng có lúc buồn, có lúc khóc, nhưng không phải trước mặt mọi người, mà là tự giấu kín trong lòng mình, chẳng để cho ai biết. Và chính lúc ấy, những thiên thần, cần một bàn tay đưa ra cứu vớt lấy, đưa họ ra khỏi vũng lầy của sự u buồn.Thiên thần, đó chính là vẻ ngoài với vỏ bọc ánh sáng của sự vui vẻ, nhưng lại là bóng tối của bên trong tâm hồn, khi mang nhiều nỗi buồn không tên mà thiên thần luôn phải tự mình giấu đi. Và họ chẳng biế được, thiên thần cười nhiều như vậy, là vì đã trưởng thành rồi, đã chịu đựng quá nhiều nên mới có thể thành thạo mà diễn một vai người vui vẻ trước mặt mọi người. Cười nhiều, không có nghĩa là người đó vì đang hạnh phúc, thật sự, họ đang rất buồn và cần lấy cái cớ để tự an ủi bản thân, họ cần vòng tay sẵn sàng đưa ra che chở họ.
1.00 Vạn chữ | 2024-09-02 00:47
Cậu là Lâu Thế Tuần, 20 tuổi, học tới quốc trung thì bỏ, nhà có 3 người: cha mẹ và một tiểu muội. Muội muội Lâu Thế Tuyết – 16 tuổi, bị mẫu thân bức làm gái mại dâm, sau đó không lâu thì tự sát. Trước đó hai tuần, hắn bị bán vào đằng tổ – là nơi chuyên buôn bán nam hài, cung cấp cho những người giàu có mua vui. Cậu có một đôi mắt đen láy, chói sáng như hắc thủy tinh, nhưng trong đó lại tràn đầy phòng bị cùng nghi hoặc.Còn hắn, Thương Minh Tương, là là đế vương đến từ hắc ám. Một nam nhân có đôi mày rậm cương nghị, con ngươi màu nâu thâm thúy, sống mũi thẳng, độ dày vừa phải cực kỳ gợi cảm, cằm dưới hơi có râu, không tạo vẻ nhếch nhác mà chỉ tản ra mùi vị nam tính cùng hơi thở cường hãn không kiềm chế được. Ngũ quan như tạc có một cỗ khí thế cường ngạnh khiếp người, nam nhân có ngũ quan sâu đậm, lơ đãng phát ra khí thế cùng khí phách ngay cả nam hài cách y xa vài thước cũng đều có thể cảm giác được, đó là loại hơi thở cường hãn chỉ thuộc về mình y. “Ta cứu ngươi, ngươi phải đáp ứng điều kiện của ta. Điều kiện của ta là: Từ nay về sau, ngươi chỉ thuộc về một mình ta – Thương Minh Tương, lặp lại lời ta nói một lần. Từ nay về sau, thân thể của ngươi, linh hồn của ngươi, sinh mệnh của ngươi, tất thảy, tất thảy, đều thuộc về ta, chỉ có ta không cần, không có chuyện ngươi không cho”. Đó là những lời hắn lạnh lùng nói với cậu trong cái đêm định mệnh lạnh lẽo ấy, nó minh chứng cho việc thân thể và sinh mệnh của cậu đã không còn là của chính mình. Đời này, kiếp này, hắn chỉ còn có thể sống trong sự ngược đãi của người kia…
3.00 Vạn chữ | 2024-09-02 00:47
Truyện Phù Sinh Mộng Chi Thương Hải là câu chuyện thuộc thể loại truyện đam mỹ cổ đại. Truyện kể về Ly Phong và Âu Dương Lân cùng thuộc tộc Ung Dạ.Chính vì khi tộc trưởng đi xa nên căn dặn Ly Phong là phải chăm sóc cho Âu Dương Lân một cách chu đáo, nếu để Âu Dương Lân xảy ra chuyện gì thì Ly Phong sẽ là người phải chịu tội.
2.20 Vạn chữ | 2024-09-02 00:49
Khi yêu, con người ta thường không làm chủ được bản thân mình. Cho dù bản thân ta có mạnh mẽ đến đâu, lý trí của ta có kiên cường đến đâu, tất cả rồi cuối cùng cũng sẽ đều gục ngã trước tiếng gọi của tình yêu thương. Mạnh mẽ như vậy, dữ dội như vậy, chỉ là một con tim nhỏ bé, sao có thể chịu đựng được?
1.80 Vạn chữ | 2024-09-02 00:51
Hàn Nguyệt | Ngược | Hoàn thành
Ngày qua ngày, vì kiếm tiền, Lý Tĩnh Dao vào ban đêm ở thành phố này bán đứng thân thể mình, hắn thật không biết, cuộc sống như vậy đến tột cùng phải kéo dài tới khi nào mới có thể dừng lại. Nhưng chỉ cần một ngày hắn còn cần tiền, hành hạ sẽ vĩnh viễn nhìn không thấy tới điểm cuối.
4.00 Vạn chữ | 2024-09-02 17:14
Bạn đang đọc truyện Sủng Vật Của Thiếu Gia Ác Ma của tác giả Dê. " Khốn kiếp, cậu ngồi lên cho tôi!" "Hàn Thiên ...... Tôi.... Tôi... xin lỗi. Không phải..... Cố ý..." Hoa Vũ từ dưới nền nhà khó khăn chống tay ngồi dậy, liếm giọt máu rỉ ra trên môi, run rẩy nói, cái tát vừa rồi chỉ như lướt qua mà đã khiến cho cậu như chết đi sống lại. "Thiếu gia, xin ngài đừng nóng giận, Hoa Vũ nhỏ người bất cẩn, còn đang bị sốt, nên không cẩn thận đổ súp vô người thiếu gia, tôi...tôi sẽ lau cho ngài ngay..."Lão quản gia đứng một bên sớm đã lo lắng đến đổ mồ hôi, nhưng bản tính thiếu gia thế nào lão biết rõ, chỉ nói đỡ mấy lời cho hài tử kia mà lão dường như đã dùng hết can đảm cả đời mình. Cái mạng già này thật sự sống khó khăn! " Quản gia, muốn bảo vệ cho thứ này? Có phải ông thấy mình sống đủ lâu rồi không??" Hàn Thiên kéo chiếc ghế lại trước mặt Hoa Vũ, ung dung ngồi xuống, ánh mắt sắc bén quét qua người lão quản gia khiến lão rét run, tự biết mình đã quá phận, cúi đầu không dám nhìn thiếu gia lâu thêm chút nữa. Lão còn quý cái mạng lắm.Nếu yêu thích thể loại này, đừng bỏ lỡ những truyện như Giáo Sư, Em Có Thể Tốt Nghiệp Chưa? và Thiên Đường Quá Xa, Nhân Gian Thì Gần.
10.00 Vạn chữ | 2024-09-02 17:14
Lạn Tục Kiều Đoạn | Ngược | Hoàn thành
Bạn đang đọc truyện Ngọc Phách của tác giả Lạn Tục Kiều Đoạn. Bảo Hỉ danh tự này là do Đông Thủy đặt cho cậu.Lúc cậu vừa được đưa lên Thiên Giới, thú chín đầu đã khai linh trương ra một gương mặt đầy nghi kị.Đông Thủy đưa tay nâng quạt lên ngăn trở tầm nhìn của nó: "Tiện tay nhặt được ở trần gian, người của bổn quân, không cho tiến a?""Không dám." Một cái đầu khác của thú chín đầu với vẻ mặt đầy cung kính: "Nhưng quân thượng cũng biết quy giới."Đông Thủy khép lại kim phiến, mãnh vụn bạc lấp lóe rơi xuống. Làm Bảo Hỉ nghĩ đến những hạt bụi nắng dưới phàm.Nếu yêu thích những câu chuyện cổ đại, bạn đừng bỏ lỡ truyện Phán Quan hay Bí Ẩn Đôi Long Phượng.
2.00 Vạn chữ | 2024-09-02 17:14
Thẩm Dạ Diễm | Ngược | Hoàn thành
Bạn đang đọc truyện Khốn Lưu của tác giả Thẩm Dạ Diễm. Chu Hồng lấy ra cái bật lửa, châm một điếu thuốc lá, giả bộ như không thèm để ý, nhìn xung quanh.Trên đường, người qua lại không nhiều lắm, mỗi người đều mang dáng vẻ vội vàng, trong cơn mưa tuyết xuân hàn lạnh giá này ai cũng muốn nhanh chân tìm kiếm một nơi ấm áp, nghỉ ngơi một chút.Hắn hút vài hơi, tiện tay vứt nửa điếu thuốc lá còn lại trên mặt đất, chậm rãi bước đi thong thả vào một con ngõ nhỏ tối tăm.Một chiếc xe màu đen đang đậu ở chỗ đó.Bên cạnh đó, bạn có thể đọc thêm Anh Chỉ Cần Em của cùng tác giả.
8.40 Vạn chữ | 2024-09-02 17:14
Hoàn Kết Hậu Đê Điều Đích Nhưng | Ngược | Hoàn thành
Bạn đang đọc truyện Lâm Thúc, Thu Lưu Ta Đi của tác giả Hoàn Kết Hậu Đê Điều Đích Nhưng. Lâm Nghiên chăm chú sửa sang hoa trang trí trên bàn, hít một hơi thật sâu, sau đó hài lòng nhìn ngôi nhà mà mình đã chỉnh trang cả một ngày. Hôm nay là sinh nhật của a Dương, lúc nãy a Dương gọi điện nói hôm nay sẽ có nhiều rất bạn học đến dự sinh nhật của hắn, nên Lâm Nghiên dĩ nhiên khẩn trương không ít, từ sáng sớm bận đến bây giờ mới xong, nhìn trái nhìn phải kiểm tra lại một lần, rất sợ có một lỗi nào đó.Đây không vì điều gì khác, mà bởi vì đây là lần đầu tiên Lâm Dương dẫn các bạn cùng lớp đến tổ chức sinh nhật ở nhà, một người làm ba như y thế nào cũng không thể quá qua loa.Đến khi thấy hài lòng rồi mới bưng cơm nước đã sớm chuẩn bị xong dọn lên bàn ăn, ánh đèn được phủ một miếng giấy trang trí tỏa ra ánh sáng ấm áp, vô cùng xinh xắn. Lâm Nghiên nhìn đồng hồ thấy cũng không sai biệt lắm, liền lên lầu vào phòng mình mở cửa sổ ra nhìn xuống dưới lầu, qua khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ, chợt nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào vui vẻ của các thiếu niên, thiếu nữ cách đó không xa.Ngoài ra, bạn đừng bỏ lỡ truyện cùng thể loại như: Cùng Lão Đàn Ông Nhà Giàu Kết Hôn Trước Yêu Sau hay Trọng Sinh Chi Dược Thiện Phường.
4.00 Vạn chữ | 2024-09-02 17:14
Bạn đang đọc truyện Người Trước Mắt của tác giả Tạp Yến. Ngô Vũ mang theo vài món đồ đi vào phòng khách liền thấy Lý Minh Khê từ trên lầu đi xuống, hắn nhìn người kia chỉ có kiện áo sơ mi trắng, tóc tai ngổn ngang, khuy áo trước ngực không cài lộ ra rõ ràng mấy cái dấu hồng hồng. Gương mặt xinh đẹp nháy mắt kinh ngạc, Lý Minh Khê theo bản năng kéo lại áo sơ mi, sau đó lễ phép đi tới gọi một tiếng "Vũ ca". Sắc mặt Ngô Vũ lạnh nhạt, trong lòng lập tức lôi Phương Sùng Viễn ra mắng một trận từ đầu tới đuôi, ngoài mặt sóng lớn không sợ, hỏi, "Tài xế ở bên ngoài? Cần tôi đưa cậu về không?" Lý Minh Khê vội vã xua tay, "Không cần không cần, cảm ơn anh, tài xế ở bên ngoài là được rồi." "Cũng được, cậu đi ra cửa sau, nhớ che mặt, vạn nhất đừng để bị chụp được." "Vâng, cảm ơn anh, vậy tôi đi trước." Ngoài ra, bạn có thể đọc thêm truyện Ta Nghĩ Một Đằng Nói Một Nẻo của cùng tác giả.
18.80 Vạn chữ | 2024-09-02 17:14
Mai Tử Hoàng Thời Vũ | Ngược | Hoàn thành
Một buổi chiều tối mùa hè oi bức, không khí như một cái lồng hấp. Tiểu khu Hoa Quế thuộc khu phố cũ của Thất Đảo, tựa như những khu phố cũ khác, phòng ốc cũ kỹ phủ đầy rêu mốc, tiếng người huyên náo cả ngày. Căn nhà số 203 tổ 3 tiểu khu Hoa Quế là một hộ gia đình bình thường. Thời điểm này, trong không gian nhỏ hẹp buồn chán, nóng bức tràn ngập hương bị cơm nước ngọt ngào mê người. Ninh Hạ đầu đầy mồ hôi nhanh nhẹn đem đĩa rau xào từ phòng bếp nhỏ hẹp đến phòng khách: “Bà ngoại, ăn cơm thôi.” Bà ngoại ngồi trên sô pha, ôm một cái gối nhỏ, liên tục kéo kéo đường viền hoa, tựa như không có nghe thấy lời cô. Thẩm Ninh Hạ đến gần bà, khẽ gọi: “Bà ngoại ăn cơm thôi, cháu làm món sườn xào chua ngọt mà bà thích nhất đó.”
6.60 Vạn chữ | 2024-09-02 17:14