vitconxauxi1995 | Teen | Hoàn thành
Lâm Băng Băng nó là một cô gái khiến mọi người không ai có thể đưa vào quên lãng. Ở nó có sự thu hút đặc biệt gây được sự chú ý từ mọi người. Trong đó, có cả hắn. Xung quanh nó chính là những biến động của tuổi thanh xuân đầy nhiệt huyết cùng sự tươi trẻ căng tràn nhựa sống. Vẻ đẹp của nó tiềm ẩn trong tính cách đặc biệt mà không ai có thể dễ dàng nắm bắt được.
5.60 Vạn chữ | 2024-09-02 17:24
Nguyễn Ngọc Băng, cô gái 17 tuổi có IQ 305/300. Cô chính là con gái, tiểu thư của một gia đình với quyền thế lớn thứ 2 toàn châu Á, cô xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng lại vô cùng cá tính và không hề dịu dàng, cô để mái tóc tomboy theo sở thích mặc dù bị nhiều lời bàn phán. Cô được đai đen 17 môn võ khác nhau, nổi tiếng là băng giá lạnh lùng, ai cua cũng chẳng vào mắt. Hắn là Trương Minh Phong, 18 tuổi, IQ giống như cô, sở hữu khối gia tài sản lớn nhất toàn châu Á và được đai đen ở 17 môn phái võ quyền khác nhau. Nếu cô nổi tiếng là lạnh lùng thì anh nổi tiếng là soái ca. Con gái theo anh hàng tá người nhưnh lại để ý mỗi một mình cô, cô gái và là người đầu tiên dám khước từ lời tỏ tình của anh. Chuyện về hai con người, 3 năm học, chung một bàn, chung một nhịp thở. Liệu chuyện tình của họ sẽ dẫn tới đâu và không biết, họ có thay đổi vì đối phương để đến bên nhau và bên nhau lâu dài?
6.20 Vạn chữ | 2024-09-02 17:24
Pandari248 | Ngôn tình | Hoàn thành
Anh là một người đàn ông đơn độc, trong mắt của bao nhiêu nữ sinh, anh đẹp trai, tài giỏi, nhưng duy nhất một điều khiến mọi người đều cảm thấy anh thật xa cách, đó chính là anh khá lạnh lùng. Có lẽ, sự đơn độc đã tôi luyện khiến anh trở thành con người của ngày hôm nay. Anh đã đánh mất bản thân của mình từ khi nào, anh cũng không biết nữa. Anh chỉ biết, anh sống một mình như vậy đã trở thành thói quen. Thói quen ấy, dường như đã bắt đầu từ rất lâu, rất lâu rồi, khiến anh khó có thể thay đổi. Hay thậm chí, có lẽ cả đời này anh cũng không thể nào thay đổi được. Anh yêu cô. Chuyện này nói ra thì thích sự rất đặc biệt. Cô nhẹ nhàng bước đến trong cuộc đời của anh, từ từ thâm nhập vào cuộc sống mỗi ngày của anh, cư ngụ vào trong trái tim của anh, khiến cho anh không cách nào xóa cô ra khỏi bộ não. Cô xinh đẹp tựa như thiên thần, từng bước dắt anh quay trở lại những tháng ngày nhiệt huyết của tuổi trẻ, từng bước dạy cho anh hiểu như thế nào là tình yêu. Mọi niềm đau anh cố gắng chôn giấu, cô lại một mực muốn thấu hiểu. Anh biết, cả đời này, anh sẽ chẳng thể nào sống thiếu cô được nữa. Cô là tất cả của anh...
19.40 Vạn chữ | 2024-09-02 17:24
Jiegeng1210 | Sủng | Hoàn thành
Bản kiểm điểm của Lâu Thành đang đọc đến đoạn cao trào, cánh cửa văn phòng hiệu trưởng đột nhiên bị đẩy ra. "Hiệu trưởng, hồ sơ của học sinh mới chuyển trường tôi đã xem qua rồi, tính chất của sự việc em này phạm phải có phải quá nghiêm trọng không? Giờ lại phân vào lớp bốn của chúng tôi...." Người trung niên giọng khàn khàn, giống như cái ống bễ bị tàn phá. Khi còn trẻ tuổi, thầy Đậu rất liều mạng công tác, cổ họng xuất hiện một khối u, sau này làm phẫu thuật, giọng nói liền bị biến thành thế này, giọng nói không chỉ khàn khàn còn mang theo tiếng ho có đờm. Sau khi ông đi vào, mới chú ý đến thiếu niên cao lớn mặc áo bóng rổ tay chống nạng đang đứng trong phòng.Mà trên ghế ngồi đen trong văn phòng lại không có ai cả. Áo bóng rổ màu đen hơi ướt dính vào da anh, mang một cái bao cổ tay màu đỏ, cơ bắp trên cánh tay màu lúa mạch phản xạ bóng láng, nhìn rõ ràng là đã chảy mồ hôi, làm cho thầy Đậu nhíu mày, ánh mắt liếc qua cẳng chân thon dài lộ ra của anh, mắt cá chân có bọc một băng vải, cuối cùng dừng lại trên vẻ mặt vô tội của anh. Lâu Thành tới trường học chơi bóng, ban nãy trời đột nhiên mưa lất phất, sân thể dục bị người của xã đoàn chiếm dụng, anh không chơi nữa, anh nhớ ra liền thuận tiện đến văn phòng hiệu trưởng làm kiểm điểm.
12.00 Vạn chữ | 2024-09-02 17:24
Thanh Tửu Như Ca | Khoa huyễn | Hoàn thành
Bạch Ngôn và một triệu người đang xem hắn livestream cùng sửng sốt, kế tiếp là một cơn mưa bình luận chạy ngang màn hình, Bạch Ngôn nhanh chóng tắt trực tiếp, bước vội về phía phòng ngủ. Lúc mở cửa còn không cẩn thận va vào ngạch cửa. Nhưng hắn không để ý đau đớn mà hốt hoảng nhìn vào trong phòng, ngay sau đó, trái tim hắn như nhảy ra khỏi lồng ngực. Một thanh niên khỏa thân xuất hiện trong phòng ngủ của hắn. Nhạn Thanh mờ mịt nhìn người duy nhất trong phòng ngoại trừ cậu, sau đó mở miệng hỏi: “Có thể cho ta mượn một bộ y phục không?”Nhạn Thanh mặc một cái áo sơ mi rộng hơn cơ thể cậu rất nhiều, vạt áo dài vừa khéo che phủ mông cậu. Hai chân trắng nõn lộ ra trong không khí, như phát ra màu ngọc sáng. Trong mắt Bạch Ngôn, dáng vẻ này còn không bằng… không mặc. Hồ ly tinh cấm dục đã lâu, hơi xao động. Nhạn Thanh chợt nhận ra tình cảnh của cậu lúc này, vô số câu chửi thề chạy qua trong đầu! Tại sao vừa tỉnh, lại xuất hiện trong nhà của tình địch! Nhạn Thanh hít sâu mấy hơi rồi mới hỏi: “Sao ta lại ở đây?” Vì ba trăm năm chưa từng mở miệng, hiện tại giọng nói của cậu rất khàn. Nghe vào tai Bạch Ngôn, mỗi câu mỗi chữ lại giống như lời tâm tình đầy mời gọi...
7.00 Vạn chữ | 2024-09-02 17:24
Ánh mặt trời xuyên tầng lá xanh rọi qua ô cửa sổ sau đó gặp khích chiếu trên người thiếu niên anh tuấn đang ngủ ở trên giường, từ cái khẽ nhíu mày cũng đủ cho người khác biết được cậu thiếu niên này ngủ không ngon giấc. “Ừm…” Thủy Linh Thần nâng mí mắt nặng trĩu chậm rãi mở ra, đập vào tầm mắt chính là trần nhà trong căn phòng trọ anh mới thuê gần một tháng này có chút như quen thuộc nhưng cũng lại có chút lạ lẫm, anh bị làm sao vậy ?! Thân thể đau nhức muốn chết, cứ như chỉ cần cử động nhẹ là toàn thân liền như nứt toác ra.Những chuyện này phát sinh là do đêm hôm qua, hắn không hiểu vì sao người em trai mà mình luôn luôn thương yêu lại làm ra những chuyện này với mình, là muốn trút giận sao? không thể nào! Bên cạnh em ấy theo lý không thiếu nữ nhân mới đúng, chỉ cần đem khuôn mặt của Vụ Dạ ra, hoặc giơ một ngón tay thôi, thì liền có một đám đàn bà lẫn đàn ông chạy tới nguyện ý vì em ấy làm ấm giường mà, cần gì phải tìm tới một đứa con trai huống hồ còn là anh trai như anh…“Anh à… Em yêu anh…” anh có nhớ mang máng lúc Vụ Dạ tiến vào cơ thể anh thì đúng là có nói một câu như vậy, câu nói này là có ý gì, yêu là… Không thể nào, anh không biết là Vụ Dạ lại ôm cái loại tình cảm như vậy dành cho mình, vậy còn anh thì sao đây? Anh ôm loại tình cảm gì khi ở bên cạnh em ấy? Anh chỉ cần biết mỗi khi nhìn thấy em trai nhíu mày một chút hoặc cười một cái thì trong thâm tâm anh liền nhũn ra, nhưng loại cảm xúc này có chứa nhục dục hay không thì anh chưa nghĩ tới…
1.60 Vạn chữ | 2024-09-02 17:24
Tạp Liệt Phu Tư Cơ | Tiên hiệp | Hoàn thành
úc Tề Tiêu ở trong viện của mình đả tọa, bỗng nhiên cảm giác được một tia hơi thở quen thuộc, trong lòng hắn kinh hoàng, nhảy nhót mà trợn mắt, đứng dậy chạy ra mở cửa. Phía trên mái hiên ngoài cửa treo một cái lục lạc, dưới lục lạc cột một đoạn lụa đỏ, Tề Tiêu duỗi tay túm lụa đỏ giật một cái, linh đinh một tiếng, linh âm càng truyền càng xa, không bao lâu, một thân ảnh áo xanh từ ngoài cửa viện môn tiến vào, đứng dưới mái hiên, cung kính hành lễ: “Xin Tề Tiên Tôn dạy bảo.”Tề Tiêu thấy người tới trong một khắc đã thu lại vẻ mặt vui mừng, ngược lại thay bằng bộ dáng nghiêm túc thuộc về trưởng lão của Mê Vụ Sơn, cẩn thận hỏi: “Có phải Yến Như Vân đã trở lại không?”. “Bẩm Tề Tiên Tôn, khoảng thời gian nửa chén trà nhỏ phía trước, Yến sư huynh đi thí luyện từ trong bí cảnh đã trở về.” Quả nhiên.Tề Tiêu thiếu chút nữa vui mừng ra mặt, ngại vì trước mắt có đệ tử, chỉ phải cố giả bộ nghiêm mặt, trong lòng đã nghĩ đuổi tiểu đệ tử này đi, chạy nhanh đi gặp người hắn treo ở đầu quả tim. Đệ tử áo xanh tức khắc cảm thấy có trọng trách trong người, một bên suy nghĩ cẩn thận một bên đáp: “Đệ tử chỉ là ở xa xa nhìn thoáng qua, hình như là bị thương ở cánh tay, không ảnh hưởng tới đi lại.”Tề Tiêu nhẹ nhàng thở ra, không ảnh hưởng tới đi lại chứng tỏ bị thương không phải quá nghiêm trọng, đang muốn hỏi thêm cái gì, bỗng nhiên dừng lại, trên miệng treo nụ cười, rất nhanh ho khụ một tiếng, nghiêng người che lại tươi cười, trầm giọng nói: “Ngươi đi xuống đi.”
11.20 Vạn chữ | 2024-09-02 17:24
Diễm Ảnh Khuynh Thành | Xuyên không | Hoàn thành
“Thần long cúi đầu” tao nhã lễ độ mà ánh mắt như điện. Thủ lĩnh danh bộ lạnh lùng như băng lại thanh hàn như nguyệt. Bọn họ đều là người đứng đầu quần hùng trong kinh thành, trên giang hồ. Trong khoảnh khắc ánh chớp loé lên, con người bễ nghễ quần hùng kia mang theo một loại tâm tình vạn niệm hoá tro tàn, mây xanh vạn cổ tựa lông hồng, phi thân vào giữa không trung. Đúng lúc này, ánh chớp biến thành màu đỏ. Ánh chớp vì sao lại biến đỏ? Bởi vì ánh kiếm, – bởi vì thanh kiếm trong tay một thiếu niên vương hầu áo trắng. Ánh kiếm loé lên giữa ánh chớp. Chớp trắng xoá. Kiếm đỏ thẫm.
19.60 Vạn chữ | 2024-09-02 17:24
Lãnh Dược | Đam mỹ | Hoàn thành
Trước mắt đột nhiên xuất hiện một thảm cỏ màu xanh biếc, yên tĩnh mà mỹ lệ. Hoa thơm rực rỡ, những con bướm bay lả lướt, đây là nơi thật kỳ quái, không hề có ánh mặt trời thế nhưng vẫn sáng ngời. Ngạc nhiên đứng ở trên thềm cỏ mềm mại, tôi nhất thời nhớ không nổi tôi như thế nào lại tới cái nơi vừa xa lạ mà có điểm quen thuộc này. Đột nhiên, có một thân ảnh nho nhỏ đứng dưới bóng cây cổ thụ hấp dẫn ánh mắt của tôi.
4.80 Vạn chữ | 2024-09-02 17:24
Hạ Trường An | Đô thị | Hoàn thành
“Chào mừng quý khách!” Từ khi tấm mành vải được vén lên, khách hàng ghé qua nhà hàng nhỏ, Mục Duyên bắt đầu bận rộn bù đầu. Năm thứ hai cả hai ở bên nhau, Tống Nhất Phương tham gia một cuộc thi thiết kế đã ẵm luôn giải nhất, góp tiền thưởng với số tiền tiết kiệm của Mục Duyên, nhanh chóng khai trương “Đào ốc”.
2.00 Vạn chữ | 2024-09-02 17:24
Diêm Danh rút điếu thuốc cuối cùng có trong người, cầm hộp thuốc lá vuốt vuốt, vừa định ném vào trong sọt rác. Suy nghĩ một chút vẫn là châm lửa hút. Xoa xoa chà xát cái mông. Nhìn cái phòng sơn nền trắng trước mặt còn viết chữ Thảo to đùng bằng bút lông, hừ lạnh một tiếng. Cái hừ lạnh có rất nhiều ý nghĩa, nhưng tuyệt đối không phải xem thường. Tìm trong áo khoác lấy ra một cái bút, hơi cong đầu gối chậm rãi viết lên. Viết xong sau quay đầu lại hướng WC. Mở cửa, sau đó sửa sang lại bộ âu phục, điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra đi ra khỏi WC của khách sạn.
3.40 Vạn chữ | 2024-09-02 17:24
Lão Thử Chi Chi | Võng du | Hoàn thành
Tình trạng kinh tế của chúng tôi cũng ổn, tôi không biết cụ thể thế nào, nhưng có lẽ là cũng tàm tạm. Bởi vì tôi cực kỳ nhát gan, hắn chăm sóc trông coi tôi rất chặt chẽ, không cần tôi đi ra ngoài làm việc kiếm tiền. Kỳ thực tôi không nhát gan, chuột trong phòng bếp chạy ra bị tôi xử lý sạch, thật đấy. À, nãy nói đến cái gì rồi nhỉ, tiếp là hắn liền tặng tôi một cái máy vi tính, rất xấu rất nặng, trên thùng máy dính đầy bụi. Hắn nói có thể dùng cái này chơi game, trước đây thật lâu tôi đã từng chơi rồi, tôi vẫn nhớ bên trong có bốn trò chơi.Một là dò mìn, hai là chơi bài con nhện, ba là bắn bóng 3D, còn có trò cờ vua tôi mãi không hiểu cách chơi. Rất tẻ nhạt, thật sự chơi không vui, thế nhưng cái máy tính đó là tôi đòi hắn tặng, hắn còn tặng tôi khoai tây cải trắng gì đó rồi tôi nấu, tôi học mẹ tôi giả bộ ra vẻ giận dỗi. Hắn cũng sẽ ăn. Quá nhàm chán tôi liền nghĩ biện pháp lấy điện thoại truy cập quay số* để lên mạng, thật là khó làm, đứt quãng làm cực kỳ lâu. Lên rồi tôi mới biết bạn trai bình thường sẽ không tặng những thứ đồ này, tôi liền nghĩ không biết có nên chia tay không? Nhưng tôi rất yêu hắn, hắn nói hắn cũng chỉ yêu tôi.
13.80 Vạn chữ | 2024-09-02 17:24
Helicopter | Khoa huyễn | Hoàn thành
Chu Mộ Thời đứng ở ngoài phòng bệnh. Một mặt tường thủy tinh ngăn cách phòng bệnh và bên ngoài, một người đàn ông nằm trên chiếc giường màu trắng, không nhúc nhích, tướng mạo vốn tuấn tú bởi vì vết bỏng mà trở nên vô cùng đáng sợ, sắc mặt trắng bệch không còn thở. Bác sĩ mặc áo blu trắng vội vàng đi tới từ bên kia hành lang, chào anh một tiếng."Chết rồi à?" Anh hỏi. Giọng nói vô cùng bình tĩnh. "Đúng vậy." Bác sĩ nói, "Cả người bị bỏng với diện tích lớn, cơ quan nội tạng bị thương nghiêm trọng, trước khi được đưa tới cấp cứu đã không còn sống rồi." Chu Mộ Thời gật đầu.
7.20 Vạn chữ | 2024-09-02 17:24
Aden Trần | Đam mỹ | Hoàn thành
Khi nghĩ đến người ở chính giữa - vị trí trung lập thì ai cũng cho rằng đó là người được lợi nhất, chẳng hạn: nếu là 1 nước trung lập giữa 2 nước X và Y thì nước C ko bị ảnh hưởng bởi cuộc tranh giành giữa 2 nước vì ko nằm ở chiến tuyến nào. Hoặc, cái nhà ở chính giữa là 1 nhà trung lập thì nó có thể có thiện cảm với cái nhà bên trái và bên phải, có thể mai ăn cơm ở nhà bên trái hay mốt ngủ ở nhà bên phải mặc dù 2 nhà trái phải ghét nhau như chớ với mèo. Và, còn nhiều ví dụ nữa… cho đối tượng ở chính giữa… Nhưng với người đứng ở chính giữa của chính giữa thì sao? Với người người được gọi là Bi thì sao? Có thể là mấy đứa con trai bình thường sẽ ghét Bi vì nó na ná có tính thích con trai. Mấy đứa con gái thì càng ghét hơn vì ko ai chấp nhận bạn trai mình cũng có thói thích con trai. Và, ở thế giới thứ 3 thì Bi lại thiếu chỗ đứng hơn vì G lại ghét tụi nó hơn vì lắm đứa yêu đương bừa bãi, lúc thế này, lúc thế kia và etc… vạn cái lí do để Bi thiếu thốn tình cảm của 3 hướng. Vì sao nhỉ? Có lẽ là vì: nó có lợi thế là được thích ai thì thích, có quyền thích người nào cũng được trong 3 chiều ko gian mà nó ở, có thể bắt 1 lúc nhiều hơn 2 con cá trong tay vì đó là đặc quyền được ông trời cho nó, và đó là đặc quyền của tụi nó. Sướng nhỉ?
12.40 Vạn chữ | 2024-09-02 17:24
Thiên Phong Nhất Hạc | Đô thị | Hoàn thành
Nhị thiếu gia Vu Phong có một thế thân, tên là Tiêu Ảnh, người thay thế cho Vu Phong, thay anh làm những chuyện nguy hiểm. Có một hôm, Vu nhị thiếu tìm Tiêu Ảnh, nói anh kết hôn cùng nhà họ Chu, lại còn tha thiết dặn dò rằng: không cần nhẫn nhịn, bên đó dám bắt nạt cậu thì cậu cứ ăn miếng trả miếng, bắt nạt ngược lại đám đó!!! Một hồi trầm mặc, Tiêu Ảnh dường như đã hiểu ra, trả lời: “Vâng thưa anh Phong, em sẽ cho hắn biết anh Phong rất lợi hại.” Ngày đầu làm vợ của thái tử nhà họ Chu còn vui vẻ, nhưng sau đêm tân hôn lại mang bộ mặt vàng như nghệ, ánh mắt lờ đờ, chân đi không vững: “…”“Anh Phong, em đã không phụ sứ mệnh, bây giờ hắn chỉ cần thấy em là trở nên sợ hãi.” Tiêu Ảnh dùng chút hơi tàn báo cáo. Tán tỉnh level max tuân lệnh câu dẫn nam nhân ngay thẳng thụ X ngoài lạnh trong nóng thích bổ não tự luyến hay ngại âm trầm công. Tiểu công sau khi kết hôn vô cùng sủng thụ, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ tiểu thụ nhỏ hơn mình bảy tuổi bỏ đi. Kết quả tiểu công sống không còn gì luyến tiếc phát hiện, tiểu thụ một lòng muốn ly hôn với hắn, hơn nữa thực ra là nhỏ hơn hắn mười tuổi!
3.00 Vạn chữ | 2024-09-02 17:24
Thanh Xuân | Trọng sinh | Hoàn thành
Chuyện cãi nhau với dượng của cậu chẳng phải ngày một ngày hai, không những vậy bọn họ đã sống với nhau rất nhiều năm, kể từ khi mẹ cậu mất, ông ta đột nhiên đổi tính, không những ông ta mà chính cậu còn coi ổng như cây gai chướng mắt, phánh được ngày nào tốt ngày đó, tránh gặp mặt nhau cả ông trời cậu cũng dám đánh huống hồ gì ông ta. Khi Hứa Trác đi ngang qua căn nhà hoang xung quanh toàn là cây cối um tùm bị bỏ đã mấy đời, liền nghe được giọng nói quen thuộc choe chóe vang lên."Chung tiền đây, mẹ nó bọn mày định ăn quỵt hả!" "Mẹ kiếp! Ông đã chơi ăn gian có con mẹ nó mà bọn tôi chung tiền!" "Lão già mất nết! Cút đi!" "Mẹ nó bọn nhãi tôm tép này!" Vô cùng ồn ào, Hứa Trác nghe liền cảm thấy đầu mình vô cùng đau nhức, sắc mặt kém đến lợi hại, hơn nữa sắc trời cũng đã tối, ông ta tối nào cũng chực chờ ở nhà máy này cùng bọn nhỏ hơn mình lẫn hai con giáp chơi đánh bài, không biết dị, ông ta thua đậm chắc hẳn sắp về nhà, Hứa Trác tránh lão còn không kịp, hiện giờ không muốn gặp lão, đành quay về hướng ngược lại, bước chân nặng nề, tiết trời mùa thu, không lạnh lẽo nhưng cũng đủ thấm da thấm thịt, trên người Hứa Trác mặc rất ít, duy chỉ cái áo hoodie màu trắng, quần đen dài, trong tay xách một bao mỳ tôm cùng mấy lon coca.
11.60 Vạn chữ | 2024-09-02 17:24
Tang Tâm Bệnh Cuồng Đích Qua Bì | Đam mỹ | Hoàn thành
Trong đêm tối, Văn Kha đã mơ thấy một giấc mộng. Anh mơ thấy một chú hươu cao cổ đang không biết mệt mỏi vươn cái cổ rất dài của mình nhìn về nơi hoang dã xa xôi. Không biết qua bao lâu, phía cuối đồng cỏ bao la xuất hiện bóng dáng của một thiếu niên. Thiếu niên kia một thân một mình, ngược dòng ánh sáng chạy về phía anh. Văn Kha cố gắng muốn nhìn thấy rõ khuôn mặt của thiếu niên đó, nhưng mặt trời chói chang lại chiếu thẳng xuống từ đỉnh đầu, loá đến mức anh phải nhắm chặt hai mắt lại.Sóng lúa chập chờn quẩn quanh bên thân mình, phát ra những âm thanh xào xạc... Giọng nói kia càng lúc càng lớn, cho đến tận khi tựa như biển cả khiến anh bị nhấn chìm bên trong. "Văn Kha, anh có ở đó không?" Một giọng nói trầm thấp xa lạ vang lên bên tai Văn Kha, anh lập tức giật mình tỉnh lại. "Mơ thấy ác mộng à?" Người đàn ông nằm bên cạnh sờ vào trán Văn Kha, nói: "Văn Kha, em đổ mồ hôi lạnh này." "Trác Viễn." Văn Kha vùi mặt vào lồng ngực người kia giống như mọi lần, để tin tức tố Alpha của gã bao bọc lấy mình như trước.Văn Kha cảm thấy mình đã yên tâm được hơn một chút, mới thì thào nói: "Thật kỳ lạ, em lại mơ thấy hươu cao cổ rồi..." "Lại mơ thấy à. Ừ, có khi kiếp trước em thật sự là một con hươu cao cổ đấy." Trác Viễn cười lấy lệ rồi vỗ vào lưng anh, nói: "Ngoan, ngủ thêm lúc nữa đi, đợi lát nữa chúng ta còn phải đến bệnh viện." "Vâng." Văn Kha trước tiên đáp lại một tiếng, sau đó lại không nhịn được mà lập tức ngẩng đầu lên, băn khoăn hỏi: "Trác Viễn, hay là... anh nghĩ lại đi có được không?"
25.00 Vạn chữ | 2024-09-02 17:25
Du Diên | Ngôn tình | Hoàn thành
Bạn đang đọc truyện Sống Thêm Một Kiếp Vẫn Phụ Tấm Chân Tình của tác giả Du Diên. Trong nhà lao tăm tối, xung quanh toàn là máu vương vãi khắp mặt đất, mùi máu tanh cùng với mùi thịt cháy khét làm Tần Lăng cảm thấy thật sảng khoái. Hắn vừa cười điên dại vừa nhìn vào thanh sắt cầm trong tay, thanh sắt vẫn còn đỏ hỏn, bên trên tỏa ra một làn khói chưa bay đi hết, máu rơi trên thanh sắt phát ra những tiếng xèo xèo làm người ta cảm thấy khiếp sợ.Bên cạnh Tần Lăng là một nam nhân bị treo hai tay lên cao bằng sợi dây xích, có lẽ đã bị treo lâu ngày nên phần da chỗ cổ tay đã bị ma sát đến bong ra gần hết. Nam nhân đầu tóc rũ rượi không biết còn sống hay đã chết, khắp người toàn là vết thương từ mới cho đến cũ, toàn thân không tìm được chỗ nào nguyên vẹn. Tần Lăng ra lệnh cho binh lính bên cạnh đổ một chậu nước lên người nam nhân, trời đã vào giữa đông bên ngoài toàn là tuyết trắng, nước cũng đóng băng. Nam nhân này trên người chỉ mặc bộ y phục mỏng, lại bị nước lạnh đổ lên nên thân thể run lên từng đợt. Tần Lăng nhìn thấy người trước mặt mình từ từ mở mắt, trong lòng bắt đầu cảm thấy khoái trí, không tránh khỏi bật cười một tràng dài. Tần Lăng: "Ha ha ha ta nói mà hắn vẫn chưa chết, làm sao mà ta có thể để hắn chết dễ dàng như vậy được, phải không Mạc Nhiên?"Trần Mạc Nhiên nhíu mày, từng cơn đau trên cơ thể bắt kéo đến làm y không khỏi nhăn mặt. Mình vẫn còn sống sao? Nếu yêu thích thể loại này, đừng bỏ lỡ những truyện như Tiểu Giai Nhân Khuynh Thành và Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời.
29.00 Vạn chữ | 2024-09-02 17:25
Diễm Tuyết Tuyết | Đam mỹ | Hoàn thành
Mọi chuyện bắt đầu từ khi cả nhà trên dưới Tần gia dọn đến Đào Hoa Ổ ở Giang Nam trong năm năm để hoàn thành lời hứa với Đào Hoa Ổ chủ Nghiêm Thanh Nhẫm.Nhưng mọi chuyện lại không thể ngờ sẽ xảy ra thì lại xuất hiện Nghiêm Thanh Nhẫm vẫn nuôi một mối tình không thể dứt với Tần lão gia Tần Chính vì thế gây nên bao sóng gió giữa hắn với thất vị chủ tử mà người chịu khổ cuối cùng lại là lão gia. Tình thế như vậy hỏi sao mọi người có thể yên ổn mà hưởng thụ qua năm năm? Do đó Dược Vương Lâm Tề đã dùng một loại thuốc có tên Vong Tâm Đan để Nghiêm Thanh Nhẫm quên đi hết hồng trần thế sự lẫn tình cảm của hắn dành cho lão gia. Vong Tâm Đan là loại thuốc khi uống vào con người sẽ quên hết mọi thứ, thanh tâm quả dục, nói trắng ra là cái xác biết đi. Những tưởng một viên Vong Tâm Đan có thể kết thúc hết mọi chuyện, ngờ đâu người nên dùng nó thì lại không dùng, người không nên dùng thì lại dùng tất. Từ đó sóng gió mới lại nổi lên và câu chuyện của chúng ta đã bắt đầu.
9.60 Vạn chữ | 2024-09-02 17:25
Quân Tịch Nhược | Xuyên không | Hoàn thành
Nếu đời cho ta những thử thách không điểm dừng có phải ta nên đối mặt, hay tốt nhất là từ bỏ. Nếu những khó khăn ấy không xuất phát từ đời mà từ một cái hệ thống thì sao? Ta có phải chống trả hay thực hiện theo nó để nhận lấy đãi ngộ. Chính là ta cũng không biết từ khi nào những điều phi lý ấy lại xuất hiện trong cuộc đời này một cách ngẫu hứng như vậy. Một nam thần một cái hệ thống hướng đến nam nữ thông sát xuất phát. Chẳng may người được hệ thống lựa chọn lại biến thành nam chính trong các bộ truyện, người trong lòng của các nữ chính. Chẳng qua Lăng Mộ Ngôn lại không thích cái đãi ngộ của hệ thống dành cho mình, cũng chẳng mấy hứng thú ở các nữ chủ trong truyện. Thay vào đó hắn thích nam chủ, Ngôn Ngôn hắn đây chỉ thích đạt được cái khó, còn việc những nữ nhân đó đến thì quá dễ dàng. Hắn cùng cái hệ thống bàn bạc, thỏa thuận lại không thỏa đáp được điều hắn muốn. Hệ thống cũng chỉ oa lên vài tiếng rồi chấp nhận. Xuyên qua nhờ hệ thống, thế giới tiểu thuyết nam nữ chủ hãy đợi Lăng Mộ Ngôn thu phục.
25.20 Vạn chữ | 2024-09-02 17:25