Trang chủ Thể loại Ngôn tình Chế Tạo Hào Môn

Chương 187: Tự chuốc lấy khổ

Chế Tạo Hào Môn Hứa Đệ 10984 chữ 2024-09-02 00:57

  Thế nhưng Hoắc Khải lại lắc đầu nói: “Đúng là công ty

  rất bận, để cô ấy về xử lý xong xuôi đã, sau này còn nhiều

  thời gian cảm ơn mà”.

  Cơ Hương Ngưng không nhịn được, cô ấy trợn trắng

  mắt, nhưng không phản bác gì mà chỉ nói với Ninh Thần:

  “Mọi người cứ tự nhiên đi, tôi đi đây”.

  “Ơ, Hương Ngưng…“ Ninh Thần níu kéo hai lần mà Cơ

  Hương Ngưng chỉ lấy lệ một câu rồi vội vàng đi ngay.

  Chuyện này khiến Ninh Thần hơi lúng túng, cô không

  khỏi trách Hoắc Khải: “Suốt hai ngày hai đêm Hương

  Ngưng không được nghỉ ngơi vì anh, sao anh lại nói với

  cậu ấy như thế?”

  “Tính cô ấy háo thắng, anh mà cứ lấy lòng thì cô ấy

  không thích đâu, chẳng thà cứ như bây giờ. Hơn nữa anh

  đã nói rồi mà, muốn cảm ơn cô ấy thì sau này thiếu gì cơ

  hội”, Hoắc Khải nói.

  Với năng lực của anh, chỉ cần Cơ Hương Ngưng không

  mắc sai lầm gì ngớ ngẩn thì chắc chắn mối quan hệ của

  bọn họ sẽ ngày một tốt hơn.

  Lúc này trông Cơ Hương Ngưng có vẻ khó chịu vậy

  thôi, đến ngày mai đi làm, chắc chắn thái độ của cô ấy sẽ

  bình thường trở lại.

  Ninh Thần chẳng thể làm gì được Hoắc Khải, hơn nữa

  anh mới thoát khỏi nguy hiểm, cô không muốn cãi vã chỉ

  vì chuyện nhỏ như thế.

  Ninh Thần lấy quần áo sạch từ trong phòng ra và đẩy

  Hoắc Khải vào phòng tắm. Cô do dự một lát rồi lại hỏi:

  “Anh có tự làm được không? Còn đang bị thương kia kìa”.

  Có thể là bởi vì mới thoát khỏi nguy hiểm nên lúc này

  Hoắc Khải cũng thả lỏng hơn nhiều, anh thuận miệng nói

  đùa: “Sao thế? Em muốn giúp anh à?”

  Gò má Ninh Thần hơi ửng đỏ, cô nhìn về phía Đặng

  Tuấn Mai, thấy bà đang bóc đậu phộng cho Đường

  Đường, thế là ngượng ngùng nói nhỏ: “Đợi bố mẹ đi….

  Dứt lời, cô thẹn thùng đẩy Hoắc Khải vào rồi đóng cửa lại.

  Hoắc Khải nghệt mặt ra sau cánh cửa, sau đó không

  nhịn được tát cho mình một cái. Não anh bị úng nước mất

  rồi, chuyện này tránh còn không kịp, sao tự nhiên là chủ

  động nhắc tới thế này?

  Nhưng nghĩ lại dáng vẻ ngượng ngùng vừa rồi của

  Ninh Thần, Hoắc Khải lại hơi rung động.

  Bao ngày qua chung giường chung gối, tuy rằng bọn

  họ chưa từng vượt quá ranh giới, nhưng Ninh Thần

  thường xuyên dán lấy anh.

  Hoắc Khải là người biết rõ nhất cơ thể ấy quyến rũ đến

  mức nào.

  Nhịn lâu ngày như thế nên anh cũng đã bốc hỏa, bây

  giờ thì hay rồi, dù là Hoắc Khải cũng bắt đầu ảo tưởng vì

  cái câu “đợi bố mẹ đi” ấy.

  Cúi đầu nhìn lướt qua, anh thở dài một hơi, tạo nghiệp

  rồi!

  Trong lúc tắm rửa, nước bắn vào vết thương trên trán

  và mắt cá chân, mang tới cảm giác đau rát.

  Cơn đau ấy không làm Hoắc Khải thay đổi sắc mặt.

  Anh nghiêm túc tắm rửa sạch sẽ rồi thay quần áo. Nhìn

  khuôn mặt vẫn còn khá xa lạ trong gương, vết thương trên

  trán rất rõ, rốt cuộc ánh mắt anh cũng trở nên lạnh lùng.

  Trước khi có đủ vốn liếng, Hoắc Khải vốn không định

  chọc tới nhà họ Hoắc.

  Lần trước đánh Hoắc Đình Viễn chỉ đơn giản là vì hắn

  ta động tới giới hạn cuối cùng của anh.

  Nhưng hiện tại nhà họ Hoắc đã tìm đến em vợ của

  Liêu Thiên Bằng, tuy rằng may mắn trốn thoát, nhưng đến

  lần sau thì sao?

  Không phải tên đầu trọc nào cũng thích nghe anh nói

  huyện thuyên, trong số những kẻ sẵn sàng làm việc cho

  nhà họ Hoắc có không ít kẻ tàn nhẫn sẽ đánh gãy tay

  chân ném vào đống rác ngay sau khi bắt được.

  Quan trọng hơn hết, Hoắc Khải đoán rằng Hoắc Đình

  Viễn chính là kẻ chủ mưu của vụ việc lần này.

  Quả thực là thế lực nhà họ Hoắc rất mạnh, thế nhưng

  lại không có gốc rễ trong thành phố này.

  Hoắc Đình Viễn chỉ là kẻ ở nhánh phụ, sức ảnh hưởng

  có hạn, hắn ta đã tìm đến Đồng Hải Lượng bằng cách nào?

  Huống chỉ anh đang nắm giữ nhược điểm của hắn ta,

  với tính cách của hắn ta thì tạm thời sẽ không dám chủ

  động chọc tới anh.

  Vậy nên đằng sau chuyện này vẫn còn có kẻ khác.

  Trước kia nếu thấy con cháu trong gia tộc chịu thiệt

  mà không bị uy hiếp gì, chắc chắn người nhà họ Hoắc sẽ

  hành động. Nhưng nếu biết con cháu trong gia tộc sai

  trước, lại còn bị bắt thóp nữa, thường thì bọn họ sẽ chọn

  cách nhân nhượng cho yên chuyện, đồng thời phạt con

  cháu đó rất nặng.

  Không vì điều gì khác cả, chỉ đơn giản là làm mất mặt

  nhà họ Hoắc!

  Vậy nên trong tình huống bình thường, Hoắc Đình Viễn

  sai trước thì sẽ không có ai đứng ra cho hắn ta mới đúng.

  Hiện tại Đồng Hải Lượng xuất hiện, chứng tỏ người

  nhà họ Hoắc không còn cố ky như trước nữa.

  Là bởi vì có sự thay đổi trong gia tộc, hay là anh hiểu

  biết về gia tộc quá ít?

  Đứng trên cao là có thể nhìn thấy phong cảnh mà rất

  nhiều người không nhìn thấy, nhưng ở trên đỉnh núi thì rất

  khó nhìn thấy rác rưởi dưới chân núi.

  Hiển nhiên trong nhà họ Hoắc hiện giờ có khá nhiều

  kẻ rác rưởi, chỉ có điều địa vị của anh trước kia hoàn toàn

  khác nên không chú ý tới.

  Hiện tại đứng ở vị trí khác, điều đầu tiên mà Hoắc Khải

  nghĩ tới không phải là trả thù, mà là tích lũy thế lực.

  Đợi đến khi Đồng Hải Lượng mang video tới, anh

  không định tới nhà họ Hoắc đòi lại công bằng, mà là giấu

  nhược điểm này đi.

  Nếu có thể thì tốt nhất nên gom lấy vài nhược điểm,

  đợi đến lúc có đủ những con át chủ bài rồi thì sẽ tới quậy

  tanh bành nhà họ Hoắc!

  Hoắc Khải sẽ không bao giờ quên những mối thù mình

  cần phải báo, hơn nữa anh nhất định sẽ khiến kẻ địch phải

  trả một cái giá khó mà tưởng tượng nổi.

  Ra khỏi phòng tắm, Ninh Thần nhìn thấy vết thương

  trên trán anh, cô hô lên hoảng hốt, định kéo anh tới bệnh

  viện.

  Hoắc Khải lắc đầu từ chối, trên trán chỉ bị thương

  ngoài da, đã ăn da non rồi, vài ngày nữa là khỏi. Ninh

  Thần không khuyên được anh, đành phải cầm băng gạc

  tới dán vào cho anh.

  Đường Đường quan tâm chạy tới thổi vào trán Hoắc

  Khải, sau đó vỗ nhẹ vào đầu anh và nói: “Không đau bố

  nhỉ”.

  Bộ dạng đáng yêu của cô bé khiến Hoắc Khải vui vẻ

  ôm cô bé vào lòng, hai bố con quấn lấy nhau cười đùa liên tục.

  Thấy hai bố con thân nhau như thế, Ninh Thần tươi

  cười ra mặt, Đặng Tuấn Mai cũng thấy vui mừng.

  Không bao lâu sau, Ninh Quốc Năng và Ninh Ngọc

  Lâm mua rượu và thức ăn về.

  Ngoài những thứ mà Hoắc Khải bảo mua thì Ninh

  Ngọc Lâm còn cầm một hộp nhân sâm, vào đến nhà là

  ném cho Hoắc Khải, nói: “Bố mua để bồi bổ cho anh đấy”.

  Hoắc Khải ngẩng đầu nhìn sang, biểu cảm của Ninh

  Quốc Năng không được tự nhiên cho lắm. Cách đây

  không lâu ông còn cực kỳ bất mãn với đứa con rể này, bây

  giờ lại đi quan tâm người ta, ít nhiều gì cũng cảm thấy mất

  mặt.

  Ông ho một tiếng rồi nói: “Lần trước uống mấy chai

  Mao Đài của nó mà, bây giờ mua nhân sâm coi như trả

  lại”.

  “Quan tâm thì cứ nói là quan tâm, vòng vo như thế làm

  gì? Có ai cười ông đâu!”, Đặng Tuấn Mai bước tới mang

  thức ăn vào phòng bếp.

  Ninh Quốc Năng rất lúng túng, may mà Hoắc Khải kịp

  thời giải vây: “Con cảm ơn bố, để lúc nào con kiếm ít rượu

  ngon ngâm với củ nhân sâm này, đến ngày lễ tết mời bố

  uống cùng”.

  Câu nói lấy lòng nhưng không hề hèn mọn ấy làm vơi

  đi cảm giác mất tự nhiên trong lòng Ninh Quốc Năng,

  giọng nói và biểu cảm của ông cũng dịu đi nhiều, ông gật

  đầu nói: “Được, lần sau tôi mang bình ngâm rượu ở nhà

  cho cậu, cậu đỡ phải mua phí tiền”.

  Cuộc trò chuyện của bọn họ ngày càng giống bố vợ và

  con rể, Ninh Thần cũng nhìn thấy, đương nhiên là cô cũng vui vẻ hơn.

  Bầu không khí gia đình dần trở nên bình thường,

  không có chuyện gì làm cô vui hơn thế được nữa.

  Một ngày sau, trong phòng bệnh của bệnh viện ven

  biển, Hoắc Tích Nguyên nghe thư ký báo cáo, ông ta gật

  đầu tỏ vẻ hài lòng.

  Sau đó ông ta nhìn Hoắc Đình Viễn đang nằm trên

  giường bệnh và nói: “Xử lý ổn thỏa rồi, nhưng mày phải

  giấu tiệt chuyện này, đừng có ngu ngốc rêu rao ra với

  người khác, hiểu chưa?”

  Cho dù to gan và coi thường người khác đến mấy nữa

  thì Hoắc Tích Nguyên vẫn phải tránh làm ảnh hưởng tới gia tộc.

  Hoắc Đình Viễn hớn hở gật đầu lia lịa: “Con không nói

  với ai đâu! Tên khốn đó dám đánh con, tiếc là không được

  tận mắt chứng kiến bộ dạng tàn phế của nó!”

  “Suốt ngày chỉ biết mấy cái chuyện vớ vẩn ấy!” Hoắc

  Tích Nguyên hừ lạnh một tiếng: “Tao bảo mày tới đó là để

  tạo mối quan hệ với Triệu Vĩnh An, mày gặp lão giáo sư đó

  được vài lần rồi? Quan hệ không thấy đâu, lại còn bị người

  ta đánh gãy tay chân, đúng là muốn làm tao tức chết đây

  mài!”

  Hoắc Đình Viễn nói chẳng mấy bận tâm: “Chỉ là một

  lão giáo sư đã về hưu thôi mà? Con biết bố không muốn

  để Hoắc Giai Minh nổi bật hết phần, nhưng nhường cho

  hắn thì cũng đã sao? Con gặp ông già về hưu đó rồi, suốt

  ngày chỉ biết trồng hoa trồng rau, chẳng khác gì dân

  chúng bình thường”.

  “Mày thì biết cái chó gì!” Hoắc Tích Nguyên giơ tay

  lên, vô thức định đánh Hoắc Đình Viễn, khiến hắn ta sợ

  hãi ôm lấy đầu.

  Thư ký ở bên cạnh khuyên bảo: “Cậu ấy đang bị

  thương đấy ạ”.

  Lúc này Hoắc Tích Nguyên mới tức tối hạ tay xuống,

  ông ta chỉ vào Hoắc Đình Viễn nói: “Sao tao lại sinh ra

  thằng con thiển cận như mày cơ chứ! Triệu Vĩnh An là

  giáo sư văn học duy nhất của thế hệ trước còn sống trong

  nước, không kể đến chuyện ông ta sưu tầm những văn

  phòng phẩm cổ xưa có giá trị ngất ngưởng, chỉ tính riêng

  chuyện dạy học cả đời thôi cũng đủ để tạo ra một mối

  quan hệ khổng lồ mà mày không thể tưởng tượng ra

  được! Biết bao người muốn gặp ông ta một lần để làm

  thân mà còn không được, mày thì hay rồi, cho mày cơ hội

  mà mày còn tỏ ra khinh thường, đúng là đồ ngu!”

Danh sách chương
Cài đặt
QR
Lưu tủ
Quay lại
Bình luận