Trang chủ Thể loại Ngôn tình Chế Tạo Hào Môn

Chương 7: Cũng may nhờ có anh

Chế Tạo Hào Môn Hứa Đệ 11239 chữ 2024-09-02 00:57

  Hoắc Khải dở khóc dở cười, rốt cuộc đây là đang khen

  hay đang chửi đểu người khác vậy?

  Ngay sau đó, Ninh Ngọc Lâm đưa Hoắc Khải tới kho

  hàng của xưởng

  Trước cửa kho chỉ có một ông bảo vệ già đang ngồi

  phơi nắng.

  Ninh Ngọc Lâm nhìn đồng hồ, rồi bảo với Hoắc Khải:

  “Anh đứng đây đợi tôi, tôi đi gặp tổng giám đốc”.

  “Nếu lỡ khách hàng tới thì sao?”, Hoắc Khải hỏi, giờ

  chỗ này không có nổi một nhân viên, chả nhẽ để cho ông

  bảo vệ 60, 70 tuổi kia tiếp khách à?

  “Nếu có khách tới thì anh cứ tiếp giùm đi, không phải

  anh từng học Tâm lý học sao, ít nhất sẽ biết cách kéo dài

  thời gian chứ. À đúng rồi, đừng có mà nói linh tinh với

  khách, nếu làm hỏng đơn này, anh chết chắc với tôi đó!”,

  Ninh Ngọc Lâm uy hiếp.

  Hoắc Khải bất lực nhìn cậu ta, còn Ninh Ngọc Lâm

  cũng không có ý định dài dòng thêm nữa, nói xong liền

  vội vã chạy về phía phòng làm việc của tổng giám đốc.

  Đằng nào cũng không có việc gì làm, Hoắc Khải liền đi

  thăm thú nhà kho, vì Hoắc Khải được Ninh Ngọc Lâm đưa

  tới nên ông bảo vệ già cũng mặc kệ anh.

  Trong kho chất đống rất nhiều sản phẩm mới, lượng

  hàng tồn cũng khá nhiều, cách đó không xa, máy móc vẫn

  đang chạy liên tục. Có thể thấy, bây giờ nhà máy đang

  phải chịu áp lực rất lớn.

  Máy móc thì phải hoạt động liên tục, mà sản phẩm lại

  không bán được, chẳng trách chỉ có đơn hàng mấy chục

  ngàn thôi cũng làm Ninh Ngọc Lâm vui mừng không ngớt.

  Hoắc Khải tiện tay cầm lấy sản phẩm mới từ chiếc

  thùng chưa được niêm phong bên cạnh ra, nhìn kĩ, hoá ra

  đây là bình nóng lạnh.

  Tuy rằng quy mô nhà máy khiêm tốn, nhưng lượng

  hàng sản xuất được cũng khá lớn đó.

  Thiết kế tỉnh tế, chất liệu chắc chắn, nếu như có nhãn

  của mấy thương hiệu nổi tiếng thì giá bán có thể nâng lên

  gấp 2, 3 lần chứ không ít.

  Lúc này, từ phía bên ngoài kho hàng truyền tới tiếng

  phanh xe, Hoắc Khải quay đầu nhìn, thấy một người đàn

  ông trung niên mặc vest bước xuống từ chiếc xe jeep kiểu cũ.

  Vì không biết đối phương là ai nên Hoắc Khải liền cất

  sản phẩm lại vào thùng rồi đi ra phía ngoài.

  Thấy anh từ trong nhà máy đi ra, người đàn ông đó

  liền vẫy tay hỏi: “Sản phẩm mới của mấy cậu đang để

  trong kho này đúng không?”

  Giọng điệu của ông ta rất mạnh mẽ, không hỏi Hoắc

  Khải là ai, cũng không thèm giới thiệu bản thân mà trực

  tiếp vào thẳng vấn đề.

  Hoắc Khải cũng lờ mờ đoán được người này là ai, liền

  gật đầu đáp: “Đúng vậy”.

  “Dẫn tôi đi xem”, người đàn ông trung niên ra lệnh.

  Hoắc Khải cũng không chấp vặt, dẫn người đó vào

  trong kho, lấy ra một bình nóng lạnh treo tường từ chiếc

  thùng lớn và đưa cho ông ta.

  Người đàn ông trung niên có cầm lên xem qua xem lại

  mấy lượt liền đặt xuống. Hoắc Khải nhìn ra sự do dự trong

  ánh mắt của ông ta.

  Rất rõ ràng, vị khách hàng này khá ngang ngược,

  không hoàn toàn tin tưởng sản phẩm của những nhà máy

  nhỏ thế này. Người này đồng ý đặt trước 30 sản phẩm đối

  với ông ta đã khá mạo hiểm rồi.

  Hoắc Khải cầm lấy túi dụng cụ đóng gói không biết do

  ai để quên ở bên cạnh, đặt sản phẩm lên chiếc thùng lớn

  rồi bắt đầu tháo những con ốc trên sản phẩm ra.

  Người đàn ông trung niên hứng thú nhìn anh, cũng

  không hỏi anh tính làm gì, vì từ đầu tới giờ, Hoắc Khải

  cũng chưa hỏi ông ta bất cứ câu nào.

  Sau khi tháo lớp vỏ ngoài, những linh kiện bên trong lộ

  ra, lúc này Hoắc Khải mới nhìn ông ta mà nói: “Với những

  sản phẩm này, loại nào là hàng tốt, ông cũng là người

  thạo nghề nên chắc không cần giải thích nhiều thêm nữa.

  Cũng giống như cái lõi chính này vậy, tiêu chuẩn chung

  của hàng nội địa là 0.35mm, còn chúng tôi thì sao?”

  Hoắc Khải vừa nói vừa cầm thước đo lên: “0.5mm, tiêu

  chuẩn về lõi chính của chúng tôi còn nghiêm ngặt hơn

  tiêu chuẩn của hàng nội địa. Còn cái này nữa, tôi mài một

  chút cho ông coi, đồng tiêu chuẩn không oxy hoá, được

  phủ thêm một lớp gốm bán dẫn. Với những tiêu chuẩn đạt

  chuẩn quốc tế như thế này…”

  Cùng lúc đó, Ninh Ngọc Lâm cùng với tổng giám đốc

  của nhà máy cũng đi tới.

  Hoàng Hữu Sơn vừa đi vừa mắng: “Cậu tính làm cái gì

  đây? Lôi bừa một người tới rồi kêu tôi phát tiền thưởng

  cho người ta, não cậu bị úng nước à?”

  Dù đang đối diện với tổng giám đốc, Ninh Ngọc Lâm là

  người rất thẳng tính nên có gì nói đó: “Giám đốc Hoàng,

  tôi thật sự không có khoác lác, quả thật là nhờ anh ta mà

  tôi mới chốt được đơn hàng này. Hơn nữa với một đơn

  hàng vài chục ngàn thế này, tính ra hoa hồng cũng chỉ có

  vài trăm tệ, tôi cũng cần gì phải giở trò này nọ với sếp

  chứ?”

  Hoàng Hữu Sơn trừng cậu ta đáp: “Tôi không cần biết

  cậu nói thật hay nói dối, nhưng dù sao thì cậu ta cũng

  không phải là nhân viên ở đây, tại sao tôi phải thưởng cho

  cậu ta? Mẹ kiếp, đừng có lằng nhằng với tôi nữa, hơn

  tháng nay rồi, tôi còn chưa kiếm cậu tính sổ việc bán

  không nổi 20 sản phẩm đó!”

  Tuy rằng vừa đi vừa nói, nhưng tốc độ của Hoàng Hữu

  Sơn cũng không hề chậm lại.

  Trước đây nhà máy này chuyên nhận gia công cho

  người ta, cũng kiếm được không ít. Nhưng Hoàng Hữu

  Sơn lại rất có dã tâm, ông ta tự thấy kĩ thuật của mình

  không thua kém gì bất cứ nhà máy dây chuyền tuyến một

  nào, tuy rằng quy mô khiêm tốn một chút, nhưng tại sao

  không tự mình gây dựng một thương hiệu chứ?

  Với cách nghĩ này, Hoàng Hữu Sơn liền đầu tư rất

  nhiều vốn để mở một thương hiệu riêng. Sau hơn nửa năm

  nghiên cứu, cuối cùng thì sản phẩm mới cũng đã sản xuất

  thành công, nhưng hơn một tháng rồi, số lượng bán ra rất

  ít, làm sao mà Hoàng Hữu Sơn không lo lắng cho được.

  Hơn nửa năm nay đã ngưng việc nhận gia công cho

  người khác rồi, toàn bộ vốn đều dựa vào tiền tiết kiệm

  ngày trước, nhưng số tiền đó cũng sắp tiêu hết rồi. Nếu

  như tiếp tục không bán được hàng, đến tiền lương của

  nhân viên ông ta cũng không trả nổi mất.

  Nếu không thì với một ông chủ lớn có doanh thu 20,

  30 triệu một năm thế này, làm sao lại vì một đơn hàng có

  vài chục ngàn mà tự mình tới kiểm tra chứ?

  Ninh Ngọc Lâm không thuyết phục được Hoàng Hữu

  Sơn, trong lòng cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng cũng không

  dám nổi giận với sếp mình. Dù gì thì Hoàng Hữu Sơn nói

  cũng chẳng sai, phát thưởng cho một người không phải là

  nhân viên đúng là có chút bất hợp lý.

  Rất nhanh sau đó, hai người đi tới trước cửa kho, vừa

  hay nhìn thấy Hoắc Khải đang cầm chiếc vỏ sản phẩm bị

  tháo rời ra, nói với người đàn ông trung niên trước mắt:

  “Cuối cùng là lớp vỏ bình nóng lạnh, độ dày 2.5mm, thép

  không gỉ tiêu chuẩn, nếu tìm được ra dù chỉ một vết hàn

  coi như ông lợi hại. Với mức độ hoàn thiện thế này, hoàn

  toàn có thể xếp ngang với những nhãn hàng nội địa tuyến

  một, ông có thể tự kiểm tra lại, tôi cũng không dài dòng

  nữa”.

  Hoàng Hữu Sơn và Ninh Ngọc Lâm nhìn thấy vậy đều

  ngây người.

  “Hai người này là ai đây?”, Hoàng Hữu Sơn buồn bực

  hỏi, nhìn không giống nhân viên ở đây mà.

  “Người trẻ hơn là Lý Phong mà tôi đã nói với sếp, còn

  về người còn lại….”, Ninh Ngọc Lâm giơ tay nhìn đồng hồ,

  có phần không chắc chắn nói: “Có thể kia là khách hàng”.

  “Nếu như là khách hàng, sao cậu dám để cậu ta một

  mình tiếp khách vậy, tính làm loạn à!”, Hoàng Hữu Sơn

  bực tức nói, rồi lập tức bước vào bên trong kho.

  Vừa đi, ông ta vừa giơ tay về phái người đàn ông trung

  niên nói: “Chào ông, tôi là Hoàng Hữu Sơn – tổng giám

  đốc của nhà máy này, xin hỏi ông là giám đốc Liêu đã liên

  hệ với chúng tôi phải không?”

  “Đúng, là tôi đây”, người đàn ông trung niên đặt phần

  vỏ của sản phẩm xuống, bắt tay Hoàng Hữu Sơn.

  Hoàng Hữu Sơn nhìn sản phẩm bị tháo rời bên cạnh,

  khoé mắt kẽ co giật, trong lòng mắng mỏ Ninh Ngọc Lâm

  thậm tệ.

  Để một người ngoài nghề tuỳ tiện tháo dỡ sản phẩm,

  lại còn nói linh tinh với khách hàng, người này thấy tình

  hình nhà máy giờ chưa đủ tệ hay sao!

  Ninh Ngọc Lâm cũng vội vàng chạy tới, kéo Hoắc Khải

  lại hỏi: “Anh lại làm cái trò gì vậy, sao lại tháo sản phẩm ra

  thành cái dạng này!”

  Ninh Ngọc Lâm vừa nói xong, người đàn ông trung

  niên bên cạnh bỗng bất cười nói: “Nếu như cậu ấy không

  tháo ra, thì đúng là chưa chắc tôi sẽ mua sản phẩm của

  công ty cậu. Dù có tâng bốc tới đâu thì rất có thể kết cấu

  sản phẩm không tốt như hình thức bên ngoài. Nhưng giờ

  tôi không nghĩ vậy rồi. Sản phẩm của các cậu rất tốt, chất

  lượng vướt xa dự đoán của tôi, vì thế tôi quyết định sẽ đặt

  1000 chiếc, các cậu bao giờ có thể giao hàng được?”

  Hoàng Hữu Sơn và Ninh Ngọc Lâm nghe xong cũng

  sững người, nghỉ ngờ không biết mình có nghe nhầm

  không nữa.

  Một ngàn chiếc?

  Phải biết là, vì sản phẩm mới áp dụng những công

  nghệ tân tiến nhất, nên giá thành sản xuất cũng rất cao, vì

  vậy giá bán ra cũng bị đôn lên rất nhiều, lên tới gần 1500

  tệ.

  Nếu như đặt 1000 chiếc, vậy tức là 1 triệu 500 ngàn

  rồi!

  Doanh thu hàng năm của nhà máy cũng chỉ 20, 30

  triệu, mà giờ một đơn hàng đã trị giá 5% tổng doanh thu

  rồi.

  Mới một phút trước Hoàng Hữu Sơn còn đang đau dầu

  về việc làm sao để trả lương tháng này, nếu giờ nhận

  được đơn hàng gần 2 triệu thế này, thì đừng nói là tiền

  lương, phát thêm tiền thưởng cũng không thành vấn đề!

  Hoàng Hữu Sơn kích động nhìn người đàn ông trung

  niên, vui vẻ hỏi: “Ông, ông nói thật sao? 1000 chiếc?”

  “Đúng vậy”, người đàn ông trung niên cười cười nhìn

  Hoắc Khải, nói: “Cậu thanh niên này giới thiệu rất tường

  tận, cũng rất chuyên nghiệp. Cũng vì có cậu ta giới thiệu

  tôi mới quyết định tăng số lượng đặt hàng lên. Hơn nữa,

  đây chỉ là lô hàng đầu tiên thôi. Thời gian tới, nếu như

  đánh giá của khách hàng tốt, tôi sẽ tiếp tục đặt thêm. Vây

  nên nếu được, tôi muốn kí hợp đồng với các ông”.

Danh sách chương
Cài đặt
QR
Lưu tủ
Quay lại
Bình luận