Chương 12
Sự xuất hiện của Sophie làm bộ lạc xôn xao một trận, các thú nhân rất vui sướng, gần đây rất nhiều chuyện vui xuất hiện trong bộ lạc Phỉ Tư Thắc. Trước là xuất hiện Gia Á, sau lại tới Sophie, khảm đặc cứ xuất hiện liên tục, hơn nữa thoạt nhìn đều rất mạnh mẽ.
Gia Á gần nhất đã giúp đỡ bộ lạc giải quyết nguy cơ thực nhân thử, Sophie lại trực tiếp cưỡi Mã Khắc Đa tới. Vì thế mọi người bắt đầu chú ý, hai vị anh em này rốt cuộc tới từ đâu? Có phải có thể mời thêm những khảm đặc khác tới đây để tạo mối quan hệ thân thiết không? Số đông lỗ đạt lại bắt đầu sôi nổi, bất quá mục tiêu lần này chuyển từ Gia Á sang Sophie mà thôi.
“Xem ra ngươi thực thích nơi này.” Sophie nhìn thấy Gia Á đã bắt đầu hòa hợp với cuộc sống ở bộ lạc này không khỏi cảm khái, đã lâu rồi không thấy Gia Á vui vẻ như vậy.
“Nói thật, ta cũng không muốn đi tiếp nữa, con người nơi này rất giống ta, đều có khả năng khống chế năng lượng riêng biệt, ta ở đây không phải ngoại tộc, thậm chí còn được hoan nghênh……” Gia Á bất đắc dĩ mỉm cười. “Đáng tiếc ta vẫn không phải là đồng loại của bọn họ, chỉ là giả thôi, một lúc nào đó sẽ bị vạch trần.” Gia Á tự hiểu, Sophie cũng biết rõ hắn không phải khảm đặc.
“Dù sao chúng ta cũng không có cách rời khỏi đây, vì sao ngươi không thử đi?” Sophie không hiểu, cậu có phản ứng tình cảm, cũng có thể hiểu được cảm xúc, nhưng thế giới nội tâm của con người vẫn quá phức tạp, cậu ta không được trang bị đầy đủ như vậy.
“Ta đã thất vọng quá nhiều, rất sợ.”
“Nếu đã thất vọng nhiều như vậy thì thêm một lần có sao đâu?” Lời nói của Sophie đâm đúng vào hồng tâm, chỗ yếu ớt trong lòng Gia Á.
Ở chung nhiều năm như vậy, Sophie rất hiểu suy nghĩ của Gia Á. Nhìn qua hắn rất có ý chí, nhưng thực tế suy nghĩ của hắn lại rất bảo thủ, phải bị người khác thúc đẩy, mới dám bước từng bước về phía trước. Cậu và Gia Á đã du hành rất nhiều năm trong hệ ngân hà, không phải vì hi vọng có thể tìm được một nơi gọi là nhà sao, không ai nguyện ý cả đời làm lữ nhân.
“Dù sao tạm thời cũng không có cách rời khỏi đây, nói thật, ta thích nơi này, nếu không đi nữa ta cũng không có ý kiến.” Sophie nói, mấy năm nay cậu cũng chán ngán phải đi lữ hành rồi.
Gia Á nhìn những người đi lại trong bộ lạc, bọn họ thân thiết chào hỏi hắn, gương mặt chất phát lộ ra tươi cười. Có lẽ vậy, thử thêm một lần nữa thì có sao, dù sao cũng đã thất vọng nhiều như vậy, thêm một lần nữa cũng đâu khác gì, đúng không?
“Sophie, ta nghĩ ngươi là thần bảo hộ của ta.” Gia Á cười nói.
“Ta không đám đảm đương trách nhiệm nặng nề đó, muốn tìm thần bảo hộ thì tìm người khác đi.” Sophie chỉ về phía đông.
“Cái gì cơ?” Gia Á tò mò, phía đông có gì sao?
“Lão công của ngươi, Tắc Vạn ấy, hiện tại không phải săn thú ở hướng đó sao.” Sophie nheo mắt lại, quét hình một chút.
“Đối thủ là Mãnh Mã Đặc, lão công của ngươi hoàn toàn chiếm ưu thế, không cần lo lắng.”
Gia Á dở khóc dở cười, cũng đã giải thích với sophie là kết hôn giả, chính là Sophie cứ bày ra bộ dáng phản đối, miệng cứ lập đi lập lại, hôm nay không ăn ngày mai ăn, ngày mai không ăn thì ngày nào đó sẽ ăn.
“Ngươi thực nên nếm thử cảm giác bị lỗ đạt nhớ thương cái mông của mình!” Gia Á căm phẫn bất bình, vì cái gì hắn luôn gặp phải đám người trực tiếp áp đảo, còn theo đuổi Sophie lại toàn ôn nhu như vậy? Ai! Mười hai mười ba tuổi thật là tốt! Ngay cả nhóm lỗ đạt cũng thích chăm sóc.
“Ta không sao cả, không tồn tại cảm giác nhớ thương gì cả, thống khổ chính là bọn họ.” Trên người Sophie có hàng ngàn trang bị có thể giật chết bất cứ con cự thú hung hãn nào trên đại lục này, ai dám đụng vào quả thực xui xẻo.
Cuộc sống của Gia Á và Tắc Vạn không vì tân hôn mà có sự thay đổi nào, ban ngày Tắc Vạn ra ngoài săn bắn, Gia Á tới học tập dược vật với Mâu Đặc, hay trồng trọt..v…v…. Còn buổi tối Tắc Vạn vẫn kiên trì muốn hai người ngủ chung giường. Gia Á thật sự không phải sợ cái gì mà nhiều năm đã quen ngủ một mình, thình lình có người nằm bên cạnh quả thực không được tự nhiên. Bạn đang
Trá» mình, Gia à lại bắt Äầu loi nhoi. Cánh tay Tắc Vạn vòng qua thắt lưng ôm cả ngưá»i hắn và o trong ngá»±c là m hắn có muá»n xem nhẹ ngưá»i bên cạnh cÅ©ng không thá».
âNgá»§ không ÄÆ°á»£c sao?â Giá»ng nói Tắc Vạn vang lên vá»i khoảng cách gần như váºy là m lá» tai Gia à ngưa ngứa.
Tắc Vạn chá»u tra tấn Äã rất khó nhá»n, Gia à lại cứ cục cá»±a bên ngưá»i y.
ââ¦â¦.không sao.â Tá»±a và o nhau như váºy, cánh tay Gia à liá»n Äặt song song vá»i Tắc Vạn, chênh lá»ch a! Thá» dà i! Nói cánh tay to như bắp Äùi tuyá»t Äá»i không khoa trương. Vá»t vằn trên cÆ¡ thá», là n da Äen bóng, Äá»ng tá» mà u và ng tháºt lá»n trong bóng Äêm tạo ra cảm giác tháºt kinh khá»§ng.
âÃc quá»·â¦..â Gia à Äá»t nhiên nghÄ© tá»i danh từ nà y, Äá»i vá»i ngưá»i Äá»a cầu mà nói, ngoại hình cá»§a Tắc Vạn tương tá»± như ác quá»· trong tôn giáo phương tây.
âÃc quá»· là gì?â Tắc Vạn chưa từng nghe thấy từ nà y.
âá» quê hương cá»§a ta, ngưá»i cao lá»n thế nà y là ác quá»·.â Gia à giải thÃch.âÃc quá»· là biá»u tượng cá»§a cái ác.â Kỳ thá»±c Gia à cÅ©ng phát hiá»n, lá» Äạt có là n da Äen cÅ©ng không nhiá»u, Ãt ra trong bá» lạc Phá» Tư Thắc chá» có Tắc Vạn, mà u Äen nà y dưá»ng như có thá» dung hợp vá»i bóng tá»i.
Tắc Vạn bất Äắc dÄ©, y tà ác sao? Nếu y thá»±c sá»± ác như váºy thì hiá»n tại Äã nhà o tá»i Än sạch Gia à chá» còn bá» xương. Bất quá, bây giá» không phải lúc, Gia à vẫn chưa tiếp nháºn lá» Äạt, phải kiên nhẫn má»t thá»i gian nữa.
Má»t tráºn gió lạnh cuá»i thu thá»i qua, Gia à cuá»n tròn ngưá»i nhÃch vá» phÃa sau Äụng tá»i cÆ¡ thá» Tắc Vạn.
âTắc Vạn, ngươi ấm quá.â Gia à cảm thấy Tắc Vạn giá»ng như má»t cái há»a lò khá»ng lá».
âTa là thuá»c tÃnh há»a mà .â Biết Gia à cảm thấy lạnh, Tắc Vạn siết chặt tay ôm gá»n hắn và o ngá»±c mình.
Cảm giác ÄÆ°á»£c hô hấp cá»§a tiá»u tá» trong lòng ngà y cà ng an á»n, Tắc Vạn bất Äắc dÄ© xoa xoa mái tóc má»m cá»§a Gia Ã, Äang huyên thuyên lại lÄn ra ngá»§, bá» dáng mÆ¡ há» hoà n toà n bất Äá»ng bá» dáng thông tuá» bình thưá»ng. Tắc Vạn từng suy nghÄ©, cả Äá»i nà y có lẽ không có khảm Äặc nà o có thá» là m mình Äá»ng tâm, nhưng thần Äã ban Gia à cho y, thông minh, mạnh mẽ lại vô cùng cô Äá»c. à Sắt nói y gian trá, thế thì sao? Dù sao thì hiá»n tại Gia à Äã thuá»c vá» y, vá» sau cÅ©ng váºy, vÄ©nh viá» n cÅ©ng váºy.
Cúi Äầu hôn lén lên môi Gia à má»t chút, Tắc Vạn thá»a mãn tươi cưá»i.