Trang chủ Thể loại Ngôn tình Học Viện Phản Diện

Chương 87: “Tranh Giành Người Yêu”

Học Viện Phản Diện Tứ Tàng 12472 chữ 2024-09-02 00:59

  Edit: Pi sà Nguyệt

  Các học viên phản diện trong hệ thống trực tiếp than thở —–

  Tạ Minh: “Không thể không nói hiệu trưởng đúng là cao thủ bitchy, thiết lập bitchy công chúa này ổn

  phết, trường hợp nào hiệu trưởng cũng là bitchy công chúa điện hạ hết, ngài rất biết thả thính, với

  trình thả thính này thì cá nào cũng đớp.”

  Lộc Giác: “Hiệu trưởng, em muốn học cái này! Ngài dạy không?”

  Các phản diện khác: “Hiệu trưởng đang định trêu đùa tình cảm của người làm nhiệm vụ Liên Minh Chính

  Phái à?”

  Khổng Lệnh lén lút hỏi Thi Ân trong hệ thống khác: “Hiệu trưởng Thi Ân, chị không sợ tiền bối Dịch

  Nhiên thấy rồi tức giận à?”

  Đắc Kỷ không đồng ý: “Đây là nhiệm vụ cần, hơn nữa, cô chủ chẳng xảy ra quan hệ thật chất nào với

  người kia hết, giận cái gì mà giận.”

  Khổng Lệnh: “… Nhưng em cảm thấy sẽ giận đó.” Thi Ân trả lời: “Anh ấy không biết.”

  Những người khác hỏi tại sao nhưng Thi Ân không đáp. Cô đang vội tiến hành cảnh tượng chết chóc của

  mình.

  ======================================================

  =====

  Lục Nhiên đi từ sau tới, Lâm Trì ở bên kia cũng bị cô gọi đến.

  Lâm Trì thấy Lục Nhiên định đưa tay gỡ tóc trên khuyên tai của cô, mặt đen lại, bước nhanh đến,

  trực tiếp giữ bàn tay đang định đụng vào tóc của Lộ Lộ lại: “Không cần phiền anh Lục, Lộ Lộ gọi tôi

  thì để tôi làm.”

  Ánh mắt Lục Nhiên tối lại, bảo hắn không có địch ý là giả, cảm giác đồ đã trong tay mình nhưng bị

  cướp này rất khó chịu, cũng là việc mà hắn hận nhất từ trước tới giờ, lúc trước cũng thế, bây giờ

  cảm giác này lại xuất hiện.

  Mà hồ ly nhỏ kia lại ngẩng đầu cười với hắn: “Nếu biết anh Lục sẽ làm giúp tôi thì tôi đã không gọi

  Lâm Trì rồi, tôi cứ tưởng anh Lục sẽ không giúp tôi chứ.”

  Đôi mắt âm u của hắn tràn ngập lửa giận, hắn biết rõ Thi Ân đang kích thích hắn, muốn ép hắn tranh

  giành cô trước mặt mọi người nhưng hắn vẫn trúng chiêu, hắn vừa tức giận vừa ghen tị.

  Lâm Trì đưa tay ôm nhẹ cô, vừa lấy tay cẩn thận gỡ tóc của cô ra khỏi khuyên tai vừa nhỏ giọng lẩm

  bẩm: “Nói gì thế, cần gì làm phiền người khác, có chuyện gì em cứ gọi anh, anh sẽ đến mà.”

  Thi Ân ngoẹo cổ để Lâm Trì gỡ ra, cười híp mắt nhìn Lục Nhiên. Ánh mắt kia làm lửa trong lòng Lục

  Nhiên bốc lên.

  Lâm Trì gỡ mãi chẳng xong, anh không dám dùng sức gỡ, tóc quấn trong trân chân cứ như bị keo dính

  lại vậy, Lâm Trì dán sát người cô, ánh mắt không dám nhìn bậy nhưng lại đổ mồ hôi: “Cứ như… cứ như

  bị dính lại rồi, có đau không?”

  “Đau.” Thi Ân cau mày, cô đưa tay tháo khuyên tai xuống nhưng tóc lại rối bù trong đấy.

  “Thế làm sao giờ? Cắt luôn được không?” Lòng bàn tay của Lâm Trì chảy mồ hôi.

  “Để tôi làm cho.” Lục Nhiên nhìn Thi Ân rồi nói, “Đừng để làm hỏng khuyên tai mà cô Bạch Lộ thích.”

  Lâm Trì tức giân, “Tôi không gỡ được mà anh Lục gỡ được à?”

  “Thử chút xem sao, có khi gỡ được.” Lục Nhiên cố nén khó chịu trong lòng nói: “Nếu không gỡ được

  thì anh Lâm tìm kéo tới cắt cũng được.”

  Vừa hay Thẩm Niệm Tình lạnh mặt đi tới, cô ta nhìn không nổi nữa, Lục Nhiên đang làm cái quái gì

  thế? Hắn không phải là nam chính của cô ta à? Lâm Luật cũng đi theo cô ta, tới hỏi có gì thế.

  Thẩm Niệm Tình vừa định há miệng gọi Lục Nhiên thì bị Thi Ân giành trước, “Vậy anh Lục giúp tôi thử

  xem sao.”

  Cô nhìn Lục Nhiên rồi đi về phía hắn một bước, nghiêng đầu nhìn mắt hắn, để lộ cái cổ mảnh khảnh và

  lỗ tai trước mặt hắn.

  Lâm Trì không tiện nói gì, chỉ tự trách tay mình không khéo!

  Lục Nhiên cái cổ xinh đẹp của cô thở dài trong lòng, cô cố ý, cố ý dụ hắn mắc câu, cố ý làm như vậy

  trước mặt Thẩm Niệm Tình nhưng hắn lại cắn câu.

  Hắn đưa tay nắm nhẹ khuyên tai trân châu của cô, trân châu này lành lạnh như cảm giác khi sờ vào da

  thịt của cô vậy, tóc đen quấn lại trên làn da trắng xám của cô, hắn cẩn thận gỡ từng vòng một như

  muốn gỡ ra khỏi trái tim mình ậy.

  Sau đó tóc gỡ ra hoàn toàn, cứ như nó được làm cho hắn vậy, khuyên tai trân châu xinh đẹp kia rơi

  vào trong tay hắn.

  “Gỡ được thật cơ à?” Thi Ân vuốt nhẹ vành tai, cười híp mắt nhìn hắn, “Xem ra tính tình anh Lục

  không tốt nhưng lại cẩn thận, nhẫn nại và dịu dàng thật đấy.”

  Mặt Lâm Trì cực khó coi, chửi thầm Lục Nhiên trong lòng mấy ngàn lần, tên đàn ông già nhô ra từ đâu

  thế, dám có ý với Lộ Lộ à? Anh muốn xem cái tên đàn ông già khú này có ý xấu gì!

  Lục Nhiên thở dài trả khuyên tai cho cô, “Cô Bạch Lộ không cần khen tôi như vậy đâu, gỡ một khuyên

  tai đơn giản mà.”

  Thi Ân không cầm lấy mà tháo khuyên tai còn lại để vào lòng bàn tay hắn, nhìn hắn cười nói: “Tăng

  cho anh Lục như lời cảm ơn anh đã cho tôi ở nhờ

  hôm trước và giúp tôi gỡ nó, mặc dù không đáng giá mấy đồng nhưng nó do tôi tự tay làm, cũng coi

  như có chút ý nghĩa và giá trị.”

  Lục Nhiên cứng lại.

  Lầm Trì ở cạnh không vui, “Sao có thể đem khuyên tai em mang cho người khác như vậy? Anh Lục là đàn

  ông, không dùng đâu, nếu em muốn cảm ơn thì lát anh sẽ tặng cho anh Lục món đồ trang sức của nam

  đắt tiền hơn.” Đưa tay định lấy huyên tai trong tay Lục nhiên.

  Lục Nhiên nắm chặt tay, mặt đen dần, hắn không thích người khác cướp đồ của mình, trước giờ chẳng

  thích tí nào, cho dù là đồ hắn không muốn cũng không thể cướp từ tay hắn được.

  “Nếu là cô Bạch Lộ tặng thì anh Lâm không thể lấy giúp cô ấy được.” Lục nhiên nhìn Lâm Trì, “Không

  dùng nhưng tôi có thể cất giữ.”

  Lâm Trì là người tính khí không tốt, nói trở mặt là trở mặt ngay, anh đi tới cầm lấy tay Lục Nhiên

  hỏi: “Anh có ý gì? Đồ của cô ấy mà anh cất giữ để làm gì?”

  Anh vừa kéo thì Lâm Luật đi tới lạnh giọng ngăn lại, “Lâm Trì! Buông tay ra, ở đây nhiều người,

  đừng làm mất mặt.”

  Lần này thì hay rồi, mọi người trong buổi tiệc đều bị hấp dẫn nhìn sang đây.

  Tên nhóc Lâm Trì kia còn khó chịu la với Lục Nhiên: “Tôi nói cho anh biết, đừng có ý đồ xấu với cô

  ấy, còn không tự xem mình mấy tuổi rồi.”

  Thi Ân vội đi lên kéo Lâm Trì lại: “Anh đừng nói bậy.” Cô sợ chọc giận Lục Nhiên rồi hắn ra tay với

  Lâm Trì, Lâm Trì này sẽ chịu thiệt mất, cô không thể để người của mình chịu thiệt được.

  Nhưng câu nói này của anh lại khiến mọi người trong buổi tiệc nhìn về phía Thi Ân và Lục Nhiên, ông

  chủ Lục thích cô bé nhà họ Thẩm à? Ông chủ Lục

  lớn hơn Thẩm Bạch Lộ mười tuổi hơn ấy nhỉ? Tại sao cái người luôn trầm ổn, trong sạch như ông chủ

  Lục lại động tay động chân với thằng nhóc Lâm Trì vì cô nhóc nhà họ Thẩm thế?

  Thẩm Độ và Thẩm Ba cũng vội đến hỏi: “Chuyện gì thế?”

  Mặt Lục Nhiên tối sầm, hắn nhìn Thi Ân chằm chằm, tức giận không thôi, Thẩm Niệm Tình nên học cô

  một chút, nên biết cách trở thành nữ chính được mọi người chú ý trong mọi trường hợp.

  Thẩm Niệm Tình ở cạnh tức muốn chết, chuyện quái gì thế? Người nhiệm vụ của cô ta, nam chính của cô

  ta lại tranh giành người yêu là nữ phụ Thẩm Bạch Lộ, cướp danh tiếng của cô ta!

  “Được rồi, Lâm Trì, anh hiểu nhầm, anh Lục sao thích tôi được chứ?” Thi Ân nhỏ giọng nói với Lâm

  Trì, “Hắn là ân nhân cứu mạng của tôi, anh đừng nói bậy.”

  Bitchy chết đi được!

  Thẩm Niệm Tình nhìn cô chằm chằm, nhịn không được mà nói: “Đây là lỗi của cô Thẩm, nếu đang quen

  anh Lâm thì không thể đưa mấy thứ khiến người hiểu nhầm như này cho anh Lục được, đúng không?”

  Mắt Thi Ân sáng rực, chỉ đợi cô ta nói bậy thôi, vành mắt cô đỏ ửng, nhìn Thẩm Niệm Tình lạnh lùng

  nói: “Cô không cần dạy dỗ tôi, tôi và Lâm Trì là bạn tốt, cô không nói thì chẳng ai hiểu nhầm cả,

  cũng không phiền cô dạy dỗ tôi trước mặt mọi người.”

  Nói xong, âm cuối của cô hơi nghẹn ngào, vành mắt đỏ ửng đi tới cầm lấy tay Lục Nhiên, lấy khuyên

  tai từ trong tay hắn về, “Nếu khiến người khác hiểu nhầm thì trả lại cho tôi.” Nói xong nhìn Thẩm

  Ba với ánh mắt hơi ánh nước mắt rồi chạy về phòng rửa tay.

  “Lộ Lộ!” Thẩm Ba vội gọi một tiếng nhưng cô đã nhanh chân che mặt chạy vào phòng rửa tay dành cho

  khách VIP.

  Lục Nhiên tức muốn chửi Thẩm Niệm Tình, câm mồm đi má! Mỗi một câu của cô ta nói đều ở trong dự

  đoán của Thi Ân.

  Nhưng đã xảy ra rồi, Thẩm Ba quay đầu nhìn Thẩm Niệm Tình đầy tức giận, nhỏ giọng nói: “Thẩm Niệm

  Tình, cô có tư cách gì mà dạy em gái tôi thế?” Cô ta còn chưa vào cửa nhà họ Thẩm đâu đấy!

  Lâm Trì cũng giận nhưng không nổi giận với phụ nữ, đành đẩy Lâm Luật nói: “Quản cho tốt nghệ sĩ của

  anh, bớt quản tôi đi!” Vội chạy về phía phòng rửa tay.

  Ngay cả Thẩm Độ cũng đen mặt nhìn Thẩm Niệm Tình, một chút, thở dài nhỏ giọng nỏi: “Sao con… luôn

  nhắm vào Lộ Lộ thế?”

  Thẩm Niệm Tình đau lòng không thôi, rõ ràng Thẩm Bạch Lộ luôn nhắm vào cô ta mà!

  =====================================================

  Trong phòng rửa tay, Thi Ân nhìn gương rồi dặm lớp trang điểm lại, bên ngoài là Thẩm Ba và Lâm Trì

  đang dỗ cô.

  Lâm Trì nói với Thẩm Ba, bảo cậu về buổi tiệc trước, anh ở đây dỗ Lộ Lộ. Thẩm Ba do dự một lát mới

  dặn anh đừng chọc giận Lộ Lộ rồi rời khỏi đó. Lát sau Lâm Trì gõ cửa nói: “Người đi rồi.”

  Thi Ân đi ra mở cửa, Lâm Trì híp mắt đi vào, dựa người vào tường nhỏ giọng nói: “Nữ thân đúng là nữ

  thần mà, kỹ năng diễn xuất quá tuyệt.”

  Thi Ân nhìn gương son môi, nói: “Anh cũng không tệ, tôi sợ anh đánh nhau với Lục Nhiên luôn á, anh

  không phải đối thủ của hắn đâu.”

  Lâm Trì cười đi tới gần: “Thật ra anh không diễn đâu, anh thể hiện tình cảm thật, em cũng biết anh

  thích em từ bé còn gì, nói thật, em suy nghĩ anh một chút đi, con người anh tốt lắm, chúng ta đừng

  chỉ làm đồng bọn trên công việc, làm đồng bọn trên mặt tình cảm luôn đi.”

  “Bớt đùa đi.” Thi Ân cười nhìn anh, “Chúng ta đã nói rõ với nhau rồi, tôi giúp anh cướp vị trí của

  anh trai anh, anh giúp tôi đối phó Thẩm Niệm Tình. Đừng xem giả thành thật, tôi không thích anh,

  lúc trước đã nói rõ với anh rồi, tôi không phải là người phụ nữ xấu xa thích đùa giỡn tình cảm của

  người khác.”

  “Anh biết, liên minh người báo thù chứ gì?” Lâm Trì cười hì hì nói: “Nhưng em cũng có thể đùa giỡn

  tình cảm của anh đó nữ thần, anh không tệ thiệt mà.”

  Thi Ân quay đầu nhìn gương cười: “Tôi sợ chơi tới mức mất mạng của anh đấy.” Cô đóng thỏi son lại,

  hài lòng bảo: “Ra ngoài thôi, chúng ta nên bắt đầu màn diễn tiếp theo, hôm nay phải thò một chân

  vào bộ phim này, đem châu báu của công ty chúng ta đưa vào trong đó, tôi muốn làm kim chủ ba ba của

  Thẩm Niệm Tình.”

  “Yên tâm, nếu anh trai anh không cho anh tham gia thì anh sẽ phá hỏng bộ phim này của anh ấy.” Lâm

  Trì đi ra trước.

  Thi Ân chờ hắn ra một lát rồi mới ra ngoài.

  Cô bị Thẩm Niệm Tình chặn ở hành lang phòng rửa tay, cô ta tức giận chặn Thi Ân lại, nhỏ giọng nói:

  “Thẩm Bạch Lộ, cô là một con điếm chỉ biết lợi dụng đàn ông!”

  Thi Ân dựa vào cửa phòng rửa tay, cười tủm tỉm với cô ta, “Không nén được giận nữa rồi à? Tôi ấy à,

  cô tưởng tôi làm cô chiêu nhà giàu không thế à?

  Bình thường ngoài việc học hành thì tôi cũng hay trêu hoa ghẹo nguyệt một chút, thì sao nào? Lục

  Nhiên không phải động lòng với tôi rồi đấy chứ? Nếu cô thân với hắn thì chuyển lời giúp tôi, tôi

  rất vui vì hắn có thể tranh giành tôi với người khác, đêm nay bảo hắn đến đón tôi về biệt thự của

  hắn.” Thẩm Niệm Tình sững sờ, sao có người phụ nữ bitchy như vậy nhỉ?

  Cô ta đang mở trực tiếp trong hệ thống, cô ta vốn có ý làm Thẩm Bạch Lộ tức giận, éo cô nói cô biết

  Lục Nhiên là người làm nhiệm vụ nên mới tiếp cận hắn, lợi dụng hắn.

  Cô ta muốn để Lục Nhiên nhìn rõ người phụ nữ này bỉ ổi cỡ nào, ai dè cô lại bitchy đến thế…

  Lục Nhiên nhìn Thẩm Niệm Tình và Thi Ân qua hệ thống, thở dài, hắn còn tưởng rằng Thi Ân làm những

  chuyện này để quyến rũ hắn, để hắn ghen….

Danh sách chương
Cài đặt
QR
Lưu tủ
Quay lại
Bình luận