Chương 9: Tiếng chuông chùa hàn sơn
NG CHUÃNG CHÃA HÃN SÆ N
Lâm Tiá»u Nê ngá»i xá»m trên ghế Äợi cá»§a bến xe, cô Äang mặc chiếc áo len ÄỠưá»t nhèm. Äứng cách xa mưá»i mét cÅ©ng có thá» nháºn ra cô Äang run bần báºt.
" Tiá»u Nê!" Äinh Tuấn Kiá»t gá»i to. Cái tên trưá»c kia anh thưá»ng cảm thấy không tá»± nhiên khi nhắc tá»i, váºy mà giá» Äây lại ÄÆ°á»£c cất lên trà n Äầy tình thương.
Lâm Tiá»u Nê ngẩng Äầu nhìn lên thì thấy Äinh Tuấn Kiá»t, cô Äá»nh nhảy bá» tá»i chá» anh nhưng do ngá»i quá lâu nên hai chân tê dại, vừa tiếp Äất thì ngã nhà o. Äinh Tuấn Kiá»t chạy nhanh tá»i nÆ¡i ôm chặt lấy tấm thân lạnh cóng như muá»n truyá»n chút hÆ¡i ấm sang cho Tiá»u Nê.
Tiá»u Nê Än mặc phong phanh, chá» có má»t chiếc áo len má»ng dÃnh, mặt mÅ©i chân tay Äá»u Äã tái met, cặp môi run rấy Äã thâm tÃm má»t cách Äáng sợ. Anh thầm nghÄ© có lẽ cô bá» lạnh tá»i mức không còn cảm giác nữa. Äinh Tuấn Kiá»t cảm thấy há»i háºn, sợ hãi, ban Äầu anh chá» muá»n mắng cô má»t tráºn cho bõ tức do vẫn uất ức vì bá» lừa lần trưá»c nhưng lúc nà y anh Äã quên hết.
Tiá»u Nê Äã bình tÄ©nh hÆ¡n, nhưng cô vẫn khôngnói ÄÆ°á»£c gì ngoà i viá»c khóc òa lên. Cà ng ngà y cô khóc cà ng thảm thiết, cà ng khóc cà ng không thá» dừng lại ÄÆ°á»£c " Hứ..hứ..em lạnh quá! Em... sợ quá! Em...háºn anh táºn xương tá»§y..."
Do quá lạnh nên vừa khóc cô vừa dụi Äầu và o áo khoác cá»§a anh. Äinh Tuấn Kiá»t chẳng ÄỠý Äến cái lạnh thấu xương nữa, anh láºp tức cá»i áo khoác ngoà i rá»i khoác lên ngưá»i cô. Sau Äó, anh bế cô lên ghế rá»i ôm chặt tấm thân gầy Äang run lên bần báºt và o lòng, anh không nén ÄÆ°á»£c lòng liá»n há»i: " Sao em lại á» Äây? Em ngá»i Äây bao lâu rá»i?"
Tiá»u Nê không trả lá»i, cô cứ khóc, miá»ng không ngừng kêu lạnh. Äinh Tuấn Kiá»t cỠôm chặt cô và o lòng, ghé sát mặt mình và o mặt cô hòng mong lại má»t chút hÆ¡i ấm cho cô gái bé nhá». Mặt cô lạnh cóng khiến anh hoang mang. Anh vá»i cá»i áo Äá» Tiá»u Nê nhét tay và o trong áo lót cho Äỡ lạnh...
Phòng chá» trong bến xe vắng tanh, thá»nh thoảng má»i có má»t hai hà nh khách bưá»c và o. Há» Äá»u rất ngạc nhiên nhìn Äôi " tình nhân" Äang á»§ ấm cho nhau, há» cho rằng Äôi tình nhân Äó Äang diá» n cảnh sinh ly tá» biá»t. HỠôm nhau khoảng 30 phút thì Tiá»u Nê không còn run nữa. Sắc mặt cô cÅ©ng Äỡ tái hÆ¡n, lúc nà y Tuấn Kiá»t má»i thá» phà o nhẹ nhõm.
"Tiá»u Nê à , sao em lại á» Äây?" Anh nhẹ nhà ng há»i cô bằng giá»ng ngá»t ngà o, anh chưa bao giá» nói như thế vá»i má»t ngưá»i phụ nữ nà o, như thá» sợ là m tá»n thương tá»i cô gái bé nhá» Äang ngá»i trong lòng.
Tiá»u Nê cứ thút thÃt ká» lá»: " Bá» mẹ em không còn yêu em nữa, em không muá»n là m bác sÄ© nhưng há» lại cứ ép em chứ. Há» còn mắng em nữa, em lạnh quá...lại không có tiá»n. Khi em tìm tá»i anh Giai Nhiên, anh ấy cÅ©ng khưá»c từ bá»i còn báºn Äi xem phim cùng vợ! Äến khi tìm anh Äá» xin sá»± giúp Äỡ thì anh cÅ©ng từ chá»i ná»t lại còn mắng em nữa. Em là ngưá»i thừa, không ai thèm Äoái hoà i.." Nói Äến Äây cô má»§i lòng, nưá»c mắt lại tuôn lã chã trên khuôn mặt non tÆ¡.
" Anh mắng em lúc nà o?" Äinh Tuấn Kiá»t cảm thấy bá»i rá»i.
" Anh chả mắng em rá»i Äấy thôi!" Tiá»u Nê xua tay.
" Thôi ÄÆ°á»£c rá»i, anh Äã mắng, anh sai rá»i ÄÆ°á»£c chưa?" Äinh Tuấn Kiá»t nhìn khuôn mặt xinh xắn Äã lấm lem, trông bá» dạng cô lúc nà y giá»ng như má»t chú mèo con Äã bá» chá»§ vứt bá» ra ngoà i ÄÆ°á»ng. Cô lạnh tá»i mức nói cÅ©ng không ÄÆ°á»£c rõ nữa, nên anh cÅ©ng không nỡ so Äo, cứ má»t má»±c dá» dà nh: " Äừng thế nữa mà !" Nói rá»i anh nhẹ nhà ng nắm lấy tay cô rá»i nhét lại và o áo mình.
Nhìn thấy thái Äá» biết lá»i cá»§a anh, Tiá»u Nê má»i không dá»i nữa, nhưng cÅ©ng không thá» ngay láºp tức ngÄn ÄÆ°á»£c những tiếc nấc nghẹn ngà o, cô lại tiếp tục dụi Äầu và o ngưá»i anh. NHững ngưá»i lạ vô tình nhìn thấy cảnh tượng nà y liá»n nhanh bưá»c rá»i Äi, nhưng vẫn cá» ngoái Äầu lại nhìn. " Äinh Tuấn Kiá»t à , em lạnh quá!" Cô nÅ©ng ná»u lên tiếng.
" Äáng Äá»i! Ai bảo em bá» Äi lại không mặc áo ấm chứ?" Anh giả bá» giáºn dữ nhưng lại ôm cô chặt hÆ¡n.
" Lúc em bá» Äi trá»i Äang còn nắng to mà , ai mà biết ÄÆ°á»£c thá»i tiết khá» gió nà y lại thay Äá»i nhanh thế cÆ¡ chứ!" cô chá»ng chế.
" Lại còn á» Äấy mà nói lý nữa, em có biết là em Äã khiến mẹ mình há»t hoảng thế nà o không? Bá» mẹ em còn Äá»nh báo cảnh sát Äấy." " Sao anh biết, hừ anh có biết mẹ ép em thế nà o không? Bà ấy chẳng thương em chút nà o cả."
Äinh Tuấn Kiá»t nháºn thấy trong cô gái nà y Äang có sá»± mâu thuẫn giữa sá» thÃch và nghá» nghiá»p tương lai. Anh thá» dà i nhắc nhá»: " Em nhamà rá»i, bá» mẹ em rất yêu em, mẹ em còn khóc mãi vì em Äó."
Lâm Tiá»u Nê nghe thấy mẹ mình thương con mà rÆ¡i nưá»c mắt tá»± cảm thấy xót xa không nói nÄng gì nữa.
Äinh Tuấn Kiá»t nheo mắt nhìn cô gái bé nhá» trong lòng, anh bÄn khoÄn không biết khi nà o cô ấy má»i thá»±c sá»± trưá»ng thà nh. Rá»i Äinh Tuấn Kiá»t nháºn ra nếu hai ngưá»i cứ tiếp tục ngá»i như váºy rất có thá» sẽ bá» cảm lạnh nên anh Äá» nghá»: " Chá» nà y cách công ty không xa, hay anh em mình vá» Äó nghá» ngÆ¡i, ngà y mai anh ÄÆ°a em vá» nhà ."
Lâm Tiá»u Nê yên lặng, Äôi mắt trong sáng vì vừa ÄÆ°á»£c rá»a sạch bằng nưá»c mắt lại rất tinh nghá»ch nhìn Äinh Tuấn Kiá»t.
" Vá» thôi, em Äá»nh cả Äá»i ngá»i lì trong lòng anh thế nà y sao?" Äinh Tuấn Kiá»t trêu cô.
Gáºt Äầu.
" Äi thôi! Ão anh Äã nhưá»ng cho em rá»i, em muá»n anh bá» chết cóng hả?" Gáºt Äầu lia lá»a.
" Mau Äứng dáºy Äi cô em lừa Äảo!" Äinh Tuấn Kiá»t gạt Tiá»u Nê sang má»t bên, lúc Äứng dáºy anh ngá»i thấy mùi con gái ấm áp tá»a ra từ cô. Nhiá»t Äá» và o mùa Äông tại Trùng Khánh không quá thấp nhưng lại lạnh cÄm, buá»t giá. Äinh Tuấn Kiá»t Äã nhưá»ng áo khoác cho Tiá»u Nê, cái rét cắt da, cắt thá»t khiến anh rùng mình. Anh cá» gắng hết sức gá»ng mình bưá»c vá» phÃa trưá»c. Äi ÄÆ°á»£c mấy bưá»c thì phát hiá»n Tiá»u Nê vẫn ngá»i tại chá». Anh quay lại nhìn cô, cô Äang ngỡ ngà ng nhìn anh, trông Äiá»u bá» cô hoà n toà n không có ý Äá»nh di chuyá»n.
" Sao thế? Giá»i ạ! Nếu em còn á» Äó không Äi e rằng ngà y mai cả anh và em Äá»u phải tá»i bá»nh viá»n Äó"
Lâm Tiá»u Nê há»n dá»i: "Cái anh nà y hay nhá», anh bảo em Äi thế nà o Äây? Chân cẳng em tê cứng cả rá»i, còn anh thì cứ vô tư bưá»c Äi, chẳng thèm quan tâm gì Äến ngưá»i ta nữa."
"Thế em muá»n anh phải là m gì?"
" Anh tháºt là !" Tiá»u Nê cứ mắng thầm Tuấn Kiá»t Äúng là Äá» Äại ngá»c," thế mà cÅ©ng chẳng biết ÄÆ°á»ng cõng ngưá»i ta chứ!"
" Lằng nhằng tháºt Äấy!" Äinh Tuấn Kiá»t cứ lẩm bẩm má»t mình rá»i ngá»i thụp xuá»ng nói: " Em ngá»i lên Äi, anh là Äà n ông mà , Äôi khi cÅ©ng vô tâm nên không chu Äáo ÄÆ°á»£c."
Vừa chẫm rãi leo lên lưng Tuấn Kiá»t, Tiá»u Nê vừa lầm bầm: " Trông anh chẳng giá»ng Äà n ông chút nà o!"
Nguyên do là vì Äinh Tuấn Kiá»t có lúm Äá»ng tiá»n, Äó lại là niá»m khát khao cá»§a Tiá»u Nê nhưng không ÄÆ°á»£c toại nguyá»n. CHo nên cô nà ng giáºn cá chém thá»i cứ liên má»m kêu " Anh không phải là Äà n ông"
" Em nói cái gì?" Äinh Tuấn Kiá»t hÆ¡i pháºt ý há»i lại cô nà ng ngá» ngáo chẳng thèm suy nghÄ© tá»i lá»i nói cá»§a mình, nhưng anh nhanh chóng quên Äi, lại còn trêu cô: " không cẩn tháºn anh ném xuá»ng Äất bây giá»." Sau Äó anh lại còn lắc Äi, lắc lại Äá» dá»a cô nà ng, nhưng anh lại cá» nắm chặt chân cô. Äiá»u nà y khiến Tiá»u Nê cưá»i như nắc nẻ, tiếng cưá»i cá»§a cô giòn tan giá»ng há»t tiếng chuông chùa Hà n SÆ¡n váºy.
ÄÆ°á»£c Äinh Tuấn Kiá»t cõng Tiá»u Nê khoái chà vô cùng, thêm và o Äó cô Äã khá»e hÆ¡n lúc trưá»c nên lúc nà y lại huyên thuyên không ngừng.
" Äinh Tuấn Kiá»t nà y!"
" Có viá»c gì thế?"
"Nưá»c mưa rÆ¡i và o cá» em khiến em lạnh quá."
" Chá»u Äá»±ng thêm chút nữa thôi"
" Lưng anh rá»ng tháºt Äấy!"
" Ha, ha.."
" Tóc em thÆ¡m tháºt Äấy! Anh ngá»i thấy rá»i."
"..."
"Em lạnh quá!"
" Äáng Äá»i! Ai bảo thÃch gì không thÃch lại cứ thÃch bá» nhà Äi cÆ¡. May mà còn có anh quan tâm tá»i không thì...cho tay và o trong áo anh Äi!"
" Tai anh lạnh tháºt Äấy! Äá» em hà hÆ¡i giúp anh nhé!" Nói rá»i cô liá»n hà hÆ¡i ấm và o tai anh.
" Äừng nghá»ch nữa, buá»n lắm!" Äinh Tuấn Kiá»t nghiêng Äầu tránh Tiá»u Nê, Äá»t nhiên anh cảm thấy má»t sá»± rung Äá»ng khó tả lan tá»a từ tai dần tá»i các bá» pháºn khác trên cÆ¡ thá» khiến anh sững sá» má»t há»i.
" Ha..ha.." Lại là kiá»u cưá»i Äặc biá»t cá»§a Tiá»u Nê , vừa trong trẻo lại vừa sảng khoái. "Äinh Tuấn Kiá»t à ."
" Cái gì nữa?"
"Em có nặng lắm không?"
" Bình thưá»ng thôi."
Bá»ng Tiá»u Nê nhá» lại thá»i mình còn bé, cô thưá»ng cùng Giai Nhiên Äi chÆ¡i á» những nÆ¡i rất xa. Nhưng khi vá», cô không bao giá» muá»n Äi mà lại nà i ná» Giai Nhiên cõng mình.
" Sau nà y anh cứ thưá»ng xuyên cõng em như thế nà y nhé, ÄÆ°á»£c không?"
Sau nà y? Thưá»ng xuyên? Äinh Tuấn Kiá»t cứ loay hoay mãi vá»i hai từ nà y, anh không hiá»u ý Tiá»u Nê thế nà o liá»n há»i lại : " Tại sao chứ?"
" Bá»i vì..vì...Äá»t nhiên em cảm thấy anh là ngưá»i tá»t"
Vế sau cá»§a câu cô nói rất nhá», bá»i vì cô Äã nói dá»i. Thá»±c ra trong lòng cô Äang nghÄ©: " Bá»i vì em thấy anh rất giá»ng Giai Nhiên." Do quá xấu há» nên cô không nói ra ÄÆ°á»£c.
Äinh Tuấn Kiá»t nháºn thấy lý do nà y tháºt vá» vẩn nhưng anh cÅ©ng không há»i thêm nữa.
Anh Äang cõng thiên kim tiá»u thư cá»§a ngà i Chá»§ tá»ch, lại Äang Äi trên Äừong phá» vắng tanh trong Äêm Giáng sinh, vừa má»t lại vừa Äói, bất chợt hai ngưá»i trẻ tuá»i há» nhân thấy há» là những ngưá»i có cùng cảnh ngá», và sá»± Äá»ng cảm Äó cà ng lúc cà ng mạnh mẽ.
Chá»c chá»c anh lại nghe thấy tiếng cưá»i giòn tan cá»§a Tiá»u Nê, và tiếng chuông chùa Hà n SÆ¡n Äã ÄÆ°á»£c bầu trá»i trong Äêm Giáng sinh ghi nháºn. Tiếng cưá»i cứ ngân vang như tiếng chuông chùa Hà n SÆ¡n trong bà i thÆ¡ bất há»§.
Lúc vá» tá»i nhà , Äinh Tuấn Kiá»t vá»i nấu mì tôm rá»i Äun má»t bát canh gừng. Anh cá» gắng dá» ngon dá» ngá»t rá»i vừa ná»nh, vừa dá»a vừa lừa Tiá»u Nê uá»ng hết ná»a bát.
Anh Äá» Tiá»u Nê ngá»§ trong phòng mình, còn mình thì dá»n ra vÄn phòng co ro má»t Äêm. Do quá má»t nên chẳng mấy chá»c cô nà ng Äã thiếp Äi. Trưá»c khi ngá»§ Tuấn Kiá»t còn ÄÆ°a thêm chÄn và o phòng Tiá»u Nê rá»i mắng thầm " Äá» nha Äầu lừa bá»p!" Sau Äó lại cưá»i khì má»t mình trong bóng Äêm.