Chương 1
Trong không khí có một mùi vị không thể nói thành lời, đó là mùi sương sớm hòa lẫn với ánh mặt trời, khiến cho người tôi có cảm giác mơ màng. Sức lực cũng dần lan tỏa tới tứ chi, tôi giật giật ngón tay, lại giật giật toàn bộ cánh tay, cuối cùng cũng chậm rãi mở hai mắt … Ánh nắng có chút chói chang bởi vì ngay bên cạnh giường là cửa sổ sát đất hé một nửa. Sáng sớm đặc biệt có gió mát thổi vào khiến rèm cửa trắng tuyền nhẹ nhàng phiêu động, đẹp đến mức dường như có phần không thật … Tôi đưa tay lên trán, mãi không hề động đậy, cảm giác hưng phấn tràn ngập cơ thể, khẽ mấp máy môi, nhưng yết hầu khô khốc lại khiến giọng nói phát ra có phần khàn khàn, thốt ra một câu …
“Ta, An Lạc — con mẹ nó còn sống!”
Ấy, chớ trách tôi vừa mới mở miệng đã nói bậy, thật sự là cuộc sống bức bách, bất đắc dĩ dồn ép thôi! Tôi là lưu manh, nói thông tục một chút thì là xã hội đen. Đừng hỏi tôi vì sao tuổi còn trẻ mà lại bước vào cái xã hội đen “vạn kiếp bất phục” này, có rất nhiều chuyện không thể chọn lựa, nếu như tôi còn cha mẹ, huynh thân đệ kính, vợ chồng hòa thuận, không đúng, tôi còn chưa có vợ, thì chắc tôi cũng sẽ chẳng giống như bây giờ, vì tranh giành địa bàn hoặc vì đàn em bị người bang khác chém giết mà cùng người khác liều mạng xuất thủ. Mỗi tối nhắm mắt lại, nghĩ đến sáng sớm ngày mai còn có thể mở mắt ra không. Loại cuộc sống này, có những người cả đời cũng không thể tưởng tượng nổi.
Tôi, có con đường riêng của mình, mặc kệ chờ ở phía trước là cái gì, tôi vẫn sẽ tiếp tục tiến lên … không có sự lựa chọn nào khác… Tìm chiếc quần jean giặt nhiều đến mức bạc phếch ra, tôi nửa người trên ở trần cầm cốc nước ra đứng bên ban công đánh răng, đây là thói quen của tôi, thì… mỗi người nhiều ít đều có vài điểm kỳ quái không lớn không nhỏ mà, tất nhiên, kể cả ngày mưa tôi cũng không bỏ thói quen này.
Thời tiết tốt, tầng ba, không cao không thấp, cúi đầu vừa vặn có thể thấy được đám người đang tới tới lui lui dưới lầu, ngẩng đầu cũng vừa vặn thấy được tòa nhà cao nhất thành phố. Hôm nay vẫn như mọi khi, bo đì khỏe mạnh nóng bỏng của tôi lại khiến một đám nữ sinh cấp ba cất lên vài tiếng thét chói tai, cho dù ngoài miệng có dính chút bọt kem đánh răng thì cũng không làm giảm đi độ đẹp trai của tôi. Nói thật chứ không phải khoe khoang, tôi sinh ra có chút xinh đẹp, trên TV mấy tên xã hội đen, không phải thân cao hai mét cả người cơ bắp thì cũng là mặt đầy sẹo, mà tôi á, cao một mét tám thì không bảo là lùn được rồi, còn cơ thể, nha — so với nhiều chị em phụ nữ thì hơn một chút, mà khuôn mặt này đây, nếu nói là “tình phu” bên cạnh trùm xã hội đen thì cũng không sai biệt lắm! Đàn em đã vô số lần hỏi qua tôi, vì sao không đi làm minh tinh mà lại đến xã hội đen phơi gió chịu nắng làm chi? Tôi ngắm bọn chúng, từng người từng người đột ngột run bần bật, ông mày thích, bọn bay quản được hả?
Mà đối thủ cũng đã từng chế nhạo tôi, lúc bọn chúng vẫn còn chưa kịp tiếp tục “trêu ghẹo” thì đã bị tôi tẩn cho răng rơi đầy đất rồi. Chuyện, hai mươi bốn tuổi thì đã có không thủ đạo tứ đẳng, không dùng thì để ruồi bâu chắc, bằng không làm sao mà trong vòng hơn một năm ngắn ngủi đã trở thành đại ca của bang phái nổi danh xa gần trong thành phố — “Phượng hoàng hội’ há?
Đang hồi tưởng lại lịch sử “vẻ vang” của mình, đột nhiên từ dưới lầu vang lên một tiếng động kéo tôi về hiện thực, đó là tiếng hô hoán khiến mỗi người Trung Quốc đều có chút bị ‘phấn chấn’:
“Đại ca! Buổi sáng tốt lành ~~~!”
“Phụt ~~!” Một miệng đầy bọt toàn bộ đều phun ra, có tới hai phần ba chảy xuống cái quần jean bảo bối của tôi rồi nha.
“Fuck! Anh mày đã nói bao nhiêu lần rồi! Cấm ở khu nhà anh gọi đại ca, bọn bây muốn chết à!” Gầm lên giận dữ, người ở dưới lầu nhanh như chớp chạy hết, để lại muôn dạng “hàng xóm” kinh hoàng mà nhìn chằm chằm người đang sùi bọt mép là — tôi!
Quay vào phòng, chưa được một phút đồng hồ thì chuông cửa vang lên, tôi lau lau miệng, kêu một tiếng: “Đều có chìa khóa thì còn ấn chuông cái nỗi gì! Không tự mở đê!” Mẹ nó! Gây phiền toái cho ông!
“Xạch!” Cửa bị kéo ra, tôi ngồi vào ghế trên, nhìn ba người lần lượt đi vào, bọn họ đứng thành một hàng nhất loạt hướng về phía tôi cúi đầu chào, hô một tiếng: “Đại ca!” Không sai! Bọn họ là bộ hạ của tôi, là ba trong năm bộ hạ tin cậy nhất của tôi, luôn bên cạnh tôi từ lúc bắt đầu gia nhập nghề này, đã hơn một năm rồi, chưa bao giờ rời xa tôi, là thủ hạ đắc lực nhất của tôi. Tuy rằng thành viên của bang không phải rất nhiều, nhưng có thể nói mỗi người đều tinh anh giỏi giang, tôi không cần lượng, chỉ cần chất!
“Đại ca, hôm nay cũng thiệt đẹp trai quá xá!” Tên vừa mở miệng chính là Tam Cường, nụ cười trên mặt … quyến rũ, rất không hợp với khuôn mặt búp bê của cậu ta. “Anh mày có ngày nào không đẹp trai hả?” Nhưng mà tôi cứ thích nghe!
“Đại ca, đêm qua đám người của X bang( X ở đây cũng không phải là cái bang phái X kia, hơn nữa cái bang kia thật sự là quá nhỏ, không đáng nhắc tới, bỏ được thì bỏ, lại càng không cần phải biết tên! Thế đấy!) lại đến quấy nhiễu, chẳng qua chưa há được một tiếng đã bị Nhị Cường và Tiểu Cường giải quyết hết, chúng ta bên này không bị tổn thất gì.” Đại Cường lạnh lùng báo cáo, hắn là người có tâm cơ nhất, đây là ấn tượng đã hơn một năm nay của tôi với hắn ta, chưa từng hiểu rõ con người này, chẳng qua … không phải kẻ thù là tốt rồi!
“Tốt! Đám tiểu lâu la kia, không cho biết tay thì lại cho rằng có thể cưỡi lên đầu chúng ta, mẹ nó! Tìm đánh!” Tôi bĩu môi, không thèm nhìn.
“Đúng! Cái bang cặn bã kia, ngoại trừ cướp đoạt cưỡng gian ra thì không làm được cái gì khác! Con mẹ nó! Em đây đã sớm muốn diệt bọn nó rồi! Đáng tiếc bị Tiểu Cường giành trước mất!” Tứ Cường vô cùng khó chịu nói, vì bản thân không được đi ẩu đả một trận mà cằn nhằn bứt rứt mãi.
“Ha!” Tôi chống cằm cười cười, xem ra hết thảy mọi chuyện dường như cũng không tệ lắm.
“Làm tốt lắm!” Đại Cường, Tam Cường, Tứ Cường đều cười một chút, à, đến lúc này … có phải mấy người đã nhận ra điều gì không? Không sai, tên của bọn họ, từ lớn đến nhỏ, Ngũ Cường. Chỉ là trùng hợp, tên năm người bọn họ đều có một chữ Cường, mà làm lưu manh, không có mấy người dùng tên thật, năm người cũng ngại phiền phức, cứ theo đó mà gọi là Đại Cường, Nhị Cường, Tam Cường, Tứ Cường, Tiểu Cường, không bao lâu, trong giới đặt cho bọn họ ngoại hiệu: Ngũ tiểu Cường!
Có phải rất quen tai không? Còn thiếu một cái tên Athena (nữ thần chiến đấu) nữa! Nói thật ra, tôi không thích cái biệt hiệu này cho lắm nhưng người gọi cũng không phải tôi, năm người bọn họ lại chả không bất mãn gì, tôi thì lại càng không nên có ý kiến. Cũng may hiện tại không ai tặng tôi cái biệt hiệu “Athena” kia, nếu không thì chắc chắn hắn phải được thưởng thức một chút Lưu Tinh quyền, cho hắn thành Tiểu Cường luôn!
“Mới sáng sớm như thế này, có chuyện gì sao?” Hoạt động bình thường đều là vào ban đêm, cũng khó trách, mấy người đã bao giờ thấy xã hội đen giữa thanh thiên bạch nhật nhông nhông đi tản bộ ngoài đường chưa?
Sắc mặt ba người đột nhiên trở nên ngưng trọng, Tam Cường và Tứ Cường nhìn nhau một chút, nhíu nhíu mày, không nói gì. Tôi thoáng thiêu mi, tầm nhìn chuyển sang Đại Cường. Hắn bậm môi một cái, tôi rất kinh ngạc, hắn hiếm khi lộ ra vẻ nghiền ngẫm này, khẳng định là đã có chuyện “tốt” gì rồi! Thú vị!
“Có anh em báo, người cầm đầu “Thanh Long” nói muốn thu chúng ta.” Trước sau tổng cộng mười mấy chữ, thanh âm trầm thấp của Đại Cường giống như đang nói chuyện sáng nay trời rất nắng vậy, cứ cho là như vậy, nhưng trong tôi đã cảm thấy máu toàn thân đều sôi trào … Thanh Long! Nói như thế nghĩa là, người kia … tên kia cuối cùng cũng tìm tới mình rồi sao?
“Hừ! Hừ Hừ Hừ! Hừ hừ hừ! Ha ha ha ha ha ha ~~~~!” Tôi bò trên bàn không nhịn được mà bật cười, Tam Cường và Tứ Cường đứng một bên sợ hãi.
“A ~! Đại ca điên rồi!” Tam Cường sợ đến nỗi muốn gọi 120.
“Không! Nhất định là tối qua bức bối, đại ca đã lâu không tìm phụ nữ rồi!” Tứ Cường cho ra kết luận cuối cùng. Tiên sư! Trong lòng bọn bay ông đây không biết tiết tháo như vậy hả?
“Ít lời! Chờ anh! Anh mặc xong quần áo rồi đi!” Tôi đứng lên nói một tiếng, chạy vội vào phòng ngủ, mở tủ quần áo tùy tiện mà tìm một bộ y phục –
Cái này — quá quê mùa! Cứ như đồ thể dục của bọn học sinh trung học vậy! Vứt!
Cái này — quá màu mè! Cứ như ngưu lang ở quán rượu! Vứt!
Cái này — Khoan đã! Đến lúc này, 90% mọi người đều cho rằng: tôi, thầm mến người cầm đầu “Thanh Long” kia! Phiền những cô nương thiếu gia có tư tưởng này mau mau tống khứ nó ra khỏi đầu ngay đi, tuyệt đối đừng có suy nghĩ bậy bạ! Tên kia, tôi tới tận bây giờ còn chưa thấy qua mặt mũi thì làm quái có chuyện thầm mến hắn được!
Trước tiên, hắn với tôi đều là đàn ông đàn ang! Mà bản thân tôi với đàn ông tuyệt đối không có hứng thú!
Thứ hai, hắn là đế vương của cái thành thị này! Là ông trùm của bang phái lớn nhất “Thanh Long”! Một người … bỏ qua chuyện hắn là đàn ông ra, tôi không thích ở cùng với người còn mạnh mẽ hơn tôi!
Quay trở lại vấn đề, hắn tên Hình Dạ, tôi phải thừa nhận đó là một cái tên hay, nhưng không ai có dũng cảm gọi thẳng tên của hắn, người trong giang hồ chỉ dám gọi hắn là — “Thị huyết” (aka khát máu)! Tôi không thích biệt hiệu của hắn, tuyệt đối không thích!
Vậy mấy người hỏi tôi tại sao lại phải “hưng phấn” như vậy? Chỉ có thể nói … tôi, có một loại cảm giác rất hưng phấn, phải, là cực phấn khích. Rốt cuộc thì tôi cũng được tên kia chú ý, điều đó nói lên điều gì? Bản thân trên giang hồ đã có ảnh hưởng nhất định, “Thanh Long” muốn thu tôi, chứng minh hắn cần chúng tôi! Vua của thành phố này … tôi muốn xem xem, rốt cuộc hắn là nhân vật như thế nào! Ông đây cũng không phải dễ chọc đâu nhá!
Mặc chiếc áo phông chữ T ngắn tay cổ chữ V bó sát người làm lộ ra cái eo nhỏ nhắn hoàn mỹ, đeo chiếc vòng cổ màu đen có mặt bạc hình thánh giá, cây thánh giá này vừa vặn nằm ở dưới xương quai xanh, tôi vò vò mái tóc nhuộm màu nâu đậm, phát hiện tóc đã dài quá rồi, phải! Có thời gian phải đi cắt tỉa một chút a! Hẳn là có thể tăng thêm một chút khí khái đàn ông!
Khi tôi “thần khí hoạt hiện” mà ra phòng khách hô một tiếng “xuất phát”, ba người một mảnh trầm lặng … Tứ Cường nuốt nuốt một ngụm nước bọt, “Đại ca, mặc như vậy … có phải là quá gợi cảm không?” Hở? Tôi kéo kéo chiếc áo phông chữ T, không phải vậy chứ!
Ngồi ở ghế phó lái, tôi khẽ ngâm nga một điệu hát dân gian, nhìn phong cảnh không ngừng biến đổi ngoài cửa sổ. Đại Cường lái xe ở một bên đột nhiên khẽ hừ một tiếng, mặt lạnh nói: “Anh rất hưng phấn.” Là khẳng định chứ không phải nghi vấn. Tôi quay đầu, vẻ mặt nghiền ngẫm mà nhìn khuôn mặt tuấn tú vạn năm bất biến của hắn, “Hử? Anh nhìn thế nào mà ra?” Tôi biểu hiện rõ thế sao?
Hắn không lên tiếng, nhìn phía trước, vài giây sau tiếp tục nói: “Đã lâu không thấy anh có cái vẻ này! Giống như …”
“Giống như cái gì?” Tôi tò mò hỏi.
“Giống như thiếu nữ đi gặp tình nhân xa cách đã lâu…”
Trong nháy mắt, tôi thề tôi thấy khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, đó là bộ dáng tươi cười trêu tức, cũng lâu lắm rồi không thấy vẻ mặt này của hắn. Tôi sa sầm mặt mày, “Đại Cường, anh gần đây tựa hồ càng ngày càng không để đại ca tôi đây vào mắt phải không?”
Hắn mạnh mẽ quay đầu gật nhẹ một cái, biểu thị lòng trung thành của mình, sau đó tiếp tục lẳng lặng lái xe. Mụ nội nó, tôi dựa lưng vào ghế, hừ lạnh một tiếng, tình nhân đã lâu không được gặp? Muốn buồn nôn mà!
“Đại ca, anh dự định đối phó thế nào với người của “Thanh Long”? Tứ Cường thò đầu lên từ ghế sau.
“Phải đấy! Đám gia hỏa kia không dễ chọc, cẩn thận thì hơn!” Tam Cường đẩy đầu Tứ Cường ra, thay thế vị trí của cậu ta.
Tôi khoanh hai tay trước ngực, nhếch nhếch khóe miệng, mặc kệ khó đối phó như thế nào, tôi sẽ chậm rãi để cho bọn chúng biết, tôi … An Lạc, không phải là ai cũng có thể thu phục được đâu! Không có kẻ thách thức, còn có ý nghĩa gì? Phải không?
Hình Dạ … ta cuối cùng cũng phải gặp mi! Mi rốt cục cũng biết đến sự tồn tại của ta! Rốt cục …
Xe đi nửa giờ, dừng lại tại một quán bar. Nhóm bốn người nhảy xuống xe, một tên đàn em từ trong chạy đến chào một tiếng “Đại ca” sau đó hướng bọn Đại Cường phía sau chào hỏi. Tôi gật đầu một cái, đi vào bên trong. Quán bar này là tổng bộ của chúng tôi, cũng là nơi bình thường chúng tôi tụ họp, tôi vì nó mà đặt tên một cách rất mạc lăng lưỡng khả … Dạ! Ngẩng đầu nhìn thoáng qua bảng hiệu tắt ngóm, đột nhiên bắt đầu cảm thấy … thực sự có chút mô lăng lưỡng khả thật!
(Mạc lăng lưỡng khả (mô lăng lưỡng khả) : Chữ Mạc ở đây là chỉ dùng tay sờ, còn Lăng là chỉ Lăng giác, tức củ gấu. Ý của câu thành ngữ này dùng tay sờ vào củ gấu, đầu nào cũng được. Nó dùng để chỉ người làm việc với thái độ rất mơ hồ, muốn làm thế nào cũng được.)
Do đang là ban ngày, quán không mở cửa, bàn ghế được sắp xếp ngăn nắp. Mấy tên đàn em đang ngồi đánh bài ở ghế sô pha, thấy tôi tới, đều buông bài xuống đứng lên. Tôi khoát khoát tay, ý bảo cứ tiếp tục, sau đó cùng bọn Đại Cường đi thẳng vào phòng làm việc, bên trong, Nhị Cường và Tiểu Cường đã ngồi trên sô pha hút thuốc chờ.
“Đại ca!” Hai người cùng nhau đứng lên.
“Ngồi đi! Ngồi xuống cả đi!” Tôi đi tới phía sau cái bàn làm việc to lớn hạ mông ngồi xuống chiếc ghế da. Trên bàn ngoại trừ một chiếc máy tính cùng một bình hoa cúc tươi thì không còn thứ gì khác. Phòng làm việc rất lớn, lớn đến mức làm cho người ta thấy trống trải, có hai cái sô pha cùng một cái ti vi, cộng thêm một cái giá sách. Đối với một phòng làm việc như vậy mà nói thì đúng là còn thiếu vài thứ, nhưng với tôi mà nói thì thế là đã đủ. Tôi chẳng nói rồi, chúng tôi không cần lượng, chỉ cần chất!
Ngồi ở trong phòng làm việc như vậy, có cảm giác như quân lâm thiên hạ nha! Tôi nâng hai chân lên, thở dài một hơi thật sâu … sảng khoái!
“Đại ca, chuyện “Thanh long” anh biết rồi chứ?” Nhị Cường dụi thuốc vào gạt tàn, mở miệng hỏi.
“Ừ!” Tôi nhắm mắt lại, lên tiếng. Trong Ngũ tiểu Cường ngoại trừ Đại Cường thì tất cả đều nhỏ tuổi hơn tôi, nhưng nhìn qua thì hầu như đều thành thục hơn tôi cả, tôi nhiều lắm nhìn cũng chỉ chín chắn bằng Tiểu Cường … Tiểu Cường năm nay mới mười chín …
“Làm sao bây giờ, có muốn em đi diệt bọn nó không?” Tiểu Cường mở miệng thì tức giận mười phần, vừa nhìn đã biết là nhóc con huyết khí phương cương.
Nhớ tới lần đầu tiên gặp cậu ta, cậu ta cả người đầy máu ngồi trong hẻm nhỏ, trong tay cầm một chiếc gậy sắt dính máu, tôi hỏi cậu ta: “Nhóc con, giết người à?”
Cậu ta ngẩng đẩu nhìn tôi liếc mắt một cái, lại cúi đầu ừ nhẹ một tiếng, trong tiếng nói không có một tia cảm tình.
“Vì sao?” Tôi đi tới ngồi chồm hổm trước mặt cậu ta, thấy được mùi máu tươi nồng đậm.
“Bọn họ muốn giết tôi.” Không hề có tình cảm nhưng lại khiến tôi thấy hứng thú.
“Có nơi để đi không?” Cậu nhóc nhẹ nhàng lắc đầu, vẫn ngồi dưới đất không nhúc nhích.
“Theo tôi chứ! Sẽ có chỗ cho cậu trở về.” Tên nhóc này rất thú vị, đây là ý nghĩ duy nhất của tôi. Cậu ta vẫn ngồi dưới đất, không có ý định đứng dậy.
“Không muốn?” Tôi đứng lên, nhíu mày. Cậu ta không nói, hình như đang cân nhắc, tôi lẳng lặng mà chờ, Đại Cường chậm rãi đi đến phía sau tôi, tựa hồ biết kế tiếp phải làm gì.
“Chân — bị gãy!” Cậu ta nhẹ giọng nói. Tôi bật cười, rất hài lòng mà bật cười! Thú vị! Quả nhiên thú vị! Thằng nhóc này … rất giống tôi!
“Đại Cường!” Tôi đánh tay một tiếng, Đại Cường mạnh mẽ gật đầu, đi về phía trước ôm lấy thân thể gầy nhỏ. Tôi nhìn thấy cậu ta khẽ run rẩy một chút, ngẩng đầu nhìn Đại Cường mặt lạnh một cái. Tôi hừ nhẹ một tiếng, ba người đi ra khỏi cái ngõ tràn ngập máu tanh, từ ngày đó trở đi, người cuối cùng của ngũ Tiểu Cường đã tới bên cạnh tôi …
“Đại ca?” Tiểu Cường tưởng tôi không nghe thấy, lại gọi một tiếng. Tôi mở mắt ra, cười cười, “Không cần kêu lớn tiếng như vậy, tai anh mày không điếc.”
“Vậy sao anh không để ý đến em?” Cậu ta kêu lên bất mãn, Đại Cường hừ nhẹ một tiếng, có vô hạn cảnh cáo. Tiểu Cường không phục cúi đầu lẩm bẩm một tiếng, không mở miệng ra nữa. Tôi cười cười, với cậu ta mà nói đại ca này là tôi đây còn không có uy lực bằng Đại Cường a!
“Chuyện “Thanh Long” mọi người không nên lơ là, gần đây nhất có thể nhiều vùng sẽ bị tấn công, phải chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta không thể động thủ trước, dù sao cũng chưa xác định là bọn hắn làm, nhưng cũng không thể cứ ngồi chờ chết, nếu như bọn chúng dám động đến người của chúng ta, ta cũng không thể để chúng sống yên ổn!” Tôi gõ gõ mặt bàn, nói lên suy nghĩ của mình.
Bốn người đều gật đầu, chỉ có Nhị Cường không có động tĩnh gì, cậu ta đang tiếp điện thoại, thần tình trên mặt càng ngày càng dữ tợn, tắt điện thoại di động, cậu ta cau mày, hung hăng phun ra một câu: “Quán rượu ở khu Tây bị người của Thanh Long đến phá! Nói là đại ca của bọn chúng muốn gặp đại ca!”
Chết tiệt! Bốn người khác ngoại trừ Đại Cường tất cả đều nhảy dựng lên, trên mặt cùng một dạng “bố liều mạng với chúng mày”
“Mẹ nó! Hiện tại phải đi làm thịt tên vương bát đản họ Hình kia! Chúng ta không động thủ bọn chúng lại chọc vào trước!”
“Không để cho hắn biết lợi hại một chút thì sẽ không biết súng của ta bắn ra đạn!”
“Đã lâu không giết người! Nhân dịp này đại khai sát giới!”
“Ngồi xuống!” Tôi lạnh lùng quát một tiếng.
“Thế nhưng …”
“Anh nói rồi: Ngồi xuống!” Tôi hơi nhíu mi, nói một lần nữa, bốn người thay đổi sắc mặt, tức tối mà trở lại ngồi tại chỗ. Tôi nhìn thoáng qua Đại Cường, hắn ta vẫn hiện cái bản mặt lạnh băng, chỉ là một tay nắm cằm, giống như đang cân nhắc cái gì đó.
“Các chú muốn đi chịu chết anh không có ý kiến, nhưng nếu lo lắng cho thành bại của “Phượng Hoàng Hội” thì không nên hi sinh vô ích, Hình Dạ là cái dạng gì anh nghĩ các chú đều rõ ràng, nếu như hắn dễ dàng chết như vậy thì tám trăm năm trước đã bị kẻ khác thủ tiêu, còn đến lượt các chú sao? Các chú là cái gì? Siêu nhân chắc? Hay là cảnh sát đặc nhiệm? Đến lúc đó còn bắt anh phải đi nhặt xác cho các chú!” Bốn người không nói được câu gì, Tiểu Cường một quyền đánh vào bàn trà thủy tinh, phát ra tiếng vang thật lớn.
“Vậy hiện tại làm sao bây giờ? Người ta cũng đã ức hiếp đến trên đầu chúng ta rồi! Chẳng lẽ thật sự phải đi làm cẩu cho chúng nó?”
“Anh có nói như vậy sao?” Tay đặt trên bàn nắm chặt, “Anh nói rồi, chúng ta không thể động thủ trước, nhưng hiện tại, là bọn chúng ra tay trước, thế thì không thể trách chúng ta được!” Tôi âm trầm nghiêm khắc nói. Trong nháy mắt nhãn thần ngũ tiểu Cường tràn ngập hưng phấn, trông cứ như kiểu ở trên đường tia được cô em nào đó mặc váy ngắn đến thắt lưng, khiến cho khí thế tàn nhẫn trong lòng tôi tức khắc biến mất phân nửa … anh mày đây là đang bảo bọn bay đi chém người nha, không phải đi tìm các cô em đâu, có cần phải lộ ra loại vẻ mặt này không hử? Tôi hoài nghi, liệu đời này bọn họ có thể gặp được người phụ nữ khiến mình phải lộ ra cái loại biểu tình này không đây! Haizz, mắt đều đỏ cả lên!
“Họ Hình có nói là gặp anh ở đâu không?” Tôi nhìn Nhị Cường, cậu ta là người tiếp điện thoại. Nhị Cường nhìn những người khác một cái, trầm lặng một hồi, cuối cùng dưới ánh mắt viên đạn cảnh cáo của tôi, không cam tâm mà nói: “Tối mai tại khách sạn của Thanh Long ở khu đông, địa bàn của bọn chúng.”
“Đại ca, anh thực sự muốn đi tìm tên họ Hình kia sao?” Tiểu Cường vô cùng kích động nói: “Em đi cùng anh!”
Tôi còn chưa kịp nói gì, Đại Cường đã mở miệng trước: “Nhóc con không nên hồ đồ! Cậu ngoan ngoãn ở lại tổng bộ đi!”
“Anh –” bị hắn quát, Tiểu Cường mặt đỏ lên.”Lúc nào cũng nói tôi là nhóc con, hồ đồ này nọ! Tôi làm gì anh cũng đều không hài lòng, cho dù cả đời này tôi cũng không khiến anh thừa nhận tôi được!” Sau khi quay về phía Đại Cường rống lên một trận, cậu ta đứng dậy chạy ra ngoài, trước khi đi còn sập cửa một phát khiến nó rung bần bật …
“Thằng nhóc này …” Những người khác lắc đầu, than thở. Càng ngày càng không biết lớn nhỏ … tôi cười cười trong lòng, sau đó nhìn Đại Cường một cái, hắn hơi nhíu mày … tôi thở dài, haizz aa …
“Anh nhất định muốn đi? Nhỡ đây là cái bẫy …” Đại Cường cuối cùng chuyển tầm nhìn về, nghiêm trang hỏi.
“Tôi có khi nào thì lại sợ cạm bẫy? Nếu như sợ thì còn làm đại ca của mấy người sao?” Tôi nhếch nhếch khóe miệng, cười nói: “Họ Hình kia có ba đầu sáu tay hay sao à mà đòi thịt được tôi?” (Vâng, anh ý k có ba đầu sáu tay nhưng có thể ăn anh đấy ạ :”>)
“Thế nhưng — hắn vẫn là một kẻ không đơn giản –” Đại Cường vẫn còn lo lắng, “Cứ gọi thêm một số người –”
“Sợ cái rắm!” Tam Cường nhổ một ngụm nước bọt, “Em đi cùng đại ca, nếu như hắn dám động vào đại ca, em cùng hắn đồng vu quy tận!”
Tôi bật cười! Có nghiêm trọng như thế không? Nếu như thật đến lúc đó, cùng hắn đồng vu quy tận — chỉ có thể là tôi thôi! Tôi sẽ không để bất luận ai phải bị tổn thương!
Bạn đang
âYên tâm! Không cần huy Äá»ng nhân lá»±c, là m như chúng ta sợ bá»n chúng váºy, Tam Cưá»ng cùng Tứ Cưá»ng theo anh Äi lÃ ÄÆ°á»£c.â Tôi nói vá»i Äại Cưá»ng: âá» Äây tôi nhá» anh cùng Nhá» Cưá»ng, trông chừng các anh em, Äừng Äá» bá»n há» kÃch Äá»ng gây sá»±, tất cả chá» tôi trá» lại rá»i nói, ÄÆ°á»£c không?â
Äại Cưá»ng suy nghÄ© má»t chút, cuá»i cùng vẫn gáºt Äầu, ba ngưá»i kia cÅ©ng gáºt Äầu.
âÄi ra ngoà i là m viá»c Äi!â Tôi lưá»i biếng duá»i duá»i thắt lưng, thả lá»ng thân thá». Bá»n há» cùng nhau ra khá»i phòng là m viá»c.
Cá»a vừa Äóng ÄÆ°á»£c và i giây lại má», Tam Cưá»ng ló Äầu và o. âÄại ca, chá» Tá»nh tá»i!â
Tôi vuá»t vuá»t tóc, Äứng lên Äi tá»i ngá»i xuá»ng sô pha, âCho chỠấy và o Äi!â
Tam Cưá»ng lui ra ngoà i, và i giây sau, tiếng già y cao gót bưá»c trên ná»n Äá cẩm thạch vang lên â
âLạc ââ Tôi ngẩng Äầu, nhìn ngưá»i phụ nữ má»i bưá»c và o, má»t mỹ nữ ngoà i ba mươi, dáng ngưá»i uyá»n chuyá»n, lúc nà y vẻ mặt Äang lo lắng nhìn tôi.
âChá» Äến rá»i sao? Qua Äây ngá»i Äi!â Tôi cưá»i hưá»ng chá» ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo lại Äây. Chá» ngoan ngoãn ngá»i xuá»ng cạnh tôi, cầm lấy ấm trà trên bà n Äá» châm trà , tôi nháºn trà uá»ng má»t ngụm.
âCáºuââ Chá» muá»n nói lại thôi, tôi biết chá» muá»n há»i cái gì, cÅ©ng không muá»n chá»§ Äá»ng Äá» cáºp tá»i. âViá»c gì?â
âCáºu â- muá»n Äi gặp hắn sao?â Rá»t cục, chá» cÅ©ng thiếu kiên nhẫn, rất sá»t ruá»t há»i, trên mặt không khá»i lo lắng. Tôi cưá»i cưá»i, thưá»ng thức chén trà trên tay, âTin tức truyá»n Äi nhanh tháºt!â
âÄừng Äi! Có ÄÆ°á»£c không?â Chá» cúi Äầu, giá»ng như thì thà o tá»± nói vá»i chình mình, âKhông thá» Äi â không nên Äi ââ tôi không nói gì thêm, chá» vẫn còn không có cách nà o thoát khá»i bóng ma kia, Trần Tá»nh, trưá»c Äây là ngưá»i Äà n bà cá»§a Hình Dạ!
Ngà y Äầu tiên chá» Äến quán bar là m viá»c Äã nói vá»i tôi: âTôi là ngưá»i cá»§a Hình Dạ, má»t ngưá»i Äà n bà hắn không cần, giữ lại tôi hay không thì tùy cáºu!â
Không biết chá» và Hình Dạ trong lúc Äó rá»t cục xảy ra chuyá»n gì, cÅ©ng không muá»n há»i nhiá»u, má»i ngưá»i trong lòng Äá»u có bà máºt không muá»n cÅ©ng không thá» Äá» ngưá»i khác biết, giữ lại bà máºt nà y là vì bản thân vẫn còn lưu lại má»t thứ gì Äóâ-
âTôi cÅ©ng không phải Äi chá»u chết! Yên tâm Äi! Hắn có thá» thá»t ÄÆ°á»£c tôi sao?â Tôi cưá»i cưá»i, vá» vá» vai chá». Chá» ngẩng Äầu, nưá»c mắt lưng tròng, âHắn không phải ngưá»i thưá»ng! Bất luáºn kẻ nà o cÅ©ng không thá» trá»n tránh hắn ÄÆ°á»£c, chá» cần hắn muá»n, không có thứ gì hắn không chiếm ÄÆ°á»£c, Lạc, nghe tôi! Không nên Äi, Äừng Äi!â
Tôi lau giá»t lá» sắp chảy xuá»ng cá»§a chá», cho chá» má»t vẻ mặt yên lòng, âTôi không thá» khiến các anh em lo lắng, cả Äá»i sá»ng dưá»i bóng ma cá»§a hắn, chuyá»n Thanh Long chung quy vẫn phải giải quyết, tôi cÅ©ng Äâu muá»n, nhưng là Äại ca, tôi phải có trách nhiá»m vá»i Äà n em!â
âLạc â tôi không muá»n cáºu gặp chuyá»n không may ââ
âÄừng như thế nà y chứ, cứ như thá» tôi thá»±c sá»± má»t Äi không trá» lại váºy, không thá» Äá»ng viên tinh thần tôi sao?â Tôi lại vá» vá» vai chá», cảm giác chá» khẽ run rẩy, lâu như váºy, chá» chá» rÆ¡i lá» trưá»c mặt tôi â chá» Äá»i vá»i tôi, Äã không phải chá» là cảm tình cá»§a thá»§ hạ vá»i lão Äại, mà là cá»§a má»t ngưá»i Äà n bà vá»i má»t ngưá»i Äà n ông, không phải tôi không biết, cÅ©ng không phải không rõ rà ng, chá» là â không thá» tiếp nháºn! Chá» là má»t ngưá»i phụ nữ tá»t, tôi không quan tâm quá khứ cá»§a chá», quan trá»ng là â¦. hiá»n tại, nhưng tôi chá» có thá» coi chá» như má»t ngưá»i chá» quan tâm tá»i tôi, tôi â không thá» Äáp lại tình cảm cá»§a chá» â âXin lá»i ââ tôi nhẹ giá»ng nói.
Chá» giáºt mình má»t chút, bắt Äầu nhẹ giá»ng khóc nức ná», âTôi biết â cáºu không cần xin lá»i, tôi biết có má»t sá» viá»c không thá» miá» n cưỡng â tôi chá» hy vá»ng cáºu không có viá»c gì ââ chá» là như thế nà y mà thôi ââ Tôi kéo chá» và o trong lòng, lẳng lặng ôm lấy chá», tôi cá»§a hiá»n tại, chá» có thá» cho chá» cái nà y ââ
Khách sạn Thanh Long, khách sạn lá»n nhất thà nh phá» nà y, cao ba mươi tầng, là má»t trong rất nhiá»u sản nghiá»p cá»§a Hình Dạ, tôi cùng Tam Cưá»ng, Tứ Cưá»ng ngẩng Äầu nhìn thẳng tòa nhà chá»c trá»i xuyên qua mấy tầng mây, trong lúc nhất thá»i không thá»t ná»i má»t lá»i.
Cuá»i cùng Tam Cưá»ng nhá» má»t ngụm nưá»c bá»t xuá»ng Äất nói: âHá» Hình kia không biết Äã là m bao nhiêu chuyá»n táng táºn thiên lương, phát triá»n thà nh như thế nà y! Äá»t!â Nói xong lại nhá» thêm má»t ngụm nữa, như muá»n là m bẩn cái nÆ¡i nà y. Tuy rằng trong lòng có chút tán thà nh cách nghÄ© cá»§a cáºu ta, nhưng vẫn không Äá»ng tình cái kiá»u âÄn không ÄÆ°á»£c nho nói nho chuaâ cá»§a Tam Cưá»ng. Tứ Cưá»ng á» má»t bên dùng mÅ©i hừ má»t tiếng, không phát biá»u ý kiến.
âVà o thôi! Nhanh nhẹn má»t chút, Äừng Äá» cho Phượng Hoà ng Há»i mất mặt!â Tôi ngẩng Äầu nhìn cá»a thá»§y tinh xoay tròn Äèn Äuá»c sáng trưng, há»i má»t câu mà má»i lần trong trưá»ng hợp như thế nà y Äá»u phải há»i: âHey guys! Are you ready?â
âYeah~!â
âLetâs go!â
Hình Dạ! Äại gia ta tá»i gặp ââ à sai! Mi sắp sá»a có thá» nhìn thấy bá»n Äại gia ta rá»i!
Nhóm ba ngưá»i, dùng khà thế xã há»i Äen Äà m phán chân chÃnh Äi và o. Khách sạn Thanh Long Äã sá»m cá» ngưá»i ra nghênh tiếp chúng tôi, Äó là má»t Äám mặc Äá» Äen tuyá»n, kÃnh Äen, vẻ mặt háºn không thá» ngay láºp tức rÄn dạy âanh emâ chúng tôi, nhưng có má»t sá» viá»c luôn luôn không thá» như mong muá»n, háâ-
âNgà i An Lạc?â Má»t cô nà ng khả ái mặc Äá»ng phục tiếp tân Äang nhìn chúng tôi cúi ngưá»i cưá»i tá»§m tá»m, bá» dáng tươi cưá»i giá»ng như Äang tiếp Äãi má»t vá» khách từ xa Äến chứ không phải là Äá»i thá»§ Äến tìm ông chá»§ cá»§a các cô Äá» âÄà m phánâ! Tam Cưá»ng Tứ Cưá»ng á» má»t bên ngây ngẩn cả ngưá»i, may mà Äại gia tôi Äây Äã trải qua âsóng to gió lá»nâ, giây tiếp theo Äã há»i phục tác phong thân sÄ©, lá» Äá» mà gáºt Äầu má»t cái, âÄúng váºy!â
âÃng chá»§ có phân phó, nếu như ngà i An tá»i, má»i ngà i lên phòng Tá»ng thá»ng trên tầng hai mươi tám tìm ngà i ấy, các vá» khác má»i Äến phòng khách quý á» tầng hai mươi, chúng tôi Äã chuẩn bá» rất nhiá»u tiết mục, mong các vá» sẽ thÃch!â Cô nà ng cưá»i tá»§m tá»m mà ra hiá»u cho chúng tôi Äi vá» phÃa thang máy.
âCái gì? Muá»n tách chúng ta khá»i Äại ca, há» Hình kia có rắp tâm gì! Ãng Äây ââ Tam Cưá»ng vừa phát tác, Tứ Cưá»ng liá»n dùng khá»u tay chá»c cáºu ta má»t cái má»i khiến cáºu ta ngáºm miá»ng lại. Tôi nhÃu nhÃu mà y, không cảm thấy Hình Dạ có ý muá»n giết chết tôi, mà bản thân tôi cÅ©ng không thá» vì tình huá»ng nà y mà sợ, Äại gia tôi cÅ©ng không phải ngưá»i dá» bá» hù dá»a. Tôi bà máºt sá» sá» súng trong túi, hừ! Ãng mà phải sợ chắc!
âÄi thôi!â Chúng tôi theo cô ả và o thang máy, Tam Cưá»ng Tứ Cưá»ng Äánh giá xung quanh. Trong thang máy nà y có thá» nhìn thấy hết thảy bên ngoà i vì nó là m bằng thá»§y tinh, lúc nà y mà n Äêm vừa má»i buông xuá»ng, toà n bá» thà nh phá» bá» bóng tá»i bao phá»§, bên cạnh Äó còn có ánh Äèn cà ng thêm phần ná»i báºt, Äẹp Äến không thá» Äẹp hÆ¡n â bóng Äêm â thá»±c sá»± là má»t thứ mỹ lá»!
Chúng tôi cháºm rãi Äi lênââ
âLão Äại, có cần Äợi lát nữa chúng em xông và o tầng hai mươi tám tiếp ứng cho anh không?â Tứ Cưá»ng nói nhá» bên tai tôi. Tôi suy nghÄ© má»t chút, âKhông cần, báºt Äiá»n thoại di Äá»ng, khi cần anh sẽ liên lạc vá»i các cáºu, anh có súng, hÆ¡n nữa vá»i thân thá»§ cá»§a anh thì hắn cÅ©ng không là m gì ÄÆ°á»£c anh! Thà nh tháºt chá» anh, phải cẩn tháºn má»t chút! Biết chưa?â
âVâng!â
Vừa Äến tầng hai mươi, tại cá»a thang máy Äã có hai ngưá»i Äẹp Äứng sẵn, âbắt cócâ Tam Cưá»ng và Tứ Cưá»ng, nhìn bóng lưng chúng nó Äi xa, tôi không khá»i hoà i nghi cái bá»n Thanh Long nà y gá»i âtiết mụcâ rá»t cục là cái gì! Chiêu nà y tháºt lợi hại! Dùng mỹ nữ tá»i Äón tiếp chúng tôi, so vá»i những âhuynh Äá»â kia thì tá»t hÆ¡n nhiá»u!
Tầng hai mươi tám, im lặng má»t cách kì lạ, không giá»ng như phòng Tá»ng thá»ng bình thưá»ng, ngay cả hà nh lang cÅ©ng tạo ra má»t cảm giác xa hoa, bá»n phÃa trên tưá»ng Äá»u treo tranh, trong mưá»i bức không bảy cÅ©ng có Äến sáu bức là hà ng tháºt! Tôi không tá»± giác mà hừ lạnh má»t tiếng, táng táºn thiên lương! Sau Äó cuá»i cùng cÅ©ng thấy ngưá»i phù hợp âÄiá»u kiá»nâ xuất hiá»n, mặc dù không nhiá»u lắm nhưng mấy tay Äá» Äen nà y rõ rà ng thân thá»§ không tá»i, Äang Äi tá»i Äi lui trên hà nh lang, mắt không Äảo, hình như hoà n toà n không nhìn thấy sá»± tá»n tại cá»§a tôi khiến tôi có chút khó chá»u. Sau nÄm phút Äá»ng há» Äi theo hà nh lang lót thảm thuần bằng lông dê, ngay khi tôi không chá»u ÄÆ°á»£c muá»n há»i còn bao nhiêu lâu má»i Äến thì cô ả cuá»i cùng cÅ©ng má» miá»ng: âGian phòng phÃa trưá»c kia là phòng cá»§a ông chá»§, có thá» ngà i ấy còn Äang báºn, ngà i có thá» phải Äợi má»t chút, ông chá»§ Äã dặn dò qua, ngà i có thá» tùy ý tham quan trong phòng! Má»i và o!â Cô nà ng lại cúi ngưá»i má»t chút, lặng lẽ lui vá».
âFuck ~!â Tôi bất mãn nghÄ©, không phải chá» là Äà m phán thôi sao, là m ra vẻ thần bà cái gì, shit!
Không gõ cá»a, Äại gia luôn luôn không có vÄn hóa, huá»ng há» Äá»i vá»i ngưá»i như Hình Dạ thì có vÄn hóa cÅ©ng tháºt lãng phÃ! Tôi trá»±c tiếp má» cánh cá»a là m bằng gá» lim chạm trá» hoa vÄn ra, tay nắm cá»a bằng kim loại có chút lạnh. Mẹ nó!
Phòng khách còn lá»n gấp Äôi phòng há»p cá»§a tôi, tôi lần thứ hai khẳng Äá»nh câu nói kia cá»§a Tam Cưá»ng: táng táºn thiên lương! Trong phòng không báºt Äèn, nhưng cÅ©ng không tá»i Äến ná»i không nhìn thấy gì, bá»i vì ánh Äèn ngoà i cá»a sá» có thá» chiếu sáng má»t chút, khiến bên trong nhu hòa lên không Ãt â- bá»n bá» vắng lặng, cÅ©ng không tìm thấy Äèn, nhá» tá»i viá»c có thá» tùy ý tham quan, tôi bắt Äầu thÄm dò trong phòng, giá»ng như má»t ngưá»i Äi tìm kho báu, không biết Äằng sau cánh cá»a tiếp theo là cái gì â thư phòng â WC â- phòng chiếu phim trong nhà â phòng chÆ¡i gôn â mẹ nó! Há» bÆ¡i trong nhà ! Chá» thiếu má»i phòng bếp! Nhưng mà có ai lại á» trong phòng Tá»ng thá»ng nấu Än chứ?
Tìm há»i lâu không thấy ná»a bóng ngưá»i! Tôi hoà i nghi có phải bản thân Äã lạc ÄÆ°á»ng hay không! Con mẹ nó! Há» Hình kia! Mi Äùa giỡn ông phải không? Äá» rùa Äen rụt Äầu â chết á» Äâu rá»i hả?
Äang cân nhắc xem có nên quay lại tìm Tam Cưá»ng và Tứ Cưá»ng, tuyên bá» lần nà y Äà m phán thất bại bá»i vì mình không tìm thấy ngưá»i thì bá»ng có âm thanh từ má»t nÆ¡i nà o Äó truyá»n Äến, ban Äầu rất nhẹ, sau Äó dần dần to lên, nhưng vẫn nghe không rõ là tiếng gì. Tôi vá»nh tai, hưá»ng vá» phÃa âm thanh phát ra, cuá»i cùng dừng lại trưá»c má»t cánh cá»a á» trong góc, nếu như không sai, tiếng Äá»ng là từ trong nà y vá»ng ra, tôi không suy nghÄ© nhiá»u, má» rá»ng cá»a Äi và o â Äầu tiên là ngá»i thấy má»t mùi vá» kỳ quái khiến tôi rất khó chá»u, trưá»c mắt má»t mảnh tá»i Äen, không sáng như các phòng khác, chá» có thá» nhìn thấy hé ra má»t chiếc giưá»ng rất lá»n, hiá»n nhiên, trên Äó hình như có ngưá»i, nhưng không rõ lắm, khả dÄ© lại có thá» nghe thấy âm thanh kia ââââ
âA ââ a ââ ââ tuyá»t ââ nhanh lên má»t chút nữa a! A!â
Tôi theo bản nÄng mà nhÄn mi lại, cái nà y â- tôi Äiá»u chá»nh tiêu cá»± quan sát cá»§a con ngươi, muá»n nhìn cho rõ rà ng, rá»t cục con mắt không phụ sá»± mong Äợi mà tìm ÄÆ°á»£c tiêu cá»± thÃch hợp, tôi nhìn thấy rõ rà ng tất cả trưá»c mắt â- má»t ngưá»i Äà n ông, má»t ngưá»i Äà n ông thân hình cao lá»n, Äang á» trên giưá»ng không ngừng váºn Äá»ng ká»ch liá»t, âm thanh thân thá» va chạm cà ng lúc cà ng lá»n, mà ngưá»i dưá»i thân hắn, nếu như nói thá» lá»±c cá»§a tôi cÅ©ng không tá» lắm, thì có thá» thấy rõ ÄÆ°á»£c Äó là má»t thiếu niên có vẻ Äang còn là há»c sinh, mà chết tiá»t, thá» lá»±c cá»§a tôi quả thá»±c không tá»i, cho nên Äó trÄm phần trÄm là má»t thiếu niên, Äang á» dưá»i thân gã kia kia rên rá», tiếng kêu cà ng lúc cà ng lá»n â-
âA ~! Quá tuyá»t vá»i! Hình, ngà i Hình ââ a! Nhanh lên má»t chút! A ~~! A ~~!â
Fuck! Ãng Äây cho dù không cần nhìn cÅ©ng biết vẻ mặt thằng nhóc kia hiá»n tại có bao nhiêu dâm Äãng! Mà ông cÅ©ng không muá»n tưá»ng tượng, chá» biết tên vương bát Äản há» Hình kia, á» trưá»c mặt ông diá» n âphim xiếcâ cho ông xem. Con bà nó! NÆ¡i nà y là kỹ viá»n hay quán ngưu lang Äấy hả? Há» Hình mi muá»n tìm bất mãn thì phát tiết xong hẵng tìm ông mà y, ông mà y không có tâm tình xem mi Äá»ng dục!
Tôi má»t bụng phát há»a, tại chá» phát cÅ©ng không ÄÆ°á»£c mà không phát cÅ©ng không xong. Cuá»i cùng vẫn quyết Äá»nh rá»i Äi, há» Hình mi lợi hại, nhá» cho kỹ! Con mẹ mi á» trong nà y tinh tẫn nhân vong Äi! Äà m phán! Äà m cái Äầu bay! Tôi xoay ngưá»i Äá»nh Äi ra nhưng khi còn chưa bưá»c ra khá»i cá»a thì Äã bá» má»t giá»ng nói gá»i lại ââ âChá» má»t chút!â
Tôi ngừng lại, tuy rằng chá» có ba chữ, nhưng nghe ra giá»ng nói nà y cÅ©ng tháºt gợi cảm, ngạo mạn chầm cháºm quay Äầu lại, thấy tên Äà n ông trên giưá»ng Äã ngừng lại, không tiếp tục cá» Äá»ng, mà thằng nhóc trên ngưá»i hắn bất mãn kêu nhá», xem ra â là chưa có xong viá»c!
âKhoan Äừng Äi, còn chưa thấy qua mặt sao có thá» Äi như thế chứ?â Hắn thoáng cái từ trên giưá»ng Äi xuá»ng, khi ra khá»i thì tên nhóc kia hét lên má»t tiếng, sau Äó khóc nức ná» mà kêu: âNgà i Hình?â
Giá»ng nói Äiá»m Äạm Äáng yêu, nhưng gã Äà n ông dưá»ng như không Äá»ng tâm, âÄi ra ngoà i Äi!â Thằng nhóc khó chá»u mà ngá»i dáºy.
âTôi sẽ không nói lại lần thứ hai!â Thanh âm lạnh lùng, không có má»t tia cảm tình, má»t chút cÅ©ng nhìn không ra má»i má»t phút Äá»ng há» trưá»c còn nhiá»t tình á» trên giưá»ng. Thằng nhóc kia cuá»i cùng háºm há»±c mà cầm y phục Äi ra ngoà i, khi Äi qua thì hung hÄng liếc tôi má»t cái, tôi liếc lại, bá» dạng không tá»i! Äáng tiếc ââ Äèn Äá»t nhiên sáng, cả phòng trà n ngáºp ánh sáng mà u và ng, ngược lại khiến hai mắt tôi có chút không thÃch ứng, tôi ná»a hÃp mắt, lần nà y thấy ÄÆ°á»£c ngưá»i cần tìm â Hình Dạ!
Thằng cha quả nhiên không phải ngưá»i thưá»ng!
Tôi á» trong lòng Äánh giá má»t chút, thân cao không dưá»i má»t mét chÃn, vai rá»ng mông hẹp cá»ng thêm cÆ¡ bắp rất dẻo dai, thêm và o Äó là khuôn mặt có thá» mê hoặc bất cứ cô gái nà o, ngay cả những thằng con trai giá»ng như vừa rá»i cÅ©ng thế, coi như là má»i từ trên giưá»ng xuá»ng nên khà chất vương giả vẫn chưa biá»u lá» rõ rà ng. Tôi thừa nháºn tôi rất Äẹp trai, nhưng má»t khi so vá»i hắn â tôi chá» có thá» xem như là thanh tú! Mẹ nó! Äây lại thêm má»t Äiá»u chứng minh nữa, tôi trÄm phần trÄm không có khả nÄng thầm mến tên nà y, nếu như thá»±c sá»± thầm mến hắn ta thì chá» có thá» á» dưá»i thân hắn là m thụ! Äánh chết tôi cÅ©ng không là m!
âNhìn Äá»§ chưa?â Hình Dạ trêu tức mà cưá»i cưá»i, trần truá»ng mà Äi tá»i bên cạnh ghế sô pha cầm lấy má»t cái khắn tắm quấn lại ná»a ngưá»i dưá»i, sau Äó ngá»i xuá»ng ghế, cầm lên má»t gói thuá»c rút má»t Äiếu, tôi trong lòng phun má»t ngụm nưá»c bá»t! Xong rá»i! Bắt chưá»c Tam Cưá»ng há»c thói xấu!
âTrưá»c tiên nên giải quyết ná»t Äi?â Tôi cưá»i lạnh, má»i là m ÄÆ°á»£c phân ná»a, chắc khá» sá» lắm? Không nghÄ© tá»i hắn Äá»i vá»i con trai cÅ©ng có âtÃnh thúâ! Chẳng qua loại nà y trong hắc Äạo cÅ©ng không hiếm thấy, vả lại Hình Dạ còn là kẻ như thế!
âA â-â Hắn ngẩng Äầu nhìn tôi, âNhưng cáºu Äã Äến rá»i, cho dù chưa thá»a mãn cÅ©ng phải dừng lại thôi!â CÅ©ng không phải chưa bao giá» nghe lá»i hạ lưu, hạ lưu hÆ¡n nữa tôi Äá»u có thá» nghe ÄÆ°á»£c, nhưng chẳng hiá»u vì sao, ngà y hôm nay từ trong miá»ng hắn thá»t ra, váºy mà tôi lại có chút Äá» mặt â-
âÄá»nh cứ như váºy mà Äà m phán?â Tôi nói sang chuyá»n khác, tuy rằng cÅ©ng không phải là cái loại ngưá»i Äứng Äắn gì nhưng cÅ©ng Äừng có là m ngưá»i nguyên thá»§y Än lông á» lá»! Xấu Äến mấy cÅ©ng nên mặc quần áo và o chứ?
âNếu thấy như váºy không thÃch hợp, chá» má»t chút, tôi Äi Äá»i y phục.â Äông cung hà Äá» cá»§a nhà ngươi ông thấy hết rá»i, còn không chá» ná»i má»t há»i sao? Tôi gáºt Äầu, âKhông thà nh vấn Äá»! Tôi sang phòng khách chá»!â Không khà trong gian phòng Äó khiến tôi không chá»u ná»i! Chẳng qua tháºt Äúng là Äá»i thoại khách khà mà !
(Äông cung hà Äá»: mà n ká»ch Äông cung = chuyá»n ấy)
âXin cứ tá»± nhiên!â Hình Dạ Äứng lên, ra thế xin má»i. Trong nháy mắt xoay ngưá»i, dưá»ng như tôi thấy trong mắt hắn lóe ra má»t tia nhìn, giá»ng như sư tá» phát hiá»n con má»i váºy, khi tôi phản ứng mà quay lại thì, bản thân Äã á» ngoà i cá»a â Hình Dạ â Äá»i thá»§ có chút phiá»n phức Äây, quả thá»±c â- Äáng giá tôi ná» lá»±c nhiá»u nÄm như váºy!