Chương 31
Phòng Vũ dừng lại.
Nhìn Dương Lỗi đột nhiên không chống cự, không nhúc nhích, nhìn ánh mặt trời sáng dần bên ngoài chiếu lên gương mặt của Dương Lỗi, lửa giận và lửa dục làm mờ lý trí Phòng Vũ lập tức lụi tắt. Phòng Vũ buông bàn tay đang giữ chặt Dương Lỗi, nhổm dậy khỏi người Dương Lỗi, bối rối nhìn Dương Lỗi.
“Dương Lỗi…”
Phòng Vũ nhỏ giọng gọi. Dương Lỗi không lên tiếng, cũng không có phản ứng gì.
Sau khi tỉnh táo lại, Phòng Vũ cảm thấy vô cùng hối hận.
Trước năm hai mươi tuổi, cũng vì tính cách manh động và nóng nảy của mình mà Phòng Vũ đã làm rất nhiều chuyện khiến bản thân phải hối hận. Vì vậy kể từ đó trở đi, Phòng Vũ thề với lòng sẽ không manh động nữa, không để bản thân mình phải hối hận nữa.
Phòng Vũ vẫn tuân thủ lời thề này, tuân thủ rất tốt là đằng khác, bây giờ Phòng Vũ đã trở thành người chín chắn, lịch sự, không còn hối hận vì chuyện gì nữa.
Nhưng buổi tối hôm nay, Phòng Vũ hối hận rồi.
Đã lâu Phòng Vũ không có kích động như thế, một lần nữa, sự xúc động này lại gây ra hậu quả khiến hắn phải hối hận.
Phòng Vũ ngồi thẳng dậy, im lặng kéo áo sơmi cho Dương Lỗi, Dương Lỗi vẫn không nói lời nào.
“.. Xin lỗi cậu…” Phòng Vũ dùng sức vuốt mặt.
“… Tôi không biết mình bị gì nữa…”
Phòng Vũ thật sự không biết. Vừa rồi đầu óc của hắn hỗn loạn, thậm chí còn trống rỗng, Phòng Vũ không nhớ nổi lần cuối cùng mình mất bình tĩnh như vậy là khi nào.
“Không phải tôi cố ý ép buộc cậu… tôi thật sự không có ý đó!”
Phòng Vũ nhíu chặt lông mày, hắn chưa từng nghĩ rằng mình lại có lúc nói không thành lời thế này, không biết nên biểu đạt thế nào.
“… Dương Lỗi!”
Phòng Vũ rầu rĩ gọi một tiếng, sau đó cúi đầu, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Dương Lỗi.
“Trong lòng tôi xem cậu là người thế nào cậu biết mà, nếu tôi thật sự xem cậu là người như vậy thì tôi là người gì chứ? Nhưng mà…”
Phòng Vũ nhớ lại mấy ngày gần đây, trước giờ hắn chưa từng kể khổ với bất kỳ ai.
Phòng Vũ cũng có tâm sự, cũng có nỗi khổ của riêng mình. Phòng Vũ cũng có lúc bị tổn thương, nhưng hắn biết tìm ai để nói bây giờ? Trước kia hắn còn có thể tìm Dương Lỗi, nhưng tâm sự lần này là do Dương Lỗi mà ra, Phòng Vũ phải nói thế nào đây??
“… Nhưng thời gian qua chúng ta càng lúc càng xa cách… lòng tôi rất khó chịu!”
Những lời này, từng câu từng chữ đều là lời thật lòng của Phòng Vũ.
Là những lời mà hắn đã kiềm nén trong lòng bấy lâu nay, là tâm trạng của hắn mỗi khi ngồi trên ban công nhìn Dương Lỗi đi ngang qua rồi biến mất ở góc đường.
Lúc Phòng Vũ nói chuyện, Dương Lỗi chỉ im lặng nhìn hắn.
Nghe Phòng Vũ nhịn không được nói câu “tôi khó chịu”, Dương Lỗi đột nhiên ngồi bật dậy, ôm lấy Phòng Vũ, ôm thật chặt.
“……”
Phòng Vũ sửng sốt.
Dương Lỗi ôm rất chặt, hắn dùng sức ôm lấy Phòng Vũ, vùi mặt vào bả vai của Phòng Vũ, giống như muốn khảm Phòng Vũ vào cơ thể của mình vậy. Hắn ngửi mùi hương trên người Phòng Vũ, đây là mùi hương vô cùng quen thuộc đối với hắn, thoang thoảng mùi thuốc lá và mùi bột giặt, còn có mùi hương của nắng khi quần áo được phơi dưới ánh mặt trời.
Dương Lỗi không ngờ mình lại nhớ mùi hương này đến thế, nhớ cả độ ấm, cơ lưng, thậm chí là những nếp uốn trên chiếc áo này. Dương Lỗi cứ ôm Phòng Vũ như vậy, giống như muốn truyền tất cả nhớ nhung, tủi thân, bất đắc dĩ, buồn khổ trong suốt thời gian qua cho Phòng Vũ, truyền cho người mà hắn muốn chạm nhưng không dám chạm, truyền cho tình yêu mà hắn muốn buông tay nhưng không buông được.
“… Phòng Vũ!” Dương Lỗi nhịn không được, thấp giọng gọi tên Phòng Vũ, giống như một đứa bé bị ức hiếp…
Tất cả cảm xúc của hắn như tràn ra từ tiếng gọi này…
Phòng Vũ cũng dùng sức ôm lấy Dương Lỗi.
Dưới ánh ban mai mờ nhạt, hai người thậm chí không biết tại sao mình cứ ôm ghì lấy nhau như thế…
“… Tôi thật sự chỉ đến đó chơi máy vi tính thôi.”
Dương Lỗi tựa lên vai Phòng Vũ, nhỏ giọng nói.
“Từ trước đến giờ tôi chưa từng qua đêm ở đó, hôm nay trò chuyện hơi muộn, anh ta muốn giữ tôi lại nhưng tôi cũng không ở lại…”
Giống như quay lại hồi còn ở nhà trẻ, khi bị xử oan đánh bạn khác, nhóc Dương Lỗi sẽ tủi thân giải thích với thầy của mình.
“Tôi sợ đến nhà anh sẽ làm anh cảm thấy mất tự nhiên… tôi nghĩ như vậy thật đó…”
Mỗi lần đi ngang qua nhà Phòng Vũ, Dương Lỗi đều phải cố gắng kiềm chế xúc động muốn chạy như bay lên lầu.
“Nếu tôi có thể làm chuyện đó với người khác, tôi đã đi tìm người khác từ lâu rồi, nhưng tôi chỉ thừa nhận anh thôi, tôi cũng biết mình có bệnh mà!”
Dương Lỗi buồn bã níu áo Phòng Vũ. Phòng Vũ ôm hắn thật chặt.
“Đinh Văn có ý với tôi, nhưng tôi đã nói rõ với anh ta từ sớm rồi, tôi và anh ta chỉ là bạn bè, sao anh lại không tin tôi chứ!”
“Tôi tin, tôi luôn tin cậu.” Phòng Vũ nói thật lòng, hắn vẫn luôn tin tưởng Dương Lỗi. Nghe Dương Lỗi nói chỉ làm thế với mình và chỉ thừa nhận mình, trong lòng Phòng Vũ xẹt qua một cảm giác khó diễn tả, vui có, phức tạp có, còn có chút gì đó mơ hồ, nhưng Phòng Vũ lại khống chế bản thân không nghĩ sâu hơn.
“Tất cả đều là lỗi của tôi, là tôi không tốt, là tôi nóng nảy làm rối mọi chuyện… chúng ta làm hòa đi, được không?”
Giọng điệu của Phòng Vũ hoàn toàn thay đổi. Nhiều năm trước khi dỗ dành bạn gái, Phòng Vũ mới dùng giọng điệu này, nhưng ngay cả bản thân Phòng Vũ cũng không phát hiện.
Dương Lỗi buông Phòng Vũ ra, nhìn Phòng Vũ.
Ánh nắng bên ngoài ngày càng sáng, chúng rọi lên gương mặt đẹp trai, khí khái của Phòng Vũ.
Nhìn gương mặt trước mắt, trong lòng Dương Lỗi lại nhói đau. Đây là gương mặt mà hắn mong ngày nhớ đêm, tối nào cũng phải nghĩ đến mới ngủ được, hắn phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều lần mới có thể kiên trì giữ nguyên quyết định của mình, không nói cho Phòng Vũ biết đây không phải là “chơi”, không nói tình cảm của bọn họ đã thay đổi mất rồi…
“… Phòng Vũ, chúng ta làm thêm một lần đi, được không? Một lần thôi…”
Dương Lỗi cầu xin…
Phòng Vũ im lặng nhìn Dương Lỗi một lát, sau đó vươn tay ra, ôm lấy Dương Lỗi, từ từ ngã xuống giường…
Trước đây Phòng Vũ rất ít khi hôn Dương Lỗi, nhưng hôm nay, Phòng Vũ hôn hắn.
Phòng Vũ hôn cổ, hôn ngực, hôn hai điểm nhô lên trước ngực, hôn đường cong cơ bụng rắn chắc của Dương Lỗi. Môi Phòng Vũ di chuyển đến đâu, Dương Lỗi lại phản ứng mãnh liệt đến đó, hơi thở càng lúc càng dồn dập… bọn họ cởi hết quần áo, toàn thân trần truồng ôm lấy nhau, an ủi cho nhau, mang theo khát khao của những ngày qua, mang theo dục vọng khó nhịn, cùng với nỗi buồn không thể nói thành lời.
Bạn đang
Cả hai Äá»u kÃch Äá»ng và nôn nóng, không biết do nhá»n quá lâu hay là do sáng sá»m tinh lá»±c dá»i dà o, hai ngưá»i vừa ma sát mấy cái Äã bắn ra, bắn lên bụng Äá»i phương, ẩm ưá»t, há»n Äá»n.
Thế nhưng hai ngưá»i vẫn cảm thấy chưa Äá»§, Phòng VÅ© Äặt Dương Lá»i dưá»i thân, vuá»t ve vòng eo dẻo dai cá»§a Dương Lá»i, xoa nắn mông và Äùi cá»§a hắn. Nhìn gương mặt trà n Äầy dục vá»ng cá»§a Phòng VÅ©, Dương Lá»i biết Phòng VÅ© cÅ©ng nhá»n rất lâu, khát khao rất lâu⦠Phòng VÅ© Äè lên ngưá»i Dương Lá»i, cúi Äầu nhìn váºt kia cá»§a Dương Lá»i, nó cương cứng trong tay Phòng VÅ©, hình dạng thay Äá»i hoà n toà n⦠Phòng VÅ© liếc Dương Lá»i má»t cái, mặc dù Phòng VÅ© từng gặp chưá»ng ngại tâm lý, nhưng giá» phút nà y tất cả Äã biến mất, hắn muá»n là m cho Dương Lá»i sung sưá»ng, giá»ng như Dương Lá»i từng toà n tâm toà n ý là m cho hắn váºy. Phòng VÅ© không do dá»± nữa, cúi Äầu xuá»ng, ngáºm thứ thô to cá»§a Dương Lá»i và o trong miá»ngâ¦
Dương Lá»i kinh ngạc nâng ngưá»i dáºy, hắn chưa từng nghÄ© Phòng VÅ© sẽ là m thế vì mình. Dương Lá»i sá»ng sá»t nhìn Phòng VÅ©, nhìn váºt Äó cá»§a mình ra ra và o và o trong miá»ng Phòng VÅ©â¦
Hình ảnh nà y gây kÃch thÃch thá» giác quá lá»n.
Tháºt ra Phòng VÅ© chẳng có kỹ xảo gì, nhiá»u lúc còn dùng rÄng cạ trúng Dương Lá»i, là m Dương Lá»i Äau muá»n chết, nhưng Dương Lá»i chưa từng thấy kÃch thÃch như thế, khoái cảm mãnh liá»t nà y không chá» Äến từ sinh lý mà còn Äến từ tâm lý. Dù sao Äây cÅ©ng là lần Äầu tiên là m chuyá»n nà y, nếu nói Phòng VÅ© không há» cảm thấy bà i xÃch là không Äúng, nhưng Phòng VÅ© vẫn kiên trì là m tiếp, là m má»t cách chÄm chú, táºp trung, muá»n cho Dương Lá»i nhiá»u khoái cảm hÆ¡n. Ngá»±c Dương Lá»i pháºp phá»ng ká»ch liá»t, không kìm ÄÆ°á»£c cá» Äá»ng cÆ¡ thá», Äẩy mình và o sâu hÆ¡n trong miá»ng Phòng VÅ©, miá»ng báºt ra những tiếng thá» dá»c và rên rá»â¦ Cuá»i cùng Dương Lá»i không nhá»n ÄÆ°á»£c nữa, hắn Äẩy Phòng VÅ© ra, phÃa dưá»i rung Äá»ng bùng phát, bắn ra từng Äợt má»t, bắn mấy lần cÅ©ng chưa dừng lại ÄÆ°á»£câ¦
Dương Lá»i há miá»ng thá» há»n há»n, mÆ¡ mà ng nhìn Phòng VÅ©. Phòng VÅ© cÅ©ng nhìn Dương Lá»i, nhá»n không ÄÆ°á»£c ÄÆ°a tay vuá»t tóc Dương Lá»i, nhìn thẳng và o mắt Dương Lá»i.
â⦠Thoải mái không?â Phòng VÅ© khà n khà n há»i.
Dương Lá»i gáºt Äầu, ánh mắt vẫn nhìn Phòng VÅ©.
Sau nÄm 2000, có má»t bà i hát từng gây sá»t khắp Äại giang nam bắc, tên là ãÄôi mắt em bán Äứng trái tim emã, ngay lúc Äó, ánh mắt cá»§a Dương Lá»i Äã bán Äứng trái tim hắn, ánh mắt hắn gần như Äã tiết lá» tình cảm trong lòng hắn. Phòng VÅ© nhìn Dương Lá»i, nhìn Äôi môi khẽ nhếch cá»§a Dương Lá»i, ngay khoảnh khắc Äó, Phòng VÅ© tháºm chà có xúc Äá»ng muá»n hôn môi Dương Lá»i, nhưng hắn vẫn kiá»m chế bản thân, quay Äầu sang chá» khác.
â⦠Tôi giúp anh.â Dương Lá»i ÄÆ°a tay xoa phân thân chưa ÄÆ°á»£c phát tiết cá»§a Phòng VÅ©, khép chặt hai chân, ý bảo Phòng VÅ© cứ là m như lần trưá»c, muá»n là m thế nà o Äá» thoái mái thì cứ là mâ¦
Lần nà y Dương Lá»i không nằm sấp mà nằm ngá»a, nháºn lấy sá»± va chạm cá»§a Phòng VÅ©, ná»a ngưá»i trên cá»§a bá»n há» dÃnh sát và o nhau, má» hôi toà n thân giao hòa cùng má»t chá». Dương Lá»i cảm nháºn ÄÆ°á»£c thứ nóng như lá»a cá»§a Phòng VÅ© giữa hai chân mình, nghe Phòng VÅ© nằm trong vòng tay mình phát ra tiếng rên rá» khó nhá»n từ cá» há»ng, Äó là giá»ng nam trầm thấp nhất, gợi cảm nhất, hấp dẫn nhất, khiến cho Dương Lá»i lòng say thần mê, hòa tan và o trong những cảm xúc mãnh liá»t. Dương Lá»i cảm thấy sá»± dung hòa nà y không chá» vá» mặt khoái cảm, mà còn cả trái tim cá»§a mình và Phòng VÅ©, cà ng ngà y cà ng gần nhau hÆ¡nâ¦
Sau khi cao trà o qua Äi, hai ngưá»i nằm song song trên giưá»ng, mặc cho ánh mặt trá»i bên ngoà i xuyên qua cá»a sá» rá»i lên cÆ¡ thá».
Lá»ng ngá»±c cá»§a cả hai khẽ pháºp phá»ng, hai ngưá»i ngá»a mặt nhìn trần nhà . Trong lòng bá»n há» Äang tẩy rá»a thứ gì Äó, nhưng lại không biết là thứ gìâ¦
âDương Lá»i⦠có phải tôi cÅ©ng bá» bá»nh rá»i khôngâ¦?â Không biết Phòng VÅ© Äang há»i Dương Lá»i hay Äang tá»± há»i chÃnh mìnhâ¦
Dương Lá»i lẳng lặng nhìn trần nhà , không nói lá»i nà oâ¦
Sáng sá»m hôm ấy, có thứ gì Äó Äã không còn như trưá»c.
Có lẽ, khoảng cách giữa hai ngưá»i chá» còn má»t bưá»c ngắn, cho bá»n há» thêm chút thá»i gian nữa, có thá» bá»n há» sẽ hiá»u ÄÆ°á»£c bưá»c nà y có ý nghÄ©a gì, cÅ©ng như phải Äi như thế nà o.
Nhưng mà , chuyá»n Äá»i thưá»ng không cho ngưá»i ta thá»i gian Äá» suy nghÄ©.
Xế chiá»u hôm Äó, Dương Lá»i rá»i nhà Phòng VÅ© Äá» Äến công ty, Yến TỠẤt bảo hắn Äi cùng, hai ngưá»i ngá»i xe lá»a Äến Tá»nh Thà nh bà n chuyá»n là m Än.
Rá»i khá»i nhà Phòng VÅ©, hai ngưá»i chia tay á» dưá»i lầu, Phòng VÅ© còn má»m cưá»i vẫy tay tạm biá»t Dương Lá»i, sau Äó Äến nhà hà ng Thế Ká»·.
Dương Lá»i còn nhá» lúc ra cá»a, Phòng VÅ© mặc má»t chiếc áo sÆ¡mi má»i tinh mà u trắng. Äó là chiếc áo lần trưá»c hai ngưá»i Äi dạo cùng mua, Dương Lá»i cảm thấy Phòng VÅ© mặc nó trông rất khoan khoái, bảnh bao.
Tá»i hôm Äó, Phòng VÅ© xảy ra chuyá»n.