Chương 106: Chứng cớ bị mất
Dụng cụ y tế trong phòng hội nghị, không lớn, cũng không thoải mái.
Niếp Ngân cải trang thành bảo vệ, lấy danh nghĩa Niếp Hoán đi mời từng
trưởng môn nhân trong Niếp môn, ngoại trừ Niếp Nhân Nghĩa đang thương
tâm quá độ hắn cự tuyệt yêu cầu của Niếp Ngân.
"Vì tôi tham lam và xúc động thế nên con tôi mới chết, ở Niếp môn tôi đã mất đi
thứ quý giá nhất, tôi không nghĩ như vậy, không nghĩ đứa ngốc đó lại ở trong
này, từ nay về sau tôi và Niếp môn sẽ không còn quan hệ nào nữa, Niếp
Ngân, cậu quả nhiên là người đàn ông xuất sắc trong Niếp môn, bất quá tôi
cũng chỉ có thể chúc phúc cho các người bình an vượt qua kiếp này, nhưng cái
khác tôi làm không được." Niếp Nhân Nghĩa để lại một câu, liền ôm lấy người
con trai đã chết mà hắn yêu thương, trầm trọng rời đi.
Niếp Ngân không ngăn cản, chỉ đứng ở tại chỗ lẳng lặng nhìn bóng dáng Niếp
Nhân Nghĩa rời đi, trong lòng nhưng nổi lên một trận đau đớn, cũng không phải
bởi vì Niếp nhân Nghĩa mất con, mà trong đầu hắn không tự giác hiện lên cha
mẹ của Lãnh Tang Thanh.
Cái loại mấy đi người thân này rất đau đớn, hẳn được cho là sát thủ thế giới
nhưng cũng cảm thấy khó chịu, sườn mũi hắn thầm thở dài một hơi.
Trừ bỏ hắn ở bên ngoài, còn lại mọi người đến đã đông đủ, nhìn thấy Niếp
Nhân Quân rõ ràng đứng ở nơi đó, tất cả đều lắp bắp kinh hãi nhưng cũng
không làm được gì.
Thân thể Niếp Nhân Hằng to tròn, căng mọng, ngồi ở chỗ kia chân còn gác lên
ghế, làm cho ghế dựa vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt: "Đây là ông có ý gì, lúc
giờ phạt ông dùng thủ thuật để che mắt sao? Ông không phải hẳn là đã chết rồi
sao?"
Niếp Nhân Quân nghẹn miệng, một bộ khinh thường nhìn Niếp Nhân Hằng: "Tôi
đã sớm nói qua, ông chết ngày nào thì tôi vẫn còn sống khỏe mạnh."
"Sao, sao lại như thế được? Quy củ Niếp môn cũng không thể tùy tiễn giẫm lên
như vậy được." Cha Niếp Thâm, Niếp Nhân Thịnh cũng đã mở miệng, hắn
luôn luôn trầm mặc âm lãnh nhưng đối với chuyện này cũng thực bất mãn.
Niếp Nhân Quân cười lạnh một tiếng, nhìn mỗi người đang ngồi: "Lúc trước tôi
nói rồi sẽ cho mọi người một lời giải thích, còn chưa giải thích xong, tôi sao có
thể chết được, hơn nữa lần trước là Rawson giết người đổ cho tôi, tôi phải cho
các người biết một chân tướng vô cùng thú vị và để giải oan cho tôi."
"Rawson? Chẳng lẽ tất cả mọi việc là do tên quản gia này dở trò?" Niếp Nhân
Hằng kêu to.
"Quản gia? Ông và ông ta cũng chẳng kém gì trình độ ở vườn trẻ đâu." Niếp
Nhân Quân khinh miệt cười cười, sau đó cho Niếp Ngân một ánh mắt, Niếp
Ngân cửa trước đi vào.
Vừa muốn mở cửa thì từ bên ngoài cửa bị mạnh đẩy ra, Niếp Tích thất kinh
xông vào: "Cha, anh, chứng cớ không thấy!"
"Cái gì!"
Hai mắt Niếp Nhân Quân nhất thời mở tròn ra, Niếp Thâm đứng ở bên cửa sổ
cười khổ, Niếp Ngân tiến lên cầm cánh tay Niếp Tích: "Rốt cuộc sao lại thế
này!"
Ánh mắt Niếp Tích nhíu lại, nghiêm túc: "Em cũng không rõ lắm, lúc em đi về thì
Tu Nguyệt không thấy, lại nhìn USB trên máy tính cũng bị người lấy đi mất!"
(bó tay cái quan trọng vậy mà cx để đó, phải cầm ở trên người ms đúng)
"Isabella đâu?" Phản ứng đầu tên của Niếp Ngân chính là nghĩ tới bà.
Không đợi Niếp Tích nói, Niếp Ngân liền thấy Isabella loạng choạng đi tới, một
bàn tay giúp đỡ trên tường, một bàn tay xoa đầu, biểu tình thực hoảng hốt.
Niếp Ngân túm lấy cổ tay bà kéo vào phòng động tác rất mạnh và cứng rắn,
ánh mắt càng thêm cường ngạnh, gắt gao nhìn chằm chằm mặt Isabella: "Đã
xảy ra chuyện gì? Tu Nguyệt đâu? Chứng cớ đâu?"
Isabella bị khuôn mặt của hắn dọa sợ tới mức thanh tỉnh, kích động lắc đầu:
"Bác cái gì cũng không biết, lúc Niếp Tích trở về bác mới tỉnh lại, cậu ấy có thể
làm chứng."
“Này! Này! Các người rốt cuộc đang diễn cái gì vậy? Lần lượt đùa giỡn chúng
ta sao, thực vui vẻ phải không?" Niếp Nhân Hằng hiển nhiên đã thực không
kiên nhẫn.
Niếp Nhân Quân, Niếp Ngân, Niếp Tích đều không thể trả lời hắn, khuôn mặt
trầm thấp, cố gắng suy nghĩ cái gì đó.
"Tôi yêu cầu hiện tại lập tức phạt ba cha con Niếp Nhân Quân, ba người bọn
họ đùa giỡn chúng ta như vậy, quả thực đối với gia quy Niếp môn cực kì không
tôn trọng!" Nhìn thấy ba cha con họ không ra tiếng nào, Niếp Nhân Hằng đắc ý
càng thêm được một bậc lại muốn tiến một thước.
Vừa dứt lời, cửa lại bị đẩy ra, một bóng dáng ung béo từ ngoài cửa đi đến,
cuồng ngạo nhìn quét qua mỗi người trong phòng, trong người hắn lấy ra một
lọ thuốc, mở ra hai viên để vào trong lòng bàn tay, rồi sau đó giống như đang
do dư cái gì đó, sau đó hắn lại đổ ra nhiều viên nữa, tổng cộng tám viên thuốc
rồi bỏ vào miệng nuốt.
"Rawson!" Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn.
"Từng bước tiếp theo từng bước âm mưu, không phải là muốn đẩy tôi bức
đến tới nơi đây sao? Hiện tại tôi đến đây." Rawson nhìn chằm chằm Niếp
Ngân, cười sắc bén, chậm rãi đi thong thả đến bên cạnh Niếp Hoán, ra vẻ vô
tội nói: "Tôi tôn kính đại thiếu gia, tôi tôn kính chủ nhân, ngài lại hùa theo bọn
họ, giúp đỡ bọn họ đổ oan tội cho tôi vậy? Điều này làm cho cha cậu ở trên
thiên đàng sao mà an tâm được."
Niếp Hoán nhìn hắn, trong mắt đã dậy lên lửa giận, từ trong hàm răng oán hận
bài trừ: " Tên hỗn đản này, ông đã làm chuyện gì là rõ nhất."
Bên kia, Niếp Tích cầm khẩu súng thượng hạng, chỉ vào Rawson: "Tốt lắm, ông
đã dám đến, tôi sẽ khiến cho ông có biết vì sao chúng tôi bức ông tới đây."
Niếp Ngân cầm cánh tay Niếp Tích, vỗ vỗ đem cánh tay hắn cầm súng hạ
xuống: "Không nên xúc động."
Rawson thực khoa trương hai tay khua lên, lớn tiếng quát: "Giết tôi? Có thể.
Nhưng cậu vì sao muốn giết tôi? Chỉ là vì muốn che dấu tội ác ngập trời của
mình sao, để tôi thay cậu chịu tôi sao?"
Niếp ngân cắn chặt hàm răng, ánh mắt khiếp người, hắn biết rõ bây giờ chưa
thể giết Rawson, nếu giết hắn hì chân tướng sẽ không được làm rõ, giết người
này chỉ rước lấy phiền toái, các chưởng sự nhân đều như vậy, nói chưa rõ ràng
thì sẽ không dứt chuyện.
"Niếp Nhân Thế rõ ràng chính là ông giết, không chỉ có như thế, ông còn tự
mình mua vũ trang, tính nuốt diệt Niếp môn." Niếp Tích quát to một tiếng, sau
đó lôi Isabella ra, "Bác ấy là có thể làm chứng!"
"A? Phải không?" Rawson cười gian, nhìn Isabella.
Isabella vạn phần khủng hoảng, cái gì cũng không nói, sợ tới mức trốn sau
Niếp Ngân.
Giờ phút này, điện thoại Rawson vang lên, hắn nhìn thoáng qua dãy số, cười
càng thêm cuồng vọng, sau đó tiếp điện thoại: "Kêu vài vệ sĩ đắc lực nhanh
chóng đến phòng hội nghị lầu hai, người khác gắt gao bảo vệ cửa cho tôi.
Ngắt điện thoại, hắn cuồng vọng nói: "Ha ha ha, tôi khuyên các vị chưởng sự
nhân ròi đi, mặc kệ hợp không hợp quy củ nhưng hôm nay tôi nhất định phải
giết chết ba người bọn họ, để báo thù rửa hận cho chủ nhân!"