Trang chủ Thể loại Ngôn tình Niếp Môn

Chương 55: Một màn kịch liệt

Niếp Môn Ân Tầm 11559 chữ 2024-09-02 19:03

  Niếp Môn

  Lễ đường

  Không khí chết chóc tràn ngập lễ đường.

  Niếp Nhân Quân, Niếp Ngân, Niếp Tích ba người đàn ông này giống như bị

  nhốt vào một chiếc lồng, giam giữ ở giữa bầy thú dữ, mỗi một hơi thở dốc đề

  cực kỳ mạnh mẽ.

  Trừ người bên ngoài Niếp Môn thì người bên trong không ai dám động đậy, họ

  không nghĩ rằng mình đến buổi tang lễ này lại tham dự luôn cả một trận đấu

  trong gia tộc Niếp môn, càng sợ hãi hơn khi nghĩ mình sẽ bị liên lụy, bọn họ sợ

  hãi ép người vào góc tường.

  “Lựa chọn của các người đây sao? Nhìn qua đã biết là ngu xuẩn.” Isabella

  khoanh hai tay để trước ngực, đối mặt với cảnh tượng này bà ta không hề sợ

  hãi, ánh mắt thong dong và thản nhiên.

  “Có lẽ không tính là thông minh, nhưng đây là lựa chọn duy nhất.”Niếp Ngân

  cười lạnh nói, ánh mắt đầy sát khí.

  “Cậu phải biết rằng, các người cho dù chạy đến nơi nào, thì cũng không thể

  trốn khỏi bàn tay của Niếp môn, các người có ở đâu tôi cũng sẽ lục tung cả thế

  giới này tìm ra, nếu Niếp Môn muốn tìm người thì dễ như trở bàn tay.” Isabella

  tựa hồ khuyên bảo Niếp Ngân dừng tay, dù sao chuyện sát hại Niếp Nhân Thế

  cũng chưa rõ ngọn ngành.

  “Còn muốn nói tiếp chuyện phiến sao? Đàn bà đúng là một động vật phiền

  toái.” Niếp Nhân Hằng oán hận không kiên nhẫn, ở đằng sau rút súng ra.

  “ Pằng”

  Súng nhắm vào Niếp Tích, lại bị Niếp Tích bẻ gãy tay, hắn trong lòng rất tức tối.

  Niếp Tích xoay người một cái, viên đạn không bắn trúng hắn, hắn lấy từ trong

  áo ra một con dao găm, ánh mắt nhắm vào Niếp Nhân Hằng, phi nó, con dao

  găm bay về hướng Niếp Nhân Hằng.

  Tuy thân thể Niếp Nhân Hằng béo ú, nhưng lúc còn trẻ chịu nhiều huấn luyện nên bây giờ cũng không hoàn toàn vô dụng, chỉ thấy hắn né mạnh sang một

  bên, con dao găm bay qua áo hắn.

  Nhìn thấy một màn này, hắn vô tội giả ngốc cũng không được, mọi người đều

  hét chói tai, chạy ra khỏi cửa, nhóm đông đó chen chúc nhau đi ra, làm ngã

  Niếp Nhân Hằng. Những người khác cùng nhau ra khỏi Niếp môn, có thể lấy

  Niếp Nhân Hằng ra làm cái giương để nhìn vào, bọ họ không muốn thấy xung

  đột vũ khí.

  Cùng lúc đó, Niếp Nhân Hằng bảo vệ sĩ cùng Rawson quản gia đứng ở chờ

  bên ngoài xông vào.

  Niếp Nhân Hằng nhặt súng, giơ lên, ba người đàn ông trước mắt kia đã tìm

  chỗ trốn thân thật tốt, lấy cái bàn làm chướng ngại vật ra để đỡ đạn, Niếp Nhân

  Hằng hoàn toàn không cho là đúng.

  “Trốn sau cái bàn, để ta dùng sức nổ súng! Ta muốn hung thủ giết chết Niếp

  Nhân Thế biến thành tổ ong vò vẽ.” Niếp Nhân Hằng hung dữ lớn tiếng quát.

  Bọn chúng chĩa súng về cái bàn, liều mạng bắt đầu bắn. Tiếng súng vang lên,

  như mưa, vang vọng cả vườn uyển của Niếp Môn. Những người tham gia tang

  lễ đã trốn vào đồng hoang tìm xe của mình, rời khỏi nơi này, một hoàn cảnh hỗn

  loạn.

  May mà chiếc bàn làm bằng gỗ thật hơn nữa còn dùng da thật mà tạo thành

  nên bây giờ đạn không cách gì bắn thủng được (vãi ghế), nếu như là ghế bình

  thường thì đã sớm bị rách tả tơi, Niếp Nhân Quân núp ở phía sau khuôn mặt

  và đầu tóc vẫn như cũ, nhưng, hẳn kiên trì không được bao lâu.

  Niếp Tích tránh sau quan tài, nhìn tình cảnh của cha hắn xao động đi vài phần,

  hiện tại ai cũng không thể lao ra, nếu không toàn thân sẽ bị thủng lỗ chỗ, thật

  không may là hắn lại không mang theo súng.

  Đúng lúc này, có một người vỗ lưng Niếp Tích, hắn cảnh giác nhìn lại, nhận ra

  một mỹ nhân xinh đẹp, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô gái đó.

  “Tu Nguyệt! Sao cô ở trong này?” Niếp Tích vạn phần lo lắng và bên trong có

  chút kinh ngạc.

  Tu Nguyệt không để ý đến sự kinh ngạc của hắn, túm áo Niếp Tích, kéo lại

  nói.

  “ Lần này không tính sai”

  Cô đem một khẩu súng bạc lục đưa cho hắn, lo lắng rất nhiều nhưng vẫn trầm

  ổn bình tĩnh nói: “ Lấy tôi ra uy hiếp! Mau!”

  Niếp Tích nhìn qua khẩu súng, đôi mày kiếm nhíu lại, một người phụ nữ bảo

  vệ mình, đây là chuyện sỉ nhục nhất đời hắn, nhưng trước mắt tình thế bắt buộc,

  hắn chỉ làm cách này mới có thể an toàn cho mình và mọi người.

  “Anh đang đợi cái gì? Cha anh bên kia sắp chịu không được rồi!” Tu Nguyệt

  lo lắng nói lớn.

  Cô thật không hiểu Niếp Tích tại sao không muốn, hắn thậm chí tình nguyện bị

  đạn bắn, cũng không nguyện ý lấy mình ra uy hiếp, chỉ cần có cách khác dù

  nguy hiểm đến mấy chắc hắn cũng làm.

  Niếp Tích giãy dụa nhìn Tu Nguyệt, tức giận nói: “Nhưng đối với tôi như vậy

  cũng không phải là chuyện tốt.”

  Tu Nguyệt nở nụ cười quyến rũ: “ Mặc kệ thế nào, chỉ cần anh còn sống, với

  tôi là chuyện tốt.”

  Niếp Tích cúi đầu, nặng nề thở dài, nhưng đằng sau lại có tận ba khẩu súng

  đang bắn tới.

  “Tất cả dừng tay lại cho ta.” Hắn rống giận quát lên.

  Mọi người dừng nổ súng, nhìn về phía quan tài.

  Niếp Tích đứng dậy, đá nắp quan tài, nắp quan tài văng ra hiện ra nửa thi thể.

  Mọi người nhìn thấy Niếp Tích đùng ánh mắt cực kỳ ta ác nhìn chằm chằm

  Niếp Nhân Hằng, bên tay phải cầm một khẩu súng lục bạc, chĩa vào đầu Tu

  Nguyệt, cả người Tu Nguyệt run run, trên mặt cực kì hoảng sợ.

  “ Đừng nổ súng! Cứu tôi!” Tu Nguyệt phối hợp hô.

  “ Tất cả dừng tay! Tất cả dừng tay!” Âm thanh phát ra từ ngoài lễ đường,

  người đó chính là Niếp Nhân Nghĩa.

  Chuyện này đột nhiên xảy ra khiến Rawson luôn ở bên ngoài xem kịch cảm

  thấy có chút ngoài ý muốn, khôi phục lại vẻ mặt biểu tình.

  Sự việc này ngoài dự đoán của hắn, hắn cũng không tự mình đối phó với một

  nhà Niếp Ngân, Niếp Ngân ngẩn người một hồi, một lúc sau mới hiểu quan hệ

  của gia tộc Niếp môn, hắn hiểu nguyên nhân tại sao Niếp Nhân Hằng luôn

  mang theo vệ sĩ bên người.

  Niếp Tích làm vậy tất nhiên sẽ chọc giận tới Niếp Nhân Nghĩa làm hắn oán hận

  bọn họ hơn, hắn đắc ý cười lạnh một tiếng.

  Mà trước mắt hắn là Niếp Hoán đang ngồi trên xe lăn, mắt nhận ra phản ứng

  của Rawson, ánh mắt hiện lên chút ảm đạm.

  “A? Đây không phải là con dâu của Niếp Nhân Nghĩa sao? Con dâu của ông

  thật là xinh đẹp.” Niếp Nhân Hằng khen ngợi, ánh mắt mê đắm nhìn Tu Nguyệt,

  chậm chậm nói.

  Nhưng hắn cũng không dừng lại, giơ súng về phía Niếp Tích chuẩn bị bắn.

  “Ông điên rồi sao?” Niếp Nhân Nghĩa vừa nói vừa phẫn nộ hạ thấp cánh tay

  Niếp Nhân Hằng xuống, con dâu của hắn đang ở một bên không ngừng rên rỉ

  cầu xin Niếp Tích.

  “Niếp Tích, cậu thả con dâu tôi ra rồi từ từ nói chuyện.” Niếp Nhân Nghĩa nói

  với Niếp Tích, ánh mắt bối rối.

  “Thử!” Niếp Tích không để ý lời nói của hắn, bất đắc dĩ lắc đầu, kì thật hắn

  cũng không muốn nói nhiều, hắn không muốn hành động của mình sẽ mang tới

  ấn tượng sâu sắc với người khác.

  “ Rốt cuộc cậu muốn thế nào?” Niếp Nhân Nghĩa thấy Niếp Tích không để ý

  đến mình, trong lòng hắn vô cùng xao động.

  “ Rời đi” Niếp Tích thản nhiên nói ra hai chữ.

  “ Cứu con, cha, nhất định phải cứu con, tính mạng con không đáng gì, nhưng

  không thể liên lụy tới đứa bé, không thể chết cả hai mạng người được.” Tu

  Nguyệt nói thêm vào rất hiên ngang lẫm liệt.

  Hắn nghe xong lời của cô, mờ mịt nhìn bụng Tu Nguyệt, lại nhìn vào đôi mắt

  cô: “ Nhưng mà, chúng ta không phải…”

  Niếp Nhân Nghĩa nghe thấy lời này, mồm há hốc, ánh mắt mở ra như chuông

  đồng. Tôn tử của mình còn chưa được sinh ra mà đã chết rồi, không được.

  “Được, được, Niếp Tích, trước mắt chỉ cần cậu thả Tu Nguyệt ra, chúng ta cái

  gì cũng có thể thương lượng được, tôi cam đoan!” Niếp Nhân Nghĩa thề son

  sắt với Niếp Tích.

  “ Thả hắn đi? Đây là phản đồ lớn của Niếp môn từ trước tới nay, tôi thấy ông

  điên rồi” Niếp Nhân Hằng giơ súng trong tay lên.

  Niếp Nhân Nghĩa chặn trước họng súng hắn, hổn hển nhìn chằm chằm Niếp

  Nhân Hằng: “ Không được nổ súng! Hôm nay tha cho bọn họ đi, sẽ không vẫn

  đề gì đâu? Hiện tại tình huống này xảy ra ông phải nhường tôi, nếu không Niếp

  Nhân Nghĩa này cho dù có liều mạng cũng sẽ bảo vệ Tu Nguyệt tới cùng, thế

  lực của tôi cũng sẽ đối nghịch với ông.”

  Niếp Nhân Hằng do dự, vẻ mặt âm tà nhìn Niếp Nhân Nghĩa, ngay sau đó hắn

  bật cười: “Ha ha ha ha, chỉ mình ông, có thể làm gì tôi?”

  Sau đó, hắn đẩy Niếp Nhân Nghĩa ra.

  “ Hắn đâu rồi? Hắn chạy đâu mắt rồi?”

  “ Cha đừng nổ súng! Đừng! Trước tiên đừng nổ súng!”

  Ngoài cửa.

  Một âm thanh truyền vào làm cho hắn táo loạn, và một việc làm cho hắn càng

  loạn hơn.

  Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Niếp Ngân một bàn tay cầm tóc Niếp

  Nhiên, tay kia dùng súng để vào đầu hắn, theo ánh sáng dần hiện ra.

  Nhìn thấy con mình bị Niếp Ngân giữ lấy, Niếp Nhân Hằng bỏ súng xuồng, vội vàng chạy khỏi lễ đường, phẫn nộ nhìn chằm chằm Niếp Ngân.

  Niếp Ngân cầm súng chĩa vào hắn, ý bảo hắn không được đi tới.

  “Mày… Mày là tên ti bỉ, mày trà trộn theo đám đông kia đi ra đúng không?”Lúc

  này hàm răng Niếp Nhân Hằng cắm chắt kêu thành tiếng ken két.

  Niếp Ngân cười lạnh nói một tiếng: “Đừng vội vàng không thì súng của ông

  sẽ rớt xuống đấy.”

  Khi nói chuyện, Niếp Nhiên muốn giãy khỏi người Niếp Ngân, ra sức giãy,

  nhưng cánh tay Niếp Ngân rắn như sắt túm lấy tóc hắn, hắn giãy không ra, Niếp

  Ngân thấy hắn kháng cự,dùng súng bắn vào người hắn.

  “ Không được làm bậy!”Niếp Nhân Hằng la lớn, âm thanh lo lắng giống hệt

  Niếp Nhân Nghĩa vừa rồi.

  Niếp Ngân tà mị nhìn chằm chằm Niếp Nhân Hằng, hàn khí bức người nói:

  “Ông làm bậy lâu như vậy rồi, tôi cũng muốn làm bậy một lần.

  Khuôn mặt Niếp Nhân Hằng vặn vẹo, cánh tay cầm súng run run, gân xanh nổi

  lên, khuôn mặt phức tạp che dấu không được.

  “Mày phải biết rằng, cho dù hôm nay chúng tao tha cho chúng mày, nhưng vận

  mệnh của chúng mày cũng không thể thay đổi được đâu.”

  Khuôn mặt Niếp Ngân lộ ra cuộng ngạo, nụ cười sắc bén làm cho người ta

  rét run; “ Tôi muốn nhìn xem, đến cuối cùng mệnh các người dài hơn hay mệnh

  tôi dài hơn.” Sau đó hắn ban ra một mệnh lệnh: “Đưa cha tôi lên xe.”

  Niếp Nhân Quân chỉnh lại quần áo, khóe miệp hạ xuống, tràn đầy phẫn hận

  nộ tràn vào trong không khí nhìn mọi người, sau đó đi lướt qua.

  Niếp Tích thì đi theo sau dùng súng bảo vệ hắn, Tu Nguyệt cũng đứng dậy ở

  giữa hai người và vẫn bị Niếp Tích giữ lấy như cũ.

  Niếp Tích không kiên nhẫn, ôm cổ của cô làm bộ dùng súng chĩa vào đầu cô,

  thấp giọng ở bên tai cô nói; “Tiểu thư của tôi, còn muốn sao nữa.”

  Khuôn mặt Tu Nguyệt vẫn kích động như cũ: “Dẫn tôi đi cùng.”

  “Không được, tuyệt đối không được, như vậy sẽ rất nhiều chuyện phiền toái.”

  Đôi mắt thanh tú của Tu Nguyệt tỏ ra phẫn ý, cô lấy tay nhéo ở đằng sau Niếp

  Tích một cái: “Phải dẫn tôi đi, tôi phát hiện ra một bí mật, vốn nghĩ chuyện này là

  chuyện nhỏ, nhưng nghĩ lại đối với các người lại là một bí mật.”

Danh sách chương
Cài đặt
QR
Lưu tủ
Quay lại
Bình luận