Trang chủ Thể loại Ngôn tình Tình Đắng

Chương 629: Vỡ nước ối, sắp sinh (1)

Tình Đắng Thiên Hạ Thái Bình 77 8318 chữ 2024-09-02 20:19

   “Cháu không đi, cháu chỉ muốn được ăn một bữa cơm với cô ấy, được nhìn thấy cô ấy một chút thôi.”

  Ông cụ Thẩm cố ý trầm mặt xuống, “Cái thằng cứng đầu này, NoAn Noãn đã không muốn nhìn thấy cháu, cháu còn không mau đi đi, nếu cháu mà không đi, ông sẽ không khách khí với cháu đâu đấy.” “Ai đuổi cháu cũng không đi.” “Cháu! Được lắm! Xem ra lần trước bác hai nó còn chưa đánh cháu đến mức biết sợ đâu nhỉ, gậy của ông cũng tương đương với roi của bác hai đấy nhé.” Ông cụ Thẩm nói không nể nang tí nào, ông cụ giơ ngang cây gậy đánh mạnh vào lưng hắn

  Một tiếng vang trầm nặng vang lên, Mạc Trọng Huy đau đến mức lông mày cau lại

  Ông cụ Thẩm đau lòng lắm, nhưng đáng tiếc con nhóc nhà ông cụ rất cố chấp, muốn diễn khổ nhục kế cũng phải diễn sao cho giống một chút

  “Có đi không? Cháu có đi không hả?” “Không đi, có đánh chết cháu cũng không đi

  An Noãn chỉ cảm thấy buồn cười, hai người này giây trước còn đang đánh cờ vui vẻ, giây sau đã diễn một màn này

  Cô lạnh lùng nhìn bọn họ, xem bọn họ làm sao diễn tiếp

  “Không đi đúng không, ông cũng không tin không đánh cho cháu sợ được.” Ông cụ Thẩm cắn răng, lại quất thêm một gậy nữa

  Ba người bác gái đều chạy tới khuyên

  “Ba, ba đừng đánh nữa, vết thương trên lưng thằng bé mới khép miệng, lại đánh lần này thì bị toác ra mất.”

  Nhưng, chiếc áo sơ mi trắng của Mạc Trọng Huy đã bị máu nhuộm đỏ

  Tiết Ngọc Lan nhíu mày, bà chỉ tay vào vết máu rồi nói với An Noãn: “NoAn Noãn, cháu nhìn xem, vết thương bị vỡ ra rồi, cháu mau khuyên ông ngoại đi, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn đấy.” An Noãn lạnh lùng nhìn ông cụ Thẩm, cô nói thản nhiên, “Ông ngoại, ông tiếp tục đánh đi ạ, cháu đang nhìn đây.” Ông cụ Thẩm trợn mắt, không thể nào diễn tiếp được nữa

  Ông cụ Thẩm ném gây sang một bên, nói to: “Con nhóc này, cháu thật sự không đau lòng một chút nào sao? Chuyện cũng qua lâu như vậy rồi, cũng đánh thằng bé hai lần rồi mà còn chưa nguôi giận? Nếu không chính cháu tự đánh đi, đánh tới khi cháu hài lòng mới thôi

  Chẳng lẽ lại chờ đứa trẻ ra đời rồi mà hai đứa còn chưa tốt đẹp được à?”

  “Từ giây phút anh ta ly hôn với cháu trở đi, cháu đã nghĩ không muốn tái hợp với anh ta nữa rồi, cho dù mọi người có làm cái gì, là ai tới khuyên, thì cháu cũng đã quyết định rồi

  Đoạn tình cảm này làm cho cháu mình đầy thương tích, cháu thật sự sợ lắm

  Mình cháu đau, bị tổn thương thì cũng chịu, nhưng giờ cháu đã có con, cháu nhất định phải cho nó một cuộc sống bình yên

  Cháu không muốn tiếp tục tình cảm này nữa, không muốn ân oán của hai nhà Thẩm Mạc liên lụy đến đứa trẻ vô tội này.”

  Mạc Trọng Huy nắm chặt tay cô, hắn hứa chắc nịch: “An Noãn, anh sẽ bảo vệ em và con của chúng ta, sẽ không để cho đứa bé phải chịu một chút tổn thương nào.” An Noãn cười lạnh, “Anh đã từng hứa với tôi vô số lần, nhưng tôi vẫn thương tích chồng chất đấy thôi

  Ly hôn với anh rồi, tôi đã suy nghĩ rất nhiều

  Đứa bé đầu tiên là vật hi sinh cho tình cảm của tôi và anh

  Còn đứa bé này, chỉ có chúng ta tách nhau ra, nó mới có thể khỏe mạnh trưởng thành

  Mạc Trọng Huy, tôi van xin anh đây, chúng ta dừng ở đây đi

  Anh khiến tôi thất nghiệp, tôi nhận

  Còn giờ xin anh hãy buông tha hai mẹ con chúng tôi, coi như tôi xin anh đấy được không?”

  Nói xong, An Noãn đi thẳng lên lầu

  Dường như cô nghe được có người ở phía sau khẽ gọi tên cô, nhưng cô nghe không rõ

  An Noãn đưa tay sờ bụng mình, đứa bé rất yên tĩnh, giây phút này, cô tin tưởng vững chắc rằng mình đã không làm sai

  An Noãn đi rồi, dưới nhà mới bắt đầu nói chuyện, Đậu Nhã Quyên phàn nàn ông cụ Thẩm

  “Ba, sao ba có thể ra tay nặng như vậy ạ? Ba nhìn xem, vết thương trên người thằng bé lại bị vỡ ra rồi đây này.” Ông cụ Thẩm nhíu mày, “Ba cũng có muốn đâu, còn không phải là ba muốn con nhóc đấy đau lòng à? Làm sao mà biết...” Ông cụ Thẩm than thở nhưng không tiếp tục, chỉ nói: “Gọi bác sĩ tới đây đi.” Bờ môi Mạc Trọng Huy tím ngắt, nhưng hắn vẫn nói: “Ông ngoại, cháu không sao, vừa rồi cảm ơn ông.” “Cái thằng bé này, không phải cháu cố tình để ông khó chịu đấy chứ? Ngoan, mau nằm xuống, để bác gái bôi thuốc cho.” Mạc Trọng Huy cố gắng mỉm cười, “Không cần đâu ạ, tự cháu đến bệnh viện một chuyến là ổn thôi.” “Không được, trước tiên cần phải bồi ít thuốc đã.” Đậu Nhã Quyên nói rồi chạy đi lấy hòm thuốc

  Tiết Ngọc Lan và Miêu Dung giúp Mạc Trọng Huy cởi áo sơ mi, trên lưng hắn be bét đầy những vết thương vừa mới khép lại, nhìn thấy mà giật mình

  Bị cây gậy của ông cụ Thẩm quất cho hai cái, mấy vết thương bị vỡ ra, càng để cho người khác không đành lòng nhìn thẳng

  “Thằng bé này bị thương ở nhà ta biết bao nhiêu lần.” Đậu Nhã Quyên vừa giúp hắn bôi thuốc, vừa đau lòng rơm rớm nước mắt

  “Để mẹ cháu mà thấy được cái này thì bà ấy phải đau lòng lắm.” Mạc Trọng Huy tự giễu, “Bà ấy sẽ không đau lòng vì cháu đâu ạ.” “Thằng bé đáng thương.” Đậu Nhã Quyên nghẹn ngào, “Huy à, cháu yên tâm đi, chỉ cần có bác ở đây, ngày nào bác cũng sẽ lải nhải bên tai NoAn Noãn.” Mạc Trọng Huy mấp máy môi, nụ cười trên miệng có phần đắng chát

  “Huy, vẫn nên gọi bác sĩ tới nhà băng bó cho cháu đi, nếu không vết thương rất dễ bị nhiễm trùng đấy.” “Bác gái, không cần đâu ạ, tự cháu sẽ đến bệnh viện.” Ông cụ Thẩm nặng nề nói: “Để tài xế đưa cháu đến bệnh viện đi

  Đều do ông ngoại không tốt, ra tay quá nặng.”

  Mạc Trọng Huy lắc đầu, “Ông ngoại, không trách ông được ạ, ông có thể tha thứ cho cháu, cháu đã rất cảm kích rồi

  Cháu còn tưởng là ai trong nhà ta cũng đều sẽ ghét cháu, và con đường cháu theo đuổi lại NoAn Noãn để cô ấy trở về với cháu sẽ rất gian khổ, nhưng cháu rất cảm ơn vì có mọi người, để cháu không còn cô đơn nữa

  Cho dù bây giờ An Noãn có ghét cháu đến thế nào, cháu cũng đều sẽ không bỏ rơi cô ấy đâu ạ.” Ba người bác gái đều dụi mắt, ánh mắt ông cụ Thẩm cũng hơi nhòe đi

  “Tính tình NoAn Noãn chẳng giống mẹ nó tí nào, mẹ nó dịu dàng ngoan ngoãn và mềm lòng hơn nó nhiều, nó hoàn toàn được di truyền từ ba nó, cũng bướng bỉnh y như thế.” “Ông ngoại, không trách cô ấy được ạ, là cháu đã làm sai trước.”

  Ông cụ Thẩm hít sâu một hơi, nhẹ nhàng vỗ vai hắn, nói thật lòng, “Cháu trai, giống như cháu nói vậy, cháu không cô đơn trên con đường này đầu, chúng ta đều sẽ đứng về phía cháu

  Vì đứa trẻ, xin cháu đừng nên từ bỏ.”

  Mạc Trọng Huy thoa ít thuốc đơn giản rồi rời khỏi nhà họ Thẩm

  Ông cụ Thẩm liên tục căn dặn hắn nhất định phải đến bệnh viện, Mạc Trọng Huy cũng đồng ý

  Nhưng khi lái xe đi, hắn không đến bệnh viện mà quay trở về nhà họ Mạc.

  Đường Tỉnh Vi đang ngồi một mình trong phòng khách, trong tay cầm một cuốn ảnh album cũ, lật xem.

  Cuốn album cũ này đã được nhiều năm rồi, trong đó có ảnh chụp của bà và Mạc Bình Sơn, cả ảnh chụp lúc bé của Mạc Trọng Huy nữa

  Khi còn bé Mạc Trọng Huy đã là đứa bé rất ít nói, hắn thường ôm lấy quyển sách ngồi một mình

  nơi ít người

  Có lẽ bởi vì từ nhỏ hắn đã không có bạn bè gì, chỉ có Hà Tư Nghiên luôn quấn lấy, thời gian dần trôi qua, mấy đứa trẻ lớn lên, hai người đã coi đấy chính là tình yêu

  Nhưng chút tình cảm đó cũng khiến hai người phải bỏ ra cái giá quá đau đớn và thê thảm, chuyện xảy ra lúc đó là do một tay chồng bà ta bày ra

  Lúc ấy Mạc Bình Sơn chỉ nói muốn tìm người đến dạy dỗ Hà Tư Nghiên, lại không nghĩ rằng hôm đó Mạc Trọng Huy cũng đang ở bên cạnh Hà Tư Nghiên

  Mấy tên sát thủ không biết thân phận của hắn, nên trong lúc đánh nhau lại muốn ra tay với hắn, Hà Tư Nghiên thay hắn cản một dao, cũng bởi vậy mà mất mạng.

  Hà Tư Nghiên dùng mạng của mình để đổi lấy con trai bà ta khiến Mạc Trọng Huy luôn nghĩ rằng cái chết của Hà Tư Nghiên là do hắn gây ra

  Những năm sống ở Giang Thành, hắn để Hà Tư Kỳ bên cạnh mình, mỗi ngày nhìn thấy cặp mắt trông cực kỳ giống Hà Tư Nghiên kia nhất định làm hắn rất khó chịu.

Danh sách chương
Cài đặt
QR
Lưu tủ
Quay lại
Bình luận