Trang chủ Thể loại Ngôn tình Tổng Tài, Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 250

  Tôi đi thằng vào phòng vệ

  sinh, lúc đi ra thì Mạc Hạnh

  Nguyên đã được chuyền đến

  phòng bệnh bình thường.

  Sau khi thuốc mê hết tác

  dụng, Mạc Hạnh Nguyên tỉnh dậy,

  sắc mặt tái mét, đờ đẫn vài giây khi

  nằm trên giường bệnh.

  Nhìn thấy Lâm Uyên và Mạc

  Đình Sinh đều ð đó, cô ta mờ

  miệng, giọng nói có chút trầm thấp

  à khàn khàn: “Cha mẹ, sao con lại

  ở đây?”

  Lâm Uyên kéo cô ta và nói:

  “Con bị thương, là tổng giám đốc

  Phó đưa con tới đây.”

  Mạc Hạnh Nguyên sững sờ,

  có lẽ đang nghĩ đến những gì đã

  xảy ra với mình trước đó.

  Cô ta nhìn quanh phòng bệnh

  và thấy Phó Thắng Nam, đột nhiên

  hai mắt cô ta đỏ lên, nhìn Phó

  Thắng Nam và khàn giọng nói:

  “Anh Thắng Nam, em đau quá.”

  Vừa nói xong, nước mắt cũng

  kịp chảy ra, vừa ủy khuất vừa đáng

  thương đưa tay về phía Phó Thắng

  Nam, định kéo Phó Thắng Nam lại,

  nhưng cô ta vừa cử động thì đã

  động tới miệng vết thương khiến

  cô ta khẽ kêu lên một tiếng.

  Phó Thắng Nam bước lên

  trước đỡ cô ta, trầm giọng nói: “Em

  vừa mới phẫu thuật xong, đừng vội

  di chuyền.”

  Mạc Hạnh Nguyên chộp lấy

  tay của anh, ánh mắt hung hăng

  hướng về tôi rồi mờ miệng nói:

  “Anh Thắng Nam, là Thẩm Xuân

  Hinh, cô ta muốn giết em, cô ta

  muốn giết em, người phụ nữ này

  thật đáng sợ, anh đừng ở bên cạnh

  cô ta, cô ta thật sự đáng sợ,”

  Nói xong, cô ta lại chỉ tay về

  phía tôi và hét lên: “Cút đi, đừng ở

  đây, tôi không muốn nhìn thấy cô,

  cô đi đi.”

  Tôi mím môi nhìn cô ta, vẻ mặt

  vẫn không có chút biểu cảm, ánh

  mắt dừng lại trên người Phó Thắng

  Nam, cô ta đang dựa vào người

  anh, bỗng nhiên cơn đau nhói

  trong tim bắt đầu lan rộng ra trong

  lồng ngực của tôi.

  Cô ta nhìn Lâm Uyên và Mạc

  Đình Sinh, cao giọng nói: “Cha mẹ,

  con muốn kiện cô ta, cô ta cố ý gây

  thương tích, con muốn kiện cô ta!”

  Sau đó, cô ta lại nhìn xung

  quanh để tìm điện thoại di động

  của mình.

  Không biết tại sao Lâm Uyên

  và Mạc Đình Sinh lại không cầm

  điện thoại di động lên mà lại nhìn

  cô ta, rồi lại nhìn tôi với ánh mắt

  phức tạp.

  Phó Thắng Nam cũng không

  mờỡ miệng, chỉ để cô ta tự tìm điện

  thoại rồi tự ấn ba số.

  “Alo, đồn công an đúng

  không? Tôi muốn báo án, có người

  cố ý gây thương tích, bị thương

  nặng.”

  Sau đó cô ta nhanh chóng

  báo địa chỉ.

  Tôi nhìn Phó Thắng Nam và

  thấy khuôn mặt anh trở nên ảm

  đạm, nhưng vẫn không nói lời nào.

  Trịnh Tuấn Anh nhìn tôi và hơi

  khựng lại: “Đi thôi, tôi sẽ đưa cô

  về.

  Tôi mím môi, thð ø nói: “Tôi sẽ

  đợi công an đến.”

  Trịnh Tuấn Anh cau mày: “Có

  Thắng Nam ở đây, cậu ấy sẽ giải

  quyết mọi chuyện, đi thôi, tôi đưa

  cô về.”

  Tôi cười khẩy, ánh mắt vẫn

  nhìn về phía Phó Thắng Nam: “Vậy

  nếu tôi rời đi là có thể trốn tránh tội

  lỗi sao?”

  Trịnh Tuấn Anh ngừng nói, ánh

  mắt dừng lại trên người Phó Thắng

  Nam, chờ anh mờ miệng, nhưng

  Phó Thắng Nam lại không hề có ý

  kiến gì.

  Không lâu sau, có hai người

  mặc đồng phục công an đi đến,

  nhìn thấy những người trong

  phòng bệnh, cả hai đều ngần

  người ra.

  Suy cho cùng thì đây đều là

  những nhân vật có tầm ảnh hưởng

  lớn ở thủ đô, và có lẽ không lạ khi

  họ xuất hiện trên các mặt báo.

  Hai người đàn ông trẻ tuổi

  bước đến giường của Mạc Hạnh

  Nguyên và nói: “Cô Hạnh Nguyên,

  có phải vừa rồi cô đã báo công an

  không?”

  Bên trong phòng bệnh quá

  yên tĩnh, Mạc Hạnh Nguyên có vẻ

  hơi kinh ngạc khi nhìn thái độ của

  Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh, tại

  sao từ đầu đến cuối họ đều không

  nói một lời?

  Nhưng cô ta không nghĩ

  nhiều, chỉ nhìn tôi rồi chỉ tay về

  phía tôi và nói: “Là cô ta, tôi muốn

  kiện cô ta tội cố ý giết người.”

  Hai công an nhìn tôi, đi đến

  trước mặt tôi và nói: “Cô gì ơi, mời

  cô đi với chúng tôi một chuyến.”

  “Không phải cô ấy. Đồng chí

  công an không phải cô ấy. Tôi có

  thể làm chứng rằng cô chủ của

  chúng tôi không giết người.”

  Không biết dì Triệu đến từ lúc nào,

  bà ấy đứng trước mặt tôi và nhìn

  hai người họ nói: “Đồng chí công

  an, cô chủ của chúng tôi không

  giêt người, các người bắt sai người rồi.

  Mạc Hạnh Nguyên cười khẩy:

  “Không phải cô ta? Không phải cô

  ta thì chẳng lẽ tôi tự đâm mình bị

  thương sao?”

  Dì Triệu trừng mắt nhìn cô ta

  và hét lên: “Chính cô tự làm tồn

  thương mình. Cô cố tình hãm hại

  cô chủ của chúng tôi.”

  Mạc Hạnh Nguyên không ngờ

  lại bị cắn lại, tức giận trừng mắt

  nhìn dì Triệu: “Bà ngậm máu phun

  người.” Sau đó lại nhìn Phó Thắng

  Nam: “Anh Thắng Nam, anh nhìn

  thấy rồi đúng không? Cô ta đâm

  em, anh nhìn thấy rồi đúng

  không?”

  Cô ta hơi kích động, nói: “Còn

  có cô Bảo Hân nữa, cô ấy cũng ở

  đó, cô ấy có thể làm chứng cho tôi.

  Cô ta lấy điện thoại di động

  vội vàng gọi cho Phó Bảo Hân thì

  bỗng nhiên điện thoại vang lên bên

  ngoài hành lang.

  Phó Bảo Hân đến bệnh viện

  ngay từ đầu, nhưng bà ấy luôn ở

  trong hành lang, bây giờ Mạc Hạnh

  Nguyên gọi nên bà ấy phải đi ra,

  nhíu mày nhìn những người ở trong

  phòng bệnh.

  Mạc Hạnh Nguyên kích động

  khi nhìn thấy bà ấy: “Cô ơi, cô nói

  với công an đi, là Thẩm Xuân Hinh

  muốn giết cháu. Cô đã nhìn thấy,

  nói cho công an biết đi, được

  không ạ?”

  Phó Bảo Hân nhìn về hướng

  Phó Thắng Nam, sắc mặt Phó

  Thắng Nam khá u ám, đôi mắt

  thâm thúy không nhìn ra được cảm

  xúc gì.

  Bà ấy liếc mắt nhìn tôi, hơi

  nhíu mày rồi nhàn nhạt nói: “Lúc

  đó cô đang ở trong phòng ngủ,

  cũng không biết chuyện gì xảy ra.

  Lúc đi ra thì cháu đã được Thắng

  Nam đưa lên xe cấp cứu rồi.”

  Mạc Hạnh Nguyên nhìn bà ấy

  một cách hoài nghi, có chút suy

  sụp: “Cô, rõ ràng cô đã nhìn thấy,

  tại sao lại không nói cho bọn họ

  biết?”

  Công an có chút lúng túng,

  nhất thời không biết tình hình cụ

  thể là như thế nào.

  Mạc Hạnh Nguyên kéo Phó

  Thắng Nam, đôi mắt đỏ bừng:

  “Anh Thắng Nam, anh đã tận mắt

  nhìn thấy, anh nói với bọn họ đi, là

  Thẩm Xuân Hinh muốn giết em,

  anh mau nói đi.”

  Phó Thắng Nam mím môi

  không mờ miệng, nhưng đôi mắt

  đen nhánh lại rơi vào trên người tôi,

  sâu xa đến đáng sợ.

  Phó Thắng Nam không nói

  chuyện, nhất thời trong phòng

  bệnh cũng có chút ngượng ngùng,

  nhất là hai vị công an, người trong

  phòng này đều là tai to mặt lớn,

  bọn họ thật sự không biết phải làm sao.

  Sau khi dừng lại một chút, một

  công an nhìn tôi và nói: “Thưa cô,

  cô đi cùng với chúng tôi một

  chuyến đề lấy lời khai, tình hình cụ

  thể như thế nào thì chờ chúng tôi

  điều tra rõ ràng thôi.”

  Tôi gật đầu, dì Triệu có chút

  kích động ngăn bọn họ lại, nói:

  “Các người không có chứng cứ thì

  không thể bắt cô chủ của chúng

  tôi đi được. Chỉ dựa vào lời nói của

  một người như cô ta, đây là cách

  các người phá án sao?”

  Tôi thờ dài, trong lòng biết rõ

  dì Triệu lo lắng sau khi tôi đến đồn

  công an thì sẽ lưu lại hồ sơ vụ án,

  điều này sẽ không tốt cho tôi.

  Tôi nói: “Dì Triệu, không sao

  đâu. Cháu đi với bọn họ một

  chuyến là được, dì yên tâm đi

  không có việc gì đâu.”

  Tôi đi thằng ra ngoài phòng

  bệnh, từ lúc động tay với Mạc

  Hạnh Nguyên, tôi chưa bao gið

  nghĩ rằng mình có thể trốn thoát.

  “Không phải cô ấy.” Tôi đi đến

  cửa phòng, Phó Thắng Nam im

  lặng nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng.

  Tôi sửng sốt, theo bản năng

  quay đầu lại.

  Có lẽ Mạc Hạnh Nguyên

  không ngờ anh lại nói như vậy, đôi

  mắt cô ta mờ to, nhìn Phó Thắng

  Nam với ánh mắt không thể tin

  được rồi hét lên: “Phó Thắng Nam,

  sao anh có thể làm như vậy? Anh

  có biết mình đang làm gì không?”

  Ngạc nhiên, không chỉ Mạc

  Hạnh Nguyên, mà cả Phó Bảo Hân.

  Bà ấy nheo mắt, đôi môi mỏng

  khẽ mím chặt.

  “Không logic cho lắm. Cô

  Hạnh Nguyên gặp chuyện ở nhà

  tôi, đêm hôm khuya khoắt một

  người ngoài như cô ấy đến nhà tôi

  làm gì? Nếu vợ tôi cố ý gây thương

  tích cho cô ấy, sao có thể chọn

  một cách thức rõ ràng như vậy

  được? Khi tôi đến, cán dao đang

  nằm trong tay cô Hạnh Nguyên.”

Danh sách chương
Cài đặt
QR
Lưu tủ
Quay lại
Bình luận