Trang chủ Thể loại Khoa huyễn Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 343: Nước miếng

  NG

  Nhìn một hồi, Du Tiểu Mặc cÅ©ng hết hứng thú luôn, tuy thù lao tứ đại gia tộc trả không thấp, nhưng ai cÅ©ng đoán được, nếu không phải là cường giả Hoàng cảnh trở lên, thì có tới đó cÅ©ng chỉ làm pháo hôi.

  Nhưng vẫn có không ít người bị hấp dẫn, trong đó phải kể đến đội hình xếp hàng dài sọc phía trước điểm báo danh cá»§a Đằng gia. Ít nhất là Bách Lý gia và Đồng gia, thù lao họ đưa ra không cao không tấp, khó mà hấp dẫn được người khác.

  Đội ngÅ© xếp hàng đến truyền tống trận không dài lắm, chẳng bao lâu sau đã đến lượt bọn họ. Nộp phí truyền tống xong, người phụ trách mới truyền tống họ ra khỏi Viêm thành.

  Điểm kết nối khác cá»§a truyền tống trận là một thành trấn duy nhất nằm gần biển Vô Tận, phải xuyên qua vạn dặm thâm sÆ¡n mới tới nÆ¡i, nhưng các thế lá»±c cá»§a Viêm thành có qua lại với thành trấn kia, cho nên sau khi tứ đại gia tộc tới nÆ¡i, sẽ phải đàm phán với họ.

  Mái ngói và phòng ốc nÆ¡i này đều mang một màu xanh, dòng người vội vàng qua lại, khắp nÆ¡i đều bị bầu không khí căng thẳng bao phá»§, nÆ¡i này chính là Vô Tận trấn, tên được lấy theo biển Vô Tận.

  Đứng trên đường, Du Tiểu Mặc hít vào một hÆ¡i thật sâu. Bầu không khí ở đây còn căng thẳng hÆ¡n cả Viêm thành nữa, khắp nÆ¡i đều có người thảo luận về linh mạch, chỉ là chẳng ai nhắc tới trọng điểm, ví dụ như vị trí phát hiện linh mạch ở biển Vô Tận, gần như không ai nói đến.

  Chỉ là bọn họ có nói đến điểm dừng chân cá»§a các thế lá»±c ở Viêm Thành, mà thế lá»±c khắp nÆ¡i ở Vô Tận trấn nữa.

  “Bây giờ chúng ta đi đâu đây?” Du Tiểu Mặc nghiêng về một phía, vừa nhìn Lăng Tiêu.

  Lăng Tiêu nói: “Trước tiên cứ đi nghe ngóng tin tức đã.”

  Du Tiểu Mặc ‘À’ một tiếng, muốn nghe ngóng tin tức, đương nhiên là phải tới nÆ¡i có nhiều người. Tá»­u lâu ở Vô Tận trấn có chút cÅ© kÄ©, không tràn ngập bầu không phí xa hoa như ở Viêm thành, còn chưa tiền vào, hai người đã nghe được tiếng nói chuyện ồn ào, bên trong còn chen chúc hÆ¡n cả Viêm thành, bàn nào cÅ©ng có người ngồi kín, chẳng thừa một cái ghế.

  Du Tiểu Mặc vừa đi vào đã phải lui ra, hắn không kén chọn, nhưng hắn cÅ©ng rất thích sạch sẽ. Hai người đành phải tìm tá»­u lâu khác, cuối cùng dừng chân lại ở tá»­u lâu đắt tiền nhất Vô Tận trấn mới tìm được chỗ trống, bởi vì đắt, mà người nÆ¡i này chẳng giàu có gì cho cam, cho nên không chen chúc như những nÆ¡i khác. Tiểu nhị lập tức ân cần chạy ra với một bình trà nóng, “Hai vị khách quan, có muốn gọi món gì không ạ?”

  Du Tiểu Mặc thuận miệng nói: “Có thá»±c đơn không?”

  Tiểu nhị sảng khoái đáp: “Có, khách quan chờ một lát, tiểu nhân sẽ mang tới ngay.”

  Du Tiểu Mặc bất ngờ, hắn chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi, vậy mà cÅ©ng có, nền văn minh cá»§a thế giới này trong mắt hắn chẳng khác gì cổ đại, cho nên căn bản là hắn chẳng hy vọng mấy món đồ như thá»±c đơn xuất hiện. Sau đó, quả thật đã thấy tiểu nhị cầm thá»±c đơn tới. Thá»±c đơn là một miếng gỗ, lớn bằng hai bàn tay cá»§a người trưởng thành, bên trên còn khắc những món ăn mà nÆ¡i đây có, cỡ chữ hÆ¡i nhỏ, nhưng vẫn nhìn rõ, bên cạnh tên món ăn, là giá, cÅ©ng như hiện đại.

  Du Tiểu Mặc xem một lượt, hai mắt trợn tròn, bảo sao khách ở nÆ¡i này ít hÆ¡n nhÅ©ng chỗ khác, quả nhiên là có lý do cá»§a nó hết, giá cả phía trên, có bốn phần là dùng thá»§y tinh tệ để định giá. Tiểu nhị vừa nhìn nét mặt cá»§a hắn đã đoán được ngay, lập tức giải thích: “Phải chăng khách quan cảm thấy đồ ăn phía trên rất đắt? Thá»±c ra là có nguyên nhân cả.”

  Du Tiểu Mặc ngẩng đầu nhìn hắn một cái, “Nguyên nhân gì?”

  Tiểu nhị chỉ một món ăn trên thá»±c đơn, “Nguyên liệu chế biến những món ăn này không phải là nguyên liệu thường gặp, ví dụ như món bánh trứng hấp này, loại trứng được sá»­ dụng là trứng cá»§a yêu thú cấp sáu Liệt Trảo điêu, số lượng không nhiều, hÆ¡n nữa phải đi sâu vào thâm sÆ¡n mới lấy được, cho nên giá cả mới cao như vậy.”

  Du Tiểu Mặc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Đây rõ ràng là món ăn cho người có tiền mà. Du Tiểu Mặc bày tỏ hắn rất ưu thương, bởi vì hắn không phải la fngười có tiền: “Vậy thì cho một đĩa bánh trứng hấp, còn có trái cây tẩm đường này nữa…” Nghe xong, Lăng Tiêu đã bắt đầu gọi đồ ăn, y không hề khách khí, chọn toàn những món ăn đắt muốn chết luôn. Du Tiểu Mặc quay qua lườm y, không kiếm được tiền mà sao cứ tiêu như nước vậy hả, y không đau lòng nhưng còn hắn thì đau lắm lắm luôn này.

  Lăng Tiêu nói: “Thá»§y tinh tệ có thể kiếm lại được, nhưng hiếm lắm mới tới nÆ¡i này một chuyến, nếm thá»­ đặc sản nÆ¡i đây cÅ©ng coi như là không uổng chuyến đi.” Nói thì nói thế. Cuối cùng Du Tiểu Mặc vẫn phải nghe theo, với tu vi cá»§a hắn bây giờ đã không cần dâng đồ ăn cho lục phá»§ ngÅ© tạng nữa rồi, nhưng cÅ©ng chính vì vậy, hắn càng nhớ cái cảm giác khi ăn, nhất là cảm giác hàm răng được nhai và hương vị cá»§a thức ăn, đã rất lâu hắn chưa được cảm nhận rồi.

  Lăng Tiêu gọi trái cây tẩm đường, cÅ©ng làm cho hắn nhớ tới mấy món điểm tâm tẩm đường, vì dụ như táo tẩm đường chẳng hạn. Tốc độ mang đồ ăn lên rất nhanh, chẳng tốn đến năm phút: “Mời hai vị khách quan thưởng thức.” Tiểu nhị đặt đồ ăn lên bài, lại nói: “Xin hỏi có cần rượu không?”

  Du Tiểu Mặc sững sờ, lập tức lắc đầu, “Không…” Hắn không uống rượu.

  “Thế thì mang lên một bình.” Lăng Tiêu ngắt lời hắn. Du Tiểu Mặc ai oán nhìn y, cưng à, ít nhất anh cÅ©ng phải hỏi giá được không vậy!

  Tiểu nhị nhanh chóng mang lên một bình rượu và hai cái chén, dù chưa mở nút nhưng đã nghe thấy mùi rượu nồng đậm toát ra, ngay cả người không biết uống rượu như Du Tiểu Mặc cÅ©ng cảm thấy rất thÆ¡m. Tiểu nhị cười nói: “Đây chính là bảo bối bán đắt hàng nhất cá»§a quán chúng ta —— Rượu Liệt Đao, hương vị vô cùng thuần khiết, mới uống vào sẽ cảm thấy nóng như bị lá»­a thiêu đốt, nhưng chỉ một lát sau có thể nhấm nháp được hương vị đích thá»±c.” Dù sao thì cÅ©ng gọi lên rồi. Du Tiểu Mặc dứt khoát rót cho mình và Lăng Tiêu một chén, hắn không uống, chỉ đưa một chén khác cho Lăng Tiêu, “Anh nếm thá»­ xem.”

  Lăng Tiêu bưng chén rượu lên, đầu tiên là ngá»­i một cái, sai đó mới khẽ nhấp một ngụm. Du Tiểu Mặc lập tức hỏi: “Sao nào?” Lăng Tiêu híp mắt, có vẻ như rất hưởng thụ, mãi một lát sau mới nói: “Quả nhiên không tệ, không hổ là bảo bối trấn ***.”

  Nghe xong lời này, còn xem cả nét mặt y, hình như là uống ngon lắm, Du Tiểu Mặc do dá»± liếm môi, cuối cùng vẫn không nén nổi tò mò, nhẹ nhàng nhấp một ngụm… Sau đó hả, không có sau đó rồi.

  Khuôn mặt Lăng Tiêu lộ rõ sá»± vui vẻ, “Sao nào?” Du Tiểu Mặc phun phì phì, rượu trộn lẫn với nước miếng đều rÆ¡i hết vào bánh trứng hấp và trái cây tẩm đường. Người xung quanh lập tức bày ra biểu lộ ghét bỏ.

  Du Tiểu Mặc dùng tay áo lau miệng, sau đó dùng giọng điệu run rẩy nói: “CÅ©ng được.” Nói xong hắn liền cầm đũa gắp một miếng trái cây tẩm đường ngọt nhào nhét vào trong miệng, cÅ©ng chẳng quan tâm bẩn hay không, dù sao đó cÅ©ng là nước miếng cá»§a hắn mà. Du Tiểu Mặc ăn liền hai khối, mãi tới khi trong miệng toàn mùi vị ngọt ngào, hắn mới dừng lại, ngẩng đầu chỉ thấy Lăng Tiêu đang nhìn hắn. Du Tiểu Mặc đảo mắt một vòng, đẩy chén rượu tới trước mặt y, “Bánh trứng và trái cây tẩm đường đều dính nước miếng cá»§a em rồi, hay là em ăn hết nha, còn rượu là cá»§a anh hết đó.”

  Lăng Tiêu lập tức ăn một miếng bánh trứng hấp ngay trước mặt hắn, sau đó mới hỏi: “Bị nước miếng cá»§a em dính vào thì sao?”

  Du Tiểu Mặc: “…” Da mặt tên này dày quá rồi nha. Nhưng ngay sau đó, hắn liền phát hiện ra có gì đó kì quái, hình như xung quanh quá yên tÄ©nh rồi hả? Du Tiểu Mặc lén lút liếc một cái, phát hiện ra tất cả mọi người đều dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lăng Tiêu, thỉnh thoảng còn liếc qua hắn. Bữa cÆ¡m này, là bữa cÆ¡m xoắn xuýt nhất mà Du Tiểu Mặc từng ăn.

  Vất vả lắm mới ăn xong, tiểu nhị liền ân cần chạy tới tính tiền, “Khách quan, tổng cộng là mười một thá»§y tinh tệ.” Mười một thá»§y tinh tệ tương đương với một vạn một ngàn kim tệ. Đây tuyệt đối là bữa cÆ¡m đắt nhất mà hắn từng được ăn. Du Tiểu Mặc giận giữ thanh toán tiền, cùng ngày hai người nghỉ lại ở khách sạn. Ban đêm, Du Tiểu Mặc bị Lăng Tiêu kéo lên giường, lấy cớ là muốn tu luyện, sau đó không thèm để ý đến việc hắn kháng nghị, gặm từ ngoài vào trong, từ trong ra ngoài, chẳng chừa một miếng xương, mãi tới ná»­a đêm, tiếng giường lay động ‘Kẽo kẹt kẽo kẹt’ mới ngừng lại.

  Du Tiểu Mặc kiệt sức nằm ì trên người Lăng Tiêu, ná»­a người dưới đều dinh dính nhớp nháp, vô cùng khó chịu, bây giờ mới làm có một lần mà mệt mỏi như thể đã làm tới lần thứ hai hay ba rồi ấy, Du Tiểu Mặc uể oải nói: “Này, anh đi ra mau.”

  “A, đợi thêm chút nữa.” Giọng nói cá»§a Lăng Tiêu vang lên, hÆ¡i trầm mà gợi cảm. Du Tiểu Mặc lừ mắt, hắn nghi ngờ nếu đợi thêm chút nữa, thì sẽ bắt đầu một vòng mới lắn, bởi vì dục vọng chôn sâu trong cÆ¡ thể hắn đã có dấu hiệu thức tỉnh rồi.

  Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên có tiếng vang truyền tới. Âm thanh đứt quãng này nghe quen tai lắm, vừa lắng tai nghe một lát, Du Tiểu Mặc đã xạm mặt lại, âm thanh này rõ ràng là cái tiếng ‘Kẽo kẹt’ phát ra khi hắn và Lăng tiêu làm vận động trên giường mà, vội vàng leo xuống khỏi người Lăng Tiêu, cảm giác lúc dục vọng rời cÆ¡ thể làm Du Tiểu Mặc không nén nổi một tiếng rên.

  Tắm rá»­a qua loa, Du Tiểu Mặc trở lại trên giường đã thấy Lăng Tiêu vẫn còn *** như trước, ná»­a bên mặt chìm vào trong bóng đêm, một lúc lâu cÅ©ng không có động tÄ©nh, chẳng biết đang nghÄ© gì. Du Tiểu Mặc vừa mặc quần áo vừa gọi y, “Này, anh…”

  “Suỵt!” Lăng Tiêu ra hiệu ý bảo hắn đừng lên tiếng. Du Tiểu Mặc sững sờ, “Làm sao thế?” Lăng Tiêu đáp: “Em cẩn thận nghe đi.” Du Tiểu Mặc lập tức làm theo, lập trung tư tưởng cẩn thận nghe ngóng.

  Kẽo kẹt kẽo kẹt

  “…”

Danh sách chương
Cài đặt
QR
Lưu tủ
Quay lại
Bình luận