Trang chủ Thể loại Ngôn tình Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 146

Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn Ngọc Hoan 9268 chữ 2024-09-02 18:36

   Chương 146: Dẫu sao cũng có ký ức

  Tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì bó hoa đã bị

   Phó Thắng Nam cướp mất: “Hoa của tổng giám

   đốc Thành thật sự rất đẹp, nhưng từ trước đến

   nay Thẩm Xuân Hinh không thích hoa, đã làm

   phiền Thẩm Minh Thành anh rồi”

   Chưa từng thấy người nào mặt dày mày dạn

   như vậy!

   Thẩm Minh Thành nhìn tôi, nhướng mày nói:

   “Không thích hoa ư? Chuyện từ bao giờ vậy?”

   Tôi mím môi, thâm nghĩ hai người này thật

   nhàm chán.

   Thấy tôi không nói gì, Thẩm Minh Thành híp

   mắt nhìn Phó Thắng Nam: “Tôi nhớ là trước đây

   Thẩm Xuân Hinh rất thích hoa, tại sao sau khi ở

   bên tổng giám đốc Nam thì lại không thích nữa

   rồi? Hoa là một dạng của tình yêu, chẳng lẽ tổng

   giám đốc Nam không bao giờ tặng hoa nên anh

   nghĩ Thẩm Xuân Hinh cũng không thích ư?”

   Câu này chẳng khác nào nói Phó Thắng Nam

   không thích tôi!

   Cái tên này!

   Phó Thắng Nam ôm bó hoa trong tay, nhướng

   mày nhìn tôi hỏi: “Em thích à2”

   Hai người này đang chơi chữ với nhau, tôi

   đang nghĩ cách trả lời lại.

   Không ngờ Phó Thắng Nam lại cho rằng tôi

   không lên tiếng tức là đã ngầm thừa nhận, anh

   nói: “Người khác tặng hoa thì không thể nhận, nếu

   như em thích, sau này ngày nào tôi cũng mua hoa

   cho em”

   Nói xong anh liền ném bó hoa lớn đó vào

   thùng rác, nhìn Thẩm Minh Thành bằng ánh mắt

   vô tội: “Tôi không cẩn thận đánh rơi bó hoa vào

   đó rồi, xin lỗi anh”

   Thẩm Minh Thành…

   Lần đầu tiên anh ta thấy một hành động vô vị

   như vậy.

   “Không thích ai thì nên từ chối sớm đi, em

   phải nhanh chóng quay về đấy, tôi ở nhà đợi em

   và… con của chúng ta!” Trên mặt Phó Thắng Nam

   không hề có một chút biểu cảm nào, anh thản

   nhiên nói với tôi.

   Sau đó anh liếc Thẩm Minh Thành một cái,

   ánh mắt rơi xuống hộp quà trong tay anh ta, hơi

   khựng lại rồi nói: “Tổng giám đốc Thành còn

   mang đồ tráng miệng tới ư? Đúng lúc vừa rồi tôi

   cũng chưa ăn gì, anh sẽ không để ý chuyện cho

   tôi nếm thử món tráng miệng này chứ?”

   Không đợi Thẩm Minh Thành đồng ý, anh đã

   cầm lấy hộp quà, xách thẳng vào biệt thự.

   Mặt dày trơ trến!

   Ngoài bốn chữ này ra, tôi thật sự không thể

   nghĩ ra từ ngữ nào tốt hơn trong lúc này. Phó

   Thắng Nam rời đi, không khí cũng trong lành hơn

   một chút. Nhìn sang Thẩm Minh Thành, tôi chủ

   động mở lời: “Anh rất thích ngôi chôm hỗm trước

   cửa nhà người khác nhỉ?”

   Kể từ khi tôi gặp Thẩm Minh Thành, hầu như

   lần nào anh ta cũng đợi trước cửa nhà tôi, tôi nghỉ

   ngờ đây là một trong những sở thích của anh ta.

   Anh ta nhướng mày, bỏ qua lời châm chọc

   của tôi, nhìn về phía tôi rồi cười đáp: “Vì muốn gặp

   em nên anh tới đây tìm em”

   Tôi mím môi, kỹ thuật máy tính của anh ta rất

   tốt, tôi hoàn toàn không nghĩ nhiều về việc anh ta

   tìm ra tôi bằng cách nào: “Có chuyện gì, anh nói

   đi!”

   “Cùng anh về Hoàng An đi!”

   Tôi nhíu mày: “Thẩm Minh Thành, có phải bây

   giờ anh rất nhàn rỗi không có việc gì làm không?”

   Trước tiên không nói đến việc tôi không tìm

   được lý do gì để quay về cùng anh ta, cho dù có

   về thì anh ta định về thế nào đây?

   Nhà họ Thẩm đã nhận anh ta, anh ta có bản

   lĩnh nói đi là đi luôn sao?

   Lời này nói ra giống như chơi trò chơi gia đình vậy.

   “Em vẫn lưu luyến Phó Thắng Nam ư?” Thẩm

   Minh Thành híp mắt, thân hình thon dài dựa vào

   cửa xe trông vô cùng tà mị quyến rũ.

   Tôi suýt chút nữa đã bật cười, đáp lại: “Anh ấy

   là chồng tôi, tôi không nỡ xa anh ấy là chuyện

   bình thường. Thẩm Minh Thành, tôi đã nói rồi, chỉ

   cần anh không làm ảnh hưởng đến cuộc sống

   bình thường của tôi thì tôi có thể cho phép anh

   xuất hiện bên cạnh tôi. Nhưng lúc anh xuất hiện,

   có thể bình thường một chút được không?”

   Mỗi lần anh ta gây chuyện, không phải là với

   Phó Thắng Nam thì cũng khiến tôi và Phó Thắng

   Nam cãi nhau.

   “Đánh cược một ván đi!” Thẩm Minh Thành

   tiện tay lấy trong túi ra một bao thuốc lá, ánh mắt

   anh ta đặt xuống bụng tôi, ngừng lại một chút rồi

   lại nhét vào vào trong: “Không đầy một tháng nữa

   thì em và Phó Thắng Nam sẽ chia tay, đến lúc đó

   em hãy về Hoàng An với anh”

   Tôi thật sự không biết anh ta lấy đâu ra tự tin

   như thế: “Thẩm Minh Thành, tôi không biết anh

   quấn lấy tôi là có mục đích gì nhưng tôi vẫn nói

   cho anh biết tôi thật sự rất ghét việc anh quấn lấy

   tôi như vậy. Bởi vì anh sẽ ảnh hưởng đến tôi, tôi

   rất khó xử”

   “Rời xa Phó Thắng Nam đi, sự khó xử đó sẽ

   không tồn tại nữa!” Anh ta thản nhiên nói.

   Tôi tức đến hộc máu, người này hoàn toàn

   không thèm nghe đạo lý gì hết, tôi cố kìm nén sự

   bực bội trong lòng, nói thẳng: “Được, anh thích thế

   nào thì cứ thế đấy đi!”

   Sau đó tôi quay về ngôi biệt thự.

   Xuyên qua con đường rải sỏi trong khoảnh

   sân, đến cổng lớn của ngôi biệt thự, hộp quà mà

   Thẩm Minh Thành đem tới đã bị ném sang sang

   bên cạnh một cách đáng thương. Đồ tráng miệng

   bên trong bị cắn một miếng, trông có vẻ như

   người ăn chê mùi vị không ngon nên vứt nó sang

   một bên.

   Phó Thắng Nam thật sự rất ấu trĩ.

   Đi được vài bước, tôi nhìn thấy một chiếc lá

   vàng lộ ra trong chiếc bánh ngọt, tôi không khỏi

   ngây người, bước tới nhặt lại chiếc bánh ngọt đó lên.

   Rút từ bên trong ra một sợi dây chuyền Phi

   Ngư bằng bạc.

   “Một món đồ trị giá hơn ba trăm nghìn cũng

   đáng để em lật tung thùng rác lên sao?” Bên tai

   tôi vang lên giọng nói lạnh lùng của Phó Thắng Nam.

   Tôi mặc kệ, nhặt sợi dây chuyền lên và dùng

   khăn giấy lau sạch lớp kem, sợi dây chuyền này

   quả thực không đáng tiền.

   Năm tôi mười bốn tuổi, tôi lên cấp hai, cái tuổi

   mới biết yêu là gì, còn rất mơ hồ về cái đẹp. Trong

   lớp có rất nhiều bạn nữ thích đeo một số đồ trang

   sức trên tay hoặc cổ như người lớn.

   Thực ra những món đồ đó không đắt, về cơ

   bản thì chỉ có giá mấy chục nghìn hoặc là mấy

   trăm nghìn, nhưng lúc đó mấy chục nghìn đối với

   tôi mà nói là một cái giá rất cao.

   Nhưng dù có thích đeo mấy thứ đó thì tôi

   cũng không thể xin tiền bà ngoại để mua được,

   sau này tôi lén giúp chú trong căng tin trường dọn

   đồ, mỗi lần dọn tôi kiếm được khoảng mười bảy

   nghìn, cứ như vậy trong vòng một tháng liền.

   Sau đó, chân tôi đã bị thương nên tôi suýt bị

   bà ngoại phát hiện, vê sau cũng không dám đi nưa.

   Sau một tháng, tôi tích cóp được khoảng sáu

   trăm nghìn, dành hơn ba trăm nghìn mua một

   chiếc vòng cổ bằng bạc, số tiền còn lại tôi đã

   dành để mua thắt lưng da cho Thẩm Minh Thành,

   còn mua cho bà ngoại một chiếc nhãn dùng để

   may vá quần áo.

   Sau này, tôi đã không đeo chiếc vòng này

   trong một thời gian dài nên đã làm mất nó. Vì đó

   là lần đầu tiên được đeo một món đồ đắt tiền như

   thế, tôi chưa đeo được mấy hôm đã làm mất nó rồi.

   Tôi đã từng nghĩ mình không thích hợp để đeo

   những thứ đắt tiền như vậy, đến tận bây giờ tôi

   cũng không đeo vòng cổ hay nhẫn nữa, trong tiềm

   thức tôi cảm thấy mình không hợp đeo mấy thứ

   ấy.

   Tôi thực sự không ngờ sau bao nhiêu năm

   như vậy, sợi dây chuyện này lại được tìm thấy,

   trong lòng tôi thấy hơi vui sướng. Sau khi vào biệt

   thự, tôi không khỏi nghĩ rằng Thẩm Minh Thành

   sẽ đưa sợi dây chuyên này cho tôi, lẽ nào…

   Nghĩ đến đây, tôi nhìn sang khuôn mặt u ám

   của Phó Thắng Nam rồi hỏi: “Những chiếc bánh

   ngọt trong hộp quà lúc nãy đâu?”

   Anh cau mày, vẻ mặt rất không vui: “Trong

   thùng rác ấy!”

   Tôi lờ đi vẻ mặt không hài lòng của anh, nhìn

   tất cả thùng rác trong biệt thự, thấy hộp quà đó bị

   anh ném vào thùng rác trong bếp.

   Không thể không ngồi xuống để tìm.

   Cổ tay bị anh kéo lại: “Em rất quan tâm đến

   những thứ anh ta tặng sao?”

   Tôi đẩy tay anh ra, không giải thích gì mà chỉ

   nói: “Không phải như anh nghĩ đâu.

   Tôi lật tung thùng rác lên, lấy cái túi ra, mở ra

   thì quả nhiên, tôi thấy có một chiếc thắt lưng

   trông có vẻ được bảo quản rất tốt. Tôi lại tiếp tục

   tìm, nếu sợi dây chuyền và thắt lưng đều được

   anh đưa tới, vậy thì chiếc nhãn tôi mua cho bà

   ngoại hẳn là cũng ở đây.

   Lật sang chiếc túi bên cạnh, vẫn không tìm thây.

   Tôi đứng dậy chuẩn bị đi xem lại chiếc bánh

   ngọt bị vứt ở cửa, nhưng bị Phó Thắng Nam đè

   xuống ghế sô pha một cách thô lỗ: “Thẩm Xuân

   Hinh, em đủ rồi đấy!”

Danh sách chương
Cài đặt
QR
Lưu tủ
Quay lại
Bình luận