Trang chủ Thể loại Ngôn tình Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 197

Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn Ngọc Hoan 8773 chữ 2024-09-02 18:36

   Chương 198: Đến thành phố Giang Ninh gặp Hoàng Nhược Vi (3)

  Anh ta cười lạnh: “Tối qua em ở bên Phó

   Thắng Nam đúng không?”

   Tôi gật đầu: “Vâng”

   Anh ta khinh miệt nói: “Chẳng trách”

   Cho nên Phó Thắng Nam đã chặn số điện

   thoại của anh ta sao?

   “Tối qua anh gọi điện thoại cho tôi hả?” Không

   thì tại sao Phó Thắng Nam lại chặn số của anh ta.

   Anh ta gật đầu: “Khoảng hai ba giờ sáng.”

   Tôi mím môi, cho anh ta hai chữ: “Đáng lắm”

   Ai bị điên mà gọi điện thoại cho người ta lúc

   nửa đêm vậy?

   Tâm trạng anh ta có vẻ không được tốt cho

   lắm, nhìn tôi nói: “Đêm qua Mạc Hạnh Nguyên vào

    

   bệnh viện, đoán chắc cái thai kia không sống nổi

   đâu:

   Tôi ngẩn người, chợt nhớ tới lời nói của Lâm

   Uyên đêm qua: “Anh cho Mạc Hạnh Nguyên xem

   gì vậy?

   Anh ta nheo mắt, ngáp một cái, có vẻ rất buồn

   ngủ: “Anh cho cô ta xem tất cả ảnh chụp của con

   nít, ngoài ra còn bỏ thêm mấy thứ khác”

   “Là cái gì?”

   “Em từng nghe nói tới Kumanthong của Thái

   Lan bao giờ chưa?” Anh ta nhướng mày, vẻ mặt

   hờ hững không chút cảm xúc.

   Tôi sửng sốt mấy giây mới hoàn hồn, mở to

   mắt nhìn anh ta: “Anh cho cô ta xem thứ đó hả?”

   Anh ta gật đầu: “Anh còn phổ biến cho cô ta

   về quá trình chế tạo Kumanthong, cố tình nói với

   cô ta biết thời gian làm Kumanthong là lúc cái thai

   được 7 đến 8 tháng, vừa lúc đứa bé trong bụng cô

   †a vừa được 8 tháng.”

   Tôi nhất thời không biết cảm giác của mình

   lúc này là gì. Tôi mím môi nói: “Được rồi, tôi còn

   chưa ra tay thì anh đã giúp tôi giải quyết xong rồi,

   làm tôi trông như một con ngốc í”

   Anh ta trợn mắt nhìn tôi, nói: “Lấy điện thoại ra

   đây, bỏ chặn số của anh đi”

   Tôi gật đầu, cầm điện thoại ra xem. Quả nhiên

   Phó Thắng Nam không chỉ chặn số điện thoại của

   Thẩm Minh Thành mà còn chặn cả số Zalo luôn.

   Người này đúng là… Ấu trĩ.

   Giọng nói khinh thường của Thẩm Minh

   Thành vang lên bên tai: “Chỉ có loại người bị não

   úng thủy như Phó Thắng Nam mới dùng thủ đoạn

   hèn hạ như thế này”

   Tôi mím môi, không nói một lời, chỉ đưa bữa

   sáng cho anh ta rồi nói: “Anh thức trắng đêm luôn

   hả?”

   Anh ta gật đầu: “Anh vốn định gọi điện thoại

   cho em nói về Mạc Hạnh Nguyên, nhưng em

   chẳng những không nghe máy mà còn chặn số

    

   anh, anh tức quá nên cả đêm không ngủ được”

   Tôi:”…

   Đúng là người trong giang hồ có khác.

   “Anh làm thế với Mạc Hạnh Nguyên sẽ không

   để lại bằng chứng chứ?” Nghe đêm qua Lâm

   Uyên nói vậy, xem ra bà ta chắc chắn cho rằng là

   tôi làm.

   Anh ta nhướng mày, cắn một miếng bánh bao,

   vừa nhai vừa nói: “Em nghĩ anh ngu đến mức đó

   sao?”

   Tôi nhún vai: “Anh cứ chú ý an toàn là được.

   Lâm Uyên và Mạc Hạnh Nguyên thì không khó đối

   phó, nhưng lỡ chọc giận Mạc Đình Sinh thì phiền

   lắm. Người này là dùng thủ đoạn xã hội đen thì

   chúng ta có mười cái mạng cũng không đủ cho

   ông ta giết ấy chứ”

   Anh ta cười mấy tiếng, khinh miệt nói: “Đừng

   sốt ruột, không lâu sau ông ta cũng sẽ xong đời”

   Tôi nhìn anh ta, khó hiểu hỏi: “Sao thế? Có

   người định đối phó với nhà họ Mạc hả?”

   Anh ta đáp: “Ừ, cây to thì đón gió thôi”

   Hình như đúng là thế thật.

   “Khi nào em định về thủ đô? Gần đây chú ba

   cũng định về nhà. Chú ấy bảo anh nhắc nhở em

   chuyện em vào gia phả để còn chuẩn bị sẵn sàng”

   Vào gia phả ư?

   Tôi ngẩn người, nghĩ lại chuyện trong bữa tiệc

   sinh nhật của mẹ Cố Diệc Hàn lần trước. Tôi gật

   đầu đáp: “Vâng, mấy ngày nay tôi đang định về

   nông thôn một chuyến. Gần đây tôi không liên lạc

   được với cô ấy, không biết cô ấy còn khỏe không

   đây:

   Anh ta gật đầu: “Em đừng bận tâm về Mạc

   Hạnh Nguyên, cứ nghe tin tức của anh là được”

   Tôi gật đầu, không nói nhiều mà xuống xe,

   sau đó thở dài nhìn bầu trời âm u. Có lẽ đây chính

   là vận mệnh.

   Tôi không muốn đứa bé trong bụng Mạc Hạnh

   Nguyên… Nhưng chuyện đã đến nước này, tóm lại

   tôi không thể nói gì cả.

   Cố Diệc Hàn gọi điện thoại tới hỏi tôi khi nào

   về nhà. Tôi ngẫm nghĩ rồi đáp: “Có lẽ hai ba ngày

   nữa tôi mới vê. Chuyện Hoàng Hiên đã đàm phán

   ổn thỏa, sau này chỉ cần đi theo dự án là được”

   Anh ta im lặng trong chốc lát mới nói: “Em

   định xuống nông thôn tìm Vũ Linh hả?”

   Tôi sửng sốt, sau đó mới nhớ ra hình như lúc

   trước tôi từng nhắc tới cô ấy trước mặt Cố Diệc

   Hàn.

   Đầu dây bên kia im lặng một lát, giọng nói

   khàn khàn của Cố Diệc Hàn mới vang lên: “Em đã

   liên lạc được với cô ấy hả?”

   Tôi lắc đầu: “Không phải, điện thoại của cô ấy

   vẫn không gọi được, người nghe máy vẫn là .John.

   Tôi định qua đó xem thử”

   “Anh đi cùng em” Anh ta nói là anh đi cùng

   em, chứ không phải cần anh đi cùng em không?

   Tôi lập tức từ chối: “Không cần đầu, bên kia

   có John rồi, đủ để xoay sở”

   “Thẩm Xuân Hinh!” Anh nói: “Em gọi điện

   thoại cho .John trước đi. Lỡ em đi một chuyến tay

   không thì sao?”

   Tôi sửng sốt: “Sao anh biết tôi sẽ đi một

   chuyến tay không? Tôi còn chưa liên lạc với .John

   đâu, nhưng chắc sẽ không sao đâu. Lần trước

   cậu ấy nói là vẫn sẽ ở lại bên cạnh Vũ Linh để

   chăm sóc cho cô ấy”

   “Em quá nóng vội, lỡ họ đã về thành phố

   Giang Ninh hay là chuyển qua thành phố khác thì

   em cũng phải biết họ đang ở đâu rồi hãng đi tìm

   chứ, không đúng sao?”

   Nghe vậy, tôi bất đắc dĩ gật đầu: “Ừ ừ, được rồi.”

    

   Nghe thấy tiếng động cơ ô tô trong sân, tôi

   dừng lại một chút mới nói: “Tôi có việc bận, cúp

   máy trước nhé.”

   Tôi vừa cúp máy thì Phó Thắng Nam đã bước

    

   vào nhà. Thấy hộp điểm tâm đặt trước mặt tôi,

   anh không khỏi nhíu mày: “Em chuẩn bị mang cho

   ai vậy?”

   Tôi ngây người: “Không phải, lát nữa em định

   ra ngoài nên mới kêu người giúp việc đóng gói

   cho em”

   Anh nhíu mày: “Em định đi đâu?”

   “Đi tìm Vũ Linh với John.” Tôi vừa nhét bữa

   sáng vào ba lô vừa cảm thấy mình làm điều thừa.

   Tôi hoàn toàn có thể ở trong nhà ăn xong rồi lại ra

   ngoài, nhưng vừa rồi lỡ miệng nói thế nên bây giờ

   đã đâm lao phải theo lao.

   Thấy tôi sắp đi, Phó Thắng Nam kéo tôi lại:

   “Chờ chút, tôi vào phòng sách lấy ít đồ rồi đi cùng

    

   em:

   “Không cần đâu”

   “Chờ tôi”

   Tôi: “..”

   Người này không bao giờ cho người ta cơ hội

    

   phản bác.

   Anh vội vã lên lầu lấy đồ, còn tôi thì gọi điện

   thoại cho .John.

   Điện thoại reo lên thật lâu mới có người bắt

   máy: “Thẩm Xuân Hinh”

   “John, cậu gửi cho tôi địa chỉ mà cậu với Vũ

   Linh đang ở đi, lát nữa tôi sẽ qua đó tìm hai

   người” Nếu họ đang ở nông thôn thì có lẽ tôi phải

   lái xe mới được. Ở nông thôn rất ít xe cộ, không lái

   xe thì e rằng sẽ rất khó đi.

   Người bên kia rõ ràng sửng sốt một lát: “Cậu

   đã về thành phố Giang Ninh rồi à?”

   “Ừ” Tôi đáp: “Có dự án cần về bàn bạc một

   chút, đã lâu chưa được gặp hai cậu nên tôi nhân

   tiện xuống thôn gặp các cậu luôn”

   “Tôi… Tôi với Vũ Linh không ở thành phố

   Giang Ninh. Mấy ngày trước tôi dẫn cô ấy với con

   qua nước Mỹ, bữa sau tôi với cô ấy sẽ về thủ đô

   thăm cậu” Giọng điệu của .John nghe có vẻ khẩn

   trương.

   Tôi nhíu mày: “Sao các cậu không nói cho tôi

   biết? Đứa bé mới mấy tháng tuổi mà các cậu đã

   dẫn nó chạy khắp nơi thì không được đâu”

   “Không sao, đứa bé đã 3 tháng rồi! Chờ đến

   tết, chúng tôi sẽ về nước, nhân tiện đến thủ đô tìm

   cậu!” Có tiếng ồn ào ở đầu dây bên kia, hình như

   cậu ta rất bận rộn.

   Cậu ta nói một câu tôi đang bận rồi vội vã cúp

   điện thoại. Tôi ngồi trên sofa, không khỏi cảm

   thấy hụt hãng. Hình như gần đây John đang trốn

   tránh tôi thì phải.

   “Em nghĩ gì vậy?” Phó Thắng Nam cầm một

   túi văn kiện bước xuống lầu.

    

Danh sách chương
Cài đặt
QR
Lưu tủ
Quay lại
Bình luận