Trang chủ Thể loại Ngôn tình Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 211

Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn Ngọc Hoan 9135 chữ 2024-09-02 18:36

   Chương 212: Người đàn ông dùng sức mạnh để nói chuyện (6)

  Tôi mím môi, thay đổi chủ đề: “Các anh đến

   bàn công chuyện hả?”

   Anh dời mắt khỏi cái tách rỗng trên mặt bàn,

   trả lời bằng một câu hỏi: “Là ai hất?”

   Tôi nhíu mày: “Anh định tìm người đó để đánh

   một trận, hay là tìm người đó cùng uống một tách

   cà phê?”

   Anh nhướng mày: “Em thích phương thức

   nào?”

   Tôi…

   “Được rồi, các anh bàn công chuyện đi, em về

   trước, công ty còn có việc!” Tôi nói rồi thì có ích gì,

   dù sao anh cũng không thể đi tìm Mạc Hạnh

   Nguyên để đánh một trận, huống hồ, anh sẽ

   không làm vậy.

   Cổ tay của tôi bị anh kéo lấy: “Cô ấy tìm em

   để nói chuyện gì?”

   Tôi đã cảm thấy hơi đau đầu và mất kiên

   nhẫn: “Phó Thắng Nam, có chuyện gì chúng ta

   hãy về nhà nói, anh bàn công chuyện trước đi!”

   Gạt tay của anh ra, tôi đi thẳng ra ngoài quán

   cà phê.

   Chưa đi được bao xa, Phó Thắng Nam đã ra

   ngoài theo, anh khoác áo khoác cho tôi: “Em

   không lái xe đến, lát nữa tôi đưa em về, thay đồ

   rồi mới đến công ty”

   Tôi nhíu mày, lắc đầu: “Không cần đâu, đã khô

   rồi mà, em đến công ty giải quyết chút chuyện thì

   sẽ về”

   “Có chuyện gì mà phải giải quyết ngay?” Anh

   hỏi, giọng điệu hơi nặng nề, thấy tôi nhìn anh, anh

   hơi trấn tĩnh, sắc mặt nhờ vậy cũng tốt hơn, anh

   nói: “Về nhà tắm rửa rồi thay đồ, em sẽ không

   thấy khó chịu!”

   “Không sao mài”

   “Thẩm Xuân Hinh!” Anh nhíu mày: “Chúng ta

   có thể bên nhau vui vẻ hơn, trông giống vợ chồng

   hơn, chứ không phải như thế này!”

   Tôi vô thức nhíu mày, giống hệt dì Triệu đã

   nói, anh thật sự vẫn luôn cố gắng giải quyết mọi

   chuyện ổn thỏa, sự quan tâm và chăm sóc của

   anh, tôi có thể cảm nhận được.

   Dừng một lúc, tôi nhìn anh và gật đầu: “Ừ, anh

   đưa em về một chuyến”

   Sắc mặt của anh đã khá lên vài phần, anh dắt

   tôi lên xe, khởi động xe, tôi không kìm được mà

   hỏi: “Anh không nói với nhóm của bác sĩ Anh sao?”

   “Không sao!” Đáp lại tôi một tiếng, anh lái xe

   chạy thẳng về hướng biệt thự.

   Về đến biệt thự, tôi vào phòng tắm nhân tiện

   tắm rửa, lúc ra ngoài thì Phó Thắng Nam đang nói

   chuyện điện thoại ở ban công.

   Không gian vốn dĩ không lớn, giọng nói ở đầu

   bên kia tôi vẫn có thể nghe thấy, là Mạc Hạnh Nguyên.

   Dường như Phó Thắng Nam không được vui

   cho lắm, giọng anh trâm thấp: “Hạnh Nguyên,

   chuyện của anh và em, chúng ta có thể giải quyết

   với nhau, em không cần phải tìm Thẩm Xuân Hinh

   gây phiền phức.”

   Mạc Hạnh Nguyên hơi tức giận: “Anh Thắng

   Nam, sao lại là em tìm chị ta gây phiên phức chứ?

   Chị ta mách anh đúng không?”

   “Không có!” Phó Thắng Nam nén giọng thật

   thấp, nghe thấy tiếng động ở phía sau, anh quay

   đầu thoáng nhìn tôi, sau đó đi thẳng từ ban công

   vào trong.

   Ở đầu dây bên kia, giọng của Mạc Hạnh

   Nguyên rất lớn, rất không vui: “Vậy anh dựa vào

   đâu để chắc chắn là em làm? Trong lòng anh, em

   tệ hại đến vậy sao?”

   Phó Thắng Nam không muốn đôi co những

   chuyện này với cô ta, anh dừng một lúc, nói: “Đây

   là lân cuối cùng, không còn lần sau nữa, nếu là vì

   chuyện của mẹ em, vậy em có thể đến tìm anh,

   anh đã tham dự vào chuyện này, sau này chỉ có

   thêm, không bớt”

   “Phó Thắng Nam!” Nghe có vẻ như Mạc Hạnh

   Nguyên đang vô cùng tức giận: “Mẹ em chẳng

   qua chỉ muốn bảo vệ em mà thôi, bà đã làm gì sai,

   khiến hai người nhắm vào bà như thế?”

   Phó Thắng Nam nhíu mày, nhìn sang tôi, ý

   bảo tôi hãy lau khô tóc, tôi nghiêng đầu nhìn anh,

   không muốn đi.

   Anh cười cười, lúc nói chuyện điện thoại thì

   sắc mặt càng thêm u ám: “Anh cũng chỉ muốn

   thay con của mình lấy lại công bằng, anh sai ở

   đâu?”

   Câu này thật sự làm người khác cứng họng.

   Mạc Hạnh Nguyên không nói gì, thẳng thừng

   cúp máy.

   Phó Thắng Nam tùy tay ném điện thoại ra

   một bên, kéo tôi ngồi xuống, lau tóc cho tôi.

   Điện thoại của anh đổ chuông rất nhiều lần

   nhưng anh không nghe, tôi không chịu nổi nữa,

   quay đầu nhìn anh: “Anh đi giải quyết chuyện của

   mình đi!”

   Anh mở miệng, hành động vô cùng điềm tĩnh:

   “Đợi em lau khô tóc!”

   Tôi…

   Mất cả buổi, tóc tôi khô thì anh mới chuẩn bị

   rời đi.

   Thấy anh ra ngoài, tôi mới đi thẳng đến công

   ty, vốn dĩ định tìm Cố Diệc Hàn để nói về chuyện

   AI, dự án vừa bắt đầu, rất nhiều việc tôi còn chưa

   rõ, vì vậy muốn nói chỉ tiết với anh ta.

   Nhưng tìm hết một vòng, mới nghe trợ lý nói

   rằng anh ta đã đến bệnh viện, nói là sức khoẻ của

   Cố Vân Dương sắp không ổn rồi.

   Tôi gọi điện cho Cố Diệc Hàn rất nhiều lần

   nhưng không thấy nghe máy, bởi vì không biết tình

   hình thế nào, tôi quyết định gọi cho Phó Bảo Hân.

   Sau khi nối máy, toàn là tiếng khóc tê tâm liệt

   phế, không phải của Phó Bảo Hân.

   Tôi không kìm được mà hỏi: “Tổng giám đốc

   Hân, chú Dương thế nào rồi?”

   “Cháu nói với Thắng Nam, ông ấy đã mất rồi,

   bảo nó cùng cháu đến bệnh viện một chuyến,

   tang sự chú Dương của cháu để Cố Diệc Hàn và

   nó cùng bàn bạc” Giọng nói của Phó Bảo Hân rất

   bình tĩnh, tôi không nghe ra cảm xúc gì.

   Tôi hơi ngây người, nhất thời vẫn chưa định

   thần lại, sao Cố Vân Dương qua đời rồi?

   Trước đó không phải còn khỏe sao?

   Sau khi hỏi địa chỉ tôi đi thẳng qua đó, Phó

   Thắng Nam chắc là đang bận việc nên cứ không

   nghe máy, vì vậy tôi chỉ gửi tin nhắn cho anh, nói

   địa chỉ cho anh biết sau đó tự mình qua đó.

   Lúc tôi đến bệnh viện thì Cố Vân Dương đã

   ngừng thở rồi, Trương Huệ Mẫn ngôi thụp ở cửa

   phòng bệnh, sắc mặt tiều tụy, trông không còn

   một chút tinh thần.

   Phó Bảo Hân không biết đã đi đâu, Cố Diệc

   Hàn cũng không ở đó, nghe thấy tiếng động,

   Trương Huệ Mãn ngẩng đầu nhìn tôi, không biết

   tại sao lại đột nhiên bổ nhào vào tôi, cả hai cùng

   ngã xuống đất, bà ta hét lên: “Nhà họ Phó không

   ai tốt cả, cô của cô giành chồng tôi, cô giành con

   trai tôi, các người đều không phải người tốt.”

   Tâm trạng Trương Huệ Mãn quá mức kích

   động, kéo tôi rồi vừa đánh vừa mắng, tôi không có

   sự phòng bị, cộng thêm việc bà ta dùng hết sức,

   nên tôi bị bà ta đè ở dưới đất, mặt và cổ đều bị bà

   †a cào chảy máu.

   Tóc tôi bị bà ta bứt rất nhiều, y tá ở gân đó

   thấy vậy, bước lên kéo bà ta ra.

   Chắc là bà ta đã chịu đả kích nên trông có

   chút điên cuồng, liều mạng lớn giọng mắng tôi:

   “Nhà họ Phó các người sẽ gặp báo ứng, tất cả các

   người đều không sống yên ổn, Phó Bảo Hân, cô

   đừng tưởng cô được quyền thừa kế của tập đoàn

   Cố Nghĩa thì cô đã thắng, cả đời này tôi sẽ đấu với

   cô đến cùng, cô chết không toàn thây”

   Cố Diệc Hàn đi làm thủ tục qua đời cho Cố

   Vân Dương, lúc quay về thì nhìn thấy cảnh này,

   không kìm được mà nhìn tôi và hỏi: “Có chuyện gì

   vậy?”

   Tôi bị Trương Huệ Mãn dọa như vậy nên nhất

   thời chưa định thần, nhìn anh ta, tôi lắc đầu nói:

   “Tôi cũng không biết nữa, tôi vừa đến thì bà ấy đã

   như thế, có thể do quá đau buồn”

   Phó Bảo Hân cũng đã đến nơi, nhìn Trương

   Huệ Mẫn gần như đã phát điên, bà ấy chỉ nhíu

   mày, thoáng nhìn tôi và nói: “Cháu không sao

   chứ?”

   Tôi lắc đầu, không kìm được mà hơi lo lắng

   cho Cố Diệc Hàn, cha anh ta vừa qua đời, mẹ anh

   ta thì lại bị như vậy, anh ta cũng là con người, bê

   ngoài trông bình tĩnh, nhưng không biết trong lòng

   ra sao nữa.

   Thi thể của Cố Vân Dương được đưa thẳng

   đến lò hỏa táng, sẽ hạ huyệt vào tháng sau, sau

   khi Cố Diệc Hàn giải quyết hết mọi chuyện thì sắp

   xếp người đưa Trương Huệ Mẫn về.

   Anh ta nhìn Phó Bảo Hân, nhàn nhạt nói: “Cha

   đã giao quyền quản lý tập đoàn Cố Nghĩa cho bà,

   tôi sẽ nhanh chóng về công ty thông báo, sau đó

   về nước Mỹ”

   Phó Bảo Hân nhàn nhạt gật đầu, vẻ mặt lạnh

   nhạt.

   Tôi chần chừ vài giây, mới nhận ra Cố Vân

   Dương đã giao hết tập đoàn Cố Nghĩa cho Phó

   Bảo Hân, nhất thời không hiểu nổi, Cố Diệc Hàn là

   con trai ruột của Cố Vân Dương, tại sao ông ấy

   lại…

   Cố Diệc Hàn nói xong, dáng vẻ mệt mỏi đi ra

   ngoài bệnh viện, tôi đi theo, không biết nên an ủi

   anh ta thế nào: “Cố Diệc Hàn, anh ăn gì chưa?

Danh sách chương
Cài đặt
QR
Lưu tủ
Quay lại
Bình luận