Trang chủ Thể loại Ngôn tình Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 218

Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn Ngọc Hoan 8235 chữ 2024-09-02 18:36

  Chương 219: Cái bẫy giăng sẵn cho Phó Thắng Nam (4)

  Dừng xe, tôi đứng ở cửa, mưa lại rả rích rơi.

   Sắc mặt anh trầm xuống: “Em định đứng cả

   đời ở ngoài sao?”

   Anh đi tới, mưa rả rích rơi xuống vai anh, khiến

   anh trông càng thêm lạnh lùng khó gần.

   Tôi mím môi, suy nghĩ rồi nói: “Chẳng phải anh

   nói rất muộn mới về sao?” Tôi hiểu rất muộn là tối

   đó có thể anh sẽ không về, dù sao Giang Ninh

   cách thủ đô không gần, lúc anh về thì đã hết nửa

   ngày rồi.

   Anh cười giễu: “Bây giờ còn không tính là

   muộn à?”

   Tôi…

   Tảng sáng, hình như có hơi muộn rồi.

    

   Anh không hỏi gì thêm, kéo tôi vào biệt thự,

   nhìn tôi bằng ánh mắt u ám, nói: “Em đã đi đâu?”

   “Khu nhỏ trung tâm công viên!” Tôi không dự

   định giấu anh điều gì, chuyện hôm nay âm ï như

   vậy, tôi lại về muộn như thế, tôi không nói, ngày

   mai anh cũng biết.

   Anh híp mắt, hơi lạnh nhạt: “Sao em không

   chuyển qua đó sống vài ngày? Để khỏi cần chạy

   về, hửm?”

   Tôi gật đầu: “Ừm, trùng hợp em cũng đang có

   dự định này.”

   “Thẩm Xuân Hinh!” Anh nghiến răng nghiến

   lợi: “Rốt cuộc thì ai mới là chông em hả?”

   Tôi mím môi, nghẹn lời: “Là anh bảo em

   chuyển qua đó sống, sao anh lại nổi giận chứ?”

   “Tôi còn không thể nổi giận sao?” Anh cười

   giễu: “Em đi theo Cố Diệc Hàn gần như cả ngày

   rôi, hay em cứ nhận anh ta làm con, từng giờ từng

   phút ở bên cạnh anh ta luôn đi”

   Nhìn dáng vẻ tức giận của anh đến mức sắc

   mặt cũng u ám, tôi không kìm được mà mím môi:

   “Hay anh nhân tiện bảo em gả cho anh ta luôn đi!”

   “Rầm!” Anh lật tay đập xuống bàn, giận đến

   mức suýt bóp chết tôi: “Nửa đêm em không về

   nhà, em còn nói lý ư2”

   Tôi cúi đầu, giọng vừa buồn bã vừa ấm ức:

   “Không có, lần nào anh cũng chỉ biết nổi giận, đã

   xảy ra chuyện gì, anh cứ không hỏi mà nổi giận,

   còn trách em không nói lý, Phó Thắng Nam, anh

   mới không nói lý ấy”

   Anh ngẩn ra, suýt đã bị chọc giận đến bật

   cười, dừng một lúc, cơn giận trên mặt đã vơi đi vài

   phần, anh mới nhìn tôi và hỏi: “Được, em nói đi, tại

   sao lại đến chỗ Cố Diệc Hàn?”

   Tôi tìm chỗ nào ngồi xuống sau đó nhìn anh,

   nói: “Anh rót hộ em ly nước!”

   Anh chợt ngây người, khóe môi đẹp đế không

   kìm được mà giật giật: “Thẩm Xuân Hinh, em…”

   “Không muốn rót thì thôi, anh đừng mắng em,

   cùng lắm em không kể là được chứ gì” Dù sao

   anh nổi nóng cũng không làm gì được tôi, tôi

   quyết định sẽ không sợ hãi.

   Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.

   Đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm tôi hồi

   lâu, tức đến mức cắn môi mỏng, nhìn tôi và nói:

   “Tốt nhất lát nữa em kể lại rõ ràng, nếu không..”

   Những lời sau đó anh không nói, anh rót cho

   tôi ly nước, ngồi đối diện tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt

   lạnh lẽo: “Em nói đi!”

   Tôi bưng ly nước, suy nghĩ rồi nói: “Bác Dương

   qua đời rồi.”

   Anh nhướng mày: “Chuyện này tôi biết, cô đã

   kể với tôi” Dừng một lúc, anh nhướng mày, híp

   mắt lại: “Chỉ vậy thôi?”

   Tôi hơi dừng lại, mím môi nói: “Còn nữa, hôm

   nay dưới cao ốc Thiên Tam, mẹ của Cố Diệc Hàn

   là Trương Huệ Mãn đã nhảy lầu tự sát, em lo lắng

   Cố Diệc Hàn không chịu nổi đả kích này, vì vậy ở

   cùng anh ta ở khu nhỏ trung tâm công viên một

   lúc, nên đã về muộn”

    

   Anh nhíu mày, con ngươi hơi co lại: “Cụ thể đã

   xảy ra chuyện gì?”

   Những ngày gần đây anh vẫn luôn bận rộn,

   chuyện của Cố Vân Dương, có lẽ chỉ là Phó Bảo

   Hân nhắc một chút với anh, sự việc cụ thể bà ấy

   vẫn chưa kể.

   Hơn nữa, dù gì cũng là chuyện của nhà họ Cố,

   nói trắng ra thì tôi và Phó Thắng Nam là người

   ngoài.

   Nghĩ vậy, tôi nói: Hôm Cố Vân Dương qua đời,

   Phó Bảo Hân và Trương Huệ Mẫn đã nói chuyện

   của mười năm trước, sau đó Trương Huệ Mẫn

   chắc là đã bị đả kích, tinh thần hơi suy sụp, có thể

   không chịu đựng được nên đã lựa chọn đi theo

   Cố Vân Dương”

   Anh gật đầu, cũng không quan tâm mấy đến

   nhà họ Cố, trái lại anh nhìn tôi và nói: “Cố Diệc

   Hàn có con đường riêng của mình, em không việc

   gì thì đừng cứ mãi qua đó, đừng quên là, tôi mới

   là chông em”

    

   Những lời quái gở này, đậm mùi ghen tuông.

   Tôi mím môi, nghẹn lời mà nói: “Phó Thắng

   Nam, em là vì trả ơn, anh đừng nghĩ phức tạp như

   thế, được không?”

   “Em tưởng mình là yêu tinh tu luyện thành tinh

   à? Còn trả ơn cơ đấy, có nhiều cách trả ơn như

   vậy, em buộc phải tự mình đi sao?” Người này quả

   thật khó hiểu.

   Dù sao hiện tại tâm trạng anh đang không tốt,

   cũng không muốn đôi co với tôi, tôi cũng quyết

   định không dài dòng với anh.

   Tôi nói: “Cũng muộn như vậy rồi, anh không

   buồn ngủ sao?”

   Anh thoáng nhìn tôi, buồn bực đi lên lầu.

   Biết anh giận, tôi cũng không muốn chọc anh,

   trở về phòng ngủ, anh không ở đó nên chắc là

   đang ở phòng sách.

   Tôi vào phòng tắm tắm rửa, sàn trong phòng

   tắm là loại chống trượt, vì vậy bình thường tôi

    

   không mang dép lê mà đi vào bằng chân trần.

   Nhưng không biết tại sao, vừa đi được vài

   bước thì đã bị trượt ngã.

   “Á..” Tôi bỗng kinh hãi, lớn tiếng kêu lên.

   “Ầm!” Cửa phòng ngủ bị mở ra, Phó Thắng

   Nam thở gấp, trông như đã chạy tới đây.

   Thấy tôi ngã dưới đất, ánh mắt anh sa sâm,

   anh bế tôi lên, nhíu mày: “Có bị trúng chỗ nào

   không?”

   “Trẹo chân rồi!” Mắt cá chân đã bị trẹo rồi.

   Anh vươn tay xoa mắt cá chân cho tôi, tôi đau

   đến hít vào một hơi khí lạnh, không kìm được mà

   nói: “Đaul”

   “Em còn biết đau sao?” Giọng điệu của anh

   rất không vui: “Mắt dùng để thở à?”

   Tôi bĩu mu, nhỏ giọng: “Em cũng đâu biết sàn

   lại trơn như vậy, ai lại muốn mình bị ngã chứ

   Anh nhìn tôi bằng ánh mắt châm biếm:

   “Không nhìn đường thì trách ai?” Dừng một lúc

   anh hỏi: “Em định làm gì?”

   “Đi tắm!” Người này sao lại xấu xa như vậy.

   Anh đặt tôi vào bồn tắm, thả nước cho tôi,

   nhàn nhạt nói: “Có cần tôi tắm cho em không?”

   “Không cần!” Tôi đáp lại anh một câu.

   Anh nhàn nhạt nhìn tôi: “Người ta không còn

   cha mẹ mà em mất tinh thân giống như không

   còn cha mẹ chồng vậy, Thẩm Xuân Hinh em được

   lắm!”

   Tôi…

   Đây là kiểu tư duy gì vậy!

   Sao lại nói sang chuyện đó!

   “Phó Thắng Nam, anh cố ý đúng không? Em

   bất cẩn bị ngã, căn bản không phải như anh nói,

   hơn nữa, Cố Diệc Hàn từng giúp em, hiện tại anh

   ta gặp quá nhiều việc như thế, em giúp lại anh ta

   một chút thì có làm sao? Em và anh ta vẫn trong

   sạch, chứ những chuyện cũ giữa anh và Mạc

   Hạnh Nguyên, em đã nói gì anh đâu?”

   Chuyện này tôi thấy Phó Thắng Nam đã làm

   quá, ban đầu nếu không phải Cố Diệc Hàn xuất

   hiện, tôi đã sớm chết cùng đứa trẻ rồi, bây giờ anh

   †a gặp chuyện lớn như vậy, bên cạnh anh ta không

   có ai để tâm sự, tôi lấy danh nghĩa bạn bè để

   quan tâm thì có sao?

   “Ha!” Anh tức đến mức bật cười: “Em nhất

   định phải giúp anh ta theo cách đó? Nhất định

   phải dùng phương thức đó? Thẩm Xuân Hinh, em

   tưởng chỉ mình em biết cảm kích, còn người khác

   đều là khúc gỗ sao? Em tìm một người đi chăm

   sóc Cố Diệc Hàn thì sẽ chết sao?”

   “Được, anh tìm đi!” Tôi mím môi, không vui

   nói: “Như anh nói, trước đây anh cũng có thể tìm

   một người để chăm sóc Mạc Hạnh Nguyên, tại

   sao còn bắt bản thân tự làm lấy?”

Danh sách chương
Cài đặt
QR
Lưu tủ
Quay lại
Bình luận