Trang chủ Thể loại Ngôn tình Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 245

Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn Ngọc Hoan 9458 chữ 2024-09-02 18:36

  Phó Thắng Nam hay Vũ Linh

   thì Mạc Hạnh Nguyên không thề

   làm gì họ, vì vậy nếu Mạc Hạnh

   Nguyên thực sự muốn gây rối với

   tôi thì cũng chỉ có danh dự của tôi

   mà thôi.

   Hủy hoại danh dự của một

   người?

   Mạc Hạnh Nguyên không phải

   là không làm được.

   Ngơ ngác một lúc, Thẩm

   Quang và hai ông bà cụ nhà họ

   Trương cùng nhau đi tới, dù sao

   cũng là ăn cơm, nói chút chuyện

   vặt vãnh đời thường.

   Sau khi con gái và cháu ngoại

   đều di rồi, hai ông bà cụ già di rất

   nhiều, những sợi tóc bạc đã đua

   nhau chiếm chỗ của những sợi tóc

   đen.

   Sau khi chào hỏi nhau, mọi

   người ngồi xuống và người phục vụ

   bắt đầu bày các món ăn ra, bà cụ

   Trịnh Thục Phi nhìn tôi và nói:

   “Xuân Hinh, gần đây trông cháu

   ốm lắm đấy, ăn nhiều một chút nhé.”

   Tôi vội vàng nâng chén nhận

   lấy thức ăn mà bà cụ gắp cho và

   cảm ơn: “Cảm ơn bài!”

   Thẩm Quang cười nói: “Tết âm

   lịch sắp đến rồi, tôi thấy bây giờ ai

   cũng bận rộn, thứ hai tuần này

   cũng là một ngày tốt đấy, chúng ta

   sẽ nhập tên của Xuân Hinh vào gia

   phả nhà họ Thầm. Đến lúc đó hai

   trường lão đây nhất định phải đến

   làm chứng cho cô con gái của nhà

   họ Thẩm nhé.”

   “Đến, đến, nhất định phải đến

   rồi.” Bà cụ Thục Phi mờ miệng cười

   nói: “Khi đứa nhỏ này và Diệc Hàn

   đến nhà họ Trương, tôi đã thấy có

   rất nhiều duyên phận rồi, bây giờ

   có thể vào gia phả nhà họ Thẩm

   thì đúng là duyên số trời ban mà,

   Diệc Hàn nhà chúng tôi…”

   Nói đến đây, bà cụ hơi nghẹn

   ngào, khi biết bà đang ám chỉ cháu

   mình, ông Trương Thiên Phát vỗ vỗ

   tay bà ấy và nói: “Được rồi, những

   người còn sống như chúng ta vẫn

   phải nhìn về phía trước mà bước

   tiếp thôi.”

   Bầu không khí trầm xuống

   một lúc, tôi lập tức đứng dậy, đi

   đên chỗ hai ông bà cụ nhà họ

   Trương rồi quỳ xuống, dập đầu ba

   cái.

   “Con nhóc này làm gì vậy,

   mau đứng lên đi, không cần, không

   cần đâu.”

   Bà cụ bước tới để kéo tôi

   nhưng tôi không đứng dậy, thay

   vào đó tôi nghẹn ngào nói: “Bà ơi,

   cháu xin lỗi, ngày Diệc Hàn gặp

   chuyện không may, cháu cũng ở

   đó, tất cả là lỗi của cháu. Nếu

   không có cháu thì anh ấy sẽ không

   xảy ra chuyện gì cả.”

   Ông cụ Trương Thiên Phát hơi

   sững sờ, hai tay ông đỡ tôi dậy rồi

   nói: “Chuyện này không trách

   cháu được. Chúng tôi đã xem

   video giám sát, lúc đó tâm trạng

   của thằng bé rất kích động, nếu

   không có cháu thì nó còn không

   còn lý trí để xuống xe đâu. Đây là

   số mệnh rồi, không trách ai được.”

   Nhìn hai ông bà cụ già nua, tôi

   mờ miệng: “Ông, bà, nếu hai người

   không chê thì sau này cháu sẽ là

   cháu gái của hai người, cháu sẽ

   thay Diệc Hàn chăm sóc ông bà.”

   “Con nhóc ngốc nghếch này,

   thật hiếm người có được tấm lòng

   như thế này. Cũng khó trách Diệc

   Hàn lại muốn chăm sóc quan tâm

   cháu bằng mọi cách.” Bà cụ thờ

   dài nói: “Nếu Diệc Hàn còn… thật

   đáng tiếc.”

   Ông cụ dừng lại nhìn tôi nói:

   “Xuân Hinh, cháu nói thật với ông

   đi, rốt cuộc hôm đó đã xảy ra

   chuyện gì? Tại sao Diệc Hàn vốn

   luôn bình tĩnh tự tại lại đột nhiên

   làm những chuyện cực đoan như

   vậy? Có phải có chuyện gì uầẩn

   khúc không?”

   Thầm Quang và Thẩm Minh

   Thành nãy giờ vẫn không lên tiếng,

   khi nghe ông cụ hỏi như thế thì tất

   cả đều nhìn về phía tôi.

   Tôi ngần người, nói: “Diệc Hàn

   chết vì tuyệt vọng. Chú Vân Dương

   và thím Huệ Mẫn cũng đã di rồi,

   khoảng thời gian đó cũng trách

   cháu, cháu đã quá sơ suất. Cháu

   không ngờ anh ấy lại không thể

   chịu đựng mà vực dậy được, đề rồi

   lại đi theo chú thím xuống suối

   vàng.”

   Ông cụ hơi nheo mắt và nói:

   “Cái chết của Huệ Mẫn, Diệc Hàn

   và Vân Dương rốt cuộc là như thế

   nào?”

   Tôi đã nghĩ về điều đó, tôi

   muốn nói với hai ông bà cụ về

   chuyện mười năm trước, ngoài ra

   còn muốn nói về việc chú Cố Vân

   Dương có ý định trao phần lớn cồ

   phần của Cố Nghĩa cho Phó Bảo

   Hân, chỉ vì nguyên nhân là Phó Bảo

   Hân đã đứng trên danh nghĩa là

   Trương Huệ Mẫn đề làm tất cả mọi

   thứ cho ông khi còn sống, Cố Vân

   Dương muốn cảm tạ bà ấy nên mới

   trao cổ phần cho bà ấy.

   Hai ông bà cụ có lẽ đã không

   đề ý tới những cái tít ở thủ đô, cũng

   chẳng biết gì về chuyện mười năm

   trước, nghe tôi nói xong, bà cụ bật

   khóc: “Gia môn bất hạnh mà.”

   Bà cứ liên tục thở dài, ông cụ

   thì có lẽ vẫn bình tĩnh hơn, sau khi

   trầm mặc một lúc lâu mới thờ dài

   nói: “Thôi, tất cà đều là nghiệt

   duyên cả.”

   Nói đến đây, tôi đã làm hết

   những điều nên nói và nên làm,

   việc làm gì tiếp theo phụ thuộc vào

   hai người lớn tuổi.

   Sau khi bữa cơm kết thúc thì

   cũng đã chín giờ tối rồi, tài xế được

   lệnh đưa Thẩm Quang và hai ông

   bà cụ di, Thẩm Minh Thành nhìn

   tôi nói: “Đưa anh về nhà được

   không? Hửm?”

   Tôi mím môi: “Anh không lái

   xe à?”

   Anh ta nhún vai: “Vừa rồi anh

   đi cùng với chú ba nên không lái xe

   đến.

   “Được rồi.”

   Trong xe hơi.

   Anh ta liếc nhìn tôi vài lần, sau

   đó không kìm lại được và nói: “Sao

   lúc nãy nghe giọng điệu của em

   như thể là đang nói giúp cho Phó

   Bảo Hân thế?”

   Tôi đỡ vô lăng và thản nhiên

   nói: “Coi như bỏ qua đi.”

   Anh ta nheo mắt nhìn tôi: “Giải

   thích một chút đi, vì Phó Thắng

   Nam mà tâm hồn thánh mẫu trào

   dâng trong lòng em như vậy sao?

   Cố Diệc Hàn không đơn giản là

   người cứu mạng của em, em biết rõ

   rốt cuộc vì sao Cố Diệc Hàn lại

   chết, em không thấy xấu hổ sao?”

   Đến ngã tư đèn giao thông, tôi

   dừng lại chờ đèn xanh, liếc ngang

   nhìn anh ta rồi nhướng mày: “Trước

   tiên hãy giải quyết chuyện của

   Lâm Uyên. Còn về Phó Bảo Hân,

   có lẽ có người tìm bà ấy tính sổ

   đúng không?”

   Anh ta khó hiểu hỏi vặn lại: “Ý

   em là gì?”

   “Chắc có ai đó muốn trả thù

   cho Cố Diệc Hàn. Vài ngày trước,

   trên các mặt báo của thủ đô có

   người đăng một bài báo về cái chết

   của một gia đình ba người họ Cố.

   Những câu chữ trong đó đại loại là

   mắng chửi Phó Bảo Hân không

   biết tốt xấu, là người phụ nữ độc

   địa.” Đèn xanh đã được bật, tôi bắt

   đầu khởi động xe.

   Anh ta do dự một lúc: “Bài báo

   đó không phải em viết sao?”

   “Tôi không giỏi viết lách như

   vậy.” Vừa nhìn bài báo đó là đã biết

   có người tìm một phóng viên đặc

   biệt để viết, cố tình đổ nước bẩn

   lên người Phó Bảo Hân.

   “Không phải nhà họ Trương,

   không phải em, vậy còn ai muốn

   xen vào chuyện này?” Anh ta nhíu

   mày suy nghĩ.

   Hồi lâu sau anh ta cũng không

   nghĩ ra, nhìn tôi nói: “Em cho rằng

   sẽ là ai?”

   Tôi lắc đầu: “Tôi không biết,

   nhưng nếu người này có thề biết

   những điều này, có nghĩa là người

   đó rât thân với nhà họ Trương. Từ

   từ chờ đã, nếu người đó đã làm thì

   không có khả năng từ bỏ sớm như

   vậy, Phó Bảo Hân không bị thương

   tổn gì vậy thì có thể người đó sẽ

   tiếp tục kế hoạch của mình. ”

   Anh ta nð nụ cười yếu ớt:

   “Cho nên em đã giao dịch gì đó với

   Phó Bảo Hân, đồng ý cầu xin sự

   tha thứ trước mặt hai ông bà cụ

   nhà họ Trương sao?”

   Tôi ném túi văn kiện của Phó

   Bảo Hân cho anh ta và nói: “Anh

   cầm lấy cái này. Gần đây, tôi đã

   tung một số thứ thú vị trên các

   phương tiện truyền thông lớn. Đầu

   tiên, hãy luộc con ếch Lâm Uyên

   trong nước nóng đã. Dù sao thì mỗi

   một video cũng đủ khiến thanh

   danh của bà ta lung lay rồi.”

   “Đúng! Thanh danh của bà ta

   rất quan trọng đối với thân phận

   hiện tại, nếu như bị đập tan tành,

   vậy thì thân phận bà chủ nhà họ

   Mạc cũng bị ngâm nước thôi. Nhà

   họ Mạc rất coi trọng danh tiếng,

   nếu cứ tiếp tục như thế này thì

   chuyện bà ta rời khỏi nhà họ Mạc

   cũng là chuyện sớm hay muộn mà

   thôi.”

   Ảnh ta cầm tập tài liệu ra đọc

   lại, tấm tắc hai tiếng rồi giơ ngón

   tay cái lên nhìn tôi nói: “Sự nghiệp,

   danh tiếng, gần như em đã công

   phá hết rồi, bước tiếp theo bắt đầu

   với người bà ta quan tâm nhất

   sao?”

   Tôi nhướng mày: “Thông

   minh l”

   Nhìn thấy tôi như vậy, anh ta

   hơi ngập ngừng nói: “Xuân Hinh,

   em thật sự vô tâm với cha mẹ ruột

   của mình sao?”

   Tôi nhìn anh ta, cau mày: “Có

   vẻ gần đây anh cứ liên tục nói về

   điều này. Tôi đã nói rồi, nếu bọn họ

   đã bỏ rơi tôi, điều đó có nghĩa là họ

   không cần tôi. Nếu tôi cứ rối rắm

   với vấn đề đó thì có lẽ cả đời này

   tôi cũng sẽ không thoát khỏi bóng

   ma tâm lý bị bỏ rơi kia, vì vậy tốt

   hơn hết là buông bỏ và quên hết.

Danh sách chương
Cài đặt
QR
Lưu tủ
Quay lại
Bình luận