Trang chủ Thể loại Ngôn tình Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 26

Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn Ngọc Hoan 9241 chữ 2024-09-02 18:36

  Chương 26: Phó Thắng Nam muốn có lại đứa bé

  Anh đi quá nhanh, chẳng bao

   lâu đã về tới sân, đồ ăn lên đủ rồi,

   bàn cơm vốn dĩ chỉ có bốn người

   chúng tôi bây giờ lại thêm một nhà ba người.

   Hai người là người đàn ông và

   đứa bé tôi gặp trong sân vừa nãy,

   người phụ nữ là vợ của người đàn ông.

   Nhìn thấy tôi, người đàn ông

   cười, nhìn vợ mình nói: “Em xuống

   phòng bếp bưng súp mực táo đỏ

   đã nấu xong lên cho cô Thẩm nếm

   thử, súp này tốt cho thai nhi.”

   Tôi sững sð, cười nói cảm ơn,

   Kiều Cảnh Thần nhìn không vừa

   mắt, nhỏ giọng thì thầm: “Đứa bé

   không còn nữa, cho dù súp có tốt

   thì có tác dụng gì?”

   Phó Thắng Nam nhìn tôi,

   khiến tôi có chút hoảng hốt, trong

   lúc nhất thời tôi lo lắng sẽ nghe

   thấy gì đó từ miệng của người đàn

   ông Phó Thắng Nam này, tôi nhìn

   Phó Thắng Nam nói: “Anh vẫn

   chưa giới thiệu anh đây cho em đó.”

   Lỗi này, tôi nói với giọng điệu

   mềm mại dịu dàng, trông giống

   như một người vợ hiển lành hợp cách.

   Đôi mắt đen của Phó Thắng

   Nam sững sð, con ngươi đen

   nhánh dừng lại trên người tôi một

   chút, bắt đầu giới thiệu sơ lược.

   Người đàn ông này chính là

   chủ của sân nhỏ này, tên Lý Dịch

   Thành, con trai của một gia tộc

   chuyên hành nghề y, vì cực kỳ yêu

   thích nguyên liệu nấu ăn và dược

   liệu, cho nên đã trồng những dược

   liệu quý giá trong sân này.

   Người phụ nữ tao nhã xinh

   đẹp vừa nãy là vợ anh ta, đứa bé

   nhỏ tuổi là con trai anh ta.

   Chào hỏi qua loa, trong lòng

   tôi có chút thấp thỏm, việc tôi

   mang thai khó khăn lắm mới lừa

   được Phó Thắng Nam, nếu ở đây bị

   Lý Dịch Thành vô tâm nói toạc ra,

   vậy làm sao bây giờ?

   Tôi hơi lo lắng, không khỏi

   nhìn về phía Trịnh Tuấn Anh bên

   cạnh, hi vọng anh ta nghĩ cách giúp.

   Lúc này cô Lý đã bưng súp

   mực được hầm cách thủy tới, nhìn

   tôi cười bảo: “Cô Thẩm, cô nếm thử

   đi, lúc tôi mang thai rất thích uống

   súp này, tuy rằng mùi vị kỳ lạ,

   nhưng chồng tôi đã bỏ thêm mấy

   loại dược liệu bổ máu vào, cực kỳ

   tốt cho cơ thể, đứa bé đã được

   mấy tuần rồi?”

   Trong lúc nhất thời tôi đổ mồ

   hôi lạnh, nhìn cô ấy cười nói: “Vốn

   đã sáu tuần, tôi và Thắng Nam

   chưa sẵn sàng nên đã bỏ đứa bé.”

   Nghe tôi nói vậy, cô ấy ngây

   ngần cả người, kinh ngạc nhìn tôi,

   có chút không chắc chắn nói:

   “Trông cô không giống…”

   “Cô Lý, đây là hiện tượng

   mang thai giả sau khi phá thai, qua

   một khoảng thời gian ngắn nữa là

   ồn, không thể không bội phục vợ

   chồng hai người, học trung y tới

   xuất sắc, nhìn sắc mặt đã biết

   nguyên nhân.” Trịnh Tuấn Anh vốn

   đang uống trà cuối cùng cũng mờ miệng.

   Trong lúc nhất thời, Lý Dịch

   Thành hơi híp đôi mắt đen, rồi cười

   một cái, không nói thêm lời nào,

   ngược lại là cô Lý, dường như cảm

   thấy tôi không giống như mang

   thai giả lắm, lập tức cười rồi hàn

   huyên với tôi một lát.

   Khó khăn lắm mới chịu đựng

   đến khi ăn xong, Lý Dịch Thành nói

   nhỏ gì đó bên tai vợ mình, sau đó

   vợ anh ta nhìn tôi một cái, ngần

   người, gật đầu rồi ra ngoài.

   Lý Dịch Thành nhìn Phó

   Thắng Nam nói: “Hiếm khi anh qua

   đây một chuyến, tôi chuẩn bị chút

   thuốc điều trị cơ thể cho cô Thẩm,

   hai người mang về điều dưỡng cần

   thận, muốn có con không phải việc khó.”

   Phó Thắng Nam gật đầu, đôi

   mắt đen nhìn tôi, không có cảm

   xúc gì, trong lúc nhất thời tôi không

   biết anh có ý gì.

   Tôi luôn cảm thấy, hình như

   anh cố ý dẫn tôi tới để Lý Dịch

   Thành xem thử, về phần mục đích,

   tạm thời tôi vẫn không rõ.

   Trong lòng không chắc chắn,

   cho nên mãi đến khi rời khỏi, tôi

   vẫn không nói câu nào.

   Lúc lên xe đã là chạng vạng

   tối, Kiều Cảnh Thần nhìn tôi kiều gì

   cũng không vừa mắt, giục Phó

   Thắng Nam nhanh tiễn tôi về nhà,

   anh ta nhìn tôi mà thấy phiền lòng.

   Tôi không so đo với anh ta,

   biết có lẽ bọn họ còn có việc nên

   tôi dứt khoát xuống xe, nói mình sẽ

   bắt xe về nhà, bảo bọn họ cứ đi

   làm việc.

   Phó Thắng Nam cũng không

   nhiều lời, chỉ dặn tôi trên đường

   cần thận, sau đó bọn họ lập tức rời đi.

   Trong lòng tôi có tâm sự, về

   nhà cũng không ngủ được, vốn

   định tìm Trịnh Tuấn Anh hỏi thử,

   nhưng anh ta đi chung với Phó

   Thắng Nam, tôi không thể hỏi

   được, dứt khoát đến quán bar Thời Gian.

   Sắc trời đã tối, trong quán có

   lục tục không ít người đến.

   Thấy tôi, Vũ Linh giống như

   nhìn thấy quỷ, giương nanh múa

   vuốt nói với tôi: “Cậu không ở nhà

   tĩnh dưỡng mà đến đây làm gì?”

   “Giải sầu!” Ném cho cô ấy hai

   chữ, tôi tìm một chỗ ngồi xuống.

   Cô ấy ôm trán, muốn phát

   điên: “Cô Thẩm à, cô mới phá thai

   mấy ngày, làm phiền cô tốt với bản

   thân mình một chút đi, ngoan

   ngoãn ở nhà nghỉ ngơi không được hả?”

   Tôi biết cô ấy lo lắng cho

   mình, tôi nhìn cô ấy nói: “Cho tớ

   một ly nước chanh, cậu tâm sự với

   tớ nhé.”

   “Tớ không phải chỗ để trút

   bầu tâm sự” Nói xong, cô ấy đi

   thẳng tới quầy bar.

   Tôi chống cằm nhìn dòng

   người ra vào trong quán bar, nhưng

   trong lòng lại nghĩ đến mục đích

   hôm nay Phó Thắng Nam dẫn tôi

   tới vườn thuốc, chẳng lẽ anh đã

   nghỉ ngờ tôi vẫn còn giữ đứa bé?

   “Còn chð gì nữa, không phải

   cậu phiền muộn lắm à? Đi thôi, chị

   dẫn em tới chỗ vui.” Vũ Linh nắng

   mưa thất thường vỗ vào vai tôi, kéo

   tôi ra ngoài.

   Tôi theo cô ấy ra khỏi quán

   bar, không rõ lắm: “Đi đâu?”

   “Tới nơi rồi cậu sẽ biết.”

   Cả con phố này đều là quán

   bar, tôi tường cô ấy kéo tôi ra ngoài

   dạo phố, cạn lời nói: “Cậu không

   trông quán mà dẫn tớ ra ngoài đi

   lung tung, cậu không chán à?”

   “Nói gì vậy hả?” Cô ấy chỉ vào

   hộp đêm tráng lệ không xa phía

   trước nói: “Trong quán có người

   trông rồi, không phải cậu buồn bực

   à, tớ dẫn cậu đi trải đời.”

   Ngoại trừ quán bar của Vũ

   Linh, tôi rất ít đến chỗ khác, bây

   giờ bị cô ấy kéo vào một hộp đêm

   vàng son lộng lẫy, trong lúc nhất

   thời tôi bị âm nhạc định tai nhức óc

   làm cho muốn nổ tai.

   Vũ Linh quen cửa quen nẻo,

   tìm được vị trí nổi bật ở lầu hai, sau

   đó đến tìm quản lý, mð miệng nói:

   “Tìm cho chúng tôi hai anh trai.”

   Quản lý nhìn dáng vẻ của cô

   ấy, liên tục gật đầu, nói: “Được rồi,

   lát nữa sẽ dẫn người tới cho hai cô chọn.”

   Tôi nhìn Vũ Linh, khóe mắt hơi

   giật giật: “Cậu gọi trai làm gì?”

   “Chơi với chúng ta đó.” Vẻ mặt

   cô ấy đương nhiên, đặt một ly nước

   trái cây trước mặt tôi, mở miệng

   nói: “Để cậu xem thử những người

   đàn ông khác, tùy ý chọn một

   người có kỹ thuật dịu dàng hơn

   Phó Thắng Nam, cậu đừng có đặt

   hết tâm trí vào anh ta cả ngày, cậu

   phải có tính tình của mình.”

   Tôi còn chưa kịp nói gì, quản

   lý vừa đi không bao lâu đã dẫn

   theo mười người mẫu nam đi tới, tôi

   lập tức ngây ngần cả người.

   “Chọn một người đi, loại gì

   cũng có, chẳng phải cậu thích kiểu

   tổng giám đốc bá đạo à? Nhìn thử

   người đàn ông mặc âu phục bên

   kia kìa, ngoại hình khí chất không

   thua gì Phó Thắng Nam nhà cậu

   chứ hả?” Vũ Linh vừa nói vừa tự

   mình chọn một anh chàng kiểu cún

   con dễ thương.

   Người mẫu nam kia cũng rất

   thành thạo, anh ta trực tiếp đi tới

   cần thận rót rượu cho cô ấy, thuận

   thế thân mật nắm tay cô ấy, Vũ

   Linh không phản kháng, còn ngả

   người vào trong ngực anh ta.

   Tôi ngạc nhiên đến mức sắp

   rơi cả cằm, không phải là con nhóc

   này rất thường xuyên tới đây chứ?

   Thảo nào cô ấy không tìm bạn

   trai.

   “Nhìn bọn tớ làm gì, cậu

   nhanh chọn một người đi.” Vũ Linh

   mở miệng thúc giục.

   Tôi thật sự không biết nên nói

   gì, cười bảo: “Tớ… Tố không cần.”

   Vũ Linh trợn mắt nhìn tôi một

   cái, chỉ thẳng vào người mặc âu

   phục: “Anh ở lại với cậu ấy đi.

   Chọn người xong, những

   người mẫu nam khác đều rời khỏi,

   người đàn ông mặc âu phục ngồi

   bên cạnh tôi, tôi cực kỳ mất tự

   nhiên, Vũ Linh dẫn theo cún con

   của mình, chuẩn bị chơi mấy trò

   kích thích.

   Còn lại tôi và người đàn ông

   mặc âu phục, tôi nhìn anh ta, có

   chút lúng túng nói: “Chuyện này,

   tôi không…”

   “Cô không cần phải giải thích,

   tôi hiểu.” Anh ta nhìn tôi, cười nhẹ

   nói: “Lần đầu tiên tới đây đều như

   vậy, quen là được rồi.”

   Vậy mà tôi lại không phản bác được.

Danh sách chương
Cài đặt
QR
Lưu tủ
Quay lại
Bình luận