Trang chủ Thể loại Ngôn tình Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 288

Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn Ngọc Hoan 8562 chữ 2024-09-02 18:36

   Chương 289: Người đàn ông thần bí (1)

   

   Lý Nam Hà co quắp ngồi dưới đất,

   trông vô cùng khổ sờ, hắn ta ngước mắt

   nhìn tôi rồi nói: “Tôi không có chạm vào cô

   ta, không tin thì mấy người có thể đi kiểm

   tra.”

   Phó Thắng Nam không nói gì, chỉ lạnh

   lùng nhìn lại, mặc dù không nói nhưng ý

   lạnh trong ánh mắt của anh cũng đủ giết

   chết người.

   Lý Nam Hà dừng lại một lúc rồi tiếp

   tục nói: “Tôi chỉ làm theo lời tổng giám đốc

   Phó mà thôi, mang cô Thẩm đến khách

   sạn mà bà ấy yêu cầu, chuyện sau đó thì

   tôi không biết.”

   Tổng giám đốc Phó mà hắn nói chính

   là Phó Bảo Hân.

   Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.

   “Không biết?” Phó Thắng Nam mờ

   miệng, màu mắt trầm đi.

   Lý Nam Hà gật đầu: “Tôi không biết,

   người đàn ông chờ trong khách sạn là ai tôi

   không biết thật, sau khi đưa cô Thẩm tới

   thì anh ta quay lưng lại về phía tôi, người

   rất cao khoảng một mét tám lăm, trông

   khá lạnh lùng.”

   Phó Thắng Nam không nói, bời vì Trần

   Văn Nghĩa không ở đây, cho nên Lý Nam

   Hà lo Phó Thắng Nam muốn dùng cha mẹ

   và vợ chưa cưới đề ép mình.

   Cho nên hắn ta nói hết: “Tổng giám

   đốc Phó cho tôi một tỉ, số tiền này còn để

   trong chiếc Ferrari màu xanh ngọc, nếu

   không phải tôi cần sính lễ hỏi vợ, tôi cũng

   không làm chuyện như vậy.”

   Hắn ta nhìn về phía Phó Thắng Nam,

   ánh mắt cầu xin: “Tổng giám đốc Phó, tôi

   xin anh, anh muốn làm gì tôi cũng được,

   nhưng đừng làm tồn thương người nhà tôi,

   xin anh.”

   Phó Thắng Nam vẫn không nói gì,

   Trần Văn Nghĩa đi vào, trong tay cầm theo

   một cái túi, là nước trái cây và bánh ngọt

   matcha.

   Anh ta sai người mang một cái bàn tới,

   bày bánh ngọt ra rồi nhìn tôi, nói: “Bà chủ,

   bà cứ dùng từ từ.”

   Tôi…

   Nói xong, anh ta nhìn về phía Phó

   Thắng Nam, mở lời: “Người đã mang tới

   bên ngoài rồi.”

   Lý Nam Hà cứ tường là người nhà của

   mình, hắn ta lập tức nồi điên lên, trợn mắt

   nhìn về phía Phó Thắng Nam: “Phó Thắng

   Nam, mày là tiểu nhân hèn hạ, mày bảo tao

   nói thì sẽ không động đến người nhà của

   tao mà? Mẹ nó, mày nói mà không giữ lời.”

   Trần Văn Nghĩa cho hai người đàn ông

   giữ hắn ta lại, lạnh lùng nói: “Ai nói là người

   nhà của mày?”

   Nhất thời, bên ngoài vang lên tiếng

   giày cao gót, không ai khác mà chính là

   Phó Bảo Hân.

   Thời tiết ở thành phố Giang Ninh khá

   ôn hòa, dù là tháng một nhưng sắc trời ấm

   lên khá nhiều, nhiệt độ lại không cao lắm.

   Bà ta mặc một bộ váy dài, khí chất tao

   nhã, giày cao gót được lau đến sáng bóng.

   Vốn là một người phụ nữ cao quý nên

   nơi này không hề phù hợp với khí chất của

   bà ta, trông lại có hơi chật vật.

   Bên cạnh bà ta là hai người đàn ông

   mặc áo đen, rõ ràng bà ta bị ép tới đây.

   Lúc đi vào, phát hiện là Phó Thắng

   Nam, sắc mặt Phó Bảo Hân lại tái nhợt đi

   vài phần, bà ta nói: “Thắng Nam, sao cháu

   lại ở đây?”

   Cơ thể cao lớn của Phó Thắng Nam

   ngửa người ra sau, nhàn nhã mà tùy ý, anh

   nhíu mày nhìn về phía bà ta: “Sao tôi lại

   không thề ð đây?”

   Phó Bảo Hân nhìn thấy Lý Nam Hà bị

   đánh đến mức không còn hình người, nhất

   thời hai chân như nhữn ra, suýt nữa ngã

   ngồi xuống đất.

   Phó Thắng Nam nhíu mày, nhìn Lý

   Nam Hà rồi nói: “Nói hết những chuyện

   mày vừa mới nói đi.”

   Lý Nam Hà thấy người tới không phải

   là người nhà, sắc mặt cũng khá hơn nhiều,

   lúc này hắn ta mới tỉnh táo lại, dòng suy

   nghĩ cũng rõ ràng hơn.

   “Năm ngày trước tập đoàn Cố Nghĩa

   vừa cho nghỉ đông thì tổng giám đốc Phó

   điện thoại cho tôi, bảo tôi giúp bà ta

   một chuyện, sau khi hoàn thành sẽ cho tôi

   một tỉ. Tôi cũng không định làm, nhưng vợ

   chưa cưới của tôi đã mang thai rồi, cha mẹ

   cô ấy muốn một tỉ tiền lễ hỏi, nếu không bỏ

   ra được thì sẽ dẫn cô ấy đi phá thai.”

   Hắn ta hít một hơi, mờ lời: “Cha mẹ tôi

   đều là người nhà nông, cả đời họ sống nhờ

   trồng trọt, lại vừa mới xây nhà nên mượn

   rất nhiều tiền, không thể đào đâu ra một tì

   được, vì thế tôi mới đồng ý để có số tiền

   này.”

   “Cậu nói bậy.” Phó Bảo Hân nồi giận:

   “Tôi không có gọi điện cho cậu, cũng

   không cho cậu tiền, cậu ngậm máu phun

   người.”

   Lý Nam Hà nhìn bà ta: “Tiền còn ở

   trong xe, bà sợ bị người ta phát hiện nên

   để chìa khóa ð dưới chân tường ngoài nhà

   họ Cố, đều là bà nói cho tôi biết, một tỉ tiền

   mặt kia được đề ở trong chiếc Ferrari màu

   xanh ngọc đó.”

   “Tôi còn chưa động tới một chút nào,

   anh có thể tự mình tới xem, tôi không cần

   thiết phải nói dối.”

   Phó Thắng Nam không lên tiếng, anh

   nhìn về phía Trần Văn Nghĩa, thấy anh ta

   gật đầu rồi nói: “Tôi điều tra rồi, trong xe

   có một tỉ tiền mặt thật, trên số tiền này

   không có đánh số nên không phải là rút từ

   ngân hàng, cho nên không thể điều tra

   được nó đến từ đâu.”

   Phó Bảo Hân nhìn về phía Phó Thắng

   Nam, tâm trạng như suy sụp: “Thắng Nam,

   cô là cô của cháu, cô không có lý do gì để

   hại vợ cháu cả, cháu không thể tin lời tên

   này được.”

   Trần Văn Nghĩa tiến lên, đưa điện

   thoại cho Phó Thắng Nam rồi nói: “Trước

   đó bà ấy từng gặp cô Mạc một lần ở Giang

   Minh.”

   Phó Thắng Nam nhìn điện thoại mà

   Trần Văn Nghĩa đưa tới, ánh mắt chuyển

   sang trên người Phó Thắng Nam, vẻ mặt

   càng thêm lạnh buốt: “Bà đã đến Giang

   Ninh từ sớm?”

   Sắc mặt Phó Bảo Hân trắng bệch, bà

   ta há miệng: “Cô… Cô tới thăm cha.”

   “Gặp Mạc Hạnh Nguyên làm gì?”

   Dường như Phó Thắng Nam rất kiên trì,

   ánh mắt lại càng lạnh thêm.

   Cơ thể Phó Bảo Hân hơi run lên: “Là

   cô ta hẹn gặp cô, cô ta biết cô nói chuyện

   Lâm Uyên cho Thầm Xuân Hinh, cho nên

   cô ta uy hiếp cô lừa Thẩm Xuân Hinh ra

   ngoài, nếu không sẽ nói cho Lâm Uyên

   biết đề bà ta phản bội cô.”

   “Ô,” Phó Thắng Nam cười gằn, không

   lên tiếng.

   Một lúc lâu sau, anh nhìn về phía tôi,

   ấy tôi còn chưa động tới nước trái cây và

   bánh ngọt thì hơi nhíu mày: “Không hợp

   khẩu vị à?”

   Tôi lắc đầu: “Không phải!”

   “Mệt hả?” Anh đưa tay kéo tôi.

   Tôi gật đầu, nếu điều tra được chuyện

   này không biết là chuyện tốt hay chuyện

   xấu, nếu quả thật là do Phó Bảo Hân làm,

   Phó Thắng Nam sẽ làm sao đây?

   Còn liên quan đến cả Mạc Hạnh

   Nguyên, với Phó Thắng Nam mà nói, hai

   người phụ nữ này không có trách nhiệm thì

   cũng không thoát khỏi tình thân, dù anh có

   hận cũng không thể ra tay với họ được.

   Tôi mở lời, nói thật là tôi hơi mệt: “Phó

   Thắng Nam, anh đưa em về nghỉ ngơi đi.”

   Anh gật đầu, ánh mắt nhìn hai người

   dưới đất lạnh tanh, anh nhìn sang Trần Văn

   Nghĩa: “Báo cảnh sát đi, giao cho họ xử lý.”

   Phó Bảo Hân hoảng hốt, ánh mắt

   hoảng sợ: “Phó Thắng Nam, cháu không

   có chứng cứ thì không thể làm như vậy

   được.”

   Phó Thắng Nam nhìn về phía bà ta,

   ánh mắt càng thâm trầm hơn: “Vậy thì chờ

   cảnh sát điều tra xong, chúng ta sẽ dùng

   phương thức khác đề giải quyết vấn đề.”

   Phương thức khác?

   Nhất thời, Phó Bảo Hân xụi lơ, ngồi

   dưới đất, bất lực không biết phải làm sao.

   Rời khỏi nhà xưởng, tôi lên xe, tựa lưng

   vào ghế ngồi rồi nhắm mắt lại, mệt mỏi

   không muốn làm gì nữa.

   Lòng bàn tay ấm áp, là Phó Thắng

   Nam, anh nắm lấy tay tôi, khời động xe,

   giọng nói lành lạnh: “Đừng lo lắng, sẽ tốt

   thôi.”

   Tôi mím môi, không đáp, người kia là

   ai đây?

   Quay về biệt thự, tôi hơi mệt, sau khi

   đưa tôi vào phòng, Phó Thắng Nam dặn bà

   giúp việc xong rồi đi.

   Tôi nằm trên giường, muốn ngủ nhưng

   không có cách nào ngủ được.

   Lấy điện thoại di động ra, tôi gọi điện

   cho Hoàng Nhược Vi, điện thoại vang lên

   vài tiếng nhưng không ai nhấc máy.

Danh sách chương
Cài đặt
QR
Lưu tủ
Quay lại
Bình luận