Trang chủ Thể loại Ngôn tình Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 305

Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn Ngọc Hoan 11791 chữ 2024-09-02 18:36

  Chương 306: Rốt cuộc ai mới là con gái của nhà họ Mạc (3)

   

   Lâm Hạnh Nguyên cũng từ trên lầu

   theo xuống, nhìn tôi mà cười lạnh: “Biểu

   cảm trên mặt chị bây giờ là sao? Thế nào?

   Anh Thắng Nam đã nói cho chị biết rồi hả,

   thấy thế nào, có phải cảm thấy mình rất

   giống một con ngốc, bị người khác tùy ý

   đùa bốn hay không?”

   Tôi nhìn cô ta, trong đầu cứ ong ong,

   không suy nghĩ được gì, không phản biện

   được gì.

   Còn cô ta có vẻ rất thích thú với tình

   trạng hiện tại của tôi, tiếp tục cười lạnh nói:

   “Đứa trẻ kia thật đáng thương, thế mà lại bị

   bà ngoại mình tự tay hại chết, sao, con

   mình bị mẹ ruột mình giết chết, cái cảm

   xúc đó khiến cô dễ chịu chứ?”

   Tôi nhìn thằng về phía cô ta, dùng

   chút sức lực cuối cùng mà gắng gượng hỏi:

   “Cô nói cái gì?”

   Cô ta lại cười khanh khách: “Sao vậy?

   Thắng Nam vẫn chưa cho cô biết việc này

   sao? Thật ra cô mới là con gái ruột của

   Lâm Uyên, chính là anh Thắng Nam đã

   đem hộp đàn hương mà bà ngoại để lại

   cho cô đưa đến chỗ Lâm Uyên và nói

   những thứ đó là của tôi, cũng chính anh ấy

   là người đã tráo đổi kết quả DNA của tôi và

   cô.”

   “Cô nhìn đi, những gì anh ấy làm cũng

   như cái cách anh ấy yêu cô, đều là giả đấy.

   Anh ta căn bản không hề yêu cô, nói xem,

   mình bị mẹ ruột mình giết chết, cái cảm

   xúc đó khiến cô dễ chịu chứ?”

   Tôi nhìn thằng về phía cô ta, dùng

   chút sức lực cuối cùng mà gắng gượng hỏi:

   “Cô nói cái gì?”

   Cô ta lại cười khanh khách: “Sao vậy?

   Thắng Nam vẫn chưa cho cô biết việc này

   sao? Thật ra cô mới là con gái ruột của

   Lâm Uyên, chính là anh Thắng Nam đã

   đem hộp đàn hương mà bà ngoại để lại

   cho cô đưa đến chỗ Lâm Uyên và nói

   những thứ đó là của tôi, cũng chính anh ấy

   là người đã tráo đổi kết quả DNA của tôi và

   cỗ.

   “Cô nhìn đi, những gì anh ấy làm cũng

   như cái cách anh ấy yêu cô, đều là giả đấy.

   Anh ta căn bản không hề yêu cô, nói xem,

   nếu anh ấy thực yêu cô thì tại sao lại phải

   dùng trăm phương ngàn kế đề đưa tôi đến

   nhà họ Mạc, khiến tôi trở thành thiên kim

   tiêu thư, được sống trong nhung lụa, mà

   cô, lại phải sống trong thâm sơn cùng cốc

   để sinh ra một đứa con hoang chứ?”

   Thân thể tôi như lục bình không nơi

   nương tựa, tôi lùi lại mấy bước như từ chối

   sự thật tàn khốc này nhưng lại phát hiện

   bản thân đã chẳng còn sức nữa, tôi cứ thế

   gục ngã, ngồi trên mặt đất, anh mắt vô

   thần nhìn hư vô như nhìn vào bóng tối đen

   đặc của đời mình.

   Vậy ra, con tôi chết, Vũ Linh cũng

   chết, bản thân tôi suýt chút nữa cũng theo

   họ, tất cả những chuyện này đều là tính

   toán của Phó Thắng Nam sao?

   “Tại sao?” Tôi mờ miệng hỏi, nhưng

   câu hỏi này tôi không biết nên hỏi ai? Số

   phận sao? Mạc Hạnh Nguyên sao? Hay

   Phó Thắng Nam?

   Mạc Hạnh Nguyên cười lạnh: “Tại sao?

   Cô cảm thấy là tại sao? Bởi vì anh ấy

   không yêu cô, trong lòng anh ấy, tôi mới là

   người anh ấy muốn bảo vệ cả đời, anh ấy

   luôn muốn tôi được hường một cuộc sống

   tốt đẹp nhất, một cuộc đời khiến ai nhìn

   vào cũng phải ganh tị, những lý do này còn

   chưa đủ sao?”

   Tôi nhìn cô ta, muốn nói nhưng lại

   không biết nói gì, một câu cũng không thốt

   ra được, nhưng, ai mà ngờ được, lúc này tôi

   lại có thể bật cười, dù nó còn khó nhìn hơn

   cả khóc, dù lòng như đang nát bấy.

   “Vậy ra, thứ tình yêu đó là giả dối, tất

   cả là già dối, ha ha.”

   Mạc Hạnh Nguyên nhìn tôi thê thảm

   trên đất, trên mặt cô ta lộ ra vẻ khoái trá

   “Đúng, tất cả chỉ là giả dối.”

   Cửa bệnh viện, kẻ ra người vào, ai đi

   qua cũng quăng tới ánh mắt khó hiểu khi

   nhìn tôi thê thảm ngồi đó.

   ba Mạc Hạnh Nguyên cúi người ngôi đôi

   diện với tôi, ánh mắt cô ta lộ vẻ u ám. Cô ta

   kề sát tai tôi, thấp giọng nói: “Cô nghĩ rằng

   anh ấy không biết chuyện đứa bé sao?

   Anh ấy biết, biết từ lâu rồi, chỉ là anh ấy vờ

   như không biết thôi! Đứa bé đó từ khi hình

   thành đã bị anh ấy sắp xếp xong xuôi rồi,

   nó không phải bị mẹ ruột cô hại chết, mà

   bị chết ngạt bởi mấy viên thuốc Trịnh Tuấn

   Anh đưa cô! Thẩm Xuân Hinh, người đàn

   ông bên cạnh cô đáng sợ hơn cô tưởng

   nhiều.”

   Trong miệng tôi tràn ngập vị tanh ngọt

   của máu, dạ dày bỗng cuộn lên…

   “Hộc!”

   Một ngụm máu đỏ tươi tuôn trào khỏi

   miệng.

   Thấy bộ dạng tôi như vậy, Mạc Hạnh

   Nguyên càng thêm vui sướng: “Cô thua rồi,

   thua hoàn toàn, thua ngay từ giây phút đầu

   Cô ta đứng dậy, từ cao nhìn xuống tôi

   thảm bại trên đất, như một kẻ chiến thắng,

   cô ta ngạo nghễ quay người rời đi.

   Khi Phó Thắng Nam tới, tôi vẫn chật

   vật ngồi trên đất, xung quanh bê bết đầy

   máu tươi. Tôi vẫn chưa tiếp nhận nổi cú

   sốc này, trong đầu chỉ toàn một màu trắng,

   như một cuốn sách rỗng tuếch, thứ cảm

   giác duy nhất tôi cảm nhận được là sự đau

   đớn, đau từ tim, truyền khắp ngũ tạng, lan

   tới từng đầu ngón tay.

   “Xuân Hinh, em xảy ra chuyện gì

   vậy?” Anh ta mỡ miệng, giơ tay đỡ lấy tôi.

   Bốp!

   Một cái tát này, tôi dùng hết sức lực

   vào đó, thù hận lẫn đau thương, tất cả

   trong đó. Nhưng, dường như những thứ đó

   đối với anh ta lại chằng hề gì.

   Thân thể cao lớn nhưng thon gọn của

   người đàn ông bỗng sững lại, con mắt của

   anh ta dân trở nên đen đặc, anh ta kìm

   xuống cơn giận, mờ miệng hỏi: “Xảy ra

   chuyện gì?”

   Tôi nhìn anh, bỗng nhiên trong lòng

   cảm thấy gương mặt này thật đáng ghét.

   “Cút! ”

   Anh nhíu mày, mặc kệ tôi cảm thấy

   thế nào mà ôm ngang tôi lên rồi đưa tôi

   quay trờ lại bệnh viện.

   Đo đạc, kiểm tra…

   Sau khi làm xong một loạt các kiểm

   tra về tình trạng cơ thể, tôi ngồi trên

   giường bệnh, anh mắt trống rỗng nhìn vào

   màn hình TV đen ngòm treo đối diện

   giường bệnh, đè thấp giọng nói: “Phó

   Thắng Nam, chúng ta ly hôn thôi.

   Ly hôn, có lẽ sẽ là sự lựa chọn tốt nhất

   hiện tại.

   Anh ta nhìn về phía tôi, cơn tức giận

   vân luôn bị kìm nén giờ lại như bị một mồi

   lửa châm lên. Anh nhíu mày, nói bằng

   giọng trầm mà lạnh băng: “Thẩm Xuân

   Hinh, em biết mình đang nói gì không?”

   Tôi rũ mắt xuống, đưa tay xoa bóp con

   mắt đang nhức nhối: “Tôi đã sai ngay từ

   đầu rồi, nếu như đã sai, tôi nghĩ mình nên

   sửa nó lại khi còn kịp. Chúng ta ly hôn đi,

   sau đó để tất thảy quay lại từ điểm nó bắt

   đầu!”

   “Ha!” Anh cười lạnh: “Cái gì sai? Cái gì

   gọi là sai ngay từ đầu, Xuân Hinh, em đang

   đưa ra lời phán tử hình cho tôi sao?”

   Tôi ngước mắt nhìn anh, tâm trạng đã

   không còn bất kì chút xao động nào, “Thứ

   của nhà họ Phó, kể cả phần tài sản anh

   chuyển cho tôi một phần ðở Hoa Vũ, một

   phần tôi cũng không động vào. Nhà, tôi

   cũng sẽ rời đi mà không lấy bất cứ thứ gì

   cả, tất cả những thứ đó coi như là trả ơn

   anh bây lâu nay đã giúp đỡ, chăm sóc tôi.”

   Anh rũ mi, che đi đôi mắt dần trở nên

   đáng sợ, môi mỏng khẽ rung mà nở nụ

   cười lạnh mang theo cơn tức giận đè nén:

   “Vì sao?”

   Vì sao?

   Tôi cười nhạt nhẽo, đi một quãng

   đường dài và khó khăn như vậy, cũng trải

   qua rất nhiều thứ hình như đã khiến trái tim

   tôi nguội lạnh rất nhiều, tôi đè nén mọi thứ

   mình trải qua lại trong lòng, từng chút từng

   chút đợi nó mục rỗng và để thời gian thu

   dọn tất thảy.

   “Tôi lấy anh cũng đã ba năm, từ khi tôi

   bước chân vào nhà họ Phó tới giờ tôi vẫn

   luôn biết rõ rằng, Mạc Hạnh Nguyên là

   người có ý nghĩa vô cùng đặc biệt đối với

   anh. Từ khi bắt đầu tôi đã chuẩn bị sẵn bị

   sẵn tâm lý cho mình, tôi biết rồi sẽ có một

   ngày anh sẽ vì cô ấy mà ly hôn với tôi, cho

   nên, làm luôn lúc này đi, tôi có thể hiểu

   mà.”

   Tôi nhìn thằng vào con ngươi đen

   nhánh, thâm u tựa đáy vực của anh, tôi khẽ

   nhếch mép nhưng cuối cùng lại không có

   cách nào để tươi cười nổi: “Anh không

   chăm sóc tôi, thậm chí còn chẳng yêu tôi,

   không, là do tôi không đủ tốt, không thể

   khiến anh yêu tôi, vậy nên tôi không trách

   anh, nhưng mà Phó Thắng Nam, anh

   không thể lợi dụng sự sỉ ngốc của tôi mà

   dối gạt, tồn thương tôi, đúng, tôi yêu anh,

   nhưng anh không thể vì thế mà giãm đạp

   lên tự tôn của tôi, càng không thể vì cuộc

   đời của Mạc Hạnh Nguyên mà khiến tôi và

   con trai anh trờ thành lót đường cho cô ta.”

   Con mắt anh trở nên vô cùng thâm

   trầm, anh mờ miệng hỏi: “Mạc Hạnh

   Nguyên đã nói gì với em?”

   Tôi mím môi, hai tay siết chặt khiến

   móng gắm vào da thịt, có người nói đau

   đớn về thề xác làm bớt đau đớn trong tim.

   “Cái gì cần phải nói cô ta đều nói rồi.

   Thật ra, từ bé đến lớn tôi chưa từng muốn

   tìm lại cha mẹ ruột của mình. Nếu anh

   muốn cho Mạc Hạnh Nguyên có một cuộc

   sống trong nhung trong lụa mà đề cô ta

   chiếm lấy thân phận, cuộc đời của tôi thì

   chắc có lẽ tôi sẽ không khó chịu đâu,

   nhưng anh cần gì phải đem tôi kéo vào bàn

   tính đó. Lúc trước tôi cũng đã từng nói rồi,

   chỉ cần anh nói một tiếng ly hôn thôi thì tôi

   sẽ tự nguyện mang theo con mình rồi đi,

   như vậy thì tôi và con vẫn có thề sống rất

   tốt, khi đó anh và Mạc Hạnh Nguyên có

   thể thỏa thích tài nguyên của nhà họ Mạc

   mà nâng giá trị của chính mình lên càng

   cao.”

   “Xuân Hinh.. Anh khẽ gọi, con mắt

   đen nhuốm màu ưu phiền, giọng nói cũng

   chờ nặng tâm tình.

   Tôi không đề ý tới, hít sâu một hơi tiếp

   tục nói: “Nhưng vì sao anh phải làm như

   vậy chứ, anh khiến cuộc sống của tôi

   thành một mớ hỗn độn, khiến tôi trải qua

   cái cảnh sinh ly tử biệt, còn khiến những

   người xung quanh tôi cũng bị liên lụy, sau

   cùng anh vẫn không chịu tha cho tôi, rốt

   cuộc tôi đã làm sai điều gì? Đã đắc tội gì

   với mấy người mà để anh căm hận tôi,

   khiến anh phải giam lỏng tôi bên cạnh anh

   để giày vò, tra tấn chứ?”

   “Anh… Giọng anh có hơi nghẹn ngào.

   Sau cùng anh ta vẫn không thề nói gì,

   tôi thờ dài, thật muốn cười to một tiếng

   nhưng không tài nào cười nổi.

   “Giấy ly hôn tôi sẽ chuẩn bị để gửi cho

   anh, xem như anh tôn trọng tôi một lần đi

   được không, tôi xin anh, buông tha tôi đi!”

   Mắt anh hắn đây tia máu, anh chăm

   chú nhìn tôi, dưới con ngươi đen láy là

   sóng ngầm dữ dội.

   Tôi nhắm mắt chọn không nhìn anh

   nữa, rồi thờ dài nói: “Anh đi đi!”

   Bà ngoài từng nói với cô, cả đời người

   rất ngắn, có người mơ mơ hồ hồ mà sống

   cho hết quãng thời gian đó, cũng có người

   cố gắng hết mình đi hết quãng đường đó

   sao cho ý nghĩa, chỉ cần trong lòng thanh

   thản, tim thấy hạnh phúc thì sống ra sao

   cũng được.

   Nhưng với tôi, đã sống nhiều năm

   phiêu dạt, không rõ mình nên đi về đâu

   nhiều năm như vậy rồi, nếu như hôm nay

   tôi muốn sống những ngày sau một cách

   hết mình thì phải thay đổi, mà cú chuyển

   mình này có lẽ sẽ lấy đi nửa mạng sống

   của tôi.

Danh sách chương
Cài đặt
QR
Lưu tủ
Quay lại
Bình luận