Trang chủ Thể loại Ngôn tình Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 327

Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn Ngọc Hoan 8689 chữ 2024-09-02 18:36

  

  Chương 328: Trở về thủ đô (3)

   Nhìn trợ lý Trần bước đi mà tôi có chút

   thất thần, từ biệt mấy năm nay, có người

   đang chữa lành vết thương nhưng cũng có

   người đang vật lộn trong địa ngục.

   Trong mắt nhiều người phụ nữ, nếu

   như có một người đàn ông làm nũng với

   họ, vậy thì có lẽ người đàn ông này yêu họ

   rất nhiều.

   Nhưng Phó Thắng Nam thì khác, làm

   vợ chồng mấy năm nay, anh luôn hành

   động theo cảm tính, thời gian cứ như thể bị

   chôn vùi trong 4 năm này, chỉ còn lưu lại sự

   đa mưu túc trí, điểm đạm, dè dặt của anh.

   Vài năm sau gặp lại, anh không khỏi

   làm tôi choáng ngợp với những cảm xúc

   nhiệt liệt, vội vàng, mà cứ từ từ xâm chiếm

   cuộc sống và ký ức của tôi từng chút một.

   Cả quá trình không gọi là nhiệt liệt,

   nhưng lại khó mà cự tuyệt, thậm chí khó

   mà đầy ra.

   Nấu cháo xong, lúc tôi đến khách sạn,

   Phó Thắng Nam đã nằm yên vị trên chiếc

   giường lớn màu trắng.

   Mu bàn tay đặt lên trán, tựa hồ như đã

   ngủ thiếp đi.

   Sắc mặt có hơi tái nhợt, đặt cháo lên

   bàn, tôi đến ngồi bên cạnh anh, có cảm

   xúc khó tả dâng trào.

   Nếu lúc đầu không có gì sai sót thì có

   lẽ chúng ta cũng không đến bước đường

   này, có thể ở bên nhau mà hướng về tương

   lai.

   Nắm chặt tay anh, vì sợ đánh thức anh

   nên động tác rất nhẹ nhàng.

   Nhưng, anh vốn luôn cảnh giác, vài

   giây sau lập tức tỉnh lại, mờ mắt ra, ánh

   mắt rơi vào trên mặt của tôi, người đàn ông

   yên tĩnh này cười híp cả mắt.

   “Hôm nay không nghỉ ngơi sao? Sao

   lại tới đây?” Giọng anh khàn khàn, có chút

   mệt mỏi.

   “Anh bị bệnh, cho nên em đến xem

   thử!” Tôi nói rồi rút tay về, chuẩn bị đi lấy

   cháo nhưng đã bị anh đã giữ lại.

   “Trần Văn Nghĩa nói cho em biết à2”

   Tôi gật đầu, anh ngồi thẳng dậy, khi

   dựa vào giường, lông mày khẽ cau lại, như

   thể anh vẫn còn đau.

   “Anh uống thuốc chưa?” Tôi nhìn

   quanh phòng, nhưng không thấy dấu vết

   của thuốc.

   Anh cười yếu ớt: “Chút chuyện nhỏ

   thôi mà, nghỉ ngơi một lát là được.”

   Tôi mím môi, có hơi không vui: “Nói

   như anh, không uống thuốc vẫn có thể

   khỏi bệnh, vậy thì anh đã sớm khỏe rồi mới

   phải, chứ đâu như bây giờ.”

   Đang định rút tay ra khỏi lòng bàn tay

   anh thì bị anh nắm chặt, tôi không đứng

   vững, ngã vào vòng tay anh.

   Cơ thể người đàn ông này nóng rực,

   hơi thờ nồng nặc mùi hormone nam tính.

   “Lát rồi ăn, cùng anh nằm một lát.”

   Anh cất lời, trong giọng nói mang theo sự

   dịu dàng nhàn nhạt.

   Tóm lại vẫn là bị bệnh, không có lý do

   gì không dùng thuốc.

   Ngầng đầu nhìn anh, tôi khẽ nhíu mày:

   “Ăn chút gì đó đi, uống thuốc trước rồi

   hãng ngủ tiếp, nhé?”

   Anh bật cười, giọng nói tràn đầy vui

   vẻ, đưa tay gãi gãi mũi tôi, không nhịn

   được nói: “Em bá đạo như vậy từ khi nào

   thế?”

    

   “Sức khỏe quan trọng!” Tôi nói rồi

   đứng dậy, gọi Trần Văn Nghĩa bảo anh ấy

   mang thuốc đến, nghĩ đến việc anh không

   chịu tiêm, trước tiên uống một ít thuốc xem

   tình hình đã.

   Cất điện thoại lại, tôi đặt bát cháo

   loãng đã nấu trước mặt anh: “Ăn trước,

   uống thuốc sau.”

   Anh nhìn tôi, ánh mắt mang theo ý

   cười: “Nếu anh nói muốn được đút ăn, em

   có tức giận không?”

   Tôi sững sờ giây lát, nhưng cũng cầm

   thìa, đút cho anh.

   Cháo được đưa lên miệng, anh có vẻ

   ngạc nhiên, nhắm mắt, ăn một miếng.

   Anh đưa ánh mắt thâm thúy lên nhìn

   tôi. Tôi thờ dài, không nói gì nhiều.

   Ăn vài miếng, thấy anh có vẻ không

   hề có ý định từ chối, tôi bưng bát cháo sắp

   cạn đáy, ngước mắt lên nhìn anh: “Mùi vị

   thế nào?”

   Anh ấy nói,: “Rất ngọt ngào!”

   Tôi bất lực: “Em bỏ muối, chứ không

   phải cho đường.” Chỉ sợ đầu óc anh không

   tập trung vào cháo, nên ăn nhiều cháo như

   thế nào rồi cũng chẳng biết có vị gì.

   Anh cong môi, giọng nói có từ tính:

   “Dù sao cũng rất ngọt ngào.”

   Tôi…

   Trần Văn Nghĩa mua thuốc xong, nhìn

   thấy anh đã ăn cháo thì nhẹ nhàng thờ hắt

   ra, nhìn tôi mà nói.

   “Mợ à, cảm ơn mợ!”

   Tôi sững sờ một lúc, không nói gì

   thêm.

   Trần Văn Nghĩa rời đi, Phó Thắng Nam

   uống thuốc, cứ lôi kéo tôi không buông, tôi

   thờ dài nói: “Uống thuốc xong rồi nên nghỉ

   ngơi thật tốt.”

   Anh gật đầu, nhưng rồi lại nói: “Em

   nằm với anh một lát.

   Ngập ngừng một chút, anh sợ tôi từ

   chối nên lập tức nói tiếp: “Em ð bên cạnh

   anh, anh sẽ ngủ ngon hơn.”

   Tôi sững người một lúc rồi dựa vào

   người anh, thời tiết oi bức, cũng may có

   bật điều hòa trong phòng.

   Ngược lại, chưa được bao lâu tôi đã

   mơ màng chìm vào giấc ngủ. Định chờ anh

   ngủ, không ngờ tôi lại ngủ trước cả anh.

   Tỉnh lại đã là ba giờ chiều, may mà

   không phải đi làm, Phó Thắng Nam đã

   không còn trên giường.

   Bên cạnh có dấu lõm, rõ ràng là anh

   đã nằm xuống.

   Có âm thanh truyền đến từ phòng

   khách, rất nhẹ, hình như là đang họp.

   Tôi đứng dậy, xuống giường và đi ra

   ngoài.

   “Vậy thì chết chung với tập đoàn Cố

   Nghĩa thôi.” Một câu nhàn nhạt, tần số âm

   thanh cực thấp, nhưng lời nói lại rất sắc

   bén và kiên quyết.

   Nếu không thấy, e rằng tôi đã quên

   lâu rồi, anh chính là kẻ đồ sát trên thương

   trường, Phó Thắng Nam.

   Bốn năm nay, tôi hầu như luôn có thể

   thấy nghe tin đồn về sự tàn nhẫn, lạnh

   lùng, vô tình của anh ở Bắc Kinh.

   Nghe thấy động tĩnh, anh ta ngước

   mắt lên, đôi mắt lạnh lùng lạnh lùng khi rơi

   vào người tôi thì dịu đi, giọng nói ôn hòa:

   “Tỉnh rồi à?”

   Tôi gật đầu, tầm mắt rơi vào máy tính

   của anh ta, là cuộc họp qua video, tôi dừng

   lại tại chỗ, nhàn nhạt nói: “Anh cứ làm việc

   đi!”

    

   Anh tắt máy, đứng dậy đi về phía tôi,

   ôm tôi vào lòng, giọng nói dịu dàng: “Sao

   em không ngủ thêm một lát?

   Tôi mím môi nhìn khung cảnh bên

   ngoài khách sạn, khu đất hoang rộng hàng

   chục mẫu trước đây chỉ toàn cỏ dại giờ đã

   biến thành khu đất vàng.

   “Anh khá hơn chưa?” Tôi thu hồi tầm

   mắt, đưa tay lên sð trán anh, không nóng

   cũng không có dấu hiệu sốt.

   Anh cười: “Nhìn thấy em thì lập tức

   khỏe lại rồi.”

   Tôi…

   Anh vùi đầu vào vai tôi, hơi thờ ấm áp:

   “Thẩm Xuân Hinh, tình yêu không nên

   nặng tru. Trong bốn năm nay, anh đã tự

   biên tự diễn biết bao nhiêu cảnh được che

   chờ cho em. Gặp nhau ở Hoàng An là

   duyên phận, cũng là định mệnh, trong lòng

   anh vui lắm, hận không thể kéo em lại gần

   vòng tay anh, không bao giờ buông ra,

   nhưng anh biết, không thể cưỡng cầu

   được nhiều như vậy.”

   “Anh không thề lỗ mãng ép buộc em.

   Bốn năm, đời người chẳng có được mấy

   cái bốn năm mãnh liệt như thế. Vì vậy, anh

   chỉ có thể bắt lấy em và kéo em vào lòng.

   Trần Văn Nghĩa đi tìm em, vốn là anh ôm

   hy vọng, chờ may mắn, nếu em không đến,

   tất cả những gì anh có thể làm là tiếp tục

   cần thận bảo vệ. Em đã đến, chứng tỏ

   trong lòng em có anh. Vì vậy, Thẩm Xuân

   Hinh, bốn năm tới, đừng giẫm lên vết xe đồ

   nữa”

   Tôi để mặc anh ôm mình như vậy,

   trong lòng có chút nhói đau, tôi biết mình

   đã chìm sâu trong đầm lầy, bốn năm chôn

   chặt quá khứ trong lòng, chỉ cần không

   nhắc đến, cứ vậy mà tiêu tan.

   Cũng đã nghĩ đến, nếu một ngày

   chúng ta gặp lại, nếu anh ấy đợi tôi như

   trước, tôi phải đối mặt như thế nào.

   Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh

   lại trở nên vững vàng và tinh tế như vậy,

   anh bắt đầu quan tâm đến cảm nhận của

   tôi, cách yêu cũng khác.

   Anh không đi vào đầm lầy cùng tôi,

   mà bình tĩnh đầy tôi lên từng bước, sợ rằng

   có thể tồn thương đến thân thể và tỉnh

   thần của tôi, anh rất nhẹ nhàng.

   “Nếu anh không gặp em, có lẽ bây giờ

   anh sẽ rất hạnh phúc.” Bảy năm trước, nếu

   anh kết hôn với Lâm Hạnh Nguyên, có lẽ

   đến giờ anh đã có một sự nghiệp thành

   công và một gia đình hạnh phúc.

Danh sách chương
Cài đặt
QR
Lưu tủ
Quay lại
Bình luận