Trang chủ Thể loại Ngôn tình Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 350

Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn Ngọc Hoan 9852 chữ 2024-09-02 18:36

  

  Chương 351: Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi (2)

   Hai thư ký nghe thấy tôi nói thế thì

   không khỏi nhìn thoáng qua nhau giống

   như cảm thấy bất ngờ, có lẽ là họ bất ngờ

   vì chuyện tôi và Phó Thắng Nam kết hôn.

   Tôi nhìn Tường Vân Nam rồi nói tiếp:

   “Lúc con người ta làm chuyện gì đó thì

   nhất định phải nghĩ đến hậu quả. Cô

   Tường à, nếu như tôi là cô thì bây giờ tôi sẽ

   lập tức trờ về nhà thu dọn đồ đạc rồi dẫn

   mẹ của cô đi tìm một chỗ an toàn đề sống

   yên ổn một thời gian, từ từ lên kế hoạch

   cho cuộc sống của mình, đừng đến đi

   loanh quanh trong tập đoàn Phó Thiên

   nữa. Mức độ khoan dung và nhẫn nại của

   Phó Thắng Nam có hạn, một khi anh ấy

   ; Ï quyết xong chuyện trong tay thì không

   ai có thể đảm bảo là anh ấy có làm đến

   tình trạng giải quyết sạch sẽ luôn hay

   không đâu.”

   Sắc mặt của Tường Vân Nam tái đi:

   “Cô nói vậy là có ý gì?”

   “Ý của cô ấy đã rất rõ ràng rồi mà?

   Phó Thắng Nam chỉ chặn đứt con đường

   minh tinh của cô chứ có ép cô đi chết đâu?

   Nếu cô tiếp tục làm ầm ï như vậy nữa, nói

   không chừng làm phiền đến anh ta thì

   tương lai của cô cũng sẽ bị hủy đi” Có cô

   gái nói chen vào.

   Tôi hơi sửng sốt một chút, vừa quay

   đầu lại đã nhìn thấy Mạc Thanh Mây ăn

   mặc một bộ âu phục thời thượng màu đen

   đang ôm tay không biết đã đứng ở cửa

   thang máy từ bao giờ.

   Nụ cười trên mặt cô ấy như cười lại

   như không cười, nhìn thấy tôi nhìn qua, cô

   ấv cong môi cười sáng rờ: “Bốn năm không

   gặp, hình như cô mập lên rồi.”

   Tôi… Nhớ  truyen.one nhé, chúc luôn vui

   Lời mờ đầu giữa những cô gái thế này

   thì có hơi thằng thắn rồi.

   Tôi không khỏi bật cười: “Phong thủy

   Hoàng An nuôi người.”

   Cô ấy nhún vai đi về phía tôi: “Xem ra

   là thật rồi, khí sắc của cô rất tốt.”

   Cô ấy dừng một chút rồi nhìn về phía

   Tường Vân Nam còn chưa hồi thần lại, tiếp

   tục nói: “Cô gái nhỏ này năm nay chắc hai

   mươi sáu rồi nhỉ? Mới làm minh tỉnh có vài

   năm mà đã cho rằng chính mình là người

   trên người rồi à? Đúng rồi, chẳng phải mấy

   ngày trước tôi nhìn thấy cô hù phóng viên

   chạy lên lầu chuẩn bị nhảy lầu à? Sao vẫn

   chưa nhảy nữa thế? Xem ra cũng chỉ làm

   dáng tí thôi ha”

   Bốn năm không gặp, dường như cách

   nói chuyện của cô ấy vẫn luôn tùy tiện như

   thế.

   Sắc mặt Tường Vân Nam tái nhợt, môi

   mỏng mím lại thật chặt: “Tôi có nhảy lầu

   hay không thì có liên quan gì đến cô? Cô là

   ai? Cô dựa vào đâu mà ở đây xen vào

   chuyện của người khác?”

   “Chậc!” Mạc Thanh Mây thở dài: “Xem

   ra mấy năm nay nhà họ Mạc chúng tôi thật

   sự quá khiêm tốn rồi.

   Đôi mắt xinh đẹp của cô ấy nhìn về

   phía hai thư ký đứng bên cạnh, hơi nhíu

   mày quyến rũ nói: “Đừng nói là hai người

   các cô cũng không biết tôi đấy nhé?”

   Hai thư ký vội vàng lắc đầu, hấp tấp

   nói: “Tổng giám đốc Mạc, cô đừng đùa

   chúng tôi vậy chứ”

   Mạc Thanh Mây gật đầu nhìn về phía

   Tường Vân Nam: “Nhưng mà nói đi nói lại

   là bình thường, nếu đặt một đứa diễn

   viên như cô vào thời trước thì có lẽ ngay cả

   bàn tiệc cũng không lên được, chỉ là một

   con hề lấy lòng thiên hạ mà thôi, không

   biết sếp lớn trên thương trường cũng là

   chuyện bình thường.”

   “Cô..” Tường Vân Nam bị cô ấy mỉa

   mai đến mức sắc mặt cũng tái mét.

   Mạc Thanh Mây chậc một tiếng, buồn

   cười nhìn cô ta: “Nhìn bộ dạng này của cô

   xem, e là đi loanh quanh bên cạnh Phó

   Thắng Nam mấy năm cũng chưa từng trải

   sự đời nhỉ? Thôi thì thế này đi, không phải

   cô cảm thấy Thầm Xuân Hinh không đủ tư

   cách ð bên Phó Thắng Nam sao? Vậy chỉ

   bằng tôi giúp cô bổ sung thêm chút kiến

   thức tiện cho ngày đó cô có chết thì cũng

   chết được nhắm mắt.”

   “Cô ức hiếp người khác quá đáng!”

   Tường Vân Nam nói: “Chỉ là chủ của vài cái

   công ty nhỏ mà lại tâng bốc chính mình

   thật nhì”

   Có đôi khi tôi cảm thấy thật ra Tường

   Vân Nam này rất đáng yêu, ít nhất thì cô ta

   đơn thuần. Nghe nói mẹ của cô ta là Trần

   Trân, nếu như cần thận quan sát thì đúng

   là có hơi giống thật, đúng là mẹ nào con

   nấy.

   Mạc Thanh Mây cười lạnh một tiếng

   cảm thấy rất vô vị nhưng cũng phải nói hết

   ra, nếu cô ấy không nói gì thì sẽ cảm thấy

   vô cùng tẻ nhạt.

   Vì vậy cô ấy dứt khoát ngồi trên ghế

   thư ký chống cằm nhìn Tường Vân Nam rồi

   nói: “Nếu chưa từng nghe nói đến nhà họ

   Mạc ở thủ đô vậy thì chỉ bằng nói về nhà

   họ Thầm ở thủ đô đi. Cô Tường à, cô thật

   sự cảm thấy một cô gái không có gì cả có

   thề gả cho Phó Thắng Nam sao?”

   Tường Vân Nam sững sờ: “Ý cô là gì?”

   “Ý của tôi chính là so về tài hoa và

   tướng mạo thì cô không bằng Thẩm Xuân

   Hinh, luận về gia thế và bối cảnh thì cô

   càng khỏi phải nói. Mẹ của cô là ai, cha

   của Thẩm Xuân Hinh là người nào bộ trong

   lòng cô không có điểm số à? Chuyện cô

   nói xấu cô ấy nếu như đặt vào chỗ tôi thì

   tôi đã sớm cho người giết chết cô rồi,

   Thẩm Xuân Hinh có gia giáo tốt, không so

   đo với cô nhưng tôi nghe nói mặc dù con

   người của Thẩm Quang cương trực công

   chính nhưng vô cùng bệnh vực người của

   mình. Tôi nghe nói hình như mẹ của cô

   từng có tiền án, cái này cũng không cần

   phải lấp liếm, chỉ tùy tiện tìm một chỗ sai

   lầm tống hai mẹ con cô vào tù là được rồi,

   nếu còn sống thì coi như hai mẹ con cô tốt

   số”

   Mấy lời này của Mạc Thanh Mây rõ

   ràng là đang hù dọa Tường Vân Nam

   nhưng dường như Tường Vân Nam tin là

   thật, sắc mặt của cô ta tái mét nhìn cô ấy

   nói: “Nghe nói Thầm Xuân Hinh là con gái

   của Thầm Quang?”

   Mạc Thanh Mây nhún vai: “Vậy là cô

   chưa từng cũng không thèm xem tin tức cũ

   à? Đề tôi chỉ hướng cho cô đi tìm kiếm tin

   tức của bốn năm trước một chút, nói

   không chừng cô có thề có thu hoạch đấy”

   “Không thề nào!“ Sắc mặt của Tường

   Vân Nam rất khó coi: “Rõ ràng Phó Bảo

   Hân đã nói Thầm Xuân Hinh chỉ là một đứa

   mồ côi, năm đó chỉ là được ông Phó nhìn

   trúng nên mới gả cho Phó Thắng Nam mà

   thôi, sao cô ấy có thể là con gái của Thầm

   Quang được chứ?”

   “Thì ra là thế” Mạc Thanh Mây nhìn

   tôi rồi nhíu mày nói: “Tôi đã nói làm sao mà

   cô ấy biết được nhiều chuyện của cô như

   vậy, hóa ra cô còn đắc tội với Phó Bảo Hân.

   Còn về chuyện vì sao cô đắc tội với bà ta

   thì không phải cô đã đi bốn năm rồi sao?

   Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyen one

   Sao vừa về lại chọc phải một kẻ thù vậy?”

   Tôi nhún vai: “Không biết phải giải

   thích với cô thế nào nhưng tóm lại đây vẫn

   là chuyện cũ năm xưa.”

   Cô ấy à một tiếng rồi nhìn Tường Vân

   Nam, nói bằng giọng khinh thường: “Phải

   khiến cô thất vọng rồi, cha mẹ của cô ấy

   khỏe mạnh, cực kỳ khỏe mạnh. Cô gái nhỏ

   à, sau này làm gì cũng phải dùng đầu óc

   một chút, đừng đề người ta sử dụng mình

   như vũ khí mà cũng không biết.”

   Nói xong, cô ấy nhíu mày nhìn về phía

   hai thư ký: “Hai vị này định ở đây xem kịch

   cả ngày à? Chất lượng làm việc của nhân

   viên trong tập đoàn Phó Thiên thấp như

   thế à? Có người xông vào trong văn phòng

   tổng giám đốc cũng không cản được, thế

   mà còn không đi gọi bảo vệ, hai cô đang

   trắng trợn nói cho tổng giám đốc Phó là

   anh ta nên đổi thư ký rồi đúng không?”

    

   Nói thẳng ra thì hai thư ký này là nhân

   viên lễ tân của văn phòng tổng giám đốc,

   bây giờ nghe thấy Mạc Thanh Mây nói vậy

   thì vội vàng xin lỗi rồi gọi điện thoại cho

   bảo vệ.

   Không biết có phải là Tường Vân Nam

   tin lời của Mạc Thanh Mây nói hay không

   mà cô ta cũng hơi không yên lòng đi theo

   bảo vệ, đề lại tôi và Mạc Thanh Mây trong

   phòng.

   Cô ấy ôm tôi rồi nhíu mày nhìn tôi: “Đi

   không nói một tiếng, về không nói một lời,

   cô thật sự không xem tôi là bạn đúng

   không?”

   Tôi hơi sửng sốt, không khỏi nhìn cô

   ấy: “Lúc đó đi rất vội nên cũng không nghĩ

   gì nhiều, tôi vừa mới về thủ đô chưa được

   bao lâu nên…”

   “Được rồi.” Cô ấy bĩu môi nói: “Chuyện

   đó tôi cũng được nghe nói vài phần,

   cho dù là ai cũng không thể chấp nhận

   được, nhưng mà rốt cuộc cô và Phó Thắng

   Nam đã xảy ra chuyện gì? Không phải đã

   nói là ly hôn sao? Sao bây giờ lại thành thế

   này? Cô nghĩ thế nào vậy?”

   Chuyện này phải nói thế nào đây chứ?

   Trong thời gian ngắn tôi không tìm được

   câu trả lời cho vấn đề của cô ấy.

   Thấy tôi trầm mặc, cô ấy thờ dài

   không hỏi nữa mà đi vào khu nghỉ ngơi với

   tôi, tìm một chỗ ngồi xuống rồi nhìn tôi nói:

   “Nhà họ Mạc biết cô trờ về rồi, cô định làm

   thế nào đây? Cứ coi như không có chuyện

   gì xảy ra với nhà họ Mạc thế à?”

   “Bên nhà họ Mạc không có quan hệ gì

   với tôi cả, từ đầu đến cuối tôi đều không

   có ý định có tí quan hệ gì với nhà họ Mạc.

   Tôi trờ về thủ đô là muốn cho con gái của

   mình có một tương lai tốt, còn về phần

   khác thì tôi không nghĩ tới, cũng không hề

   suy nghĩ một chút nào.”

   Nếu như không phải vì cho Tuệ Minh

   có một tương lai thì tôi tình nguyện ở lại

   Hoàng An cả đời.

Danh sách chương
Cài đặt
QR
Lưu tủ
Quay lại
Bình luận