Trang chủ Thể loại Ngôn tình Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 395

Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn Ngọc Hoan 10613 chữ 2024-09-02 18:36

  Chương 396: Người biết đau không chỉ là em (9)

    

   Tôi không biết cho nên liền nói: “Cô có thể làm

   cho mọi việc trở nên rõ ràng, rồi chúng ta sẽ liên

   lạc lại sau.”

   Giọng điệu xem như là đầy bình tĩnh.

   Cô ấy khinh bỉ chế giêu nói: “Lợi nhuận của Hạ

   Vỹ trong nhiều năm đều trở thành nguồn lợi cho

   Cố Diệc Hàn. Cô có bao giờ nghĩ rằng sẽ có người

   dùng chính số tiền này để bóp chết Cố Diệc Hàn

   không? Đây đơn giản chỉ là một khoản vay bất

   hợp pháp. Các phương tiện truyền thông cũng đã

   bắt tay vào khai thác vụ việc. Chính vì vậy, cổ

   phiếu nhà họ Cố giảm mạnh. Ngay cả khi nhà họ

   Cố giữ mọi thứ ở mức thấp nhất cũng không thể

   tồn tại được, Thẩm Xuân Hinh, cô thật độc ác”

   Tôi cau mày: “Cho vay bất hợp pháp sao?”

   Tiền sinh lời của Hạ Vỹ luôn nằm trong tài

   khoản của tôi. Tôi đã không chuyển hơn rôt nửa

   trong số đó trong suốt nhiều năm, nếu không có

   lòng tốt với Cố Diệc Hàn thì căn bản tôi sẽ không

   đụng đến những đồng tiên này.

   “Số tiền này là thu nhập thường xuyên từ lợi

   nhuận của Hạ Vỹ, sao có thể là khoản vay bất hợp

   pháp được?”

   “Vậy thì càng cần phải hỏi chồng cô”

   “Vợ chồng nhưng cách cư xử trái ngược nhau,

   một người đóng vai tốt, một người đóng vai xấu,

   cầm dao lên hạ dao xuống, không chút thương

   tiếc”

   Ý tứ trong lời nói của cô ấy khiến tôi có chút

   khó hiểu.

   Sau một hồi im lặng, nói: “Nếu cuộc khủng

   hoảng của nhà họ Cố là do tiên của tôi gây ra, tôi

   sẽ chịu trách nhiệm, hiện tại đã muộn rồi, cô về

   nhà đi!”

   Rốt cuộc, không thích hợp để kết bạn với

   những người nói quá nhiều.

   Cô ta đang có bầu, dễ xúc động là lẽ thường

   tình.

   Sau khi đuổi cô ta về, tôi đi đến phòng làm

   việc, Phó Thắng Nam đang hút thuốc trên ban

   công, khói thuốc bay đầy phòng, hơi hảc, lúc đó

   mới nhìn lên, đứng ở phía sau lưng anh ta, tôi nói:

   “Đã mười một giờ rồi, anh muốn nghỉ ngơi chưa?

   Anh không nói, quay tấm lưng thon dài và

   thẳng về phía tôi, trông vô cùng lạnh lùng và khó

   gần.

   Mắt anh rơi xuống hợp đồng mua bán ở trên

   bàn nói: “Anh đưa tiền cho Cố Diệc Hàn”

   Sau cùng, anh ta nói: “Anh nợ anh ta một

   mạng, nếu là bình thường, anh ta có thể không

   nhận, nhưng lúc này, số tiền kia đối với anh ta như

   cọng rơm cứu mạng. Em cầm lấy, cả em và anh

   đều cảm thấy thoải mái” Thân thể anh hơi cứng,

   tàn thuốc giữa đầu ngón tay bốc khói nghỉ ngút.

   Ngừng một chút, tôi tiếp tục nói: “Nếu anh

   trách em không bàn chuyện này với anh, thì đó là

    

   lỗi của em, không liên quan đến nhà họ Cố, Phó

   Thẳng Nam, nếu anh có ý định mua lại nhà họ Cố

   vì chuyện này, vậy thì không công bằng cho Cố

   Diệc Hàn”

   “Không công bằng?” Phó Thẳng Nam quay lại,

   cau mày, nhìn tôi chằm chäm: “Công bằng là gì?”

   Tôi nhíu mày nói: “Phó Thắng Nam, chúng ta

   chưa từng nói qua, mọi chuyện trước kia của

   chúng ta cũng xóa bỏ rồi sao? Anh đang để ý cái

   gì?”

   Hiện tại bây giờ tôi muốn lao thẳng tới giết Cố

   Diệc Hàn, nhưng điều làm tôi phân vân đó là sự

   chăm sóc của Cố Diệc Hàn đối với tôi trong suốt

   mấy tháng đó?

   Phó Thảng Nam không đáp lại, đôi mắt đen

   thẳm nhìn vào ngươi tôi, hai mắt hơi híp lại, có

   chút hận ý: “Vừa rồi là ai tới đây?”

   Anh từng bước bước đến gần tôi, gân như có

   một đám sương mù bao phủ lấy tôi: “Cố Diệc Hàn

   trước đây đã gọi cho em”

    

   Theo bản năng, tôi siết chặt điện thoại trong

   tay và lùi vài bước: “Phó Thảng Nam, chúng ta

   không nên như thế này!”

   Anh nhướng mày: “Đưa điện thoại cho anh,

   ngoan, nghe lời.”

   Tôi rũ mắt xuống, cản chặt môi, cầm chặt

   điện thoại, không lo anh sẽ nhìn thấy gì, chỉ là

   cách làm này khiến tôi đau đớn.

   Mặc dù tôi có né tránh nhưng anh đã nhanh

   tay giật điện thoại.

   Cuộc gọi cuối cùng là Helen.

   Anh nhìn điện thoại chế nhạo nói: “Em chưa

   bao giờ từ chối cô ấy, còn định làm chị em tốt với

   cô ấy sao?”

   Những lời này không đơn giản như ý nghĩa

   trên mặt chữ, tôi ngước mắt lên nhìn anh, có phân

   không thể tưởng tượng nổi.

   Tôi tức giận một hồi: “Anh suy nghĩ nhiều quá,

   nhưng em khác anh. Em biết cách giữ ý tứ trong

    

   Theo bản năng, tôi siết chặt điện thoại trong

   tay và lùi vài bước: “Phó Thảng Nam, chúng ta

   không nên như thế này!”

   Anh nhướng mày: “Đưa điện thoại cho anh,

   ngoan, nghe lời”

   Tôi rũ mắt xuống, cản chặt môi, cầm chặt

   điện thoại, không lo anh sẽ nhìn thấy gì, chỉ là

   cách làm này khiến tôi đau đớn.

   Mặc dù tôi có né tránh nhưng anh đã nhanh

   tay giật điện thoại.

   Cuộc gọi cuối cùng là Helen.

   Anh nhìn điện thoại chế nhạo nói: “Em chưa

   bao giờ từ chối cô ấy, còn định làm chị em tốt với

   cô ấy sao?”

   Những lời này không đơn giản như ý nghĩa

   trên mặt chữ, tôi ngước mắt lên nhìn anh, có phần

   không thể tưởng tượng nổi.

   Tôi tức giận một hồi: “Anh suy nghĩ nhiều quá,

   nhưng em khác anh. Em biết cách giữ ý tứ trong

    

   mọi chuyện, sẽ không vội giết người hay vạchhết –

   mọi ác ý cho người khác thấy, cũng không dùng

   bất cứ biện pháp gì”

   Tôi nói điều này một cách bình tĩnh, nhưng

   cũng đủ làm tổn thương người khác, bốn năm, tôi

   đã trải qua tất cả những gì đáng lẽ phải trải qua,

   người ta sợ nhất là bị phanh phui nhưng tôi đã

   làm như vậy.

   “Bộp!” Phó Thảng Nam bị chọc tức, cố kìm

   cơn giận của mình một hồi lâu nhưng cuối cùng

   cũng bùng lên, đập điện thoại trong tay xuống đất.

   Trong bảy năm, tôi chưa từng thấy lần nào mà

   anh tức giận kinh khủng như vậy, cơn tức giận gần

   như có thể nuốt chửng người đối diện.

   Tôi hơi sững sờ, thẫn thờ nhìn bóng tối cuộn

   trào dưới đôi mắt và một luồng khí khát máu ẩn

   hiện trong xương tủy anh.

   Trong khoảnh khảc, tôi đã nghĩ rằng anh sẽ

   làm gì đó với tôi, nhưng không.

   Bạn đang đọc tại truyen.one

   Anh chỉ mở miệng và nói: “Cắt đứt mối quan

   mọi chuyện, sẽ không vội giết người hay vạch hết

   mọi ác ý cho người khác thấy, cũng không dùng

   bất cứ biện pháp gì”

   Tôi nói điều này một cách bình tĩnh, nhưng

   cũng đủ làm tổn thương người khác, bốn năm, tôi

   đã trải qua tất cả những gì đáng lẽ phải trải qua,

   người ta sợ nhất là bị phanh phui nhưng tôi đã

   làm như vậy.

   “Bộp!” Phó Thảng Nam bị chọc tức, cố kìm

   cơn giận của mình một hồi lâu nhưng cuối cùng

   cũng bùng lên, đập điện thoại trong tay xuống đất.

   Trong bảy năm, tôi chưa từng thấy lần nào mà

   anh tức giận kinh khủng như vậy, cơn tức giận gần

   như có thể nuốt chửng người đối diện.

   Tôi hơi sững sờ, thẫn thờ nhìn bóng tối cuộn

   trào dưới đôi mắt và một luồng khí khát máu ẩn

   hiện trong xương tủy anh.

   Trong khoảnh khảc, tôi đã nghĩ rằng anh sẽ

   làm gì đó với tôi, nhưng không.

   Anh chỉ mở miệng và nói: “Cắt đứt mối quan

   hệ với Cố Diệc Hàn đi, đừng xen vào chuyện của

   anh ta, còn Helen nữa, đừng có liên lạc gì với cô

   ấy nữa”

   Việc làm tổn thương bản thân vì lợi ích của

   người khác là điều không đáng, dù có tu dưỡng và

   cách ứng xử giữa con người với nhau tốt đến đâu

   thì cũng đều biến mất khi cơn giận bùng lên.

   Cảm xúc của Phó Thảng Nam đã bị kiềm nén,

   anh nhãn nhịn hết lần này đến lần khác.

   Tôi có thể hiểu và thậm chí thấu hiểu, con

   người ta tất nhiên có những cảm xúc riêng chôn

   chặt dưới tận đáy lòng.

   Cuối cùng tôi cũng không nói gì, quay người

   và im lặng rời khỏi phòng làm việc, không ai trong

   chúng tôi đang ở độ tuổi đôi mươi, vừa cãi nhau

   vừa đập phá đồ đạc, bỏ nhà đi, khóc khản cả cổ,

   nóng lòng muốn nói với cả thế giới rằng từ nay

   chúng tôi sẽ chia tay.

   Ở tuổi trưởng thành, mọi sự đổ vỡ, cáu gắt

   đều trở thành im lặng.

    

   Về phòng ngủ, tôi gội đầu, tảm rửa, lên giường

   đi ngủ, mọi thứ vẫn như trước.

   Ngủ say?

   Chả có chuyện gì.

   Cả đêm Phó Thắng Nam không quay lại

   phòng ngủ và tôi cũng không rời khỏi phòng ngủ.

   Đều cần tiêu hao cảm xúc lẫn nhau, va chạm

   lẫn nhau, ngoại trừ tổn thương cũng không có lợi

   ích gì.

   Sáng sớm, mơ hồ vẫn còn cảm giác buồn

   ngủ, cửa phòng ngủ bị mở ra: “Thẩm Xuân Hinh!”

   Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên.

   Anh bước đến giường và hét to vài lần, thấy

   tôi không đáp lại, anh liền ngừng la hét. Chỉ còn

   giọng nói trâm pha chút sự kiềm chế, anh nói:

   “Anh xin lỗi!”

   Tôi im lặng, tôi thực sự buồn ngủ.

   Giấc ngủ lần này của tôi cực kỳ sâu, khi tỉnh

   lại thì trời đã xế chiều.

   — _Puai, —

   Tôi đứng dậy đi xuống phòng của Tuệ Minh,

   nhưng ở phòng khách tôi lại gặp một người phụ

   nữ trung niên.

   Người phụ nữ trung niên đó được gọi là chị

   Linh, là bảo mẫu mà Phó Thắng Nam mời đến, khi

   thấy tôi bước ra, chị nhiệt tình chào tôi, rồi mới

   làm việc của mình tiếp.

   Vốn dĩ tôi không định mời bảo mẫu, nhưng

   cuối cùng Phó Thẳng Nam vẫn mời, vì nghĩ rằng

   để bảo mẫu chăm sóc Tuệ Minh. Tuệ Minh đã

   tiến bộ rất nhiều, biết chơi ném tuyết trong sân.

   Khi tôi thấy điều này, tôi cũng không có ý định

   làm phiền, định quay trở lại phòng ngủ: “Bà chủ

   Thẩm Xuân Hinh, một lát nữa tôi sẽ dọn bữa ăn,

   tôi có cần mang lên cho bà không?” Chị Linh nói.

   “Không, chốc nữa tôi sẽ xuống” Nói xong, tôi

   quay trở lại phòng ngủ.

   Sau hi gội đầu tôi ngồi vào bàn trang điểm,

   mái tóc để mấy năm cũng dài đến thắt lưng. Hồi

   học đại học tôi từng để tóc ngản ngang vai, Vũ

   Linh luôn nói rằng nếu có ai đó tỏ tình với tôi, nếu

   tôi ngượng ngùng, tôi sẽ nói rằng đợi đến lúc tóc

   em dài ngang thắt lưng thì sẽ cưới anh, nhưng rồi

   lần nào tôi cũng sẽ cắt tóc ngang vai.

Danh sách chương
Cài đặt
QR
Lưu tủ
Quay lại
Bình luận