Trang chủ Thể loại Ngôn tình Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 429

Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn Ngọc Hoan 9107 chữ 2024-09-02 18:36

  

  Chương 431: Linh hồn mỗi người đều là nửa người nửa quỷ (10)

    

   Bốn tiếng sau.

   Lần đầu đến Thanh Xuân, khác với sự phồn

   hoa của thủ đô, sự xa hoa của Thanh Xuân mang

   vẻ quý phái và tao nhã.

   Nếu như lấy phụ nữ để hình dung, thủ đô

   giống như một quý cô quý tộc trong hoàng cung,

   đoan trang xinh đẹp, địa vị cao sang.

   Thanh Xuân lại giống như quý cô thời đại mới

   mặc áo dài truyên thống, dáng vẻ mê hoặc, tầm

   nhìn tiên tiến, ánh mắt kén chọn.

   Tuyết ở Thanh Xuân không giống với thủ đô,

   một năm hai lần, nhiều nhất cũng chỉ rơi ba lần,

   rơi xong cũng tan hết.

   Vừa xuống máy bay, tôi bắt taxi đến thẳng nhà

   họ Trịnh, không có hoa tuyết tô điểm, cây cối trên

   vành đai xanh hai bên Thanh Xuân đều héo rũ,

   tiêu điều, thấp thoáng tiếng xào xạc trong đó.

   Nhà họ Trịnh ở Thanh Xuân là danh gia vọng

   tộc đích thực, ba đời giàu sang, dinh thự quyền

   thế, ở nơi tấc đất tấc vàng như thế này, đặc biệt

   thu hút ánh nhìn người khác.

   Lái xe nghe thấy tôi muốn đi đến khu nhà họ

   Trịnh thì có chút kinh ngạc và bất ngờ, xác nhận

   lại vài lần: “Cô gái, cô có quan hệ gì với nhà họ

   Trịnh thế?”Đọc full tại truyen.one nhé

   Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không có quan hệ gì:

   Tài xế hơi ngây người một chút, có ý nhắc

   nhở: “Nhà họ Trịnh này ở Thanh Xuân cũng coi

   như là danh gia vọng tộc, gia đình danh giá như

   vậy rất kén chọn con gái. Cô tuỳ tiện mà đến, sợ

   rằng không thích hợp!”

   Tôi vừa nghe đến đây, hình như anh ta coi tôi

   là hạng phụ nữ vô danh ăn bám gia đình giàu có

   thì phải, tôi mím môi, không giải thích.

   Xe đỗ ngoài dinh thự nhà họ Trịnh, tài xế nhìn

   tôi, có chút áy náy: “Cô gái, đi từ cổng lớn vào

   trong chính là nhà họ Trịnh rồi, có điều cô muốn

   đi vào, hay là hỏi người bên trong trước, nhà họ

   Trịnh rộng lớn, muốn đi vào, phải gọi người lái xe

   ra đón, người bình thường không vào được”

   Tôi gật đầu, trả tiền xe rồi nói cảm ơn.

   Quả thực giống như những lời tài xế nói,

   muốn đi vào khu nhà họ Trịnh cần phải có chủ

   nhà đồng ý, sau đó bọn họ phái người đến đón

   mới có thể vào được.

   Bảo vệ ngăn tôi, thông báo tình hình rồi nhìn

   tôi nói: “Cô gái, hay là cô gọi điện cho người nhà

   họ Trịnh phái người ra đón cô đi!”

   Sờ vào điện thoại, có vài cuộc gọi lỡ của Phó

   Thảng Nam, còn có cả tin nhắn.

   Tôi không nghe mà gọi điện cho Trịnh Tuấn

   Anh, may thay lần này anh ta bắt máy rồi.

   “Thẩm Xuân Hinh!”

   “Tôi đang ở Thanh Xuân, trước cổng nhà họ

   Trịnh, anh đem Tuệ Minh trả cho tôi, tôi đưa con

   bé về”

   Đầu dây bên kia, Trịnh Tuấn Anh không nói gì,

   nhưng anh ta càng trầm mặc, sự sợ hãi trong lòng

   tôi càng trở nên mạnh mẽ.

   Tôi thừa nhận, tôi ôm hi vọng trong lòng đến,

   Thanh Xuân cách thủ đô xa như vậy, có lẽ .John

   cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì.

   Có thể là Tuệ Minh chạy ra ngoài chơi một

   lúc, John nghe nhầm rồi, hiểu sai rồi.

   Cảm giác sự im lặng của Trịnh Tuấn Anh

   khiến cho thần kinh tôi gần như sụp đổ, tôi không

   chịu được sự im lặng kéo dài của anh ta, cuối

   cùng hét ầm lên: “Trịnh Tuấn Anh, tôi nói tôi muốn

   gặp Tuệ Minh, tôi muốn đem con gái tôi về thủ đô,

   anh có nghe thấy không?”

   Anh ta mở miệng, hạ giọng nói: “Tôi ở phía sau cô”

   Tôi ngẩn người, quay đầu, nhìn thấy mặt

   anh ta đầy thăng trầm mệt mỏi, rõ ràng là mới tới đây.

   Trong tay vẫn cầm điện thoải đặt bên tai, tôi

   kiêm chế sự hoang mang trong lòng, nhìn anh ta

   và nói: “Trịnh Tuấn Anh, Tuệ Minh đâu?”

   Anh ta mở miệng, hít vào một hơi, đi về phía

   tôi, cảm xúc đã ổn định trở lại.

   Chiếc Bentley màu đen đỗ trước cổng, anh ta

   nhìn tôi, sắc mặt lạnh lùng: “Vào rồi nói”

   Tôi mím môi, lên xe.

   Tôi biết rõ nhà họ Trịnh hào hoa thịnh vượng,

   nhưng mà tất cả sự phồn hoa này còn to lớn hơn

   nhiều so với tưởng tượng của tôi.

   Từ cổng lớn đi vào nhà họ Trịnh phải mất hơn

   chục phút nữa, dọc đường có công viên và cảnh

   quan tự nhiên, bởi vì là mùa đông, lá phong bên

   đường đều đã rụng, nhìn rất trống trải.

   Càng lộ rõ vẻ hoang tàn.

   Trên xe, điện thoại Trịnh Tuấn Anh vang lên,

   nghe giọng điệu anh ta, có lẽ là Phó Thắng Nam gọi đến.

   Anh ta nói vài câu, nhìn tôi, đưa điện thoại cho

   tôi và nói: “Điện thoại của Phó Thẳng Nam”

   Tôi mím môi, nhìn anh ta một cái, không đưa

   tay ra nhận, lựa chọn bỏ qua.

   Anh ta ngừng lại, rút điện thoại về, nói ngắn

   gọn: “Lát nữa gọi lại!”

   Không biết đầu dây bên kia đã nói những gì,

   Trịnh Tuấn Anh “ừm” một tiếng, tắt điện thoại,

   trong xe liền trở lên yên lặng.

   Xe dừng lại trước cửa một căn nhà phong

   cách Châu Âu, có vài người ăn mặc chỉnh tê bước

   ra, nhìn dáng vẻ là người làm hoặc là bảo mẫu

   nhà họ Trịnh thuê.

   Xuống xe, có người đến trước nói với Trịnh

   Tuấn Anh: “Cậu chủ!”

   Trịnh Tuấn Anh gật đầu, nhìn tôi nói: “Đi vào rồi nói”

   Sau đó nhìn người đàn ông trung niên và nói:

   “Chuẩn bị cho cô Thẩm một căn phòng”

   Người đàn ông trung niên gật đầu, sau đó liền

   rời đi.

   Cùng Trịnh Anh Tuấn đi vào biệt thự, không

   dưới mười mấy người nam nữ trung niên đang

   ngồi đầy trong phòng khách, ở giữa phòng khách

   có hai người lớn tuổi đang ngồi.

   Nhìn thấy tôi và Trịnh Tuấn Anh đi vào, ánh

   mắt bọn họ đều nhìn về phía chúng tôi.

   Đâầu tiên là một phụ nữ trung niên gầy gò

   bước tới nói: “Tuấn Anh, tìm thấy con bé chưa?”

   Nghe thấy câu này, dây thân kinh vốn đã thả

   lỏng của tôi bỗng thắt lại.

   Cơ thể hơi run, đứng tại chỗ, Tuệ Minh thật sự

   bị lạc rồi? Đọc full tại truyen.one nhé

   Đầu óc ù ù, tôi kiềm lại phản ứng kích động

   của cơ thể, ngước mắt lên nhìn Trịnh Tuấn Anh,

   đợi chờ câu trả lời của anh ta.

   Nhìn thấy phản ứng của tôi, Trịnh Tuấn Anh

   cau mày, vẻ mặt vẫn mệt mỏi như trước, mở

   miệng, có chút khó khăn nói: “Tôi đã cử tất cả mọi

   người đi tìm, bên phía cảnh sát cũng lập biên bản

   rồi, Tuệ Minh sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”

   “Bốp!” Cái tát này là sức lực còn lại của tôi,

   cũng dùng đủ lực, tát vào mặt Trịnh Tuấn Anh, đủ

   kêu, cũng đủ đau.

   Lúc này những người trong phòng khách đều

   nhìn về phía tôi, có người trừng mắt nhìn, có người

   cau mày không hiểu, có người thì đang xem náo nhiệt.

   “Cô là ai? Sao lại tự tiện đánh người?” Người

   đứng ra nói là một cô gái khoảng 20 tuổi, hơi mập,

   đôi má tròn xoe.

   Tôi nhìn cô ta một cái, không nói gì, chỉ nhìn

   Trịnh Tuấn Anh, kiềm chế cơn tức giận và nói:

   “Trịnh Tuấn Anh, tốt nhất là anh cầu nguyện cho

   Tuệ Minh bình an vô sự, nếu không thì nửa đời

   sau của tôi, không tốn công sức cũng sẽ khiến

   Nhìn thấy phản ứng của tôi, Trịnh Tuấn Anh

   cau mày, vẻ mặt vẫn mệt mỏi như trước, mở

   miệng, có chút khó khăn nói: “Tôi đã cử tất cả mọi

   người đi tìm, bên phía cảnh sát cũng lập biên bản

   rồi, Tuệ Minh sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”

   “Bốp!” Cái tát này là sức lực còn lại của tôi,

   cũng dùng đủ lực, tát vào mặt Trịnh Tuấn Anh, đủ

   kêu, cũng đủ đau.

   Lúc này những người trong phòng khách đều

   nhìn về phía tôi, có người trừng mắt nhìn, có người

   cau mày không hiểu, có người thì đang xem náo nhiệt.

   “Cô là ai? Sao lại tự tiện đánh người?” Người

   đứng ra nói là một cô gái khoảng 20 tuổi, hơi mập,

   đôi má tròn xoe.

   Tôi nhìn cô ta một cái, không nói gì, chỉ nhìn

   Trịnh Tuấn Anh, kiềm chế cơn tức giận và nói:

   “Trịnh Tuấn Anh, tốt nhất là anh câu nguyện cho

   Tuệ Minh bình an vô sự, nếu không thì nửa đời

   sau của tôi, không tốn công sức cũng sẽ khiến

   cho cả cái nhà họ Trịnh đều cực kỳ thảm hại”

   “Cạch!” Tiếng ly nước đặt trên bàn, âm thanh

   vang dội bên trong phòng khách tĩnh lặng.

   “Giọng điệu lớn quá nhỉ cô gái!” Người nói là

   một ông lão ngồi giữa đại sảnh, giọng nói rắn rỏi,

   mày rậm kiên nghị quyết đoán.

   Vừa nhìn đã biết khi còn trẻ nhất định là một

   nhân vật hô mưa gọi gió.

   Mắt nhìn về phía ông lão phong thái hiên

   ngang này, nhìn tuổi tác cũng phải hơn tám mươi

   rồi, nhưng ánh mắt tinh anh, khí phách vẫn vậy.

   Tôi mỉm cười, biểu cảm trên mặt vẫn coi là

   khống chế tốt: “Ông cụ, hay là ông cứ chờ thử xem?”

   “Lão xược!” Ông cụ vừa nói xong, cốc trên

   bàn đã bị ném hết xuống dưới đất.

   Xem ra là tức giận rồi.

   Lúc này những người khác đều im lặng không

   dám mở miệng, đối mặt với ông già, ánh mặt ông

   ấy đầy giận dữ và lạnh lùng, chỉ cần sơ sẩy một

   chút, e rằng phút chốc sẽ xé nát tôi thành từng mảnh.

Danh sách chương
Cài đặt
QR
Lưu tủ
Quay lại
Bình luận