Trang chủ Thể loại Ngôn tình Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 792

Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn Ngọc Hoan 9522 chữ 2024-09-02 18:36

  

  Chương 795: Cuộc đời của Mục Dĩ Thâm (4)

    

   Tình cảm của u Dương Noãn đối với Mục Dĩ

   Thâm là càng để ý cùng quý trọng, lúc bọn họ còn

   quen nhau, u Dương Noãn không để ý Mục Dĩ

   Thâm đến thế, cũng không phải không thể không

   có Mục Dĩ Thâm, nhưng sau này, qua một thời

   gian dài, dường như cô đã đặt tất cả cảm xúc của

   mình lên người Mục Dĩ Thâm rồi, chú ý càng nhiều

   là càng để ý nhiều.

    

   Điều này thật không sai.

   Tôi mím môi, không nói lời nào.

   Hoắc Tôn như đang suy nghĩ gì đó, tôi không hỏi nhiều.

    

   Ra khỏi thang máy, nhìn thấy Chu Nhiên An

   trong đại sảnh, người phụ nữ này rất đẹp, là cái

   loại dù đứng trong đám đông nhưng vẫn khiến

   người khác giật mình ấy, nhìn người đẹp như hạc

   đứng giữa đám người như gà, tôi lại cảm thấy

   một người đẹp như cô ta mà không đi làm diễn

   viên thì thật đáng tiếc, dáng vẻ xinh đẹp này mà ở

   trong giới showbiz thì rất khó khiến người ta bỏ qua.

    

   “Bà mẹ nó, tiên nữ kìa!”

   Đương nhiên là Hoắc Tôn cũng chú ý tới Chu

   Nhiên An, không nhịn được mà thở dài.

   Lôi kéo tôi nói: “Cô ấy là người trong công ty

   các cô à?”

    

   “Đó là Chu Nhiên An, đào từ nước ngoài về,

   phụ trách nghiên cứu kĩ thuật AI, là quản lý dự án,

   đồng thời cũng là nhân viên nghiên cứu, là người

   đẹp có nhan sắc có học thức đó” Tôi nhìn về phía

   Chu Nhiên An mà nói.

    

   Lúc đang nói chuyện, Chu Nhiên An đã nhìn

   về phía chúng tôi, cô ta là một người đẹp, là loại

   con gái có gì thời trang sành điệu, áo sơ mi trắng

   quân mỏng màu đen, cộng thêm chiếc sao khoác

   màu nâu nhạt, vừa tri thức mà vừa không quê

   mùa, lại tăng vẻ đẹp cơ thể lên nữa, cho nên mỗi

   khi cô ta xuất hiện thì luôn khiến mắt người khác

   thấy như sáng bừng lên.

    

   “Cô Thẩm, lâu rồi không gặp, hình như cô gầy

   đi rồi!” Cô ta thấy tôi, trong tay còn cầm một

   phong bì màu hồng, tôi cười nhẹ, mở miệng nói:

   “Cô cũng càng ngày càng đẹp ra.”

    

   Cô ta cười, ánh mắt rơi xuống người Hoắc

   Tôn, nhìn tôi rôi nói: “Anh này là ai thế?”

   “Hoắc Tôn, tổng giám đốc kiêm chủ tịch Kinh

   doanh Quốc tế Ma cao” Tôi mở miệng giới thiệu,

   ngược lại là chú ý đến chiếc hộp màu đỏ trong tay

   Chu Nhiên An hình như là kẹo cưới.

   Nghe tôi giới thiệu xong, ánh mắt của cô ta

   hơi sáng lên, sau đó nói: “Chào tổng giám đốc

   Hoắc, tuổi trẻ tài cao, lại đẹp trai như vậy, Hoắc

   tổng đúng là tấm gương sáng ngời cho giới trẻ noi theo!”

    

   Chỉ một câu nói đã khiến Hoắc Tôn cười phá

   lên, nhìn cô ta mà nói: “Cô gái này thật biết nói

   chuyện, cho hỏi em tên gì thế? Rảnh rỗi tôi có thể

   mời em ăn một bữa cơm được không?”

    

   Gương mặt sáng ngời và nụ cười tươi rói của

   Hoắc Tôn đập vào mắt Chu Nhiên An, nhiệt tình lại

   dịu dàng, thằng này đang dùng sắc đẹp dụ người ta à?

    

   Chu Nhiên An nhìn anh ta, cười nhẹ, mở miệng

   nói: “Tổng giám đốc Hoắc khách khí quá, tôi là

   Chu Nhiên An, rất hân hạnh được gặp anh, nhưng

   ăn cơm thì không cân thiết đâu, gặp được nhau

   chính là duyên phận, hy vọng lúc tôi cử hành hôn

   lễ anh vẫn còn ở thủ đô, đến lúc đó, anh nhớ phải

   tới chúc mừng đó nha!”

    

   Nói xong, cô ta lấy một ít kẹo cưới từ trong

   chiếc hộp màu đỏ trên tay cô ta ra, đặt vào tay

   Hoắc Tôn, còn lấy một tấm thiệp cưới ở trong túi

   ra đưa cho Hoắc Tôn, cười nói: “Tới chừng đó

   tổng giám đốc Hoắc nhất định phải đến đó!”

   Hoắc Tôn sững sờ, cầm kẹo cưới trong tay

   “Ô” một tiếng.

   Chu Nhiên An mang một túi kẹo cưới đưa cho

   tôi, sau đó còn đưa thêm một tấm thiệp cưới nữa,

   nhìn tôi rồi nói: “Cô sẽ chúc phúc cho tôi, đúng

   không? Đến lúc đó, hy vọng là cả cô và tổng giám

   đốc Phó đều đến, rất hoan nghênh hai người!”

   Vậy là sắp kết hôn rồi à?

   Thật khiến tôi có hơi bất ngờ

   Tôi cầm lấy thiệp cưới, sửng sốt nói: “Sao cô

   gấp gáp thế? Vội vàng kết hồn”

    

   Cô ta cười nhẹ: “Vậy là được rồi, không hẳn là

   nhanh quá đâu, tôi cũng säp ba mươi rồi, cái tuổi

   này mà kết hôn thì cũng không có trở ngại gì

   nhiều, hơn nữa, tôi có thể gặp được một người

   yêu tồi, thương tôi như thể, coi như là rất may

   mãn, cho nên, không sớm đâu, tất cả đều vừa hoàn hảo”

    

   Nhìn nụ cười hạnh phúc trên gương mặt cô ta,

   tôi không khỏi nở nụ cười theo, mở miệng nói

   “Vậy tôi chúc cô tân hôn vui vẻ, đến lúc đó nhất

   định chúng tôi sẽ đến đúng giờ”

    

   €ô ta cười nhẹ, cảm mấy tấm thiệp cưới đưa

   cho mấy đồng nghiệp khác, tôi và Hoäc Tôn rời

   khỏi ông ty, anh ta cứ càm ràm mãi: “Bà mẹ nó,

   một người đẹp như thế mà lại đi kết hôn, cũng

   thật là quá đáng, khó khăn lãm mới gặp được một

   cô gái có thể khiến tôi để ý, thật đáng tiếc”

    

   Lên xe, tôi nhịn không được liếc anh ta một

   cái: “Anh không thể bình thường một chút à?

   Mang tình yêu ra làm trò đùa, bộ anh không sợ

   gặp báo ứng sao? Gieo gió gặt bão, chỉ sợ ngày

   nào đó anh gặp được người phụ nữ mà anh yêu

   thật lòng, sẽ khiến anh đau khổ không thôi”

    

   Anh ta tựa vào thành ghế, động tác thành

   thạo, lạnh lùng nói: “Loại phụ nữ mà cô nói ấy,

   chäc cả đời tôi cũng khó có thể gặp được quá,

   tính tôi trời sinh tự do phóng khoáng, cả đời này

   sẽ không vì một cô gái mà tự trói buộc bản thân đâu”

    

   Nhìn bộ dáng tự tin thái quá của anh ta, tôi

   cũng không nhiều lời, mấy chuyện như thế, mấy ai

   có thể hiểu rõ, đời người dài đăng đăng, tất cả

   mọi người chờ xem là được

    

   Trên đường đi, tôi lái xe, cũng không có cầu

   nào để nói, khi đến nhà xưởng, Hoäc Tôn thu bộ

   dạng công tử bột ấy lại, cùng tôi bước vào nhà

   xưởng, nhà xưởng của tập đoàn Phó Thiên không

   nhiều lãm, phần lớn đều là dùng công nghệ khoa

   học kỹ thuật để sản xuất là chủ yếu, yêu cầu đều

   là kỹ thuật cao, cộng thêm hai năm làm việc nữa,

   cho nên bây giờ nhà xưởng phần lớn đều dùng lao

   động máy móc là chính, người trong nhà xưởng

   không nhiều läm, người phụ trách chính ở đây là

   một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi.

    

   Vì đã nói trước rồi nên khi chúng tôi vừa bước

   tới cửa ra vào thì ông ta liền ra đón, thấy tôi và

   Hoäc Tôn thì ân cần thăm hỏi, sau đó liền dân

   chúng tôi đi thăm khu làm việc.

    

   “Xem ra lô hàng này không thua gì hàng mâu

   của bên tập đoàn Phó Thiên cả, mục đích tôi đến

   đây là vì muốn nhìn tận mät, sau đó trở về báo

   cáo lại với mây ông nhà họ Hoäc, những thứ này

   đầu không có vấn đề gì, còn hợp đồng thì chúng

   †a có thể ký ngay lập tức, nhưng mà, tôi có một

   yêu cầu, chính là tôi muốn mang một ít hàng mâu

   về trước, như vậy trong cuộc họp hội đồng quản

   †rị cũng sẽ có sức thuyết phục hơn”

    

   Hoäc Tôn nhìn tôi, mở miệng nói: “Không biết

   yêu cầu này có ổn không?”

   Tôi gật đầu: “Được”

    

   Những chuyện này Phó Thắng Nam đã sớm

   nói rõ rồi, tôi không có ý kiến gì, sau đó dân anh ta

   đi xem một vòng nhà xưởng, sau khi trả lời hết

   những thắc mắc của anh ta thì chúng ta liên cùng

   nhau rời khỏi nhà xưởng.

    

   Lúc đi ra đã là giữa trưa, Hoäc Tôn nhìn tôi

   “Không định dân tôi đi quanh thủ đỏ chút à? Nhân

   tiện đưa tôi đi thăm thú thủ đô”

    

   Tôi nhìn anh ta, mở miệng nói: “Một hồi nữa

   dân anh đi, khách sạn đã chuẩn bị cho anh hết rồi,

   cần gì thì anh có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ

   bảo bọn họ làm theo yêu cầu của anh.

    

   Anh ta gật đầu, nhìn tôi rồi nói: “Tôi có thế

   không ở khách sạn không?”

    

   “Có thể chút” Tôi vịn tay lái, nhẹ nhàng nói

   “Khách sạn là chuẩn bị cho anh, anh muốn ở hay

   không thì tùy anh thôi, buổi tối ở trung tâm thương

   mại có không ít quán ăn đêm, đầy gái đẹp và một

   Số ngôi sao tuyến mười tám đều ra ra vào vào ở

   đó, đương nhiên nếu anh nhất định muốn thì cũng

   được, nhưng như vậy có thể sẽ có hơi khó khăn,

   phải xem bản lĩnh của anh rồi.”

    

   Anh ta nhìn tôi, biu môi nói: “Chẳng lẽ hình

   †ượng tôi trong mắt cô khó coi đến thế hả? Cái gì

   mà ngồi sao tuyển mười tám, tôi là loại người này

   sao? Tôi không muốn ở khách sạn, là vì tôi muốn

   ở nhà của có, hành lý tôi cũng gọi người đưa qua

   đó, nhưng tôi nói này, Phó Thắng Nam nhỏ mọn

   như vậy à? Căn nhà lớn như vậy, tìm một người

   giúp việc cũng không được sao? Vắng vẻ quá”

Danh sách chương
Cài đặt
QR
Lưu tủ
Quay lại
Bình luận