Trang chủ Thể loại Ngôn tình Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 795

Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn Ngọc Hoan 9591 chữ 2024-09-02 18:36

  

  Chương 798: Cuộc đời của Mục Dĩ Thâm (7)

    

   Tôi nhíu mày, nghĩ đến Hoàng Văn Tích, sau

   đó lập tức mở lời nói: “Phó Thắng Nam, có lẽ vẫn

   còn một người có thể đấy, anh đi tìm Hoàng Văn

   Tích, cha của cô ta có thể đã từng gặp qua Mục

   Dĩ Thâm, chỉ cân Hoàng Văn Tích mở miệng

   khuyên nhủ cha cô ta thì vấn đề này dễ xử lý rồi”

    

   Suy nghĩ một chút, tôi lại nói: “Nhân tiện, trước

   khi gặp Hoàng Văn Tích, anh tìm Vương Cẩm Anh

   và Khả Hân, à còn có Bảo Vy kia nữa, mấy cô gái

   này đều là nạn nhân của đám trẻ con, nội tâm

   Hoàng Văn Tích đấu tranh không biết phải quyết

   định như thế nào, anh gọi các cô gái đến biết đâu

   có thể phá vỡ phòng tuyến của cô ta, ngoài ra, anh

   có thể nghĩ cách bảo vệ cha của Hoàng Văn Tích

   được không? Suy cho cùng ông ta cũng tham gia

   vào việc buôn bán nội tạng, sau khi điều tra rõ

   ràng minh bạch, ông ta cũng không thoát khỏi liên quan.”

    

   Im lặng một lúc, Phó Thắng Nam ở đầu dây

   bên kia nói: “Anh sẽ cố gắng hết sức, Mục Dĩ

   Thâm tìm em chắc là muốn đòi lại cái hộp kia, em

   mang theo cái hộp đó, nếu cân thiết thì giao cái

   hộp cho anh ta, dù sao cái hộp ấy cũng không có

   tác dụng gì với chúng ta cả, gắng sức không nổi

   lên xung đột không cần thiết với Mục Dĩ Thâm”

    

   Chuyện này trong lòng tôi hiểu rõ nên lập tức

   gật đầu đồng ý, sau đó cúp điện thoại và chuẩn bị ra ngoài.

    

   Hoäc Tôn thấy tôi muốn ra ngoài, canh ta bèn

   chạy đến bên cạnh nhìn tôi, hỏi: “Cô muốn đi đâu?

   Sao không đưa tôi đi cùng? Đừng nói là cô đi hẹn

   hò với người đàn ông khác sau lưng tôi đấy nhé?”

    

   Tôi nhìn anh ta, gật đầu: “Đúng vậy, xác thực

   là đi hẹn hò với người đàn ông khác, anh có muốn

   đi cùng không? Tham gia một chút, nhất định sẽ

   rất kích thích đấy?”

    

   Mặt người này không hiểu sao liền đỏ lên,

   nhìn tôi nói: “Không thể nào, Thẩm Xuân Hinh, sao

   cô có thể không biết xấu hổ như vậy hả, làm cái

   chuyện đồi bại đó sau lưng Phó Thắng Nam, cô

   chính xác là không biết nhục nhã mà”

    

   Tôi không nói gì, chỉ nhìn lại anh ta hỏi: “Thế

   anh có đi không? Không thì tôi đi đấy”

    

   Anh ta lại gật đầu lia lịa, trước khi lên xe còn

   nhìn tôi một cách đê tiện nói: “Loại chuyện kích

   thích và tốt như thế, thiếu tôi thì làm sao mà thành

   được? Nghĩ đến thôi đã làm tôi cảm thấy máu

   trong người sôi sục lên rồi”

    

   Bộ dáng lúc này của tên đàn ông này vô cùng

   thô tục, tôi không thừa lời với anh ta nữa mà khởi

   động xe, địa chỉ mà Mục Dĩ Thâm gửi đến là một

   biệt thự bốn người ở ở vùng ngoại thành.

    

   Cô cố ý dẫn Hoắc Tôn theo, vào thời điểm xảy

   ra chuyện bất ngờ thì ít nhiều anh ta cũng có chút hữu dụng.

    

   Trên đường, trông thấy tôi đang đi vẽ hướng

   ngoại thành, Hoắc Tôn nhìn tôi cằn nhằn: “Không

   đúng, tại sao cô lại đi đến ngoại thành hả? Không

   phải chúng ta nên đi khách sạn sao?”

    

   Tôi nhếch môi thuận theo lời anh ta: “Chúng ta

   đi biệt thự ở ngoại thành, đồ nhà quê mới đi khách sạn”

    

   “Mẹ kiếp! Thẩm Xuân Hinh, cô thế mà chơi lớn

   như vậy? Phó Thắng Nam có biết không? Cô bắt

   đầu từ khi nào? Cô không sợ dính bệnh vào người

   hả? Mấy người đàn ông? Vóc người có khỏe như

   tôi không? Vì sao có chuyện tốt thế này cô lại

   không gọi cho tôi chứ?”

    

   Tôi bị sự cần nhằn nhảm nhí của anh ta làm

   cho đau đầu, trừng mắt nói: “Anh câm miệng

   ngay, nếu không thì lập tức cút xuống xe đi, hơn

   nữa, tôi không phải loại người như anh nghĩ, Mục

   Dĩ Thâm hẹn tôi gặp mặt ở vùng ngoại thành, tôi

   có chút lo lắng nên mới kêu anh đi cùng làm lá

   chắn, một lát nữa anh đừng có sợ hãi đấy!”

    

   Anh ta sững sờ nhìn tôi, một lúc lâu sau trợn

   to mắt không thể tin được thốt lên: “Thẩm Xuân

   Hinh, cô gài bẫy tôi?”

    

   Tôi trái lại không phủ nhận lời anh ta, gật đầu

   nói: “Anh cũng có thể hiểu như vậy, nếu anh sợ hãi

   thì có thể xuống xe ngay bây giờ, tôi tuyệt đối sẽ

   không ngăn cản anh đâu”

    

   Anh ta có chút nóng nảy: “Việc đó với sợ hãi

   có quan hệ gì hả? Rõ ràng là cô biết nếu bây giờ

   tôi xuống xe, căn bản cũng không trở về được,

   còn có, tôi mà sợ sao? Thằng nhóc Mục Dĩ Thâm

   kia không khác con rùa vàng thôi mà, tôi sợ anh

   †a làm gì? Chỉ là tôi không muốn gặp anh ta thôi”

    

   Tôi gật đầu, mỉm cười nói: “Nếu anh đã nói

   như vậy thì thật tốt, đi cùng tôi đi, dù sao anh

   cũng không sợ anh ta mà, xem như lần này anh

   bảo vệ tôi một chút, tôi nợ anh một ân tình, thấy

   thế nào?”

    

   Anh ta khịt mũi một cái, nhìn tôi: “Vậy cô tính

   báo đáp ân tình của tôi như thế nào, cô nói thử

   nghe xem? Nếu như tôi cao hứng, đừng nói bảo.

   vệ cô, đánh ngã Mục Dĩ Thâm cũng không vấn đề

   gì ấy chứ”

    

   Tôi câm nín, hỏi: “Anh muốn cái gì? Tôi sẽ cố

   gắng làm anh hài lòng”

    

   Anh ta nghĩ nghĩ: “Nếu vậy cô nấu cho tôi một

   bữa cơm trong tuần đi, không nên mỗi ngày đều

   ăn mì, không thì tôi đây sẽ nôn ra mất”

    

   Yêu cầu này của anh ta xác thực cũng không

   cao, nhưng mà có chút khó khăn với tôi, tôi lúng

   túng nhìn anh ta nói: “Tổng giám đốc Hoắc, tôi

   từng nói qua với anh rồi, tôi không biết nấu ăn,

   ngoại trừ việc nấu ăn thì cái gì tôi cũng có thể làm,

   anh chắc chắn muốn tôi nấu cho anh ăn chứ?”

    

   Anh ta bĩu môi: “Không được nha, cô mau học

   nấu ăn đi, tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng chỉ muốn

   cái này thôi, cái khác tôi không cần”

    

   “Được thôi” Trước mắt cứ đồng ý đã, về phần

   đồ ăn nấu ra có ăn được hay không, chuyện này

   đã không còn là tiêu chuẩn nữa.

    

   Vất vả lắm mới tới được cửa biệt thự, tôi có

   chút choáng váng, diện tích biệt thự này cũng lớn

   quá mức rồi đó, diện tích biệt thự ở vùng ngoại

   thành thủ đô đều có quy định rõ ràng, thoạt nhìn

   biệt thự này phải to gấp đôi so với những biệt thự

   khác, không nên gọi là biệt thự nữa mà nên gọi là

   trang viên mới đúng.

    

   Nhà họ Mục quả đúng là giàu sang, xây cái

   biệt thự mấy trăm tỷ thế này là chuẩn bị dùng để ở

   à? Hay là dùng vào chuyện gì khác?

    

   Xe chạy vào biệt thự một đoạn rất dài mới

   đến được dưới tòa biệt thự, ở cửa đã có người

   chờ sẵn, tôi và Hoắc Tôn xuống xe, Hoắc Tôn bĩu

   môi nói: “Diện tích biệt thự này thậm chí đã vượt

   qua nhà cũ của nhà họ Hoắc, một nơi tấc đất tấc

   vàng ở thủ đô lại có thể sở hữu một biệt thự rộng

   lớn như thế, nhà họ Mục này cũng có chút khó lý giải!”

    

   Bước vào sảnh lớn biệt thự, không gian bên

   trong trống trải đến mức có thể nghe thấy tiếng

   vọng lại của bước chân, chúng tôi đi theo người

   hầu lên tầng hai, đi vào một căn phòng, vừa bước

   vào phòng lập tức nhìn thấy một bình phong vô cùng lớn.

    

   Người hầu cung kính nói với người phía sau

   bình phòng: “Cậu chủ, người đã đến”

    

   Người bên trong đáp nhẹ một tiếng, nói: “Đi

   xuống đi!” Sau đó lại mở miệng nói: “Xuân Hinh,

   đến đúng giờ thật, xem ra đối với em mà nói thì

   anh cũng coi như khá quan trọng nhỉ!”

    

   Tôi nhíu mày, không trả lời anh ta mà nhìn

   thoáng qua cảnh vật bốn phía xung quanh, ngôi

   nhà quá lớn không phải là điều tốt, nhất là khi ngôi

   nhà đó không được sinh động cho lắm, ngôi nhà

   quá lớn sẽ vô cớ biến nó thành một ngôi nhà ma ám.

    

   Tổng chung lại là cảm giác đầy u ám và tối tăm.

   Mục Dĩ Thâm từ sau bình phong đi ra, anh

   mắt anh ta dừng trên người Hoắc Tôn, hơi nhíu

   mày: “Tổng giám đốc Hoắc, anh cũng đến đây nữa à?”

    

   Hoắc Tôn lưu manh cũng mở miệng nói:

   “Đúng nhá, đến đi dạo một chuyến, bất cẩn thế

   nào lại đến nơi này của anh mất, nhà anh Mục lớn

   thật đó, anh xây nhà lớn như vậy để làm gì á? Là

   để nuôi người đẹp hở?”

    

   Người này một khi nói chuyện thì có thể làm

   người khác tức chết mà không có chút dấu vết.

   Mục Dĩ Thâm cười nhẹ, trong tay cầm hai quả

   óc chó, xoay người lại nhìn tôi: “Xuân Hinh, em có

   muốn ngồi xuống tán gẫu đôi chút không? Chúng

   †a đã lâu lắm rồi chưa cùng nhau tán gầu”

    

   Tôi mím môi trả lời: “Không phải anh nói đến

   ăn cơm sao? Những người khác đâu? Tổng giám

   đốc Mục tìm tôi đến đây chỉ để đi qua đi lại trên

   cái sân khấu này thôi sao? Anh cho rằng tôi có

   nhiều thời gian, cho nên Tổng giám đốc Mục cảm

   thấy có thể tùy ý lãng phí nó?”

Danh sách chương
Cài đặt
QR
Lưu tủ
Quay lại
Bình luận