Trang chủ Thể loại Tiên hiệp [Xuyên Nhanh] 21 Bức Thư Không Có Hồi Kết!

Chương 110

  Ta mơ một giấc mộng thật dài, khi đó ta còn là Ý Quân, khi đó ta chưa thay tên đổi họ.

  Vì sao lại đi đến bước đường ngày hôm nay?

  Năm đó ta mặc hí phục, đứng giữa thiên hạ ca vũ.

  Năm đó ta nhìn thấy người, một áng cười say đắm.

  Thật lâu rồi chưa ai nhất ý đồng tâm.

  Thật lâu rồi chưa ai thật lòng đối đáp.

  Sau khi ta đến đây, người ban xuống một đạo sấm sét,

  Ta đã chạy, ta chạy khỏi nỗi đau cháy da cháy thịt ấy.

  Lúc ta tuyệt vọng nhất, ta lại gặp được chàng.

  Thật tốt biết bao,

  Thật tốt biết bao...

  Người cho ta mượn một ân huệ, ta lại đời đời kiếp kiếp khắc ghi.

  Kiếp trước, kiếp này chưa ai đối tốt với ta như thế.

  Khi đó, ta đã động lòng.

  Lại sau này giữ ta kề cạnh, nhìn người mệt sầu ảo não,

  Ta lại không nhẫn tâm.

  Ở giữa thiện hạ có một người,

  Nói với ta, ngươi đừng nghĩ nữa, nếu như không còn nơi để về, vậy thì nơi này sẽ thành nhà của ngươi.

  Nhiều năm trên nhân thế, ta rốt cuộc cũng cảm nhận được thế nào là tình ý thật tâm.

  Dáng vẻ trước đây thế nào, ta cũng không nhớ nổi nữa

  Chỉ biết sau này ta vì một câu nói đó, thay tên đổi họ

  Ý Quân ngày đó cùng A Nhan lại là hai người,

  Nhưng ta chìm trong tháng ngày hạnh phúc, quên đi năm đó dáng vẻ của ta thế nào.

  Thật đáng cười làm sao.

  Sau này ta cũng quên mất,

  Ở nơi của người có ai không tàn nhẫn cô độc?

  Bởi vì tình cảm nhạt nhòa theo năm tháng, ta tự thấy mình ngây dại.

  Sóng biếc lăn tăn Tây Sương năm ấy

  Ống sáo nửa cây nhuộm mát mùa thu

  Yêu hoa tàn

  Đốt cháy kiếp phù du

  Thực tan nước chảy hoa rơi biển người mênh mông

  Một bầu quế Thuần Nhưỡng ai cùng uống

  Lá khô theo năm tháng phủ đầy chuông

  Nếu gặp gỡ

  Sương sóng mây chiều nặng

  Người đi muôn phương không vội vã

  Thanh mai nấu rượu một bình tương tư ai

  Nói rằng kiếp này quá vội vã

  Viết một quyển sách hoa đường

  Nam tử quy thanh ai gánh lấy, sau một thoáng cả đời sai

  Chỉ là...

  Cơn mơ này ảnh họa không ra

  Sóng biếc lăn tăn Tây Sương năm ấy

  Ống sáo nửa cây nhuộm mát màu thu

  Yêu hoa tàn

  Đốt cháy kiếp phù du

  Thực tan nước chảy hoa rơi biển người mênh mông

  Một bầu quế Thuần Nhưỡng ai cùng uống

  Lá khô theo năm tháng phủ đầy chuông

  Nếu gặp gỡ

  Sương sóng mây chiều nặng

  Người đi muôn phương không vội vã

  Thanh mai nấu rượu một bình tương tư ai

  Nói rằng kiếp này quá vội vã

  Viết một quyển sách hoang đường

  Nam tử quy thanh ai gánh lấy, say một thoáng cả đời sai

  Cơn mơ này ảnh họa không ra

  Sáo âm phiêu bồng hoà ánh nến tịch liêu

  Giữa năm tháng đằng đằng nào có thể tìm về

  Đọng lại kiếp này chỉ còn hư tình giả ý

  Đôi bàn tay đẫm lệ không sao đứt rời

  Hãy để ta nhìn nhau bằng đôi mắt trong veo nhất

  Có lẽ tình yêu trên đời không được như ý

  Gió lạnh cũng khó lòng xua tan u sầu

  Ai đã nhuộm đỏ nhị hoa ấy

  Để nó lay lắt cúi mình trước gió mưa sa

  Chẳng thiết đơn độc nở rộ nữa

  Hỡi ôi hoa tươi sớm mai, bình minh rồi lại hoàng hôn

  Ai đang thức suốt đêm thâu

  Dõi nhìn ngọn gió lướt qua khung rèm

  Chấp niệm nhỏ bé vương nơi ái tình

  Chung quy chỉ là hương trầm lạc giữa niên hoa

  Chỉ than thở, ngoái trông đã khô hai hàng lệ

  Nàng trong kí ức, đau khổ từng qua

  Rượu say mới biết không thể xa hai phương trời

  Chỉ than thở, nhớ nhung ngươi vùi chôn

  Mệt mỏi trong tâm, yêu thương thả theo sông về đông

  Ta sẽ theo người mà tại sao thiên ý chẳng đổi được

  Rồi thì ra duyên xưa như giấc mộng kinh hồng thôi

  Nhung nhớ ngươi, tâm ngu muội, cô độc qua năm tháng

  Cạnh nàng ta khiến trong tâm chàng ngàn thương tích

  Đầu mày khẽ nhíu, tâm ta đau khổ nhung nhớ về chàng

  Lại bước hai ngả, bóng tối buông xuống lệ ướt hai hàng

  Đăng đã tàn, tiếc nuối vẫn đây, không thể nào quên

  Cạnh nàng ta khiến trong tâm chàng ngàn thương tích

  Tình nồng thương nhớ, hận đôi ta chẳng chung một lộ trình

  Nguyệt ảnh ai ngắm, ở trái tim bi sầu không rõ ràng

  Yêu người chẳng hối, thế nhưng không thể thành đôi

  Mệt mỏi trong tâm, yêu thương thả theo sông về đông

  Ta sẽ theo người mà tại sao thiên ý chẳng đổi được

  Rồi thì ra duyên xưa như giấc mộng kinh hồng thôi

  Nhung nhớ ngươi, tâm ngu muội, cô độc qua năm tháng

  Cạnh nàng ta khiến trong tâm chàng ngàn thương tích

  Đầu mày khẽ nhíu, tâm ta đau khổ nhung nhớ về chàng

  Lại bước hai ngả, bóng tối buông xuống lệ ướt hai hàng

  Đăng đã tàn, tiếc nuối vẫn đây, không thể nào quên

  Cạnh nàng ta khiến trong tâm chàng ngàn thương tích

  Tình nồng thương nhớ, hận đôi ta chẳng chung một lộ trình

  Nguyệt ảnh ai ngắm, ở trái tim bi sầu không rõ ràng

  Yêu người chẳng hối, thế nhưng không thể thành đôi

  Cạnh nàng ta khiến trong tâm chàng ngàn thương tích

  Đầu mày khẽ nhíu, tâm ta đau khổ nhung nhớ về chàng

  Lại bước hai ngả, bóng tối buông xuống lệ ướt hai hàng

  Đăng đã tàn, tiếc nuối vẫn đây, không thể nào quên...

  “Là ai trong đêm khuya không ngủ, cố ngồi đợi gió thu thổi qua tấm trướng trong cung này? Một lòng chấp niệm cố giữ lấy tình yêu. Quay đầu nhìn lại giấc mơ tan như làn khói. E rằng phải làm trái số mệnh để tình yêu phân ly, gió sớm mai cũng chẳng thể mang đi cơn say này. Dù sao tất cả cũng chỉ là trầm hương năm cũ mà thôi.”

Danh sách chương
Cài đặt
QR
Lưu tủ
Quay lại
Bình luận