Tô Oản | Ngôn tình | Hoàn thành
Mục Nhạc một mình đứng ở phòng khách, nhìn căn nhà an tĩnh không một bóng người, hơi hơi nhíu mày -- đều đi ra ngoài? Từ khi cha mẹ chuyển đến nơi này, ngày đêm quả thật là trôi qua ngày càng nhàn nhã, ra ngoài cũng là chuyện thường có. Mục Nhạc chỉ đứng tại chỗ một lát, rất nhanh liền không hề nghĩ nhiều, nhấc chân lên lầu đi về phía phòng mình. Nhưng mà Mục Nhạc vừa mới bước lên lầu hai, bên dưới chân, bước chân có chút bị hỗn độn.Anh thấy một con mèo. Một con mèo đen. Đầu con mèo không lớn lắm, chiều cao thoạt nhìn còn không bằng cánh tay anh, cả người đều là màu đen lúng liếng, chỉ có từ cổ đến bụng kia cùng bốn bàn móng vuốt là màu tuyết trắng. Bình tĩnh xem xét, tuy rằng không phải giống mèo gì quý hiếm, nhưng đây thật sự là một con mèo xinh đẹp -- đặc biệt là hiện tại nó đang ngồi xổm trên mặt đất, lộ ra vùng ngực cùng bụng tuyết trắng, hơi hơi ngửa đầu, một đôi mắt sáng dường như có chút khiếp người. Nhưng tại sao trong nhà lại có mèo?
13.40 Vạn chữ | 2024-09-02 18:27
Lâm Song Thính Phong Quá | Xuyên không | Hoàn thành
Cậu rơi vào bóng tối vô tận, chỉ có ý thức tồn tại, những chuyện có thể gọi là kiếp trước cứ vụt qua mắt, nhưng cái gì cũng không bắt được. Và khi cậu mở mắt ra, khi lần nữa khôi phục lại ánh sáng, vừa vặn nghe thấy Nón phân loại hô lớn, "Slytherin!" Ngoạn mục làm sao! Harry mặt không chút thay đổi nghĩ, lúc ngẩng đầu lên nhìn một trận xì xào bàn tán trên bàn nhà Gryffindor, Ron thì trực tiếp hô to, "Không thể nào!"Có thể đó, chỉ cần ý thức của cậu bị mơ hồ khi trở lại thế giới... Nhận mệnh đặt Nón phân loại xuống, Harry hờ hững đi về phía bàn nhà Slytherin, không ngoài suy đoán, thấy một đầu tóc bạch kim sáng lóa, đang tỏ rõ vẻ tối tăm nhìn cậu. A, tuyệt, tôi phải ở cùng một học viện với cậu những bảy năm, người nên khóc phải là tôi mới đúng, Harry mím môi, âm thầm phỉ nhổ cái ý thức thế giới chết tiệt một vạn lần, cậu phải nghỉ ngơi dưới tay Snape những bảy năm, ngẫm lại thôi cũng khiến dạ dày của người ta trở nên lạnh ngắt. Snape từ đầu đến đuôi là một người tốt, không sai, Harry cũng rất cảm kích và tôn trọng ông, nhưng điều đó không có nghĩa là bọn họ có thể chung sống hòa bình, tuyệt đối không có khả năng. Snape nhất định sẽ không bỏ qua bất kỳ thứ gì không làm hại đến tính mạng nhưng lại có thể dằn vặt cậu.
23.00 Vạn chữ | 2024-09-02 18:27
| Đam mỹ | Hoàn thành
Lúc đó Tiểu Mạc, một mực không biết ý nghĩa lời nói này của Lạc Huỳnh Tâm là gì, hắn chỉ biết, trong mắt Lạc Huỳnh Tâm. Một vẻ kiên định như vậy! Xe ngựa lộc cộc đi ở trên đường, mặc dù trên mặt đường coi là bằng phẳng, đối với người bình thường mà nói, gần nửa tháng ngày đêm đi đường, cũng sẽ cho người mỏi eo đau lưng, thống khổ không chịu nổi, huống chi người ở trên xe ngựa kia. Tiểu Mạc ngồi dựa vào đệm mềm ở sau lưng, để cho người kia nằm nghiêng ở trên bắp đùi của mình, đưa lưng về mình, ôm y vào ngực mình. Tay nhỏ bé một chút một chút chậm rãi vuốt ve bụng tròn nhô lên của y. Cho dù đang ngủ mê man, tựa như người trong ngực cũng có thể cảm nhận được khó chịu trong bụng, ngủ cũng không yên ổn, nhíu chặc mày, luôn luôn vô ý thức năm chặt tay. Cho dù bào thai trong bụng không tính là làm ầm ĩ, nhưng dưới tay tiểu Mạc cũng có thể cảm nhận được rõ ràng thai nhi đá đánh lên bụng.Mỗi lần cảm nhận được nơi nào đó dưới tay tùy mềm mại từ từ trở nên cứng rắn, tiểu Mạc cũng có thể cảm thấy người trong ngực dần dần kéo căng thân thể. Hắn chỉ có vội vàng dùng tay xoa nhẹ vuốt ve, mong đợi thai nhi trong bụng ngừng nhúc nhích, chỉ mong người trong ngực mình có thể thoải mái một ít. Ban đầu, khi nhìn đến bụng một ngày một ngày chậm chạp trở nên lớn của Huỳnh Tâm, tiểu Mạc cuối cùng cũng biết ý nghĩa câu nói ban đầu y nói kia.Lúc hắn vừa cửa nát nhà tan, toàn bộ trước mắt cũng tàn khốc như vậy, nếu không phải được Huỳnh Tâm cứu, hắn sợ rằng phải bị người lừa gạt bán được nơi nào đều không Biết. Hắn đối với hoàn cảnh vị trí xa lạ cùng sợ hãi. Không biết gì cả, Huỳnh Tâm chưa bao giờ chê bai hắn. Một năm sống chung với Huỳnh Tâm, hắn dần dần cảm nhận được Huỳnh Tâm là một người tốt như vậy.
7.80 Vạn chữ | 2024-09-02 18:27
Từ khi cánh của đột ngột bị mở, Asisu cảm thấy một luồng gió lạnh tạt xuyên qua người, những câu nói của hắn càng làm cho nàng đau lòng: anh của ta, chứ không phải của chúng ta. Nhưng thôi câu nói ấy còn chưa là gì so với những lời nói dao găm và hành động tổn thương nàng trước đây, nàng bèn đứng lên hô một tiếng: "Ari vào trang điểm cho ta". Một cô nô tỳ nhang chóng đi vào, nhìn Asisu mà trong ánh mắt vừa toát lên vẻ đau lòng, vừa toát lên vẻ kính sùng. Rất nhanh, Ari bắt tay trang điểm cho Asisu. Asisu biết, nàng vốn dĩ còn giữ được mạng sống và còn ngồi ngay trong căn phòng đế vương (nơi vốn dĩ nàng ở trước đây) thế này, đều là nhờ vào thân thế của nàng. Nàng biết rõ, Menfuisư rất muốn tống nàng đi để tránh làm hại Carol của hắn, tránh làm phiền hắn, tránh khỏi hắn bị thần dân ghét vạ lây, và vì nàng từng phản bội Ai Cập, theo phe Babylon. Nhưng vì nàng là nữ hoàng, không thể như dân thường muốn xử là xử. Bây giờ, Babylon tuy gởi nàng về một thời gian vì lí do đưa ra: giúp hoàng đế Ai cập nhận mặt Nebanon - người con thất lạc của tiên đế, nhưng trên danh nghĩa Ragashu chưa tuyến bố bỏ nàng, tức nàng vẫn là hoàng phi Babylon, nếu đụng đến nàng, Babylon sẽ có lí do khởi binh tấn công Ai Cập, dù Ragashu không phải vì nàng mà tấn công, nhưng cơ hội có lí do thuyết phục dân như vậy, lại thêm thù tháp Babel, thì chắc chắn là chiến tranh sẽ xảy ra.Lúc này, Asisu lại trở về quê Cha đất tổ với cương vị khách quý đến từ Babylon, nực cười và trớ trêu thật. Nhà mình, mình trở về nhưng lại làm khách, lại còn bị chủ nhà xua đuổi ngầm. Nàng chỉ nhếch miệng, cười cho số phận của mình. Ari chẳng lấy làm lạ, chủ nhân của cô vốn dĩ suy tư nhiều, lại chẳng còn cười, dù có cũng chỉ nhếch mép như bây giờ. Asisu dặn Ari chỉ trang điểm nhẹ nhàng, không cần lộng lẫy như trước kia, Ari lấy làm lạ, nhưng chỉ âm thầm nghe theo. Asisu nghĩ, nàng còn quyến rũ ai mà trang điểm lộng với chả lẫy.
9.40 Vạn chữ | 2024-09-02 18:27
Khốn Ỷ Nguy Lâu | Khoa huyễn | Hoàn thành
Trương Triệu Huyền hắc hắc cười gượng hai tiếng, uống cạn trà trong chén, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Càng mưa càng lớn. Trong làn mưa bụi, có thể mơ hồ thấy được một bóng người chậm rãi đi từ góc đường. Người nọ một thân bạch y, trong tay cầm chiếc ô thanh sắc, đến gần hơn, mới thấy rõ dung mạo y – mi mắt thanh tú, môi mỏng khẽ cười, nhìn có vẻ văn nhã, dáng dấp vô cùng tuấn tú. Trương Triệu Huyền nhàn rỗi đến buồn chán, liền ngồi dựa lên cửa sổ, mắt thấy người nọ từng bước đi tới, đưa mắt nhìn giữa cơn mưa trắng xóa. Ánh mắt gặp nhau trong giây lát, tròng mắt màu mực tựa như phản chiếu hình ảnh mưa phùn, thủy quang trong trẻo. Trương Triệu Huyền ngẩn ngơ, chẳng biết tai sao, trong lòng lại thấy rạo rực, hô hấp hỗn loạn.Nam tử bạch y kia tiếp tục đi về phía trước, bước hai bước rồi bỗng dưng dừng lại, ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại nhìn y phục ẩm ướt của mình, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, xoay người bước vào quán trà. “Một bình trà nóng.” Giọng y nhẹ nhàng mềm mại, mang theo thanh âm riêng của người Giang Nam, thật êm tai. Vừa đóng ô lại, vừa chọn chỗ ngồi xuống, những giọt nước lay động, rơi xuống.
6.00 Vạn chữ | 2024-09-02 18:27
Kinh Thành Nam Sủng | Đam mỹ | Hoàn thành
Bụi đất giống như là đặc trưng của thành phố nhỏ, cho dù là đi trong nội thành, cũng có thể thấy bụi đất bay mù trời. Nếu ở bên ngoài vào nội thành đi dạo một vòng, rồi về đến nhà nhất định có thể vỗ xuống nửa cân đất từ trên quần áo, cùng bùn đều nhận đủ dùng. Mặc dù hoàn cảnh của thành phố nhỏ này không tốt như vậy, tuy nhiên vẫn có người rất yêu nơi này, Đóa Lai chính là một trong số đó. Đóa Lai sinh ra ở đây, chơi đùa ở đây, trưởng thành ở đây, tất cả của cậu nếu muốn lau chùi cũng không thể lau hết mối quan hệ giữa cậu và nơi này. Về phần tương lai của cậu, chắc chắn vẫn sẽ là nơi đây.Đóa Lai sinh ra trong một gia đình công nhân bình thường, cha cậu không có trình độ văn hóa, là người khai thác trong một mỏ than lớn, trái lại, mẹ cậu lại biết được vài mặt chữ, nhưng mà trình độ chỉ giới hạn dưới cấp trung học. Đóa Lai được sinh ra khiến cho mọi người trong nhà cậu vui sướng tột độ, đặc biệt là ông nội của cậu, yêu thương cậu càng ngày càng nhiều, cố ý đặt tên cậu là “Đóa Lai”.(Theo tui dịch có nghĩa là “Hoa đến”:v)Mùa đông năm nọ, Đóa Lai vừa tròn bốn tuổi, cậu theo cha mẹ đến sống trong một căn nhà trệt, mùa hè nghịch nước mùa đông, đến mùa đông thì lạnh cóng, thậm chí ngay cả cửa cũng bị đóng băng, chỉ có thể dùng đòn gánh nước để làm tay nắm cửa, cả nhà ba người đồng tâm hiệp lực, kéo mở cửa ra. Lúc ấy cuộc sống mặc dù không quá tốt nhưng Đóa Lai vẫn cảm thấy rất vui vẻ, có thể là vì cậu cái gì cũng chưa thể hiểu.
10.00 Vạn chữ | 2024-09-02 18:27
Ôn Dĩ | Ngôn tình | Hoàn thành
Vân Yên bị đau mà tỉnh. Cô mở mắt ra, trước mắt là một khuôn mặt người phóng đại, sau lưng thì dán chặt vào đệm giường, hai cổ tay bị dùng sức siết ấn ở trên đầu. “Chị dâu nhỏ, chị đang quyến rũ tôi sao?” Tên đàn ông khom lưng, hơi thở phà lên trên tai cô, âm ấm, nhột nhạt. Mới vừa tỉnh ngủ, toàn thân cô vẫn còn mơ màng, nhất thời cũng không thể phân biệt rõ mình có đangnằm mơ hay không.
11.80 Vạn chữ | 2024-09-02 18:27
Ô Thiến | Ngôn tình | Hoàn thành
Đời người con gái có rất nhiều rủi ro nếu lấy đúng người thì hạnh phúc còn lấy sai người thì bất hạnh. Cũng giống như trong suy nghĩ của Tô Diệp cảm thấy về việc đi xem mắt thật ra giống như đứng đợi xe buýt vậy. Người cô đợi thì trì trệ không thấy, người cô không muốn chờ thì đến liên tục. Vất vả lắm chờ được một người, tốn hết sức của chín trâu hai hổ để chen lấn, thì bỗng phát hiện hóa ra đây chỉ là xe buýt đưa đón. Tô Diệp băn khoăn, rốt cuộc mình cần phải đi bao nhiêu lần nữa mới có thể được gả đây, 36 lần hay 63 lần?Chuyện như vậy nhiều vô số kể, thẳng đến khi năm nhất tiểu học, Tống gia chuyển nhà đi, Tô Diệp mới được giải thoát. Không bao lâu, Tô gia cũng rời tứ hợp viện, hai nhà tuy thỉnh thoảng vẫn qua lại với nhau, nhưng hầu như bọn họ đều phải đi học, lại không học cùng trường, cơ hội gặp mặt cũng ít. Đôi khi nghe được chuyện từ cha mẹ biết, Tống Minh Viễn vẫn khó trị, thành tích học tập không tốt, miễn cưỡng lên cấp ba, sau đó thi trường quân đội, sau khi tốt nghiệp được phân vào bộ đội, không nghĩ tới bây giờ cũng đang ở Bắc Kinh, lại còn mở một công ty!
8.40 Vạn chữ | 2024-09-02 18:27
Thanh Hưởng | Đô thị | Hoàn thành
Câu chuyện xoay quanh giữa mối tình éo le của cặp đôi Triệu Cách Phi và Diệp Đề, hai con người hai số phận, không cùng đẳng cấp, cũng không cùng giai cấp nhưng lại có thể tìm thấy nhau trong biển người đông đúc đến vậy. Nói đến Triệu Cách Phi, một luật sư tài ba vô cùng có danh tiếng, đời sống cá nhân cũng bí ẩn lạ kỳ, người người ngưỡng mộ nhưng thật chất lại là một "ông chú" biến thái gian tà, già trẻ cũng chẳng tha. Lại nói đến Diệp Đề, một tên trộm vặt lưu manh đầu đường xó chợ, thích uống coca, không rượu bia thuốc lá hay đàn bà, nếu không có tính trộm vặt thì cũng xem là mẫu mực đấy.Vào một ngày nọ, luật sư Triệu phát hiện biển số xe của mình bị người cậy đi, đối phương ấy vậy mà hiên ngang để lại thư liên lạc. Làm theo yêu cầu của tên trộm, anh mang tiền tới thùng rác chuộc biển số về, đồng thời tương kế tựu kế bắt gian tại trận. Nhưng mà, tên trộm này sao lại khác xa những gì anh tưởng tượng như thế nha? Vừa nhìn đã muốn ăn sạch ngay tức khắc. Chính là qua một đêm kích tình mãnh liệt, sáng mở mắt dậy không những người tan biến như bọt xà phòng mà đồ trong nhà anh cư nhiên cũng vơi đi khá nhiều.
9.40 Vạn chữ | 2024-09-02 18:27
Linh Công Chúa | Ngôn tình | Hoàn thành
Cô tên là Lục Yên Vân, hê..., cô thừa nhận tên này có hơi tục khí, nếu nói về tên của cô, mọi người phải hỏi cha cô, ông là một người thích xem phim kiếm hiệp, trong nhà vốn có vài cuốn sách nhưng hai phần ba đều là tiểu thuyết kiếm hiệp của cha cô. Nếu nói về tiểu thuyết kiếm hiệp thì ông tuyệt đối là chuyên gia. Mẹ cô thường nói, nếu cha cô khi còn đi học cũng đam mê đọc sách như vậy thì phỏng chừng bây giờ cũng được làm giáo sư chứ chả chơi. Cho nên cô còn may mắn, ông chưa đặt tên cô là Lục Tiểu Phụng đã may lắm rồi.Gia đình cô gia cảnh cũng được xem là tốt, không cần phải làm việc vất vả nhưng vẫn đủ cơm no áo ấm. Cha là người Thượng Hải, mẹ là người Tứ Xuyên, nay họ đã về hưu nên quyết định trở về thôn quê dưỡng lão, ông nói không khí thôn quê rất tốt, nhiệt độ không khí thích hợp cho những người già ở lại. Xem biểu hiện "an nhàn" của ông so với dân bản xứ đây còn giống người chính gốc hơn. Ông nói Thượng Hải là nơi thích hợp cho người trẻ tuổi ở.Có lẻ ông trời ưu ái cho cô thông minh từ khi còn trong bào thai nên năng lực học tập của cô luôn tốt hơn những đứa trẻ cùng tuổi. 5 tuổi đã có thể đi học tiểu học, trong lúc học phát huy bản năng thông minh tiềm ẩn liền được nhảy mấy cấp. Cho đến khi học năm nhị cô lúc đó chỉ mới mười ba tuổi. Làm nghiêm cứu sinh không bao lâu khi tốt nghiệp liền lấy được bằng thạc sĩ.
6.40 Vạn chữ | 2024-09-02 18:27
Nhan_Trann | Ngôn tình | Hoàn thành
Cô nắm lấy tay anh ta và bước ra ngoài, nhận ngay được ánh mắt quan tâm thấy rõ của anh ta, nhưng tên còn lại, đang nhìn cô với ánh mắt gì kia? Người con trai này coi bộ lạnh lùng, khó gần. Nếu người con trai kia có những điểm nào mà cô cho là ấm áp và tốt bụng, thì con người này hoàn toàn trái ngược nhau. Có lẽ thứ duy nhất cả hai người họ có điểm tương đồng là nhan sắc, không thể chê được. Hắn ta có một mái tóc màu nâu sẫm được undercut gọn gàng, vuốt ngược lên trên, cùng với đôi mắt đồng màu tóc, anh ta như đã hút được ánh nhìn của cô trong một lúc lâu. Đặc biệt, anh ta sở hữu một chiếc răng nanh rất nhọn, nhìn qua cũng đủ thấy đáng sợ, vẻ rất u ám. Anh ta đưa mắt nhìn cô chằm chằm, trên người cô chỉ vỏn vẹn một chiếc áo khoác mỏng, có mặc cũng vẫn để lộ 80% da thịt. Khuôn mặt cũng xinh xắn nhưng lại mang vẻ sắc sảo, gợi cảm chứ không đáng yêu. Mái tóc màu vàng có chân tóc màu nâu của cô dài ngang lưng, đôi mắt to tròn, cánh môi mỏng manh và vô cùng quyến rũ đã thu hút được sự chú ý của anh ngay từ lần đầu gặp mặt. Nhưng có lẽ không chỉ riêng anh, đồng đội của anh có vẻ cũng đã bị cô gái này hớp hồn. Chàng trai kia vội cởi chiếc áo khoác ra và choàng vào cho cô, cô ăn mặc thiếu vải quá!
29.00 Vạn chữ | 2024-09-02 18:27
Mộ Nghĩa | Ngôn tình | Hoàn thành
Đầu tháng 6, sau giờ ngọ trong không khí ẩn ẩn toát ra sự khô nóng. Máy bay vững vàng đáp xuống sân bay T thị. Sau khi xuống máy bay, Khương Dao lấy hành lý ra, đi về phía cửa ra. Chung quanh đều tiếng động lớn, cô nhìn tới nhìn lui thấy được gương mặt vui vẻ, nghe lại tiếng địa phương quen thuộc, tâm của cô dần dần kiên định. Ở trường đại học học 5 năm, cô đều là ở Birmingham vượt qua. Bởi vì thành tích nổi trội xuất sắc, cô lấy được bằng tốt nghiệp, thuận lợi về nước. Cô đi xuyên qua đám người, bộ mặt thanh tú, mặt mày tinh thuần, tuy không phải dung mạo đẹp xuất sắc, nhưng mang chất dịu dàng, khiến người cho những người qua đường quay lại nhìn cô. Bởi vì cổ tay phải của cô đang bị thương, nên giờ phút này cô chỉ có thể sử dụng tay trái đẩy cái vali hành lý lớn. Cô không đi vội, chỉ chuyên chú vào đường đi trước mắt, cũng không nhìn xung quanh. Bởi vì, không có ai sẽ tới đón cô. Bạn thân Hác Bội Bội của cô đang làm giáo viên ngữ văn ở trường sơ trung bây giờ đang tham gia huấn luyện ở trên tỉnh. Còn cha Khương, mẹ Khương biết cô trở lại nhưng bây giờ cha của cô bị trúng gió nên phải ngồi trên xe lăn. Cô có rất ít bạn thân, còn về phần những người bạn bình thường khác hẳn là còn không biết tin tức cô về nước.
14.20 Vạn chữ | 2024-09-02 18:27
Tình Nhi | Ngôn tình | Hoàn thành
Em đảo lộn toàn bộ thế giới, chỉ vì muốn tìm bóng hình của anh. — Trương Ái Linh. Chẳng bao lâu sau, những lời này chính là tín ngưỡng của Mễ Kiều. Cô rốt cuộc cũng hiểu được tình yêu khắc cốt ghi tâm là gì, chỉ có những ai đã từng trải qua mới lĩnh hội được những điều viết trong [Trương Ái Linh văn tập]. Hiện tại, vật đổi sao dời, khi đọc lại những câu này, Mễ Kiều vẫn cảm thấy tê tái cõi lòng.Đã là cuối thu, gió đêm se lạnh, trong đại sảnh rộng lớn của sân bay, nhiệt độ không khí càng thấp. Mễ Kiều hít một hơi thật sâu để làm giảm bớt cái lạnh trong không khí, chân cô mang một đôi giày da cao gót nhập khẩu từ Italy, phối hợp với quần bò Violet cùng áo voan tay dài hồng nhạt đơn giản, mái tóc xoăn dài màu nâu được xoã tùy ý, trên cái mũi cao tinh xảo đeo một chiếc kính mát lớn. Thực may mắn, dọc đường không có ai nhận ra cô chính là ngôi sao đang nổi của công ty Thiên Ảnh. Trước tiên cô mở nguồn điện thoại di động, không đến ba mươi giây, tiếng chuông đặc biệt liền vang lên. Mễ Kiều nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của một bé gái trên màn hình di động, bao nhiêu mệt nhọc do liên tục ngồi máy bay mười mấy tiếng đều tan thành mây khói.
14.20 Vạn chữ | 2024-09-02 18:27
Mộ Hề Nương | Khoa huyễn | Hoàn thành
“Kinh Thánh – Khải Huyền” Chương 8, đoạn 11: Thiên sứ thứ ba thổi kèn lệnh, ngôi sao rực cháy từ trên trời giáng xuống, rơi xuống một phần ba các con sông và nguồn nước. Ngôi sao này tên là Absinthe, nó khiến một phần ba nước có mùi ngải cứu, khiến nước trở nên đắng, làm chết rất nhiều người.
4.40 Vạn chữ | 2024-09-02 18:27
Nam Phái Tam Thúc | Khoa huyễn | Hoàn thành
Có thằng nhóc gần đó ném đá xuống sông, nhiều cục đá rơi thẳng xuống mặt nước trước mặt Trần Bì. Rồi bọn chúng bắt đầu chạy vòng quanh hắn, hát: “Ăn mày lười biếng, cái bụng đói meo, đồng xu lăn xuống sông cái vèo, mẹ ăn mày, bẩn như ma, nước rửa chân, tanh như cá, manh áo trên người rách tơi tả, lấy nắp thùng cơm cúng Phật bà.” Trần Bì không nổi giận, cư dân sinh sống ven bờ sông khẩu âm hỗn tạp, hắn nghe không hiểu lắm. Lũ trẻ nít này đều là con em của những người kéo thuyền ven sông, bố chúng nó làm nghề kéo thuyền trên bờ, những người khác trong nhà thì làm nghề cá trên thuyền, cứ thế mà sinh sống, ngày ngày cứ hết lên thuyền lại xuống bờ, đi gây sự ở khắp nơi, làm phiền nhiều người.Lũ nít ranh thấy Trần Bì không phản ứng gì, bắt đầu nhặt đá ném hắn. Trong đó có một đứa chừng tám chín tuổi, ra tay rất ác, hòn đá văng đúng vào đầu Trần Bì, khiến gã đang mơ màng bỗng giật nảy mình. Trần Bì quay đầu lại, đám con nít kêu ầm lên rồi chạy biến. Chỉ còn lại một thằng nhóc vẫn còn lơ ngơ tiếp tục ném đá, không để ý đến những đứa khác. Trần Bì biết thằng nhóc này tên là Xuân Thân, lũ trẻ khác đều gọi nó là “Thân đần”. Quả thực nó ngốc nghếch hơn bạn đồng trang lứa một chút, phản ứng chậm hơn một chút, động tác ném đá cũng không nhịp nhàng, đa số đá không văng đi được xa. Dù nó cố gắng đến thế nào cũng không ném trúng được Trần Bì.
6.20 Vạn chữ | 2024-09-02 18:27
Rồi đến một lúc nào đó, ta chợt nhận ra rằng, người ta yêu thương vô vàn, dành hết cho họ tháng năm tuổi trẻ êm đềm hạnh phúc, bỗng mang trọn trái tim bước ra khỏi lồng ngực ta... Đó là ngày người thương một người thương khác! Đó là ngày ta biết rằng giữa ta và người từng tồn tại một thứ duyên trời mỏng manh.Đó là ngày người từng hứa sẽ ở cạnh cuộc đời ta mãi mãi, nào ngờ lời hứa không cánh mà bay. Đó là ngày ta chết đi nửa trái tim, thanh xuân rạng rỡ mà người từng ở đấy giờ chỉ còn lại những mảng màu xám xịt. Đó là ngày ta bất chợt thấy đôi chân mình chẳng còn chút sức lực nào để tiến về phía trước, đôi tay mình rệu rã mà chẳng buồn nắm lấy một bàn tay đang đợi sẵn.Cầu mong người được an yên bên một người thương khác...! Cầu mong ta sớm lành lại những vết thương sau nhiều năm loang lổ...! Cầu mong đời thương ta, thương cho trái tim bé nhỏ đã dốc cạn tâm can trao cho một người. Cầu mong sáng mai tỉnh dậy, ta quên người nhẹ bẫng! Cầu mong phía trước có một người đủ kiên cường dìu ta qua bao tháng năm quá nữa cơn mơ!
5.80 Vạn chữ | 2024-09-02 18:27
Nhất Cá Mễ Bính | Đam mỹ | Hoàn thành
Vương Hoài Phong yêu Quý Văn Cảnh. Quý Văn Cảnh yêu Vương Hoài Phong. Điều này, ai ai cũng biết, cả thế giới đều biết. Câu chuyện của họ ngọt ngào như viên kẹo đường, ăn mãi cũng không thấy chán. Đối với Vương Hoài Phong, được yêu Quý Văn Cảnh là một điều cực kỳ hạnh phúc. Hắn coi Quý Văn Cảnh như là cả bầu trời của mình, là nơi để hắn cả đời này đều tìm đến. Nếu như có ai hỏi hắn, ở Quý Văn Cảnh có điều gì đặc biệt, tại sao hắn lại yêu? Yêu chính là yêu, đâu cần biết lí do, đâu cần biết đúng sai, biết trước sau? Cho dù trời đất biến đổi, hắn vẫn yêu, không có gì đổi thay. Thật đúng cho câu nói: giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
2.80 Vạn chữ | 2024-09-02 18:27
Bất Hội Hạ Kỳ | Trọng sinh | Hoàn thành
Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. Duyên phận đến, thực ra rất thần kì, đến nỗi khiến bản thân ta không có cách nào có thể kịp thời tiếp nhận. Nếu như nói duyên phận hoàn toàn phụ thuộc vào ý trời, vậy thì nên nói mọi việc đều đã được trời cao an bài sẵn. Ta không có quyền thay đổi, càng không có quyền cưỡng cầu bất cứ điều gì. Mỗi người sinh ra đều đã mang sẵn trong mình một sứ mệnh, cho dù kết cục có như thế nào, cũng chỉ có một khả năng - chính là chấp nhận nó. Có người đã từng nói, chống lại ý trời chỉ có con đường chết. Sự thật là thụ đã chết, nhưng không phải chống lại ý trời. Và thụ trọng sinh! Ừ thì là trọng sinh, nhưng trọng sinh để mà làm cái chó má gì? Thụ không cần, thực sự là không cần!
21.40 Vạn chữ | 2024-09-02 18:27
Đạm Định Miêu | Đam mỹ | Hoàn thành
Cha của Thạch Tiểu Cường chết vô cùng đột ngột, lúc nghe được tin dữ hắn còn đang ngồi ở trong phòng học tự hỏi giữa trưa sẽ ăn cái gì đây. Vội vàng từ trường học chạy nhanh về nhà, trong nhà đã muốn chật nít đông nghìn nghịt người phúng viếng. Thay vì nói phúng viếng, chẳng bằng nói là tới phân chia di sản.
4.40 Vạn chữ | 2024-09-02 18:27
Hạ Thứ Hạ Chí | Đam mỹ | Hoàn thành
Trên giang hồ ai cũng biết, một lời Quý Phong, nặng tựa thiên kim, thiên kim dễ đổi, nhất nặc khó cầu. Hắn tuổi trẻ thành danh, bất quá bộ dáng chừng mười bảy mười tám tuổi, hiện thời cũng chỉ vừa hết hai mươi. Thiên phú của hắn, nghe nói là kỳ tài trăm năm mới gặp, thứ người khác mười mấy hai mươi năm, thậm chí cả đời mới có thể lĩnh ngộ cặn kẽ, hắn chỉ cần vài tháng, thậm chí vài ngày, liền thông suốt, tiện sát một đám người, lại đụng đến một đám người.
10.40 Vạn chữ | 2024-09-02 18:27